Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Thèm Muốn

Chương 1: Lily

"Cậu thấy chú Quảng tới không?"

Giọng trầm ấm, đều đều pha lẫn chút khàn khàn mới dậy của cô gái vang vọng trong không gian rộng lớn yên tĩnh.

Cậu thiếu niên được hỏi kia mặt không biểu tình nghe thấy thế, tay không dừng động tác chùi cọ đôi giày da size nhỡ, nhìn thoáng qua cũng biết đó không phải của cậu.

"Không có." Câu trả lời ngắn gọn không mang chút cảm xúc dường như không hề muốn giao tiếp gì thêm.

Cô gái cũng quay đi, hướng phía bếp lấy đồ ăn đã được chuẩn bị cách đó không lâu. Nhìn trên bàn là những món ăn sáng mà cô thích, ngày nào cũng thế không nhiều quá cũng chẳng ít, vừa đủ cho cô ăn nhưng vẫn như thường lệ chỉ lấy một phần bánh nhỏ, ăn cùng chút thức ăn sau đó rửa bát của mình và lấy thêm bát đũa mới sạch sẽ đặt lên bàn.

Xong xuôi ánh mắt cô gái len nhìn cậu thanh niên đang ngồi trước kệ giày dép, mái tóc cậu rũ rượi che hết ba phần khuôn mặt đung đưa theo từng động tác. Cậu cứ im lặng như thể thế giới này chỉ còn mình cậu.

Vì quá quen với thái độ của cậu thiếu niên, cô gái cũng nhanh chóng thu hồi sự chú ý tiếp tục làm công tác buổi sáng của mình.

Kết thúc buổi sáng ở nhà riêng cũng là kết thúc cuộc trò chuyện hiếm hoi của hai người, Lilly Grace lấy đôi giày da vừa được lau chùi có chút lóng ngóng thậm chí vẫn còn thấy rõ những vệt mờ bóng.

Một nụ cười nhẹ như không có hiện lên chớp nhoáng.

Cô gái bắt đầu đến trường. Khi chú Quảng - tài xế riêng tới cũng là lúc cô ra đến cửa.

Cánh cửa vừa đóng lại, cậu thiếu niên bước ra từ căn phòng được xếp dành cho cậu với bộ đồng phục giống với của cô gái trước đó.

Mau chóng ăn nốt phần bữa sáng mà cô gái để lại, cậu mau chóng thu dọn và đến trường.

Thời gian còn mười lăm phút mà trường thì cách đây hơn ba cây, giao thông chỗ này cũng không tiện nên hầu như sáng nào cậu thiếu niên cũng phải chạy bộ hết một đoạn đường để đến điểm dừng xe bus.

Thế nên đến được trường lúc nào cũng như một canh bạc, chậm một phút thôi là mất buổi học và hôm sau cậu phải lên phòng giáo vụ kí giấy xác nhận trừ điểm rèn luyện rồi nhận nhiệm vụ quét dọn thay cho bị khiển trách trước toàn trường.

Để duy trì học tập tại đây, vốn là nơi mà cậu thiếu niên không bao giờ nghĩ đến có ngày mình phải chật vật cố khắng không bị đuổi học như bây giờ.

Từ cậu thiếu gia sống trong hào nhoáng chớp mắt một cái đến tổ tiên cũng không còn, nhà cũng chẳng có, một xu không thèm dính túi, vô cùng thảm hại.

Tương lai gần như bị cướp đoạt không thương tiếc, cọng rơm cuối cùng mà cậu hy vọng chỉ còn mỗi việc được tiếp tục học ở đây nhờ trợ cấp và công lương của gia đình nhà Grace - một gia đình có chút thân thiết với người cha quá cố của cậu.

Để tiếp tục học ở đây thì phải tuân thủ theo nội quy ở trường. Với danh tiếng xa xỉ của trường thì việc theo học ở đây với một người bình thường là quá khó khăn, huống hồ là tình huống bây giờ của cậu.

Điểm rèn luyện mà âm là toi đời luôn.

Đầu tóc rối bời, ngọn tóc dài chớm lấy phần hàm gần như che hết sự tinh túy sắc sảo của nó. Để lại là hình ảnh cậu thiếu niên có phần luộm thuộm, nhưng đâu đó lại rất nghệ sĩ.

Cũng may kịp đến nơi, cậu thiếu niên chen chúc trên chiếc xe bus lúc nào cũng đông kín người còn chỗ để đứng đã là một may mắn lắm rồi.

Nay chỗ hết, ở đâu đó phần khoảng trống để đứng của khách có hai đến ba người, các cụ đều là những người có tuổi, sáng sớm tay xách nách mang đủ mọi thứ đồ. Phía trên chỗ ngồi kia, chủ yếu là các cô cậu trẻ lúi húi bận bịu với màn hình nhỏ của mình không quan tâm đến thế giới bên ngoài ra sao.

Lê Kim Nguyên thu hồi ánh mắt thờ ơ, thôi thì họ cũng chỉ cố gắng bám lấy cơ hội tốt hơn người khác thôi mà, ngay cả cậu cũng thế thôi, cố gắng bám lấy điều đã trở nên xa vời.

Việc đi bus ngốn tầm sáu đến bảy phút đồng hồ, tưởng ngắn nhưng lại dài lê thê đến phát chán. Đủ thứ mùi thay phiên nhau lướt trên đầu mũi cậu, thế nhưng với cậu bây giờ cũng chẳng còn quan trọng.

Chiếc đầu cúi thấp càng làm tóc tai che hết khuôn mặt. Cậu cứ đứng đó mặc kệ dòng người xô đẩy.

"Chàng trai trẻ à, cầm hộ bà chiếc làn này cái." Giọng bà lão khàn khàn nhỏ nhẹ bên cạnh vang lên.

Những tưởng không phải mình, Lê Kim Nguyên vẫn giữ trạng thái như người mất hồn ấy, mãi đến khi cảm thấy xung quanh không có ai đến giúp, lúc này mới ngợ ra thì tiếng cười xòa xung quanh của bác khách với chú tài vang lên, hướng về phía cậu.

Nhận thấy sự chú ý dồn về phía mình, cậu ngẩn ra thoáng chốc, ánh mắt có chút dao động, không để bản thân bị chú ý nhiều hơn cậu liền đưa tay đón lấy chiếc làn của bà lão.

Chiếc làn nhìn qua đựng ít đồ thế kia vậy mà lại nặng tay phết đấy.

Đến điểm dừng cách trường cậu gần nhất, đang khó xử không biết nên đưa lại cho bà lão hay tiếp tục cùng bà đến điểm dừng tiếp theo thì một bàn tay cạnh cửa đi xuống hướng về phía cậu vẫy vẫy.

"Chàng trai trẻ xuống thôi."

Là bà lão ấy, may quá bà ấy cũng dừng ở đây.

Bước xuống xe, bà lão mỉm cười hiền từ nhìn cậu, hai tay bà chắp lại sau lưng.

"Chàng trai trẻ không ngại đi theo bà lên kia một đoạn chứ, cùng hướng với trường của cháu thôi.

Lê Kim Nguyên nhíu mày nhìn bà lão rồi nhìn lại bộ đồng phục nhăn nhúm của mình. Cậu khẽ cười.

Nơi cậu không nhìn thấy bà lão cũng mỉm cười theo, đoạn quay lưng lại bước đi đằng trước.

"Đến rồi, đưa bà nào."

Cậu thiếu niên nhìn xung quanh rồi dừng lại căn nhà nhỏ ngay bên cạnh, đoán chừng chắc bà lão ở đây rồi lại nhìn đồng hồ trên tay, còn hơn năm phút nữa, cũng không còn sớm nên cậu đưa lại chiếc làn cho bà rồi lịch sự cúi đầu bước đi.

Từ đầu đến cuối chẳng nói được câu nào.

Mới bước được hai bước, cậu bị bà lão gọi lại.

"Cười nhiều lên nhé chàng trai trẻ, không thì hối hận, tiếc lắm..."

Nghe đến đây, cậu quay đầu lại nhưng lại chẳng còn thấy bóng người. Vừa quay đầu bước đi tiếp thì lại nghe tiếng gọi lớn của bà lão.

"Tiếc vì để lại nếp nhăn trên khuôn mặt đẹp đó cậu bé ơi!"

Rồi mất hút hoàn toàn luôn.

Thực sự hôm nay với cậu rất kì quặc, rất nhiều thứ ngoài sự kiểm soát tìm đến ngay cả nụ cười của cậu bây giờ.

Giờ mà chạy thì sẽ còn khoảng ba phút trống, yên tâm không lo.

Nhưng rồi cảnh tượng nhóe lên ngay bên cạnh đường ở con ngõ nhỏ khi cậu chạy qua.

Con ngõ ngày nào cũng yên bình có cửa tiệm ngập tràn hoa tươi vậy mà giờ đây hoang tàn đến không tưởng tượng nổi.

Đặc biệt hơn là thân ảnh của bé gái ngồi dựa trước cửa tiệm khiến chân cậu vô thức tiến tới.

Cô bé mặc chiếc váy trắng, thân thể xuất hiện mấy vết bầm dường như vừa mới xuất hiện, đôi mắt thẫn thờ nhìn những chậu hoa bị dẫm nát, đạp đổ xuống đất, trong lòng cô bé ôm một nhành hoa lily còn nguyên vẹn duy nhất. Trông vô cùng bi thương.

Cậu thiếu niên bước đến quỳ xuống trước cô bé, dọn dẹp mấy bông hoa bên đường, rồi bế em lên chiếc ghế trước cửa.

Cô bé nhìn cậu một hồi rồi sau đó trên khuôn mặt bị mấy vết bầm kia hằn lên, em nở một nụ cười tươi roi rói, cùng ánh nắng ban mai khiến cho cảnh vật xung quanh dường như chẳng còn vẻ hoang tàn nào nữa.

Bông hoa lily trắng tinh khiết được em ôm trong lòng giờ đây vươn ra về phía cậu.

"Cuối cùng cũng đợi được anh, cầm lấy và chăm sóc nó thay em nhé."

Nói đoạn cô bé yếu ớt nhắm mắt lại, nụ cười vẫn còn trên môi.

Nhìn bông hoa trên tay Lê Kim Nguyên thở ra một hơi, đoạn nhắm mắt một chút rồi bế cô bé đứng lên.

Điểm rèn luyện xem ra lại bị trừ đi chút ít rồi. Cậu mỉm cười.

Hình minh họa: Hoa lily trắng

Chương 2: Gặp chuyện

Mùi thuốc khử trùng nồng nặc, bên giường bệnh cậu thiếu niên với mái tóc rũ dài gục đầu xuống. Trên giường là cô bé tiệm hoa đang nằm im lặng, vết thương đã được xử lí gọn gàng. Lúc này đây trông con bé yếu đuối đến nhường nào.

Cửa phòng bệnh chung mở ra, âm thanh lớn khiến mọi người trong phòng giật mình nhìn theo.

Thấy hành động hấp tấp của mình, người phụ nữ vừa mở cửa kia cúi đầu ngại ngùng xin lỗi. Khi ánh mắt chuyển đến thân ảnh quen thuộc kia bà liền lao tới nhanh chóng với vẻ lo lắng không thôi.

Sau khi kiểm tra tình trạng của đứa bé, bà quay sang nhìn cậu lúng túng không nói thành lời.

"Bác ạ, em cũng không có việc gì quan ngại nữa, cũng không còn sớm, bác cũng đã đến rồi thì cháu xin phép về trước ạ."

Cậu thiếu niên mở lời trước xua tan không khí gượng gạo. Vì có cậu đi trước, nên bác gái cũng thoải mái hơn.

"Ừ cháu mau về đi. Việc ở đây để cô, viện phí hết bao nhiêu cô gửi cháu luôn."

Bác gái bước đến cảm ơn cậu, tay lúi húi tìm túi đựng tiền. Bộ đồ còn chưa thay, bác gái nghe tin liền chạy một mạch từ chợ cá tới bệnh viện, chỉ sợ lại vội quá quên không mang theo.

Thấy bác gái, cậu thiếu niên khéo léo từ chối cố làm sao để bác không cảm thấy áy náy.

"Bác ơi coi như cháu trả tiền cho em, cháu nhận hoa từ em. Số tiền đó cũng không lớn, cũng may em chỉ bị vết thương ngoài da, nhưng thể trạng suy nhược nên cần nghỉ ngơi theo dõi một chút."

Nghe vậy bác gái cũng thôi không còn tìm túi tiền nữa. Thấy vậy cậu thở nhẹ một hơi.

"Nhưng mà bác vẫn phải trả ơn cháu. Tuy sự việc nhà bác bây giờ có chút phức tạp nhưng thời gian còn đủ tối nay, cháu không phiền qua nhà bác dùng bữa được không?"

"Chỉ còn tối nay thôi sao ạ?"

Cậu hụt hẫng trong lòng hết nhìn em rồi lại nhìn bông hoa trên tay, ánh mắt đầy suy tư khó tả.

"Ừ, giờ bác đợi con bé tỉnh dậy là xin cho nó ra viện. Còn ông chồng bợm rượu nhà bác thì..."

"Bác ấy không có ở nhà." Cậu nói.

Bác gái cũng trầm ngâm, sau đó đôi mắt buồn cũng hướng nhìn bé gái đang nằm trên giường bệnh.

"Sau này không biết bao giờ mới gặp lại, cháu cũng nên xóa số bác đi kẻo lại phiền đến cháu." Nói đoạn bác gái nhìn cậu cười hiền từ. "Phải sống thật tốt đấy nhé, cháu nghĩ sao khi cắt tỉa bớt tóc nhỉ?" Bác gái cười đùa hiếm hoi.

Cậu thiếu niên lúng túng đưa tay sờ soạng mái tóc dài lổm ngổm trên mặt.

"Ha ha, ý bác là tỉa ngắn chút thôi, đừng để dài đến cằm thế này, đến má là được rồi."

Đang tưởng tượng đến lời bác gái nói thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

Lấy từ trong túi ra, do tắt chuông thông báo nên đã bỏ lỡ tin nhắn từ một người chỉ với dãy số nhận diện không có tên, giờ người ấy đang gọi đến.

Chào tạm biệt bác gái và đứa trẻ cậu nhanh chóng bước ra ngoài, trong khi đó kịp để lại một câu báo cậu không thể tới dùng bữa tối cùng.

Ánh nắng gắt của buổi trưa hè khiến chỗ da hở của cậu nóng ran đến khó chịu.

Vuốt nhận cuộc gọi, giọng nữ trầm ổn bên kia truyền tới.

"Trưa tôi có việc, không về được."

Sau đó là một khoảng lặng, không có gì hơn.

"Ừ."

Tiếng cúp máy điện thoại vang lên cắt đứt sự liên lạc của hai ngươi họ.

Trong cái nóng gắt ấy, đứng dưới máy lạnh trên xe bus cảm giác như được sống lại, cái cảm giác ấy phải trải qua cái khắc nghiệt mới thấu và trân trọng được.

Nhìn đồng hồ điểm giờ trưa đã tới, không nghĩ sáng nay lại có sự việc không ngờ tới như thế này. Bông hoa lily cầm một bên tay được để ngang trước ngực, dù cành đã cắt khỏi cây nhưng qua nửa ngày vẫn còn tươi và thơm ngát.

Ánh mắt cậu dừng thật lâu trên cành hoa tựa như đang tìm điểm khác biệt của một thứ sinh vật lạ vậy.

Sau nhiều lần đổi chuyến cuối cùng cậu cũng về tới nơi, nơi còn lại duy nhất chứa chấp cậu.

Chưa vội vào ngay, cậu đổi hướng rẽ vào con ngõ bên trái, đến tiệm tạp hóa bên dưới tòa chung cư cách đó gần hai cây, chỗ này là gần nhất mà cậu có thể mua đồ.

Mang về chiếc lọ thủy tinh nhỏ cho thêm nước đến lưng chừng, cắm cành hoa cẩn thận đặt nó ngay bên kệ đầu giường. Cậu nhìn ngắm nó nhưng ánh mắt lại sâu thẳm như đang để tâm đến việc khác.

Cuốn lịch bên cạnh chính là thứ chiếm spotlight, cậu thiếu niên yên tĩnh đứng nhìn ngày tháng trên đó sau đó lẳng lặng đi ra ngoài.

Ở trường tư thục được mệnh danh là ngôi trường xa xỉ bậc nhất thủ đô, nơi những người có gia thế gửi gắm con em họ vào học.

Đương nhiên sự phân biệt ở đây còn hiện hữu rõ hơn tất thẩy các trường công lập và tư thục khác.

Văn minh, lịch sự chỉ là bề nổi còn bản chất con người mới là thứ hiện hình rõ nhất.

Trong nhà vệ sinh nữ, sau một trận ồn ào để lại vẻ yên tĩnh đến hiu quạnh, cô gái ngồi thẫn thờ dưới nền đất lạnh, tay trái cầm điện thoại buông thõng xuống, váy áo có chút xô lệch, cũng may màu áo khoác đồng phục tối màu nên che được cảnh áo sơ mi trắng ướt sũng bám sát lấy cơ thể.

Đúng vậy, ở đây vừa xảy ra một cuộc ẩu đả giữa các cô gái. Và tâm điểm là Lilly Grace.

Mái tóc lai nâu nhạt sáng màu hạt dẻ làm nổi bật lên gò má hồng trên chiếc má bánh bao trắng trẻo. Giờ đây lại có chút lộn xộn nhưng lại có một vẻ đẹp tơi tả mà cuốn hút lạ kỳ.

Vốn đã trầm lắng, nay lại càng trầm hơn, đôi mắt xám nhạt thẫn thờ cuồn cuộn trào sóng mà lại chẳng thể rơi một giọt nước nào.

Sau một lúc, gượng dậy tấm thân đau nhức. Đối diện đó là tấm gương, tận mắt thấy sự thảm hại của mình, cô bật cười trào phúng.

Chả qua là đám người vô lý hết sức lại còn ỷ mạnh hiếp yếu, vẫn là không nên gây phiền phức thêm thì hơn, kẻo đến tai ông ấy thì mọi việc khó mà xử lý êm xuôi.

Bước ra khỏi 'chiến trường' sau khi chỉnh trang lại từ đầu đến chân, ra đến cửa thì gặp người bạn thân lâu nay của mình. Cô gái ấy mang dáng vẻ đáng thương, yếu đuối chẳng ăn nhập với giao diện vốn có.

Thấy cô đi ra, cô gái kia liền chạy tới khóc lóc.

"Lilly của tớ có đau lắm không, xin lỗi vì lúc nãy bị mấy chị chặn bên ngoài nên tớ...nên tớ không vào được."

Thấy sự cố ra vẻ kia của cô bạn, Lilly vẫn giữ nguyên bộ dáng hài hòa cố tình không vạch mặt cô bạn. Thiết nghĩ, vẫn nên tìm hiểu sâu hơn việc này.

"Không sao. Giờ đi ăn trưa rồi về." Vẫn chất giọng trầm đều đều, cô thong thả bước đi. Định trở về lớp lấy đồ rồi thẳng một mạch ra quán ăn ở ngoài.

"Nhưng mà đám người ấy hình như là có liên quan đến Thục Hiền đó, nghe đâu chị đại lại...lại là chị họ của con bé đó." Thanh Trà, người bạn thân danh nghĩa kia không ngừng nói bên cạnh cô.

Đáp lại là sự tĩnh lặng không gì thay đổi của cô, cô gái kia hiện lên vẻ tức giận sau đó liền quay trở lại dáng vẻ yếu đuối.

"Lần này cậu dính tới đám chị kia chắc hẳn do con bé đó, chắc nó thù cậu vì chuyện giữa cậu và anh Ba?"

"Anh Ba? Là ai cơ chứ?" Đang đi một đoạn, nghe thấy một cái tên không ấn tượng lắm lại từ mồm miệng người bạn nói gắn buộc liên quan đến mình, Lilly quay đầu lại không dấu nổi vẻ mặt không tin được.

Thấy lời nói thu hút được đối phương, Thanh Trà tiếp đà sấn đến. Cô gái cười nhẹ, giọng nói nhấn nhá tạo vẻ huyền bí.

"Cậu còn không biết? Thế thì còn ai biết. Đừng giả vờ nữa. Không phải hôm trước hai người mới gặp nhau hay sao?"

"Người tớ gặp nhiều không đếm xuể."

"Chậc, là cái anh sinh viên đại học hôm bữa về trường mình có buổi workshop hướng nghiệp ý. Anh tên là gì Ba nhỉ...À Hoàng Văn Ba!" Cô gái cao giọng lên.

"Hả? Là cái anh ấy á?"

"Chứ còn ai nữa?" Thanh Trà lại chép miệng cô nàng làm bộ khoác tay lên vai Lilly ra vẻ tội nghiệp.

Lilly thở hắt, sau đó lại là nụ cười tự giễu. Hóa ra mình bị như này là do một người đến nói chuyện riêng còn chẳng có. Cái tên kinh tởm trong nhà vệ sinh nam?

Hình minh họa: Lê Kim Nguyên và mái tóc rối bù xù của cậu ấy.

Hình minh họa: lọ hoa Lily

Chương 3: Gặp 'Skibidi'

"Này, có người nói cho tớ biết, con nhỏ Thục Hiền đó hình như có quen biết với anh Ba mà hình như cũng không phải quan hệ quen biết bình thường."

Nói xong Thanh Trà liếc mắt quan sát thái độ của cô, thấy Lilly vẫn bình thản không một chút biểu tình. Cô gái khó chịu quay đi.

"Cậu về đi. Nay tớ bận." Lilly trực tiếp bước đi, không còn vướng víu thêm với cuộc trò chuyện kia nữa.

Bỏ lại Thanh Trà với vẻ hằn học, ánh mắt thoáng hiện vẻ thù địch sau đó sự khinh thường tràn ngập trên biểu cảm.

Bước đôi chân nặng nề vào nhà, mùi thức ăn thoang thoảng bên đầu mũi. Một mùi hương đủ kích thích các giác quan đánh tan sự mỏi mệt.

Thoáng cảm nhận được điều khác lạ, Lilly ngay lập tức bước vào nhà, bước chân như tăng thêm sự gấp gáp nhưng vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh.

Quả đúng là như vậy, trong bếp, trên bàn ăn thức ăn đã được bày sẵn. Vẫn các món yêu thích trong thực đơn nhưng vẫn có gì đó khác.

Hiện giờ đã quá trưa nhưng thức ăn vẫn nóng hôi hổi như vừa mới được bày ra. Mắt lác dác nhìn xung quanh, khi không thấy người mình muốn tìm cô gái thoáng chút thất vọng nơi đáy mắt.

Bụng bắt đầu sôi lên trước sức hấp dẫn của món ăn, cô gái tặc lưỡi, ngồi xuống và lấp đầy cái bụng rỗng và tâm hồn mệt nhừ sau ngày dài.

Một cảm giác ấm nóng tràn trong khoang miệng chảy dọc xuống thực quản lấp đầy cái bụng có chút nhiễm hàn từ quần áo ướt nay đã ẩm quấn lấy thân thể.

Vị cay nóng nhẹ khiến cô gái ngỡ ngàng trong thoáng chốc. Chắc chỉ là trùng hợp thôi nhỉ? Mặc dù như vậy nhưng tâm trạng lúc này của cô đã được giải tỏa phần nào. Vừa ngân nga hát vừa đánh chén hết nửa phần ăn như mọi khi.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi vẫn chưa thấy Lê Kim Nguyên về, chưa kịp để cô thắc mắc tiếng mở cửa vang lên, cậu thiếu niên bước vào.

Vẫn tóc tai lộn xộn che gần kín mặt nay bộ dáng dính mưa khiến cậu có phần nhếch nhác hơn mọi khi. Có ai biết cậu thiếu niên trước mặt kia đã từng là cậu thiếu gia kiêu ngạo sống trong nhung lụa từ bé, vậy mà giờ người ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy hai từ "đáng thương".

Trông thấy cậu, cô gái khẽ cụp mi quay sang chỗ khác đi lên lầu.

Đến đoạn chiếu nghỉ* cô gái đi chậm lại nhìn thêm cậu thiếu niên nữa, mắt thấy cậu vào trong nhà ăn, Lilly mới tiếp tục bước lên lầu.

*Chiếu nghỉ: chiếu nghỉ cầu thang là một mặt phẳng nằm ngang, được bố trí ở giữa cầu thang hoặc cuối cầu thang để tạo điểm dừng chân, nghỉ ngơi cho người di chuyển. (Theo Gemini)

Đến tận giữa chiều cô gái mới thức dậy, nằm trên giường uể oải nhìn lên trần nhà, quần áo trên người đã được thay ra bằng bộ pyjama màu tím chấm bi hồng, họa tiết ren quanh viền cổ và viền tay áo.

Thấy công việc rắc rối phải xử lý của ngày mai, suy đi tính lại vẫn cảm thấy không tránh khỏi ngày tháng sau này có chút phiền hà.

Buổi chiều hôm nay đáng nhẽ có lịch đi bên câu lạc bộ, nhưng thấy đấy cô đang ở nhà, nói sự thật là cô đã trốn, nên chiều nay cho đến tối khoảng trống thời gian nhiều đến mức chán nản.

Để đầu óc được tỉnh táo, Lilly bật ngồi dậy, thay bộ quần áo tập gym. Những lúc phiền muộn của cuộc sống hãy đi chăm sóc nâng cao sức khỏe thay vì tự dằn vặt bản thân. Cô nhủ.

Xuống đến nhà, không gian rộng lớn yên tĩnh không một bóng người, tuy vậy nhưng đồ đạc lúc nào cũng gọn gàng, đủ mọi thứ đồ nhỏ nhặt hay to lớn đều được đánh bóng sáng loáng.

Nhìn về phía căn phòng cạnh cầu thang, cánh cửa đóng chặt im lìm dường như chủ nhân căn phòng đang ngủ say.

Thấy sự tập trung của mình đang dồn về phía cánh cửa có chút lâu, ngón tay cô gái khẽ gãi huyệt thái dương, sau đó cười trừ rồi tiếp tục bước đi.

Chọn đại đôi giày thể thao phù hợp với màu của outfit cứ thế cô gái lao thẳng ra ngoài không còn bận tâm thêm điều gì nữa.

Giờ cũng gần cuối chiều, nhà của cô là một trong những căn ở khu biệt thự liền kề, nơi đây hầu hết là người trung niên, lớn tuổi nên thường khá vắng vẻ.

Vì thế nên bất kể lúc nào muốn luyện tập chạy bộ cô luôn sẵn có diện tích miễn phí rộng lớn vô cùng thông thoáng, thoáng mát cây xanh.

Chạy một mạch không suy nghĩ gì như muốn rũ bỏ hết mọi muộn phiền. Đến khi không còn sức chạy lúc này cô gái mới dừng lại, đi bộ đến bãi cỏ gần đó, nặng nề thả thân mình trên dưới toàn mồ hôi xuống nền bãi cỏ kêu một cái 'bịch".

Bầu trời lúc này cũng nhường lại ánh sáng cho bên nửa kia của địa cầu, dần dần được thay thế bằng ánh sáng dịu dàng nhưng lúc này đây cô chỉ muốn nhắm chặt mắt lại, một cảm giác nào đó dậy sóng trong lòng đem lại cảm giác lẻ loi không lối thoát.

Lờ mờ mở mắt, mọi thứ xung quanh chưa kịp hiện rõ bởi tầm sương mù bao quanh. Một hình bóng xuất hiện, người đó có dáng dấp vừa lạ vừa quen đang chìa tay về phía cô.

Trái tim như vừa hẫng một nhịp, nhưng rồi lại trở nên thất vọng thoáng chốc sau đó nhanh chóng khôi phục lớp phòng ngự vững chãi ban đầu.

Đến khi biết người kia không phải người mình nghĩ đến, cô nhẹ nhàng điều chỉnh thái độ chuyên nghiệp đã xây dựng cho mình từ thuở nhỏ.

"Em nằm đây không thấy lạnh sao. Xin chào, mình lại gặp nhau rồi." Người kia thấy cô tự mình đứng dậy, bàn tay duỗi ra kia trống vắng lúng túng thu về.

"Chúng ta quen biết nhau sao?". Không vòng vo, cô trực tiếp thể hiện thắc mắc của mình.

Hoàng Văn Ba thấy vậy liền không giấu nổi vẻ bối rối, gã gãi đầu cười nhẹ. Ánh mắt nhìn cô hiện ý cười.

"Thực ra hoàn cảnh quen biết cũng không có gì hay ho lắm. Thôi được rồi em gái, trời tối rồi một mình em về cũng không an toàn lắm. Để anh, người mà em gọi là 'đồ skibidi ghê tởm' này được phép hộ tống em." Gã nói.

Thấy cái 'tên' quen thuộc, một mảnh kí ức nhỏ không mấy quan trọng chợt quay lại tức khắc. Cô nhớ rồi, là cái tên chim chuột với nam sinh trong nhà vệ sinh nam!

"Hừ! Đi cùng với anh mới là không an toàn..." Lời này còn chưa kịp thoát ra thì xa xa thân ảnh quen thuộc không thể quen thuộc hơn lọt trong tầm mắt.

Lily không nói một lời gạt cánh tay đang dơ gần phía mình ra, lấy đà...chạy!

Cô chạy nhanh nhất có thể, cố gắng lấy được một giọt mồ hôi vốn đã khô từ lâu xuất hiện lại.

Thành công! Mồ hôi nhễ nhại chạy từ sau vụt lên đến bên cạnh cậu thiếu niên.

Một khoảng lặng khi hai cặp mắt đối diện nhau...sau đó sự ngượng ngùng khiến cô vụng về quay đi. Cố giữ giọng bình tĩnh như ngày thường nhất có thể.

"Phù, cậu đi đâu về muộn vậy." Quay lại phía sau thấy gã kia vẫn nhìn về hướng mình, cô liền gấp gáp nói với cậu.

"Ta về thôi, về cùng nhé. Về ăn cơm."

Thấy cậu vẫn đứng ra đó nhìn mình. Cậu thiếu niên cao hơn hẳn cô một cái đầu, mái tóc rũ rượi hoàn hảo che đi tất thảy biểu cảm của cậu. Lily đánh liều, cầm lấy bắp tay cậu và....chạy tiếp!

Ai bảo có bãi phân đằng sau đang hằm hè ném về phía cô chứ! Trước mắt cứ né gã ra, còn việc sau này ứng biến sau vậy.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play