[RHYCAP] Trùng Sinh : Hôn Ước Định Mệnh
chọn - kết hôn
Trong căn phòng khách rộng lớn, bầu không khí căng thẳng bao trùm
Mẹ Duy
/giọng dõng dạc/ Cha các con lúc sinh thời từng lập hôn ước. Một trong hai sẽ lấy Nguyễn Quang Anh – con trai tập đoàn giàu nhất thế giới. Người còn lại sẽ lấy Võ Cường – gia đình tuy chỉ khá giả, nhưng cũng có chỗ dựa. Giờ các con chọn đi
Hoàng Gia Hân
/mắt sáng rực, không chần chừ/ Con chọn Nguyễn Quang Anh! Con muốn được làm dâu nhà giàu nhất thế giới
Hoàng Đức Duy - Captian
/khẽ cau mày, rồi thở dài/ Vậy thì… con sẽ chọn Võ Cường
Quyết định ấy tưởng chừng mở ra tương lai tươi sáng cho Hân, nhưng mọi thứ nhanh chóng tan vỡ. Quang Anh lạnh lùng, khinh thường sự ham hư vinh của cô ta
Nguyễn Quang Anh - Rhyder
/ném chiếc nhẫn cưới lên bàn, giọng dứt khoát/ Chúng ta ly hôn. Tôi không cần một kẻ chỉ biết tham vàng bỏ nghĩa
Hân gào khóc, níu kéo, nhưng tất cả chỉ còn lại cánh cửa đóng sầm
Trong khi đó, hôn nhân của Duy với Võ Cường cũng đầy chông gai. Ngày cưới, Cường nở nụ cười dịu dàng, nhưng chỉ vài tháng sau đã lộ rõ bộ mặt thật
Võ Cường
/ném tập giấy nợ xuống, giọng hằn học/ xoay tiền cho tôi! Tôi chỉ cần một ván này thôi là gỡ lại tất cả
Hoàng Đức Duy - Captian
/mệt mỏi , khẽ run giọng/ Anh từng hứa sẽ bỏ cờ bạc… Tôi sẽ làm thêm, nhưng anh hãy nghĩ đến gia đình
Ngày nối ngày, Duy gánh vác tất cả. Anh làm thuê khắp nơi, dành dụm từng đồng trả nợ. Kiên trì và nhẫn nại, cuối cùng anh cũng gây dựng được một cửa hàng nhỏ, rồi phát triển thành cơ ngơi khấm khá. Người ta nhắc đến Hoàng Đức Duy với sự kính trọng – một người từ trong khổ cực mà vươn lên
Cường, dần bị cảm hóa, cũng bỏ cờ bạc, quay về phụ giúp vợ. Mái ấm tuy muộn màng, nhưng rốt cuộc cũng trở nên ấm áp
Trái lại, Hân thì sa sút không phanh. Sau khi bị Quang Anh bỏ, cô ta lao vào những mối quan hệ trụy lạc, cuối cùng bị chồng mới tống cổ ra đường. Không còn nhà cửa, tiền bạc, Hân lay lắt sống trong cảnh đầu đường xó chợ
Hoàng Gia Hân
/nghiến răng, lẩm bẩm/ Tại sao? Tại sao tôi lại thành ra thế này, còn anh thì được hạnh phúc? Đáng lẽ người đứng ở đó phải là tôi… Anh trai, nếu tôi mất tất cả, anh cũng đừng hòng sống yên vui
Đêm mưa. Duy ôm chặt tập sổ sách, bước đi trong cơn gió lạnh, lòng lại thấy ấm áp khi nghĩ đến mái ấm mình gầy dựng
Bỗng ánh đèn xe rực sáng chiếu thẳng vào người anh. Chiếc xe lao đến với tốc độ điên cuồng
Hoàng Đức Duy - Captian
/mắt mở to, kinh hãi/ Hân
Hoàng Gia Hân
/sau vô lăng, giọng đầy thù hận/ Anh trai… nếu tôi không có gì, thì anh cũng không được phép có!
Tiếng va chạm chát chúa vang lên, máu đỏ hòa vào dòng mưa. Hơi thở của Duy yếu dần. Trong khoảnh khắc cuối, anh chỉ kịp nghĩ
Hoàng Đức Duy - Captian
*Tại sao… chính người thân… lại kết liễu đời mình?*
Mọi thứ chìm vào bóng tối. Một vòng quay định mệnh chuẩn bị bắt đầu lại
Gấu nè
kiểu mẹcoi review phim nhiều quá xg t cx coi ké
Gấu nè
nên h nghĩ tới bối cảnh rồi lm nè-)
Trùng sinh!?
Một cơn choáng váng ập đến, Duy bừng tỉnh. Hơi thở gấp gáp, tay anh run rẩy sờ soạng quanh mình. Không còn vũng máu, không còn tiếng mưa rơi… trước mắt chỉ là căn phòng khách quen thuộc, nơi mẹ đang ngồi đối diện, ánh mắt nghiêm nghị
Mẹ Duy
/giọng vang lên, hệt như kiếp trước/ Cha các con lúc sinh thời từng lập hôn ước. Một trong hai sẽ lấy Nguyễn Quang Anh – con trai tập đoàn giàu nhất thế giới. Người còn lại sẽ lấy Võ Cường – gia đình tuy chỉ khá giả, nhưng cũng có chỗ dựa. Giờ các con chọn đi
Duy sững người. Hơi thở nghẹn lại. Anh siết chặt tay, tim đập loạn nhịp
Hoàng Đức Duy - Captian
*Đây… đây chẳng phải là ngày đó sao? Ngày mà Hân chọn Quang Anh… và kết cục bi thảm bắt đầu… Lẽ nào mình… đã sống lại?*
/abc/ : hành động
*abc* suy nghĩ
Ở bên cạnh, Gia Hân khẽ cười, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh. Rõ ràng, cô ta cũng nhớ
Hoàng Gia Hân
/cười nhạt, khẽ thì thầm bên tai Duy/ Anh trai, kiếp trước tôi khổ rồi. Kiếp này, đến lượt anh nếm trải
Duy nhìn sang, ánh mắt bình tĩnh, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười khẩy
Hoàng Đức Duy - Captian
/trầm giọng, đầy ý vị/ Vậy sao? Chúng ta thử xem lần này ai mới là kẻ phải trả giá
Hân quay sang mẹ, lớn giọng như thể đã sắp đặt sẵn
Hoàng Gia Hân
Con chọn Võ Cường. Dù gia đình chỉ khá giả, nhưng ít ra cũng còn hơn để anh trai con phải chịu cảnh cơ cực như kiếp trước
Lời nói ngọt ngào giả tạo, nhưng Duy nghe mà rợn người. Anh biết, Hân chẳng hề muốn hy sinh cho mình. Chỉ là ả đã nếm trải kết cục bi thảm với Quang Anh, nên giờ muốn đẩy anh vào con đường chết thay
Mẹ Duy
/gật đầu, nhìn sang Duy/ Thế còn con? Con chọn Nguyễn Quang Anh chứ?
Cả căn phòng chìm trong im lặng. Duy nhắm mắt lại, nhớ đến khoảnh khắc bị em gái lái xe đâm chết, nhớ đến ánh mắt tuyệt vọng của chính mình. Khi mở mắt ra, ánh nhìn anh sắc bén đến lạnh người
Hoàng Đức Duy - Captian
/cười khẩy, giọng dứt khoát/ Vâng. Con chọn Nguyễn Quang Anh
Hân thoáng giật mình, đôi mắt mở to
Hoàng Gia Hân
*Không lẽ… anh ta đã nhớ ra kiếp trước sao? Không… không thể nào. Anh trai ngu ngốc ấy không thể nào đấu lại tôi được*
Trong căn phòng, tiếng đồng hồ tích tắc vang lên, báo hiệu bánh xe số phận một lần nữa lăn bánh. Nhưng lần này, Duy không còn là kẻ cam chịu. Trong đôi mắt anh, ánh lên quyết tâm sắt đá
Hoàng Đức Duy - Captian
/thầm thì, như một lời tuyên chiến/ Quang Anh… tôi sẽ không để tuột mất lần nữa. Và Hân… chính cô sẽ phải trả giá
Bầu trời ngoài cửa sổ khẽ rền vang tiếng sấm, như báo hiệu một ván cờ định mệnh sắp được khai cuộc
Gặp lại!?
Buổi chiều, tại dinh thự nguy nga của nhà Nguyễn, cánh cổng sắt nặng nề mở ra. Xe nhà họ Hoàng lăn bánh vào, đưa Duy đến cuộc gặp chính thức đầu tiên với vị hôn phu tương lai – Nguyễn Quang Anh
Duy ngồi trong xe, lòng dậy sóng. Ở kiếp trước, anh chưa từng một lần gần gũi Quang Anh. Nhưng giờ đây, ký ức cái chết oan nghiệt khiến Duy hiểu rõ: chỉ cần nắm được trái tim người đàn ông này, số phận sẽ đổi khác
Hoàng Đức Duy - Captian
*Quang Anh… lần này, tôi sẽ không bỏ lỡ* /siết chặt vạt áo/
Cửa xe mở ra, hàng vệ sĩ chỉnh tề đứng chào. Người quản gia cúi đầu, dẫn Duy bước vào đại sảnh rộng lớn
Trong không gian sang trọng, một bóng người cao lớn đang ngồi nơi ghế sofa, đôi chân vắt chéo, ánh mắt sắc bén như dao. Ánh đèn hắt xuống, làm nổi bật gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng ấy. Nguyễn Quang Anh – người đàn ông cả thế giới ngưỡng mộ
Quản gia
/kính cẩn/ Thiếu gia, Hoàng Đức Duy đã đến
Quang Anh khẽ ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu hun hút lướt qua thân hình mảnh mai trước mặt. Một cái nhìn, như xuyên thấu trái tim Duy
Nguyễn Quang Anh - Rhyder
/giọng trầm thấp, lạnh lùng/ Cậu chính là người mà gia đình ép buộc tôi phải cưới?
Hoàng Đức Duy - Captian
/khẽ cúi đầu, nhưng khóe môi cong lên đầy kiêu hãnh/ Vâng, là tôi. Hoàng Đức Duy
Ánh mắt hai người chạm nhau, như lưỡi kiếm va chạm giữa không trung
Nguyễn Quang Anh - Rhyder
/cười nhạt, giọng đầy thách thức/ Tôi không có hứng thú với những cuộc hôn nhân bị sắp đặt. Đừng mơ tưởng sẽ dễ dàng chiếm được chỗ đứng bên cạnh tôi
Hoàng Đức Duy - Captian
/nhìn thẳng vào mắt anh, đáp trả/ Tôi cũng không cần sự thương hại. Nếu tôi ở lại bên cạnh anh, thì đó là vì anh muốn… chứ không phải vì một bản hôn ước
Câu nói khiến Quang Anh hơi sững lại. Trong đôi mắt lạnh lùng lóe lên tia hứng thú mơ hồ. Còn Duy, lòng thầm thề
Hoàng Đức Duy - Captian
/tự nhủ/ *Kiếp này, tôi sẽ khiến anh yêu tôi bằng chính trái tim mình*
Ngoài cửa sổ, nắng chiều đỏ rực, như khắc ghi khoảnh khắc hai số phận chính thức va chạm. Một cuộc tình đầy thử thách, oán hận và cả tình yêu, đã bắt đầu
Download MangaToon APP on App Store and Google Play