Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[DuongKieu] Một Đời Gió Lặng

#1 Số Phận An Bài

NovelToon
✎_____________________
Mùa thu năm ấy, khi những chiếc lá phong bắt đầu nhuộm vàng cả một vùng trời, cũng là lúc định mệnh an bài cho cuộc đời của Nguyễn Thanh Pháp
Ánh nắng chiều tà nhuộm vàng rực rỡ cả một mảng không gian. Ngôi nhà quan tỉnh Nguyễn uy nghi, bề thế, ẩn mình dưới bóng cây cổ thụ, rợp bóng mát. Bên trong, không khí có phần trang trọng, dường như sắp có một sự kiện quan trọng diễn ra
Trong gian phòng khách, quan tỉnh Nguyễn đang trò chuyện với một người đàn ông trung niên, ăn mặc lịch sự, với dáng vẻ uy nghiêm. Người đàn ông ấy không ai khác chính là Chánh Tổng Trần, một trong những người giàu có và có thế lực nhất vùng
Ông Chánh Tổng Trần
Ông Chánh Tổng Trần
Hôm nay tôi qua đây, không phải chuyện công quyền gì
Ông Chánh Tổng Trần
Ông Chánh Tổng Trần
Mà là...chuyện hỷ sự
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Chuyện hỷ sự sao?
Ông Chánh Tổng Trần
Ông Chánh Tổng Trần
Thằng út nhà tôi, chắc ông cũng biết. Nó vừa về nước được gần năm nay
Ông Chánh Tổng Trần
Ông Chánh Tổng Trần
Dù có lời ra tiếng vô nhưng tôi thấy nó là đứa có nghĩa khí, học hành đàng hoàng
Ông Chánh Tổng Trần
Ông Chánh Tổng Trần
Nhà tôi muốn xin nói chuyện cưới gả với con út nhà ông 
Không gian yên lặng một chút, quan tỉnh Nguyễn cười hiền từ, khẽ vuốt chòm râu bạc phơ
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Kiều nhi nhà tôi còn nhỏ dại, chưa hiểu chuyện đời
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Sao dám sánh đôi với quý tử nhà ngài?
Chánh Tổng Trần đáp, giọng nói sang sảng
Ông Chánh Tổng Trần
Ông Chánh Tổng Trần
Ngài Nguyễn khiêm tốn quá
Ông Chánh Tổng Trần
Ông Chánh Tổng Trần
Kiều nhi nhà ngài vừa xinh đẹp, lại còn thông minh, nết na. Gia thư con cái nhà Nguyễn, ai mà lại không biết tiếng thơm chứ?
Ông Chánh Tổng Trần
Ông Chánh Tổng Trần
Vả lại Phủ Trần Gia nhà tôi lại đang tìm một cô con dâu hiền thảo, để vun vén gia đình
Ông Chánh Tổng Trần
Ông Chánh Tổng Trần
Cậu út Đăng Dương nhà tôi, cũng vừa đến tuổi dựng vợ gả chồng. Nếu hai đứa nên duyên, thì quả thật là một điều tốt lành
Nửa căn giờ trôi qua, khách từ giã. Gia đinh mở cửa lớn tiễn ông bà Chánh Tổng về. Khi bóng xe Jeep mất hút ngoài con lộ đầy bụi đỏ, ông Quang mới rút khăn ra chấm trán, nói vọng vô
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Gia đinh đâu, cho gọi con Kiều ra đây
Từ bên trong Kiều bước ra, áo bà ba thướt tha màu trắng ngà, tóc thắt gọn phía sau, khẽ cúi đầu
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Dạ, cha gọi con
Ông Nguyễn phẩy nhẹ cái quạt mo trên tay, rồi chậm rãi lên tiếng
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Con đã 19 tuổi rồi, cũng đã đủ lớn khôn để trưởng thành rồi
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Dạ?
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Cũng đã đến tuổi dựng vợ gả chồng rồi
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Nên tìm một mối nhân duyên phù hợp đi chứ nhỉ?
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
...
Nàng là người con cưng của ông Nguyễn, một quan tỉnh. Nàng sinh ra trong gia đình gia giáo, được vun vén kỹ lưỡng để trở thành một người con gái nết na, thùy mị. Nàng say mê thi ca, thích ngắm nhìn cảnh vật, và có một tâm hồn nhạy cảm, dễ dàng rung động trước những điều nhỏ bé
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Cha à, như vậy có vội vàng quá không?
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nhưng con chưa tìm được người phù hợp với mình đâu...
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Không vội quá đâu, ta e là sợ còn không kịp ấy chứ
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ta biết, hiện giờ vẫn chưa ai lọt vào mắt xanh của con...
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
//phẩy phẩy cái quạt mo// Nên ta tìm giúp con rồi
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Sao ạ?
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Cha..cha tìm ý chung nhân cho con?
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ta đồng ý với nhà bên rồi, con không có quyền từ chối đâu
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nhưng mà, không được đâu..đây là ép duyên đó cha
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
//rưng rưng nhìn ông//
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Yên tâm, ta chỉ gả con cho người phù hợp với con thôi
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nhưng mà thưa cha..người đó là ai mới được ạ?
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
//phẩy phẩy cái quạt trên tay// Cậu út nhà ông bà Chánh Tổng
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Ông bà Chánh Tổng sao?
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Vậy ý cha là..
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Trần Đăng Dương sao?
Số phận thật trớ trêu, thay vì một cuộc sống tự do, đầy ắp tiếng cười, nàng lại phải đối diện với một cuộc hôn nhân do cha mẹ sắp đặt. Chàng trai mà nàng phải gắn bó cả đời là Trần Đăng Dương, con trai của nhà họ Trần, một gia đình giàu có và có tiếng tăm trong vùng
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Hoàn cảnh nhà mình, con cũng biết mà
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Nhà Trần môn đăng hộ đối, có thể giúp nhà ta rất nhiều
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
//phẩy quạt// Gả cho nó..con sẽ không thiệt đâu
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
"cậu út..về rồi sao?"
Trong lòng bỗng nóng như lửa đốt. Nàng không muốn gả cho ai khi trái tim nàng chưa rung động vì ai cả. Ánh mắt nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những cánh chim đang tự do bay lượn, lòng thầm ước ao được như chúng
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Sao sắc mặt khó coi thế?
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Chẳng phải ngày xưa con rất thích cậu Dương sao?
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Cha à, nhưng đó là chuyện của quá khứ rồi..
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Hiện tại con chưa sẵn sàng để gả cho cậu út
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ta đã đồng ý với nhà bên và họ cũng gửi sính lễ đến rồi
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Thế nhé, ta chỉ thông báo cho con vậy thôi
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Con cứ từ từ mà suy nghĩ
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Ơ nhưng mà, không được đâu..cha à
Nàng đang định lên tiếng, bày tỏ nguyện vọng của mình, thì tiếng bước chân rầm rập vang lên ngoài cửa. Rồi một giọng nói trầm ấm, vang vọng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//ló đầu vào cửa nhà// Húu
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
//giật mình//
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
//nhìn về phía cánh cửa//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Út ơi hai về rồii
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//khựng lại// A, cha ạ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cúi đầu// Thưa cha, con mới về
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Mới về hả con? bàn chuyện mần ăn với đối tác Tây có ổn không con?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dạ ổn thưa cha, lợi nhuận nhận về cũng khá lắm
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Vậy tốt rồi, cả buổi nay con tiếp chuyện đối tác chắc cũng thấm mệt rồi
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ta xuống ăn cơm thôi hai với út
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dạ, cha xuống gian bếp trước đi ạ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Con thay đồ xong thì sẽ xuống sau, cha không cần chờ con ạ
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Được, vậy cha xuống trước
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Nhanh chút rồi xuống ăn cơm nhen con
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Còn út ở lại đây chút, anh hai biểu cái này
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Dạ?
Chờ cho đến khi cha đi khuất, Quang Anh lôi mấy cái bánh đào từ túi ra dúi vào tay em
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bánh đào nè
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hồi nãy anh có ghé chợ, nhớ em khoái nên mua đại
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Anh haii
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Cha bị dị ứng đào mà, lỡ ổng biết..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hai biết...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cha dị ứng lông đào, cấm tiệt
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng mà em thích, anh ráng đem về
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hông ai lo cho út bằng anh đâu
Cha cậu là một người bị dị ứng với đào, mấy thứ liên quan đến đào đều không được xuất hiện trong nhà. Nhưng vì em của cậu lại là một người rất thích ăn đào nên cậu mới lén mua cho em một hộp, coi như món quà nhỏ cậu dành tặng út
Kiều siết chặt hộp bánh trong tay, nước mắt như muốn trào ra
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhìn Kiều// Sao nhìn út suy tư thế nhỉ? chẳng có vẻ hào hứng như mọi hôm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hồi nãy cha biểu gì vậy?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sao trông mặt mài buồn thế?
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Dạ...em
Thấy Kiều mập máy môi nhưng chẳng nói được gì, Quang Anh khẽ mỉm cười rồi xoa đầu em
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//xoa đầu Kiều// Nếu khó nói quá thì thôi nhé? hai sẽ không hỏi nữa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Giờ ta xuống ăn cơm thôi, gia đinh mần xong hết rồi
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Dạ...
Trong lòng Kiều, gói bánh đào nay không chỉ ngọt vì đường, mà còn ấm vì tình máu mủ
.
.
Ánh bình minh dát vàng lên mái ngói thâm trầm của ngôi nhà bá hộ, nơi mà sự giàu sang và quyền lực đã in dấu qua bao thế hệ. Trong làng, không ai là không biết đến nhà bá hộ Trần, gia tộc giàu có và quyền lực bậc nhất vùng. Cơ ngơi đồ sộ với tường cao hào sâu, ruộng đồng trải dài đến tận chân trời, và vô số gia nhân ngày đêm phục dịch. Giữa chốn phồn hoa ấy, cậu thiếu gia nhà Trần xuất hiện như một viên ngọc quý được mài giũa tỉ mỉ, là vầng ánh dương thuần khiết được thắp sáng lên giữa một gia tộc lâu đời, quyền quý
Trần Đăng Dương, với vẻ ngoài tuấn tú, hào hoa, lại là một chàng trai tài hoa. Chàng không chỉ giỏi văn thơ, mà còn thông thạo cầm kỳ thi họa. Dương là niềm mơ ước của biết bao cô gái trong vùng. Tuy nhiên, tình cảm của chàng chỉ dành cho mình Pháp Kiều mà thôi...
Ông Chánh Tổng Trần
Ông Chánh Tổng Trần
Thằng út ngồi xuống đây cha má biểu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Dạ cha má kêu coi mần việc chi?
Bà Chánh Tổng Trần
Bà Chánh Tổng Trần
Thời gian qua học hành bên bển ổn áp không con?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Dạ..cũng ổn ạ, mà cha má kêu con dặn việc gì chăng?
Ông Chánh Tổng Trần
Ông Chánh Tổng Trần
Hmm...con đã 22 tuổi rồi, nên tìm ý chung nhân sớm đi chứ nhỉ?
Ông Chánh Tổng Trần
Ông Chánh Tổng Trần
//vuốt râu// Sanh con, đẻ cái rồi tiếp quản cơ ngơi của cái nhà này
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ý chung nhân sao?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nhưng mà cha à, e là không được đâu..
Ông Chánh Tổng Trần
Ông Chánh Tổng Trần
Nhưng nhị gì nữa? ta và má con đã tìm được ý chung nhân phù hợp cho con rồi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Dạ thưa, không được đâu cha má
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hiện tại, con đã có người trong lòng rồi..
Bà Chánh Tổng Trần
Bà Chánh Tổng Trần
Dương à..cha con đã quyết rồi, con đừng cố cãi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nhưng má à, 3 năm trước vì theo ý má con đã lỡ duyên với Kiều rồi..
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Bây giờ con không muốn phải bỏ lỡ thêm một cơ hội nào nữa đâu
Bà Chánh Tổng Trần
Bà Chánh Tổng Trần
Má biết, nên cha má mới tạo cơ hội cho út đây
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ý của má..là sao ạ?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vậy..Kiều sẽ được gả cho con sao?
Bà Chánh Tổng Trần
Bà Chánh Tổng Trần
//gật đầu// Chính xác
Bà Chánh Tổng Trần
Bà Chánh Tổng Trần
Vì hạnh phúc của con và dòng dõi của gia tộc chúng ta...
Bà Chánh Tổng Trần
Bà Chánh Tổng Trần
Con nên cân nhắc kĩ nhé
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
...
END
Bun Bun Bông Bôngg
Bun Bun Bông Bôngg
xin chào các bạn độc giả, hihi tớ đã quay trở lại rồi đâyy💗💗💗
Bun Bun Bông Bôngg
Bun Bun Bông Bôngg
tớ là Cừu Bôngg, t/g của bộ truyện này ạ
Bun Bun Bông Bôngg
Bun Bun Bông Bôngg
nếu không phiền thì xin phép mọi người cho tớ tâm sự vài điều nhé?
Bun Bun Bông Bôngg
Bun Bun Bông Bôngg
đây là fic thứ 2 của tớ, và cũng là lần đầu tiên tớ thử sức với bộ truyện về bối cảnh thời xưa
Bun Bun Bông Bôngg
Bun Bun Bông Bôngg
tớ còn là người Miền Bắc nữa nên cũng không rành về những từ ngữ, phong tục và văn hóa của người Miền Nam, chỉ rõ được chút ít đôi phần. Những gì mà tớ biết chỉ toàn là tự tớ tìm hiểu và học hỏi thêm trên internet
Bun Bun Bông Bôngg
Bun Bun Bông Bôngg
mọi thứ vẫn chưa đủ để hoàn thiện, tớ vẫn còn nhiều sai sót
Bun Bun Bông Bôngg
Bun Bun Bông Bôngg
nếu có điều gì khó chịu, tớ mong các cậu góp ý nhẹ nhàng và hoan hỉ cho tớ
Bun Bun Bông Bôngg
Bun Bun Bông Bôngg
thành thật xin lỗi vì có vẻ truyện của tớ đọc có hơi chán, đây chỉ là fic thứ 2 của tớ thôi. Tớ còn nhiều cái cần phải học hỏi, tớ yếu nghề lắm nên chỉ mong rằng các cậu nhẹ nhàng với tớ
Bun Bun Bông Bôngg
Bun Bun Bông Bôngg
tớ biết những sai sót sẽ hoàn toàn không thể tránh khỏi nên tớ sẽ cố gắng tìm hiểu và lắng nghe ý kiến của mọi người, nếu có gì khó chịu thì các cậu hãy góp ý cho tớ nhé
Bun Bun Bông Bôngg
Bun Bun Bông Bôngg
cảm ơn vì đã đọc💗
Bun Bun Bông Bôngg
Bun Bun Bông Bôngg
ngày mới tốt lành✨
💙🌹

#2 Lầu Ngọc Bích

Sáng bữa đó, trời đổ mưa sớm. Cơn mưa dai dẳng từ đêm qua làm đường làng trơn trợt, nước chảy ngập mé ruộng. Ngoài sân, mấy đứa nhỏ chạy nhảy giỡn nước bị vú Tư la rầy um sùm. Trong nhà, Quang Anh đã mặc đồ tươm tất, ngồi dùng điểm tâm, mặt ngẫm nghĩ chuyện hợp đồng mới
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Con đi đâu mà sớm vậy hai?
Em lom khom châm thêm trà, mắt tò mò nhìn theo Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dạ con đi bàn công chiện làm ăn, có cuộc hẹn với đối tác ở Lầu Ngọc Bích
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Ủa, Lầu Ngọc Bích là cái chỗ để mấy ông hay vô giải sầu hả?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ, thì đúng là lầu xanh, nhưng không phải chỗ nào cũng lố lăng như thiên hạ đồn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ở đó có riêng một khu để người ta bàn chuyện làm ăn, có phòng riêng, có người hầu trà rót rượu, không phải hạng rẻ tiền đâu
Kiều chớp mắt nhìn anh, rồi buột miệng nói
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
//sáng mắt// Ohh~
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Vậy hai cho em theo với được hông??
Quang Anh đặt tách trà xuống, ngó em một lúc lâu, rồi khẽ cười
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//phì cười// Út đi theo làm gì?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ở nhà ngoan hai còn mua bánh cho
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đi theo vướng đường
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
//bĩu môi// Vướng đâu mà vướng..
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Em biết coi sổ sách, em biết tánh, có lợi cho hai lắm đó
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nơi đó toàn người lớn nói chuyện số má
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Út ngồi một hồi là chán ngán
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Đi mà haii, em ở nhà chán quá rồi
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Mà với lại...người ta đang đồn chuyện em với cái nhà họ Trần
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Em muốn đi đâu đi đó để khỏi nghe mấy lời đó, riết nhức đầu
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
//làm nũng// Huhh..đi mà haii, anh hông thương út hả?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//thở dài// Haizz..được rồi, được rồi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng lên đó rồi đừng có hỏi tới lui, đừng có tò mò linh tinh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vô đó giữ ý tứ, dù là lầu xanh nhưng cũng có kẻ có người, nhớ chưa?
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Yeahh, nhớ rồi ạa
Quang Anh nhìn Kiều một lúc rồi bỗng cười khúc khích, buông ra một câu khiến Kiều hoang mang
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
À mà vô đó rồi..đừng có hối hận nhen
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hai nhắc trước đó
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
//khó hiểu// Hả..?
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
"hối hận?"
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
"sao lại hối hận nhỉ...ý hai là sao?"
.
.
Trưa trời hửng nắng, chiếc xe con màu xám bạc của Quang Anh chạy từ ngõ nhỏ ra đường cái, chở hai anh em vượt qua mấy dãy phố chợ đông đúc, qua hết con đường lát đá là tới Lầu Ngọc Bích
Tòa nhà ba tầng xây kiểu Pháp, mặt tiền sơn màu ngà, mái ngói đỏ, cửa sổ xanh biếc, treo đèn lồng dọc theo hành lang. Dưới sân, mấy cô đào mặc áo tứ thân, môi đỏ chót, đang bày biện rượu trà. Khách ra vào nhộn nhịp, xe hơi, xe kéo đậu đầy hai bên
Quang Anh bước xuống xe, vừa rảo bước vừa quay lại bảo
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em lên lầu ngồi ở phòng riêng thôi, chỗ này tuy là kỹ viện nhưng đừng có để ý mấy cái cười cợt ngoài kia
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mình tới làm ăn
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
//gật gật//
Bước vô cổng, một cô hầu trẻ mặc áo sa tanh tím cúi đầu chào, đưa tay ra mời
NVP
NVP
Quý quan có hẹn, mời lên lầu hai. Cậu Dương đã chờ sẵn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//gật nhẹ// Ừm
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
...
Vừa nghe cái tên ấy, tim em đập hụt một nhịp. Cô ngước lên nhìn Quang Anh nhưng ảnh không để ý mà cố ý lơ đi, cứ thế bước theo cô hầu lên bậc thang gỗ bóng lưỡng
Tầng hai là khu dành riêng cho khách hạng sang. Phòng rộng, có rèm lụa chia gian, bàn trà gỗ quý, ghế đệm bọc nhung. Ở góc phòng, vài cô đào đang gảy đàn tranh, đàn tì bà khẽ khàng. Không khí tuy lả lơi mà không tục
Ngồi giữa phòng là Trần Đăng Dương, áo sơ mi trắng, tay cầm ly rượu mạnh
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
//khựng lại//...
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
"ủa cái gì vậy trời"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhìn sang Kiều//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"bất ngờ chưa"
Thấy Quang Anh bước vô, Dương đứng dậy, mắt lướt qua rồi dừng hẳn lại khi thấy người đi sau anh...là Kiều
Dương khựng một giây, ánh mắt trầm xuống như gió lặng đầu thu. Nhưng rồi anh lấy lại nét bình tĩnh
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chào, Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đây là em gái tao, nó đòi theo nhưng tao cản không nổi nên cho đi theo để biết mùi đời
Dương nhìn Kiều rồi khẽ mỉm cười nhẹ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Lâu rồi không gặp..Kiều
Em nhìn liếc Dương một cái rồi đáp nhè nhẹ
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
//gật đầu// Ừm..ờ
Em ngồi xuống ghế, hai tay đặt ngay ngắn, mắt nhìn thẳng tấm rèm chứ không nhìn ai, không khí trong phòng như cô đặc lại
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
"hai gài mình hả ta.."
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
"trời ơi biết vậy ở nhà ngủ cho lành"
Dương trải hồ sơ ra bàn, bắt đầu nói chuyện làm ăn, anh vẫn giọng đều đều, chững chạc như ngày nào, nhưng ánh mắt thì không giấu được mỗi lần liếc qua Kiều. Quang Anh hỏi tới đâu, Dương trả lời tới đó, bàn chuyện mua bán gạo, chia phần trăm, vận chuyển ra tỉnh
Còn em ngồi một góc, rót trà uống nhưng lòng chẳng còn biết trà nóng hay nguội
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Lần này định bàn với mày về việc mở một xưởng gạo
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//đẩy bàn hợp đồng về phía Dương//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lợi nhuận thế nào?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tổng vốn bỏ ra là ba nghìn đồng Đông Dương
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Trong đó sẽ bao gồm tiền đất, công nhân, máy móc và máy xay hàng nhập bên Tây
Dương vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn em. Có lần, khi Quang Anh cúi xuống ghi chép, Dương nghiêng người về phía Kiều, nói rất khẽ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Kiều...khoảng thời gian qua, anh chưa từng quên được em
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
//nhìn anh// Hửm..?
Kiều ngước lên nhìn anh, mắt em không giận, cũng chẳng mềm. Chỉ có cái gì đó như mùi lá cháy, chát nhẹ và buồn sâu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Liệu em..
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
//quay mặt đi//...
Bên ngoài, tiếng đàn bầu thỉnh thoảng vang lên mấy nốt ngân dài. Một cô đào ghé lại, rót thêm rượu, cười duyên với Dương. Ảnh chỉ khẽ gật đầu, rồi quay sang tiếp chuyện
Giữa lúc Quang Anh ra ngoài có chút việc, trong phòng chỉ còn lại hai người cũ
Dương nhìn Kiều, giọng nhỏ như sợ gió nghe
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh xin lỗi…vì hôm đó không tới được
Em không quay đầu lại, mắt vẫn nhìn tấm rèm lay động
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Em không muốn nhắc chuyện đó nữa
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Má anh nhốt anh trong phòng, rồi khóa cửa, kêu người canh
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh không báo được cho em, sau đó...đi liền ba năm
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Ừ, anh đi rồi..còn em ở lại
Em nói không giận, cũng không thương. Lạnh như thể một đoạn đời chỉ còn là cái bóng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em có nhận được thư của anh không?
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Không
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh có để lại vài dòng..
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
//cười nhạt// Có lẽ chúng rơi đâu đó trên đường
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Mà có nhận được, chắc em cũng xé
Buổi bàn bạc kết thúc, Quang Anh vui vẻ bắt tay Dương
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy là chốt rồi, tuần sau bắt đầu chuyển lúa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mày nhớ giữ đúng giá, tao lo phần vận
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ừ, không có gì khó
Dương nhìn Kiều lần cuối trước khi cả hai ra khỏi phòng, anh không nói gì, nhưng ánh mắt như cất hết bao nhiêu điều chưa kịp thốt thành lời
Tối đó, khi trời vừa sụp tối, ngoài cổng lớn nhà họ Nguyễn có người lặng lẽ đặt một gói nhỏ ở đó rồi lặng lẽ bước đi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//ngó nghiêng xung quanh// Nhà Kiều có nuôi chó không nhỉ?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//cẩn thận đặt gói bánh trước cổng// Hì, có vẻ được rồi đấy
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chuồn thôi !
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"chuyện 3 năm trước, là lỗi do anh"
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"mong em hết giận nhen, anh sẽ bù đắp"
Khi Kiều còn đang chải tóc trước gương, bỗng con Đào gõ cửa
Con Đào
Con Đào
CÔ ÚT ƠI CÔ ÚT
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
//nhăn mặt// Ủa cái gì vậy trời??
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
//nhìn về phía cánh cửa// Vào đi
Con Đào
Con Đào
//mở cửa// Dạ...
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Chuyện gì?
Con Đào
Con Đào
Cô út ơi, có ai để cái gói này trước cổng, không biết là ai, mà lén bỏ rồi đi mất
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Đâu, mang qua đây coi thử
Kiều mở ra, bên trong là gói bánh cốm nếp và còn có một viên kẹo mè xửng bọc giấy màu hồng, giống hệt mấy món hồi nhỏ Dương từng dúi vô tay cô sau mỗi buổi học. Không có tên, không có chữ nào nhưng người gửi thì em biết rõ
Con Đào
Con Đào
Hết chuyện rồi, con xin ra ngoài nhen
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Ừm..
Cô ôm gói bánh vào lòng, đặt xuống hộc tủ. Đêm đó, Kiều trằn trọc trong những dòng suy nghĩ mà chẳng thể nào ngủ được
Ngoài trời, tiếng gió thổi rít qua giàn hoa giấy
Một lần bước vô Lầu Ngọc Bích, không ngờ lòng lại rối như sợi chỉ đứt, muốn gỡ cũng không ra
END
Bun Bun Bông Bôngg
Bun Bun Bông Bôngg
chaper 2 sương sương như này thui nhó🥺
Bun Bun Bông Bôngg
Bun Bun Bông Bôngg
tớ thức đêm viết nên hơi dở, sori mọi người

#3 Từng Cái Bánh, Từng Cái Kẹo

Từ bữa gặp lại ở Lầu Ngọc Bích, Kiều thấy lòng không còn yên như trước
Mỗi buổi sáng thức dậy, em đều ra ngồi ở hàng ba một lát, uống chén trà nhạt, nhìn mấy cây nguyệt quế trồng hai bên cổng lớn mà ngẫm chuyện đời
Rồi cũng từ bữa đó, mỗi sáng sớm hoặc chiều tối, trước cổng nhà đều có một gói nhỏ được đặt ngay ngắn
Khi thì bánh cốm, bánh đậu xanh, bánh đào, lúc thì mấy viên kẹo hồng và kẹo mè xửng, có hôm là viên mứt gừng gói bằng giấy báo cũ…Không giấy nhắn, không tên người gửi, nhưng cô biết ai
.
.
Trời vừa hừng sáng, mái ngói phủ rêu nhà quan tỉnh còn đẫm sương đêm. Trong sân, mấy bà làm bếp lom khom nhóm lửa, tay lật bánh tráng phơi từ hôm trước, miệng thở dài thườn thượt
NVP
NVP
1: //thở dài// Bữa nay cậu Quang Anh đi tỉnh, em Kiều lại nhốt mình trong phòng nữa rồi
NVP
NVP
2: //lắc đầu// Khổ thân nhỏ, phận con quan mà còn vậy thì tụi mình có là gì
NVP
NVP
2: Hồi hôm nghe bà lớn nói bên nhà ông Chánh Tổng qua hỏi cưới đó
NVP
NVP
1: Tui nghe kể má của cậu Dương dữ lắm đó nghe, con dâu vô nhà rồi là như cá nằm thớt
Hai người đàn bà làm bếp thở ra một lượt, rồi lại im lặng. Lửa trong bếp bật bùng như muốn nuốt lấy tiếng nói của hai người họ, để rồi mọi âm thanh lại chìm trong tĩnh lặng nặng trịch
Ở hiên nhà, Kiều ngồi bó gối, mặt gối lên tay, ánh mắt xa xăm. Mỗi sáng, em đều ra ngồi đây từ tờ mờ, như chờ đợi một điều gì đó hoặc một người nào đó...
Con Đào
Con Đào
Hổng biết cậu nào siêng dữ thần
Con Đào
Con Đào
Cứ đều hai buổi, mỗi sáng gà gáy là có một món lạ đặt ngay cổng
Con Đào
Con Đào
Có hôm trời mưa, bánh còn bị ướt...chắc là tới sớm lắm
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
...
Kiều bưng món quà lên nhìn, mắt cô chạm phải dòng chữ in mờ mờ trên vỏ kẹo “Chợ Lớn – 1956”. Hình ảnh mùi năm cũ từ đó bốc lên, thoảng qua lồng ngực
Thấy Kiều cứ ngồi nhìn hộp bánh mãi mà chẳng động tới, Quang Anh bất ngờ lên tiếng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em không ăn hả?
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Có ai đó cứ để trước cổng, em không biết nên ăn hay không..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//phì cười// Không lẽ em sợ người ta bỏ thuốc mê hay gì?
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
//chu mỏ// Cũng có thể lắm chứ
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Lỡ có ngày bị tóm đi gòi sao??
Quang Anh nhìn em gái, ánh mắt nửa như hiểu, nửa như thương
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//phì cười// Xùy, đúng là suy nghĩ của trẻ con
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có người nhớ tới em, lo cho em, mà em cứ ngồi đó băn khoăn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Làm vậy lỡ người ta buồn thì sao?
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Kệ người ta, ai rảnh mà quan tâm
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
À mà..
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Anh hai, hôm đó em gặp lại anh Dương ở Lầu Ngọc Bích...
Quang Anh không ngạc nhiên, cậu chậm rãi gật đầu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ờ, anh biết
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Biết mà sao hổng nói?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nói làm gì? Chuyện cũ mà em không muốn nghe, thì anh nói ra chỉ thêm rối
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
//ngước lên nhìn anh// Anh biết chuyện anh ấy bị nhốt hôm đó?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cười nhẹ// Biết, nhưng không dám nói
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sợ út không tin, lúc đó em giận dữ lắm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nói ra chỉ thêm kích động
Kiều cắn nhẹ môi, từ nhỏ em rất ít khóc, nhưng lòng lại mềm, thương rồi là thương tới mấy đời. Một đoạn lỡ dở, thì đâu dễ quên
.
.
Chiều đó, gió lay nhè nhẹ qua từng tán cây. Ông Nguyễn Quang bất chợt gọi Quang Anh vô thư phòng thưa chuyện
Ông châm một điếu thuốc rê, mắt nhìn mây chiều trôi lững lờ ngoài song cửa rồi bảo..
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Bên nhà họ Trần vừa nhờ người tới đánh tiếng..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//khựng lại// Vụ cưới gả hả cha?
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ờ, họ nói con út Đăng Dương nhà Trần giờ tính tình khác xưa, cũng vừa đi học về, lo làm ăn đàng hoàng
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Cái chuyện hồi nhỏ tụi nó quen nhau, bên đó cũng nhớ
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Giờ họ muốn cưới thiệt, không phải gả thế thân nữa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhỏ giọng// Cha...thiệt lòng cha muốn chuyện này thành không?
Ông Quang nhả khói, ánh mắt đục ngầu của người từng trải
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Haizz..hồi xưa tao không ưa cái nhà họ Trần, vì cách đối xử với người ăn kẻ ở
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Nhưng tao nhìn thằng Đăng Dương thấy nó khác với cha má nó
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Ông Nguyễn Quang (bố Kiều)
Mà thôi, cái này để Kiều nó tự tính
Tối đó, Kiều ngồi ngoài hành lang ăn bánh đậu xanh anh tặng. Trăng lưỡi liềm treo lơ lửng giữa trời, chiếu một vệt sáng dài qua tà áo trắng
Quang Anh đứng kế bên, im lặng một chút rồi nói
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bữa nay chịu ăn mấy món này rồi hả?
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
//lúng túng// Ờm...người ta cho mà
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//phì cười// Cho mà em chịu ăn, chắc không phải người lạ đâu hen
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hôm bữa còn sợ hông dám đụng cơ mà
Kiều đỏ mặt, bất giác cầm cái khăn che ngang
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
//đỏ mặt// ANH HAII
Quang Anh không chọc nữa, nhưng anh biết người con trai đó. Dù em có tránh mặt, cũng sẽ vẫn luôn quanh quẩn bên đời em
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thôi mà thôi mà, hai giỡn
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Thân chưa mà giỡn kiểu đó??
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ê nha, hông có được hỗn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mà này...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Út nè, ban chiều cha có nói chuyện cưới hỏi..
Kiều không ngạc nhiên, chỉ nhìn thẳng vô bóng đêm
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Em biết rồi, cả xóm người ta đồn hết rồi..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em nghĩ sao?
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Em không biết..
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Mà anh Dương, mỗi ngày đều để bánh kẹo ở ngoài cổng nhà mình...
Quang Anh bày ra vẻ mặt khó coi, cậu tặc lưỡi vài cái rồi trầm ngâm lên tiếng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tch tch..vậy là chưa hết thương?
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
//cười nhẹ// Không phải chuyện thương hay không nữa, mà là em sợ...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sợ gì?
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Sợ vào cái nhà đó rồi..sống không ra sống
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp (Pháp Kiều)
Em không sợ Dương, em sợ mẹ ảnh, cha ảnh, cái thế lực họ đè lên mình
Quang Anh bỗng đưa mắt nhìn Kiều một hồi lâu, giọng nói cất lên nghiêm nghị
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng nếu em còn thương nó thiệt…thì đừng để người ta gạt đổ cái tình này vì sợ hãi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em còn có anh, có cha, có má
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhà mình cũng đâu phải thấp kém gì?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh hứa, nếu em bước vô đó...anh không để ai ăn hiếp em đâu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//xoa đầu Kiều// Ngoan nhé, yên tâm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chỉ có anh mới được bắt nạt út thôi
Kiều cúi đầu, trăng trên cao bỗng rọi vô lòng bàn tay cô, nơi vẫn còn cầm mẩu kẹo mè xửng dở dang từ hồi chiều
Nó mềm, nhưng không tan. Giống như một tấm lòng xưa bị bỏ quên, giờ lại lặng lẽ quay về
END
NovelToon
Bun Bun Bông Bôngg
Bun Bun Bông Bôngg
đang viết mà lụy quá nên vô nhóm ig của mẹ xem lại tin nhắn😭😭
Bun Bun Bông Bôngg
Bun Bun Bông Bôngg
cứu toii, mãi iu ba Dương mẹ Kiều💙🌹
NovelToon

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play