Khúc Bi Ca Dưới Mái Vòm Máu:KNY [Kokushibo X Muzan X Yoriichi]
Khu Phố Kiều Nhật
London,Anh cuối thế kỷ XIX
Trong một buổi sáng chủ nhật ở khu phố Nhật kiều cổ kính
Nơi mà tiếng chuông nhà thờ Thánh Huyết kiêu inh ỏi
Chẳng có mấy phương tiện giải trí nếu muốn tìm cái để vui chơi chỉ có thể đi rất xa khỏi khu phố
Kibutsuji Muzan 32 tuổi từng được đồn đoán sẽ chẳng sống qua tuổi 20
Sau chuyến đi xa đến Rosenburg,mang theo bao nhiêu lời nguyện cầu
Y trở về như một phép màu
Nay đã trở thành cha sứ của nhà thờ Thánh Huyết
Gương mặt y nghiêm nghị,cao ngạo,đôi mắt hồng ngọc sắc lạnh phản chiếu ánh nến lung linh
Làn da trắng nhợt nhạt có phần mịn màng trẻ hơn so với tuổi
Trong gian thánh đường phủ mùi hương trầm
Y đứng thẳng lưng,từng cử chỉ đều toát ra một uy quyền khó chạm tới
Ngay lúc ấy,Tsugikuni Yoriichi bước vào
Hiện 21 tuổi xuân,đã thay đổi ít nhiều so với thuở nhỏ
Dáng người vạm vỡ với chiều cao ấn tượng 1m90
Mái tóc đỏ tía từng rối bời nay được cắt gọn gàng theo kiểu thời thượng cuối thế kỷ 19
Trên người anh là bộ trang phục giản dị nhưng chỉn chu,phù hợp với một người dân lao động
Song dấu bớt hình ngọn lửa trên trán và đôi hoa tai Hanafuda của người mẹ quá cố vẫn còn đó
Như một chứng tích bất biến của quá khứ
Trong tay Yoriichi là giỏ hoa quả tươi,món quà mà những người nông dân yêu quý nhà thờ gửi tặng
Anh bước đi điềm tĩnh,nét mặt vẫn trầm mặc
Trẻ Mồ Côi Sống Trong Nhà Thờ
Anh Yoriichi!!
Trẻ Mồ Côi Sống Trong Nhà Thờ
Anh Yoriichi!!!
Trẻ Mồ Côi Sống Trong Nhà Thờ
Anh Yoriichi về rồi
Nhưng khi những đứa trẻ mồ côi ùa ra mừng rỡ,bám lấy áo anh,ánh mắt anh thoáng dịu xuống
Tsugikuni Yoriichi
Anh về rồi
Dù môi không biết nở nụ cười,trái tim Yoriichi lại ngập tràn hạnh phúc lặng lẽ khi nhìn bọn trẻ ríu rít quanh mình
Từ xa, cha sứ Muzan khẽ liếc nhìn.Đôi mắt hồng ngọc ấy vẫn giữ vẻ lạnh nhạt và khinh thị
Nhưng tận sâu trong lòng y dâng lên một nỗi ghét bỏ lẫn khó chịu không tên
Y chẳng thể hiểu nổi vì sao lại bất an đến thế trước người thanh niên kia
Như thể ánh sáng kia đã quen thuộc từ muôn kiếp trước
Luôn đe dọa xé toạc lớp vỏ hoàn hảo mà y khoác lên
Trong những buổi lễ,Yoriichi thường ngồi ở hàng ghế cuối,đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ dõi lên bục giảng
Kibutsuji Muzan
Xin Chúa rủ lòng thương xót
Còn Muzan,khi cất giọng nghiêm nghị,đôi khi ánh nhìn thoáng lướt qua người thanh niên ấy
Không ai trong số họ chủ động mở lời
Chỉ có những cái nhìn ngắn ngủi và lạnh
Như những dòng sông song song không bao giờ chạm đến nhau
Cho đến một buổi chiều mưa
Trong khu vườn sau nhà thờ,các tu nữ nhờ Yoriichi khiêng những thùng lương thực nặng từ kho xuống
Khi anh đang sắp xếp thì tình cờ gặp Muzan bước vào
Áo choàng đen sẫm dính vài hạt mưa
Đôi mắt hồng ngọc sắc lạnh thoáng lóe lên khi thấy Yoriichi đang đứng giữa gian phòng chứa
Kibutsuji Muzan
Thứ đó...để ở đây không đúng chỗ
Giọng y trầm thấp,dứt khoát,như ra lệnh hơn là nhắc nhở
Yoriichi quay đầu,ánh mắt vẫn trống rỗng nhưng không hề bất kính
Tsugikuni Yoriichi
Tôi sẽ chuyển lại
Anh nói khẽ,giọng đều đều,không biểu lộ cảm xúc
Muzan nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ấy,bực dọc không hiểu vì sao
Chính sự lặng lẽ ấy lại khiến y thấy bị thách thức
Y bước thêm một bước,bóng áo choàng phủ xuống
Anh ta không bao giờ tỏ thái độ gì
Muzan cười nhạt,nhưng đôi mắt hằn lên tia sắc bén
Kibutsuji Muzan
Người ta phải là câm điếc...
Kibutsuji Muzan
Thì mới phải sống lặng lẽ theo kiểu này
Kibutsuji Muzan
Hay là...ngươi sợ hãi điều gì ?
Yoriichi im lặng một lúc lâu,ánh mắt đỏ sẫm phản chiếu ánh đèn dầu
Anh đặt thùng gỗ xuống,đứng thẳng,giọng nói nhẹ như gió thoảng
Tsugikuni Yoriichi
Tôi không sợ
Tsugikuni Yoriichi
Chỉ thấy không cần phải nói
Trong khoảnh khắc ấy,sự điềm tĩnh của Yoriichi khiến Muzan nghẹn lời
Y bực bội quay đi,phất tay áo như muốn xóa đi một cảm giác lạ lẫm dâng lên từ sâu trong lòng
Một cảm giác mà y căm ghét,bị nhìn thấu
Hôm sau,trong hội trường nhà thờ,bọn trẻ mồ côi ngồi vòng quanh dưới ánh nến lung linh
Cha sứ Muzan đứng trước bục,tay đặt hờ trên thánh kinh
Giọng nói nghiêm nghị vang vọng khắp mái vòm
Kibutsuji Muzan
Bên ngoài bức tường này,có những thứ không phải con người
Kibutsuji Muzan
Chúng sống trong bóng tối
Kibutsuji Muzan
Thèm khát máu thịt
Lũ trẻ nín thở lắng nghe,vài đứa nhỏ run rẩy nắm tay nhau
Nhưng cha sứ nhanh chóng khiến chúng yên tâm hơn
Kibutsuji Muzan
Nhưng ở đây,trong ngôi nhà của Chúa
Kibutsuji Muzan
Các con được bảo vệ
Kibutsuji Muzan
Bức tường này,thánh giá này,lời cầu nguyện này
Kibutsuji Muzan
Tất cả là tấm khiên
Kibutsuji Muzan
Miễn là còn ở dưới mái nhà thờ Thánh Huyết
Kibutsuji Muzan
Không con quỷ nào chạm đến được các con
Lũ trẻ tròn mắt,gật đầu liên tục,có đứa còn vỗ tay
Chúng tin vào lời cha sứ như tin vào sự thật tuyệt đối
Muzan cũng mỉm cười nhẹ,ánh mắt dịu lại rõ
Không phải lời cầu nguyện,cũng chẳng phải bức tường,đã giữ chúng an toàn
Bởi vì mỗi đêm,khi đêm sâu phủ xuống London,một bóng người cao lớn rời khỏi nhà thờ
Trong tay nắm chặt lưỡi gươm Nichirin ánh đỏ
Người thanh niên bình lặng ấy, chẳng một lần khoe khoang,lại một mình săn đuổi những con quỷ dám lảng vảng quanh đây
Dáng anh sừng sững trong màn đêm,thanh kiếm vung lên nhanh gọn,ánh máu loang như sao rơi
Và khi mọi thứ kết thúc,Yoriichi không trở về nhà
Mà bước vào chính điện nhà thờ,quỳ trước tượng Chúa trong bóng tối còn vương mùi máu
Tsugikuni Yoriichi
Xin Chúa rủ lòng thương xót...
Đôi mắt đỏ ấy vẫn vô hồn,nhưng giữa đôi môi lại thì thầm lời cầu xin tha thứ
Một con người giết quỷ,nhưng vẫn sợ rằng bàn tay mình dính tội lỗi
Muzan nhiều lần bắt gặp cảnh tượng này khi đi ngang qua hành lang tối
Y đứng trong bóng,nhìn dáng người trẻ ấy quỳ gối,đôi vai to lớn gập xuống khi thì thầm trước tượng thánh
Mỗi lần như vậy,cơn bực dọc lại dâng lên trong lòng Muzan
Kibutsuji Muzan
(Lại thế nữa rồi...)
Y ghét việc Yoriichi quỳ trước tượng Chúa như thể cậu ta thật sự tin tưởng vào ánh sáng
Bản thân y đã biết sự thật:Chúa im lặng,còn quỷ thì tồn tại
Chính người thanh niên ấy,với đôi mắt trống rỗng và tấm lòng nặng trĩu
Mới thật sự là kẻ bảo vệ nhà thờ
Đôi mắt hồng ngọc ánh lên vẻ bực bội tò mò
Kibutsuji Muzan
Ngươi cầu xin tha thứ...nhưng ngươi nghĩ ai đang lắng nghe ?
Yoriichi không quay đầu,không đáp,vẫn quỳ bất động
Muzan bước lên vài bước,bóng y che phủ ánh sáng từ ngọn nến cuối cùng
Kibutsuji Muzan
Đấng mà chưa bao giờ cất một lời?
Kibutsuji Muzan
Hay là ngươi đang cố trấn an chính mình
Kibutsuji Muzan
Vì bàn tay ngươi đã nhúng máu ?
Muzan cúi xuống giọng y nhỏ nhưng sắc lạnh
Kibutsuji Muzan
Ta thấy ngươi mỗi đêm
Kibutsuji Muzan
Lưỡi gươm đỏ ấy…không phải tay một kẻ bình thường có thể vung ra
Kibutsuji Muzan
Ngươi giết quỷ,nhưng lại quỳ xin tha thứ ?
Kibutsuji Muzan
Ngươi là gì vậy?
Kibutsuji Muzan
Một thánh nhân hay chỉ là một kẻ đạo đức giả ?
Lần này,Yoriichi chậm rãi ngẩng đầu
Đôi mắt đỏ nhạt ấy nhìn thẳng vào Muzan
Không hề có giận dữ,cũng chẳng có phản bác
Chỉ một sự trống rỗng kỳ lạ đến mức Muzan phải thoáng lùi lại
Và rồi,giọng Yoriichi vang lên,khàn khàn nhưng rõ ràng
Tsugikuni Yoriichi
Nếu tôi là quỷ...ngài sẽ làm gì ?
Muzan khẽ nheo mắt,đôi môi cong lên thành một nụ cười nhạt mang vẻ khinh thường
Y vốn không cho phép mình bị dao động bởi bất cứ điều gì,đặc biệt là trước mặt Yoriichi
Nhưng trong lòng,những lời vừa vang lên như một lưỡi dao đâm thẳng vào quá khứ
Ánh mắt đỏ nhạt của Yoriichi,lần đầu tiên sau mười mấy năm,không còn trống rỗng như tượng đá
Nó chùng xuống,dịu lại,thoáng vương nét bi thương
Chàng trai trẻ lặng lẽ lấy từ túi áo ra một cây sáo gỗ cũ kỹ
Tsugikuni Yoriichi
Anh trai tôi Michikatsu
Yoriichi khẽ cất giọng,ánh nhìn vẫn dán chặt vào nhạc cụ ấy
Tsugikuni Yoriichi
Đã không còn là người nữa
Tsugikuni Yoriichi
Hắn trở thành quỷ,giết hại vô số dân lành
Tsugikuni Yoriichi
Ngày mai hắn sẽ bị đem ra nắng cho ánh sáng thiêu rụi...
Đôi mắt hồng ngọc thoáng mở lớn,rồi nhanh chóng nheo lại để che giấu cơn sửng sốt
Trong ký ức mờ nhạt,y nhớ đến cậu thiếu niên đã từng chạy theo mình ở ga tàu
Đôi mắt sáng rực tin tưởng và ngây thơ đến ngốc nghếch
Sau lần ấy,y chỉ nghe loáng thoáng rằng Michikatsu đã lập gia đình
Sống một cuộc đời bình thường
Trong lòng Muzan,một cảm giác vừa lạ lẫm vừa khó chịu trỗi dậy,không phải thương xót
Giống như nỗi nghẹn ngào của một người nhìn thấy một phần ký ức xa xưa của chính mình bị bóp méo thành thứ quái dị
Kibutsuji Muzan
Ngốc nghếch
Kibutsuji Muzan
Nếu hắn đã chọn làm quỷ
Kibutsuji Muzan
Thì cái kết như vậy cũng chỉ là lẽ đương nhiên
Kibutsuji Muzan
Ngươi đau buồn vì một kẻ phản bội sao? Hay vì hắn là anh trai của ngươi?
Tsugikuni Yoriichi
Vì hắn là người thân
Muzan bỗng thấy khó chịu đến nghẹt thở
Bóng áo choàng đen phủ xuống nền gạch lạnh lẽo,cố giấu đi sự rúng động trong lòng
Nhưng kể từ khoảnh khắc ấy,lần đầu tiên sau nhiều năm,y mới lại nhớ đến Michikatsu…
Ngày Hành Hình
Bầu trời London chìm trong mây xám,như muốn đè nặng xuống cả quảng trường nơi dân chúng tụ tập đông nghịt
Trên bục gỗ,một thân hình cao lớn bị trói chặt,mái tóc đen đuôi đỏ cắt gọn rũ xuống che khuất nửa gương mặt
Nhưng đôi ba con mắt đỏ dữ tợn vẫn mở to,ánh lên sự điên loạn của một kẻ đã mất nhân tính
Tsugikuni Michikatsu,kẻ từng là một người chồng,một người cha,một người anh
Giờ là một con quỷ đáng bị nguyền rủa
Trong hàng ghế dành cho giới chức sắc,cha xứ Muzan ngồi ngay ngắn
Gương mặt nghiêm nghị,đôi mắt hồng ngọc lạnh lùng như lưỡi dao,không hề biểu lộ cảm xúc
Ngài vốn chỉ định quan sát như một kẻ ngoài cuộc,chứng kiến sự diệt vong của một sinh vật thất bại
Nhưng khoảnh khắc ba ánh mắt con quỷ ngước lên và bắt gặp đôi mắt của y,tất cả như ngưng đọng
Michikatsu sững người,hơi thở khựng lại
Những gương mặt gào rú bên dưới quảng trường,những sợi dây thừng, cả ánh sáng buổi sớm như biến mất
Trong đầu hắn chỉ còn vang vọng một ý nghĩ ngu ngốc,gần như ám ảnh
Tsugikuni Kokushibo
(Đẹp quá...sau mười mấy năm cớ sao Người còn xinh đẹp hơn...)
Những móng vuốt của hắn vô thức siết chặt sợi dây trói,đôi môi mấp máy như kẻ đang cầu nguyện
Mà chính là cái bóng ngạo nghễ kia
Khoảnh khắc ấy,lòng y chợt dấy lên một cảm giác khó tả
Người đàn ông từng là Michikatsu nay đã hóa thành một sinh vật hạ tiện
Vậy mà vẫn nhìn y như một thánh tích cần tôn thờ
Tiếng chuông nhà thờ vang lên
Người hành hình chuẩn bị kéo tấm bạt,để ánh nắng thiêu rụi quái vật
Dân chúng hò reo trong đợi
Đêm đó báo London chỉ đưa tin
“Con quỷ Tsugikuni Michikatsu đã bị ánh sáng mặt trời thiêu sống.Tro bụi tan biến,để lại sự yên bình cho nhân loại”
Không một ai ngoài Muzan biết rằng,trong bóng tối của giáo đường,cha xứ với quyền lực tuyệt đối đã ra lệnh tráo đổi
Tsugikuni Michikatsu không chết
Y đã âm thầm cứu hắn khỏi án tử
Không phải vì lòng thương xót
Mà bởi trong khoảnh khắc ánh mắt ấy giao nhau
Trong căn phòng ẩn phía sau nhà nguyện,ánh sáng chỉ hắt xuống lờ mờ từ cây nến đang cháy dở
Michikatsu nằm trên chiếc giường sắt
Ba cặp mắt vàng mở to,không chớp,sâu thẳm như vực thẳm bị ám ảnh bởi cơn khát máu và tiếng gào rú còn vang vọng trong đầu
Một tấm mặt nạ sắc lạnh,trống rỗng đến đáng sợ
Trong trí óc chỉ còn sót lại hình ảnh về giết chóc,máu và… đôi mắt hồng ngọc
Không hề có sợ hãi hay dè chừng,cha sứ bước vào bóng áo choàng đen phủ dài đến nền đất
Đôi mắt sắc lạnh liếc nhìn hắn như nhìn một con thú hoang vừa được thuần hóa
Kibutsuji Muzan
Ngươi đã chết với cái tên Tsugikuni Michikatsu
Kibutsuji Muzan
Từ nay ngươi sẽ là Tsugikuni Kokushibo
Kibutsuji Muzan
Một kẻ được tái sinh trong bóng tối của nhà thờ Thánh Huyết
Ba cặp mắt quái dị thoáng co lại
Michikatsu giờ là Kokushibo
Run rẩy một thoáng,rồi vô thức giơ tay
Những ngón tay đầy móng vuốt siết chặt lấy tay cha sứ
Tsugikuni Kokushibo
Cha sứ...
Hắn khàn giọng thì thầm âm thanh đầy khao khát,như kẻ khát nước tìm thấy suối
Trong khoảnh khắc ấy,hắn không còn nhớ đến máu hay sự hủy diệt
Khi cha sứ khẽ cúi người,mùi hương nhẹ từ da thịt lẫn với trầm hương thoảng ra từ phần gáy sau lớp áo choàng
Kokushibo như kẻ điên,đôi mắt chằng chịt vằn đỏ ngây dại
Áp sát gần hơn hít lấy mùi thơm ngây ngất từ gáy vị linh mục
Như một kẻ tội đồ khao khát sự cứu rỗi
Kokushibo đưa bàn tay mạnh mẽ của mình đặt phía sau gáy Muzan
Kéo cha sứ lại gần hơn cho đến khi bờ môi lạnh ngắt của hắn chạm vào làn da mềm mại trắng ngần ở cổ
Nỗi ám ảnh đã vượt qua cả lòng trung thành
Đó là sự tôn thờ cuồng loạn
Một quỷ dữ cúi đầu trước một con quỷ khác
Nhưng lại khoác lên danh nghĩa cha sứ của Chúa
Buổi sáng hôm sau,khi cầm trên tay tờ báo vẫn còn mùi mực in mới
Yoriichi lặng lẽ đọc qua hàng chữ lạnh lùng
"Tội nhân Michikatsu Tsugikuni,kẻ hóa quỷ,đã bị đưa ra ánh sáng mặt trời và thiêu hủy vào ngày hôm qua”
Gương mặt anh vẫn vô cảm như thường lệ,nhưng trong lòng lại chợt nặng trĩu,như có một sợi dây vô hình siết chặt
Anh không rõ đó là đau buồn,là trống rỗng,hay chỉ đơn giản là sự hụt hẫng khi cuối cùng vẫn phải thừa nhận
Người anh trai mình từng kính trọng đã rơi xuống vực sâu không thể cứu vãn
Nhà thờ Thánh Huyết chất đầy mùi ẩm bụi và hương trầm sót lại từ những buổi lễ
Yoriichi như thường lệ vẫn chăm chỉ lau dọn,gom từng cành lá khô,chà sạch từng phiến đá sàn
Đôi bàn tay to lớn thô ráp,vốn quen với thanh kiếm và củi lửa
Nay lại kiên nhẫn làm công việc nhỏ bé,giản đơn
Đến buổi chiều,cha sứ Muzan cho gọi mọi người tập trung tại thánh đường
Tất cả tu nữ trẻ mồ côi đều có mặt,cả Yoriichi cũng đứng phía sau,cao lớn và im lặng
Muzan bước lên bục gỗ,giọng điềm tĩnh và uy quyền vang vọng
Kibutsuji Muzan
Ngày hôm nay
Kibutsuji Muzan
Ta muốn các con chào đón một thành viên mới của nhà thờ Thánh Huyết
Kibutsuji Muzan
Người từ phương xa tìm đến,mang cùng niềm tin và nguyện vọng
Kibutsuji Muzan
Hắn sẽ sống và tôn thờ Chúa cùng chúng ta
Tiếng bước chân vang lên đều đặn
Cánh cửa khẽ mở,và hắn bước vào
Mái tóc đen đuôi đỏ tía,cắt gọn theo phong cách thế kỷ XIX
Vóc dáng cao lớn,rắn rỏi chẳng khác gì Yoriichi
Bộ trang phục tím trầm vừa vặn,chỉnh tề
Trên khuôn mặt kia,vết bớt hình ngọn lửa hiện rõ
Và đôi mắt… bị che đi bằng một tấm khăn đen
Lý do được giải thích đơn giản rằng hắn nhạy cảm với ánh sáng,nên cần che chắn
Khi một đứa trẻ ngây thơ ngước nhìn,bất giác hỏi rằng
Trẻ Mồ Côi Sống Trong Nhà Thờ
Thưa Cha-
Trẻ Mồ Côi Sống Trong Nhà Thờ
Sao ngài ấy lại giống anh Yoriichi quá vậy ạ ?
Muzan khẽ mỉm cười,giọng sắc bén mà khéo léo như lưỡi dao
Kibutsuji Muzan
Có lẽ là sự sắp đặt của Chúa
Kibutsuji Muzan
Cũng có thể là họ hàng xa từ phương trời nào đó
Kibutsuji Muzan
Dù thế nào đi nữa,...
Kibutsuji Muzan
Đây chính là dấu hiệu để các con thấy rằng chúng ta đều có mối liên kết trong đức tin
Đám trẻ ngây thơ tin ngay,ríu rít vỗ tay chào đón
Chỉ có Yoriichi...chết lặng
Anh nhìn thấy rõ,tận trong sâu thẳm,không thể lẫn đi đâu được
Người anh trai tưởng đã thiêu rụi dưới ánh mặt trời
Giờ đây lại đứng trước mặt anh,sống động bằng xương bằng thịt…
Nhưng dưới lốt một kẻ khác
Và người khiến điều đó thành sự thật
Chính cha sứ Kibutsuji Muzan
Vẫn đứng trên bục cao,ánh mắt hồng ngọc khẽ liếc qua anh,sắc lạnh,như đang trêu ngươi
Kokushibo có bữa tối đầu tiên của mình tại nhà thờ
Trẻ Mồ Côi Sống Trong Nhà Thờ
Ngài Kokushibo tại sao ngài lại che mắt vậy ?
Tsugikuni Kokushibo
Vì mắt ta nhạy cảm với ánh sáng...
Chỉ đơn giản cũng không có vẻ gì khiến trẻ con sợ hãi
Bên này,Yoriichi cầm phần ăn của mình nhẹ giọng
Tsugikuni Yoriichi
Tôi xin phép được ăn riêng
Nói xong anh quay bước bỏ ra ngoài vườn
Lũ trẻ không khỏi có chút bối rối và hụt hẫng vì chúng rất mến Yoriichi
Kokushibo cũng đưa mắt theo, trong lòng không khỏi ánh lên chút ghen tị không lí do
Những tán cây già rì rào trong gió,còn trong thánh đường phía sau,tiếng cười nói
Tiếng chén bát va chạm vang vọng lên đầy ấm áp
Yoriichi ngồi một mình bên chiếc bàn gỗ dài,trước mặt là phần ăn còn nguyên
Anh lặng lẽ ngẩng nhìn bầu trời,để mặc lòng ngực nặng trĩu với những nỗi niềm không gọi thành tên
Tiếng bước chân vang lên khẽ khàng,nhịp điệu đều đặn quen thuộc
Yoriichi không quay lại,chỉ khi giọng nói đó vang lên mới chậm rãi cúi mắt xuống
Kibutsuji Muzan
Một mình ngoài này sao ?
Kibutsuji Muzan
Thức ăn sẽ nguội mất
Giọng Muzan vẫn như mọi khi
Trầm,trịnh thượng,và nhuốm chút châm biếm
Cha sứ bước đến,tà áo choàng quét nhẹ trên cỏ
Kibutsuji Muzan
Ngươi nên biết-...
Kibutsuji Muzan
Chúa đã ban cho ngươi một phước lành
Giọng y hạ thấp,lạnh hơn hẳn
Kibutsuji Muzan
Michikatsu đã được cứu
Kibutsuji Muzan
Nếu không có Chúa,hắn đã biến thành tro bụi ngoài ánh mặt trời
Kibutsuji Muzan
Ngươi không nên phẫn nộ
Kibutsuji Muzan
Ngươi phải biết ơn
Ánh trăng phản chiếu nơi đôi mắt đỏ tía
Yoriichi quay sang nhìn thẳng vào y,lần đầu tiên để lộ ra ngọn lửa cháy bừng bên trong
Tsugikuni Yoriichi
Tôi chưa từng cầu xin Chúa cứu lấy hắn
Tsugikuni Yoriichi
Michikatsu đã chọn con đường của riêng mình,...
Tsugikuni Yoriichi
Biến thành quỷ-
Tsugikuni Yoriichi
Giết hại bao nhiêu người
Tsugikuni Yoriichi
Cái chết dưới ánh mặt trời là kết cục hắn phải nhận
Giọng anh đều đều,nhưng ánh mắt sắc bén đến mức ngay cả Muzan cũng cảm thấy sống lưng lạnh buốt
Anh dừng một nhịp,đôi mắt như mũi kiếm xiết chặt Muzan
Tsugikuni Yoriichi
Và nếu như ngài nghĩ điều đó là một phước lành
Tsugikuni Yoriichi
Thì chính ngài đã phạm một tội nặng
Trong thoáng chốc,Muzan khựng lại
Vẻ cao ngạo vẫn còn đó,nhưng lòng ngực y thắt chặt khi đối diện ánh mắt kia
Nó khác hẳn với những con người khác,thứ khiến y… thật sự sợ hãi
Ngay lúc ấy,một bóng hình khác xuất hiện
Từng bước chân nặng nề dứt khoát
Dưới lớp khăn bịt mắt đen,ba cặp mắt quỷ ẩn sau vẫn tỏa ra thứ áp lực đáng sợ
Hắn bước đến,đứng sau Muzan,dáng người đồ xộ sừng sững
Rồi bất ngờ đưa tay ra,che chắn vai y lại như một hành động bảo vệ
Tsugikuni Kokushibo
Cha sứ
Tsugikuni Kokushibo
Người không cần tự mình đối diện với thứ ánh nhìn đó
Gương mặt hắn vô cảm như tượng đá,nhưng chỉ một cái quay đầu đã đủ để không khí đặc quánh lại
Yoriichi vẫn không hề chớp mắt,dán chặt ánh nhìn vào Muzan
Như thể sự xuất hiện của Kokushibo chẳng đủ để lay động quyết tâm trong tim anh
Muzan,lúc này,khẽ khép mắt lại,thở ra một hơi dài
Xưng Tội
Động tác đơn giản,nhưng cả khu vườn như chìm trong một áp lực vô hình
Muzan bất giác lùi lại nửa bước
Trong lòng ngực cha sứ,một nhịp đập hụt hẫng vang lên thứ cảm giác sợ hãi mà y vốn không bao giờ muốn thừa nhận
Ngay lập tức,Kokushibo tiến lên,thân hình to lớn rắn chắc như một bức tường chắn trọn trước mặt Muzan
Bàn tay hắn khẽ nâng,như thể chỉ cần Yoriichi tiến thêm một bước
Móng quỷ sẽ ngay lập tức xé toạc không khí
Ánh mắt giấu sau lớp vải đen nhìn chằm chằm vào Yoriichi
Gợn một tia đố kỵ mơ hồ với đôi mắt em trai,với sự bình thản bất khả xâm phạm kia
Tsugikuni Kokushibo
Ngừng bất kính với Cha sứ
Giọng Kokushibo rền rĩ,trầm sâu như vang từ hố thẳm
Tsugikuni Yoriichi
Tôi chưa hề làm gì cả,
Anh đáp gọn,giọng đều đều
Tsugikuni Yoriichi
Nên không có gì gọi là bất kính
Nói rồi,anh bước thêm một bước
Không phải về phía Kokushibo,mà thẳng đến trước Muzan
Trong thoáng chốc,cả hai bóng hình như bị kéo sát lại nhau trong không gian ngột ngạt
Và rồi,không một chút do dự,Yoriichi đưa tay nắm lấy cánh tay cha sứ
Bàn tay anh lạnh,nhưng lực siết chắc nịch
Muzan toàn thân khựng lại,đôi mắt hồng ngọc mở lớn
Một luồng run rẩy lướt dọc sống lưng,y không rõ đó là vì sợ hãi
Hay vì cảm giác bị chạm vào
Bất ngờ,gần gũi,trần trụi đến mức linh mục chưa từng trải qua
Khoảnh khắc ấy,Kokushibo như bùng nổ
Hắn gầm khẽ,gân máu nổi dày trên thái dương
Lao tới,bàn tay to lớn gân guốc chộp lấy cổ tay Yoriichi
Bóp mạnh đến mức tiếng xương kêu răng rắc
Tsugikuni Kokushibo
Bỏ Cha sứ ra !
Hơi thở hắn nặng nề,run rẩy,nhưng lại lẫn sự điên cuồng tôn thờ
Tsugikuni Kokushibo
Mày...không được phép chạm vào ngài !
Một bên là Yoriichi - im lặng,bất động,nhưng ánh mắt như dao cắt xuyên màn đêm
Một bên là Kokushibo - cả cơ thể rung lên trong cơn thịnh nộ mù quáng,như sắp xé xác chính em trai mình
Bị kẹt lại trong vòng vây của cả hai bàn tay, trái tim y đập loạn nhịp
Một cảm giác vừa quyền lực,vừa yếu đuối đến khó tả
Trong đôi mắt vô vị ấy thoáng hiện lên một tia thắc mắc khó nắm bắt
Tsugikuni Yoriichi
(Tại sao Michikatsu...hay Kokushibo lại nổi giận đến vậy ?)
Tsugikuni Yoriichi
(Chỉ vì tôi chạm vào Cha sứ sao ?)
Ý nghĩ ấy lướt qua,và rồi,như để kiểm chứng
Yoriichi từ tốn cúi xuống
Bàn tay anh vẫn giữ chặt cánh tay Muzan
Nhưng lần này,đôi môi anh chạm khẽ lên mu bàn tay ấy
Một nụ hôn nhẹ,lạnh lẽo,không mang ham muốn
Mà chỉ như cử chỉ tôn kính anh từng thấy biết bao lần trong các buổi lễ
Trong giây lát,Muzan đông cứng
Cánh tay thon dài của y run rẩy,đôi mắt hồng ngọc mở to,hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực
Kibutsuji Muzan
Hah...(Nó...nó....)
Cha sứ chưa bao giờ được ai đối xử như thế… đặc biệt là từ Yoriichi
Nhưng người bùng nổ trước tiên lại là Kokushibo
Tsugikuni Kokushibo
YORIICHI!
Tiếng gầm của hắn dội vào bức tường đá,làm cả khu vườn rung lên
Không kiềm chế nổi nữa,hắn lao thẳng tới
Nắm đấm khổng lồ vung ra với lực đủ nghiền nát cả đá tảng
Song,Yoriichi không phải kẻ yếu thế
Anh nghiên người tránh nhẹ
Uyển chuyển,thản nhiên đến mức càng khiến cơn điên của Kokushibo bùng phát dữ dội hơn
Trong chớp mắt,hai anh em như bóng quỷ giao tranh dưới ánh trăng
Muzan siết chặt hàm,và trong một hành động đầy tuyệt vọng
Vòng tay ôm chặt lấy cơ thể đồ sộ của Kokushibo
Tấm áo choàng linh mục dính chặt vào thân hình quỷ dữ đang run lên vì phẫn nộ
Kibutsuji Muzan
Ngươi sẽ làm ô uế nơi này!
Muzan thét lên,giọng vừa run vừa đầy quyền uy
Kibutsuji Muzan
Dừng lại ngay ! Cả hai người!
Tsugikuni Kokushibo
Hah...gmmm....
Kokushibo gầm gừ,toàn thân căng như sắp bứt tung vòng tay của y
Nhưng ánh mắt ẩn sau tấm vải đen thoáng chùng xuống
Bởi chính Muzan đang giữ hắn lại
Yoriichi đứng im,nét mặt không đổi,chỉ nhìn hai người kia như kẻ ngoài cuộc
Muzan hít sâu,rồi với giọng lẫn sợ hãi và tức giận,y phán
Kibutsuji Muzan
Cả hai hãy đến trước tượng Chúa… và xưng tội
Kibutsuji Muzan
Ngay lập tức!
Kibutsuji Muzan
Tội lỗi vì sự thiếu suy nghĩ và sự xúc phạm linh thiêng này…
Kibutsuji Muzan
Phải được rửa sạch trước Người
Một màn kịch méo mó của tình thân,đức tin,và cơn cuồng loạn
Trong không gian im lặng của gian điện,ánh nến lập lòe chiếu lên gương mặt nhân hậu của tượng Chúa
Yoriichi đứng thẳng lưng,đôi mắt trầm tĩnh nhìn lên như đối diện với một bản án vô hình
Kibutsuji Muzan
Xưng tội đi...
Giọng Muzan vang lên,lạnh lẽo mà vẫn nhuốm chút run rẩy
Trong anh không có cảm giác mình phạm lỗi
Anh chưa làm gì trái lẽ,chưa vấy bẩn niềm tin của mình
Nhưng ánh nhìn từ tượng Chúa
Và cả sự nặng nề bao trùm không gian khiến bước chân anh chậm rãi khụy xuống
Không phải vì nhận tội,mà là vì lòng kính cẩn với Đấng trên cao
Kokushibo quỳ xuống ngay sau đó,dứt khoát và không do dự
Dù hắn đã là một con quỷ,dù đôi mắt ẩn sau tấm vải bịt vẫn cháy vàng như tà hỏa
Cũng không phải vì xưng tội
Mà bởi đó là yêu cầu từ cha sứ Muzan
Với hắn,mọi mệnh lệnh từ y đều là tuyệt đối
Kibutsuji Muzan
Xin Chúa rủ lòng thương xót
Muzan lùi lại,đôi mắt hồng ngọc quan sát hai thân hình đồ sộ quỳ trước bệ đá
Trước mắt y,Yoriichi và Michikatsu đã thành hai người đàn ông trưởng thành
Cao lớn hơn y,mạnh mẽ hơn y
Nhưng rốt cuộc,khi họ quỳ xuống thế này,y vẫn chẳng thấy gì khác
Làm y nhớ lại cái ngày đó....
Trở về từ Rosenburg như một phép màu nhưng y lại đói đến cồn cào
Kibutsuji Muzan
Đói...đói quá...
Cơn thèm khát máu thịt,nhìn đám đông ở thánh đường mà y chỉ muốn xé toạc họ
Trong bộ lễ phục tối màu đơn giản,y lần đầu cầu xin trước tượng Chúa Chịu Nạn
Kibutsuji Muzan
(Xin Người...nếu Người có thật xin hãy dập tắt lửa trong con...)
Nhưng chẳng có gì đáp lại cả...
Y như bị vùi dập đến mất lí trí chậm rãi đi ra phía sau vườn của nhà thờ Thánh Huyết
Yoriichi,đứa trẻ bị nhầm là bị câm,bị vứt bỏ trong nhà thờ như trẻ mồ côi vì bị xem là điềm gỡ
Nghe thấy những lời thì thầm của Muzan,đứa trẻ ngây thơ liền đưa ra kết luận
Tsugikuni Yoriichi
(Anh ấy đói...)
Yoriichi vội chạy vào bếp lấy một bát súp và một mẫu bánh mì cho y
Cùng lúc đó Michikatsu cũng chạy đến nhà thờ có vẻ hối hả
Tsugikuni Michikatsu
Yoriichi
Tsugikuni Michikatsu
Có thấy ngài Phó Tế đâu không ? Anh hai nghe nói ngài ấy đã trở về rồi mà
Cậu nhóc đã bỏ buổi tập luyện kiếm thuật ở nhà,chạy đến đây vì nghe tin Muzan đã chữa khỏi bệnh quay về
Yoriichi nhìn anh trai,cậu bé bị nhầm là câm thế mà lại nói chuyện với anh trai mình một cách rành mạch
Tsugikuni Yoriichi
Trước tượng Chúa Chịu Nạn
Tsugikuni Michikatsu
Có thấy ai đâu ?
Michikatsu không khỏi bối rối khi nhìn ra lần nữa
Yoriichi cũng không rõ,cậu nói ra những gì mình quan sát được lúc nãy
Tsugikuni Yoriichi
Ngài ấy đói
Tsugikuni Yoriichi
Rất đói
Tsugikuni Michikatsu
Đói ?
Michikatsu nhìn Yoriichi bê mâm thức ăn rồi khẽ gật đầu
Ý nghĩ non nớt cũng chỉ nghĩ đơn giản
Tsugikuni Michikatsu
Chắc đi đường xa về nên đói lắm
Tsugikuni Michikatsu
Mau đi tìm ngài ấy
Michikatsu sốt ruột bỏ đi trước
Hai đứa trẻ chạy khắp nhà thờ
Bên trong khu vườn phái sau nhà thờ Thánh Huyết
Muzan ăn ngấu nghiến một sinh vật bé nhỏ
Con thỏ xấu số đi lạc đã bị y gậm nhấm gần như nuốt chửng
Ánh mắt hồng ngọc run rẩy mở to khi cảm thấy được thoả mãn
Kibutsuji Muzan
Mmphh...mmph
Máu thỏ còn nóng hổi nhỏ xuống thảm cỏ loang lổ
Muzan ngồi khuỵu gối,hơi thở dồn dập,bàn tay run run siết chặt xác con vật
Máu dính đầy cầm và cổ áo
Đúng lúc đó,tiếng bước chân khẽ vang lên trên nền đất
Tsugikuni Michikatsu
Ngài Phó Tế
Giọng Michikatsu cất lên trước,vẫn còn ngây thơ của một đứa trẻ sáu tuổi
Cậu kéo theo Yoriichi bên cạnh
Bàn tay non nớt của Yoriichi cầm chặt khay thức ăn có một bát súp và vài mẫu bánh mì
Muzan giật mình, đôi mắt đỏ quạch lóe lên,giống như loài dã thú bị bắt gặp giữa cơn khát
Tsugikuni Michikatsu
N-Ngài...Phó Tế...
Ánh mắt ấy khiến Michikatsu bất giác rùng mình
Còn Yoriichi thì chỉ lặng im,trân trân nhìn thẳng vào cảnh tượng trước mắt
Kibutsuji Muzan
L-Lũ...lũ nhóc...
Con thỏ vẫn còn giãy nhẹ trong tay Muzan
Máu loang ra đất,mùi tanh nồng nặc
Trong khoảnh khắc ấy,Yoriichi - đứa trẻ luôn bị nhầm là câm
Tsugikuni Yoriichi
Ngài ấy là quỷ
Bình tĩnh như thể đó là một sự thật thản nhiên
Tsugikuni Michikatsu
Hha ?
Michikatsu không giấu được vẻ sững sốt vội lấy tay che miệng em trai lại
Tsugikuni Michikatsu
Yoriichi!
Tsugikuni Michikatsu
Đừng nói bậy !
Muzan như chết lặng,từng lời đó gâm sâu vào tiềm thức
Một loạt các cảm xúc xa lạ như thể đã tồn tại từ nhiều thế kỷ trước hiện lên
Kể từ lần đó đến nay cũng đã được mấy chục năm rồi
Vẫn là cặp song sinh từng khiến y vừa khó chịu vừa ám ảnh
Vẫn là ánh nhìn vô vị của Yoriichi,khiến y bất giác run rẩy
Vẫn là sự cuồng loạn mù quáng trong đôi mắt của Michikatsu,chỉ hướng về mình
Một nụ cười mỏng thoáng lướt qua môi Muzan
Chẳng rõ là thoả mãn,hay giễu cợt chính bản thân
Download MangaToon APP on App Store and Google Play