Thời Đại Vợ Đẹp
Chương 1: Chú ơi mông cháu đau
Kim Junsu
Mẹ ơi! Con khó chịu, con khó chịu lắm!
Mẹ
Đáng đời! Ai bảo đá banh xong, ra đầy mồ hôi, về đến nhà liền chạy đi tắm. Bây giờ biết khó chịu rồi hả? Đó là do con tự chuốc lấy, nhóc con Kim Junsu!
tuy nói tàn nhẫn thế nhưng trong lòng vẫn xót con mình
Kim Junsu
Mẹ~ Đừng mắng con! Con thật sự không khỏe mà… Ba ơi~
Cậu nhóc đem ánh mắt ai oán nhìn về phía ba mình.
Ba
Junsu à! Mẹ con nói cũng là muốn tốt cho con thôi, con bị bệnh, mẹ con là người lo lắng nhất đấy.
ba Kim vỗ nhẹ lên đầu cậu nhóc.
Ba
Mình ơi, mình cũng thật là, bây giờ Su Su đang bệnh, mình đừng mắng nó nữa.
bà nội Junsu qua đời về sau sẽ không còn chuyện đau đầu nữa, không ngờ Junsu càng lớn lại càng bướng bỉnh…
Kim Junsu
Ba~ Su Su muốn ăn hamburger~
Ba
Ăn cái gì mà ăn! Bây giờ con đang cảm, lại nóng sốt, sao ăn đồ dầu mỡ được. Ngoan ngoãn nằm đó đi.
Vừa thấy ánh mắt bà xã cùng thằng con nhìn nhau như muốn sinh ra lửa, chiến tranh có khả năng sắp xảy ra, ba Kim liền lên tiếng
Ba
Khụ, khụ… Có chuyện này… Mẹ nó gọi điện cho Jaejoong chưa?
Phải mau chuyển đề tài mới được
tuy mười phút trước mình đã gọi qua cho Jaejoong rồi.
Mẹ
Ba nó, đầu óc ông bị sao hả? Bây giờ tôi mới biết Junsu nó giống ai đấy, đúng là gen di truyền mà! Chuyện quan trọng đó không phải vừa nãy ông đã gọi rồi sao?
Mẹ Kim thực hiện món võ ‘sư tử gầm’ ba Kim lập tức chết đứng.
Bính bong~ Bính bong~ Bính bong~
Ba
Chắc là Jaejoong đến, tôi đi mở cửa!
Ba Kim chạy như điên tới cửa, ông đang đầy chờ mong được nhìn thấy gương mặt trắng nõn, nhỏ nhắn của Kim Jaejoong một gương mặt trắng, nhỏ nhắn khác xuất hiện, đập vào mắt ông
Ba
Đẹp trai quá! Phong độ giống mình hồi trẻ! Cậu ta là ai? Da còn trắng hơn mình, mắt còn đào hoa hơn mình, quần áo so với mình còn quý hơn, túi xách hình như là nhãn hiệu LV số lượng có hạn? Vóc dáng hình như cao hơn mình.
ba Kim lập tức ưỡn thẳng lưng lên tiếp tục chìm trong suy nghĩ
Ba
Quan trọng nhất là trẻ hơn mình! Điểm này thì không thể tha thứ được, cậu ta rốt cuộc là ai?
Ba
Chẳng lẽ là… Thư sinh mặt trắng trong tiểu thuyết? Mẹ nó ơi, tôi vẫn chung thủy với tình yêu của chúng ta, không ngờ mình lại phản bội tôi, tìm một thằng giống thư sinh mặt trắng, để nó tìm đến tận cửa nhà.
Phản rồi! Tôi giận đấy!
Park Yuchun
A… Xin hỏi, đây có phải nhà của bé Kim Junsu không?
Ba
“Đúng vậy, cậu là?” Tìm Junsu ư?
Park Yuchun
A, cháu là Park Yuchun, là Jaejoong nhờ cháu đến khám cho cậu bé Kim Junsu.
Ba
Ha ha. Hóa ra là Jaejoong gọi cậu đến khám cho Junsu nhà chúng tôi, mời vào, mời vào.
Ba
May là không phải thư sinh mặt trắng.
Park Yuchun
Dạ? Bác trai, bác nói gì ạ?
Ba
Hả? A! Không có gì. Ha ha… Không có gì đâu. Phòng Junsu ở trên lầu, tôi dẫn cậu lên.
Nguy hiểm thật, cậu ta mà nghe thấy thì…
Ba
Mẹ nó ơi, đây là bác sĩ do Jaejoong nhờ đến khám bệnh cho Su Su nhà chúng ta, gọi là… gọi là…
Park Yuchun
Cháu là Park Yuchun ạ, chào bác gái. Bây giờ Jaejoong đang có một ca phẫu thuật, cháu đến thay cậu ấy.
Nhìn thấy ba Kim ậm ừ không nhớ ra tên mình, Park Yuchun nhanh chóng giải vây hộ ông.
Mẹ
A, là bác sĩ Park! Đẹp trai quá! Bạn của Jaejoong đều đẹp trai vậy sao? Ha ha. Có muốn uống gì không? Trà hay cà phê? Không cần khách khí với dì đâu.
Mẹ Kim nhìn Park Yuchun toàn quên mất thằng con đang nằm trên giường ốm đau bệnh tật, bà còn tự nhiên đem chữ ‘bác gái’ đổi thành ‘dì’, chẳng phải là để thu hẹp tuổi tác sao.
Park Yuchun
Chuyện đó… Vẫn nên xem bệnh cho cậu bé trước đã!
Ba
Haiz, sức quyến rũ của mình vì sao ở đâu, lúc nào, với ai cũng không thể chắn nổi hả? Thật đáng buồn mà.
Ba
A! Đúng rồi, Junsu! Cháu vào đi, nó ở trong đó.
Lúc này mẹ Kim mới nhớ ra Kim Junsu đang bị bệnh.
Ba Kim lại tiếp tục chìm trong suy nghĩ
Ba
Ha ha, bây giờ mới chứng minh được Junsu nó không sáng dạ nổi là vì ai! Đúng là gen di truyền mà, thật là thần kỳ!
Park Yuchun đi vào phòng thì thấy một ‘nhóc con’ tội nghiệp nằm trên giường.
Park Yuchun
Hừ! Kim Jaejoong, đây là Junsu của chúng ta trong miệng cậu hả? Là ‘cậu bé’ trong miệng cậu hả? Nhìn ít nhất cũng mười bốn tuổi rồi, sao còn gọi là bé?
Park Yuchun
À… Bé… Cậu bạn nhỏ… Em không thoải mái chỗ nào? Nói cho bác sĩ nghe xem.
Cậu bạn nhỏ, tạm thời là vậy đi.
Kim Junsu
Dạ? Anh Jae Jae đâu ạ?
Park Yuchun
Hôm nay anh Jaejoong không thể tới, nên bảo anh đến khám bệnh cho em? Sao vậy, anh không đẹp trai bằng anh Jaejoong sao?
Ai ngờ cậu bạn nhỏ này lại thật thà gật đầu.
Được lắm, gật đầu cơ à, thật là quá thành thật đấy. Thằng nhóc này, mắt có vấn đề à? Mặt Park Yuchun xám xịt. Bỏ đi, Jaejoong đẹp hơn mình, nhưng mình đẹp trai hơn!
Park Yuchun
Được rồi, nói cho anh biết em không thoải mái chỗ nào?
Park Yuchun dùng nhiệt kế từ trong hộp y tế ra. Vẩy vẩy, nhìn một cái rồi lại vẩy một chút, động tác đẹp đến hắn nhìn cũng mê.
Park Yuchun
Nào, đo thử xem em sốt bao nhiêu.
Hả? Cái số của tôi! Kim Jaejoong. Đứa nhỏ này sao yếu ớt vậy? Đo nhiệt độ còn đợi người khác làm cho à! Trời ạ! Ông đang ở đâu vậy?
Park Yuchun
Đắp chăn như vậy, kín quá cảm sẽ càng nặng hơn đó.
Cậu nhóc vẫn không nói gì
Park Yuchun
Không bảo em phải thoáng khí toàn bộ, chỉ cần em không che mũi, miệng lại là được.
Giọng điệu có phần trách cứ, nhưng nói chung vẫn rất dịu dàng.
Kim Junsu
Chú ơi, sao chú không nói rõ? Rất lạnh đó!
Park Yuchun
Cái gì? Em… Em… Gọi anh… là cái gì?
Park Yuchun bị cách gọi này làm cho đầu óc choáng váng.
Kim Junsu
Chú ạ! Nhìn tuổi chú không phải gọi là chú sao? Chú cũng không lớn hơn ba cháu. Cháu không gọi chú là bác đâu.
Park Yuchun
Vậy em gọi Kim Jaejoong là gì?
Park Yuchun
Anh với cậu ta tuổi cũng tương đương nhau, em gọi anh là anh Chun đi.”
Park Yuchun
Nhưng anh Jae Jae giống anh hơn, còn chú thì giống chú hơn.
Trong đầu Kim Junsu lập tức hiện ra khuôn mặt của Kim Jaejoong,
Park Yuchun hoàn toàn đứng hình.
Lấy nhiệt kế ra đi. Bỏ đi, không nên so đo với trẻ con.
Park Yuchun
38. 7°, sốt cao rồi, có thấy đau ở đâu không?
Kim Junsu
Có ạ! Đau đầu, đau cổ họng, cả người đều đau. A, mông là chỗ đau nhất.
Park Yuchun
Mông? Mông cũng đau?
Cậu nhóc vừa nói vừa xoa mông.
Park Yuchun nghĩ: Đừng xoa mông nữa, em có đắp chăn vẫn có thể nhìn ra nó vểnh lên mà, là bị đá sưng lên sao?
Kim Junsu
Hyuk Jae sao lại đá mông em?
Kim Junsu
Là do… đi đá banh… Cháu với Hyukjae đang đá banh… Sau đó, nó đá một phát… Trái banh đập vào mông cháu, là do Hyuk Jae đá ạ… Nhưng mà sau đó cháu đã đá lại nó! Hai chân luôn, nó đau đến ngã dập xuống.
Châu giai
Cậu ấy không cẩn thận đá trúng em, em liền trả thù người ta hả? Hèn chi em bị bệnh.
Park Yuchun cố tỏ ra vẻ ‘anh hiểu’. Nhưng cậu bạn nhỏ thì cúi đầu không nói, đôi mắt bỗng đỏ hơn
Kim Junsu
Cháu… Cháu… Tại lúc đó cháu không còn tỉnh táo… Không phải cố ý đâu.
Sắp khóc rồi à? Mình chưa nói gì mà?
Park Yuchun
Khụ khụ, vậy là… mông rất đau phải không? Cậu tên Huyk Jae kia cũng thật quá đáng! Sao lại đá mông người ta vậy? Chắc là đau lắm?
Kim Junsu
Dạ! Đúng vậy đó.
Park Yuchun
Để em mau hạ sốt, anh sẽ chích một mũi, nếu không sốt quá sẽ ảnh hưởng đến não đấy.
Kim Junsu
Có thể không chích được không ạ?
Kim Junsu trưng ra đôi mắt tội nghiệp.
Park Yuchun
“Không được!” Park Yuchun nói.
Mẹ
Bác sĩ Park nói chích thì phải chích! Nhóc con, con phải nghe lời bác sĩ bệnh mới hết được!
Kim Junsu dời ánh mắt đến ba Kim đang đứng sau mẹ Kim, ba Kim lập tức né ánh mắt của cậu, huýt sáo, quay đầu đi
Ba
Ba không biết, ba không nhìn thấy! Đừng nhìn ba. Nhà này mẹ con là chủ. Lời nói của ba không có giá trị.
Mẹ
Bác sĩ Park có mệt không? Junsu nhà chúng tôi làm cháu thêm phiền rồi, ăn chút bánh, uống tách trà đi.
Park Yuchun
Không sao đâu ạ. Dì gọi cháu là Yuchun là được rồi! Không cần phải gọi là bác sĩ Park đâu. Bây giờ cháu chích cho em ấy đã, lát nữa sẽ nếm thử tay nghề của dì.
Ba
Tay nghề gì đâu. Toàn đồ mua sẵn, sao lại nhìn ra là làm bằng tay chứ? Tên này thật biết nịnh hót.
Kim Junsu
Mẹ ơi! Con muốn ăn dâu!
Mẹ
Này! Kim Junsu! Con có chắc là mình không giả bệnh không hả? Bệnh mà ăn uống tốt vậy?
lâu rồi mẹ không có nói dịu dàng như thế với cậu.
Kim Junsu
Con bị cảm mà, có phải viêm dạ dày đâu.
Mẹ
Trời ơi! Thằng con của tôi… Muốn chọc tức mẹ hả?
Ngay lúc mẹ Kim chuẩn bị chửi ầm lên thì ba Kim chạy đến ngăn sóng dữ lại, kéo mẹ Kim ra ngoài.
Ba
Con à, đừng trừng ba nữa! Ba muốn giúp con, nhưng lần này thật không được rồi.
Trong phòng chỉ còn lại cậu nhóc Kim Junsu và viện trưởng Park.
Kim Junsu
Mẹ cháu lại bắt nạt cháu, nhất định cháu là đứa nhỏ được nhặt về rồi.
Park Yuchun
Suỵt! Để mẹ em nghe thấy lại mắng em đó! Dù thế nào thì chuyện quan trọng bây giờ là phải chích thuốc cho mau khỏe lại đã.
Park Yuchun lấy kim tiêm rút thuốc.
Park Yuchun
Nào, xoay người lại, cởi quần ra.
Kim Junsu
Gì ạ? Cởi… quần?
chú ấy muốn chích ở mông sao?
Park Yuchun
Đúng vậy. Cởi quần mới chích được. Nhanh lên.” Vẻ mặt Park Yuchun trấn định.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Junsu liền ửng đỏ. Haiz, hóa ra nhóc con thẹn thùng.
Kim Junsu xoay người lại, dùng hai tay sợ hãi kéo quần xuống một chút, lộ ra cái mông đầy đặn. Park Yuchun bị động tác này của cậu làm cho bất đắc dĩ lắc đầu, hắn đơn giản kéo thẳng cả quần ngủ lẫn quần lót của cậu nhóc xuống
Park Yuchun
Trời ạ! Quần lót màu hồng ư? Kim Junsu là bé gái? Mà cái mông này nếu không phải bị đá sưng lên chắc cũng rất vểnh.
Cồn, iot, rồi lại cồn, hắn trát vào!
Kim Junsu
Chú ơi. Lúc chú sắp chích nhớ nói cho cháu nha… Còn có… Nhẹ một chút được không ạ?
Park Yuchun
Ừm, sẽ nhẹ nhàng.
Park Yuchun
Được rồi! Chích xong rồi, em thả lỏng đi.
Kim Junsu
Dạ? Chích xong rồi ạ? Sao chú không nói cho cháu biết? Nhưng mà… sao lại không đau vậy?
Park Yuchun
Từ từ hãy chuyển người. Nếu không lỗ kim sẽ chảy máu đó, nên phải ấn bông, giữ một lúc.
Ha hả, cảm giác tuyệt thật.
Thấy không có vấn đề gì, ngón tay của Park Yuchun đang đặt trên mông Kim Junsu nhấn hồi lâu mới buông ra
Park Yuchun
Được rồi. Xoay lại đây đi.
Park Yuchun
Ăn đi! Không phải rất muốn ăn sao? Mặc dù đang bệnh nhưng ăn cái này sẽ cung cấp Vitamin C, tốt cho sức khỏe đấy.
Kim Junsu
Cám ơn chú Park! Chú thật tốt, anh Jae Jae cũng hay đút cho cháu như vậy.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play