Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

BH — Lặng Lẽ Nhìn Hoa Nở [Bách Chu — Bách Lý Thiêu Di]

Chap 1

Bệnh viện Nhân Hòa Thượng Hải – đêm khuya. Ánh đèn huỳnh quang trắng nhợt kéo dài vô tận nơi hành lang, tiếng bánh xe giường bệnh lăn lộc cộc, tiếng máy đo nhịp tim tít tít vang lên đều đều, tất cả tạo nên một bản nhạc vô hình của sinh tử.
Trong văn phòng viện trưởng, ánh đèn vàng dịu chiếu xuống chiếc bàn làm việc rộng thênh thang phủ kín hồ sơ bệnh án. Nữ nhân ngồi nơi đó – Bách Hân Dư, 28 tuổi, gương mặt thanh tú như tạc, khí chất lạnh nhạt, sống lưng thẳng tắp tựa thanh kiếm dựng giữa gió sương.
Ánh mắt cô rơi xuống trang giấy, từng dòng chữ hiện lên dưới cái nhìn nghiêm cẩn, như thể mỗi chữ, mỗi con số đều mang theo trọng lượng sinh mạng.
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
/ Kéo nhẹ kính mắt / Ca mổ tim nhi vào sáng mai,
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
cần chuẩn bị lại toàn bộ thiết bị, không được sai sót.
All
All
Trợ lý khoa ngoại / Cúi đầu đáp nhanh / Vâng, viện trưởng.
Trong phòng, giọng nói của nàng vang lên không cao, không thấp, nhưng lại khiến mọi người cảm thấy như có lớp băng mỏng bao phủ quanh người. Cái khí thế ấy, không cần quát tháo, cũng đủ khiến đối phương run rẩy, không dám cãi một câu.
Người đời khen nàng ta tài giỏi, viện trưởng trẻ tuổi nhất Thượng Hải, y giới khen ngợi như thần y giáng thế… nhưng mấy ai hiểu, mỗi một quyết định của nàng, đều treo lơ lửng giữa ranh giới tử sinh?
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
/ Khẽ thở dài / "Không một ai ở đây có thể chia sẻ cùng mày sự nặng nề ấy. "
Trên giá sách, bức ảnh gia đình khung bạc phản chiếu ánh đèn: phụ thân là giáo sư y khoa, mẫu thân là chủ nhiệm viện lớn, cả dòng họ Bách đều lấy y học làm chí nghiệp. Nàng – đứa con gái duy nhất, từ khi sinh ra đã định sẵn phải nối nghiệp, phải đứng ở đỉnh cao, không được phép ngã.
Yên hoa phồn thịnh, nhân thế huyên náo, vậy mà lòng nàng chỉ thấy tịch mịch. Nàng ta không có quyền được yếu mềm, càng không có quyền mưu cầu một hạnh phúc nhỏ bé. Trách nhiệm, danh dự, đó là tường thành vây chặt đời nàng.
Điện thoại trên bàn sáng màn hình. Một tin nhắn từ mẹ:
—“Ngày mai đi dự tiệc cùng mẹ, con cần gặp con trai nhà họ Tần. Môn đăng hộ đối, hợp cả về sự nghiệp.”
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
/ Khẽ nhếch môi cười lạnh / Thật nực cười…
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
Bệnh nhân đang nằm chờ trên bàn mổ, vậy mà họ chỉ quan tâm maỳ lấy ai.
Ngón tay trắng muốt vuốt qua màn hình, cuối cùng nàng tắt máy, không buồn trả lời.
Cửa phòng gõ nhẹ, y tá trưởng bước vào, giọng dè dặt:
All
All
—Viện trưởng, đã khuya, hay cô về nghỉ ngơi một chút?
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
/ Ngẩng đầu / Người bệnh có thể nghỉ, nhưng bác sĩ thì không được phép lơi lỏng.
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
Cô ra ngoài đi.
All
All
Y tá trưởng / Khẽ cúi đầu / Vâng.
Cánh cửa khép lại, căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng.
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
/ Ngả người vào ghế, ngước mắt nhìn trần nhà / Bao năm qua, mày sống thế này…
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
Liệu có ai thực sự nhìn thấu?
Ánh trăng ngoài cửa sổ lặng lẽ tràn vào, in bóng dáng nàng trên nền gạch. Một thân ảnh gầy nhưng thẳng, một đôi mắt lạnh nhưng sâu, một trái tim tưởng như sắt đá, kỳ thực vẫn đang run rẩy giữa cơn bão vô hình.
Nữ nhân này, trong đôi mắt người đời là băng sơn cao lãnh, là ngọn núi không thể chinh phục. Nhưng chính nàng hiểu rõ hơn ai hết – đỉnh núi càng cao, càng nhiều gió lạnh, càng nhiều cô tịch.
Đêm ấy, tại văn phòng viện trưởng, một Bách Hân Dư mang vầng hào quang sáng chói lại lặng lẽ đối diện chính mình. Không một ai ngờ, vị viện trưởng băng lãnh, tưởng như không biết tình ái là gì, rồi sẽ có ngày, bởi một ánh mắt, một nữ nhân, mà bức tường thành kia tan rã…

Chap 2

Khu dân cư cũ vùng ven Thượng Hải – đêm khuya.
So với ánh đèn trắng nhợt của bệnh viện, nơi đây lại mang một vẻ yên bình khác hẳn: tiếng ve mùa hạ râm ran, hương ngọc lan thoang thoảng trong gió, ánh trăng dịu dàng rơi xuống mái ngói phủ rêu. Một căn hộ nhỏ, ấm áp như chiếc tổ chim, sáng lên bởi ánh đèn vàng dịu hắt ra từ khung cửa sổ.
Chu Di Hân ngồi bên chiếc bàn gỗ đơn sơ, gương mặt thanh lệ ẩn hiện dưới ánh sáng dịu. Nữ nhân này, tuổi ngoài hai mươi, mái tóc đen dài xõa nhẹ sau lưng, ánh mắt ôn nhu như hồ thu phẳng lặng, từng cử động đều mang theo một khí chất mềm mại khiến người đối diện cảm thấy như được bao bọc trong vòng tay ấm áp.
Bên cạnh nàng, bé gái sáu tuổi đang cặm cụi tô màu, đôi mắt đen láy sáng rỡ, gò má hồng lên vì tập trung. Đứa bé ấy tên Chu Hân Di – thiên sứ nhỏ của nàng.
Chu Hân Di
Chu Hân Di
/ Đặt bút xuống, lắc đầu phụng phịu /
Chu Hân Di
Chu Hân Di
Mẹ ơi, con tô hoa sen xấu quá.
Chu Di Hân
Chu Di Hân
/ Mỉm cười, đưa tay vuốt tóc con /
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Hoa sen vốn thanh khiết, chẳng cần phải hoàn mỹ. Trong
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Trong mắt mẹ, bức tranh nào con vẽ cũng đẹp cả.
Chu Hân Di
Chu Hân Di
/ Mở to đôi mắt, ngập ngừng hỏi / Mẹ ơi, mẹ nói thật sao?
Chu Di Hân
Chu Di Hân
/ Cười khẽ, ánh mắt thâm tình /
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Trong thế gian, chỉ có con là tuyệt đẹp nhất trong lòng mẹ.
Lời nói nhẹ nhàng, ôn nhu, như giọt sương rơi xuống lòng người. Nếu như Bách Hân Dư là băng sơn cao ngạo, thì Chu Di Hân lại tựa như dòng suối xuân dịu dàng, có thể xoa dịu bao nỗi đau.
Thế nhưng, trong khoảnh khắc bé gái cười khanh khách, đôi mắt nàng thoáng qua một tia u uẩn khó tả – tia sáng ấy chợt đến, chợt đi, như đám mây mỏng che ngang trăng sáng.
Hân Di, con bé là tất cả của nàng, là lý do duy nhất để nàng tiếp tục kiên cường. Nhưng… nếu có ngày, con biết được sự thật kia, liệu con còn gọi nàng là mẹ nữa không?
Chu Hân Di
Chu Hân Di
/ Chồm lên vòng tay ôm cổ mẹ, giọng non nớt thì thầm /
Chu Hân Di
Chu Hân Di
Mẹ ơi, sau này con lớn, con sẽ mua cho mẹ một căn nhà to,
Chu Hân Di
Chu Hân Di
có vườn hoa thật đẹp, để mẹ không phải vất vả nữa.
Chu Di Hân
Chu Di Hân
/ Ôm con gái, khóe môi run rẩy / Chỉ cần có con, mẹ đã có cả thiên hạ rồi.
Ngoài cửa sổ, gió đêm lùa vào khe rèm, mang theo mùi hương hoa lài nhè nhẹ. Trong căn hộ nhỏ bé ấy, một nữ nhân cùng đứa trẻ sống nương tựa vào nhau, không quyền thế, không hào quang, chỉ có sự ôn nhu và những bí mật được giấu kín nơi đáy lòng.
Không ai biết, thiếu nữ mềm mại này, tựa hồ đơn giản bình thường, lại mang theo một quá khứ mà chỉ cần khẽ chạm đến, liền đau đến tận xương tủy.
Đêm ấy, ánh trăng vẫn rót xuống mái ngói cũ, bao phủ hai bóng dáng đang ôm nhau nơi gian phòng nhỏ. Một bóng dáng bé bỏng, một bóng dáng dịu dàng, như hai ngọn đèn dầu chập chờn chống chọi với gió lớn.
Ai có thể ngờ rằng, một ngày nào đó, nữ nhân hiền hòa tựa nước này lại gặp gỡ bức tường băng lãnh của Thượng Hải – và từ đó, nhân sinh cả hai đều thay đổi.

Chap 3

Chiều muộn, quán trà nhỏ nơi góc phố. Hương trà nhài bốc lên làn khói mỏng, vẽ thành từng dải mây nhạt bay trong không khí. Ba nữ nhân ngồi đối diện, mỗi người một dáng, nhưng khi ngồi cùng nhau lại tỏa ra thứ hào quang rất riêng, khiến khách qua đường cũng phải ngoái nhìn.
Chu Di Hân, vẫn như mọi khi, dung nhan ôn nhu, ánh mắt mang theo ý vị sâu xa. Bên trái nàng là Từ Sở Văn – nữ tử tóc ngắn, khí chất khảng khái, giọng nói dứt khoát mà không kém phần nhu hòa. Bên phải nàng là Diệp Thư Kỳ – thiếu nữ thanh lệ, khí chất ôn nhu như gió xuân, trong mắt tràn ngập ái ý khi nhìn Từ Sở Văn.
Từ Sở Văn
Từ Sở Văn
/ Đặt tập bản thảo dày trước mặt, giọng nghiêm cẩn /
Từ Sở Văn
Từ Sở Văn
Chu Chu, em đã xem qua rồi.
Từ Sở Văn
Từ Sở Văn
Truyện này nếu chỉ đăng mạng thì thật uổng phí.
Từ Sở Văn
Từ Sở Văn
Em có bạn trong nhà xuất bản, họ rất hứng thú, muốn mua bản quyền độc quyền.
Từ Sở Văn
Từ Sở Văn
Nếu đồng ý, ít nhất con bé Hân Di sẽ có thêm chi phí học tập, cuộc sống cũng bớt chật vật.
Từ Sở Văn
Từ Sở Văn
/ Nghiêng đầu, nắm tay nàng, giọng nhu hòa /
Diệp Thư Kỳ
Diệp Thư Kỳ
Chu Chu, chị viết truyện đâu phải vì lợi ích riêng.
Diệp Thư Kỳ
Diệp Thư Kỳ
Nhưng chữ nghĩa của chị mang sức mạnh, có thể lay động lòng người, sao lại phải giấu đi?
Diệp Thư Kỳ
Diệp Thư Kỳ
Chẳng phải thánh nhân từng nói: ‘Văn dĩ tải đạo’ sao?
Diệp Thư Kỳ
Diệp Thư Kỳ
Chữ nghĩa phải đi cùng nhân thế mới phát huy hết công dụng.
Từ Sở Văn
Từ Sở Văn
/ Cười nhạt, ánh mắt chân thành /
Từ Sở Văn
Từ Sở Văn
Huống hồ, chị gắng gượng một mình nuôi con, chẳng lẽ không cần thêm chỗ dựa?
Từ Sở Văn
Từ Sở Văn
Chu Hân Di cần nhiều hơn thế.
Lời nói rơi xuống, khiến không khí chợt trầm lại. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt ôn nhu của nữ nhân kia lướt qua vô số cảnh tượng: những lần con bé sốt cao, những đêm ngồi vá quần áo, những khi vừa viết vừa ôm con trong lòng. Cuối cùng, nàng chỉ khe khẽ gật đầu.
Chu Di Hân
Chu Di Hân
/ Thở nhẹ, giọng kiên định / Được rồi.
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Chị đồng ý ký. Chỉ cần có lợi cho con bé, mọi thứ đều đáng.
Diệp Thư Kỳ
Diệp Thư Kỳ
/ Cười sáng rỡ, giọng trêu ghẹo / Vậy là tốt rồi!
Diệp Thư Kỳ
Diệp Thư Kỳ
Chu Chu, chị đúng là ‘mẫu từ như sơn’, con gái nhất định sẽ hạnh phúc thôi.
Ánh chiều dần ngả, sắc nắng vàng nhạt vương trên gương mặt ba nữ tử, ánh lên một bức tranh an hòa. Nhưng đúng lúc ấy, Diệp Thư Kỳ chợt thu lại ý cười, đáy mắt lóe qua tia lo lắng.
Diệp Thư Kỳ
Diệp Thư Kỳ
/ Do dự một thoáng, rồi cất lời / Chu Chu, chị có từng nghĩ…
Diệp Thư Kỳ
Diệp Thư Kỳ
Nên đưa tiểu Di đi khám tổng quát chưa?
Diệp Thư Kỳ
Diệp Thư Kỳ
Em… em sợ nó sẽ giống anh rể…
Một câu, như hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng. Sóng gợn trùng trùng, xé tan nụ cười trên môi nữ nhân dịu dàng kia.
Chu Di Hân
Chu Di Hân
/ Cứng đờ vài giây, sau đó ôm tách trà /
Giọng bình thản đến mức như phủ lớp sương mỏng.
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Trong tuần này, chị sẽ đưa con bé đi.
Từ Sở Văn
Từ Sở Văn
/ Đặt tay lên vai nàng, thấp giọng / Chu Chu, tụi em chỉ lo cho hai mẹ con.
Từ Sở Văn
Từ Sở Văn
Chị đừng giấu hết vào lòng. Chúng ta đều ở bên chị.
Chu Di Hân
Chu Di Hân
/ Cúi đầu, ánh mắt rơi vào làn trà đang xoáy tròn, thì thầm / Ừ. Chị biết.
Vài ngày sau.
Trên Weibo, hot search rực đỏ:
【#Xuất bản độc quyền tiểu thuyết mạng GGB_#】
【#Văn chương nữ tác giả mới gây chấn động#】
Tên “GGB_” nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán, bình luận sôi sục khắp diễn đàn.
Trong văn phòng bệnh viện Nhân Hòa, Bách Hân Dư ngồi bên bàn, ánh đèn vàng phủ xuống gương mặt lạnh lùng. Nữ nhân ấy vô tình lướt mắt qua màn hình, dừng lại ở dòng chữ kia.
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
/ Khẽ nhếch môi, ánh mắt lóe qua ý cười khó đoán / Tiểu thuyết gia mạng?
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
GGB_… Nghe cũng thú vị.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play