[RhyCap] Trái Tim Của Nguyệt Thần
1
Ánh trăng bạc buông xuống vùng đất yên bình, soi sáng ngôi làng nhỏ nằm bên sườn dãy núi Trăng Bạc
Nơi đây không giống những thôn làng bình thường: nó được bao quanh bởi rừng sâu, suối ngầm, và những truyền thuyết kỳ bí về thần linh cùng linh thú
Người dân sống hòa thuận với nhau, song luôn thì thầm về những thế lực ẩn trong bóng tối
Ở vùng đất này, có ba loại tồn tại song hành với loài người: pháp sư, thần linh, và linh thú
Pháp sư là những người có khả năng điều khiển ma lực, họ thường được trọng vọng nhưng cũng bị e dè
Thần linh là những thực thể siêu nhiên, hiếm khi hạ phàm
Còn linh thú thì đa dạng – có loài hiền lành, có loài dữ tợn, thường ẩn náu trong rừng núi
Người dân Trăng Bạc vẫn thường nhắc nhau: “Sống an phận, đừng động chạm tới thế giới huyền bí.”
Nhưng với một số người, định mệnh không bao giờ để họ được an yên
Tiếng búa chan chát vang vọng trong căn lò rèn nhỏ nơi đầu làng
Đức Duy: chàng trai mười tám tuổi, đang miệt mài rèn một thanh dao. Dáng người em không quá cao lớn, nhưng chắc khỏe nhờ nhiều năm gắn bó với công việc nặng nhọc. Làn da ngăm, mái tóc hơi rối, đôi mắt sáng toát lên vẻ hiền lành
Duy mồ côi (không có thật) cha mẹ từ nhỏ, sống một mình trong căn nhà gỗ cạnh lò rèn. Người dân thương em, thường nhờ Duy rèn dao, cuốc, rìu. Cuộc sống bình dị ấy đã thành thói quen, dẫu có đôi chút cô đơn
Hoàng Đức Duy • Captain
//đặt búa xuống, lau mồ hôi trên trán// Xong rồi... thanh dao này chắc cũng đủ bén để bác Tư dùng cả mùa đông
Em cẩn thận nhúng lưỡi dao vào thùng nước. Hơi nước bốc lên trắng xóa, ánh lửa tàn dần lụi
Ngoài cửa, bác Tư Lành, một lão nông tóc bạc, chống gậy bước vào
Nhân Vật Phụ
Bác Tư: Duy à, rèn nhanh thật! Búa cậu chắc tay hơn cả cha cậu ngày trước
Hoàng Đức Duy • Captain
//cười hiền// Cháu quen rồi ạ. Bác mang về dùng thử đi
Hoàng Đức Duy • Captain
Nếu chưa ưng thì mai cháu mài lại
Nhân Vật Phụ
Bác Tư: Cậu đúng là đứa trẻ ngoan. Cha mẹ trên trời chắc tự hào lắm //vỗ vai em, gật gù rồi rời đi//
Duy đứng nhìn theo, lòng thoáng chùng xuống khi nghe nhắc tới cha mẹ. Nhưng rồi em hít một hơi, tự nhủ phải mạnh mẽ
Đêm dần buông. Ngôi làng chìm trong ánh trăng bạc lung linh. Người dân đóng cửa nghỉ ngơi, chỉ còn tiếng chó sủa xa xa và tiếng côn trùng rả rích
Duy dọn dẹp lò rèn, treo dụng cụ ngay ngắn. Xong xuôi, em ra sân, ngửa mặt nhìn trăng
Hoàng Đức Duy • Captain
*thì thầm* Đêm nay sáng quá... Ánh trăng đẹp thật
Gió từ núi thổi xuống, mang theo hơi lạnh và mùi hương của cỏ dại. Cảnh vật yên bình đến mức khiến người ta lãng quên những lời đồn về rừng sâu, về các sinh vật bí ẩn
Nhưng chính trong khoảnh khắc ấy, một cảm giác kỳ lạ chạy dọc sống lưng Duy. Làn gió bỗng trở nên buốt giá bất thường
Duy khựng lại, xoay người nhìn ra con hẻm nhỏ bên cạnh lò rèn
Một bóng mờ thoáng hiện. Không phải người. Không phải vật. Nó mỏng manh như sương, nhưng lại mang dáng hình của một con người
Hoàng Đức Duy • Captain
//giật mình, lùi một bước// Ai... ai ở đó?
Không có tiếng trả lời. Chỉ có bóng dáng mờ ảo trôi lơ lửng, gương mặt nhạt nhòa. Đôi mắt trống rỗng như nhìn xuyên qua Duy, lạnh lẽo khiến tim em đập thình thịch.
Duy chưa từng thấy thứ gì như thế. Trong làng có chuyện m/a q/u/ỷ, nhưng chưa ai thật sự đối diện
Hoàng Đức Duy • Captain
//nuốt khan, lẩm bẩm// Chẳng lẽ... là linh h/ồ/n?
Bóng trắng tiến lại gần. Không hề bước, chỉ trượt đi trong không khí. Càng tới gần, không khí càng lạnh
Hoàng Đức Duy • Captain
//run giọng// Ngươi... Ngươi muốn gì?
Linh hồn không đáp. Nó lơ lửng trước mặt Duy, rồi đột ngột hé môi
Nhân Vật Phụ
Linh hồn: //thì thầm, giọng khàn đặc như gió rít// Trăng huyết... sắp đến...
Một luồng gió lạnh quét qua, ngọn đèn dầu trước cửa nhà Duy phụt tắt
Nhân Vật Phụ
Linh hồn: Nguyệt thần... sẽ rơi...
Âm thanh vang vọng trong đầu Duy, khiến em như đóng băng. Mồ hôi túa ra khắp người
Ngay sau đó, bóng trắng tan biến, để lại không gian trống rỗng. Chỉ còn ánh trăng bạc chiếu xuống, lạnh lẽo đến rợn người
Hoàng Đức Duy • Captain
//ngã ngồi xuống đất, thở dốc// Trăng huyết... Nguyệt thần... là gì vậy...?
Em ôm lấy ngực, cảm nhận trái tim đập loạn. Câu nói ấy như một điềm báo, mở ra một cánh cửa không thể quay lại
Phía xa, trăng bạc bỗng lóe lên ánh đỏ thoáng qua, rồi biến mất như chưa từng có
Đức Duy không hề biết rằng, khoảnh khắc này đã khởi đầu cho một câu chuyện vượt xa mọi giấc mơ hay nỗi sợ của em
2
Ngôi làng dưới chân dãy núi Trăng Bạc vốn yên bình, nhưng hôm nay lại rộn ràng khác thường
Người dân tập trung tại Quảng Trường nhỏ giữa làng, nơi lễ hội mùa trăng được tổ chức hàng năm
Đèn lồng treo khắp nơi, rực rỡ ánh sáng. Trẻ con chạy đùa, người lớn cười nói, mùi bánh nướng, mùi rượu gạo lan tỏa
Đức Duy đi giữa đám đông, trên tay cầm giỏ đựng vài thanh dao nhỏ đã rèn để đổi lấy lương thực
Em không hay tham gia lễ hội, nhưng năm nay bác Tư Lành kéo đi cho bằng được
Nhân Vật Phụ
Bác Tư: //vỗ vai em// Thanh niên mà cứ ở mãi trong lò rèn thì thật uổng phí
Nhân Vật Phụ
Bác Tư: Ra đây xem náo nhiệt một chút
Hoàng Đức Duy • Captain
//mỉm cười gượng gạo// Cháu quen rồi... Nhưng thôi, ra đây cũng tốt, không khí vui thật
Nhạc cụ vang lên, điệu múa dân gian bắt đầu. Các cô gái trong làng mặc áo váy nhiều màu sắc, múa xoay dưới ánh trăng bạc. Trẻ con reo hò
Thành An, bạn từ nhỏ của Duy, vừa nhai bánh vừa chen tới
Đặng Thành An • Negav
Ê Duy! Ngươi mà cũng ra đây à? Tưởng mày thành ông già sớm rồi cơ
Hoàng Đức Duy • Captain
//cười nhẹ// Bị bác Tư lôi đi thôi
Đặng Thành An • Negav
//cười hô hố, huých vai em// Thế cũng hay, tối nay nghe bảo trăng sẽ sáng nhất trong năm
Đặng Thành An • Negav
Ai biết được, có khi còn gặp... linh thú đẹp trai cũng nên
Hoàng Đức Duy • Captain
//lắc đầu// Mày chỉ nghĩ đến trai thôi
Họ trò chuyện, cười đùa. Không khí rộn ràng, ấm áp. Nhưng trong lòng Duy vẫn vương chút bất an. Em nhớ lại bóng trắng và lời thì thầm đêm qua: “Trăng huyết... Nguyệt thần sẽ rơi...”
Trống hội nổi lên, mọi người ngẩng đầu nhìn trời
Mặt trăng bạc tròn vành vạnh, sáng rực như dải lụa treo giữa bầu trời. Người dân reo hò
Nhân Vật Phụ
Người dân A: Đẹp quá! Năm nay chắc mùa màng bội thu rồi
Nhân Vật Phụ
Người dân B: Ánh trăng trong như ngọc, điềm lành rồi
Duy ngước nhìn, cảm giác bất an càng rõ. Bởi chỉ trong nháy mắt, ánh sáng ấy bỗng biến đổi
Mặt trăng bạc từ từ nhuộm đỏ
Đầu tiên là vệt đỏ mờ như m/á/u, rồi nhanh chóng loang ra toàn bộ. Chỉ trong vài nhịp thở, trên trời hiện lên một vầng trăng đỏ rực, ghê rợn như con mắt khổng lồ nhìn xuống nhân gian
Nhân Vật Phụ
Người dân A: //hét lên// Trăng... trăng đỏ m/á/u kìa!
Nhân Vật Phụ
Người dân B: Điềm xấu! Trời ơi, điềm xấu!
Nhân Vật Phụ
Người dân C: Mau về nhà! Mau về nhà!
Cả quảng trường náo loạn. Người lớn ôm chặt con, kéo chạy tán loạn. Tiếng khóc, tiếng la hét vang dội
Đặng Thành An • Negav
//bám lấy em// Này... chuyện gì thế? Tao chưa từng thấy...!
Hoàng Đức Duy • Captain
//tim đập loạn, mắt không rời khỏi vầng trăng đỏ// Lời linh hồn đêm qua... chẳng lẽ là thật?
Gió từ núi thổi xuống, mang theo mùi ngai ngái như m/á/u. Không khí đặc quánh, rùng rợn
Đúng lúc ấy, một tiếng hét vang lên từ phía rừng sâu. Tiếng hét thảm khốc, như ai đó đang bị xé toạc linh hồn
Hoàng Đức Duy • Captain
//giật thót, quay đầu về phía rừng// Tiếng gì vậy...?
Đặng Thành An • Negav
//run rẩy// Đừng... đừng đi! Rừng lúc này nguy hiểm lắm!
Nhưng Duy đã không kịp nghe hết. Một sức hút kỳ lạ thúc đẩy em. Em buông giỏ, chạy về hướng phát ra tiếng hét
Nhân Vật Phụ
Bác Tư: //gọi giật lại// Duy! Nguy hiểm lắm, đừng vào đó!
Nhưng bóng Duy đã biến mất trong làn gió lạnh
Rừng đêm tối mịt, ánh trăng đỏ soi mờ qua tán cây. Cành lá lay động, tiếng côn trùng im bặt. Chỉ còn tiếng bước chân Duy gấp gáp trên lá khô
Hoàng Đức Duy • Captain
//thở hổn hển, thì thầm// Tiếng hét... từ phía sông thì phải...
Em men theo lối mòn quen thuộc. Mỗi bước đi, không khí càng nặng nề. Có lúc, Duy tưởng như có đôi mắt vô hình đang theo dõi mình trong bóng tối
Cuối cùng, em tới bờ sông. Dòng nước đêm nay phản chiếu ánh trăng đỏ, như một dòng m/á/u khổng lồ chảy xiết
Và ở đó, ngay bên bờ cát, một người con trai đang nằm bất động. Áo choàng đen rách tả tơi, thân thể đầy vết m/á/u. Gương mặt thanh tú nhưng tái nhợt, như ánh trăng sắp tắt
Duy sững sờ. Tim em đập mạnh đến nỗi tưởng chừng muốn vỡ
Hoàng Đức Duy • Captain
//quỳ sụp xuống, lay vội vai người ấy// Này! Anh có nghe tôi nói không?!
Người con trai khẽ rên, đôi mắt mở hé, ánh bạc lóe lên giữa màn đêm
Đó chính là Nguyễn Quang Anh – vị thần mặt trăng bị phong ấn, nhưng lúc này, Duy chưa hề biết
Nguyễn Quang Anh • Rhyder
//giọng khàn, mơ hồ// Ngươi... là ai...?
Hoàng Đức Duy • Captain
//hoảng hốt// Tôi... tôi là dân làng... Anh bị thương nặng rồi, cố chịu một chút!
Em run rẩy cởi áo khoác, cố gắng băng tạm vết thương đang chảy m/á/u
Nguyễn Quang Anh • Rhyder
//nắm lấy cổ tay em yếu ớt// Đừng... lại gần... Sẽ nguy hiểm cho ngươi...
Hoàng Đức Duy • Captain
//cắn môi, kiên quyết// Im đi! Nếu để anh
c/h/ế/t ở đây, tôi sẽ ân hận cả đời!
Tiếng gió rít gào, mặt trăng đỏ soi xuống hai người
Trong khoảnh khắc ấy, Đức Duy không hề biết rằng quyết định liều lĩnh của mình sẽ mở ra một hành trình đầy m/á/u, nước mắt, nhưng cũng chất chứa tình yêu sâu đậm
Vầng trăng đỏ treo trên cao, như chứng giám cho cuộc gặp gỡ định mệnh
3
Đức Duy khom người, gắng sức kéo chàng trai bất tỉnh ra khỏi bờ sông. Nước lạnh ngấm qua áo, đôi bàn tay run run vì lo lắng, nhưng em vẫn cắn răng chịu đựng
Hoàng Đức Duy • Captain
//thở gấp, lẩm bẩm// Anh mà nặng thêm chút nữa chắc tôi ch/ết mất... nhưng không sao, cố lên... gần tới rồi
Đêm tối, ánh trăng đỏ nhuộm cả khu rừng, rọi lên gương mặt nhợt nhạt của chàng trai lạ. Mỗi lần Duy nhìn thoáng qua, tim em lại thắt lại. Không giống người bình thường... gương mặt ấy dường như phát sáng dưới ánh trăng, đẹp đến mức phi thực
Sau một hồi vật lộn, cuối cùng Duy cũng dìu được anh về căn lều gỗ của mình ở ven làng
Duy đóng cửa, đặt chàng trai lên giường
Hoàng Đức Duy • Captain
//thở phào, lẩm bẩm// May mà tôi ở một mình, không ai thấy...
Hoàng Đức Duy • Captain
Nếu người trong làng mà nhìn thấy cảnh này thì chắc tôi bị mắng
ch/ết
Em lấy nước sạch, vải bông, rồi bắt đầu băng bó cho anh
Duy cẩn thận xé áo ngoài của chàng trai. Dưới lớp vải rách nát, từng vết thương hiện ra: rớm má/u, bầm tím, có cả vết như bị cháy sém
Hoàng Đức Duy • Captain
//nhíu mày, thở dài// Trời ơi... ai lại nỡ ra tay tàn nhẫn thế này?
Hoàng Đức Duy • Captain
Nếu không cứu kịp, chắc anh ấy...
Em nhúng khăn vào nước ấm, nhẹ nhàng lau vết
m/á/u. Động tác vụng về nhưng đầy nỗ lực
Hoàng Đức Duy • Captain
Anh chịu khó một chút... tôi không giỏi, nhưng sẽ cố
Bất ngờ, bàn tay chàng trai khẽ động
Nguyễn Quang Anh • Rhyder
//mơ hồ, giọng yếu ớt// Đừng... đừng chạm vào ta...
Hoàng Đức Duy • Captain
//giật mình, vội đặt khăn xuống// Anh tỉnh rồi sao?
Hoàng Đức Duy • Captain
Yên tâm, tôi không làm hại anh... Tôi chỉ muốn giúp thôi
Nhưng đôi mắt kia lại khép lại, như đang giằng co giữa mộng mị và tỉnh thức
Duy ngồi lại, lặng lẽ tiếp tục. Em lấy băng vải, cẩn thận quấn quanh cánh tay rướm m/á/u
Nhưng khi tay Duy khẽ chạm vào da anh, một luồng ánh sáng lạ lóe lên
Hình ảnh tràn ngập trong đầu Duy
Ánh trăng vỡ tan. Xiềng xích đen sì quấn chặt lấy một thân hình kiêu hùng, kéo ngã xuống vực sâu. Tiếng hét nghẹn ngào, tiếng gió gào thét
Hoàng Đức Duy • Captain
//hoảng hốt, buông tay, ngã ngồi ra sau// Cái... cái gì vậy?!
Hơi thở dồn dập. Tim đập loạn. Đó không phải là ảo giác bình thường. Em thực sự nhìn thấy
Hoàng Đức Duy • Captain
*thì thầm* Là ký ức... của anh ấy sao? Không thể nào... mình chưa từng có khả năng này...
Em đưa tay lên ngực, lòng bàn tay vẫn còn nóng rát, như vừa chạm vào ngọn lửa vô hình
Trên giường, chàng trai khẽ rên
Nguyễn Quang Anh • Rhyder
//thì thầm trong cơn mê// Phong ấn... ánh trăng... đừng để hắn...
Hoàng Đức Duy • Captain
//ngồi sững, tim như ngừng đập// Phong ấn...? Hắn là ai? Rốt cuộc anh là người thế nào?
Căn phòng nhỏ im lặng. Chỉ có tiếng tim Duy đập thình thịch trong lồng ngực. Em không biết nên sợ hãi hay thương xót người trước mặt
Sau một hồi trấn tĩnh, Duy lại cẩn thận băng bó nốt những vết thương còn lại. Em kéo chăn mỏng đắp cho anh, rồi ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ quan sát
Ngọn đèn dầu chập chờn. Trong ánh sáng mờ, gương mặt chàng trai kia như khắc họa từ ánh trăng: lông mày sắc, làn da trắng nhợt
Hoàng Đức Duy • Captain
//khẽ nói, như tự trò chuyện với bản thân// Anh là ai... từ đâu đến? Vì sao lại xuất hiện dưới trăng đỏ m/á/u?
Em chống cằm, định đứng dậy dọn dẹp thì bất ngờ...
Một luồng khí lạnh lẽo lan ra
Chàng trai trên giường đột ngột mở mắt
Đôi mắt ấy—ánh bạc sáng rực, như ánh trăng lạnh lùng soi thẳng vào linh hồn Duy
Hoàng Đức Duy • Captain
//sững người, nghẹn lời// Anh... anh tỉnh rồi...?
Không một lời đáp, chỉ có ánh mắt bạc sắc lạnh kia, như muốn xuyên thấu tâm can em
Trong khoảnh khắc đó, Đức Duy cảm thấy bản thân vừa đánh thức một bí ẩn vượt ngoài sức tưởng tượng của loài người
Download MangaToon APP on App Store and Google Play