Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

#DuongHung ⋆˚𝜗𝜚˚⋆゚Gương Vỡ Không Lành

°。⋆⸜ 1 ⋆˚𝜗𝜚˚⋆ྀིა

_______
Trần Đăng Dương quăng mạnh chiếc vali xuống sàn, tiếng va chạm vang dội khắp căn hộ nhỏ chật chội.
Hắn nhíu mày, hừ một tiếng khó chịu, ánh mắt lạnh lùng quét quanh bốn bức tường cũ kỹ.
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Cái ổ chuột này mà bảo tao phải sống à?
Dương nhếch môi cười gằn, giọng điệu ngập tràn khinh bỉ.
Lê Quang Hùng từ trong bếp bước ra, hai tay còn cầm bình sữa cho con.
Cậu thoáng run, ánh mắt thấp thỏm, chỉ khẽ nói nhỏ.
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
Đây… là nhà em.
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
Chỉ tạm bợ, nhưng… đủ để che mưa nắng cho con.
Dương hất mặt, ánh mắt lướt qua đứa bé đang ngọ nguậy trong nôi.
Hắn chẳng buồn nhìn kỹ, chỉ khịt mũi một cái đầy ghét bỏ.
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Con cái gì của tao.
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Mày đừng có mơ tao thừa nhận cái thứ đó.
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Tao ở đây cũng chỉ vì bố mẹ ép, bảo phải "chịu trách nhiệm".
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Chứ nếu không, mày nghĩ tao thèm đến đây chắc?
Lời hắn sắc như dao cắt vào lòng Hùng.
Cậu siết chặt tay quanh bình sữa, mím môi cố nuốt nỗi tủi nhục.
Đã quá quen với thái độ của Dương, nhưng mỗi lần nghe lại như hàng nghìn mũi kim đâm vào ngực.
Tiếng khóc oe oe của đứa bé vang lên, át đi bầu không khí căng thẳng.
Hùng vội vàng ngồi xuống, dịu dàng dỗ dành con.
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
Nín đi, ngoan, bố ở đây…
Nhưng câu nói ấy vô tình chọc giận Dương.
Hắn bước nhanh đến, giật phắt bình sữa trên tay Hùng, ném mạnh xuống đất.
Chất lỏng văng tung toé, vết sữa loang lổ trên nền gạch.
Đứa bé khóc thét lớn hơn.
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Mày nghĩ tao chịu nổi cái cảnh này à?
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Tiếng khóc lúc nào cũng réo bên tai!
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Tao phát điên lên mất!
Hùng giật mình lùi lại, lưng áp sát vào cạnh bàn.
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
Dương, đừng lớn tiếng…
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
Con sẽ sợ…
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Con, con! Lúc nào cũng con.
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Mày tưởng tao cần à?!
Hắn gào lên, rồi bất ngờ túm cổ áo Hùng, nhấc bổng cậu lên khỏi sàn.
Hùng nghẹn thở, tay cố gỡ từng ngón tay rắn chắc của Dương, đôi mắt ầng ậc nước.
Cậu cố gắng cầu xin.
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
Xin anh… đừng làm vậy trước mặt con…
Nhưng Dương chẳng quan tâm.
Hắn hất mạnh, quăng Hùng xuống nền nhà.
Tiếng va chạm đau đớn dội lên, đầu gối Hùng đập mạnh xuống gạch, máu rỉ ra.
Đứa bé trong nôi gào khóc thảm thiết, tiếng khóc non nớt hoà cùng tiếng thở dồn dập của Hùng.
Dương bước chậm rãi đến gần, tiếng giày nện từng nhịp nặng nề.
Hắn cúi xuống, bàn tay thô bạo túm lấy tóc Hùng, ép cậu ngẩng mặt lên.
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Mày nghĩ mày là ai hả?
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Một thằng hèn nhát, lúc nào cũng rên rỉ, khóc lóc.
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Thật ngứa mắt.
Hùng cắn môi đến bật máu, ánh mắt ngấn lệ nhìn thẳng vào hắn.
Cậu cố kiềm chế, giọng run run.
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
Xin anh... đánh em, em chịu được hết...
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
Nhưng đừng làm gì thằng bé...
Câu nói ấy khiến Dương thoáng sững người, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn bật cười đầy chua chát.
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Mày đúng là ngu.
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Sống vì cái thứ tao chẳng thèm nhận, để làm gì?
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Tao bảo rồi, nó không phải con tao.
Lời phủ nhận như lưỡi dao xoáy sâu vào tim Hùng.
Nỗi đau chồng chất, nhưng cậu không dám phản kháng, không dám nói thêm gì.
Chỉ biết ôm lấy vết thương, ngã quỵ trên sàn lạnh lẽo.
Trong ánh đèn vàng mờ, bóng dáng Dương sừng sững đầy uy hiếp, còn Hùng thì co ro, hơi thở gấp gáp, cơ thể bầm dập.
Không gian căn hộ nhỏ trở nên ngột ngạt đến nghẹt thở.
Trong khoảnh khắc đau đớn ấy, Hùng chợt nhớ lại những ngày còn đi học.
Khi đó, Dương là nỗi ám ảnh của cả trường.
Hắn nổi tiếng hung hãn, luôn kéo theo đàn em lượn khắp hành lang.
Bất cứ ai vô tình chạm ánh mắt hắn đều phải cúi gằm, tránh né.
Còn Hùng, chẳng hiểu vì lý do gì, lại trở thành mục tiêu ưa thích.
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
“Ê, thằng mọt sách kia, lại đây lau giày cho tao!'
Giọng nói năm nào vẫn còn văng vẳng trong ký ức.
Hùng khi ấy chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Không phản kháng, không dám kêu ca.
Bởi cậu hiểu, phản kháng chỉ khiến đòn roi nặng nề hơn.
Từ ngày này qua ngày khác, Hùng quen dần với việc bị giễu cợt, bị nhấn chìm trong ánh mắt khinh miệt của người khác.
Nhưng cậu chưa từng nghĩ, những ngày tồi tệ ấy chỉ là khởi đầu cho một bi kịch dài đằng đẵng.
Và giờ đây, ngay trong căn hộ chật hẹp, hình ảnh ấy tái hiện.
Vẫn là ánh mắt dữ dằn ấy, bàn tay tàn bạo ấy, nhưng không còn là trò đùa tuổi học trò, mà là những cú đánh thật sự để lại vết thương trên cơ thể.
.
Một cú đạp mạnh khiến Hùng ngã dúi dụi, lưng va vào cạnh bàn đau điếng.
Hơi thở cậu dồn dập, lồng ngực phập phồng, mắt nhòe đi bởi nước mắt.
Cậu cố lê thân người về phía nôi, nơi đứa bé vẫn gào khóc, hai bàn tay bé xíu quờ quạng trong không khí.
Hùng run rẩy vươn tay, khẽ vuốt tóc con, thì thầm trong hơi thở đứt quãng.
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
Đừng khóc… bố đây rồi… đừng sợ…
Nhưng Dương chẳng để yên. Hắn túm cổ áo Hùng, lôi xềnh xệch ra xa.
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Mày đừng có bày trò thương hại trước mặt tao.
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Nhìn mày càng đáng ghét hơn thôi.
Một cú tát nặng nề giáng xuống, âm thanh chát chúa vang vọng.
Máu nơi khoé môi Hùng rỉ ra, cơ thể cậu run bần bật.
Trong khoảnh khắc ấy, Hùng tưởng như mình sắp gục ngã, nhưng khi ngoảnh lại thấy ánh mắt đẫm lệ của con, cậu lại cố gắng gượng.
Dương đứng nhìn một lúc, rồi hừ lạnh, bỏ ra ngoài ban công châm thuốc.
Hắn dựa lưng vào tường, khói trắng bay nghi ngút, che mờ ánh mắt đang cháy bỏng giận dữ.
Trong lòng hắn cũng có thứ gì đó hỗn loạn, nhưng Dương không cho phép mình nhận ra.
Hắn chọn cách dồn nén, biến mọi khó chịu thành bạo lực, trút hết lên người Hùng.
Trong căn hộ ngột ngạt, tiếng khóc trẻ thơ dần nhỏ lại, thay bằng những tiếng nấc nghẹn của Hùng.
Sàn gạch vấy máu, vết bầm dần tím lại trên làn da.
Và đêm đầu tiên khi Dương chuyển đến đã mở màn cho chuỗi ngày tối tăm.
...
Không gian căn hộ nhỏ trở nên nghẹt thở.
Và đó mới chỉ là khởi đầu cho chuỗi ngày dài đen tối, nơi mà tình yêu chưa từng được gọi tên, chỉ có nỗi đau, sự tàn nhẫn và những vết thương chẳng bao giờ lành.
_______

°。⋆⸜ 2 ⋆˚𝜗𝜚˚⋆ྀིა

_______
Buổi sáng đầu tiên sau đêm hỗn loạn, ánh nắng yếu ớt len lỏi qua tấm rèm rách nát, rọi xuống căn hộ ngổn ngang.
Trên sàn, vài vết máu khô lẫn với vệt sữa loang lổ vẫn chưa kịp lau sạch.
Mùi khói thuốc và rượu từ đêm qua còn vương vất, khiến cả căn phòng đặc quánh, khó thở.
Quang Hùng chống tay ngồi dậy từ chỗ góc tường.
Cả cơ thể ê ẩm, vết bầm tím loang lổ khắp người.
Đầu gối đau buốt đến mức mỗi lần cử động đều rát buốt.
Nhưng ánh mắt cậu ngay lập tức hướng về nôi trẻ.
Thấy con vẫn ngủ ngon, gương mặt nhỏ bé khẽ nhấp nhô theo nhịp thở, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cánh cửa phòng ngủ bật mở, Trần Đăng Dương bước ra, dáng điệu uể oải nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng, hằn rõ vẻ khó chịu.
Hắn nheo mắt nhìn quanh, thấy Hùng lom khom bên nôi thì hừ lạnh.
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Dọn cái ổ này đi, bẩn như chuồng heo.
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Đêm qua tao về mà suýt trượt ngã vì cái bình sữa mày làm đổ.
Hùng lặng lẽ gật đầu, không đáp.
Cậu bắt đầu nhặt từng mảnh thủy tinh vỡ còn sót lại, bàn tay trầy xước đến bật máu.
Dương khẽ nhếch môi, nhưng không nói thêm gì, chỉ khoanh tay đứng tựa vào tường, dõi theo bằng ánh mắt nửa giễu cợt, nửa khó chịu.
Đứa bé khẽ cựa mình, tiếng khóc oe oe vang lên.
Hùng vội vàng bỏ dở việc, bế con lên, dỗ dành bằng giọng dịu dàng.
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
Bông ngoan, nín đi con.
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
Để bố pha sữa nhé.
Dương nhíu mày, tiến lại gần.
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Mới sáng mà đã khóc, ồn ào phát mệt.
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Mày không biết dỗ nó tử tế hả?
Hùng run lên, ôm con chặt hơn.
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
Nó còn nhỏ… chưa quen giờ giấc… em sẽ dỗ, anh đừng-
Chưa kịp nói hết, một cái tát giáng xuống, đầu Hùng lệch sang một bên.
Đứa bé giật mình khóc thét, gương mặt đỏ bừng vì sợ hãi.
Hùng đau đến mờ mắt, nhưng vẫn cố ghì chặt con trong vòng tay, không để Dương chạm vào.
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
Anh… đừng… nó vô tội…
Dương nhìn cậu chằm chằm, rồi cười nhạt.
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Mày lúc nào cũng lấy nó ra làm cớ.
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Thử nghĩ xem, nếu không có nó, mày còn dám ngẩng mặt trước tao không?
Không gian lặng ngắt.
Chỉ có tiếng nấc của đứa trẻ, xen kẽ tiếng tim Hùng đập loạn.
Cậu siết chặt con, đôi mắt ánh lên nỗi sợ xen lẫn bất lực.
Cậu biết, từ giây phút này, cuộc sống của mình sẽ chẳng còn bình yên.
_______
Ngày qua ngày, Dương vẫn giữ thái độ hằn học, thường xuyên về nhà trong tình trạng nồng nặc mùi rượu.
Mỗi lần như vậy, Hùng đều nơm nớp lo sợ, chỉ biết cầu mong hắn say đến mức lăn ra ngủ, chứ không nổi hứng trút giận.
Nhưng hiếm khi điều đó xảy ra.
Chỉ cần một cái liếc mắt không vừa lòng, Hùng lại bị lôi ra đánh.
Cú đấm, cú đá, những lời chửi rủa trút xuống như mưa.
Có những đêm, Hùng nằm trên sàn lạnh, mắt nhòe đi vì máu và nước mắt, nhưng vẫn cố lắng nghe nhịp thở đều đều của con trong nôi để tìm chút an ủi.
Cậu nghĩ, nếu không có con, có lẽ bản thân đã gục ngã từ lâu.
Trong những khoảnh khắc hiếm hoi ban ngày, khi Dương ra ngoài, Hùng lại thu dọn căn hộ, giặt giũ quần áo, và chăm con bằng tình yêu thương dịu dàng nhất.
Đứa bé là điểm sáng duy nhất trong cuộc đời u ám của cậu, là lý do duy nhất để cậu tiếp tục thở.
...
Một buổi chiều, khi Hùng đang phơi đồ ngoài ban công, đứa bé bỗng khóc to.
Cậu vội vã chạy vào thì thấy Dương đã đứng đó, gương mặt sa sầm.
Hắn bế đứa bé lên, nhưng cách cầm vụng về khiến nó càng khóc dữ dội hơn.
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Im ngay!
Dương quát, giọng đầy bực tức.
Hùng hoảng sợ, lao đến giành lại con.
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
Để em, anh không quen, nó sẽ sợ hơn…
Dương trừng mắt, bàn tay siết chặt vai Hùng.
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Mày dám giành với tao à?
Đứa bé khóc ngặt nghẽo, tiếng kêu gào như xé nát bầu không khí.
Hùng sợ hãi đến mức quỳ xuống, ôm lấy chân Dương.
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
Xin anh, để em bế nó.
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
Em van anh…
Khoảnh khắc ấy, Dương khựng lại.
Ánh mắt hắn thoáng chao đảo khi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy, tuyệt vọng của Hùng.
Nhưng ngay sau đó, hắn hất mạnh tay, ném Hùng ngã nhào xuống sàn, rồi quăng đứa bé lại vào vòng tay cậu.
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Lo mà giữ lấy.
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Nhưng nhớ, chỉ cần tao không vừa mắt, cả mày lẫn nó đều không yên đâu.
Hùng ôm chặt con, run rẩy không ngừng.
Cậu biết, những ngày phía trước sẽ còn tăm tối hơn nhiều.
_______

°。⋆⸜ 3 ⋆˚𝜗𝜚˚⋆ྀིა

_______
Buổi trưa oi bức, Hùng bế con xuống siêu thị dưới tầng chung cư mua ít đồ lặt vặt.
Dạo gần đây, cơ thể cậu yếu hẳn đi, nhưng nhìn thấy ánh mắt non nớt của con, Hùng vẫn cố gắng gượng.
Cậu chỉ muốn tranh thủ lúc Dương còn ngủ say sau một đêm nhậu, để mua sữa, mua tã cho con.
Khi đang chọn đồ, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.
#𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦𝘯𝘒𝘩𝘢𝘯𝘩𝘔𝘪𝘯𝘩
#𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦𝘯𝘒𝘩𝘢𝘯𝘩𝘔𝘪𝘯𝘩
Quang Hùng?
#𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦𝘯𝘒𝘩𝘢𝘯𝘩𝘔𝘪𝘯𝘩
#𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦𝘯𝘒𝘩𝘢𝘯𝘩𝘔𝘪𝘯𝘩
Có phải cậu không?
Hùng giật mình quay lại. Đứng trước mặt cậu là Nguyễn Khánh Minh, bạn học cùng cấp ba.
Anh ta năm xưa ngồi bàn sau, thường giúp Hùng khi bị bắt nạt.
Đã nhiều năm trôi qua, Minh nay ăn mặc gọn gàng, dáng vẻ chững chạc.
Anh nhìn Hùng với ánh mắt bất ngờ lẫn thương cảm.
#𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦𝘯𝘒𝘩𝘢𝘯𝘩𝘔𝘪𝘯𝘩
#𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦𝘯𝘒𝘩𝘢𝘯𝘩𝘔𝘪𝘯𝘩
Trời ơi, đúng là cậu rồi.
#𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦𝘯𝘒𝘩𝘢𝘯𝘩𝘔𝘪𝘯𝘩
#𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦𝘯𝘒𝘩𝘢𝘯𝘩𝘔𝘪𝘯𝘩
Sao trông gầy thế này?
#𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦𝘯𝘒𝘩𝘢𝘯𝘩𝘔𝘪𝘯𝘩
#𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦𝘯𝘒𝘩𝘢𝘯𝘩𝘔𝘪𝘯𝘩
Đây… là con cậu à?
Minh nghiêng người, ánh mắt dịu dàng nhìn đứa bé trong vòng tay Hùng.
Hùng thoáng bối rối, ôm con chặt hơn.
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
Ừ… con mình.
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
Lâu rồi không gặp, cậu khỏe chứ?
Minh gật đầu, mỉm cười hiền.
#𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦𝘯𝘒𝘩𝘢𝘯𝘩𝘔𝘪𝘯𝘩
#𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦𝘯𝘒𝘩𝘢𝘯𝘩𝘔𝘪𝘯𝘩
Tớ ổn.
#𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦𝘯𝘒𝘩𝘢𝘯𝘩𝘔𝘪𝘯𝘩
#𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦𝘯𝘒𝘩𝘢𝘯𝘩𝘔𝘪𝘯𝘩
Nhưng cậu… sao thế này?
#𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦𝘯𝘒𝘩𝘢𝘯𝘩𝘔𝘪𝘯𝘩
#𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦𝘯𝘒𝘩𝘢𝘯𝘩𝘔𝘪𝘯𝘩
Nhìn gương mặt mệt mỏi quá.
#𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦𝘯𝘒𝘩𝘢𝘯𝘩𝘔𝘪𝘯𝘩
#𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦𝘯𝘒𝘩𝘢𝘯𝘩𝘔𝘪𝘯𝘩
Có chuyện gì à?
Câu hỏi ấy khiến tim Hùng nhói lên.
Cậu vội lắc đầu, gượng cười.
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
Không… không có gì.
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
Chỉ là chăm con vất vả thôi.
Minh nhìn cậu chăm chú, như muốn hỏi thêm, nhưng thấy Hùng tránh ánh mắt, anh đành im lặng.
Thay vào đó, Minh lấy ra tờ giấy ghi số điện thoại, nhét vào giỏ hàng của Hùng.
#𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦𝘯𝘒𝘩𝘢𝘯𝘩𝘔𝘪𝘯𝘩
#𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦𝘯𝘒𝘩𝘢𝘯𝘩𝘔𝘪𝘯𝘩
Nếu có chuyện gì khó khăn, cứ gọi cho tớ.
#𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦𝘯𝘒𝘩𝘢𝘯𝘩𝘔𝘪𝘯𝘩
#𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦𝘯𝘒𝘩𝘢𝘯𝘩𝘔𝘪𝘯𝘩
Dù là bạn cũ, tớ vẫn muốn giúp.
Hùng run run nhận lấy, ánh mắt khẽ rưng lệ nhưng không nói thêm.
Trong thoáng chốc, cậu cảm thấy có một tia sáng nhỏ bé len lỏi vào cuộc đời tối tăm của mình.
_______
Nhưng tia sáng ấy nhanh chóng vụt tắt.
Buổi tối, Dương trở về.
Hắn vẫn mùi rượu nồng nặc, ném chìa khóa xuống bàn đánh cạch.
Ánh mắt hắn quét qua túi đồ ăn và hộp sữa mới mua.
Nhưng thứ khiến hắn chú ý chính là tờ giấy nhỏ màu trắng rơi ra từ giỏ hàng.
Hắn nhặt lên, cau mày đọc.
Một dãy số điện thoại, phía dưới còn ghi: "Nếu cần, hãy gọi cho mình. - Minh”.
Ánh mắt Dương tối sầm lại.
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Minh?
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Là ai?
Hắn gằng từng chữ đến nổi lạnh sóng lưng.
Hùng chết lặng, bàn tay bất giác siết chặt vạt áo.
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
Là… bạn cũ.
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
Em… tình cờ gặp dưới siêu thị.
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Bạn cũ?
Dương bật cười khinh miệt, nhưng nụ cười nhanh chóng biến thành cái nhìn đáng sợ.
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Bạn cũ mà còn tử tế để lại số điện thoại thế này?
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Mày định mèo mả gà đồng sau lưng tao à?
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
Không! Không phải vậy!
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
Em thề là không!
Hùng hoảng loạn, vội lắc đầu lia lịa.
Nhưng lời phân trần ấy chỉ khiến Dương nổi điên hơn.
Hắn nắm chặt tờ giấy, xé toạc thành từng mảnh, rồi túm lấy cổ áo Hùng, giật mạnh đến mức cả người cậu ngã dúi dụi vào tường.
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Đừng có giả vờ ngoan hiền trước mặt tao!
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Lúc nào cũng lén lút, tao nhìn thấy là muốn đập chết!
Hùng đau điếng, cố gắng ôm lấy con trong tay để che chở.
Đứa bé giật mình khóc lên, tiếng khóc vang vọng khắp phòng.
Hùng run rẩy, cố gắng che chắn cho con, giọng lạc đi.
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
Xin anh, đừng bạo lực trước mặt con… em không làm gì sai cả!
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Câm miệng!
Dương gầm lên, bàn tay giáng một cú tát trời giáng.
Hùng ngã khuỵu xuống, nhưng vẫn giữ con an toàn trong vòng tay.
Cậu cắn răng, máu rỉ ra nơi khóe môi.
Cơn ghen vô lý của Dương càng lúc càng bùng lên dữ dội.
Hắn đá tung cái ghế, kéo Hùng đứng dậy rồi đẩy mạnh xuống sàn.
Đứa bé khóc ngặt nghẽo, bàn tay bé xíu bấu chặt vào áo bố.
Hùng cố gắng vỗ về trong tuyệt vọng.
Trong cơn hỗn loạn, Dương đột nhiên gào lên.
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Tại sao mày cứ bám lấy tao?
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Mày muốn tao thừa nhận mày, thừa nhận nó sao?
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
#𝘛𝘳𝘢𝘯𝘋𝘢𝘯𝘨𝘋𝘶𝘰𝘯𝘨
Đừng mơ!
Hùng nhìn hắn, ánh mắt rớm lệ, giọng nghẹn ngào.
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
Em chưa từng mong anh thừa nhận…
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
Chỉ xin anh… đừng làm con sợ…
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt Dương thoáng dao động.
Nhưng hắn lập tức quay đi, gầm gừ như thú bị thương.
Hắn ghét bản thân vì cảm giác chênh chao ấy, nên càng ra sức dồn ép, như thể chỉ có bạo lực mới che lấp được.
Hắn bỏ mặc Hùng và con, lao ra khỏi căn hộ, tiếng cửa đóng sầm lại vang vọng, để lại khoảng trống rợn ngợp.
Hùng ôm con run rẩy, nước mắt lã chã rơi xuống tóc đứa bé.
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
#𝘓𝘦𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨𝘏𝘶𝘯𝘨
Bông ngoan… bố xin lỗi… bố không bảo vệ được con...
Ngoài kia, bóng tối nuốt chửng dáng người cao lớn đang bước đi loạng choạng.
Trong lòng Dương, một cơn giận không tên xoáy sâu.
Hắn ghen - nhưng lại không hiểu vì sao mình ghen.
Hắn phủ nhận tất cả - nhưng trong thâm tâm, hình ảnh Hùng run rẩy ôm con vẫn ám ảnh không buông.
_______

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play