Thật Độc Hại...!! [ Bh | Gl | Bách Hợp | Girl Love ]
1.Yêu Quái
3 giờ sáng tại con hẻm vắng gần khu vực ăn chơi sầm uất.
Một cô gái say xỉn,loạng choạng vừa bước ra khỏi cửa quán bar gần đó.
Mẫn Xin
Hư.ư.*Lờ mờ nhìn đường đi phía trước*
Mắt cô giờ đã đục mờ,chẳng thể nhìn rõ cái gì phía trước nữa.
Nhưng đi thêm vài bước,trước mắt cô xuất hiện một dáng người.
Dưới ánh trăng tàn người nọ trắng đến phát sáng,đang một mình cô đơn đi về phía trước.
Bóng tối bao phủ không gian hiu quạnh,có một người đang dỗi theo một người,người ở sau không kìm chế được mà đuổi theo thứ ánh sáng mình nhìn thấy.
Mẫn Xin
*Đi theo người phía trước*
Mẫn Xin
Ực là. tiên nữ.sao.*Lẩm nhẩm trong miệng*
Người nọ dường như không có ý định dừng lại,chậm rãi đi vào một ngã rẽ.
Cô cũng tò mò đi theo,đến lúc vừa vào ngã rẽ cô đã thấy người nọ đứng yên không nhúc nhích.
Bất ngờ trong con hẻm vắng vẻ người nọ xoay người lại,lộ ra đôi mắt to tròn không phản chiếu lấy một tia sáng nào,cùng làn da trắng nhợt vì bóng tối và đôi môi đỏ như máu.
Ngũ quan xinh đẹp,sắc xảo,hài hòa và tinh tế.Từng nét từng nét hiện lên rõ rệt cũng như sống động hơn khi người nọ tới gần.
Mẫn Xin
Phụ...*Thở hổn hển*
Mẫn Xin cảm thấy tim mình như bị vật gì đó chèn ép,nó khiến cô gần như không thể thở bình thường.
Người nọ càng tiến tới cô càng sợ hãi,không thể nào quay đi mà chỉ biết lùi dần về sau...Đến khi bản thân ngã xuống.
Một đóa hoa kiều diễm lại tỏa ra mùi hương ngọt ngào đến chết người.
Mẫn Xin
*Nuốt nước bọt nhìn nàng*Yêu quái...
Diệp Khuynh
Hờ...*Phì cười*
Thật sự là yêu quái,Mẫn Xin thật xui xẻo.
Nhưng giọng nói này thật hay.
Giọng nói dường như có thế ngọt ngào,dịu dàng,đanh đá hay giễu cợt đều tùy ý...Chỉ cần chủ nhân của nó muốn là được.
Diệp Khuynh
Lạnh quá...*Khẽ rên lên*
Thiếu nữ trước mặt khẽ run lên.
Một cơn gió thổi qua khiến Mẫn Xin lạnh cống.
Miệng cô còn thở ra khói.
Diệp Khuynh
*Nhìn chằm chằm cô*...
Dường như nàng đang nói gì đó.Mẫn Xin không thể nghe rõ,và đầu cô đau nhói một cách vô lý.
Chỉ thấy hình ảnh xung quanh đảo điên,môi nàng khẽ đóng rồi lại mở...Cứ như đã niệm một bài chú nào đó.
Diệp Khuynh
*Cúi người,môi ghé sát tai cô*Về nhà...
Sau lời nói của nàng,Mẫn Xin cảm thấy một cơn đau nhẹ ở cổ.
Màu đỏ của máu nhanh chóng bao phủ trong mắt Mẫn Xin và cô đã ngắt đi.
Mẫn Xin
*Chậm rãi mở mắt ra*
Ôi đầu cô đau như búa bổ.
Mẫn Xin
*Nhìn lên trần nhà*
Căn phòng kém rèm kín mít.
Tại sao cô lại không mặc đồ.
Cô hoảng loạn nhìn xung quanh.Nằm bên cạnh cô lúc này là một cô gái xinh đẹp không mặc quần áo.
Chăn kéo ngang bã vai nàng ta,lộ ra phần xương vai xanh và chiếc cổ trắng ngằn đầy vết hickey gợi cảm.
Mẫn Xin
*Khẽ nuốt nước miếng*
Tóc tai cả hai đều đầy hỗn loạn rơi trên gối,cả trăm sợi đè lên nhau,chỉ khi Mẫn Xin ngồi dậy tóc của cô mới ngay ngắn lại đôi chút.
Nàng lười biếng mở mắt ra nhìn cô.
Mẫn Xin
*Ngơ ngác nhìn nàng*
Mẫn Xin
"Hôm qua đã..."*Cố nhớ*
Cô không nhớ chuyện gì hết,cô thật sự cảm thấy vô cùng nhức đầu khi nhớ lại.
Đầu cô...Nó sắp phát nổ rồi.
So với sự mất bình tĩnh của cô thì nàng có vẻ thảnh thơi hơn.
Một ánh mắt cũng không thèm cho cô,chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc mình,đùng các ngón tay thon dài trắng trẻo của bản thân vén vài lọn tóc rối loạn ra sau tai.
Diệp Khuynh
Oa..*Ngáp nhỏ,dùng tay che miệng*
Mẫn Xin
*Im lặng nhìn nàng*
Diệp Khuynh
*Khẽ liếc nhìn cô*Buổi sáng vui vẻ.
Nàng cười...Chỉ là mĩm cười thôi nhưng nó khiến trái tim cô thình lình run rẩy như thể sắp chết.
Lại nhớ tới chuyện gì đó liền tái xanh mặt,vội vàng rời khỏi giường.
Không thể nhanh hơn,cô dùng hết tốc độ để gom quần áo chạy vào nhà tắm.
Diệp Khuynh
Đồ lỗ mãng.*Trách móc nhìn theo cô*
Dù là trách móc nhưng giọng nàng vẫn thật ngọt....
2.Quán Bar
Mẫn Xin nhìn thân hình loang lổ đầy vết bầm tím của bản thân trong gương,trong lòng đầy nghi vấn và kinh hoàng.
Cơ thể cô,...một cơn đau inh ỏi.
Mẫn Xin nhanh chóng mở van nước trên bồn,để dòng nước chảy được dịp chảy ào ạt ra ngoài vòi,cô vội vàng đưa tay hứng nước hắt vào mặt mình,nhằm ép bản thân tỉnh táo.
Mẫn Xin
*Nhìn gương mặt đầy giọt nước qua gương*
Mẫn Xin
*Dùng tay gạt nước trên mặt rồi vội vàng leo vào bồn tắm*
Một lúc sau Mẫn Xin bước ra từ nhà vệ sinh,nhìn quanh mới phát hiện người nọ đã đi mất.
Cô cũng nhanh chóng bỏ về.
Khi bước ra khỏi phòng cô mới phát hiện đây là một phòng khách sạn gần quán bar...
Mẫn Xin trở về nhà,sau chỉ có ngủ và ngủ đến khi trời sập tối.
Như một thói quen cô tỉnh lại lúc 6 giờ tối,tắm rửa,thay đồ và lại đến quán bar.
Cuộc sống của cô luôn đơn giản như vậy,cô thích những nơi có tính giải trí và sự nháo nhiệt cao.
Đào Thanh Anh
Bạn ơi.*Vòng tay qua ôm trọn bờ vai cô*
Cậu bạn thân của cô khi thấy cô tới liền đi lại nắm lấy cô,kéo cô tới chỗ của cậu.
Một nhóm người vừa quen vừa lạ xuất hiện trước mặt cô.Như một người đã rành mạch chuyện ăn chơi,Mẫn Xin rất nhanh đã nhấp vài ngụm rượu nặng trát họ đưa tới,hòa nhập với họ...
Trong bàn nhậu nếu không quen mặt thì qua vài chén sẽ thành người quen.
Vài ngụm đầu tiên Mẫn Xin cảm thấy cơ thể mình ấm dần,tâm trạng cũng vô cùng thoải mái và hưng phấn.Đúng là chỉ có rượu mới có thể mang lại cho cô cảm giác thư giãn này.
Âm nhạc của quán bar đập ầm ầm hai bên tai cô.
Một lúc sau,bởi vì bụng đã chứa nhiều cồn hơn,Mẫn Xin đã bắt đầu hơi lâng lâng.Kèm với âm nhạc ồn ào trong bar khiến cô càng hưng phấn hơn,mất khống chế và cứ tiếp tục uống với họ.
Đào Thanh Anh
H.um..*Cắn điếu thuốc,nhâm nhi một ít rượu*
Cậu nhìn qua cô,ánh mắt rơi xuống đôi tay run run của cô...Oh không có gì bất ngờ,dường như kẻ nghiện nào cũng có dấu hiệu này.
Đào Thanh Anh
Ha.Mẫn Xin của tôi...*Cười cợt nhìn cô*
Đào Thanh Anh
Không phải chơi quá liều rồi chứ?
Mẫn Xin
Hờ...*Ngã người ra sau ghế,ánh mắt hờ hững nhìn cậu*
Trương Triết Hy
*Cười cợt nhìn cô*Rõ ràng...Mà thôi đừng chọc Mẫn Xin nhà chúng ta nữa.
Trương Triết Hy
Hôm nay ai say trước thì phải khao nha.*Năng cao ly lên,uống trước mặt mọi người để làm gương.*
Sau loạt động thái của cô ấy thì cả bàn đều hừng hực khí thế,ai cũng phải làm một ngụm lớn để chứng minh bản thân,Mẫn Xin cũng không ngoại lệ.
Chuyện chơi đồ...Mẫn Xin không có phủ nhận a.Đám người ở đây chẳng có ai tốt đẹp gì,không phải toàn là dân chơi có tiếng trong thành phố không sao.
Sung sướng nên sinh hư thân mà.
Rượu chè cờ bạc,gái gú trai tráng...Chẳng có thứ gì mà họ chưa từng trải qua.
Ít nhất không gây hại cho ai là đươc.
Trương Triết Hy
*Châm thuốc lên hút,xong liền châm chọc nhìn Thanh Anh*
Trương Triết Hy
Thật sự không nghĩ tới cô bạn gái của cậu lại kiếm tới tôi đó.
Đào Thanh Anh
*Không vui*Con điếm đó...
Trương Triết Hy
Ây ây nói bậy rồi nha.*Ngăn cậu lại*
Đào Thanh Anh
Hừ...*Im lặng hút một hơi sâu thuốc lá để bình tĩnh*
Mẫn Xin
*Cười khẩy nhìn cậu*
Ai cũng biết bạn gái của Đào Thanh Anh vừa cặp kè với cậu ta vừa đi liếm láp tiền của người khác...
Mọi người trong bàn thấy cảnh tượng như vậy cũng cười khinh miệt,buông vài lời khuyên cho cậu chớ tức giận vì người không đáng.
Ly này tới ly khác trước mặt Mẫn Xin được rót đầy rồi cạn nhanh chóng,cứ liên tục như vậy đến khi cô ngã ra sau.Cả cơ thể dường như nằm trên ghế hơi,mắt vẫn chỉ chăm chăm nhìn ly rượu đã cạn.
Chẳng có ai bất ngờ,Mẫn Xin là một người bê tha.
Cơ mà...Ai ở đây không như vậy.
Mẫn Xin
*Ngã đầu ra sau ghế*
Có một số người nhìn qua cô rồi phì cười thành tiếng.
Trương Triết Hy cũng không nhịn được phải lên tiếng.
Trương Triết Hy
Mẫn Xin à,hôm qua thật là nồng nhiệt.*Lời nói đầy ẩn ý*
Mẫn Xin
*Nhàn nhạt nhìn cô,không hiểu ý cô*
Đào Thanh Anh
*Chạm vào vết đỏ trên cổ cô*
Mẫn Xin
*Nhăn mặt ngồi thẳng dậy*
Mọi người lại được một phen bật cười trêu chọc cô.
...
Ai lại cắn cậu ra như vậy chứ?Chó sao?*Cười lớn*
...
Chắc chắn đã rất hừng hực và nồng cháy a...*Thích thú tưởng tượng*
Mẫn Xin
Tôi không biết...*Thấy nhức đầu*
...
*Cười cợt*Chắc hôm qua phê lắm haha.
Đào Thanh Anh
Chơi tới mức không nhớ luôn sao?*Mỉa mai*
Mẫn Xin
*Im lặng,lại ngã lưng ra sau ghế*
Mọi người bắt đầu đổi chủ đề.
Mẫn Xin vẫn thi thoảng sờ vào gáy và cổ mình.
...
Mỹ nhân sao?*Trầm trồ*
Trương Triết Hy
*Nhàn nhã không quan tâm mấy*
...
Là tuyệt sắc giai nhân sao?*Một người khác hưng phấn lên tiếng*
Mẫn Xin
*Chỉ lặng lẽ đảo mắt nhìn qua*
Ở ngay quầy bar là một cô gái xinh đẹp,ăn mặc mát mẻ,ánh mắt hờ hững lả lơi nhìn về phía họ.
Trên mặt bàn,trước mặt cô ta là một đống vỏ chai rượu lăn lóc.
Mẫn Xin
*Im lặng ngắm nhìn người nọ*
Tuy cô ta đẹp nhưng so ra còn thua xa người con gái hôm qua cô gặp.
Sao tới giờ cô vẫn còn nhớ đến nàng ta...
3.Gặp Lại
Đang phân vân ngã đầu về sau tựa vào thành ghế suy nghĩ,thì bỗng một hình bóng quen thuộc đập vào mắt cô.
Dù hình ảnh có bị ngược cô vẫn nhận ra người nọ.
Mẫn Xin
*Ngớ người*"Cô ta.?"
Người đó đang đứng trong đám đông,vẫn nước da trắng sáng như ánh trăng đêm rằm,vẫn gương mặt và biểu cảm hờ hững,kiều diễm,mê hoặc người.
Có điều so với cô,trên người người nọ chẳng hề có bắt kì dấu vết nào.
Mẫn Xin hoài nghi bản thân,hơi nheo đôi mắt lại.
Bỗng một nguồn hơi mát thổi vào mặt cô,ngay sau đó ánh mắt người nọ dừng ở chỗ cô.
Mẫn Xin
*Vội ngồi dậy.*Tôi đi vệ sinh.
Đào Thanh Anh
Đi đi,cậu cần nói sao...*Bất mãn nhìn cô*
Bàn giờ hơi trống vì đã có vai người tiến đến chỗ cô gái lúc nãy để bắt chuyện làm quen.
Mẫn Xin cũng không quan tâm họ mà nhanh chóng rời đi.
Ở trong nhà vệ sinh,cô cố gắng trấn tĩnh bản thân đôi chút.
Diệp Khuynh
Lại gặp nhau nữa rồi.
Lại giọng nói ngọt ngào đến chảy nước đó.
Có lẽ cô mất tập trung đến mức nàng bước vào từ bao giờ mà cô cũng chẳng hay,chỉ đến khi nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương và nghe được giọng nói của nàng cô mới biết.
Mẫn Xin
*Bình tĩnh nhìn nàng*
Nàng chỉ cười cười với cô,cứ như quen biết qua loa một câu chào hỏi..,sau khi nói xong câu đó nàng cũng chẳng tiếp tục nói gì.
Nàng đi đến chiếc bồn rửa tay bên cạnh cô,tỉ mỉ rửa sạch đôi tay xinh đẹp của mình,cổ họng còn khẽ ngân nga một giai điệu vui tươi nào đó mà cô không biết.
Có thể nó là do nàng tự tạo ra.
Mẫn Xin cố gắng không để ý đến nàng nhưng ánh mắt cô thi thoảng vẫn rơi vào chiếc cổ trống trơn đó...
Như nhìn ra thắc mắc của cô nàng liền quay ngoắt người lại đối diện cô.
Diệp Khuynh
Sử dụng kem che khuyết điểm đó,thật sự rất nhiều a...*Bĩu môi,ánh mắt tỏ ra hờn dỗi*
Mẫn Xin
Cô cũng cắn tôi...*Nói rồi bất giác sờ cổ*
Khác với chất giọng ngọt ngào như đường cát của nàng,giọng của cô có phần lười biếng và nghe khá nhựa nhựa.
Có cảm giác cô dường như rất lười mở miệng.
Nàng nghe vậy chỉ cười lên một tiếng,không đợi cô nói gì thêm mà đã đi ra ngoài.
Chẳng hiểu vì sao Mẫn Xin luôn thấy người này kì lạ.
Sau khi nàng đi,cô còn nán lại một chút để soi gương.
Từ đâu một bóng đen trong góc khuất vụt qua,khiến cô giật mình sợ hãi,muốn nhìn xem thứ đó là cái gì nhưng lại không thể nhìn thấy nữa.
Cô đành mang tâm trạng bất ổn đi trở ra,trên đường đi Mẫn Xin thấy mọi thứ cứ mờ ảo,xiên xiên vẹo vẹo méo mó cả hành lang dài.
Tim cô đập nhanh như trống nhưng cô vẫn phải giữ bình tĩnh ra tới bàn.
...
*Lo lắng nhìn cô*Này cậu không gặp vấn đề gì chứ?
Cậu ta là người còn tỉnh nhất trong đám mới rảnh rỗi để ý đến cô.
Lúc mọi người nhìn qua đã thấy người cô đổ đầy mồ hôi,gương mặt tái nhợt,tay chân đều run rẩy nhè nhẹ.
Sơ qua thì trông vô cùng đáng thương.
Cứ như mèo con mắc mưa vậy...Nó sợ sấm chớp rồi vẫn phải gặp sấm chớp dọa cho mất nửa cái mạng.
Mọi người bắt đầu để ý đến cô.
Đào Thanh Anh
Đừng nói lên cơn phê thuốc đấy nhé?*Mệt mỏi nhìn cô*
Anh đã uống rất nhiều và cũng không đủ sức để làm gì nữa.
Mẫn Xin
Chắc vậy...*Cô thều thào*
Như một việc quen thuộc,họ nhanh chóng lén lút tuồng đồ vào tay cô.
Một lúc sau khi sử dụng trạng thái cô đã trở nên ổn định hơn...Cô lại nhớ đến người lúc nãy.
Không thể nào nghĩ đến chớp mắt vài cái nàng thật sự xuất hiện.
Rất thích thú mà nhìn cô cười.
Mẫn Xin
*Phì cười thích thú*
Nàng vẫn như vậy,vẫn xinh đẹp như mọi lần.
Ánh mắt cô không thể nào rời khỏi người nàng,thân hình đó,dáng vẻ đó,từng cử chỉ hành động đó...Nó đang khêu gợi sự đói khát của cô.
Nàng vẫn ở đó,đứng nhìn cô.
Và tiếng cười vẫn vang vọng bên tai cô.
Có phải cô phát điên rồi không,đây là cảnh tượng động lòng người gì vậy...
Nàng ta đang thoát y giữa đám đông sao?
Mẫn Xin
*Bật cười khoái chí*
Trương Triết Hy
*Để ý tới cô*Cậu cười cái gì vậy?
Mẫn Xin
*Chỉ về phía nàng*
Mẫn Xin
Cô ta điên rồi,cô ta vậy mà...
Mọi người bắt đầu nhìn theo hướng tay Mẫn Xin chỉ.
Xong lại im lặng nhìn nhau.
Mẫn Xin
*Im lặng nhìn về một hướng*
Mẫn Xin
Sao?*Nhìn qua cô bạn của mình*
...
Ở đằng đó toàn phục vụ nam thôi,làm gì có cô gái nào.*Mím môi*
Đào Thanh Anh
Trời ơi,làm ơn cai nghiện giùm..*Sợ hãi nhìn cô*
Mẫn Xin
...Ủa.nhầm lẫn thôi.nhìn lộn người.*Chớp chớp mắt,cố gắng mở to mắt ra hơn*
Vì hành động này của cô mà cả đám lại được một phen cười nhạo và chọc ghẹo.
Nhưng mà cô vẫn thấy nàng a.
Nhưng chỉ vài cái chớp tắt của đèn quán bar mà nàng đã biến mất.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play