Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ĐN Blue Lock] Mai Táng 14 Tuổi

#1

//:hành động ":Suy nghĩ
Tác giả bé con
Tác giả bé con
Lần đầu viết truyện, thông cảm cho bé nha
___________________
Haru nằm co quắp trên chiếc giường bệnh, cơ thể gầy gò run rẩy, mồ hôi lạnh chảy dài, hai bàn tay nhỏ bé run lẩy bẩy cào vào bức tường trắng tinh của bệnh viện đến bật máu
Haru Branchea
Haru Branchea
Đau… đau quá…
Căn phòng vắng lặng, không có ai ở bên.
Chỉ có tiếng nhịp tim phát ra từ chiếc máy đo sinh mệnh, những tiếng bíp dài ngắn không đều.
Mỗi nhịp như nhát dao cắt vào tai, nhắc nhở Haru rằng thời gian của em đã gần hết.
Haru Branchea
Haru Branchea
//nắm chặt ga giường, đôi mắt đỏ hoe, khóe miệng bật ra tiếng cười gượng gạo đầy cay đắng// Mình mới…
Haru Branchea
Haru Branchea
Mình mới… mười bốn tuổi thôi mà… đã phải chết sao…?
Móng tay cào rách lớp sơn tường, để lại những vệt máu đỏ tươi trên nền trắng.
Lồng ngực em thắt lại từng hồi, cơn đau như có hàng nghìn lưỡi dao xoáy sâu.
Haru Branchea
Haru Branchea
//hít vào thật mạnh, nhưng không khí chẳng thể lấp đầy lồng ngực, cổ họng em rát bỏng// Ai đó… giúp mình…
Không ai đến. Người thân chẳng còn, bạn bè cũng xa.
Trong căn phòng trắng xóa, chỉ có một đứa trẻ đang vật lộn giữa sống và chết.
Cơ thể em co giật từng đợt, rồi yếu dần, đôi mắt mờ đi, bóng tối tràn ngập tầm nhìn.
Haru Branchea
Haru Branchea
//nở nụ cười nhạt nhẽo, giọt nước mắt lăn dài trên gò má xương xẩu// Nếu có một kiếp sau…
Haru Branchea
Haru Branchea
Mình muốn sống như một con người khoẻ mạnh.
Haru Branchea
Haru Branchea
Muốn chạy, muốn ca hát, muốn hạnh phúc…
Âm thanh máy đo nhịp tim kéo dài thành một tiếng “biiiiip” vô tận.
Hơi thở cuối cùng thoát ra như làn khói trắng.
Haru Branchea – một sinh mệnh mỏng manh – đã tắt lịm ở tuổi mười bốn.

#2

Haru Branchea
Haru Branchea
//mơ màng mở mắt, ánh nắng gắt chói chang khiến hàng mi run lên// Ưm… chói quá…
Cơ thể em lảo đảo, không kịp đứng vững.
Đôi chân mềm nhũn như chẳng còn sức lực.
Chỉ trong một khoảnh khắc, em ngã oạch xuống nền đường cứng lạnh.
Haru Branchea
Haru Branchea
//ôm lấy đầu gối, nhăn mặt, giọng nghẹn lại vì đau// Á… đau quá…
Đầu gối rát buốt, bụi đường dính vào vết trầy khiến nước mắt bất giác ứa ra.
Em cắn môi, cố kìm nhưng đôi mắt vẫn ngân ngấn, long lanh như sắp vỡ òa.
Một bóng người dừng lại ngay trước mặt, che khuất ánh nắng.
Đôi giày da sáng bóng, dáng đứng cao lớn đầy kiêu ngạo.
Em ngước mắt lên, chạm phải ánh nhìn xanh biếc lạnh băng của Itoshi Sae.
Sae Itoshi
Sae Itoshi
//nhíu mày, giọng khẽ nhưng sắc bén// Ngốc.
Sae Itoshi
Sae Itoshi
Đi đứng kiểu gì vậy?
Haru Branchea
Haru Branchea
//rưng rưng, chớp mắt liên tục, giọng run run// Em… mình không cố ý… chỉ là…
Nước mắt trào ra khóe mi.
Em vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt kia.
Bàn tay nhỏ bé run rẩy chống xuống đất, nhưng chẳng đủ sức đứng dậy.
Bất ngờ, Sae cúi xuống, nắm lấy cổ tay em.
Bàn tay cậu lạnh lẽo nhưng mạnh mẽ, kéo em đứng thẳng dậy một cách dứt khoát.
Haru lảo đảo một chút, ngẩng lên, đôi mắt vẫn long lanh ngấn nước.
Sae Itoshi
Sae Itoshi
//buông tay ngay lập tức, ánh mắt sắc như dao cắt, giọng trầm lạnh lùng// Haru, em lúc nào cũng hậu đậu thế này sao? Phiền phức thật.
Haru Branchea
Haru Branchea
//đỏ mặt, lau vội nước mắt bằng mu bàn tay, giọng lí nhí như trẻ con bị mắng// Mình… xin lỗi…
Anh liếc nhìn vết xước nơi đầu gối em, thoáng chau mày nhưng rồi quay đi, đút tay vào túi quần
Sae Itoshi
Sae Itoshi
Tốt hơn hết em nên cẩn thận.
Sae Itoshi
Sae Itoshi
Anh không muốn hai nhà lại làm ầm lên chỉ vì em té ngã.
Haru Branchea
Haru Branchea
//ngẩn ra, trái tim thắt lại, lặp lại như vô thức// Hai… nhà…?
Sae Itoshi
Sae Itoshi
//đi chậm rãi, giọng lạnh lẽo vang lên mà chẳng cần quay lại nhìn// Đừng giả vờ.
Sae Itoshi
Sae Itoshi
Em là vị hôn thê của anh. Điều đó, em phải biết rõ hơn ai hết.
Haru đứng chết lặng, hàng mi vẫn còn ươn ướt.
Tim em đập thình thịch, vừa hỗn loạn vừa run rẩy.
Vị hôn thê… của cái tên chít tiệt?
Em chẳng nhớ gì cả, chẳng biết mình là ai, nhưng ở thế giới này, tất cả dường như đã được sắp đặt.
Haru Branchea
Haru Branchea
//siết chặt tay áo, cúi đầu, giọng khẽ lẩm bẩm// Haru… Branchea…
Haru Branchea
Haru Branchea
Vị hôn thê của Itoshi Sae…?
Cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn bay vài cánh hoa phượng rơi xuống, đáp lên mái tóc đỏ rực của Sae.
Bóng dáng cậu dần xa, để lại em đứng ngơ ngác giữa đường, nước mắt còn vương nơi khóe mắt nhưng trong tim lại rộn lên những nhịp đập không thể ngăn lại.

#3 Trên Lưng Anh

Con đường trải dài dưới nắng, từng bước chân của em trở nên nặng nề.
Đầu gối rát buốt, máu rỉ loang đỏ, quần áo lấm lem.
Em cắn môi, cố giữ thăng bằng để không ngã thêm lần nào nữa.
Ở phía trước, bóng dáng Sae ngày càng xa, cao lớn và lạnh lùng, chẳng buồn quay lại.
Haru Branchea
Haru Branchea
//khẽ thì thầm, giọng nghẹn// "Em chịu được…"
Haru Branchea
Haru Branchea
"Không muốn làm phiền anh thêm đâu…"
Bất ngờ, tiếng bước chân chậm lại. Sae dừng, quay đầu nhìn.
Ánh mắt màu ngọc bích sắc lạnh lướt qua, bắt gặp dáng hình nhỏ bé của em đang khập khiễng, đôi mắt nhòe nước, vết máu nơi đầu gối đỏ tươi.
Một tiếng thở dài khe khẽ thoát ra từ lồng ngực cậu.
Sae Itoshi
Sae Itoshi
//bước đến gần, cau mày// Em đúng là phiền phức thật.
Haru Branchea
Haru Branchea
//ngẩng mặt, rưng rưng nước mắt, cố nặn nụ cười yếu ớt// Em…
Haru Branchea
Haru Branchea
Không sao đâu… chỉ trầy nhẹ thôi mà…
Em gượng đi thêm một bước, nhưng cơn đau nhói khiến đôi chân mất lực.
Cơ thể lảo đảo, suýt đổ sụp xuống.
Ngay khoảnh khắc đó, Sae nhanh chóng đưa tay đỡ, rồi khẽ cúi người xuống.
Sae Itoshi
Sae Itoshi
//giọng trầm, dứt khoát// Lên đi.
Haru Branchea
Haru Branchea
//sững người, má ửng hồng, tim đập loạn// H…hả? Ý anh là…
Sae Itoshi
Sae Itoshi
//liếc mắt, ánh nhìn sắc lẻm, giọng lạnh lùng nhưng không cho phép phản đối// Cõng em. Nhanh.
Mặt em nóng ran, trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lưỡng lự vài giây, em khẽ vòng tay ôm lấy vai anh.
Bàn tay run rẩy chạm lên áo đồng phục mát lạnh.
Thân hình Sae rắn rỏi, vững chắc đến mức em như lọt thỏm trên lưng anh.
Haru Branchea
Haru Branchea
//khẽ thốt, giọng lí nhí, má vẫn đỏ bừng// Em… nặng lắm không…?
Sae Itoshi
Sae Itoshi
//cõng em bước đi, giọng phẳng lặng nhưng mang chút trách nhiệm khó gọi tên// Im đi. Đừng nói nữa, phiền.
Tim em lại rộn nhịp. Gò má áp vào bờ vai rộng của anh, mùi hương quen lạ thoảng qua khiến hàng mi khẽ run.
Trước mắt em, cảnh vật trôi ngược lại, con đường nắng gắt bỗng trở nên dịu dàng.
Trên lưng Sae, lần đầu tiên em cảm thấy thế giới này… thật sự ấm áp.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play