Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Hai Thế Giới? [Trần Vũ× Lưu Khải]

Chap 1 #bắt nạt

Chiều tà, sân trường vắng dần. Lưu Khải nghe tin có học sinh mới chuyển đến nhưng vốn dĩ cậu không bận tâm, chỉ coi đó là chuyện bình thường của trường học.
Nhưng khi bước ra sân sau lớp, Lưu Khải nhìn thấy một cậu bé lom khom nhặt ve chai, đôi tay lấm lem, ánh mắt lấm tấm mồ hôi. Trần Vũ đang nhặt từng lon ve chai, tính toán số tiền lẻ để mua thuốc cho bà, gương mặt nghiêm trọng nhưng kiên cường.
Lưu Khải
Lưu Khải
ơ kìa, học sinh mới của trường chúng ta đấy à? Sao lại chơi trò… nhặt rác thế kia?
Hạo Nhiên
Hạo Nhiên
Thiếu gia, chắc cậu ta thích tiết kiệm cho trường thôi mà.
Lưu Khải
Lưu Khải
hay là… thích mùi rác nhỉ? (giọng đầy châm chọc)
Trần Vũ
Trần Vũ
…Đừng xen vào chuyện của tôi.
Lưu Khải
Lưu Khải
Ồ, dám nói thế với tôi à? Cậu biết tôi là ai không?
Trần Tâm
Trần Tâm
Trùm trường đấy, nhóc. Ở đây ai mà không nể anh Khải!
Trần Vũ
Trần Vũ
…Tôi chỉ muốn học. Tôi không gây sự với ai.
Lưu Khải
Lưu Khải
(cười nhếch mép) Không gây sự? Nhưng dáng vẻ nghèo kiết xác này của cậu… thật chướng mắt tôi đấy.
Hạo Nhiên
Hạo Nhiên
Anh Khải, hay lấy hết chỗ ve chai này cho chó ăn đi?
Lưu Khải
Lưu Khải
Không, cứ để cậu ta nhặt xong. Rồi ném đi ngay trước mặt cậu ta… xem cậu ta còn dám ngẩng đầu lên không.
Sân sau trường, nắng chiều sắp tắt. Trần Vũ vẫn im lặng nhặt từng lon ve chai bỏ vào túi, cố lờ đi tiếng cười khinh bỉ sau lưng. Nhưng Lưu Khải không định để mọi thứ yên ổn.
Lưu Khải
Lưu Khải
/tiến đến, giật mạnh túi ve chai khỏi tay Trần Vũ/ Để xem… thứ cậu cực khổ nhặt nãy giờ có đáng không.
Trần Vũ
Trần Vũ
/giật mình, cố giữ túi/ Trả lại cho tôi!
Hạo Nhiên
Hạo Nhiên
/cười nhạo/ Nhìn kìa, như chó giữ xương ấy!
Lưu Khải
Lưu Khải
/cười nhếch mép, xé toạc túi nilon, ve chai rơi tung tóe xuống đất/ Ồ, đáng tiếc nhỉ… Bao nhiêu công sức của cậu… giờ thành rác thật rồi.
Trần Vũ
Trần Vũ
/siết chặt nắm tay, run lên nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh/ Cậu… quá đáng lắm.
Lưu Khải
Lưu Khải
/bước sát, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Trần Vũ/ Quá đáng? Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
Lưu Khải
Lưu Khải
/quay sang đàn em/ Ép nó quỳ xuống. Ở trường này, muốn yên ổn thì phải học cách phục tùng.
Trần Tâm
Trần Tâm
/Túm lấy vai Trần Vũ, ấn xuống/ Nhanh lên nhóc, quỳ xuống mà xin lỗi anh Khải đi.
Trần Vũ
Trần Vũ
/cố chống cự, mắt đỏ hoe/ Tôi… sẽ không quỳ trước kẻ như cậu!
Lưu Khải
Lưu Khải
/cười lạnh, tay bóp cằm Trần Vũ, ép ngẩng mặt lên/ Ngông thật đấy… Nhưng cậu sẽ sớm hiểu, ở đây chỉ có luật của tôi.
Tiếng giày cao gót gõ xuống nền xi măng. Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện từ hành lang – giáo viên chủ nhiệm.
giáo viên chủ nhiệm
giáo viên chủ nhiệm
/giọng nghiêm khắc/ Các em đang làm gì ở đây?!
giáo viên chủ nhiệm
giáo viên chủ nhiệm
/ánh mắt quét qua cảnh tượng: Trần Vũ bị ấn xuống, ve chai vương vãi dưới đất/
Trần Tâm
Trần Tâm
/giật mình buông tay/ Ơ… không có gì đâu ạ, bọn em chỉ… đùa chút thôi.
giáo viên chủ nhiệm
giáo viên chủ nhiệm
/quát/ Đùa? Đây là bắt nạt trắng trợn! Lưu Khải, em còn đứng đó làm gì?
Lưu Khải
Lưu Khải
/chậm rãi bước lên, nhếch môi, giọng bình thản/ chỉ là… dạy cho học sinh mới vài quy tắc. Có gì sai không, cô?
giáo viên chủ nhiệm
giáo viên chủ nhiệm
/giận dữ, giả vờ doạ nạt/ Quy tắc gì?! Muốn tôi gọi cho phụ huynh em ngay bây giờ à?
Lưu Khải
Lưu Khải
/nhún vai, bước sát Trần Vũ, cúi xuống/ Thôi được… tôi không muốn làm phiền cô.
Lưu Khải
Lưu Khải
/bất ngờ nhổ một bãi nước bọt xuống mặt Trần Vũ/
Lưu Khải
Lưu Khải
/giọng lạnh tanh/ Nhưng nhớ kỹ… lần sau thấy tôi, ngoan ngoãn cúi đầu.
Lưu Khải
Lưu Khải
/nói xong, quay lưng đi cùng đám đàn em, tiếng cười khẩy vang vọng trong sân sau/
Trần Vũ ngồi im vài giây, giọt nước bọt lạnh ngắt trượt xuống má. Cậu siết chặt nắm tay, run lên vì tức giận nhưng không nói một lời. Lặng lẽ cúi xuống, nhặt từng chiếc chai nhựa đã bị dẫm nát, bỏ vào túi rách tả tơi. Đôi vai gầy run bần bật, nhưng ánh mắt lóe lên một tia kiên cường… và oán hận.

chap 2

Trời tối hẳn, con ngõ nhỏ ẩm thấp lặng lẽ trong màn đêm. Bóng dáng Trần Vũ lầm lũi bước về căn nhà cấp bốn xiêu vẹo ở cuối ngõ, tay ôm chặt túi nilon đựng ve chai còn sót lại. Quần áo lấm bẩn, mặt vẫn còn vương nước bọt nhơ nhớp.
Cậu khẽ mở cửa, tiếng bản lề kêu kẽo kẹt. Trong căn phòng hẹp, bà cậu nằm trên giường, gương mặt hốc hác, hơi thở yếu ớt.
bà nội
bà nội
/cố nở nụ cười khi thấy cháu/ Vũ… về rồi à
Trần Vũ
Trần Vũ
/gượng cười, bước nhanh đến giường/ Vâng… bà uống thuốc chưa? Cháu mua thêm ít thuốc rồi đây.
cậu đặt túi ve chai xuống góc nhà, lấy lọ thuốc rẻ tiền mua bằng số tiền còm cõi tích góp được
bà nội
bà nội
/giọng run run/ Không cần nhọc lòng vì bà quá… Cháu còn phải học nữa…
Trần Vũ
Trần Vũ
/nắm tay bà, mắt rưng rưng nhưng giọng kiên quyết/ Bà đừng lo. Cháu sẽ lo được hết… cháu hứa.
sau khi cho bà uống thuốc, Trần Vũ trải tấm chiếu bên cạnh, lấy sách vở ra bàn gỗ cũ kỹ. Ánh đèn vàng yếu ớt chiếu lên khuôn mặt kiên nghị của cậu
Trần Vũ
Trần Vũ
(Nhục nhã đến đâu cũng được… Miễn bà không phải chịu khổ. Nhưng Lưu Khải… tôi sẽ không quên ngày hôm nay.)
tiếng bút sột soạt vang lên trong căn phòng nhỏ, hòa cùng tiếng ho của bà, như một bản nhạc đầy ám ảnh cho đêm dài.
Buổi sáng hôm sau, sân trường nhộn nhịp tiếng nói cười. Trần Vũ bước vào lớp với chiếc áo đồng phục cũ nhăn nhúm, balo rách may vá nhiều chỗ. Mắt cậu thâm quầng vì thức đêm học bài và chăm bà. Vừa ngồi xuống ghế, một cái bóng đổ dài trước mặt.
Lưu Khải đứng đó, tay đút túi quần, nụ cười nhếch đầy ngạo mạn. Sau lưng cậu là đám đàn em đang nhai kẹo, cười khẩy.
Lưu Khải
Lưu Khải
/cúi sát bàn, giọng trầm thấp nhưng đủ để cả lớp nghe/ Chào buổi sáng, học sinh mới. Đêm qua… cậu quỳ chưa?
Trần Vũ
Trần Vũ
/ngẩng lên, mắt đỏ nhưng không đáp/
Hạo Nhiên
Hạo Nhiên
/vỗ mạnh vai Trần Vũ, làm cậu giật mình/ Sao thế? Không nghe anh Khải hỏi à? Hay bị điếc rồi?
Lưu Khải
Lưu Khải
/giật lấy balo của Trần Vũ, lật tung ra giữa lớp/ Ồ… xem nào. Sách cũ rách nát… Hừm, chắc đáng giá một bữa cơm hả?
Lưu Khải
Lưu Khải
/tiện tay ném tập sách xuống sàn, giẫm mạnh lên/
Trần Vũ
Trần Vũ
/cắn chặt môi, khom người nhặt lại, tay run lên/ Đừng… làm hỏng sách của tôi.
Lưu Khải
Lưu Khải
/dẫm mạnh hơn, ép cậu phải ngẩng lên nhìn/ Muốn tôi dừng lại? Quỳ xuống… và xin lỗi tôi trước mặt tất cả.
Trần Tâm
Trần Tâm
/cười lớn, cầm điện thoại quay clip/ Quỳ đi nhóc, không thì đừng mong sống yên ở trường này.
Trần Vũ
Trần Vũ
/siết chặt nắm tay, môi bật máu vì cắn quá mạnh, nhưng vẫn thốt ra/ Tôi… sẽ không quỳ
cả lớp xôn xao, vài người lấy điện thoại quay lại vì không tin một học sinh mới dám chống lại Lưu Khải
Lưu Khải
Lưu Khải
/dừng giẫm sách, nhìn Trần Vũ chằm chằm vài giây, ánh mắt lóe lên sự thích thú kỳ lạ/ Gan lắm… Thú vị đấy. Được rồi, cầm sách lên và gặp tôi ở sân sau giờ ra chơi. Nếu không… tôi biến cuộc đời học đường của cậu thành địa ngục.
Lưu Khải
Lưu Khải
/quăng mạnh balo vào người Trần Vũ rồi quay đi, tiếng cười khẩy kéo dài đến tận cửa lớp/
Buổi chiều, Trần Vũ vẫn đang âm thầm nhặt ve chai để bán kiếm tiền mua thuốc cho bà. Trong lớp, bầu không khí bình thường nhưng chiếc điện thoại rung liên tục trên bàn cậu.
Trần Vũ
Trần Vũ
/mắt mở to, run rẩy/ Cái gì… sao… sao lại có clip này…
màn hình hiện rõ đoạn clip Trần Vũ bị Lưu Khải và đàn em dẫm lên sách, xé túi ve chai, bị ép quỳ trước lớp. Các bạn cùng trường bình luận châm chọc, cười nhạo.
???
???
Bình luận 1: “Haha, học sinh mới mà gan to thật!”
???
???
Bình luận 2: “Đúng là nghèo mà liều… nhìn mặt cứ muốn cười.”
???
???
Bình luận 3: “Thiếu gia Lưu Khải quá mạnh, học sinh mới còn dám chống đối?”
Trần Vũ
Trần Vũ
/nắm chặt điện thoại, tim đập mạnh, hai tay run lên/ Không… không thể… tôi… tôi phải… giữ thể diện cho bà…
cậu cúi đầu, đôi vai run lên vì tức giận lẫn xấu hổ. Giọt nước mắt bất giác trào ra, nhưng nhanh chóng bị cắn lại.
Trần Vũ
Trần Vũ
(Lưu Khải… hôm nay chỉ là khởi đầu thôi. Tôi sẽ không để cậu tiếp tục hạ nhục tôi như thế này. Tôi sẽ trả giá… dù phải dùng mọi cách.)
Trần Vũ đứng lên, bước ra sân trường lặng lẽ, ánh mắt lạnh lùng và quyết tâm như thép.

chap 3

Sân trường vào giờ ra chơi, Lưu Khải vẫn đứng cùng đàn em, chuẩn bị trêu chọc Trần Vũ như mọi ngày. Trần Vũ bước tới, gương mặt bình thản, tay cầm vài tập bài tập và một mảnh giấy nhỏ ghi thông tin “tình hình nhà họ Lưu”.
Trần Vũ
Trần Vũ
/giọng nhẹ nhàng bình thản/ anh Khải...tôi nghe nói ba anh không thích con trai mình bắt nạt người khác đâu nhỉ?
Lưu Khải sững lại ánh mắt loé lên tia hoảng hốt, đám đàn em cũng im bặt
Trần Vũ
Trần Vũ
Anh có muốn tôi… kể hết mọi chuyện với ba anh không? Từ việc xé sách, dẫm ve chai, đến… nhổ nước bọt. Tôi có thể gửi một bản tường trình chi tiết, kèm hình ảnh nữa.
Lưu Khải
Lưu Khải
/ lùi lại một bước, giọng run nhẹ/ C-cậu…
Trần Vũ
Trần Vũ
/giọng nhẹ nhàng nhưng uy lực/ Hoặc… anh có thể xin lỗi tôi trước lớp, cho mọi người thấy anh là người biết nghe lời cha mình. Lựa chọn là của anh.
Đám đàn em lúng túng, không biết phải làm gì. Cả lớp im phăng phắc. Lưu Khải đỏ mặt, tức giận nhưng không thể làm gì vì biết rõ bố mình sẽ nghiêm khắc.
Lưu Khải
Lưu Khải
(Không cần bạo lực. Chọc đúng điểm yếu… là cách tinh vi nhất để trả thù. Hôm nay, anh ta đã học được rằng… không phải lúc nào cũng thắng bằng sức mạnh hay quyền lực.)
Lưu Khải
Lưu Khải
/giọng pha chút sợ hãi/ Cậu muốn gì?
Trần Vũ
Trần Vũ
quỳ xuống xin lỗi tôi
cả lớp ai cũng không ngờ rằng Trần Vũ, một kẻ nghèo hèn yếu đuối bây giờ lại yêu cầu thiếu gia nhà họ Lưu quỳ xuống xin lỗi
Lưu Khải
Lưu Khải
/nắm tay siết chặt đến bật máu, miễn cưỡng/ X-xin lỗi
Trần Vũ
Trần Vũ
Quỳ xuống!?
Lưu Khải
Lưu Khải
/quỳ/
Trần Vũ
Trần Vũ
/nhìn Lưu Khải với ánh mắt hài lòng/
Trần Vũ
Trần Vũ
được~lần này coi như cậu biết điều
Lưu Khải
Lưu Khải
/cuối đầu, hận đến mức không thể gi*t cậu ấy ngay lập tức/ Vừa lòng cậu chưa?
Trần Vũ
Trần Vũ
/cười khẩy/ Ngồi dậy đi, dù sao thì tôi chỉ muốn cậu sau này đừng bắt nạt tôi
Lưu Khải
Lưu Khải
/nghiến răng ken két/
_________________
Chớp mắt kì thi cuối kì đã đến. Nhờ những ngày tháng chăm chỉ ôn tập, Trần Vũ xuất sắc đạt điểm tối đa, trở thành thủ khoa toàn trường. Cậu nhận được lời khen ngợi từ thầy cô và ánh mắt đầy tự hào của bố mẹ. Ngược lại, Chu Khải lại chịu cảnh trái ngược: thành tích kém cỏi khiến bố cậu tức giận, ngay lập tức cắt tiền tiêu vặt. Lần này, nụ cười tự mãn của Trần Vũ khiến Chu Khải cảm thấy bực bội, nhưng đồng thời cũng khiến cậu nhận ra: muốn “bắt nạt” được Trần Vũ sau này, trước hết phải vượt qua chính bản thân mình
Bố Lưu Khải cau mày khi nhìn vào bảng điểm con trai, lẩm bẩm
Ông Lưu
Ông Lưu
/thở dài/ Nếu không thay đổi sau này không biết sẽ ra sao
Ông Lưu
Ông Lưu
Với thành tích này làm sao có thể lên chức giám đốc tập đoàn nhà họ Lưu
ông thuê nhiều gia sư giỏi nhưng chẳng ai chịu được tính cứng đầu của Lưu Khải
Ông Lưu
Ông Lưu
/ngồi xuống bấm số gọi điện cho ai đó/
Lưu Khải
Lưu Khải
/nói với giọng lười biếng/ Con tự học đc mà không cần thuê thêm gia sư nữa, chỉ tốn thời gian của ba thôi
Ông Lưu
Ông Lưu
📱: Trần Vũ, tôi nghe nói cậu học rất giỏi... cậu giúp Lưu Khải nhà tôi 1 thời gian đc không?
Ông Lưu
Ông Lưu
📱: chỉ cần một thời gian thôi
Trần Vũ
Trần Vũ
📱: /nhíu mày, giọng nhẹ nhàng nhưng sắt bén/ đc thôi, nhưng điều kiện là cậu ấy tự muốn thay đổi
Ông Lưu
Ông Lưu
📱: /thở phào/ đc vậy sau này nhờ hết vào cậu
Ông Lưu
Ông Lưu
📱: hằng tháng tôi sẽ trả cho cậu 10 nghìn tệ
Trần Vũ
Trần Vũ
(số tiền thật sự quá lớn đối với tôi)
Trần Vũ
Trần Vũ
📱: /giọng pha chút mừng rỡ/ được ông Lưu, tôi sẽ giúp ông
Lưu Khải
Lưu Khải
/đứng bật dậy/ Sao lại là cậu ta?
Ông Lưu
Ông Lưu
/mất kiên nhẫn/ Có ý kiến gì à?
Ông Lưu
Ông Lưu
Khải! Con liệu mà học hành nghiêm túc vào
Ông Lưu
Ông Lưu
Không thì đừng trách
Lưu Khải
Lưu Khải
/nổi cáu, đóng mạnh cửa phòng/

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play