【DN Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Quá Tấu Hề】 Tiên Đế
Chương 1
Diệp Kiều
" Chẳng phải ngươi nói là Trường Minh Tông chỉ ăn màn thầu à? "
Mộc Trọng Hi
" Ừ, chỉ ăn màn thầu "
Diệp Kiều
" Vậy đây là món gì? "
Mộc Trọng Hi
" Cá nướng, rau xào, thịt kho "
Diệp Kiều
" .. Đây là ngươi nói chỉ có màn thầu? "
Mộc Trọng Hi
/ Chỉ vào xửng hấp gần đó /
Mộc Trọng Hi
" Không phải bên đó là màn thầu à? "
Diệp Kiều
/ Đè xúc cảm nhất thời muốn đánh người, hít một hơi thật sâu /
Diệp Kiều
* Hắn là thân truyền, mình đánh không lại *
Diệp Kiều
/ Tự tẩy não chính mình /
Diệp Kiều
" Những món này là do người ở thực đường làm hết à? "
Diệp Kiều
/ Nhìn Mộc Trọng Hi hỏi /
Mộc Trọng Hi
" Cũng không hẳn là người ở thực đường làm "
Mộc Trọng Hi
" Là một đệ tử nội môn "
Mộc Trọng Hi
" Chẳng ai biết đệ tử đó trông ra sao cả "
Mộc Trọng Hi
" Xuất hiện tức thời rồi biến mất như cơn gió "
Mộc Trọng Hi
" Tới người ở thực đường chỉ thấy được bóng lưng của người đó, còn lại thì không thấy "
Diệp Kiều
* Miêu tả như bóng ma vậy? *
Diệp Kiều
" Ngươi nói như vậy, làm ta rất tò mò về vị đệ tử đó "
Mộc Trọng Hi
" Ta cũng rất tò mò "
Diệp Kiều
" Ngươi chưa gặp à? "
Mộc Trọng Hi
" Nhanh như cơn gió vậy ai mà gặp được "
Bình minh đang dần lóe dạng dưới chân núi, nhiều đệ tử đã tụ tập đông đủ ở hậu sơn Trường Minh Tông.
Đỗ Thuần
" Nhanh nhanh Diệp Kiều "
Đỗ Thuần
" Ngươi vẫn còn buồn ngủ à? "
Diệp Kiều
* Việc lựa chọn đệ tử nội môn này có liên quan gì đến nàng chứ *
Đỗ Thuần
/ Đỗ Thuần liều mạng chen lên hàng đầu, giới thiệu cho nàng /
Đỗ Thuần
" Kia là Tiết sư huynh còn người sau là Minh sư huynh "
Diệp Kiều
/ Nhìn người phía sau /
Diệp Kiều
" Kia là Minh Huyền sư huynh sao? "
Đỗ Thuần
" Ở Trường Minh Tông có rất nhiều nữ tử muốn gả cho hắn đấy "
Diệp Kiều
" Xem ra phải khiến cho các nàng thất vọng rồi "
Diệp Kiều
" Tâm cảnh của hắn sắp không xong rồi, không chừng ngày nào đó sẽ tẩu hỏa nhập ma "
Đỗ Thuần
" Đừng nói giỡn "
Đỗ Thuần
* Tâm cảnh của Minh sư huynh sắp không xong? Sao có thể! *
Minh Huyền
/ Nghe thấy, chợt híp mắt nhìn hai người /
Minh Huyền
* Sao nàng ta lại biết? *
Tiết Dư
/ Tiết Dư cũng nghe được lời nàng nói, thấp giọng cười /
Tiết Dư
" Nàng là đệ tử ngoại môn mà trước đó không lâu ta đã nói với huynh đấy "
Tiết Dư
" Có phải rất có ý tứ hay không? "
Minh Huyền
/ Nghiêng đầu, nhìn Diệp Kiều /
Minh Huyền
" Cái củ khoai lùn đó sao? "
Tiết Dư
" Không thể nói con gái người ta như vậy đâu, nhị sư huynh "
Minh Huyền
/ Cười nhạo một tiếng, đáp /
Minh Huyền
" Nàng nguyền rủa ta ngày sau sẽ tẩu hỏa nhập ma, ta còn không thể nói nàng là củ khoai lùn sao? "
Khi hai người nói chuyện bên phía nào đó.
Lục Lạc
/ Nằm trên cây nhìn xuống xem /
Lục Lạc
" Là Diệp Kiều nhà cậu đúng không? "
Sau khi chọn lựa xong đệ tử nội môn Tiết Dư cùng Minh Huyền trở về chỗ tông chủ báo danh.
Tần Phạn Phạn
/ Đi qua đi lại, nhìn hai đệ tử, thần sắc không rõ /
Tần Phạn Phạn
" Ta nghe nói Nguyệt Thanh Tông thu được một đệ tử thân truyền có Thủy linh căn cực phẩm "
Minh Huyền
/ Minh Huyền kinh ngạc, hỏi lại /
Minh Huyền
" Thủy linh căn cực phẩm? "
Minh Huyền
* Vậy là thiên phú xác thực là cực cao *
Tần Phạn Phạn
" Đúng vậy "
Tần Phạn Phạn
/ Vuốt râu /
Tần Phạn Phạn
" Nghe nói là Vân Ngân mang về từ thế gian, linh căn cực phẩm chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, kết quả Nguyệt Thanh Tông cường đoạt trước "
Tần Phạn Phạn
" Đã nhiều ngày Nguyệt Thanh Tông nổi bật không ít "
Tần Phạn Phạn
/ Nói xong, trừng mắt nhìn mấy tên đệ tử không biết cố của mình /
Tần Phạn Phạn
" Khi nào các ngươi mới có thể cho ta chút mặt mũi đây? "
Tiết Dư
/ Vào tai này lại ra tai kia /
" Hôm nay náo nhiệt như vậy sao? "
Mộc Trọng Hi
/ Hứng chí bừng bừng, nhìn thoáng qua hai vị sư huynh, nhướn mày, hỏi /
Mộc Trọng Hi
" Sư phụ tìm chúng ta có chuyện gì sao? "
Tần Phạn Phạn
/ Thấy tên đệ tử này, liền nổi cáu /
Tần Phạn Phạn
" Cái thằng nhãi ranh nhà ngươi không chọc giận ta một ngày là không được sao? Mỗi ngày đều đi theo Diệp Kiều chạy xuống chân núi, dưới đấy có cha ngươi hay mẹ ngươi hả? "
Mộc Trọng Hi
/ Ủy khuất kêu lên /
Mộc Trọng Hi
" Trừ Diệp Kiều, những người khác cũng không chơi với ta "
Mộc Trọng Hi
/ Chỉ vào Tiết Dư cùng Minh Huyền /
Mộc Trọng Hi
" Hai tên cẩu nam nhân này suốt ngày có đôi có cặp, Chu sư huynh cả ngày không thấy, ngoại nội môn đệ tử thì sợ hãi thân phận thân truyền của ta, chỉ có Diệp Kiều chịu bồi ta xuống núi "
Tần Phạn Phạn
/ Bị lời nói của Mộc Trọng Hi làm cho nghẹn họng /
Tần Phạn Phạn
/ Ho khan một tiếng /
Tần Phạn Phạn
* Không ngờ tên đệ tử thối này lại có oán khí lớn như vậy *
Tần Phạn Phạn
" Cho nên hôm nay ta tìm các ngươi tới, muốn hỏi một chút, các ngươi muốn tìm sư muội hay là sư đệ? "
Mộc Trọng Hi
" Đương nhiên là tiểu sư muội, các tông môn khác đều có tiểu sư muội, chỉ có tông môn chúng ta là dặt một đám nam nhân thối "
Mộc Trọng Hi
" Ngay cả đám kiếm tu Vấn Kiếm Tông không hiểu phong tình cũng có tiểu sư muội "
Minh Huyền
/ Liếc nhìn hắn, cười nhạo /
Minh Huyền
" Nói như ngươi không phải làm kiếm tu ấy "
Tiết Dư
/ Nhấc tay lên, đưa ra ý kiến /
Tiết Dư
" Không cần tiểu sư đệ, tông môn chúng ta không muốn đại hoàng tiểu cẩu phiền phức Mộc Trọng Hi nữa, một chút cũng không đáng yêu. Ta thích nữ hài tử hơn "
Tần Phạn Phạn
/ Nghĩ đến mình đã thu nhận bốn đại nam nhân, cũng cảm thấy có chút đạo lý /
Tần Phạn Phạn
" Các ngươi cảm thấy thu ai thì hợp lí? "
Tần Phạn Phạn
" Thực ra đệ tử ngoại môn năm nay cũng có mấy người thiên phú không tồi. Là dòng bên của mấy đại gia tộc "
Tần Phạn Phạn
" Trong nội môn cũng có mấy tiểu cô nương linh căn thượng phẩm "
Tiết Dư-Mộc Trọng Hi
/ Đồng thời buột miệng thốt ra /
Tiết Dư-Mộc Trọng Hi
" Diệp Kiều! "
Tiết Dư
/ Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Tần Phạn Phạn, thần sắc không thay đổi, khẽ cười, nói /
Tiết Dư
" Sư phụ, ta cảm thấy nàng rất không tồi "
Tiết Dư
* Không biết vì cái gì, hắn luôn có một loại dự cảm rằng tiểu sư muội này sẽ khiến cho các tông môn náo nhiệt lên, vừa lúc hắn thích nhất là náo nhiệt *
Minh Huyền
/ Nhăn nhăn mày, cũng không phản đối /
Minh Huyền
* Hắn không để ý tới thiên phú, cảm thấy tiểu sư muội ở tông môn nào cũng được sủng ái *
Minh Huyền
/ Vì thế hắn cũng miễn cưỡng nói /
Minh Huyền
" Tùy các ngươi "
Tần Phạn Phạn
/ Cau mày, hỏi /
Tần Phạn Phạn
" Diệp Kiều mà các ngươi nói chính là đệ tử ngoại môn kia? "
Mộc Trọng Hi
" Đúng, chính là nàng "
Mộc Trọng Hi
" Dù sao hàng năm chúng ta đều bị xếp vị trí cuối cùng, năm nay ta có thấy cũng không tìm được thiên tài gì đâu, Diệp Kiều cũng khá tốt, làm ầm ĩ, còn có ý tứ "
Tần Phạn Phạn
/ Trầm mặc vài giây, quỷ dị bị lý do vớ vẩn này thuyết phục /
Tần Phạn Phạn
* Trường Minh Tông bọn họ coi như hoàn toàn phế rồi! *
Diệp Kiều
/ Đang chuẩn bị nằm xuống ngủ /
Kết quả trên ngọc giản thình lình xuất hiện dấu hiệu thông báo tông chủ đang triệu kiến nàng gấp
Diệp Kiều
/ Bị dọa sợ tới mức nhảy bật từ trên giường xuống đất /
Diệp Kiều
* Nhân vật cấp bậc như tông chủ sao lại triệu kiến nàng kia chứ? *
Diệp Kiều
/ Trực giác nói cho nàng biết chắc chắn không có chuyện gì tốt /
Diệp Kiều
/ Nhưng cũng chỉ có thể bò dậy, mơ màng mặc quần áo, kéo lê thân thể mệt mỏi, chạy tới ngọn núi tông chủ cư ngụ /
Lục Lạc
/ Đang ở từ xa đi ngang qua, nhìn thấy /
Lục Lạc
/ Đi theo phía sau /
Ngọn núi này cao nhất tới tận trong mây, thềm đá dài tới tận 900 bậc
Diệp Kiều
/ Diệp Kiều lại không biết ngự kiếm, nàng xoa xoa mắt, vừa đi vừa rủa xả /
Diệp Kiều
* Hay lắm! Mỗi lần bái kiến tông chủ đều có loại cảm giác hoàng đế thượng triều đăng cơ *
Lục Lạc
/ Đứng ở bậc thang gần cuối, để bảo đảm bản thân không nghe được gì /
Diệp Kiều
" Bái kiến tông chủ, cùng ba vị sư huynh "
Diệp Kiều
/ Nàng hơi khom người, toàn bộ quá trình không dám ngẩng đầu /
Diệp Kiều
* Lão nhân ngồi ở phía trên cùng hẳn là tông chủ của nàng không thể nghi ngờ *
Diệp Kiều
* Lão nhân gia này nửa đêm không ngủ lại gọi mình tới làm cái gì *
Diệp Kiều
/ Nàng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cuối đầu, hai mắt sắp mở không ra /
Tần Phạn Phạn
/ Bất động thanh sắc đánh giá nàng, ngay sau đó liền khẽ thở dài /
Tần Phạn Phạn
* Quả nhiên tin đồn nói không sai mà. Đứa nhỏ này quả thật là không có chí tiến thủ. Buổi tối là lúc linh khí nồng đậm nhất, thời gian quý giá như vậy, nàng thế mà lại đi ngủ *
Tần Phạn Phạn
/ Ngồi trên cao, khoanh tay, ôn hòa hỏi /
Tần Phạn Phạn
" Ngươi có muốn trở thành đệ tử thân truyền không? "
Diệp Kiều
/ Lập tức kinh ngạc đến ngây người /
Diệp Kiều
* Nàng đã tạo nghiệt gì mà phải trở thành đệ tử thân truyền? *
Diệp Kiều
/ Trầm mặc không nói /
Tần Phạn Phạn
/ Tần Phạn Phạn cho rằng nàng thẹn thùng, khẽ cười cười, chỉ ba người đứng cách đó không xa /
Tần Phạn Phạn
" Đây là ba vị sư huynh của ngươi "
Tần Phạn Phạn
" Trước đó hẳn là đều đã gặp qua rồi? "
Diệp Kiều
/ Ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Mộc Trọng Hi /
Diệp Kiều
* Mấy ngày trước còn cùng nhau xuống núi chơi, thế mà hôm nay hắn đã trở thành sư huynh của mình rồi? *
Diệp Kiều
/ Diệp Kiều trầm mặc không nói /
Mộc Trọng Hi
/ Mộc Trọng Hi nhìn nàng, chớp chớp mắt, cho rằng nàng là vui đến không thể nói thành lời /
Tần Phạn Phạn
" Thu thập một chút, ngày mai liền dọn đến nội viện đi "
Tần Phạn Phạn
" Đừng quên "
Diệp Kiều
/ Hít một hơi thật sâu, cố gắng rặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, đáp /
Diệp Kiều
" Đệ tử tuân mệnh "
Tần Phạn Phạn
/ Tần Phạn Phạn cảm thấy nàng là bị cảm động đến phát khóc, liền cực kỳ vui mừng /
Tần Phạn Phạn
* Không nghĩ tới tiểu cô nương này tuy thiên phú không cao, nhưng lại biết hiểu đạo lý biết ơn! *
Diệp Kiều
/ Nghĩ đến gì đó, chợt hỏi /
Diệp Kiều
" T- sư phụ, có biết một đệ tử nội môn nào đó đặc biệt không? "
Tần Phạn Phạn
" Đệ tử nội môn? Đặc biệt? "
Tần Phạn Phạn
" Nói như thế thì ta biết một người "
Diệp Kiều
" Sư phụ, người đó là ai vậy? "
Tần Phạn Phạn
" Hình như là Lục Lạc "
Diệp Kiều
* Người đã đặc biệt, tên cũng đặc biệt theo *
Diệp Kiều
" Đệ tử đó trông như thế nào vậy? "
Tần Phạn Phạn
/ Nhớ lại bộ dáng lúc mới vào tông của cậu /
Tần Phạn Phạn
" Nhìn giống như người bị nhập tâm ma, nhưng lại không bị nhập tâm ma "
Tần Phạn Phạn
" U ám đến đáng sợ "
Tần Phạn Phạn
" Ngươi muốn ta triệu tập vị đệ tử đó không? "
Tần Phạn Phạn
/ Truyền linh lực vào ngọc giản /
Lục Lạc
/ Vẽ vòng tròn bằng ngón tay, nhìn ngọc giản bên hông đang sáng lên /
Sau khi Tần Phạn Phạn truyền linh lực vào ngọc giản, mọi người ở đây đều chắc chắn sẽ phải đợi vị đệ tử kia xuất hiện.
Diệp Kiều
* Chắc sẽ lâu lắm đây *
Tiếng gió thổi qua, cùng với một tiếng leng keng nhẹ nhàng
Một thiếu niên trạc tuổi nàng liền xuất hiện ở phía cổng
Lục Lạc
" Bái kiến tông chủ "
Lục Lạc
" Với ba vị sư huynh "
Lục Lạc
/ Thanh âm nhàn nhạt /
Chương 2
Diệp Kiều
* Là người bạn của nguyên chủ! Trong nguyên tác hai người gặp nhau hình như là nguyên chủ đang vớt hắn lên bờ, do nhìn thấy hắn sắp chết đuối *
Diệp Kiều
* Nhưng được cái hắn là tiên đế kế thừa, nhưng chưa đến lúc thừa hưởng sức mạnh đó.. *
Diệp Kiều
* Hình xăm trên cổ xuống xương quai xanh là bằng chứng hắn là tiên đế kế thừa *
Diệp Kiều
* Nguyên tác có nhắc, nghe tin người bạn thân của mình chết, hắn ép bản thân bộc phát sức mạnh rồi nhập ma phá hủy cả Tu chân giới *
Diệp Kiều
* Trường Minh Tông rốt cuộc có bao nhiêu nam phụ yểu mệnh vậy? *
Lục Lạc
/ Người thu hút toàn bộ ánh mắt khi vừa bước vào trong, đang khó hiểu trong lòng /
Lục Lạc
* Chẳng phải là triệu tập mình sao? *
Lục Lạc
" Tông chủ, ngài triệu kiến đệ tử có việc gì? "
Tần Phạn Phạn
" Không có gì "
Tần Phạn Phạn
" Chỉ là mấy đứa này muốn nhìn xem ngươi trông như thế nào ấy mà "
Tần Phạn Phạn
/ Cười cười phất phất tay /
Lục Lạc
* Muốn nhìn mình? Mình có cái gì để nhìn à? *
Diệp Kiều
/ Nghĩ đến gì đó /
Diệp Kiều
* Thật xin lỗi, vì phải làm chuyện này với ngươi *
Diệp Kiều
* Ta đau khổ, ta phải kéo thêm người khác đau cùng ta *
Diệp Kiều
" Sư phụ, hắn ta là Lục Lạc sao? "
Tần Phạn Phạn
" Là vị đệ tử ngươi hỏi đấy "
Lục Lạc
/ Nhìn Diệp Kiều khó hiểu, nhưng không biểu lộ /
Diệp Kiều
" Ta là Diệp Kiều, ngươi còn nhớ không? "
Lục Lạc
/ Chầm chậm gật đầu /
Diệp Kiều
* Được, xem như là nhớ *
Tần Phạn Phạn
" Hai ngươi quen biết nhau sao? "
Diệp Kiều
" Ta với hắn đều là bạn từ nhỏ cả "
Tần Phạn Phạn
* Thảo nào, hỏi ta vì vấn đề này *
Diệp Kiều
/ Nhìn Lục Lạc /
Diệp Kiều
* Đành hố ngươi thôi *
Diệp Kiều
" Ngươi có biết trên cơ thể của mình có vết xăm hình không? "
Lục Lạc
" Điều đó thì biết "
Lục Lạc
* Bản thân của mình, mình không biết thì ai biết được chứ *
Diệp Kiều
" Nó từ phần cổ kéo tới phần xương quai xanh? Hình giống như mũi kim đồng hồ? "
Lục Lạc
" Thì có, mà ngươi hỏi làm gì? "
Diệp Kiều
" Hiện tại vẫn còn không? "
Lục Lạc
/ Người không biết bản thân đang bị hố, còn đang tưởng vết xăm kia là vết bớt, nên trả lời bình thường /
Xung quanh im ắng đến lạ thường
Tần Phạn Phạn
/ Đang ngồi ở vị trí tông chủ, nghe Diệp Kiều thao thao bất tuyệt hỏi Lục Lạc về vết xăm kia, thanh sắc liền bắt đầu ngưng trọng /
Tần Phạn Phạn
* Vết xăm? *
Tần Phạn Phạn
/ Ông đang muốn tìm hiểu rõ hơn, liền lao xuống chỗ cậu /
Lục Lạc
/ Đôi mắt hổ phách nhiễm phần quang màu lục nhạt -khó hiểu /
Lục Lạc
* Từ lúc bước chân vào đây, mọi người đã bắt đầu lạ thường rồi, rốt cuộc có chuyện gì? *
Tần Phạn Phạn
" Ngươi có thể cho ta xem dấu vết đó không? "
Tần Phạn Phạn
* Nếu thật sự có, thì chẳng lẽ.. *
Diệp Kiều
/ Quay mặt qua chỗ khác, làm người vô tội /
Lục Lạc
* Triệu tập ta chỉ để xem vết bớt trên cơ thể? Nếu muốn xem kỹ thì phải cởi y phục, chẳng lẽ *
Lục Lạc
/ Mím môi, nắm chặt y phục /
Lục Lạc
* Đều là biến thái? *
Diệp Kiều
* Khoan đã, người Tu chân đều mặc y phục liền kề.. *
Diệp Kiều
* Nguyên một cây đen trắng kính cổng cao tường, nếu thật sự muốn xem vết đó thì phải cởi áo trên ra.. *
Diệp Kiều
* Ở đây có tới 5 người, hắn ta sao mà dám cởi? *
Diệp Kiều
* Tội lội, tội lỗi *
Tần Phạn Phạn
/ Chợt nhận ra /
Tần Phạn Phạn
" Khụ, khụ "
Tần Phạn Phạn
" Ngươi nói xem vết đó như thế nào? "
Tần Phạn Phạn
* Xém làm mất mặt của người ta rồi *
Lục Lạc
/ Nhẹ nhàng thở ra /
Lục Lạc
" Nó như là mũi kim đồng hồ, lúc trước nó chỉ thẳng, chẳng biết sao giờ nó nghiêng qua một bên rồi "
Tần Phạn Phạn
/ Hít một hơi thật sâu /
Tần Phạn Phạn
/ Nhìn Diệp Kiều /
Tần Phạn Phạn
" Ngươi mau quay trở về viện của mình đi "
Tần Phạn Phạn
" Còn lại để ta suy xét lại "
Đợi đến khi Diệp Kiều đi khuất, chỉ còn lại cậu cùng bốn người kia
Tần Phạn Phạn
/ Nhìn qua ba tên đồ đệ nhà mình /
Tần Phạn Phạn
" Các ngươi, mau khống chế Lục Lạc nhanh! "
Mộc Trọng Hi
" Sư phụ, đệ tử đó có làm gì đâu? Chúng ta khống chế làm gì? "
Minh Huyền
" Ta lần đầu nghe được lời ngươi nói rất đúng "
Tiết Dư
" Vết xăm trên cơ thể? Ta từng thấy nó ở quyển thư tịch có viết lại "
Tiết Dư
" Người nào được Tiên Vương chọn, chính là Tiên Đế, để biết người kế thừa thì nhìn hình mũi tên trên cơ thể đối phương -- "
Tiết Dư
/ Nói đến đây, Tiết Dư liền dừng lại /
Tiết Dư
" Sư phụ, chẳng lẽ cậu ta là? "
Tần Phạn Phạn
" Ta cũng nghĩ giống vậy, nhưng để chứng minh sự thật thì cần phải xem đã "
Nói đến đây, ai không hiểu thì xong rồi đó
Bốn người nhìn nhau cả trăm miệng lại một lời --Khống chế cậu!
Lục Lạc
/ Nhìn đám người đang đi lại chỗ mình với vẻ mặt như nhìn thấy cậu là một kho báu khổng lồ /
Lục Lạc
/ Đôi mắt nhiễm phần lam nhạt --Sợ hãi /
Lục Lạc
/ Định dùng cách biến mất /
Tần Phạn Phạn
" Mau nhanh lên! "
Mộc Trọng Hi
/ Khống chế tay phải /
Mộc Trọng Hi
" Ai, ta không định làm ngươi sợ đâu "
Mộc Trọng Hi
" Chúng ta chỉ muốn xem hình xăm thôi, thật là không làm hại ngươi "
Lục Lạc
* Tin mới có quỷ! *
Minh Huyền
/ Khống chế tay trái /
Minh Huyền
" Ngươi thật sự là Tiên Đế sao? "
Minh Huyền
" Ta tưởng người kế thừa phải già hoặc là đắp mồ rồi chứ, không ngờ lại trẻ như vậy "
Lục Lạc
/ Người già Lục Lạc lại không biết mình là Tiên Đế /
Lục Lạc
* Tiên Đế gì cơ? *
Tiết Dư
/ Đứng kế bên Tần Phạn Phạn /
Tiết Dư
* Sao cứ có cảm giác, đang bắt tội đồ vậy? *
Tần Phạn Phạn
" Cho ta xem vết xăm trên người ngươi được không? "
Tiết Dư
/ Tiết Dư nhìn cảnh này không biết nói gì /
Tần Phạn Phạn
" Chúng ta đều là nam tử hán, có việc gì mà phải sợ? "
Lục Lạc
* Đừng nói còn hơn, nói rồi lại thấy sợ thêm *
Tiết Dư
" .. Thôi, sư phụ "
Lục Lạc
/ Tưởng được tha /
Tiết Dư
" Để đệ tử làm giúp, sư phụ hãy về nghỉ ngơi đi "
Tiết Dư
" Sức khỏe sẽ không tốt "
Lục Lạc
* Ta cũng còn nhỏ, cũng rất cần nghỉ ngơi *
Tần Phạn Phạn
/ Nghĩ nghĩ /
Tần Phạn Phạn
" Được, giao hết cho các ngươi đấy "
Giờ chỉ còn ba à không bốn người, tính thêm cậu nữa
Mộc Trọng Hi
" Giờ để ta giúp hay ngươi tự cởi? "
Minh Huyền
" Nghe ngươi nói giống biến thái đang kêu thiếu nữ vậy "
Mộc Trọng Hi
" .. Cậu ta là thiếu niên "
Tiết Dư
/ Nhìn cậu, giọng nói ôn hòa /
Tiết Dư
" Có thể cho chúng ta xem vết xăm không? "
Lục Lạc
" Các ngươi là biến thái hết hả? "
Lục Lạc
* Giống như Đường Tăng lạc vào ổ yêu quái *
Lục Lạc
/ Mặt lạnh tanh nhìn bọn họ /
Nhiệt độ không khí bỗng dưng lại lạnh hơn
Lục Lạc
/ Mấp máy môi, định nói gì đó /
Tiết Dư
" Không sao cả, như ngươi đã thấy, chúng ta đều là biến thái hết "
Mộc Trọng Hi
/ Há hốc mồm /
Minh Huyền
" Tiết Dư, đệ từ khi nào nói chúng ta là biến thái? "
Mộc Trọng Hi
" Đúng đấy, chúng ta là người tốt "
Tiết Dư
" Vậy tự cởi y phục người khác mà chưa được cho phép thì có phải biến thái không? "
Tiết Dư
/ Dùng tốc độ nhanh nhất cởi y phục cậu /
Tiết Dư
" Mau kéo hai bên ống tay áo xuống "
Minh Huyền-Mộc Trọng Hi
/ Làm theo /
Cuộc đời cậu sẽ thoát kiếp từ đây
Chương 3
Diệp Kiều
/ Trằn trọc cả đêm /
Diệp Kiều
* Thân truyền, nội môn, ngoại môn *
Diệp Kiều
* Nhiệm vụ của đệ tử thân truyền luôn rất nặng nề, trừ phải tham gia đại bỉ, còn phải cùng nhau chịu huấn luyện, theo như Mộc Trọng Hi nói, còn có trưởng lão nội môn tự mình huấn luyện tốc độ phản ứng của hắn, mỗi ngày đều bị đánh trong giờ học *
Diệp Kiều
* Khi đó mình dối trá an ủi hắn vài câu lấy lệ, không ngờ hiện tại lại đến phiên chính mình *
Lúc biết được Diệp Kiều muốn dọn đến núi chủ phong ở, ngoại môn đệ tử đều vô cùng khiếp sợ.
Đệ tử ngoại môn
* Diệp Kiều trở thành đệ tử thân truyền? Là ai giúp nàng đi cửa sau thế? *
Đệ tử ngoại môn
" Lần kiểm tra trước nàng còn không bằng ta đâu "
Đệ tử ngoại môn
/ Có người không phục lẩm bẩm /
Đệ tử ngoại môn
" Đúng vậy "
Đệ tử ngoại môn
" Thiên phú không cao, thành tích khảo hạch cũng kém, nếu có muốn tuyển thân truyền, cũng phải tuyển ở nội môn chứ "
Đệ tử ngoại môn
" Ninh sư tỷ không thích hợp hơn nàng sao? "
Ninh Tình
/ Khi Ninh Tình nghe ngóng xong xuôi, mới biết được người nọ không chỉ có thiên phú kém cỏi, ngay cả hình thức khảo hạch mỗi tháng đến mức không thể bình thường hơn /
Ninh Tình
* Người như vậy, dựa vào cái gì lại có thể trở thành thân truyền? *
Đỗ Thuần
/ Đỗ Thuần giúp nàng thu thập đồ vật /
Hai người quen biết hai tháng, ở chung không tồi, vừa nghe nói nàng phải đi
Đỗ Thuần
/ Hắn vẫn chưa kịp tiếp thu /
Đỗ Thuần
" Tiểu tử ngươi giỏi lắm "
Đỗ Thuần
/ Hắn vỗ vỗ vai nàng /
Đỗ Thuần
" Vô thanh vô tức liền thành thân truyền đệ tử "
Đỗ Thuần
* Đó là thân phận mà bao người cầu còn không được, nhưng Diệp Kiều lại vác gương mặt đau khổ chẳng khác nào chết cha chết mẹ *
Đỗ Thuần
/ Đỗ Thuần hận rèn sắt không thành thép nói /
Đỗ Thuần
" Cười một cái đi, cái mặt xị ra như thế làm gì? "
Diệp Kiều
/ Diệp Kiều lộ ra nụ cười thảm /
Đỗ Thuần
* Thôi dẹp đi. Vẫn là đừng cười thì hơn *
Diệp Kiều
/ Diệp Kiều vô cùng nghèo túng, từ bỏ một thanh kiếm, linh thạch đã bị nàng thu vào túi không gian /
Trên tường dán bốn tấm bùa chú, không biết là dùng để làm gì.
Diệp Kiều
/ Diệp Kiều hít sâu một hơi, nâng cao tinh thần, nàng xé chỗ bùa chú xuống, gọi Đỗ Thuần lại /
Diệp Kiều
" Ngươi đợi chút "
Diệp Kiều
* Trong khoảng thời gian ngắn mình hẳn là sẽ không rời khỏi ngọn núi chủ phong, tận 900 bậc đá, chỉ nghĩ thôi cũng đã mềm cả chân rồi *
Diệp Kiều
/ Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Đỗ Thuần, Diệp Kiều vùi đầu tìm trong túi không gian /
Diệp Kiều
* Cả đêm qua bi thương không ngủ, nàng liền thức vẽ mấy chục tấm phù *
Diệp Kiều
" Đây là Tụ Linh Phù "
Diệp Kiều
" Đến lúc đó buổi tối nằm thôi cũng có thể tu luyện "
Đỗ Thuần
/ Đỗ Thuần hồ nghi nhìn tấm bùa trong tay hỏi /
Đỗ Thuần
" Thật hay giả vậy? "
Đỗ Thuần
* Không phải hắn không tín nhiệm Diệp Kiều, chỉ là nằm không cũng có thể tu luyện, chuyện phi lí này thật sự tồn tại sao? *
Diệp Kiều
" Ngươi có thể thử xem. Trước đó ta vẫn luôn dùng đấy "
Sau khi thu nhập đơn giản mọi thứ
Diệp Kiều
/ Diệp Kiều liền sải bước, đeo tay nải chuẩn bị lên đường /
Kết quả vừa mới ra sân, đã thấy một thanh kiếm lạnh lẽo như băng chỉ thẳng vào nàng
Diệp Kiều
/ Diệp Kiều bình tĩnh ngẩng đầu, liền đối diện với một ánh mắt lạnh lùng của một thiếu nữ /
Diệp Kiều
/ Diệp Kiều thở dài, thử đẩy thanh kiếm ra, nói /
Diệp Kiều
" Vị sư tỷ này, có chuyện gì từ từ nói, Trường Minh Tông cấm rút kiếm "
Ninh Tình
/ Ninh Tình bị thái độ bình tĩnh của nàng làm cho tức giận muốn bùng nổ /
Ninh Tình
" Ngươi dựa vào cái gì mà có thể trở thành thân truyền "
Ninh Tình
/ Ninh Tình hung tợn nhìn chằm chằm nàng, hỏi /
Ninh Tình
" Dựa vào ngươi có quan hệ tốt với Mộc sư huynh sao? "
Ninh Tình
" Nếu không, một kẻ phế vật linh căn trung phẩm như ngươi dựa vào cái gì mà có thể vào chủ phong cùng tu luyện với Minh Huyền sư huynh "
Diệp Kiều
/ Diệp Kiều bị ánh mắt ghen ghét của nàng ta nhìn chằm chằm, một lúc sau mới sâu kín nói từng chữ /
Diệp Kiều
" Ngươi căn bản không biết ta hâm mộ ngươi thế nào đâu "
Ninh Tình
/ Nàng ta nhìn bộ dáng bi thiết không giống như giả vờ của Diệp Kiều, trên đầu không khỏi bốc lên mấy dấu chấm hỏi /
Ninh Tình
" Ngươi hâm mộ ta cái gì? Hâm mộ ta không thể trở thành thân truyền à? "
Nếu không phải biểu tình khổ sở của nàng quá mức chân thực
Ninh Tình
/ Ninh Tình thậm chí còn hoài nghi nàng đang trào phúng mình /
Diệp Kiều
/ Diệp Kiều trầm mặc một lát, sâu kín nói từng chữ /
Diệp Kiều
" Ta hâm mộ các ngươi không cần phải nỗ lực "
Ninh Tình
* Có bệnh sao? *
Trong lúc hai người giằng co, một thanh niên đã tiến vào trong viện
Diệp Kiều
/ Diệp Kiều thu hồi ánh mắt đang nhìn Ninh Tình, cầm lấy tay nải, đi đến bên cạnh thanh niên kia /
Diệp Kiều
" Đại sư huynh? "
Diệp Kiều
/ Nàng thử gọi một tiếng /
Diệp Kiều
* Nàng đã gặp qua Tiết Dư, Minh Huyền, Mộc Trọng Hi, chỉ có Chu Hành Vân là chưa từng thấy mặt *
Chu Hành Vân
/ Chu Hành Vân lười nhác 'ừ' một tiếng /
Chu Hành Vân
/ Tiếp đó bất động thanh sắc đánh giá nàng một vòng, vươn tay vỗ vỗ chỏm tóc đang dựng thẳng trên đầu nàng, muốn đè nó xuống /
Diệp Kiều
/ Diệp Kiều nghi hoặc nghiêng đầu, sờ sờ chỏm tóc lại quật cường dựng thẳng trên đỉnh đầu mình /
Chu Hành Vân
/ Chu Hành Vân hơi nhíu mày, gắt gao nhìn chằm chằm chỏm tóc kia của Diệp Kiều /
Chu Hành Vân
/ Lại vươn tay, ấn xuống /
Diệp Kiều
* Vị đại sư huynh này của nàng, sẽ không bị chứng ám ảnh cưỡng chế gì đó chứ? *
Chu Hành Vân
/ Chu Hành Vân đưa nàng tới nơi, liền xách tiểu sư muội như xách một con gà con xuống khỏi kiếm, đi đến trước mặt Tiết Dư, ném nàng cho đối phương /
Chu Hành Vân
" Tiểu sư muội của ngươi "
Chu Hành Vân
/ Hắn chậm rì rì nói /
Chu Hành Vân
/ Sau đó không chút lưu luyến xoay người bỏ đi /
Chu Hành Vân
* Nếu mình không đi nữa, thì sẽ không nhịn được mà một kiếm chém rụng mất chỏm tóc dựng ngược trên đầu Diệp Kiều mất *
Diệp Kiều
/ Diệp Kiều có chút xây xẩm mặt mày, nàng cố gắng hòa hoãn lại thì đã bị Tiết Dư kéo đến một khu rừng trúc u tĩnh /
Diệp Kiều
/ Diệp Kiều mơ mơ hồ hồ đi theo sau Tiết Dư đang đi cà nhấc /
Diệp Kiều
* Tướng đi gì kì vậy? *
Diệp Kiều
" Sư huynh, Trường Minh Tông thu đệ tử, không có điển lễ thu đồ đệ sao? "
Tiết Dư
/ Nói xong dường như hắn đại khái cảm thấy trả lời như vậy có vẻ quá mức lạnh nhạt, lại bổ sung /
Tiết Dư
" Bốn người chúng ta trước kia cũng đều không có "
Tiết Dư
/ Đưa tay xoa hông /
Diệp Kiều
/ Diệp Kiều hoang mang /
Diệp Kiều
" Các tông khác thì sao? "
Diệp Kiều
* Mình nhớ rõ trong nguyên tác, lúc nữ chủ được Nguyệt Thanh Tông thu làm đệ tử thân truyền, thành thế to lớn, tám phương tới chúc mừng, sao đến Trường Minh Tông bọn họ, lại có vẻ sơ sài như vậy *
Tiết Dư
/ Tiết Dư nghe thấy thế liền ho khan một tiếng /
Tiết Dư
" Có thể là bởi vì, kinh phí của chúng ta không đủ "
Diệp Kiều
/ Diệp Kiều khô cằn 'nga' một tiếng /
Diệp Kiều
* Nói trắng ra là nghèo. Kiếm tiền nhiều nhất ở Tu chân giới chính là phù tu cùng đan tu. Tông môn bọn họ, đan tu cùng phù tu ít ỏi không có mấy người, tất nhiên cũng không có tiền bằng những tông môn khác *
Tiết Dư
/ Thoáng nhìn vẻ khổ não của nàng, không khỏi mỉm cười, vừa đi vừa giải thích với nàng /
Tiết Dư
" Chúng ta chỉ có hai tiết khóa yêu cầu "
Tiết Dư
" Phân biệt là khóa tâm pháp và khóa huấn luyện "
Tiết Dư
" Hai tiết khóa đều sẽ có trưởng lão ở bên cạnh dạy dỗ chúng ta.. "
Tiết Dư
/ Tiết Dư nhìn thoáng qua Diệp Kiều, biết nàng có lẽ không theo kịp tiến độ, liền ôn thanh trấn an nói /
Tiết Dư
" Nếu có gì không hiểu, có thể đi hỏi trưởng lão, hoặc tìm ta "
Diệp Kiều
* Sao câu nói này lại giống với trường học thời hiện đại thế *
Diệp Kiều
* Mình đây là tạo nghiệt gì, thật vất vả mới có thể tốt nghiệp, thoát khỏi ngục giam cao trung không được mấy năm, sau khi xuyên qua lại phải chui vào ngục giam khác *
Vừa vào rừng trúc, linh khí nồng đậm che trời lở đất cuồn cuộn mà đến
Diệp Kiều
/ Diệp Kiều thiếu chút nữa đã bị linh khí này ép tới không thở nổi /
Tiết Dư
/ Tiết Dư nhìn ra nàng không thoải mái, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ném cho Diệp Kiều một bình sứ bạch ngọc /
Tiết Dư
" Nuốt vào, đây là Cố Linh Đan, chờ lát nữa có lẽ sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều "
Diệp Kiều
/ Diệp Kiều tiếp nhận trong lòng không khỏi thổn thức /
Diệp Kiều
* Tuy không quá hiểu biết với đan tu, nhưng nàng cũng biết Cố Linh Đan *
Diệp Kiều
* Nguyên tác từng nhắc tới tác dụng của linh đan này, tu luyện chú trọng căn cơ, phải thành thật kiên định, nếu căn cơ không tốt, tuy cảnh giới có đi lên, nhưng so với người có cũng cảnh giới lại kém hơn *
Diệp Kiều
* Cố Linh Đan có thể làm linh khí ổn định xuống, trong trường hợp cảnh giới không tốt, sau khi phục dùng chút thiên linh địa bảo, cũng có thể nhanh chóng ổn định căn cơ *
Diệp Kiều
* Tuy Tiết Dư là thiên tài, nhưng trong ba năm ở Trường Minh Tông cũng chỉ có thể luyện ra ba phần *
Diệp Kiều
* Trong tiểu thuyết Tiết Dư không thẹn là nam lố xe dự phòng tâm huyết, tất cả đan dược luyện chế được đều cần cù chăm chỉ phụng hiến cho nữ chính. Còn bị nữ chính lấy đi tặng người *
Diệp Kiều
* Hiện tại, thế mà còn tặng nàng một phần sao? *
Diệp Kiều
/ Diệp Kiều có chút thụ sủng nhược kinh /
Diệp Kiều
" Tam sư huynh "
Diệp Kiều
/ Nàng nắm chặt bình ngọc, khóe môi khẽ mấp máy /
Tiết Dư
/ Thiếu niên nghi hoặc nghiêng đầu nhìn /
Diệp Kiều
/ Liền thúy thanh nói /
Diệp Kiều
" Huynh thật tốt "
Tiết Dư
/ Tiết Dư đối diện với ánh mắt sáng lấp lánh của nữ hài tử, hắn hơi giật mình, sau đó bật cười ra tiếng /
Tiết Dư
* Thật đáng yêu a. Tiểu sư muội quả nhiên là có lễ phép. So với tên chày gỗ Mộc Trọng Hi há mồm ngậm miệng chỉ biết đòi đan dược của hắn quả thật không giống nhau *
Một trước một sau đi vào sân huấn luyện, cách thật xa cũng đều có thể nghe thấy tiếng kêu rên của Mộc Trọng Hi, cùng tiếng Minh Huyền vui sướng khi người gặp họa.
Diệp Kiều
/ Diệp Kiều nuốt một viên Cố Linh Đan, liền nhìn thấy một ngôi sao băng xẹt qua giữa không trung /
Diệp Kiều
/ Diệp Kiều kinh ngạc mở miệng than thở /
Diệp Kiều
" Người chim bay thật là nhanh "
Sau đó 'người chim' nọ gian nan bò lên khỏi mặt đất
Diệp Kiều
/ Lúc này mới chú ý tới /
Diệp Kiều
* Đó là Mộc Trọng Hi! *
Mộc Trọng Hi
/ Mộc Trọng Hi nhe răng trợn mắt từ trên mặt đất bò dậy, hùng hổ hô /
Mộc Trọng Hi
" Minh Huyền, ngươi có phải là muốn đánh nhau hay không? "
Minh Huyền
" Ta sợ ngươi sao? "
Minh Huyền
/ Minh Huyền tươi cười đáp lời, tay này cầm mấy lá bùa chú, tay còn lại xoa lưng /
Diệp Kiều
/ Khóe miệng khẽ giật /
Diệp Kiều
" Mấy người ngày thường đều ở chung như thế này sao? "
Diệp Kiều
" Còn nữa, sao mấy người lại thích đưa tay xoa hông và lưng, còn tướng đi rất kì cục vậy? "
Tiết Dư
" Hai câu hỏi này, ta trả lời cái đầu được không? "
Tiết Dư
" Chờ bọn họ đánh xong là tốt rồi, không cần lo lắng "
Diệp Kiều
" Còn cái tiếp theo? "
Tiết Dư
* Chỉ được hỏi có một câu mà? *
Download MangaToon APP on App Store and Google Play