『My Hero Academia/Bnha + Jjk』Người Em Của Mùa Đông.
Chương 1: Trên Mặt Hồ Đông
Tiếng cười trẻ con vang vọng trong khu vườn sau nhà Todoroki, xé tan màn không khí u ám bao trùm nơi này suốt nhiều tháng qua. Mùa đông phủ kín, tuyết bám trên những mái hiên, lạnh đến mức hơi thở thành làn khói trắng.
Todoroki Sayuri
Shoto-niisan, nhanh lên!
Sayuri gọi, giọng ấm áp, dịu dàng nhưng cũng đầy thúc giục.
Mái tóc cô bé tách đôi màu rõ rệt — một bên trắng muốt, một bên đỏ rực — phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt của chiều đông. Đôi mắt đỏ như hồng ngọc ánh lên niềm háo hức hiếm hoi mà Shoto hiếm khi thấy gần đây.
Shoto chạy theo, bước chân nhỏ nhưng chắc chắn. Tóc cậu giống hệt Sayuri, chỉ khác là đôi mắt hai màu — một nâu xám, một xanh lạnh. Ánh mắt ấy, ngay cả khi mới mấy tuổi, đã thấp thoáng sự kiềm nén của một đứa trẻ sinh ra trong áp lực.
Họ đang băng qua dãy hành lang gỗ để ra phía cổng bắc. Ở đó, Reiko đang đợi.
Reiko — mái tóc trắng dài lòa xòa dưới mũ len, đôi mắt to, ánh màu hồng nhạt. Cô bé mặc chiếc áo khoác dày nhưng vẫn run lên vì lạnh.
Reiko là trẻ mồ côi. Cô sống ở trại trẻ mồ côi cũ phía nam thị trấn, nhưng bằng cách nào đó, từ rất lâu rồi, cô đã trở thành người bạn thân nhất của Sayuri và Shoto. Tuy nhiên, với Enji Todoroki, Reiko là một “yếu tố gây nhiễu” — một kẻ không cùng “đẳng cấp”, và tệ hơn, là nguy cơ khiến kế hoạch đào tạo đứa con mạnh nhất bị phân tâm. Ông ghét cô bé đến mức nếu bắt gặp, sẽ lập tức tống cổ về.
Chính vì vậy, Reiko buộc phải lén lút.
Todoroki Sayuri
Rere-neechan!
Sayuri reo lên khi thấy bóng Reiko đứng sau cây thông lớn gần cổng bắc. Cô bé chạy nhanh, đôi má ửng đỏ.
Reiko mỉm cười, đưa ngón tay lên môi ra hiệu im lặng.
Shizuki Reiko
Suỵt… chúng ta phải đi ngay trước khi có ai thấy
Shoto theo sau, ánh mắt liếc nhanh về phía dinh thự.
Todoroki Shoto
Cha sẽ không vui nếu biết…
Shizuki Reiko
Cha cậu có vui bao giờ đâu
Sayuri hơi khựng lại khi nghe câu đó, rồi nhanh chóng kéo tay hai người.
Todoroki Sayuri
Đi thôi, ra hồ đi!
Cổng bắc mở ra một thế giới trắng xóa. Cơn gió mang theo bụi tuyết quất vào má khiến Sayuri khẽ rùng mình, nhưng tay cô vẫn nắm chặt Reiko. Dọc con đường mòn, những hàng cây trơ trụi cành đứng im lìm, chỉ có tiếng tuyết rơi khe khẽ.
Cuối con đường là hồ nước đã bị băng phủ kín. Bề mặt phản chiếu ánh xám bạc, mịn và phẳng như gương.
Todoroki Sayuri
Đẹp quá… [hào hứng]
Reiko nhặt một viên đá nhỏ, ném ra giữa hồ. Tiếng “cộc” vang vọng, âm thanh trong trẻo phá tan sự tĩnh lặng.
Shizuki Reiko
Băng dày lắm. Chúng ta có thể trượt được
Reiko cười, đôi mắt sáng hẳn lên.
Todoroki Shoto
Nhưng... nguy hiểm lắm..
Shizuki Reiko
Cậu lúc nào cũng thế [bĩu môi]
Shizuki Reiko
Chỉ cần cẩn thận là được
Sayuri khẽ cười, giọng như gió nhẹ
Todoroki Sayuri
Em sẽ đi cùng Rere-neechan. Shoto-niisan không tham gia thì làm sao vui được
Cô bước lên băng trước, bàn chân bé nhỏ dẫm xuống phát ra âm thanh khẽ “crắc”. Reiko theo sau, nắm tay Sayuri. Hai cô bé bắt đầu trượt chậm rãi, rồi nhanh dần. Tiếng cười vang vọng trên mặt hồ, vang xa như muốn át đi mọi u ám nơi gia đình Todoroki.
Shoto cuối cùng cũng bước xuống, ban đầu chậm chạp, rồi cũng hòa nhịp. Ba đứa trẻ xoay vòng, để lại những vệt dài trên băng.
Nhưng khoảng khắc đó ngắn ngủi.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên từ bờ hồ. Cả ba dừng lại, tim như ngừng đập.
Todoroki Enji [ Endeavour ]
Các con đang làm gì ở đây?
Enji Todoroki đứng đó, bóng ông đổ dài trên băng. Ánh mắt lạnh như thép lia qua từng đứa. Khi nhìn thấy Reiko, ánh mắt ấy tối sầm, tia khinh miệt rõ rệt.
Todoroki Enji [ Endeavour ]
Về
Giọng ông như lệnh, không cần giải thích.
Sayuri bước lên, tính giải thích, nhưng bị Shoto nhẹ kéo tay, ra hiệu im lặng. Reiko lùi lại vài bước, cố nở nụ cười yếu ớt với Sayuri.
Shizuki Reiko
Lần sau… gặp lại nhé
Cô nói nhỏ, chỉ đủ cho Sayuri nghe.
Nhưng Sayuri biết, với cha mình đứng đó, “lần sau” có thể rất xa.
Chương 2: Bàn Tay Của Số 1
Tiếng cổng sắt đóng sập lại như một nhát dao chém ngang bầu không khí lạnh giá. Sayuri bước thấp bước cao theo sau Shoto, bàn tay nhỏ bấu chặt lấy ống tay áo anh trai, dù đôi mắt vẫn cúi gằm.
Enji Todoroki đi trước, bóng ông kéo dài trên nền gạch, vững chãi và áp chế. Không một lời. Mỗi bước ông bước lên sàn gỗ đều khiến Sayuri thấy tim mình thắt lại.
Khi vào đến phòng khách, Enji đột ngột dừng. Giọng ông vang lên khô khốc, lạnh hơn cả gió mùa đông:
Todoroki Enji [ Endeavour ]
Sayuri!
Cô giật mình, tim đập mạnh
Todoroki Sayuri
Dạ...!? [thấp thỏm]
Enji quay lại, đôi mắt xanh sắc bén như ngọn lửa bị ép lạnh. Ông bước tới gần, bóng ông trùm lên người cô bé.
Todoroki Enji [ Endeavour ]
Ai cho con dẫn Shoto ra ngoài?
Todoroki Sayuri
Con… con chỉ muốn—
Bàn tay lớn quất mạnh vào má Sayuri. Cú tát đau điếng khiến cô choáng váng, đầu ngoặt sang một bên. Nửa mặt nóng rát, mắt nhòe đi. Vị máu mằn mặn len vào khóe môi.
Todoroki Enji [ Endeavour ]
Đừng bao giờ đưa Shoto tham gia vào mấy trò chơi trẻ con của con
Todoroki Enji [ Endeavour ]
Con không được phép làm yếu đi con đường trở thành số một của nó [gằn giọng]
Sayuri lùi lại một bước, cả cơ thể run lên. Cô rất sợ ông. Sợ đến mức không dám ngẩng đầu. Trong đầu chỉ vang lên một câu: Không khóc… không được khóc.
Nhưng Enji chưa dừng lại. Ông cúi xuống, giọng hạ thấp, nhưng lạnh đến mức như đóng băng máu trong người cô:
Todoroki Enji [ Endeavour ]
Và nghe cho rõ đây. Tránh xa đứa trẻ mồ côi đó — con bé Reiko đó ra. Nó là kẻ lập dị. Nó sẽ chỉ kéo con và Shoto xuống đáy
Sayuri mở to mắt. Cô muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại.
Shoto gầm lên, bước lên chắn trước Sayuri.
Todoroki Shoto
Tại sao lại đánh em và đừng nói về Rere như thế!
Enji liếc xuống con trai, giọng sắc như dao:
Todoroki Enji [ Endeavour ]
Cha nói sự thật. Những kẻ yếu, những kẻ khác biệt, sẽ chỉ cản đường. Con phải cắt bỏ chúng
Todoroki Shoto
Không bao giờ!
Shoto nắm chặt tay thành quyền, hơi nóng từ lòng bàn tay tỏa ra.
Todoroki Shoto
Con sẽ không bao giờ bỏ mặc em gái con hay Rere!
Todoroki Enji [ Endeavour ]
[cau mày] Shoto, con sinh ra để vượt qua All Might. Con không được phí thời gian cho những kẻ vô dụng
Todoroki Shoto
Đừng bao giờ gọi họ như thế!
Shoto hét lên, giọng vỡ ra vì tức giận.
Không khí trong phòng nén chặt lại, căng như sợi dây sắp đứt.
Một tiếng gọi vang từ cầu thang. Fuyumi chạy xuống, theo sau là Natsuo và Touya.
Fuyumi quỳ xuống ôm lấy Sayuri, lo lắng nhìn má đỏ ửng của em gái.
Todoroki Fuyumi
Em có sao không?
Sayuri khẽ lắc đầu, nhưng đôi vai vẫn run.
Natsuo đứng chắn ngang giữa cô và Enji.
Todoroki Natsuo
Sasa không làm gì sai, tại sao lại đánh con bé!!? [tức giận]
Todoroki Enji [ Endeavour ]
Im đi [gằn giọng]
Đúng lúc đó, Rei bước ra từ bếp. Vừa thấy con gái út máu rịn ở khóe môi, bà vội lao tới ôm lấy Sayuri.
Todoroki Rei
Sayuri! Con bị sao thế này?
Todoroki Fuyumi
Cha đánh em ấy
Fuyumi đáp, giọng nghẹn lại.
Rei siết chặt con gái trong vòng tay, ánh mắt vừa đau đớn vừa phẫn nộ nhìn Enji.
Todoroki Rei
Con bé chỉ là một đứa trẻ
Todoroki Enji [ Endeavour ]
Một đứa yếu đuối
Todoroki Rei
Nó không cần phải mạnh như anh muốn! [uất hận]
Rei hiếm khi lớn tiếng, nhưng lần này giọng bà run lên vì tức giận.
Enji nhìn cả gia đình, rồi quay đi, bỏ lên lầu. Bóng ông biến mất, để lại mùi khét nhẹ của lửa vương trong không khí.
Khi ông đã đi, mọi người mới thở phào. Shoto quay sang Sayuri, bàn tay chạm nhẹ vào gò má đỏ ửng.
Todoroki Shoto
Sasa có đau lắm không?
Todoroki Sayuri
Không sao… em ổn [mím môi]
Fuyumi áp khăn ấm vào má Sayuri.
Todoroki Natsuo
Em đừng ở riêng với cha nữa [lo lắng]
Todoroki Sayuri
Dạ.... Vâng [gật đầu]
Chương 3: Bóng Lưng Anh Cả
Bàn tay của Fuyumi vẫn còn đặt trên vai Sayuri khi Enji quay lại quát:
Todoroki Enji [ Endeavour ]
Đưa Shoto xuống phòng tập
Giọng ông không có chỗ cho phản kháng. Shoto siết chặt tay Sayuri, nhưng bàn tay to lớn của Enji đã nắm lấy cổ tay cậu, kéo ra.
Todoroki Shoto
Không! Con không đi đâu!
Shoto gào lên, nhưng lực kéo của Enji quá mạnh.
Todoroki Sayuri
Shoto-niisan!
Sayuri gọi với theo, cố vùng ra khỏi vòng tay Fuyumi.
Cánh cửa phòng tập khép lại, ngăn đôi hai anh em. Khoảng cách ấy không chỉ là vài bước chân — nó như một bức tường dựng thẳng giữa họ, cao và lạnh lẽo.
Sayuri đứng lặng, hơi thở đứt quãng. Má vẫn âm ỉ nóng rát, từng nhịp tim đập như nhắc lại cú tát ban nãy. Cô không hiểu tại sao mình lại đáng bị như vậy. Chỉ vì cô muốn Shoto vui một chút thôi mà…
Dù là song sinh, cô và anh trai khác nhau hoàn toàn. Shoto từ lâu đã bộc lộ Quirk — nửa bên trái mang sức nóng cháy bỏng, nửa bên phải là băng giá lạnh lẽo. Còn Sayuri… chẳng có gì. Không lửa, không băng, chẳng chút sức mạnh nào khiến cha “tự hào”.
Trong mắt Enji, cô chỉ là “đứa yếu đuối”. Một đứa không xứng đáng mang họ Todoroki.
Fuyumi khẽ đẩy Sayuri về phía cầu thang.
Todoroki Fuyumi
Em về phòng nghỉ đi. Để chị lấy đá chườm má cho em
Nhưng khi Sayuri bước được vài bậc, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía hành lang tối:
Todoroki Toya [ Dabi ]
Này, nhóc
Cô giật mình, quay lại. Touya đứng đó, mái trắng phủ xuống đôi mắt xanh lam. Anh tựa người vào tường, hai tay bỏ túi, nhưng ánh mắt dịu lại khi nhìn thấy cô.
Cô bước tới, giọng nhỏ như gió thoảng.
Touya thở dài, rời chỗ đứng, cúi xuống ngang tầm mắt cô.
Todoroki Toya [ Dabi ]
Còn đau không? [chạm vào má cô]
Cô khẽ gật, hàng mi rung rung.
Todoroki Toya [ Dabi ]
Nghe này, em gái…
Giọng Touya trầm lại, có chút cay đắng
Todoroki Toya [ Dabi ]
Từ ngày thằng Shoto ra đời, ổng chẳng còn ngó ngàng gì tới anh nữa. Nhưng em biết không… anh chưa từng trách nó. Và anh cũng sẽ không bao giờ trách em đừng suy nghĩ lung tung [xoa đầu]
Sayuri ngước nhìn anh, đôi mắt đỏ ruby ánh lên chút ấm áp.
Todoroki Sayuri
Nhưng… em không làm được gì cho anh cả…
Toya bật cười khẽ, tiếng cười vừa ấm vừa buồn:
Todoroki Toya [ Dabi ]
Em không cần làm gì hết. Chỉ cần là em, đứa em út hay chạy theo gọi ‘anh Toya’ là đủ rồi
Cô mím môi, cố nuốt xuống cục nghẹn.
Todoroki Sayuri
Cha bảo em phải tránh xa Rere-neechan…
Todoroki Toya [ Dabi ]
Ông ta bậy
Todoroki Sayuri
Cha bảo… Rere-neechan là lập dị… sẽ kéo em và Shoto-niisan xuống đáy… [nghẹn ngào]
Toya đặt bàn tay ấm áp lên đầu em gái, khẽ xoa.
Todoroki Toya [ Dabi ]
Em nghe anh này, đừng để mấy lời đó chui vào đầu. Em quý ai thì cứ quý. Anh ở đây, sẽ bảo vệ em, cả Rere nữa
Câu nói ấy khiến Sayuri thấy cổ họng mình nóng ran. Nước mắt trực trào nhưng cô vẫn cố nén lại.
Todoroki Sayuri
Em… em sợ lắm, anh Toya
Toya khẽ cúi xuống, ôm cô vào lòng. Vòng tay anh có mùi khói nhẹ — không phải mùi lửa giận, mà là mùi của bếp ấm trong đêm đông.
Todoroki Toya [ Dabi ]
Ngoan đừng sợ [vỗ về]
Cô úp mặt vào áo anh, khẽ gật đầu. Dù cha có lạnh lùng đến đâu, ít nhất, vẫn còn anh Toya, Shoto, và cả những anh chị khác.
Bữa tối hôm đó, bàn ăn nhà Todoroki yên lặng hơn mọi khi. Enji ngồi ở đầu bàn, Shoto im lặng ở ghế bên trái, còn Sayuri ngồi kẹp giữa Fuyumi và Natsuo. Touya ngồi đối diện, thỉnh thoảng liếc sang em gái như để chắc rằng cô vẫn ổn.
Chỉ có tiếng dao nĩa chạm vào đĩa vang lên, nặng nề và lạnh lẽo.
Nhưng Sayuri cảm nhận được, dù cha đang ngồi ngay đó, bên kia bàn vẫn có một ánh mắt luôn hướng về mình — ấm áp và kiên định, như muốn nhắc: Anh ở đây.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play