Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Xuyên Sách: Không Thể Kiềm Lòng

Chương 1

Chương 1:

- Nguyễn Duy An, đừng lại đây mà. Tránh xa em ra...

Giọng nói nghẹn ngào của cô gái cất lên, chân liên tục đạp về phía người đang tiến đến. Ánh mắt long lanh ngập nước quật cường ngước lên đầy cảnh giác nhưng trông vô cùng đáng thương, khiến người đối diện bất giác muốn lao đến ức hiếp.

Nguyễn Duy An rũ đôi mắt đen láy dừng lại trên bộ đồ ngủ mỏng manh của thiếu nữ ngồi trên giường, phần thân dưới cảm giác như bị lửa thiêu đốt, vừa nóng lại vừa đau lạ thường.

Bước chân anh tiến đến, cô gái trên giường liền nhích người lùi lại phía sau. Bàn tay nhỏ nhắn siết chặt ga giường đến nổi cả gân lên.

Huỳnh An Nhiên cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nhịp tim trong lồng ngực đã đập bình bịch vờ như sắp nhảy tọt ra bên ngoài.

- Em là em gái của anh đó. Tại sao anh lại giở trò đồi bại đó với em chứ?

Nghe lời cô nói, Nguyễn Duy An cười khẩy một tiếng, sau đó bước nhanh về phía giường. Một tay giữ chặt người cô lại, tay khác khẽ nâng chiếc càm thon gọn lên đối diện với tầm mắt anh.

Giọng anh lạnh nhạt cất lên, mang theo sức quyến rũ khó lòng mà từ chối.

- Em gái? Tôi họ Nguyễn, em họ Huỳnh, em tự mình nhận thức lại xem.

- Nhưng mà... ưm.

Không đợi lời nói ra khỏi miệng cô, người trước mắt đã cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại phía trước.

Nguyễn Duy An cạy đôi môi đang cố sức mím lại ra, luồng chiếc lưỡi không xương trót lọt đi vào bên trong, quấn lấy mật ngọt ở khoang miệng.

Huỳnh An Nhiên mở to mắt, bàn tay đấm mạnh vào lồng ngực đối diện. Song, sức lực nhỏ bé đó chẳng hề thấm tháp gì đối với anh.

Nguyễn Duy An dường như bị kích thích mà đè cô gái nhỏ xuống giường. Đôi mắt đục ngầu dán chặt trên gương mặt đỏ bừng dưới thân, khóe môi nhếch lên tạo thành một đường cong dễ thấy.

- Muốn chống tôi? Em nghĩ hôm nay ai sẽ cứu được em chứ?

Dứt lời, gương mặt lưu manh của hắn tiến đến gần. Bàn tay thô ráp lướt dọc xuống làn da mịn màng của Huỳnh An Nhiên khiến cô run lên bần bật.

Cảm nhận được sự sợ hãi của người dưới thân, Nguyễn Duy An bật cười trầm thấp, khẽ cúi gần thì thầm vào tai cô gái nhỏ.

- Đừng sợ, mọi chuyện chỉ mới là bắt đầu thôi mà. Bé cưng, đây chẳng phải là lần đầu tiên mà.

Ngừng một chút, người kia thổi nhẹ vào tai cô một làn hơi nóng rực, rồi nói tiếp.

- Em nhớ lại đêm đầu tiên của chúng ta xem. Chẳng phải lúc đó em sung sướng đến mức đá động đến căn phòng bên cạnh luôn à?

Nhắc đến đây, Huỳnh An Nhiên đỏ bừng mặt. Trong đầu xuất hiện những mảnh ký ức mơ hồ về cái đêm mùa đông vài năm trước.

Khoái cảm không ngừng truyền đến từ phía bên dưới khiến cô phải cong người đón nhận từng đợt. Tiếng rên rỉ không thể kiềm chế mà bật ra khỏi miệng.

Mặc cho cô nài nỉ vang xin, người đàn ông phía sau vẫn không hề dừng lại. Hông liên tục nhấp nháy khiến cô không tự chủ là hét lên thành tiếng.

Kích thích còn chưa đi thì tiếng đập cửa bên ngoài đã truyền đến. Giọng nói lo lắng của mẹ và ba dượng thay nhau vang lên, từ ngoài truyền vào.

- Con gái, không sao chứ? Xảy ra chuyện gì rồi sao?

- An Nhiên, xảy ra chuyện gì vậy. Chú và mẹ con ở bên ngoài đây.

Nghĩ lại đêm đó, Huỳnh An Nhiên không nhịn được mà rùng mình.

- Đừng mà, thực sự không được đâu. Anh Duy An, ngày mai em có cuộc th...

- Cuộc thi quan trọng hay tôi quan trọng?

Lời cô còn chưa dứt, Nguyễn Duy An đã trầm giọng cắt ngang. Ánh mắt nóng rực của anh chăm chú nhìn vào đôi gò bồng trắng nõn đang nhấp nhô phía sau lớp áo ngủ.

Huỳnh An Nhiên cảm thấy không xong rồi. Dưới ánh nhìn của anh, máu nóng trong người cô không biết từ đâu lại xuất hiện.

Gương mặt đỏ bừng bừng như phơi nắng giữa trưa, đôi mắt long lanh ngập nước ngẩn lên nhìn anh. Dường như muốn mở miệng từ chối nhưng lại chẳng biết nói ra thế nào.

Nhìn cô như thế này, trong lòng Nguyễn Duy An vô cùng hài lòng. Bàn tay cách một lớp áo bắt đầu xoa nắn rồi đưa đến trước mắt cô

- Em xem, bản thân em đã như thế này còn muốn từ chối anh à? Huỳnh An Nhiên, em nên nhớ, không phải ai cũng cưng chiều em như tôi đâu.

Huỳnh An Nhiên muốn mở miệng từ chối, song chỉ vừa hét môi đã bật ra âm thanh rên rỉ ướt át nên đành cắn chặt răng lại.

Gương mặt cô đỏ bừng, làn đằng sau lớp áo bị Nguyễn Duy An trêu chọc đến ửng hồng. Bàn tay thô ráp của anh chậm rãi tiến vào hang động chật hẹp bắt đầu khai phá.

- Ưm...

- Vẫn chặt như lần đầu.

Nguyễn Duy An khẽ cười, chen thêm một ngón tay nữa đi vào.

Hạ huyệt bị kéo căng đến trắng bệch, thành hang động cố hết sức co bóp thả lỏng ra. Huỳnh An Nhiên há miệng thở dốc, hai chân bị banh ra hết cỡ, để lộ nơi tư mật rõ rành rành trước mắt người đàn ông vừa lạ vừa quen.

- Đừng nhìn...

Ánh mắt nóng rực của Nguyễn Duy An vẫn chăm chăm dán chặt vào nơi đó. Ngón tay đặt trong hang động càng quấy kịch liệt hơn, dâm thủy theo ngón tay thụt ra thụt vào bắn ra bên ngoài.

Một giọt nước ấm nóng văng trúng mu bàn tay đang đặt trên bắp đùi trắng ngần của Huỳnh An Nhiên. Cô đỏ mặt, khẽ đưa mắt quan sát sắc mặt người kia thì bên tai nghe thấy giọng nói cảnh cáo.

- Còn nhìn như vậy nữa thì ngày mai đừng mong xuống khỏi giường.

Huỳnh An Nhiên giật mình nhắm chặt mắt lại, đúng lúc này bên dưới như có dòng điện chạy xẹt qua, tốc độ tay của người đàn ông kia đẩy nhanh hết mức. Cô cắn chặt răng, ngón chân co gắp lại.

- A a a a a.

____

Huỳnh An Nhiên vừa đọc chương tiểu thuyết đang hiển thị trên màn hình vừa nhăn mặt. Trong lòng thầm mắng, sao tác giả có thể viết ra loại truyện anh em kế như thế này chứ?

- Mẹ kiếp, truyện toàn thịt với thịt chẳng có tí nội dung nào. Bà đây ăn thịt sắp ngán đến tận cổ rồi.

Lời vừa nói ra khỏi miệng, cô lại thầm mắng chính mình. Rõ ràng là bản thân muốn tìm truyện thịt và được mọi người giới thiệu mới đến mà.

Huỳnh An Nhiên thầm thở dài một tiếng. Song, cô lại bắt đầu chê sang nội dung.

Rõ ràng cả hai đều là học sinh cấp ba, còn chưa đủ tuổi làm chuyện đó cơ mà.

- Tác giả này bị làm sao ấy nhỉ? Không sợ dạy hư con nít à?

Lời cằn nhằn của cô vừa dứt, ngoài phòng khách truyền đến tiếng gõ cửa liên tục.

Huỳnh An Nhiên nhìn đồng hồ rồi nhíu mày. Giờ này ai lại đến nữa chứ?

Chương 2

Chương 2:

Huỳnh An Nhiên nhìn đồng hồ rồi nhíu mày. Giờ này ai lại đến nữa chứ?

Cánh cửa vừa được đẩy ra, trong tầm mắt của cô, người đàn ông mặc áo hoodie đen ngẩn đầu.

Trong một giây ngỡ ngàng, ánh sáng trước mắt Huỳnh An Nhiên chợt vụt tắt. Bên tai nghe thấy giọng nói trầm ấm nhưng chứa đầy ghê rợn.

- Anh tìm được em rồi.

_______

Mùa hè nóng nực qua đi, những làn gió nóng bức được thay bằng luồng không khí mát mẻ. Đây cũng chính thức đánh dấu mùa tựu trường đã đến.

Sáng sớm, mặt trời vừa ló dạng chưa bao lâu nhưng trước cổng trường Trung học đã chật kín xe. Học sinh mặc áo mới, cười nói với nhau bước vào cổng trường.

Huỳnh An Nhiên không là ngoại lệ, năm nay cô chính thức bước vào ngôi trường cấp ba nổi tiếng nhất của tỉnh theo như sự kì vọng của ba mẹ trước đó.

Nhìn lướt qua từng vị phụ huynh đưa con đến trường, bước chân cô hơi khựng lại, trong lòng cảm giác có chút gì đó rất khó chịu không thể nói ra.

Bước dọc theo dãy hành lang được ánh nắng ấm áp chiếu rọi, ánh mắt Huỳnh An Nhiên chạm phải một đám học sinh nam đang tụ tập cách đó không xa.

Ánh mắt cô dừng lại trên cánh tay rắn chắc của bạn học nam nào đó đang giữ chặt cổ áo người đối diện. Bàn tay màu bánh mật nắm chặt đến nổi cả gân.

Dường như nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cả hội chợt quay đầu nhìn về phía này. Ánh mắt sắc lạnh của bạn nam xẹt ngang qua cô, khiến bước chân đang đi của Huỳnh An Nhiên chợt khựng lại.

"Ánh mắt đó..."

"Không phải là người đó chứ?"

Ngay giây sau khi cô vừa đặt dấu chấm hỏi trong đầu, cơ thể dường như vừa bị đun trong lửa mà nóng lên. Cô có cảm giác như máu trong người mình bất giác sôi lên từ lúc nào.

Huỳnh An Nhiên nhanh chóng dời tầm mắt, tăng tốc bước chân đi càng nhanh càng tốt. Cô có cảm giác như ánh mắt kia vẫn chưa rời khỏi cơ thể mình, vì thế cứ cúi đầu bước đi mà không dám quay mặt lại.

Ở phía Nguyễn Duy An, khi anh vừa giơ tay kéo cổ áo một học sinh nam láo nháo trước mặt thì bên tai loáng thoáng nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô gái nào đó thì khựng lại.

Đôi chân mày rậm nhíu chặt lại, cố gắng quan sát xung quanh xem có cô gái nào đang đến gần không, liền chạm phải một gương mặt thanh tú đứng cách đó một dãy phòng học.

"Xa như vậy mà có thể nghe thấy tiếng của cô ấy sao?"

Đang lúc anh còn ngờ vực, bên tai lại nghe thấy giọng nói kia một lần nữa.

"Không được, mình phải tránh xa anh ta"

Nguyễn Duy An ngớ người, khóe môi nhếch lên bật cười lạnh.

Mẹ kiếp, mới gặp lần đầu đã nghĩ xấu về ông đây rồi à? Tốt nhất đừng để tôi gặp lại, nếu không đừng trách ông đây ra tay với con gái.

Bước đi của Huỳnh An Nhiên mỗi lúc một xa, cuối cùng đã khuất bóng tầm mắt của người nào đó. Cô tựa lưng vào tường thở phào một cách nhẹ nhõm.

Tinh thần buông thõng chưa lâu, bỗng dưng bên tai cô nghe thấy giọng nói lười biếng mang theo sự đe dọa truyền đến.

- Thấy được cái gì rồi cũng phải ngậm miệng lại không được nói với thầy cô biết chưa?

Huỳnh An Nhiên giật mình, lập tức ngẩn đầu đầy cảnh giác.

- Cậu... cậu...

Cô muốn hỏi người kia đi theo sau cô từ lúc nào. Nhưng nói lắp nửa ngày chẳng ra hết câu, nên đành ngập miệng lại, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Nguyễn Duy An dường như không tin, một tay chống lên tường, giam cầm cô gái lại giữa lồng ngực của mình. Sau đó, cúi đầu tiến lại gần.

Mùi sữa tắm thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể trắng mịn của Huỳnh An Nhiên khiến anh chợt sững người, ánh mắt trong vài giây đã tối sầm lại.

"Mẹ kiếp, thơm như vậy sao?"

- Cậu muốn làm gì? Ở đây là trường học đó, tôi có thể la lên để thầy cô đến bất cứ lúc nào.

Nghe thấy giọng nói cùng với gương mặt hết sức bình tĩnh đối diện, Nguyễn Duy An khẽ bật cười lạnh. Anh nhướng mày, tỏ ra thích thú rồi lên tiếng.

- Cứ thử xem. Người ở chung với tôi chẳng mấy ai tốt đẹp cả. Cậu nghĩ thầy cô sẽ tin lời của cậu à?

- Sao lại không chứ?

Nguyễn Duy An lười đối đáp với cô gái trước mặt, đôi mắt khẽ rũ xuống dừng trên phù hiệu trước ngực Huỳnh An Nhiên.

- Huỳnh An Nhiên học lớp 10A1 à? Thú vị rồi đây.

Dứt lời, anh liền xoay người, đút tay vào túi quần, nghênh ngang rời đi.

Huỳnh An Nhiên nhíu chặt chân mày, bàn tay siết chặt gấu váy. Trong lòng thầm mắng người kia không biết liêm sỉ, còn nói rằng 'quân tử trả thù mười năm chưa muộn'.

Đáng tiếc cô không biết được rằng, những lời mình chỉ nói ra trong lòng lại bị bạn học kia nghe thấy tất thải không sót một chữ.

Nguyễn Duy An khẽ nhếch môi, mặc dù nghe thấy hết nhưng không hề tức giận, thậm chí còn tận hưởng sự mắng chửi mà người kia dành cho mình.

"Để rồi xem, tôi xử cậu như thế nào. Huỳnh An Nhiên à, ở trường này cậu dám mắng chửi tôi như vậy, xem ra gan cũng không nhỏ đâu nhỉ?"

Chương 3

Chương 3:

Sau ngày hôm đó, Huỳnh An Nhiên cảm giác dường như có gì đó không đúng như thường lệ.

Hễ cô xếp hàng để mua đồ dưới căn tin, sẽ có một đám học sinh nam đến chen chúc hất cô ra khỏi hàng. Bọn họ đùa giỡn như không hề biết chuyện mà bản thân đã chen vào hàng người khác.

Nếu Huỳnh An Nhiên lên tiếng nhắc nhở, họ chỉ xin lỗi qua loa rồi tiếp tục đùa giỡn như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Cho đến một hôm, khi cô đang đi đến dãy hành lang trở về lớp học thì chạm mặt một anh trai lớp trên. Người kia nhìn thấy cô liền nở một nụ cười tựa như mấy anh học trưởng trong phim thanh xuân vườn trường nước ngoài.

Huỳnh An Nhiên bắt gặp cảnh này có chút ngây người.

"Cuối cùng cô cũng hiểu ra được tại sao học trưởng dịu dàng lại được các bạn học sinh nữa săn đón như vậy rồi. Cô cũng thích quá đi mất."

- Em là Huỳnh An Nhiên lớp 10A1 đúng không?

Giọng anh khẽ cất lên mang theo sự ấm áp khiến trái tim "thiếu nữ" của Huỳnh An Nhiên đập liên hồi.

- Phải, anh tìm em có chuyện gì sao?

- Ừm, năm nay tụi anh sắp phải ôn thi tốt nghiệp rồi. Không thể thường xuyên trực page trường được, nên đã quyết định tìm các bạn mới bàn trường như các em.

- Page trường?

Huỳnh An Nhiên hơi bất ngờ, nhưng trong lòng đã thầm cười mãn nguyện.

"Nghĩa là cô có thể biết tất tần tật tin bát quái trong trường này rồi. Tuyệt vời quá đi."

- Vâng, anh cứ yên tâm giao nó cho em. Đảm bảo em không làm các anh thất vọng đâu.

Cuộc trò chuyện vui vẻ của hai người vô tình rơi vào tai của một bạn nam khác đang đứng nép bên góc tường.

Nguyễn Duy An cầm chặt quả bóng đến nổi hết cả gân tay, đôi chân mày nhíu chặt lại có vẻ như không mấy vui vẻ.

Chợt có một lực từ phía sau truyền đến khẽ vỗ vai anh, đi cùng là giọng nói chán chường của người kia.

- Này, sao cậu lại đứng đây thế? Bọn này chỉ đang đợi một mình cậu thôi đó.

- Đến ngay đây.

Nguyễn Duy An khẽ đưa mắt về phía hai người một nam một nữ phía xa rồi xoay người đi về phía ngược lại.

_____

- Mẹ, dọn đồ thế này để làm gì vậy?

Nhìn chiếc vali to đùng được đặt cạnh ghế sô pha, bên cạnh còn một đống đồ đang được mẹ xếp lại, Huỳnh An Nhiên khẽ chau mày, khó hiểu lên tiếng.

Nghe thấy giọng cô, người phụ nữ ngồi dưới sàn chợt khựng lại, cứng nhắc ngẩn đầu.

Thấy gương mặt của cô, sắc mặt mẹ Huỳnh càng trở nên khó coi. Mãi một lúc sau, bà mới gượng gạo mở lời.

- An Nhiên, chúng ta dọn đến nơi ở mới, được không?

Nghe giọng nói không kiềm được run rẩy của mẹ Huỳnh, trong đầu cô chợt xuất hiện những tình tiết khác lạ mà bản thân chưa từng đọc trong truyện này.

____

- Tại sao mẹ lại là người như vậy chứ? Chẳng phải hai người vừa mới ly hôn chưa bao lâu sao, bây giờ bên cạnh mẹ đã có người đàn ông khác rồi?

Huỳnh An Nhiên hất đổ chiếc vali vừa được sắp xếp gọn gàng, sau đó hét lớn vào mặt người phụ nữ trung niên đang cúi đầu đứng đối diện.

- Tại sao tôi lại có người mẹ lăng lòa như bà chứ? Ba tôi đi làm kiếm bao nhiều tiền cho bà tiêu sài, cuối cùng bà lại nhẫn tâm ly hôn với ông ấy.

- Chẳng những vậy còn cặp bồ bên ngoài, cấm cho ông ấy cặp sừng to đùng.

- Mẹ không có, không phải như vậy đâu An Nhiên.

Mẹ Huỳnh ngẩn đầu, nước mắt tuông dọc xuống gương mặt, vừa nói cơ thể bà vừa nấc lên theo từng nhịp.

- An Nhiên, mẹ và chú chỉ mới quen nhau gần đây thôi.

- Quen nhau gần đây?

Huỳnh An Nhiên bật cười khinh thường, ánh mắt nhìn người phụ nữ trước mắt hệt như người xa lạ chưa từng quen biết.

- Mới quen mà dám tin tưởng dẫn con gái mình đến nhà người ta sống sao? Bà biết gì về gia đình ông ta, có biết họ hàng nào của ông ta không, có biết rõ tính nết của ông ta không?

Nghe lời chất vấn từ cô con gái ngoan ngoãn từ bé đến lớn của mình, mẹ Huỳnh thoáng sững người. Khóe môi mấp máy nhưng chẳng nói thành lời.

____

Thấy đôi mắt không chứa bất kì tia cảm xúc nào của Huỳnh An Nhiên, mẹ Huỳnh vội lên tiếng giải thích.

- Mẹ đã tìm hiểu kĩ rồi. Vợ ông ấy mấy cách đây mười năm rồi, hiện tại có một đứa con trai học lớp 12...

Ngừng một chút, dường như sợ cô từ chối, bà lại nói tiếp.

- Thằng bé đó hiếm khi về nhà, con không cần sợ hãi đâu. Mẹ và ông ấy trước đây từng học cùng một trường, xem như đã hiểu rõ không ít. Vả lại, thời gian gần đây mẹ đã điều tra, hỏi thăm đủ đường rồi. Không có bất lợi gì cho con cả.

Huỳnh An Nhiên thầm cười nhạt trong lòng. Bà ấy không phải là không nghĩ cho con gái mình, mà chính là không biết rõ con trai nhà kia mưu mô cỡ nào thôi.

Thấy cô mãi không lên tiếng, mẹ Huỳnh lại thở dài.

- An Nhiên, ly hôn không phải một người muốn là được. Mẹ và ba con... đã sớm không còn tình cảm rồi. Bọn mẹ chỉ mong con có thể thi tốt nên không nói ra sớm thôi.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play