[Tôn Sáng X Tiểu Nhất Bạch] ”Hoa Chuông Gió Như Định Mệnh Đưa 2 Chúng Ta Đến Với Nhau”- -
Chương 1– Gặp nhau vào một chiều lặng gió –
t/g -Bạch Nguyệt Lam-🎐
Halooiii
t/g -Bạch Nguyệt Lam-🎐
đây là lần đầu tiên tui viết truyện ❤️🔥
t/g -Bạch Nguyệt Lam-🎐
Có j thì các bây bi góp ý nhoaa
t/g -Bạch Nguyệt Lam-🎐
Nào k lèm 3 lèm bèm nx
t/g -Bạch Nguyệt Lam-🎐
Vô truyện thuii😏
*Abc*- Nói nhỏ ✦
"Abc"- Suy Nghĩ ✧
ABC - Hét lớn ⏤͟͟͞͞
//abc// -hành động 🫧
📞 - Gọi điện ! ☏
💬 - Nhắn tin ☆
✨ - Mắt sáng ✰˚.
💢 - Tức giận ❀
💦 - Lúng túng 𖠄
❄️ - Giọng nói lạnh lẽo ᵕ̈
💤 - Ngủ 🌙
!? - Hết hồn / Giật mình
😦 - Bất ngờ
Ờm thiếu j thì nói nhé 👉👈
Tôn Sáng - Hắn
Nhất Bạch -anh
-lần đầu họ gặp nhau chả hề biết-đó là lần đầu của 1 định mệnh lặng lẽ-
Chiều hôm đó, phố thị không ồn ào như thường lệ. Ánh nắng dịu nhẹ len qua những tán cây bằng lăng, rọi xuống mặt đường loang loáng nước mưa cũ, phản chiếu ánh sáng bạc như tấm gương mờ. Một cơn gió nhẹ vừa đủ thổi qua, mang theo mùi cỏ ướt và hương hoa thoảng từ khu chợ nhỏ ven đường.
Hắn đang đứng ở góc phố , nơi có một hiệu sách nhỏ và một tiệm bánh ngọt cũ kỹ. Hắn không có nhiệm vụ đặc biệt nào hôm đó , chỉ là vừa từ đơn vị trở về, trên tay cầm một tập hồ sơ. Đồng phục đơn giản, dáng người cao gọn, nhưng ánh mắt hắn lại lặng lẽ như một kẻ đã quen với việc quan sát thế giới từ xa.
Một bóng người băng qua đường. Không vội, không chậm. Nhẹ nhàng như đang bước qua một khung cảnh chụp chậm.
..Người con trai ấy mặc sơ mi trắng, bên ngoài choàng 1 bộ áo dài tới cổ chân 1 bước đi lặng lẽ giữa ánh chiều.
Gương mặt anh ta trắng nhạt như giấy, từng đường nét đều thanh thoát, dịu dàng nhưng không yếu ớt.
Đôi mắt dài, không quá sâu, cũng chẳng quá sắc mang một ánh nhìn lướt nhẹ, như gió chạm mặt nước rồi tan đi. Không lạnh, không ấm, chỉ như thể… chưa từng thực sự nhìn vào ai cả.
Hắn không thể nói rõ vì sao ánh mắt đó khiến tim anh khựng lại.
nó không sắc bén như dao, không ngọt ngào như kẹo, mà giống như một ánh trăng nhạt bị che bởi màn sương mỏng – khiến người ta muốn nhìn thật kỹ, nhưng càng nhìn càng thấy mơ hồ.
Người ấy đi ngang qua hắn. Không chạm. Không quen biết. Nhưng trong một giây ngắn ngủi đó, hắn thấy cả không gian quanh mình như lặng đi. Chỉ còn lại hình ảnh đôi mắt ấy, mái tóc nhè nhẹ bay và bước chân rất chậm của người xa lạ ấy trên nền nắng vàng.
Phía sau người đó là một cô bé gái khoảng mười bốn tuổi, chạy theo, tay ôm mấy quyển truyện mới mua, giọng nói trong veo vang lên
Tiểu Nguyệt Như
“Anh Bạch ơi, anh đi chậm quá đó nha!”
Tiểu Nhất Bạch
//Mỉm cười nhẹ//
anh ấy –Tiểu Nhất Bạch –chỉ mỉm cười nhè nhẹ, không quay đầu lại, nhưng vẫn giữ bước chân vừa đủ để cô bé đuổi kịp.
Tiểu Nguyệt Như cười vui, tung tăng như một đoá hoa nhỏ vừa nở giữa lòng phố.
Còn Hắn, đứng yên đó, bất động – trái tim anh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lần đầu tiên trong đời, anh muốn được biết tên một người đi lướt qua mình.
Cảnh gặp đầu tiên, không cần tiếng súng, không cần rượt đuổi. Chỉ có ánh nắng, mùi gió và hai người lặng lẽ chạm ánh nhìn… rồi thôi.
t/g -Bạch Nguyệt Lam-🎐
Ờm có vẻ hơi ngắn
t/g -Bạch Nguyệt Lam-🎐
Coi đỡ nha bí lắm lun 🤗💔💔
t/g -Bạch Nguyệt Lam-🎐
Còn 15% 🤧
t/g -Bạch Nguyệt Lam-🎐
Baii nhoaaa
t/g -Bạch Nguyệt Lam-🎐
Hẹn gặp lại các bây biii
chap 2- -ngày thứ 2 gặp nhau như định mệnh và lời thì thầm-
t/g -Bạch Nguyệt Lam-🎐
halo các babii tui hứa là chap 2 nhiều chữ hơn toi thề nhá k thì bị sét đánh 🥰💅
t/g -Bạch Nguyệt Lam-🎐
Mà đọc lại truyện chính mình viết ra kiểu:
t/g -Bạch Nguyệt Lam-🎐
Thấy nó xàm mà th mình cứ viết tiếp 🥰
mà k bt chừng nào 2 khứa này cưới nhau nx 🤗
Vs lại lần gặp nhau thứ 2 chắc là ý của cuộc đời hẹ hẹ 😏💅
Joke th làm j đâu mà căng thế -))
"Xin phép đổi lại xưng hô 🤗"
Tôn Sáng - = anh
Tiểu Nhất Bạch - = cậu
•
•
•
•
Có vài khúc mình sẽ nói tên nv nên mình sẽ viết tắt nhá
Tôn Sáng = TS
Tiểu Nhất Bạch = TNB
"Ánh nắng rơi nghiêng qua tán lá rừng, rọi nhẹ lên mái tóc màu tro của Tôn Sáng. Anh bước từng bước trầm lặng vào sâu trong khu rừng — vốn chỉ định đi tuần tra như mọi ngày, nhưng không ngờ, chính nơi đây lại đưa anh đến một lần trùng phùng kỳ lạ."
"Mới hôm qua còn chỉ lướt qua nhau nơi phố thị... Vậy mà giờ, tôi lại gặp người ấy trong khu rừng sâu này."
"Dưới bóng cây, một chàng trai trẻ đang ngồi tựa vào gốc cổ thụ, tay ôm cánh tay dính máu. Gió thổi qua, chuông gió treo lơ lửng gần đó phát ra âm thanh ngân nga lạ lẫm."
Là cậu ta. Người khiến tim anh lỡ một nhịp khi ánh mắt hai người gặp nhau qua khung cửa tiệm sách hôm qua.
Tôn Sáng
“Không ngờ gặp lại… nhanh vậy.”
"TNB hơi nhíu mày, ánh mắt cảnh giác".
Tiểu Nhất Bạch
“Anh theo dõi tôi à?”
Tôn Sáng
“Tôi còn chưa biết tên cậu, theo dõi bằng niềm tin chắc?”
"Nhất Bạch khẽ nhếch môi. Nụ cười ấy không lạnh, cũng chẳng quá ấm – chỉ đủ để khiến người đối diện rối trí."
Tiểu Nhất Bạch
“Lính các anh… hay đùa nhạt thế à?”
"Tôn Sáng bước thêm vài bước, ánh mắt chạm vào vết thương đỏ thẫm nơi cánh tay đối phương."
Tiểu Nhất Bạch
“Vết nhỏ thôi.”
Tôn Sáng
“Nhưng dù là sát thủ cũng cần sống để hoàn thành nhiệm vụ. Cậu không phải siêu nhân.”
Lần này, Nhất Bạch im lặng.
Tiểu Nhất Bạch
“Còn lính các anh thì sao?” – //nhìn thẳng//“Sống để giết sát thủ như tôi à.? ”
"Anh khựng lại một chút".
Tôn Sáng
“Không phải lúc nào cũng vậy...”
Gió lại thổi qua. Chuông gió rung nhẹ, ngân vang như thay lời không ai dám nói.
Tiểu Nhất Bạch
//quay mặt đi//.
"TNB quay mặt đi, ánh nhìn trầm hơn lúc đầu"
Tiểu Nhất Bạch
“Tôi tưởng… sẽ không bao giờ gặp lại anh.”
Tôn Sáng
“Cậu không phải người duy nhất nghĩ vậy.”
"TS đáp, rồi rút miếng băng gạc từ balo ra."
Tôn Sáng
“Ngồi yên. Tôi băng lại cho.”
Tiểu Nhất Bạch
“Anh không sợ tôi giết anh à?”
Tôn Sáng
“Cậu bị thương. Nếu muốn giết tôi, cậu phải ráng sống đã.”
"Nhất Bạch bật cười khẽ. Rất khẽ."
"Gió lướt qua, cuốn lấy tiếng chuông gió, khiến cả khu rừng như đang thì thầm điều gì đó."
"Giữa một thế giới đầy ranh giới rạch ròi, có hai người — từng là kẻ thù — đang lặng lẽ xóa nhòa ranh giới ấy bằng một ánh nhìn không còn lạnh, bằng một vết thương đang được băng bó, và một khoảng cách đang dần khép lại."
"Nhất Bạch nhìn anh chăm chú, đôi mắt đen sâu lắng hơn mọi lần."
Sời đúng là có cơ hội ngắm ck 🤗
Tiểu Nhất Bạch
“Anh đúng là người kỳ lạ.”
"Anh vừa siết băng gạc vừa hỏi".
Tiểu Nhất Bạch
“Tôi từng gặp nhiều lính… nhưng chưa ai nhìn tôi như một con người.”
"Anh dừng lại một giây, rồi tiếp tục băng vết thương."
Tôn Sáng
“Có lẽ vì tôi cũng từng không được nhìn như một con người.”
"Một khoảng lặng trôi qua. Chỉ còn tiếng chuông gió rung đều, và gió lùa qua từng tán lá."
Tiểu Nhất Bạch
“Tên anh là gì?”
Tôn Sáng
“Tôn Sáng. Còn cậu?”
Tiểu Nhất Bạch
“Tiểu Nhất Bạch.”
"Tôn Sáng nghiêng đầu, mỉm cười nhẹ."
"Nhất Bạch chớp mắt, rồi nhún vai."
Tiểu Nhất Bạch
“Tên không hợp với tôi lắm nhỉ ?.”
Tôn Sáng
“Không. Hợp đấy.”
Tôn Sáng
“Vì giữa một khu rừng đầy bóng tối… chỉ có cậu là mang theo chút ánh sáng trắng ấy thôi.”
"Anh lặng lẽ đặt hộp y tế tạm thời sang một bên. Anh ngồi xuống gần hơn — vẫn giữ khoảng cách an toàn, nhưng ánh mắt đã không còn sự lạnh lùng như trước."
Tôn Sáng
“Tôi từng nghĩ, sát thủ là loại người không có cảm xúc.”
"Nhất Bạch không phản ứng gì ngay. Cậu chỉ nhìn về phía tán cây phía xa, nơi vài tia nắng lọt xuống qua lớp lá dày đặc."
Tiểu Nhất Bạch
“Và tôi từng nghĩ… lính là những con robot biết đi, chỉ biết tuân lệnh.”
Tôn Sáng
“Thế cậu thấy tôi có giống robot không?”
"Anh hỏi, khẽ nhướn mày."
"Nhất Bạch quay lại nhìn anh, ánh mắt ánh lên chút gì đó vừa trêu chọc, vừa hiếm hoi."
Tiểu Nhất Bạch
“Cũng hơi giống… Nhưng là loại robot biết đau.”
"Anh bật cười. Một tiếng cười ngắn, nhưng thật. Lần đầu tiên kể từ khi bước vào rừng."
Tôn Sáng
“Tôi từng mất một người…”
"Anh nói chậm, giọng hạ xuống."
Tôn Sáng
“Lúc đó, tôi cảm thấy cả thế giới chỉ toàn kẻ thù. Kể cả chính mình.”
Tiểu Nhất Bạch
“Tôi chưa từng có thế giới nào để mất.”
"Câu trả lời nhẹ như không, nhưng lại khiến tim anh chùng xuống một nhịp."
"Họ ngồi yên như thế, không ai nói gì thêm. Chỉ có tiếng chuông gió rung đều và tiếng gió rì rào như kể một câu chuyện xưa cũ."
"Một con sóc chạy ngang qua, làm lá khô xào xạc. Nhất Bạch khẽ nhắm mắt, dựa đầu vào thân cây."
Tiểu Nhất Bạch
“Tôi biết anh có thể giao nộp tôi… Nhưng anh không làm.”
"Một lúc sau, anh mới khẽ nói"
Tôn Sáng
“Tôi không biết... Có lẽ vì lần đầu tiên trong đời, tôi không muốn làm theo mệnh lệnh.”
"Nhất Bạch mở mắt, nhìn anh, thật lâu. Rồi cười nhẹ, rất nhẹ"
Tiểu Nhất Bạch
“Lính mà như anh… chắc không có nhiều đâu.”
Tôn Sáng
“Sát thủ như cậu cũng vậy.”
"Họ nhìn nhau. Không còn là cảnh giác, không còn là đề phòng — mà là một sự thừa nhận. Rằng có lẽ… giữa họ đang dần xuất hiện một thứ gì đó không tên."
"Anh mở ba lô, lôi ra một chai nước và một gói lương khô"
Tiểu Nhất Bạch
“Tôi không đói.”
"Anh đặt đồ xuống bên cạnh cậu."
Tôn Sáng
“Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, ít nhất cậu còn sức mà chạy.”
Tiểu Nhất Bạch
“Anh đang lo cho tôi đấy à?”
Tôn Sáng
“Không. Tôi chỉ không muốn người mình vừa băng bó lại chết ngay sau đó.”
"Cả hai cùng bật cười nhẹ. Tiếng cười thoáng qua, như nắng xuyên qua kẽ lá — không rõ ràng nhưng đủ làm lòng ấm lên."
Tiểu Nhất Bạch
“Anh thật lạ.”
"Nhất Bạch nói, khẽ lật gói lương khô trong tay, như đang quan sát vật thể ngoài hành tinh."
Tiểu Nhất Bạch
“Không. Tôi đang nhấn mạnh lại.”
"Gió lại thổi qua. Chuông gió ngân lên lần nữa."
Tiểu Nhất Bạch
“Chúng ta... là hai đường thẳng song song. Lẽ ra không nên gặp nhau.”
"Nhất Bạch nói, giọng trầm hơn."
Tôn Sáng
“Nhưng nếu có điểm giao?”
"Cậu không trả lời. Nhưng trong mắt cậu có gì đó vừa tan ra — thứ gì đó lặng lẽ, mong manh, nhưng thật."
Tôn Sáng
“Tôi phải quay lại doanh trại. Nếu ở lại quá lâu, tôi sẽ bị nghi ngờ.”
Tiểu Nhất Bạch
“Vậy là hết duyên rồi?”
"Cậu hỏi, nửa đùa nửa thật."
"Anh dừng bước, quay đầu lại."
Tôn Sáng
“Chỉ là tạm dừng thôi. Biết đâu... tôi lại phải tuần tra rừng vào ngày mai?”
"Cậu mỉm cười, nhẹ tênh như khói"
Tiểu Nhất Bạch
“Tôi không hứa sẽ ở đây chờ đâu.”
Tôn Sáng
“Tôi không hứa sẽ không tìm cậu.”
"Hai ánh mắt chạm nhau thêm một lần cuối. Không phải với tư cách lính và sát thủ. Mà là hai con người — lạc lối trong thế giới của chính mình, vô tình tìm thấy một góc nhỏ để ngồi cạnh nhau mà không cần rút vũ khí."
"Khi Anh bước dần xa, ánh nắng cuối ngày trải dài trên lưng anh. Nhất Bạch nhìn theo, ngón tay vô thức siết chặt gói lương khô."
"Đằng sau tán cây… một bóng đen lặng lẽ rút lui."
"Cuộc gặp gỡ này… e rằng không chỉ có hai người biết."
t/g -Bạch Nguyệt Lam-🎐
Dài lắm luôn r đó 🥰💔
t/g -Bạch Nguyệt Lam-🎐
Thấy t siêng chx 😋
t/g -Bạch Nguyệt Lam-🎐
lâu lắm ms viết nhiều chữ như nì 😋
t/g -Bạch Nguyệt Lam-🎐
Hẹ hẹ
Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai Bai
chap 3— đừng đi..—
t/g -Bạch Nguyệt Lam-🎐
đệt mẹ
t/g -Bạch Nguyệt Lam-🎐
nghĩ nãy giờ mà bí vazlon
t/g -Bạch Nguyệt Lam-🎐
à nói xog có ý tưởng luôn 🥰
t/g -Bạch Nguyệt Lam-🎐
à mà nè
t/g -Bạch Nguyệt Lam-🎐
Nên vui hay buồn đay ?
t/g -Bạch Nguyệt Lam-🎐
Vỡn mặt chắc 😡👊
t/g -Bạch Nguyệt Lam-🎐
Mà muốn H+ k ?
t/g -Bạch Nguyệt Lam-🎐
đợi đến chap 10 đi r có chờ đợi là chân ái 😏💅
t/g -Bạch Nguyệt Lam-🎐
chap bth =🎐
Chap H+ =🫧
t/g -Bạch Nguyệt Lam-🎐
vô truyệnk 😏💅
————————
à mà nè tui k viết tắt tên nv nx nhà
——————🎐
"Ánh nắng sớm len lỏi qua những tán cây rừng, vàng óng như mật ong đọng trên vai người con trai đang ngồi dưới gốc cây cũ. Tiểu Nhất Bạch vẫn ở đó, bên tay phải được băng sơ lại bằng một mảnh vải cũ, nét mặt tuy lạnh lùng nhưng ánh mắt... có gì đó đang chờ đợi."
"Không lâu sau, tiếng bước chân quen thuộc dẫm nhẹ lên lớp lá khô vang lên phía sau."
"Giọng trầm trầm của Tôn Sáng vang lên, không mang theo ý trách cứ. Chỉ là sự chắc chắn, như thể anh biết rõ cậu sẽ không đi đâu cả."
Tiểu Nhất Bạch không quay đầu, chỉ hỏi nhỏ
Tiểu Nhất Bạch
”Hôm nay không mang lương khô à?”
Tôn Sáng bật cười, tiếng cười nhẹ như gió thoảng.
Tôn Sáng
”Hôm nay mang cháo. Cháo nóng đàng hoàng.”
"Anh ngồi xuống bên cạnh, lấy từ ba lô ra một hộp giữ nhiệt còn ấm và mở ra. Hương cháo gà thơm phức lan tỏa giữa khu rừng mát lạnh, khiến ngay cả một sát thủ máu lạnh cũng cảm thấy đói bụng."
Tôn Sáng
”Cậu ăn được không? Tay cậu… ”
Tôn Sáng liếc nhìn cánh tay bị thương của Tiểu Nhất Bạch.
"Cậu gắt nhẹ, cố đưa tay cầm muỗng, nhưng vừa nhấc lên thì đau nhăn mặt."
Tôn Sáng
”Gì chứ… sát thủ mà cũng yếu đuối vậy à? //trêu//“
"Không đợi cậu phản ứng, Tôn Sáng nhẹ nhàng lấy muỗng, múc cháo lên rồi đưa đến miệng Tiểu Nhất Bạch."
Tôn Sáng
”Há miệng ra nào.”
Tiểu Nhất Bạch
”Anh… tôi không phải trẻ con.“
"nhưng sau một hồi ánh mắt giằng co, vẫn ngoan ngoãn hé miệng ăn."
"Từng muỗng cháo ấm nóng như len lỏi vào cả lòng ngực. Không khí không còn lạnh lẽo nữa, mà dịu dàng lạ thường"
"Tôn Sáng chợt vươn tay, lau đi vết cháo dính trên khóe môi cậu bằng ngón cái."
Tôn Sáng
”Ăn mà còn dính tùm lum, sát thủ kiểu gì đây?”
"Cử chỉ đó bất ngờ khiến Tiểu Nhất Bạch giật mình, tim như bị nhấn một nhịp lạ. Anh ta… lau miệng cho cậu sao? Một cách tự nhiên đến đáng sợ."
Tiểu Nhất Bạch
“Đừng… làm mấy chuyện vậy nữa.”
"Cậu quay mặt đi, giọng khàn khàn."
Tiểu Nhất Bạch
”Không quen.”
"Tôn Sáng nhìn cậu một lúc, rồi cười dịu dàng."
Tôn Sáng
”Vậy làm cho quen đi.“
Cậu không đáp, nhưng vành tai đỏ lên rõ rệt.
"Tiểu Nhất Bạch vẫn ngồi yên, hai tay ôm gối, mặt cúi thấp. Khi Tôn Sáng xoay người bước đi được vài bước, cậu cất tiếng, rất nhỏ, gần như chỉ để mình anh nghe."
Tiểu Nhất Bạch
“Đừng đi...”
Tiểu Nhất Bạch
“Tôi nói... đừng đi. Ở lại đây... với tôi.”
"Gió rừng chợt lặng. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống hai con người đứng đối diện nhau – một người mang quân phục, một người mang vết máu quá khứ."
“Tôn Sáng quay lại, bước chậm rãi đến gần, rồi ngồi xuống trước mặt Tiểu Nhất Bạch. Anh đưa tay, nhẹ nâng cằm cậu lên, buộc đối diện với mình.”
Tôn Sáng
“Nếu tôi ở lại… cậu không được biến mất. Không được chạy trốn tôi nữa.”
Tiểu Nhất Bạch
“Tôi… không trốn nữa.”
”Giọng cậu rất khẽ, nhưng đủ để trái tim Tôn Sáng thắt lại. Anh ngồi sát lại, dùng tay còn lại đan nhẹ vào những ngón tay của cậu.“
Tiểu Nhất Bạch
”Không phải”
Tiểu Nhất Bạch
“Là anh ấm.”
"Tôn Sáng bật cười. Lần đầu tiên, anh cúi xuống, nhẹ nhàng đặt trán mình lên trán cậu. Khoảng cách giữa hai người không còn. Mùi da thịt, mùi rừng, mùi cháo gà vẫn còn vương lại trong không khí."
Tôn Sáng
“Tôi sẽ ở lại thêm một lúc. Nhưng chỉ nếu…”
"Anh khẽ thì thầm ,môi lướt sát tai cậu"
Tôn Sáng
“Cậu cho tôi ôm một cái.”
“Cậu không trả lời. Chỉ từ từ ngả người về phía anh, gục nhẹ vào vai áo mùi quân đội ấy.”
“Đó là cái ôm đầu tiên. Không giằng co. Không đe dọa. Không máu.”
”Tôn Sáng ôm cậu vào lòng, cánh tay rắn chắc như muốn giữ trọn cả thế giới nhỏ bé này khỏi mọi nguy hiểm. Tiểu Nhất Bạch không giãy giụa, cũng không phản kháng. Ngược lại... cơ thể cậu dần thả lỏng.“
bây giữ chặt ghế tại vì sắp đến sẽ có phần thưởng cho ng xem đảm bảo cháy quần 🤑
”Cậu nghiêng mặt, má kề lên bờ vai ấm áp kia. Hơi thở phả nhẹ qua cổ áo quân phục, mang theo một tia run nhẹ không phải vì sợ, mà vì... cảm giác đang bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát.„
Tim cậu đập nhanh. Rất nhanh. Nhưng cậu không tránh đi.
"Tôn Sáng cũng không nói gì. Chỉ yên lặng siết nhẹ hơn, cằm tựa lên đỉnh đầu cậu như một thói quen lạ lẫm. Bàn tay của anh vẫn đan vào tay cậu, ấm áp, dịu dàng... và khiến cậu muốn làm điều gì đó liều lĩnh."
"Một lúc sau, Tiểu Nhất Bạch ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt ấy trong veo, nhưng lấp lánh như có sóng ngầm."
Tôn Sáng hỏi nhỏ, khẽ nhíu mày.
“Cậu vẫn nhìn anh. Một cái nhìn không phải đề phòng, không phải cảm kích. Mà là một thứ ánh nhìn khiến lồng ngực ai đối diện cũng phải... vỡ tung.”
Và rồi, không cảnh báo, không báo trước…
Tiểu Nhất Bạch ngả người lên trước, hai tay vẫn giữ lấy vạt áo anh, và…
"Một cái chạm nhẹ, thoáng qua như gió mơn man đầu lá… nhưng lại đủ làm Tôn Sáng chết đứng tại chỗ."
”Mắt anh mở to. Còn mắt cậu... khẽ khép lại.”
đủ wow chx các độc giả 😏👊
"Chỉ trong vài giây đó, thế giới như đông cứng lại. Không còn tiếng lá xào xạc, không còn gió, không còn nắng... chỉ còn vị ấm từ đôi môi vừa chạm."
"Một cái hôn ngắn. Ngắn đến mức có thể gọi là vụng về."
"Tiểu Nhất Bạch chậm rãi lùi ra, mắt vẫn không rời khỏi mắt anh. Hai má cậu đỏ lên, và lần này, chính giọng cậu khàn khàn, thấp và run một cách… đáng yêu"
Tiểu Nhất Bạch
“Xin lỗi… tôi chỉ muốn… thử.”
"Tôn Sáng còn chưa hoàn hồn, nhưng khóe môi anh bắt đầu cong lên. Một nụ cười hiếm hoi"
Nửa cưng chiều, nửa bất lực
Tôn Sáng
“Vậy... thử rồi, thấy sao?”
“Tiểu Nhất Bạch cúi đầu, gắt nhỏ như thể để giấu đi cơn bối rối”
Tiểu Nhất Bạch
“Khó chịu lắm… chắc… phải thử thêm.”
"Tôn Sáng bật cười khẽ. Anh nâng cằm cậu lên lại, ánh mắt trở nên sâu hơn, ấm hơn như muốn thiêu cháy cả khu rừng."
Tôn Sáng
“Vậy để tôi… thử lại xem có khá hơn không.”
“Và lần này là môi của Tôn Sáng chạm tới trước.
Không còn thoáng qua.
Không còn ngập ngừng.”
“Chỉ có nụ hôn thật sự, mềm mại và ấm áp như sương sớm đầu ngày.”
"Và trong khoảnh khắc đó, rừng cây xung quanh như mờ đi. Chỉ còn lại hai người... và trái tim đang rung động thật sự."
t/g -Bạch Nguyệt Lam-🎐
đủ wow chx 😏👊
Download MangaToon APP on App Store and Google Play