Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Tình Yêu Của Kẻ Bắt Nạt

Chương 1_Cuộc gặp gỡ bất đắc dĩ

RENG RENG RENG
Tiếng chuông báo hết tiết vang lên, tiếng ồn ào vỡ òa khắp hành lang. Trần Tú Linh vội vã thu dọn sách vở, lòng thầm mong thoát khỏi cái không khí ngột ngạt này càng sớm càng tốt.
Cô không muốn chạm mặt Vương Thiên Minh, kẻ thù không đội trời chung của mình. Anh ta có mặt ở đâu là y như rằng có rắc rối.
Nhưng số phận trớ trêu, vừa bước ra khỏi lớp, cô đã va phải một người. Cả người cô ngã nhào, sách vở, bút thước và cả chiếc kính cận rơi vãi khắp sàn.
Chiếc cặp sách cũ rách của cô nằm chỏng chơ, những cuốn sách bên trong bung ra đầy mặt đất. Cô ngẩng đầu lên, gương mặt lạnh lùng và đầy chế giễu của Thiên Minh hiện ra trước mắt.
Anh ta khoanh tay trước ngực, ánh mắt hờ hững nhìn cô, như thể cô chỉ là một con kiến mà anh vô tình dẫm phải.
Vương Thiên Minh(anh)
Vương Thiên Minh(anh)
Ồ, xin lỗi, đường của cô rộng thế kia mà cũng đâm vào tôi được à?
Vương Thiên Minh(anh)
Vương Thiên Minh(anh)
/giọng nói mang chút mỉa mai/
Lưu ý: //hành động, ""suy nghĩ, []nói nhỏ.
Ánh mắt anh như một lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng tự trọng của cô.
Cô đưa tay lên, tìm kiếm chiếc kính cận, không có nó, mọi thứ trước mắt cô đều mờ nhoè.
Cô không nói gì, chỉ cúi xuống, mò mẫm nhặt lại từng món đồ. Chiếc kính cận của cô nằm lăn lóc ở cuối hành lang, một gọng kính đã bị cong vẹo.
Cô nhặt nó lên, lòng đau xót. Đây là chiếc kính duy nhất của cô, là thứ giúp cô nhìn rõ thế giới này, nhưng giờ nó lại thành ra thế này.
Anh thấy cô im lặng, lại càng được đà. Anh cúi xuống, nhặt một quyển sách lên.
Đó là cuốn sách cũ nhất, nhàu nát nhất của cô, bìa sách đã rách nát và bên trong là những dòng chữ ghi chép cẩn thận của cô.
Anh ta lật qua vài trang, rồi quăng thẳng vào thùng rác gần đó.
Vương Thiên Minh(anh)
Vương Thiên Minh(anh)
Đừng có tỏ ra đáng thương nữa. Nhìn cô thật chướng mắt.
Lời nói của anh như một nhát dao nữa cứa vào tim cô.
Cô đứng bật dậy, hai mắt đỏ hoe.
Trần Tú Linh(cô)
Trần Tú Linh(cô)
Vương Thiên Minh! Cậu... tại sao cậu lại làm thế? Đó là sách của tôi!
Giọng cô run run, đầy uất nghẹn.
Vương Thiên Minh(anh)
Vương Thiên Minh(anh)
/bật cười lớn/
Một nụ cười lạnh lùng và tàn nhẫn.
Vương Thiên Minh(anh)
Vương Thiên Minh(anh)
Thì sao? Chẳng phải cô vứt vào người tôi trước sao? Coi như đó là lời xin lỗi đi.
Nói rồi, anh ta bỏ đi, để lại một mình cô đứng đó, đầy uất ức. Nước mắt cô không kìm được mà rơi xuống, lăn dài trên má.
Cô nhặt lại những cuốn sách còn sót lại, ôm chặt chúng vào lòng, như thể chúng là thứ quý giá nhất trên đời. Nỗi tủi nhục dâng trào, lấn át cả sự mệt mỏi của một ngày dài.
Cô hít một hơi thật sâu, nén lại cảm xúc, rồi lê bước về nhà. Cô biết, cuộc sống của cô ở trường học này sẽ không bao giờ được yên bình, chừng nào Vương Thiên Minh còn tồn tại.
HẾT CHƯƠNG 1
Nhỏ tác giả
Nhỏ tác giả
Truyện mới của mình
Nhỏ tác giả
Nhỏ tác giả
Mọi người cảm thấy thế nào
Nhỏ tác giả
Nhỏ tác giả
Cho mình thêm ý kiến nhá
Nhỏ tác giả
Nhỏ tác giả
Nhớ ủng hộ mình nữa nha

Chương 2_Bữa trưa giá lạnh

SÁNG HÔM SAU
Cô đến trường với tâm trạng nặng trĩu. Dù đã cố gắng quên đi chuyện hôm qua, nhưng lời nói và hành động của Thiên Minh vẫn cứ luẩn quẩn trong tâm trí cô. Chiếc kính cận bị hỏng đã được cô cố định lại bằng một sợi dây thun nhỏ, nhưng nó vẫn bị lệch và khiến tầm nhìn của cô mờ đi.
Giờ ăn trưa, cả căng tin trở nên náo nhiệt. Cô chỉ dám ngồi một mình ở một góc khuất trong sân trường, nơi ít người qua lại. Cô cẩn thận mở hộp cơm.
Bên trong là những món ăn đơn giản: một ít cơm trắng, trứng chiên và rau xào. Tất cả đều là do mẹ cô dậy thật sớm để chuẩn bị. Đối với cô, bữa ăn này không chỉ là thức ăn, mà còn là tình yêu và sự cố gắng của mẹ.
NovelToon
Hình ảnh minh hoạ
Đang ăn ngon lành, bỗng có một cái bóng cao lớn che khuất ánh nắng. Cô ngẩng đầu lên, lại là Vương Thiên Minh. Anh ta đứng trước mặt cô, tay cầm một hộp sữa, gương mặt vẫn vẻ kiêu ngạo thường thấy.
Cùng đi với anh ta là hai người bạn, những người cũng có vẻ ngoài sang trọng, đang nhìn cô bằng ánh mắt tò mò và khinh bỉ.
Vương Thiên Minh(anh)
Vương Thiên Minh(anh)
Trần Tú Linh, hình như cô quên mang theo hộp cơm của mình?
Vừa dứt lời, anh ta đổ hết hộp sữa đang cầm vào hộp cơm của Tú Linh. Dòng sữa trắng chảy tràn ra, hòa lẫn với những món ăn mà mẹ cô đã chuẩn bị.
Món trứng chiên và rau xào giờ đây chỉ còn là một mớ hỗn độn, không còn nhận ra hình dạng ban đầu.
Tú Linh sững sờ, chiếc đũa trên tay rơi xuống. Cô không thể tin vào mắt mình. Nỗi đau và sự tủi nhục dâng trào. Cô bật khóc.
Nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Cô không thể hiểu nổi tại sao Thiên Minh lại ghét cô đến vậy. Cô đã làm gì sai? Cô chỉ muốn được sống yên ổn thôi mà.
Thiên Minh nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cô, nhưng không có chút thương xót nào. Giọng lạnh lùng nói.
Vương Thiên Minh(anh)
Vương Thiên Minh(anh)
Thứ đồ ăn rẻ tiền, tôi giúp cô dọn dẹp thôi. Cứ ăn đồ ăn của trường đi, có phải tốt hơn không?
Cả nhóm bạn của anh ta cười ồ lên.
Một cô gái trong nhóm nhìn Tú Linh bằng ánh mắt khinh miệt.
trong nhóm của anh
trong nhóm của anh
Nhà nghèo mà còn bày đặt ăn cơm nhà. Đúng là chướng mắt.
Anh không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cô rồi bỏ đi. Cả nhóm bạn của anh ta cũng đi theo, để lại cô một mình với chiếc hộp cơm ướt sũng. Cô bật khóc nức nở.
Nỗi tủi nhục và sự uất ức dâng trào trong lòng. Cô không thể ăn nổi nữa. Cô chỉ biết lặng lẽ dọn dẹp, rồi vứt hộp cơm vào thùng rác.
Bụng cô đói meo, nhưng nỗi đau trong lòng còn lớn hơn. Cô ôm cặp sách, đi lang thang trong khuôn viên trường, cảm thấy mình thật nhỏ bé và cô độc giữa thế giới rộng lớn này.
HẾT CHƯƠNG 2
Nhỏ tác giả
Nhỏ tác giả
Truyện mới mọi người thấy thế nào nhớ cho tớ ý kiến nha

Chương 3_Lời cảnh báo không sợ hãi

Thiên Minh tiếp tục những trò đùa dai dẳng của mình. Từ việc giấu sách vở, cho đến việc viết những lời lẽ không hay lên bàn học của cô. Tú Linh đã cố gắng nhẫn nhịn, nhưng đến một giới hạn, cô nhận ra mình không thể tiếp tục chịu đựng được nữa.
Cô phải bảo vệ mình, bảo vệ những gì cô trân trọng, và quan trọng hơn, bảo vệ lòng tự tôn của bản thân.
Chiều hôm đó, Tú Linh quyết định đi tìm Thiên Minh. Cô thấy anh đang ngồi trong thư viện, vẻ mặt nhàn nhã, đọc một cuốn sách kinh tế dày cộp.
Khuôn mặt anh khi tập trung đọc sách trông rất điềm tĩnh, không còn vẻ kiêu ngạo và tàn nhẫn thường thấy. Một khoảnh khắc, cô đã nghĩ.
Trần Tú Linh(cô)
Trần Tú Linh(cô)
"Nếu anh ta không bắt nạt mình, có lẽ anh ta cũng chỉ là một học sinh bình thường, thích đọc sách."
Cô đi thẳng đến trước mặt anh, giọng nói run run nhưng đầy kiên định.
Trần Tú Linh(cô)
Trần Tú Linh(cô)
Vương Thiên Minh, tôi muốn nói chuyện với cậu.
Thiên Minh ngước mắt lên, ánh nhìn sắc lạnh. Anh ta đóng cuốn sách lại, đặt xuống bàn.
Vương Thiên Minh(anh)
Vương Thiên Minh(anh)
Cô làm gì ở đây? Nơi này không dành cho những người như cô.
Cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm.
Trần Tú Linh(cô)
Trần Tú Linh(cô)
Tôi không biết tại sao cậu lại ghét tôi. Cả chuyện hôm qua, và cả những chuyện trước đó nữa.
Trần Tú Linh(cô)
Trần Tú Linh(cô)
Nhưng tôi xin cậu, hãy dừng lại đi. Tôi không làm gì sai cả. Cậu có thể không thích tôi, nhưng đừng chà đạp lên tôi như vậy.
Thiên Minh nhìn cô, trong mắt hiện lên một chút bất ngờ. Lần đầu tiên, có người dám đối diện với anh mà không run sợ, không cúi đầu.
Vương Thiên Minh(anh)
Vương Thiên Minh(anh)
Cô nghĩ cô có quyền yêu cầu tôi à?
Cô không lùi bước, ánh mắt cô đầy sự thách thức.
Trần Tú Linh(cô)
Trần Tú Linh(cô)
Tôi không có quyền, nhưng tôi có lòng tự trọng. Cậu nghĩ có tiền là có thể chà đạp lên người khác sao? Tôi sẽ không bao giờ để cậu làm thế nữa!
Giọng cô bắt đầu lớn hơn, thu hút sự chú ý của một vài học sinh gần đó.
Vương Thiên Minh(anh)
Vương Thiên Minh(anh)
/nhìn cô, vẻ mặt trở nên căng thẳng./
Vương Thiên Minh(anh)
Vương Thiên Minh(anh)
Câm miệng! Cô nghĩ mình là ai mà dám nói với tôi như vậy?
Vương Thiên Minh(anh)
Vương Thiên Minh(anh)
/đập mạnh tay xuống bàn, khiến vài cuốn sách rung lên/.
Vương Thiên Minh(anh)
Vương Thiên Minh(anh)
Tôi đã nói rồi, cô thật chướng mắt. Tốt nhất là tránh xa tôi ra, nếu không đừng trách tôi không báo trước.
Trần Tú Linh(cô)
Trần Tú Linh(cô)
Tôi không sợ cậu!
Trần Tú Linh(cô)
Trần Tú Linh(cô)
/hét lên, nước mắt lưng tròng/.
Trần Tú Linh(cô)
Trần Tú Linh(cô)
Tôi sẽ không tránh xa, và tôi sẽ không để cậu bắt nạt nữa! Cậu có nghe rõ không? Tôi là Trần Tú Linh! Tôi sẽ không khuất phục trước một kẻ bắt nạt như cậu!
Cô quay lưng bỏ đi, để lại Thiên Minh ngồi đó, với một cảm giác khó tả. Lòng tự tôn của anh bị tổn thương, nhưng trong lòng lại dấy lên một sự tò mò.
Anh nhìn theo bóng lưng gầy gò nhưng đầy kiên cường của cô, một nụ cười khó hiểu xuất hiện trên môi.
Vương Thiên Minh(anh)
Vương Thiên Minh(anh)
"Cô gái này… thật thú vị."
HẾT CHƯƠNG 3
Nhỏ tác giả
Nhỏ tác giả
Cô gái này thật thú vị.
Nhỏ tác giả
Nhỏ tác giả
Em sẽ là của tôi sớm thôi
Nhỏ tác giả
Nhỏ tác giả
Truyện mới mong mọi người ủng hộ ạ.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play