Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Ngày Hoà Bình.

Chương 1

Buổi sớm hôm ấy, bầu trời như bừng sáng lên một cách lạ thường.
Những áng mây hồng trải dài trên nền trời, rực rỡ đến mức cả cánh đồng lúa trổ bông phía xa cũng được nhuộm vàng óng, xen lẫn một chút đỏ nhạt của ánh bình minh.
Trên con sông nhỏ, nước chảy lững lờ, phản chiếu từng gợn sáng lung linh như thể cả thiên nhiên cũng đang ngập ngừng, chần chừ trước giây phút chia xa.
Nguyễn Quang Anh đứng bên bờ, đôi bàn tay gầy nhưng rắn rỏi nắm chặt quai ba lô, ánh mắt nhìn về phía trước như đang cố giấu đi những dao động trong lòng.
Mới vừa đôi mươi, chàng trai ấy vẫn còn nét non trẻ trên gương mặt, nhưng trong đôi mắt đã có cái kiên định của người đàn ông sẵn sàng gánh vác một lý tưởng lớn.
Bộ quân phục mới may còn hơi thô, nhưng mặc vào lại khiến dáng người Quang Anh bỗng trở nên khác biệt, không còn chỉ là một chàng trai làng quê nữa, mà đã là một người chiến sĩ của Tổ quốc.
Đứng đối diện anh, Hoàng Đức Duy khẽ cúi đầu.
Ánh mắt cậu ngập ngừng, vành môi mím chặt như thể chỉ cần buông một tiếng nấc nhỏ thôi thì cả thân người sẽ vỡ òa.
Cậu cũng mới hai mươi tuổi, dáng người mảnh mai, làn da trắng ngần, đôi tay khẽ run lên trong từng nhịp gió.
Duy không mặc áo dài hay quần lụa như những cô gái tiễn chồng ra trận, mà chỉ khoác chiếc áo bà ba màu nâu, giản dị mà gần gũi.
Dẫu vậy, cái run rẩy trong ánh mắt, cái bối rối trong nụ cười nhạt của cậu cũng chẳng khác gì một người vợ tiễn chồng, đầy đau đớn và xót xa.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đi rồi, bao giờ mới về?
Duy khẽ hỏi, giọng nhỏ như sợ chính mình nghe thấy.
Quang Anh khẽ cười, nụ cười sáng bừng như ánh ban mai.
Anh vươn tay nắm lấy tay cậu, bàn tay chai sần vì những ngày lao động ngoài đồng ôm trọn bàn tay mềm mại của người yêu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bình yên sẽ đến thôi, Duy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Khi ấy, anh nhất định sẽ về.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em chờ anh, được không?
Duy ngước mắt lên.
Gió sông thổi làm tóc cậu bay loà xoà trước trán, vướng cả vào khóe mắt ươn ướt.
Cậu cắn môi, không gật cũng không lắc, chỉ nhìn thẳng vào mắt anh, như thể muốn khắc sâu bóng hình ấy vào tận đáy tâm can.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em sẽ chờ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dù bao lâu, em cũng sẽ chờ.
Câu nói vừa thốt ra, chính Duy cũng thấy lòng mình run rẩy.
Chờ đợi – liệu có bao nhiêu năm?
Liệu người đứng trước mặt cậu hôm nay có còn cơ hội trở lại hay sẽ mãi mãi nằm lại nơi chiến trường xa xôi?
Những câu hỏi ấy nhói buốt trong tim, nhưng Duy không muốn để anh nhìn thấy sự yếu mềm ấy.
Trên cánh đồng gần đó, vài người dân cũng đang đưa tiễn những chàng trai khác.
Tiếng dặn dò, tiếng khóc, tiếng hò reo xen lẫn, tạo nên một khung cảnh vừa náo nhiệt vừa đau thương.
Không ai biết trong số họ, ai sẽ trở về, ai sẽ hóa thành nắm đất vĩnh viễn nơi biên cương.
Quang Anh cúi xuống, ghé sát tai Duy thì thầm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngày em đưa anh qua sông, anh sẽ không quên.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dù cho có đi bao xa, lòng anh vẫn ở nơi đây, ở bên em.
Duy run lên.
Nước mắt cậu rơi xuống, ấm nóng chạm vào mu bàn tay anh.
Nhưng rồi cậu hít một hơi sâu, nhoẻn môi cười, một nụ cười gượng gạo nhưng chứa đựng biết bao dũng khí.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh đi đi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em sẽ giữ nhà, chăm mẹ cho anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh chỉ cần giữ lấy mạng sống của mình mà quay về.
Khoảnh khắc ấy, dường như gió cũng ngừng thổi, sông cũng ngừng chảy.
Giữa hai người chỉ còn lại ánh nhìn dằng dặc như muốn nối dài đến tận chân trời.
Tiếng kèn tập hợp vang lên.
Các chiến sĩ trẻ lần lượt bước xuống thuyền để sang sông, chuẩn bị hành quân về đơn vị.
Quang Anh siết tay Duy một lần cuối, như muốn truyền hết thảy hơi ấm, niềm tin và cả tình yêu vào đó.
Rồi anh buông tay ra, quay lưng, bước đi.
Duy đứng lặng.
Mỗi bước chân của Quang Anh như dẫm thẳng vào tim cậu.
Khi bóng anh khuất dần nơi khúc sông, Duy mới thấy bàn tay mình lạnh buốt – nơi vừa được bàn tay anh nắm chặt, giờ chỉ còn khoảng trống.
Nước sông lững lờ chảy, cuốn theo bóng thuyền xa dần.
Trong ánh bình minh rực hồng, gương mặt Duy nhòe đi sau làn nước mắt.
Cậu thì thầm với chính mình, giọng lạc đi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh phải trở về.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dù cho thế nào…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh cũng phải trở về…
Phía xa, trên thuyền, Quang Anh không dám ngoái lại.
Anh sợ nếu nhìn thêm một lần nữa, đôi chân mình sẽ chẳng bước nổi.
Nhưng trong lòng, từng câu chữ Duy vừa nói đã hằn sâu, trở thành lời thề bất diệt.
“Ngày em đưa anh qua sông” – khởi đầu của một hành trình đầy gian khổ, khởi đầu cho nỗi nhớ thương không cùng, và cũng là khởi đầu cho một tình yêu sẽ mãi mãi chẳng thể phai nhạt, dù có bị bao phủ bởi khói lửa chiến tranh.

Chương 2

Sáng sớm hôm sau, ngôi làng nhỏ vẫn còn ẩm ướt hơi sương.
Những lối đi lát đất sét in đầy dấu chân người, còn in rõ vệt dép ngày hôm qua của những bà mẹ, những người vợ tiễn con, tiễn chồng.
Tiếng trâu gọi bầy, tiếng gà gáy lẫn trong tiếng chày giã gạo vang vọng khắp nơi, tạo thành một khúc ca thân thuộc của làng quê Việt Nam.
Nhưng trong lòng bà Đinh Thị Lựu, mẹ của Quang Anh, thì những âm thanh ấy hôm nay nghe như dội vào khoảng trống mênh mông.
Bà ngồi trên chiếc chõng tre trước hiên, đôi tay xoa xoa tấm khăn đã bạc màu.
Cái khăn này bà thường dùng để quấn quanh người con trai những ngày còn thơ bé.
Ngày ấy, Quang Anh đỏ hỏn, mới ra đời giữa tiếng bom vọng xa xa, cả làng phải chạy tản cư.
Trong lòng mẹ, đứa con là ngọn lửa nhỏ nhoi bà mang theo để vượt qua tất thảy khổ đau.
Bà nhớ, ngày Quang Anh tập lẫy, chỉ cần đặt con xuống manh chiếu, con đã lật nghiêng người, đôi tay nhỏ quơ quơ, miệng cười như nắng rọi.
Rồi ngày con biết ngồi, bà còn chưa kịp reo vui thì chiến tranh đã cuốn phăng người chồng – cha của Quang Anh – ra đi mãi mãi.
Bà ôm đứa bé trong tay, khóc đến cạn cả nước mắt, rồi tự nhủ.
Đinh Thị Lựu
Đinh Thị Lựu
Con là máu thịt còn lại của cha nó.
Đinh Thị Lựu
Đinh Thị Lựu
Ta không được gục ngã.
Quang Anh lớn lên giữa những lời ru của mẹ.
Trong đêm, tiếng bom, tiếng súng xé toạc bầu trời, bà vẫn bồng con trên tay, khe khẽ hát.
Đinh Thị Lựu
Đinh Thị Lựu
A á ru hời ơi hời ru…
Đinh Thị Lựu
Đinh Thị Lựu
Miệng con chúm chím xinh xinh…
Đinh Thị Lựu
Đinh Thị Lựu
Như đài hoa đang hé trên cành…
Tiếng ru ấy chẳng chỉ là để dỗ con ngủ, mà còn là lời cầu nguyện.
Bà mong con lớn lên trong khói lửa vẫn giữ được nét hiền lành, mong con biết yêu hòa bình như yêu hơi thở chính mình.
Nay con đã thành người chiến sĩ, khoác ba lô ra đi.
Hình ảnh sáng qua – Quang Anh đứng giữa dòng người, ánh mắt kiên nghị, nụ cười tươi rói – hiện lên trong tâm trí bà mãi không phai.
Vậy mà trái tim người mẹ lại co thắt từng hồi.
Đôi bàn tay từng ôm ấp nay trống trải, lạnh lẽo đến vô cùng.
Bà nhớ rõ từng chi tiết: cái siết tay cuối cùng giữa con và Duy, ánh nhìn không rời nhau của hai đứa trẻ.
Bà biết.
Từ lâu bà đã biết tình cảm mà con mình dành cho cậu trai hàng xóm không giống những tình bạn bình thường.
Và bà im lặng.
Bởi chiến tranh này, sống chết còn không định đoạt được, thì tình yêu dẫu khác lạ vẫn đáng được trân trọng.
Chỉ cần có một người chờ đợi con trở về, bà cũng thấy an lòng.
Đưa tay lau vội giọt lệ, bà đứng dậy, đi vào gian nhà nhỏ.
Trên vách còn treo chiếc áo lính cũ của chồng – người đã hy sinh nơi chiến trường rất nhiều năm về trước.
Bà đưa tay chạm vào, lòng thầm nguyện.
Đinh Thị Lựu
Đinh Thị Lựu
Ông ơi, ông phù hộ cho thằng nhỏ.
Đinh Thị Lựu
Đinh Thị Lựu
Nó mới bằng tuổi ông ngày xưa ra đi.
Đinh Thị Lựu
Đinh Thị Lựu
Lần này, cầu trời cho nó được sống sót quay về.
Ngoài sân, gió nổi lên, chuông gió kêu leng keng.
Tiếng ngân ấy khiến bà nhớ tới những buổi trưa hè năm nào, khi Quang Anh còn bé, chạy lon ton ngoài sân, cười ròn tan mỗi lần chuông rung.
Bà nhắm mắt, tiếng cười non nớt ấy lại hiện lên rõ mồn một.
Nhưng mở mắt ra, khoảng sân giờ chỉ còn trống trải, cây cau đong đưa mà chẳng có bóng dáng con trai.
Bà ngồi xuống, lại khe khẽ hát.
Tiếng ru chẳng còn dành cho đứa trẻ trong vòng tay, mà là dành cho người chiến sĩ đang trên đường hành quân xa xăm.
Đinh Thị Lựu
Đinh Thị Lựu
A á ru hời ơi hời ru…
Đinh Thị Lựu
Đinh Thị Lựu
Khát nắng sớm và sương lành…
Đinh Thị Lựu
Đinh Thị Lựu
Lá thắm rung cánh tay ôm ấp lấy hòa bình…
Tiếng ru vang trong không gian, quyện vào tiếng gió thổi qua hàng tre, vọng ra tận cánh đồng xa.
Người mẹ ấy ngồi một mình, vẫn hát như bao năm trước, chỉ mong lời hát gửi theo mây trời mà đến bên con trai, để con biết rằng dù có đi bao xa, vẫn có một tấm lòng nơi quê nhà chờ đợi, cầu an cho con từng giây từng phút.
Và trong tận cùng của nỗi nhớ, bà tự nhủ.
Đinh Thị Lựu
Đinh Thị Lựu
Ngày con trở về, mẹ sẽ lại hát cho con nghe.
Đinh Thị Lựu
Đinh Thị Lựu
Nhưng lần này, không phải để ru ngủ, mà để chào mừng bình yên.

Chương 3

Cánh rừng Trường Sơn thăm thẳm, tầng tầng lớp lớp tán lá che kín cả bầu trời.
Ánh nắng chỉ lọt qua vài kẽ hở, rơi thành những vệt vàng mỏng manh trên con đường mòn hun hút.
Tiếng ve kêu râm ran như một khúc nhạc buồn bất tận, xen lẫn tiếng súng vọng xa xa, âm âm như nhắc nhở người đi rằng bình yên chưa bao giờ thật sự đến gần.
Nguyễn Quang Anh bước trong đoàn quân hành quân, vai nặng trĩu ba lô, súng đeo chéo trước ngực.
Mới rời quê hương được mấy ngày, chàng trai đôi mươi ấy đã cảm nhận rõ sự khắc nghiệt của chiến trường.
Mỗi bước chân dẫm xuống đều là đất đỏ lấm lem, khi thì sình lầy ngập đến tận gối, khi thì đá nhọn rạch vào da thịt.
Cái đói, cái khát và muỗi rừng khiến người ta kiệt sức nhanh chóng.
Nhưng ánh mắt Quang Anh vẫn sáng, môi vẫn nở nụ cười động viên đồng đội bên cạnh.
Đêm đầu tiên trong rừng, cả đơn vị mắc võng giữa hai thân cây cổ thụ.
Tiếng côn trùng rỉ rả hòa cùng tiếng gió thổi qua tán lá, nghe như khúc ru hoang dại.
Quang Anh nằm ngửa, mắt nhìn lên khoảng trời đen đặc, chỉ thấy lác đác vài vì sao lấp lánh.
Lòng anh bất giác chùng xuống.
Hình ảnh Duy nơi bờ sông lại hiện về rõ mồn một: ánh mắt ngấn lệ, bàn tay run rẩy, và lời dặn dò khắc khoải.
Anh đưa tay lên ngực, nơi có bức ảnh nhỏ Duy chụp cùng anh năm mười tám tuổi.
Tấm ảnh ấy đã ố vàng, mép nhăn nheo, nhưng là thứ quý giá nhất anh mang theo.
Trong đêm tối, anh lẩm nhẩm gọi tên người thương, để gió mang lời thì thầm đi xa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em có nghe thấy không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh vẫn bình an.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh sẽ giữ lời hứa, nhất định quay về.
Ngày tháng trôi đi, hành trình ngày càng gian khổ.
Có những hôm trời mưa tầm tã, nước chảy ào ào thành dòng, cuốn phăng cả lối đi.
Bộ đội vừa phải lội nước, vừa gùi gạo, gùi đạn.
Quang Anh nhiều lần trượt ngã, bùn đất bám đầy áo, nhưng mỗi lần như thế anh lại nhớ đến nụ cười của Duy, nhớ đến bàn tay mẹ vỗ về, rồi nghiến răng đứng dậy, tiếp tục bước đi.
Cái đói hành hạ tàn nhẫn.
Gạo tiếp tế ít ỏi, nhiều khi phải nấu cơm vắt thành nắm, chia cho cả tổ.
Một nắm cơm nhỏ bằng bàn tay, chia ra làm hai bữa.
Đói cồn cào, ai nấy mặt mũi hốc hác, nhưng vẫn cố động viên nhau.
Có hôm hết sạch gạo, cả đơn vị phải hái rau rừng, đào củ mài, nhai cả vỏ cây cầm hơi.
Đêm về, dạ dày quặn thắt, nhưng chẳng ai dám than.
Chỉ có tiếng cười gượng, tiếng hát khe khẽ trong bóng tối để giữ cho nhau niềm tin.
Quang Anh thường là người cất tiếng hát trước.
Giọng anh không ngọt ngào, nhưng vững vàng, trong trẻo.
Mỗi lần anh cất lên, đồng đội lại hát theo, để tiếng ca át đi tiếng bom vọng về từ xa.
Giữa gian khổ ấy, họ tìm thấy tình đồng đội thiêng liêng – như anh em, như máu thịt.
Có những đêm, Quang Anh không ngủ được.
Anh lấy mảnh giấy nhỏ, ngồi dưới ánh đom đóm lập lòe, viết vài dòng gửi cho Duy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📃 Em yêu, hôm nay anh cùng đồng đội vượt thêm một đoạn đường dài. Trời mưa, áo quần ướt hết, lạnh thấu da. Nhưng nghĩ đến em, anh lại thấy lòng ấm lên. Anh ước một ngày bình yên, ta lại cùng nhau ngồi bên bếp lửa, em nấu cơm, mẹ ngồi hát ru, còn anh nhìn ngọn khói bay lên, nghe tiếng đám trẻ nô đùa ngoài ruộng lúa...
Những lá thư ấy, Quang Anh cẩn thận gấp lại, giấu trong túi áo ngực.
Anh biết sẽ chẳng bao giờ gửi được, nhưng vẫn viết, như một cách để giữ cho trái tim mình không nguội lạnh giữa khói lửa.
Một buổi chiều, đơn vị gặp phải trận bom rải thảm.
Đất đá bắn tung, cây cối đổ rạp, khói bụi mù mịt.
Quang Anh bị sức ép hất văng xuống hố đất, tai ù đi, mắt nhòa máu.
Nhưng khi nhìn thấy đồng đội bên cạnh bị thương, anh vẫn gắng sức lết tới, cõng bạn ra ngoài.
Máu loang khắp vai áo, nhưng anh cắn răng chịu đựng.
Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất: “Nếu mình gục ngã, mẹ và Duy sẽ đau đến nhường nào.”
Trận bom qua đi, rừng cây còn lại trơ trụi.
Những nấm mồ vội vã mọc lên dưới gốc cây, mỗi người ngã xuống chỉ được phủ manh chiếu rách, cắm tấm bia gỗ khắc tên bằng dao.
Quang Anh đứng lặng, nhìn khói hương nghi ngút, lòng dậy lên niềm xót xa.
Nhưng rồi anh ngẩng cao đầu, bàn tay siết chặt khẩu súng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vì họ, anh càng phải sống.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vì em, Duy à, anh càng phải bước tiếp.
Giữa khói lửa, niềm tin ấy trở thành ngọn lửa giữ anh đi tiếp từng ngày.
Đôi chân rã rời, dạ dày trống rỗng, vai rướm máu, nhưng trái tim Quang Anh chưa bao giờ thôi vang vọng một điệp khúc: “Phải sống. Phải trở về.”
Và giữa rừng già Trường Sơn hun hút, giữa bom đạn mịt mờ, người chiến sĩ trẻ vẫn bước đi, mang theo hình bóng người yêu và lời ru của mẹ như hai ngọn đèn thắp sáng lối về.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play