Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Những Câu Chuyện Cổ Tích Hay

(①) Cứu vật,vật trả ơn

Ngày xưa, có một anh chàng không có tài nghệ gì cả, chỉ được cái hiền lành hay thương người. Từ lúc vợ chết, anh ta trở nên túng bấn tợn. Có dạo phải ngửa tay ăn xin. Thấy nghề này hèn hạ lại không nuôi nổi tấm thân, anh chàng mới xoay sang đi làm thuê. Nhưng chỉ làm được một ngày anh đã thấy mệt nhọc và bị chủ la mắng nhục nhã, nên lại dự định làm nghề đi câu là nghề anh cho là thong thả, tự do hơn. Chiều hôm đó, người ta trả công cho ba mươi đồng kẽm. Anh chàng bèn lấy số tiền đó làm vốn, mua lưỡi mua dây quyết chí làm ăn bằng nghề nghiệp mới. Sáng hôm sau, anh ra ngồi ở bờ sông câu cá. Nhưng mãi đến trưa chả kiếm được một tý gì. Mồi cứ mất toi. Mãi đến chiều mới thấy phao chìm xuống, anh giật lên thì được một con rắn nước. Lấy làm bực mình, anh chàng gỡ con rắn ra rồi quẳng xuống sông. Lần thứ hai giật lên thì lại chính con rắn nước hồi nãy mắc vào lưỡi. Anh than thở với rắn: - "Rắn ôi! Tao nghèo lắm, chỉ được ba mươi đồng kẽm thôi. Mày đừng hại tao hết cả mồi, rồi đây biết lấy gì kiếm ăn". Anh chàng lại quẳng rắn xuống nước. Lần thứ ba cũng lại con rắn đó mắc lưỡi câu. Lần này hắn giận lắm, không thả con rắn xuống nước nữa mà nắm lấy cổ rắn định mang đi giết. Qua cửa đền bà thần Khai Khẩu, tự nhiên con rắn nước kêu lên: - Đừng giết tôi, tôi là con vua Thủy phủ. Vì muốn đánh bạn với anh nên mới tự cắn câu nhiều lần như thế. Hãy cho tôi đi theo, tôi sẽ giúp anh vượt qua cảnh nghèo. Anh nghe lời, cho rắn theo mình. Từ đó anh câu được nhiều cá: thứ ăn, thứ bán, cuộc sống rất dễ chịu. Anh chàng với rắn ngày một tương đắc. Một hôm rắn cho anh biết chỉ ba ngày nữa sẽ có một trận lụt lớn xưa nay chưa từng có. Anh nghe lời rắn đóng một chiếc bè nứa để phòng tai nạn. Anh lại còn loan báo cho mọi người xung quanh biết. Nhưng chả một ai thèm nghe. Ba ngày sau, quả nhiên gió bão nổi lên đùng đùng, mưa to như trút, nước dâng lên như biển cả. Người, vật, đồ đạc và mùa màng,... đều trôi băng băng mất tích. Mãi đến ngày cơn bão tạnh, anh mới dám chống bè tìm về chốn cũ. Thấy một cái tổ kiến đang lênh đênh trên dòng nước, con rắn bảo anh chàng: - Anh hãy cứu chúng nó 1 chút. Anh trả lời: - Vớt làm gì bầy kiến nhỏ mọn ấy để chúng bò khắp bè. Nhưng rắn khẩn khoản: - Không, anh hãy nghe lời tôi đi. Rồi chúng nó sẽ trả ơn anh. Nghe lời rắn, anh chàng vớt cái tổ kiến lên bè của mình.
Đi được một đoạn, lại gặp một con chuột đang lội bì bõm sắp chết đuối. Rắn lại giục anh vớt lên. - "Ồ, - Hắn đáp - Con chuột thì cho nó chết chứ cứu nó mà làm gì" - "Không, anh hãy nghe tôi đi. Rồi nó sẽ trả ơn anh". Nghe lời rắn, anh chàng vớt con chuột lên bè của mình. Đến một chỗ khác, họ lại gặp một con trăn đang nằm cuộn tròn trên một ngọn cây giữa dòng nước đợi chết. Rắn cũng giục anh giúp trăn thoát nạn. - "Ồ - hắn đáp - Con trăn kinh lắm, cứu nó mà làm gì?" - "Không, anh hãy nghe tôi đi. Rồi nó sẽ trả ơn anh". Nghe lời rắn, anh chàng lại giúp cho con trăn lên bè. Sau cùng họ gặp một người đàn ông đang bám vào một cây gỗ nổi bập bềnh giữa dòng nước. Anh không đợi rắn bảo, định vớt lên bè, nhưng con rắn cản lại: - Anh đừng vớt nó lên làm gì, nó sẽ làm hại anh đấy. Anh đáp: - Người ta thường nói cứu một người dương gian bằng một ngàn âm ty. Sao lại chỉ cứu vật mà không cứu người kia chứ. Nói đoạn, mặc kệ lời rắn can ngăn, anh nhất định thực hiện ý nghĩ của mình, vớt người sắp chết đuối đó lên bè, cho sưởi lửa ấm và cho ăn uống tử tế. Sau mấy ngày nước rút đi hết, anh thả tất cả những con vật lên bờ. Còn người nọ vì gia đình phiêu bạt, nhà cửa trôi mất cả nên anh cho ở lại với mình cùng câu cá nuôi nhau và coi như em ruột. * Đến lúc con rắn nước trở về Thủy phủ thì nó mời anh cùng đi theo xuống giang sơn của cha mình. Dọc đường, rắn bảo bạn: - "Nếu cha tôi có cho gì thì anh nhớ đừng nhận, mà chỉ xin lấy cây đàn thất huyền. Đàn ấy nếu có giặc, gảy một bài là có thể làm cho giặc phải tan". Vua Thủy thấy có bạn của con tới chơi lấy làm mừng rỡ, đãi anh chàng rất hậu. Khi vua Thủy sai quân hầu mang vàng bạc châu báu đến biếu, anh nhớ lời rắn cố khước từ, chỉ xin có mỗi một chiếc đàn thất huyền. Vua Thủy nể chàng, thuận cho ngay. Anh trở về cõi đất, quý chiếc đàn vô hạn.
Một hôm anh có việc phải đi xa. Trước khi đi, anh giấu chiếc đàn thần dưới cót thóc, dặn người bạn chớ có bén mảng đến chỗ cót thóc đó. Nhưng người kia nghe dặn, đồ rằng dưới ấy tất có vật quý bèn cố công kiếm tìm, quả bắt được cây đàn. Hắn đã biết sự mầu nhiệm của cây đàn ấy bèn lấy trộm rồi trốn đến kinh đô để lập công danh. Hồi ấy quân đội nhà vua phải đối địch với một nước láng giềng luôn luôn kéo quân sang quấy nhiễu bờ cõi. Hắn vào xin vua đi tiễu trừ giặc dữ. Nhờ có chiếc đàn thần, hắn đã làm cho quân đội của đối phương thua liểng xiểng. Lúc thắng trận trở về, hắn được nhà vua hết lời khen ngợi, phong làm đại tướng, ban lộc rất hậu. Được giàu sang, hắn không còn nghĩ gì đến ân nhân của mình nữa. Nhà vua toan gả con gái cho đại tướng nhưng vừa hứa hôn thì bỗng dưng công chúa bị câm. Vì thế hôn lễ đành phải hoãn lại chờ lúc công chúa lành bệnh mới cử hành. Lại nói chuyện anh chàng câu cá, khi trở về thấy mất bạn lại mất cả cây đàn thất huyền thì vội bỏ nhà đi tìm. Vào đến kinh đô, một hôm anh gặp người kia bây giờ đang ngồi trên kiệu sơn son thiếp vàng, có quân gia theo hầu đông nghịt. Anh đón kiệu lại, cất tiếng hỏi thăm bạn cũ. Nhưng người kia vừa gặp ân nhân của mình đã vội thét lính bắt trói lại. Thế rồi, để khỏi lộ chuyện, hắn vu cho anh làm giặc, sai nhốt một chỗ kín đáo, không cho ăn, để chờ ngày đưa ra pháp trường. Trong ngục tối, giữa khi anh chàng đang than thân trách phận thì bầy kiến ngày xưa đã tìm được cách lọt vào hỏi thăm: - "Tại sao ông bị giam ở đây?". Anh chàng ngơ ngác không hiểu tiếng ai hỏi mình, bèn hỏi lại: - "Ai đó? Tại sao tôi chỉ nghe tiếng mà không thấy người?" - "Chúng tôi là bầy kiến mà ông cứu khỏi nạn lụt ngày xưa, hiện đang ở dưới chân ông đây." Anh chàng cúi xuống tìm kiến rồi kể chuyện cho kiến nghe nông nỗi của mình. Kiến nói: - "Chúng tôi không thể làm được gì nhưng để chúng tôi đi kiếm con chuột ngày ấy, may chuột có kế gì chăng".
Lũ kiến bèn chia nhau mỗi con một phương đi kiếm chuột và báo tin không may của ân nhân cho chuột biết. Chuột bảo: - "Bây giờ chắc ông ấy đói lắm, để tôi mang vào ngục một ít thức ăn đã. Rồi tôi sẽ đi kiếm con trăn xem thử nó có mưu mẹo gì chăng". Chuột liền đưa khoai và bánh lấy trộm được của một nhà hàng vào ngục cho anh chàng ăn. Anh tỏ lời cảm ơn. Rồi cả gia đình nhà chuột lại kéo nhau đi tìm trăn. Lúc sắp đến nhà trăn, cả bầy chuột sợ trăn ăn thịt bèn trèo lên cây cao gọi xuống: - "Bác trăn ơi! Bác trăn ơi!" Khi trăn ra, một con chuột già đánh bạo đánh bạo xuống kể chuyện cho trăn biết. Trăn nhả ra một viên ngọc bảo chuột đưa về cho ân nhân mà rằng: - "Viên ngọc này mài ra thành bột có thể chữa lành câm. Ân nhân của chúng ta có thể đem chữa bệnh cho công chúa và nhờ đó mà thoát nạn". Khi được ngọc, anh chàng gọi người cai ngục đến nói mình có phép cứu công chúa khỏi câm. Người ta dẫn anh đến trước vua. Quả nhiên sau khi công chúa uống nước ngọc mài bỗng nói được, và câu đầu tiên của nàng là đòi lấy người cứu mình làm chồng. Vua rất khen ngợi, hỏi anh ta làm sao có thứ thuốc thần diệu đến thế. Anh chàng kể lại đầu đuôi câu chuyện, từ lúc câu được rắn, cứu được các con vật và người, cho đến lúc bị người phản bội, còn các con vật lại tìm cách trả ơn, trong đó có con trăn cho mình viên ngọc quý. Vua nghe xong tắc lưỡi: - "Thật là bụng dạ con người sâu hiểm hơn cả những con vật nguy hiểm". Lập tức vua sai lính bắt giam tên đại tướng bất nghĩa kia để chờ ngày phán xử. Còn anh chàng đi câu được vua cho làm quan và gả công chúa. Anh ta sống một cuộc đời sung sướng hơn trước
Ngày nay, câu Cứu vật vật trả ơn, cứu nhân nhân trả oán dùng để mỉa mai những người lấy oán trả ân, thua kém cả loài vật.
Người bí ẩn
Người bí ẩn
Ý nghĩa bài này là gì vậy ạ 😮
Mèo biết nói
Mèo biết nói
Nói về việc khi ta giúp đỡ động vật, ta sẽ nhận được sự biết ơn từ chính con vật đó Và Nói về việc khi ta giúp đỡ con người, ta có thể không nhận được sự biết ơn mà còn nhận lại sự oán hận.
_______________________
Hãy ủng hộ mình nhé 👍
:_________________:

(②) Nghêu sò ốc hến

Ở huyện nọ, có một người đàn bà mặt mày xinh đẹp, thông minh lanh lợi tên là thị Hến. Chị buôn bán ở ngoài chợ để kiếm sống qua ngày. Chồng thị Hến đã mất sớm. Thấy chị còn trẻ tuổi lại ưa nhìn, nhiều kẻ dập dìu lui tới tán tỉnh. Trong số ấy, mặt dạn mày dày nhất là thầy sãi Nghêu, xã trưởng Sò và quan huyện Ốc. Thấy Hến ở đâu, họ cũng quấn lấy mà chòng ghẹo. Thực ra chị chàng chẳng vấn vương gì! Nhưng chị nghĩ bụng: "Ba người này đều có vai vế, nhà ta lại từng đôi ba phen nhờ vả, khó mà ngang nhiên cự tuyệt cho đành." Do đó thị Hến vẫn đối đãi ngọt ngào với cả ba: trước những cái liếc mắt đưa tình, những lời gạ gẫm, chị ta tuy chẳng vồ vập nhưng cũng không quá thờ ơ... Cả ba đều tưởng Hến đã phải lòng mình rồi nên ngày càng quá đáng. Đặc biệt, xã trưởng Sò cậy mình có quyền thế trong làng nên suốt ngày săn đón, sàm sỡ. Thị Hến thấy cứ thế mãi thì cũng bực mình, nhất là trong xóm ngoài làng đã có tiếng đồn không hay. Chị bèn nghĩ cách trị cho ba kẻ kia một trận để chúng chừa thói trăng hoa đáng ghét. Một hôm, Hến đang ở nhà thì thầy sãi đến. Lúc đầu hắn vờ xin miếng trầu, chén nước, sau tỉ tê đòi được một buổi hẹn hò. Vốn đã tính sẵn, Hến đáp ngay: "Chao ôi, thầy đã có nhời thì tất nhiên là được rồi! Thế tối nay có được không?" Sãi ta mừng như mở cờ trong bụng, nhận lời liền: "Được, được chứ. Mà có chắc không đấy?" Hến cười tủm: "Chắc như đinh đóng cột! Thấy cứ đến từ canh một cho sớm sủa nhé!" Đợi sãi ra về rồi, Hến liền sửa soạn lại xống áo cho điệu đà rồi chạy đi tìm xã trưởng Sò và quan huyện Ốc để mời đến nhà chơi. Còn quan huyện thì Hến hẹn gần canh hai. Cả huyện lần xã đều khấp khởi mừng thầm rằng cơ hội mong mỏi bấy lâu giờ đã tới. Chị dặn xã trưởng quá canh một hằng đến cho mọi người đỡ nhòm ngó. Tối hôm ấy, trăng vừa lặn thì sãi Nghêu đã đến gọi cửa. Vừa nghe thị Hến bảo người nhà đi vắng hết, sãi ta liền sấn tới lá lơi, sờ tay mó chân...
Nhưng đúng lúc đó lại có tiếng gọi cửa. Sãi ta nghe tiếng gọi mà như sét đánh ngang tai, run như cầy sấy. Còn thị Hến thì giả bộ ngạc nhiên mà nói: "Ai như tiếng thầy xã Sò thế nhỉ? Đêm hôm khuya khoắt tới đây làm gì không biết?" Nghêu ta nghe thế càng cuống, vội vã tìm chỗ nấp. Thị Hến liền chỉ cho sãi Nghêu chui xuống gậm giường mà trốn. Đợi Sãi trốn xong, Hến mới thong thả ra mở cửa mời xã trưởng vào. Sau dăm ba câu chào hỏi, chị chàng nói: "À tiện đây, thiếp xin hỏi thầy xã như thế này: ví như làm sãi mà bỏ chùa mà đi ve vãn đàn bà con gái thì làng xử sao ạ?" Xã trưởng vỗ bàn đáp ngay: "Ồ, đó là quân đốn đời mạt kiếp, bắt được chém quách đi cho rồi! Để làm chi!" Thế rồi cũng chẳng khác gì sãi, khi biết nhà không có ai, xã trưởng Sò bắt đầu giở bài chòng ghẹo, sàm sỡ Còn thị Hến thì chỉ tủm tỉm cười! Nhưng chẳng bao lâu sau thì thình lình lại có tiếng gọi cửa. Xã trưởng nhận ra giọng của quan huyện thì thất kinh hồn vía. "Sao đêm hôm khuya khoắt quan lại đến đây làm gì! Biết làm sao bây giờ?" Hắn lập cập hỏi. "Thầy đừng lo." Hến bình tĩnh đáp. "Thôi cứ chui tạm vào đây vậy." Xã trưởng cuống quýt theo lời thị Hến mà chui vào cái bồ dựng ở trong buồng. Chờ xã trưởng nấp xong, Hến lại mới ra mở cửa rước quan huyện Ốc vào. Vừa vào trong nhà, huyện Ốc đã sấn số lại bên Hến. Chị chàng khéo néo tránh né: "Gượm chút nào! Đế thiếp mời quan ngụm nước, miếng trầu đã nào." Khi huyện Ốc ngồi uống trà, Hến liền đon đả hỏi: "Bẩm quan, quan là bậc phụ mẫu của dân, luật hình nằm rõ, thiếp xin được hỏi một chuyện." Huyện Ốc chắc mẩm cô nàng định nhờ vả chi đây liền ra vẻ hào hiệp mà đáp: "Có chuyện gì em cứ hỏi." Hến liền thể thọt: "Bẩm quan, như thầy sãi mà bỏ chùa đi ve vãn đàn bà con gái thì xử thế nào ạ?" Huyện Ốc cười khà khà: "Ồ, cái loại ấy à, thì đánh cho mấy roi rồi phạt tiền cho về." Nào ngờ quan vừa dứt lời thì sãi Nghêu từ dưới gậm giường lóp ngóp chui ra, lạy lấy lạy để. "Bẩm quan lớn, ngài thật công minh ạ!" Thầy Sãi nói. "Chứ như cái tay xã trưởng đang nấp trong bồ kia thì thật là quá thể! Tội có thế mà đang tâm đòi xử chém!" Đến nước ấy thì xã trưởng cũng đành lồm cồm bò ra. Ba tên gặp nhau, xấu hổ không để đâu cho hết! Rút cuộc cả ba đêu sượng sùng bỏ về! Mấy hôm sau thì cả làng cả tổng đều biết chuyện! Ai cũng chê cười ba tay đổ đốn và khen thị Hến đáo để. Sau đó một thời gian, dân làng bàn tán âm ĩ đến mức thầy sãi đã bị sư cụ đuổi ra khỏi chùa. Xã trưởng xấu hổ quá xin nghỉ. Còn huyện Ốc thì được thăng chức và điều chuyển lên tỉnh.
Người bí ẩn
Người bí ẩn
Ý nghĩa bài này là gì vậy ạ 😲
Mèo biết nói
Mèo biết nói
Thử các bạn đang đọc đoán ý nghĩa nhé 😄
Mèo biết nói
Mèo biết nói
Vậy các bạn nghĩ ý nghĩa của bài này là gì?
________________________
Mình đã rất khó để viết truyện nên hãy cho mình một like hoặc bình luận nha 👉👈
Trời ơi tội viết truyện mà không ngắt đoạn nên giờ hỏng đủ để đăng luôn á huhu
.
.
.

(③) Cây đa biết nói

Ngày xưa có một người mang rất nhiều bạc đi để tậu trâu. Đến một gốc đa, người đó mới dừng chân để nghỉ ngơi, hóng gió. Anh ta ngủ một giấc say sưa.
Đến lúc tỉnh dậy thì anh ta phát hiện thấy bị mất một bao bạc. Không biết hỏi ai, người ấy mới nằm lăn bên gốc cây đa mà ăn vạ.
Dân trong làng thấy vậy, bàn với nhau rằng: "Cây đa ấy thuộc về địa phận làng ta, một mai có xảy ra chuyện gì, thì cả làng phải chịu trách nhiệm".
Nói rồi, họ bàn nhau làm một tờ đơn rồi cùng đem trình lên quan. Quan cho đòi người kia đến, hỏi: "Tại sao ngươi lại nằm vạ ở dưới gốc đa?"
Người kia nói rằng: "Bẩm quan lớn, con dừng lại nghỉ chân dưới gốc cây đa một lát mà bị mất một bao bạc. Con không biết hỏi ai, nên đành phải nằm dưới gốc cây ấy mà kêu than trời đất".
Quan bèn truyền cho dân làng chặt một cành đa để quan khảo. Rồi quan sai người đào trước một cái hố, cho một tên lính nằm phục sẵn đấy, và dặn nó hễ thấy tiếng quan tra hỏi, thì ở bên dưới phải thưa rằng: "Bẩm lạy quan lớn, xin quan lớn hãy khoan tay để con xem đứa nào lấy bạc, con xin xưng ạ!".
Quan sai chặt cành đa, phủ kín miệng hố có người lính nằm, rồi sai lấy vô khảo mãi vào cành đa.
Người linh ở dưới hố, cứ nói đi nói lại câu quan đã dặn trước. Bấy giờ từ trong dinh quan, tiếng đồn ra khắp mọi nơi rằng: "Cây đa biết nói, sắp xưng ra tên đã lấy cấp bao bạc".
Có tật giật mình, trong làng đúng thật có một đứa gian đã lấy cắp bao bạc của người kia. Nghe tin đồn từ dinh quan, nó vô cùng sợ hãi, chỉ lo đúng thực là cây đa biết nói, xưng tên mình ra thì chết. Hắn vội vàng mang bao bạc ăn trộm được đem đến trước cửa quan thú tội và cầu xin quan xá tội cho. Thế là quan lấy mẹo xử, mà quân gian mắc mẹo thật.
Người bí ẩn
Người bí ẩn
Ý nghĩa bài này là gì?
Mèo biết nói
Mèo biết nói
Bài “Cây đa biết nói” mang ý nghĩa sâu sắc về tình yêu quê hương, gắn bó với thiên nhiên và lòng biết ơn đối với cội nguồn.
_______________________

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play