Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Kijay×Kisa]Con Rối Bằng Da Người

CHƯƠNG 1:Lời thì thầm trong đêm

tg xồn làm
tg xồn làm
😼
tg xồn làm
tg xồn làm
tôi kẻ hận nic
tg xồn làm
tg xồn làm
nay sẽ lm truyện cho các bạn đọc
tg xồn làm
tg xồn làm
Ờm thì truyện xàm xàm thôi
tg xồn làm
tg xồn làm
nào rảnh thì ra chap
tg xồn làm
tg xồn làm
chứ cx k mong là nó nổi đâu😼
⚠️Lưu ý trước khi đọc
Truyện có những phân cảnh gây mất ngủ, và sẽ có những từ ngữ miêu tả, và lời nói không đúng mực
_________
Chiếc màn hình điện thoại hắt ánh sáng trắng nhợt lên khuôn mặt hốc hác của Kijay. Đã hơn một tuần trôi qua kể từ ngày Kisa biến mất. Không một cuộc gọi, không một tin nhắn, chỉ có sự im lặng nặng nề kéo dài, khiến Kijay như bị bóp nghẹt trong chính căn phòng chật chội.
Kijay Ngồi bất động trên ghế, mắt dán chặt vào màn hình, như chờ đợi phép màu. Anh gõ từng dòng chữ gửi đi, dù biết sẽ chẳng bao giờ có hồi đáp.
Kijay
Kijay
Em ngủ chưa?”
Kijay
Kijay
Anh xin lỗi vì hôm đó đã lớn tiếng.”
Kijay
Kijay
“Về đi… đừng bỏ anh một mình.”
Chiếc đồng hồ treo tường điểm đúng mười hai giờ. Đột nhiên, âm báo tin nhắn vang lên. Tim Kijay giật thót. Trên màn hình, cái tên quen thuộc hiện ra – Kisa
Kisa
Kisa
"…Anh còn thức sao?”
Kijay chết lặng. Ngón tay run rẩy, anh vội gõ trả lời.
Kijay
Kijay
"Em ở đâu? Tại sao lại biến mất?”
Khoảng lặng kéo dài. Rồi dòng chữ mới hiện lên
Kisa
Kisa
“Xin lỗi. Em vẫn ở đây. Vẫn nhìn anh.”
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Kijay liếc quanh căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng màn hình lập lòe. Vẫn là căn phòng quen thuộc, không có ai ngoài anh. Nhưng… vì sao Kijay lại có cảm giác bị ai đó dõi theo từ bóng tối?
Anh gõ tiếp, từng chữ nặng nề:
Kijay
Kijay
“…Ở đây? Ý em là gì?”
Màn hình sáng nhấp nháy. Tin nhắn đến:
Kisa
Kisa
"Trong phòng. Em thấy anh không ngủ, cứ ngồi nhìn màn hình. Anh nhớ hôm chúng ta cãi nhau chứ? Anh nói sẽ giữ em mãi mãi, dù bằng cách nào…”
Hơi thở Kijay nghẹn lại. Anh nhớ rất rõ đêm hôm đó: mưa xối xả, ánh đèn vàng mờ mịt, tiếng hét, nước mắt, và câu nói bật ra trong cơn giận dữ: “Dù bằng cách nào, anh cũng sẽ giữ em lại.” Anh tưởng chỉ là lời buột miệng. Nhưng tin nhắn ấy… như thể Kisa đang nhắc nhở anh về điều gì đó đã thực sự xảy ra.
Kijay siết chặt điện thoại, gõ chậm rãi:
Kijay
Kijay
“Anh chỉ nói trong lúc nóng giận thôi.”
Lần này, tin nhắn đến gần như ngay lập tức:
Kisa
Kisa
“Nhưng anh đã làm thật.”
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Trong đầu Kijay, một ký ức thoáng vụt qua – hình ảnh bàn tay mình nắm chặt con dao, máu đỏ loang lổ trên sàn, và tiếng gọi khàn đặc của Kisa. Anh lập tức lắc mạnh đầu, cố xua đi.
Kijay
Kijay
Không, không thể nào. Tất cả chỉ là ảo giác do thiếu ngủ.
Điện thoại lại rung. Một tệp tin được gửi đến, nhưng không mở được. Dưới đó là dòng chữ:
Kisa
Kisa
“Em lạnh lắm, anh. Lạnh đến nỗi không cảm thấy gì ngoài nỗi đau…”
Kijay buông rơi điện thoại xuống giường, tim đập loạn nhịp. Anh nhìn cánh cửa phòng bên cạnh – căn phòng mà anh khóa chặt từ ngày Kisa biến mất. Không ai được phép mở. Không ai được phép bước vào.
Bóng tối trong kẽ cửa như một con mắt lặng lẽ dõi theo.
Anh nhặt lại điện thoại, đôi tay run lên bần bật.
Kijay
Kijay
"Em đang ở đâu? Đừng đùa kiểu này nữa, Kisa.”
Tin nhắn hiện ra, từng chữ như lưỡi dao rạch vào tim anh:
Kisa
Kisa
"Ngay trong căn nhà này. Trong căn phòng anh khóa lại, không bao giờ cho ai vào. Anh đã hứa sẽ không bỏ em. Em chỉ nhắc anh nhớ thôi.”
Kijay cắn mạnh môi đến bật máu. Màn hình nhòe đi vì nước mắt. Anh gõ vội, như một kẻ cầu xin:
Kijay
Kijay
“Đủ rồi… Anh không muốn nghe thêm.”
Nhưng tin nhắn vẫn đến, chậm rãi, dai dẳng như tiếng thì thầm từ cõi chết:
Kisa
Kisa
"Nhưng em muốn. Anh ơi, em không thể rời đi. Vì anh đã khâu em lại rồi. Em ngồi đây, nhìn anh, mỗi đêm. Chỉ có điều… em không thể cử động nếu anh không điều khiển.”
Điện thoại tuột khỏi tay Kijay, rơi xuống nền nhà vang lên tiếng cạch khô khốc. Anh ôm đầu, toàn thân run rẩy, trái tim nện từng nhịp đau buốt.
Trong góc phòng, một tiếng cười khẽ vang lên. Không to, không rõ ràng, nhưng chắc chắn không phải từ miệng anh.
Một giọng nói thì thầm sát bên tai, hôi tanh mùi máu:
Kisa
Kisa
Anh đã khâu rất đẹp. Đẹp đến mức… em cười được rồi này.

CHƯƠNG 2: Căn phòng khóa chặt

Sáng hôm sau.
Kijay choàng tỉnh dậy vì cơn lạnh quái lạ len lỏi qua từng khớp xương. Anh không nhớ mình đã ngủ từ lúc nào, chỉ biết cả người đang co quắp trên chiếc sofa ẩm ướt mùi mốc, cổ gãy sang một bên đau nhức đến mức muốn bật khóc. Trên sàn, chiếc điện thoại vẫn nằm lăn lóc. Màn hình tối đen, nhưng trong trí nhớ, những tin nhắn của Kisa lại hiện lên từng chữ, khắc sâu đến mức như ai đó đã khắc thẳng vào não:
Kisa
Kisa
"Trong phòng. Em thấy anh không ngủ.”
Kisa
Kisa
“Anh đã khâu em lại rồi.”
Kijay ôm lấy đầu.
Cảm giác buồn nôn dâng lên dữ dội
Kijay
Kijay
Đêm qua... là thật hay mơ?
Anh lê thân hình nặng nề ra hành lang. Ngay bên trái, cánh cửa gỗ mục nát vẫn đứng đó, im lìm, lạnh lẽo. Ổ khóa sắt hoen gỉ, trông giống như một con mắt mù, vô tri vô giác, nhưng lại đang lặng lẽ theo dõi từng cử động của anh.
Mỗi khi ánh mắt anh dừng trên cánh cửa, ký ức mờ mịt lại trỗi dậy. Tiếng la hét, tiếng đồ vỡ loảng xoảng, và mùi gì đó tanh ngọt, nồng nặc… rồi đôi mắt đỏ hoe của Kisa hiện lên, vừa oán trách, vừa cầu cứu.
Không… mình không làm gì sai, Kijay lẩm bẩm, lùi lại một bước.
Kijay
Kijay
Chỉ là trí tưởng tượng thôi.Chỉ là...
Anh cố gắng sống bình thường: đun một ít nước, nấu mì ăn liền, bật nhạc để xua bớt không khí nặng nề. Nhưng dù làm gì, sự im lặng vẫn nuốt chửng mọi âm thanh. Tiếng nhạc trở nên méo mó, chập chờn như vọng ra từ nơi xa lắc, và giữa những khoảng trống đó, A thề rằng anh nghe thấy… tiếng thì thầm khe khẽ từ phía căn phòng khóa kín kia.
Anh đặt bát mì xuống bàn, sợi mì vẫn còn nguyên, nước canh đã nguội ngắt. Anh không nuốt nổi.
Đêm buông xuống.
Kijay ngồi bất động trước điện thoại, chờ đợi điều gì đó. Khi màn hình rung lên, anh gần như lập tức mở ra.
Kisa
Kisa
"Anh định bỏ em trong phòng đó đến bao giờ?”
Trái tim kijay co thắt. Ngón tay run rẩy gõ từng chữ:
Kijay
Kijay
“Em muốn gì ở anh? Muốn anh phát điên sao?”
Hồi đáp đến ngay lập tức.
Kisa
Kisa
"Em muốn anh mở cửa.”
Kijay nhìn chằm chằm về phía căn phòng. Cánh cửa gỗ mục nát, ổ khóa cũ sờn… và một thứ gì đó vô hình đang chực chờ. Anh lấy chùm chìa từ ngăn kéo. Chìa lạnh ngắt, nặng như đúc từ máu.
Khi chìa chuẩn bị tra vào ổ, một luồng khí lạnh quét ngang gáy. Cơ thể anh đông cứng lại. Trong đầu, một giọng nói mơ hồ vang lên, không phải từ điện thoại, không phải từ bên ngoài, mà từ tận sâu trong trí nhớ:
Kisa
Kisa
"Anh hứa rồi… sẽ giữ em mãi mãi.”
A run bắn, đánh rơi chìa. Tiếng kim loại rơi xuống sàn vang vọng khắp căn nhà. Anh ngồi sụp xuống, ôm đầu, gào lên trong tuyệt vọng.
Nhưng ngay khi vừa ngẩng mặt, máu anh như đông cứng. Từ dưới khe cửa, một dòng chất lỏng sẫm đỏ đang từ từ rỉ ra, len lỏi thành vệt dài loang lổ trên nền gạch. Mùi tanh xộc thẳng vào mũi, đặc quánh, khiến anh ói khan không thành tiếng.
Điện thoại lại rung. Anh không muốn nhìn, nhưng bàn tay như bị ai đó cưỡng ép mà nhấc máy. Tin nhắn hiện lên, gọn gàng:
Kisa
Kisa
“Anh thấy rồi phải không? Đừng giả vờ nữa.”
Tim đập như muốn nổ tung. Kijay trượt dọc lưng tường, ngồi bệt xuống, mắt dán chặt vào cánh cửa. Im lặng tuyệt đối. Rồi…
“Cộp… cộp…”
Tiếng bước chân. Chậm rãi. Đều đặn. Nghe rõ mồn một từ trong căn phòng phát ra.
Không thể nào. Anh biết rất rõ. Căn phòng đó đã trống rỗng từ rất lâu. Nhưng tiếng bước chân vẫn tiếp diễn, như thể một người nào đó đang thong thả tiến về phía cửa.
"Cộp… cộp…”
Âm thanh dừng lại. Kijay nuốt khan, cổ họng khô khốc. Anh có thể cảm nhận rõ rệt rằng “thứ gì đó” đã đứng ngay phía bên kia.
Một tiếng gõ khẽ vang lên. Ba nhịp.
"Cốc… cốc… cốc…”
Nhẹ, nhưng sắc lạnh như kim xuyên thẳng vào lồng ngực.
Điện thoại lại sáng. Tin nhắn cuối cùng trong đêm hiện lên:
Kisa
Kisa
“Anh mở cửa đi. Em đứng ngay đây, chờ anh.”
Kijay trợn trừng mắt nhìn cánh cửa. Trong đầu, hình ảnh hiện ra rõ rệt: đôi bàn tay gầy guộc của B, móng tay gãy xước, đang cào cào từng đường trên mặt gỗ. Và phía trên, một gương mặt tái nhợt, đôi môi mím lại thành nụ cười méo mó, mỉm cười với anh từ bóng tối.

CHƯƠNG 3: Con rối biết cười

Cả đêm đó Kijay không ngủ. Anh ngồi chết lặng bên tường, mắt dán vào cánh cửa gỗ mục như thể chỉ cần chớp mắt, nó sẽ bật mở và thứ bên trong sẽ tràn ra. Điện thoại im lìm trên sàn, nhưng trong tâm trí anh, những dòng tin nhắn cứ vang vọng mãi.
“Anh mở cửa đi. Em đứng ngay đây, chờ anh.”
Căn nhà chìm trong bóng tối. Mỗi tiếng kim đồng hồ tích tắc như đập trực diện vào thái dương, khiến Kijay bứt rứt như sắp nổ tung.
Đến khi ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm xuyên qua khe cửa sổ, Kijay mới dám rời mắt khỏi căn phòng. Toàn thân rã rời, nhưng anh vẫn đứng lên, bước tới. Vệt máu đỏ thẫm từ khe cửa tối qua… biến mất. Sàn nhà sạch sẽ, trơn bóng, như thể chưa từng có gì xảy ra.
Kijay nuốt nước bọt, cố thuyết phục bản thân:
Kijay
Kijay
Chỉ là ảo giác. Mình kiệt sức quá rồi.
Anh quay đi, nhưng cổ họng nghẹn cứng khi thoáng liếc qua tấm gương trong phòng khách. Trong gương, anh vẫn là anh – hốc hác, mắt trũng sâu – nhưng ngay sau lưng, ở chỗ cánh cửa đáng lẽ phải khép chặt… anh thấy một bóng người.
Mảnh khảnh, đầu hơi nghiêng, mái tóc rũ che nửa khuôn mặt. Đôi tay dài ngoẵng, không tự nhiên như của con người, đang cử động giật cục, như thể bị treo bằng dây vô hình. Đôi chân khẳng khiu hơi lơ lửng, không chạm hẳn đất.
Khi Kijay quay phắt lại, phía sau anh trống rỗng. Căn phòng im phăng phắc.
Anh quay về phía gương. Bóng người đã biến mất.
Trán rịn mồ hôi lạnh. Kijay giơ tay chạm vào bề mặt gương – lạnh buốt như băng. Ngay khoảnh khắc ấy, một tiếng “tách” vang lên, như sợi dây bị kéo căng rồi đứt phựt. Trong gương, Kisa lại xuất hiện, lần này rõ hơn.
Khuôn mặt trắng bệch, môi nứt nẻ kéo thành một nụ cười rộng ngoác. Nhưng nụ cười không tự nhiên: hai bên khóe miệng như bị rạch toạc ra, để lộ hàm răng khấp khểnh. Đôi mắt Kisa dại đi, nhưng ánh nhìn lại găm thẳng vào Kijay, nồng nặc sự oán hận lẫn dịu dàng biến dạng.
Kisa
Kisa
Anh… hứa sẽ khâu em lại mà.
Giọng nói rít ra từ phía trong gương, méo mó như bị ai đó bóp nghẹt.
Kijay thét lên, ném gương vỡ tan tành. Mảnh thủy tinh văng khắp sàn, nhưng trong từng mảnh vụn, Kijay vẫn thấy đôi mắt Kisa phản chiếu, lấp lánh như đom đóm trong đêm tối. Chúng chớp mắt đồng loạt, khiến Kijay rùng mình lùi lại.
Điện thoại rung bần bật. Kijay liếc xuống – màn hình tự động sáng, không cần ai chạm. Tin nhắn mới:
Kisa
Kisa
“Đừng làm gương vỡ nữa. Em đau lắm.”
Máu anh như đông đặc.
T
U
A
Ngày trôi qua nặng nề. Kijay khóa chặt cửa phòng ngủ, nhốt mình trong đó. Nhưng đêm xuống, tiếng động lại bắt đầu: tiếng gỗ kẽo kẹt, tiếng bước chân giật cục, rồi những âm thanh lạo xạo như vật cứng bị kéo lê trên sàn.
Đến nửa đêm, Kijay không chịu nổi nữa. Anh mở cửa phòng, cầm theo cây kéo gỉ sét – thứ duy nhất giống vũ khí trong nhà. Căn nhà tối om, nhưng từ cuối hành lang, cánh cửa khóa chặt hé ra một khe hẹp.
Kijay
Kijay
Không thể nào… nó vốn bị khóa mà?
Kijay run rẩy tiến lại gần. Bên trong, bóng tối đen kịt. Nhưng trong thoáng chốc, A thấy rõ ràng một cánh tay thò ra từ khe hở. Gầy guộc, khớp xương lồi lên, đầu ngón tay quắt queo. Trên cánh tay, những đường chỉ khâu chằng chịt chạy dọc từ cổ tay đến tận vai, y như một con búp bê vải bị rách rồi vá lại.
Bàn tay đó ngoắc ngoắc, ra hiệu.
Kisa
Kisa
Vào đi… Anh…
Tiếng gọi vang vọng, nửa như van xin, nửa như ra lệnh.
Kijay lùi lại, tim đập dồn dập, nhưng đôi chân như bị đóng đinh tại chỗ.
Bàn tay kia đột nhiên co giật, rồi “rắc” một tiếng, xương cổ tay bẻ ngoặt sang bên, bàn tay rơi phịch xuống sàn, vẫn còn ngo ngoe như con rết. Kijay thét lên, ném cây kéo, nhưng khi nó chạm đất, tất cả biến mất. Cánh cửa lại đóng kín, không một khe hở.
Chỉ còn điện thoại chớp sáng lần nữa. Tin nhắn ngắn gọn:
Kisa
Kisa
"Em cười đẹp không, anh?”
Kijay quay sang tấm kính cửa sổ, và suýt ngất.
Phản chiếu trong lớp kính, anh không còn đứng một mình. Bên cạnh anh, Kisa đang nhoẻn miệng cười – nụ cười rộng ngoác đến tận mang tai. Nhưng cơ thể cậu không liền mạch: từng phần bị cắt rời, khâu lại bằng những mũi chỉ xộc xệch. Đầu gật gù như treo trên sợi dây. Cánh tay dài hơn bình thường, đung đưa như con rối.
Và cái đầu, chậm rãi xoay ngoặt một góc gần 180 độ, đối diện trực diện với A, đôi mắt lấp lánh như thủy tinh, thì thầm:
Kisa
Kisa
Em ở đây mà, anh…
Mọi thứ tối sầm trước mắt.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play