Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[DuongHung] Mùa Hè Dưới Cơn Mưa Vàng

CHAP 1: KHỞI ĐẦU CỦA 1 MÙA HÈ

Buổi chiều mùa hè, quán cà phê nhỏ bên hồ tỏa một lớp nắng vàng nhạt, hoà cùng mùi cà phê rang ấm nồng. Tiếng mưa lất phất ngoài hiên rơi lên mái tôn tạo nhịp đều đều, như nhắc nhở mọi thứ đang chậm lại một chút. Không gian yên tĩnh, nhưng trong lòng Hùng, mọi thứ lại náo loạn.
Ôi chao… ngày nào cũng phải ngồi đây với mấy con số ngu si này… muốn phát điên luôn. Nhìn lên là thấy Dương, mà tim cứ đập loạn xạ. Con mẹ nó, sao mỗi lần anh xuất hiện là đầu óc tôi rối như cục bún vậy.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Nín thở, tự nhủ "Mày phải tập trung vào bài tập thôi… đừng có nghĩ vớ vẩn về anh ta nữa…"
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//bước vào quán, tay cầm ly cà phê, áo sơ mi ướt, ánh mắt quét qua các bàn rồi dừng lại ở Hùng//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Mẹ kiếp… tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lại là gã lạnh lùng kia. Sao cái nhìn của anh ấy có thể chọc thủng tôi dễ vậy
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
❄️"Sao hôm nay trốn học hả?"
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Ơ… d-dẹp đi… em chỉ… ôn chút bài thôi ạ…"
Cái giọng ấy… lạnh lùng, sắc như dao cứa vào tim. Tôi vừa muốn chửi thề, vừa muốn chạy lại ôm anh. Mẹ kiếp, tại sao một người có thể vừa khiến tôi sợ vừa khiến tôi loạn nhịp tim đến thế này? Anh là bão tố, còn tôi… lá mỏng, bị cuốn theo cơn gió ấy mà chẳng thể chống lại.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//kéo ghế ngồi đối diện, đặt ly cà phê xuống bàn, ánh mắt dõi theo tập vở Hùng//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*Chết tiệt… gần anh quá. Mùi nước hoa, hơi thở… Mẹ nó, sao tao có thể còn sống sót với cảm giác này?*
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
❄️"Bài em làm sai rồi. Trang 3, xem lại biến rời rạc và liên tục."
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"À… vâng… em… em sửa ngay… Mẹ kiếp, sao cái tay này run thế nhỉ…"
Mỗi chữ anh nói ra như đánh thẳng vào tim tôi. Tôi vừa muốn cười vừa muốn khóc, vừa muốn chửi bậy vừa muốn cắn môi. Anh ấy vừa lạnh vừa làm tôi tan chảy. Sao một người có thể vừa là cơn bão vừa là nắng ấm thế này?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//cúi xuống, chỉ từng dòng công thức trên tập Hùng, tay anh vô tình chạm nhẹ vào tay tôi//
Ôi chết… chạm tay thôi mà tim tôi như cháy lên. Mẹ kiếp, anh ta đang hủy hoại tôi một cách từ từ…
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"D-được… em… em tập trung…"
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Anh… có cần về không?"
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
❄️"Tôi nói rồi, ở đây tốt hơn."
Câu nói ngắn gọn mà sao tim tôi lại hỗn loạn đến vậy… Mẹ kiếp, tại sao anh quan trọng với tôi đến thế?
Hai người ngồi bên nhau, Hùng học, Dương chỉ, mưa rơi, ánh đèn vàng hắt xuống, thế giới như chỉ còn lại hai người
Mùa hè đầu tiên, tim tôi loạn nhịp vì một người. Anh ấy — Alpha lạnh lùng, mạnh mẽ… nhưng với tôi, là cả thế giới mà tôi muốn khám phá. Tôi muốn trải qua cả những cơn đau, những rung động, nũng nịu, cà khịa vụng về, cả những câu chửi thề… tất cả, chỉ để được gần anh.

CHAP 2 : DƯ VỊ MƯA

Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*Mẹ kiếp… sao hôm nay tim mình cứ loạn nhịp liên tục thế này… chỉ vì anh ta ngồi gần thôi mà*
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
❄️Cậu nhìn gì mà mặt méo xệch ra vậy?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ơ… ờ… không… em chỉ… đang… quan sát anh thôi…
Ôi chết… quan sát cái gì chứ, mẹ kiếp, tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lại muốn chửi bậy, lại muốn cười khùng khùng…
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh… có… cần em giúp gì không?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
❄️Giúp gì? Giúp tôi chịu nổi cái trò càu nhàu của cậu hả?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*Chết tiệt… sao anh luôn biết cách làm mình phát điên. Tôi muốn đánh anh, nhưng cũng muốn ngồi đây gần anh mãi…*
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Thì… em… chỉ muốn ngồi đây thôi mà… không làm phiền anh đâu~~
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/Cười khẩy/ "Ừ, thì cứ ngồi, nhưng đừng hòng làm tôi mềm lòng."
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*Mẹ kiếp… lạnh lùng quá mức… nhưng tôi vẫn muốn gần. Anh ấy như bão tố, tôi là lá mỏng… mỗi lần chạm là tim tôi rối loạn.*
Khoảng lặng. Tiếng mưa ngoài hiên nặng hạt hơn, ánh đèn vàng hắt xuống mặt bàn, cả quán yên tĩnh, chỉ còn tiếng bọt cà phê nhấp nhô nhẹ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
❄️Xem bài xong chưa? Nếu xong thì về, tôi còn việc khác.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
D-dạ… em xong rồi… nhưng mà… em muốn… nói với anh một chút…
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
❄️Nói gì?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Anh… em… em thích gần anh… thích nghe anh cà khịa, thích… cả mấy cái bình thường mà anh làm…"
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
❄️/Nhướng mày/ Cậu… dám thốt ra vậy hả? Ngốc thật.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*Ngốc thật… đúng rồi, mẹ kiếp, tôi là ngốc. Nhưng ngốc mà thích anh, thích cả cảm giác tim loạn nhịp này.*
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ừ… em ngốc… nhưng… chỉ dành cho anh thôi…
Mưa nặng hạt, ánh đèn vàng, Hùng cúi mặt, tim rối loạn, Dương vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt lướt qua Hùng, một nụ cười rất nhẹ thoáng qua
Tim tôi vẫn đập loạn. Mỗi ngày bên anh là một cơn bão và một tia nắng. Tôi vừa muốn cà khịa, vừa muốn nũng nịu, vừa muốn chửi bậy, vừa muốn ôm anh. Anh lạnh lùng, khắc nghiệt, nhưng khiến tôi sống động hơn bao giờ hết. Tôi biết, nếu mình bước thêm một bước gần hơn, sẽ bị cuốn sâu hơn nữa… nhưng mẹ kiếp, tôi sẵn sàng.

CHAP 3 : KHOẢNG CÁCH DẦN THU HẸP

Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*Mẹ kiếp… sao anh lại ngồi gần tôi thế này… tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực*
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
❄️"Cậu làm gì mà cứ nhìn tôi như sắp chết vậy?"
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ơ… không… em… chỉ đang… làm bài thôi mà…
Đúng là ngốc… tim mình đập nhanh đến mức tưởng như sẽ bật ra khỏi lồng ngực. Mẹ kiếp, cái giọng lạnh lùng này vẫn khiến tôi muốn phát điên
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh… em… em có thể hỏi anh một chuyện được không~~
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
❄️ Hỏi gì?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*Chết tiệt… cứ nhìn thẳng mặt anh… tôi không dám thốt ra, nhưng muốn anh nghe…*
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh… sao anh không… cười với em nhiều hơn nhỉ…
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/Cười khẩy/ Cười với cậu? Tôi cười rồi còn đâu, nhưng cậu toàn nhìn tôi như sắp tan ra ấy
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*Mẹ kiếp… sao tôi vừa muốn chửi bậy vừa muốn ôm anh thế này…*
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ừ… nhưng em muốn… được thấy anh cười nhiều hơn, dù chỉ một chút thôi…
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//nhướn mày// Chỉ một chút à? Được thôi… nhưng đừng tưởng tôi sẽ mềm lòng quá nhiều
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*Trời ơi… vừa vui vừa lo… mắt anh chạm mắt tôi, tim tôi như muốn nổ tung…*
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Em… em biết rồi… em không dám… à không… muốn phiền anh quá
Khoảng lặng. Mưa ngoài hiên nặng hạt, ánh đèn vàng phản chiếu lên mặt bàn, Hùng cúi đầu, hồn rối bời. Dương đặt tay lên ly cà phê, lướt qua tay Hùng một cách vô tình nhưng ấm áp
Ôi mẹ kiếp… anh ấy… Dương… đang dần mở lòng. Tôi vừa muốn hét lên vừa muốn khóc. Mỗi lần ánh mắt anh chạm tôi, tim tôi lại loạn nhịp. Tôi biết, nếu tôi bước thêm một bước gần hơn, sẽ bị cuốn sâu hơn… nhưng mẹ kiếp, tôi sẵn sàng. Anh vừa cà khịa, vừa… quan tâm, vừa lạnh vừa ấm… cái kiểu khiến tôi vừa bực vừa say mê. Tôi muốn nũng nịu, muốn chọc ghẹo, muốn chửi tục… tất cả chỉ để được gần anh, để cảm giác này không bao giờ kết thúc
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
❄️ /Nhướng mày/ Cậu vẫn ngốc như ngày đầu gặp tôi, nhưng… đôi khi cũng… dễ thương thật
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*Đúng rồi… đôi khi dễ thương… mẹ kiếp… tôi muốn hét lên vì hạnh phúc…*
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Em… em sẽ… cố gắng không ngốc nữa
Hai người tiếp tục ngồi bên nhau, tiếng mưa rơi đều đều, tim Hùng loạn nhịp, ánh mắt Dương dịu dàng hơn trước, khoảng cách dần thu hẹp

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play