Duyên Âm [Kỳ Hâm-QiXin]
Bến đò cũ
Chiều muộn, mặt trời lặn xuống sau rặng tre, ánh nắng cuối ngày dát vàng lên mặt nước. Đinh Trình Hâm ngồi co gối trên bậc đá, nơi bến đò quen thuộc từ thuở nhỏ. Con sông vẫn chảy lặng lờ, mang theo bao kỷ niệm của tuổi thơ
Mã Gia Kỳ
/ngồi bên cạnh, tay cầm một nhánh cỏ lau/
Mã Gia Kỳ
Trình Hâm này… sau này tớ lên thành phố học, nhưng nhất định sẽ quay về
Đinh Trình Hâm
/ngẩng lên/
Mã Gia Kỳ
Đợi tớ ba năm, rồi tớ sẽ về, mở một quán nhỏ ở bến sông này, hằng ngày chúng ta cùng ngồi ngắm đò qua lại
Đinh Trình Hâm
Nếu cậu không về thì sao?
Mã Gia Kỳ
/khẽ nghiêng đầu, ném nhánh cỏ xuống sông, đôi mắt đượm chút kiên quyết/
Mã Gia Kỳ
Thì… kiếp sau tớ vẫn sẽ tìm cậu
Mã Gia Kỳ
Dù ở đâu, tớ cũng sẽ ngồi lại bên chiếc ghế này
Cơn gió nhẹ thổi qua, làm mái tóc em bay lòa xòa
Em khẽ gật đầu, nhưng trong tim lại dấy lên một nỗi lo mơ hồ
Bến đò hôm ấy tĩnh lặng, chỉ còn vang vọng lại lời hứa chưa kịp ràng buộc thành giấy mực nhưng đủ để trói chặt một đời người
Yingg🐣
Truyện mới lải la hẹ hẹ
Yingg🐣
Nhớ like và comment nhé 🫶🏻🤞🏻🫰🏻
Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm Kỳ Hâm
Yingg🐣
Viết cho đủ chữ , đừng để ý:)
Lời hứa 3 năm
Tiếng ve cuối mùa hạ kêu râm ran khắp lũy tre, ngôi làng nhỏ ven sông vốn yên bình, giờ lại rộn ràng hơn vì sắp tới ngày anh rời đi
Nhà Mã Gia Kỳ nghèo, bố mẹ lam lũ quanh năm, nhưng anh là niềm hy vọng duy nhất khi thi đỗ đại học
Cả làng ai cũng chúc mừng, riêng em lại thấy lòng mình nặng trĩu
Chiều hôm trước ngày đi, Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm lại ra bến đò cũ, trời đỏ rực, mây như bốc cháy
Mã Gia Kỳ
/thả chân xuống sông nghịch/
Mã Gia Kỳ
Tớ biết cậu lo lắm
Mã Gia Kỳ
Nhưng tớ hứa ba năm thôi , khi ấy tớ sẽ trở về
Đinh Trình Hâm
/ngồi bên cạnh, ngón tay vân vê tà áo/
Đinh Trình Hâm
Ba năm dài lắm, nếu cậu quên thì sao?
Mã Gia Kỳ
/quay sang nhìn, ánh mắt tuổi mười tám sáng rực/
Mã Gia Kỳ
Tớ không quên được đâu, mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh đầu tiên hiện ra là bến sông này... và cậu
Em bối rối, tim đập loạn, em không dám hỏi thêm, chỉ lặng im ngắm những gợn sóng loang loáng ánh chiều
Mã Gia Kỳ
/ngập ngừng một lát rồi móc trong túi ra một sợi dây vải nhỏ, buộc vào cổ em/
Mã Gia Kỳ
Đây, coi như dấu ước
Mã Gia Kỳ
Đừng tháo ra nhé
Mã Gia Kỳ
Ba năm sau, tớ sẽ tháo cho cậu
Sợi dây vải xám, cũ kỹ, chẳng có giá trị gì, nhưng em lại siết chặt bàn tay quanh nó như nắm cả lời hứa
Gió chiều thổi lạnh dần, anh bất giác nói khẽ
Mã Gia Kỳ
Nếu..nếu tớ chẳng thể về kịp...thì nhớ ngồi ở hiên nhà, để lại một chiếc ghế cạnh mình
Mã Gia Kỳ
Tớ nhất định sẽ tìm cách ngồi xuống bên cậu
Đinh Trình Hâm
/thoáng rùng mình/
Chẳng hiểu sao lời nói ấy lại gieo vào lòng em một nỗi bất an khó tả
Đêm đó, em trằn trọc mãi, ngoài hiên, gió rít qua khe cửa, lá tre xào xạc. Trong bóng tối, sợi dây vải nơi cổ tay em dường như ấm lên, như mang theo hơi thở của một người sắp rời xa
Những ngày chờ đợi
Anh đi rồi, con đò sáng sớm hôm ấy đưa anh sang bờ bên kia, nơi có chuyến xe đò chạy thẳng lên thành phố, em đứng ở bến, nhìn cái bóng Gia Kỳ khuất dần trong đám bụi mờ
Anh có quay lại vẫy tay, nụ cười rạng rỡ như muốn trấn an em, nhưng trái tim em thì nghẹn lại
Từ hôm đó, bến sông trở nên vắng lặng,em vẫn giữ thói quen ra ngồi nơi bậc đá, nhìn nước trôi, như để lấp đi khoảng trống bên cạnh, chiếc ghế mây cũ được đặt sát hiên nhà, giờ chỉ có em ngồi
Những ngày đầu, thư Gia Kỳ gửi về đều đặn, anh kể chuyện trường lớp, chuyện thành phố ồn ào, và không quên kết thúc bằng câu: “A Trình đừng lo, ba năm nữa tớ về”
Mỗi lần nhận thư, Trình Hâm lại mỉm cười, lòng ấm áp như vừa được nghe giọng nói, em cẩn thận cất tất cả vào một chiếc hộp gỗ, khóa lại, đặt dưới gối ngủ
Thời gian trôi, lá tre ngoài ngõ thay màu, mùa lúa chín vàng rồi lại gặt đi, mùa lũ đến rồi rút, người ta vẫn thấy một cậu trai trẻ ngày ngày ngồi ở hiên, mắt dõi ra bến đò xa xăm
Nhưng rồi thư thưa dần, tháng đầu có, tháng sau phải chờ, có khi cả mùa chẳng nhận được tin, em vẫn tự nhủ
Đinh Trình Hâm
"Gia Kỳ bận học thôi, cậu ấy đang cố gắng để trở về"
Rồi nỗi chờ đợi không dễ chịu, có những đêm em giật mình tỉnh giấc, nghe tiếng gió rít qua vườn tre mà tưởng như tiếng ai khẽ gọi tên mình, em chạy ra hiên, chiếc ghế trống vẫn ở đó, lạnh ngắt dưới ánh trăng
Một lần, em đem chuyện kể cho bà nội, bà chỉ lắc đầu thở dài
Bà nội Đinh
Con à, đừng buộc đời mình vào một lời hứa, duyên phận do trời định, không phải cứ chờ là sẽ có
Em im lặng, nhưng bàn tay lại khẽ siết chặt cổ tay trái, sợi dây vải anh buộc ngày ấy đã sờn, nhưng em nhất định không tháo
Thời gian lặng lẽ nuốt dần tuổi trẻ, mỗi khi ra chợ, em nghe đám bạn đồng trang lứa khoe chuyện đính hôn, chuyện cưới xin
Người ta bắt đầu xì xào: “Trình Hâm nó dại, cứ chờ thằng Gia Kỳ hoài, khéo lại thành ế vợ”
Em chỉ cười, như không nghe thấy, trong lòng, em vẫn tin: ba năm Mã Gia Kỳ sẽ về , cậu ấy đã hứa
Thế nhưng, ngay cả khi ba năm tròn trịa trôi qua, trên bến đò vẫn chỉ có một bóng hình lẻ loi ngồi chờ
Yingg🐣
Chap này chỉ có vậy thôi ^^
Download MangaToon APP on App Store and Google Play