Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

"Hơi Thở Em, Anh Giữ Lại"

Không hợp???

Quán cà phê nọ
1 người với nét đẹp vẹn toàn bước vào quán cà phê quen thuộc, gương mặt rạng
Hoàng Đức Duy:22 tuổi và sự nghiệp chưa thành,sắc đẹp vẹn toàn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/rạng rỡ bước vào/
Bỗng..
Trường
Trường
Duy…bên này
Trường:24 tuổi,sự nghiệp bình thường nhưng gia trưởng
Em quay sang nhìn và nở 1 nụ cười với hắn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh gọi em ra đây có việc gì ạ?
Trường không đáp, chỉ nhìn em thật lâu rồi cất giọng lạnh lùng:
Trường
Trường
Chúng ta... chia tay đi! /lạnh lùng/
Duy sững người, nụ cười đông cứng lại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chia... chia tay?? /giọng em run run, ngỡ ngàng/
Trong đầu, Duy không ngừng tự hỏi:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Tại sao? Mình đã làm gì sai?/
Nhưng Trường đã đứng dậy, tránh ánh mắt của Duy:
Trường
Trường
Anh thấy chúng ta... không hợp nhau nữa/thẳng thừng/
Một nhát dao lạnh lẽo cứa vào tim. Duy khẽ bật cười trong tuyệt vọng:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không hợp?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu đã không hợp... tại sao anh lại chọn em ngay từ đầu?/đau xót/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bao năm qua, tất cả cố gắng, hi sinh của em... chỉ đổi lại hai chữ ấy thôi sao?/giữ nước mắt/
Hắn im lặng. Sự im lặng còn tàn nhẫn hơn cả những lời trách móc.
Hắn quay mặt đi, rồi bất ngờ nói thẳng:
Trường
Trường
Tiền anh cho em, và cả tiền em nợ anh... coi như anh cho em hết. Cũng xem như bù đắp
Trường
Trường
Từ nay, chúng ta không còn vướng bận gì nữa/thẳng thắn/
Trái tim Duy như bị bóp nghẹt. Những gì em từng tin là yêu thương hóa ra chỉ là một sự sòng phẳng lạnh lẽo.
Trong suốt quá trình yêu nhau, em luôn nghĩ anh ta yêu nên mới lo cho em
Mỗi lần đi ăn, em muốn trả nhưng hắn gạt đi. Những khi em cực khố kiếm được tiền, đưa cho hắn, thì hắn nói không lấy
Em ngây thơ tin rằng đó là quan tâm. Nhưng cuối cùng...
Duy cúi đầu, bàn tay run run. Em mở điện thoại, vài thao tác ngắn gũi
Một tiếng ting vang lên,tài khoản của hắn nhận về một số tiền cực lớn.
Hấn sững sờ nhìn em
Trường
Trường
Em... em làm cái gì vậy, Duy?! /bất ngờ/
Đó là tất cả tiền mồ hôi công sức, những tháng ngày vất vả của em
Những năm tháng ấy, cuối cùng chỉ để đổi lại một thứ tình cảm rẻ rúng.
Duy lau giọt nước mắt nơi khóe mi, ngước lên nhìn hắn, giọng nghẹn ngào nhưng dứt khoát:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mấy câu anh vừa nói... đủ để em hiểu rồi/đau lòng/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em sẽ không níu kéo nữa, cũng không làm bất cứ điều gì khiến tim mình đau thêm nữa/rơi nước mắt/
Duy đứng lên, quay lưng bước đi.
Hắn chỉ kịp ngơ ngác nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy rời xa
Duy không ngoái đầu lại, chỉ để lại sau lưng những giọt nước mắt lặng lẽ rơi
Trong lòng, em tự nhủ:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Số tiền em làm ra mấy năm qua... cuối cùng chỉ đủ để mua thứ tình cảm dẻ rách này thôi sao?/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Nhưng không sao... từ hôm nay, em sẽ gạt đi tất cả, làm lại từ đầu/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Nà sẽ không bao giờ để ai làm em tổn thương nữa./
Ngoài trời, cơn mưa bất chợt trút xuống
Bóng dáng Duy lẫn vào màn mưa lạnh buốt, khép lại một mối tình đầy nước mắt.
Đau lòng…
————

Khoảng cách...

Đêm xuống, thành phố vẫn sáng đèn, nhưng lòng Duy chỉ thấy một khoảng trống lạnh lẽo
Em ngồi co ro trên giường, đôi mắt sưng đỏ vì khóc. Những lời khi chiều vẫn như lưỡi dao cứa vào tim:
“Chúng ta… không hợp.”
Bao nhiêu năm thanh xuân, bao nhiêu hi sinh, cuối cùng chỉ đổi lại hai chữ cay nghiệt ấy.
Điện thoại lại rung. Lần này là tin nhắn:
Trường
Trường
✉️ “Anh biết em đang đau. Nếu mệt mỏi thì quay về bên anh, Duy à.”
Người từng bỏ rơi không thương tiếc. Giờ lại quay về, nói những lời quan tâm.
Duy siết chặt điện thoại, nụ cười nhạt nhẽo thoáng qua
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quay về ư?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không đời nào.
Vết thương cũ còn chưa lành, ai dám chắc sẽ không có lần thứ hai?
Đúng lúc ấy, cửa phòng bật mở
Bước vào, đặt ly sữa nóng lên bàn.Đó là chị gái em
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Uống đi, đừng hành hạ bản thân nữa. Nếu đã không hợp thì buông, đừng để nó giết em từng chút một.
Pháp kiều:25 tuổi là chị họ của Duy và là người thân duy nhất của Duy
Ba Mẹ Duy mất.Kiều 1 tay giúp đỡ Duy từ lúc nhỏ và cho đến bây giờ
Duy cúi đầu, giọng khàn khàn:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng em đã đặt quá nhiều… Em sợ mình không đứng lên nổi nữa,chị ạ./nước mắt rơi/
Kiều siết vai em, kiên định:
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Người ta không cần em thì em phải cần chính mình. Em hiểu không?
Không gian rơi vào im lặng,chỉ còn tiếng nước mắt của em rơi lên tay vài giọt nước mắt chua xót
Bỗng…
Điện thoại sáng lên lần nữa. Một tin nhắn khác hiện ra:
“Nếu em cần, anh ở đây.”
Đó là ai?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
✉️”Anh chờ em.”
Là Quang Anh:là người thích thầm Duy rất lâu nhưng Duy chưa cảm nhận được từ Anh.
Hiện tại Anh đã 25 tuổi và là chủ tịch công ty lớn.
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi, nhưng tim Duy bỗng chấn động.
So với sự lạnh nhạt của Trường và sự ích kỷ của Hắn… thì Quang Anh lúc nào cũng âm thầm, lặng lẽ ở bên em
Duy khẽ thì thầm:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Anh Quang Anh… Em thật sự còn xứng đáng nhận được sự quan tâm của anh sao?”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Em tệ quá…”
Ngoài trời, mưa vẫn rơi
Trong lòng Duy, một khoảng cách vừa hình thành – không chỉ với người cũ, mà còn giữa chính em và những cảm xúc đã từng.
Duy ngả lưng xuống giường, ánh mắt nhìn trần nhà vô định. Tiếng mưa gõ nhịp bên ô cửa như khẽ nhắc nhở:
“Đời người có bao nhiêu lần dám yêu hết mình?”
Thế nhưng, yêu hết lòng không có nghĩa sẽ được giữ trọn vẹn.
Một giọt nước mắt nữa rơi xuống, ấm nóng nơi khóe mi.
Nhưng lần này, Duy không còn khóc nức nở. Trái tim như đã cạn kiệt, chỉ còn lại sự lặng thinh
Trong sâu thẳm, em nghe thấy tiếng mình thì thầm:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Có lẽ… đã đến lúc học cách buông tay.”
Màn hình điện thoại vẫn sáng, tin nhắn của Quang Anh nằm đó, như một ngọn đèn nhỏ giữa màn đêm
Duy khẽ mỉm cười, nụ cười mỏng manh nhưng cũng là lần đầu tiên trong đêm dài, em thấy lòng mình còn có một chỗ để tựa vào – dù chỉ là hy vọng mong manh
Và ở đâu đó, khoảng cách vừa nới ra… cũng chính là khoảng trống để em bắt đầu tìm lại chính mình.
Duy khép đôi mắt, vòng tay ôm lấy chính mình
Lần đầu tiên, em nhận ra: hóa ra không cần ai bên cạnh, chỉ cần học cách yêu lấy bản thân, nỗi đau cũng có thể dịu đi.
Điện thoại lại khẽ rung, màn hình hiện thêm một dòng:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
✉️ “Đừng cố gượng cười nữa, Duy. Em có thể khóc… nhưng đừng gục ngã.”
Duy nắm chặt chiếc điện thoại, hít sâu một hơi
Trong bóng tối, đôi môi khẽ cong lên – mỏng manh nhưng thật
Có lẽ, đây sẽ không còn là một đêm buồn nữa
Mà là đêm đầu tiên, Duy bắt đầu học cách bước ra khỏi bóng tối của chính mình.
———-

Người ở lại...

Trong giây phút ấy, Duy nhận ra: có những người rời đi để lại khoảng trống, nhưng cũng có người đến để lấp đầy khoảng trống ấy bằng sự bình yên.
Chiều hôm đó
Căn nhà nhỏ của hai chị em họ vẫn sáng đèn
Kiều vừa đi làm về, tay xách theo túi đồ ăn. Thấy Duy ngồi thẫn thờ ở bàn , chị buông túi xuống, cười:
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Trời đất, em lại quên ăn nữa à? /lo lắng/
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
May mà có anh Dương mua thêm, không thì chắc em nhịn tới mai mất.
Ngay sau đó, Dương – người yêu Kiều – cũng bước vào với nụ cười hiền lành, tay cầm hộp cháo nóng.
Anh đặt trước mặt Duy:
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ăn đi, rồi ngủ sớm. Đừng để bản thân kiệt sức vì một người không xứng/nhẹ nhàng/
Duy thoáng khựng lại, nhìn hai người
Họ giản dị, không lời hoa mỹ, nhưng từng cử chỉ nhỏ lại chan chứa sự quan tâm. Một cảm giác ấm áp lan khắp lồng ngực.
Kiều ngồi xuống cạnh em, vừa gắp rau vừa nói:
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Duy này, tình yêu không phải chỉ có nước mắt. Người khiến em rơi nước mắt mãi, chắc chắn không phải là người dành cho em./ân cần/
Duy cắn nhẹ môi, tim khẽ rung lên. Những ngày buồn tăm tối vừa qua, nhờ sự kiên nhẫn của Kiều, sự chân thành của Dương, và cả sự lặng lẽ của Quang Anh… em mới nhận ra mình không hề cô độc.
Trong lòng, một lời tự nhủ vang lên:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Có lẽ, mình vẫn có thể bắt đầu lại… nhưng lần này, sẽ là với những người thật sự ở lại.”
Ngoài trời, gió tối khẽ thổi qua khung cửa.
Trong căn nhà nhỏ, mùi cháo nóng, mùi cơm chiều hòa cùng tiếng cười của chị họ và người yêu chị, lần đầu tiên sau bao ngày, Duy thấy bình yên thực sự.
———-
Sau bữa cơm, Duy lặng lẽ rửa bát. Từng dòng nước chảy qua kẽ tay, trong đầu cô lại vang lên lời Quang Anh:
“Anh chờ em”
Tim em chợt nhói lên, nhưng không còn là nỗi đau. Đó là cảm giác bối rối, pha lẫn ấm áp, một thứ cảm xúc mà đã lâu rồi em mới lại cảm nhận.
Kiều bước vào, vỗ nhẹ vai em:
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Duy này, chị biết Quang Anh thích em.
Em khựng lại…
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Người ngoài nhìn vào còn rõ hơn cả em nữa đấy.
Duy thoáng sững lại, hai má nóng bừng:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chị… đừng nói linh tinh. Anh ấy chỉ tốt bụng thôi./má ửng đỏ/
Kiều nhướng mày cười:
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Người ta có thể tốt bụng một, hai lần.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Nhưng kiên nhẫn quan tâm từ ngày này sang ngày khác… thì đâu chỉ là tốt bụng, Duy à./mỉm cười/
Câu nói ấy khiến Duy lặng người.
Em không dám đáp, chỉ cúi mặt rửa bát cho xong, nhưng trong lòng dấy lên một hồi hỗn loạn.
Đêm xuống, căn phòng ngập trong bóng tối. Duy nằm xoay lưng về phía cửa sổ, mắt mở to
Ngoài kia, tiếng ve cuối mùa còn văng vẳng, gió nhẹ lùa qua khe cửa. Điện thoại đặt bên gối sáng lên
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
✉️:Ngủ ngon nhé, Duy. Đừng nghĩ nhiều nữa.
Một dòng tin nhắn ngắn gọn, không hoa mỹ, không đòi hỏi. Chỉ là một lời chúc bình thường, nhưng đủ khiến đôi môi Duy khẽ cong lên.
Em thì thầm trong bóng tối:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Anh Quang Anh… rốt cuộc em nên làm gì với trái tim mình đây?”
Lần đầu tiên sau nhiều ngày, Duy khép mắt lại và ngủ thiếp đi — không phải trong nước mắt, mà trong một giấc mơ bình yên.
———-

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play