-Khế Ước Bóng Tối- [Katie'S Oc] [Alice×Katie]
I. Bóng Tối Gọi Tên
Con t/g [Kate]
Nói thật nha,t vt còn chx xong cái bộ kia nx mà tại đang có idea nên nhảy sang bộ mới luôn hẹ hẹ hẹ:)))))
Con t/g [Kate]
Thôi nói vậy đủ rồi(tại có bt nói cl j nx đâu:))))
Katie là một nữ sinh xinh đẹp, dịu dàng và gần như hoàn hảo trong mắt mọi người.
Nhưng chính sự hoàn hảo ấy lại trở thành cái gai trong mắt nhiều cô gái khác.
Họ ghen tị, họ ganh ghét, và rồi...
Katie trở thành nạn nhân của bạo lực học đường.
Những ngày tháng ấy khiến cô dần sa sút.
Không còn ai quan tâm đến cô nữa, Katie bắt đầu khép kín, tự chịu đựng nỗi đau một mình.
Mỗi ngày trôi qua chỉ còn lại những tiếng cười nhạo, những cái nhìn khinh miệt, và sự cô độc bủa vây.
Cho đến một buổi chiều, sau khi bị bắt nạt thậm tệ ở trường, Katie lê từng bước nặng nề trở về nhà.
Cô chỉ muốn một chỗ để thở, để giấu đi những vết thương và nước mắt.
Nhưng vừa mở cửa bước vào, Katie khựng lại.
Trong căn nhà vốn quen thuộc, bóng tối đột nhiên dày đặc hơn hẳn, và ở giữa phòng khách… có một thực thể màu đen không xác định đang đứng đó.
Nó không có hình dáng rõ rệt, chỉ là một khối u ám dày đặc, như bóng tối được nén lại, và giữa khoảng không ấy lóe lên hai con mắt đỏ như máu.
Katie
//lùi lại, tay run rẩy//
Ai… ai ở đó!?
Katie
//thở gấp//
M-mình… mình đang mơ… đúng không?
???
Ngươi không mơ đâu, Katie.
Katie
//hoảng loạn//
Tại sao… tại sao ngươi biết tên ta!?
???
Ta biết rất nhiều thứ. Nỗi đau của ngươi. Sự cô độc của ngươi. Và cả… cơn giận đang chảy trong huyết quản ngươi.
Katie
//cứng họng, mặt tái nhợt//
…Ngươi… là ai?
???
Ta là Alice. Hoặc ít nhất… đó là cái tên mà ngươi có thể gọi ta.
Katie
Alice…? Ngươi muốn gì ở ta?
Alice
Ta cần một nơi trú ngụ. Một cơ thể… để tồn tại. Và cơ thể ấy… chính là ngươi.
Katie
//nuốt khan, giọng run rẩy//
Tại… tại sao lại là tôi? Trong thế giới này… có rất nhiều người… tại sao lại chọn tôi!?
Alice
//tiếng cười khe khẽ vang lên, như vọng từ vực sâu//
Bởi vì… trong mắt ta, ngươi không giống bọn chúng.
Alice
Ngươi mang trong mình nỗi đau bị chà đạp… sự oán hận bị kìm nén. Ngươi vừa khao khát được yêu thương… vừa muốn nhìn tất cả chìm trong máu và tro tàn.
Katie
//lắc đầu, hoảng loạn//
Không… không phải… tôi… tôi không như thế…
Alice
//tiến lại gần, bóng tối quấn quanh chân Katie//
Đừng tự lừa dối mình nữa, Katie. Nếu ngươi thật sự trong sáng… tại sao trái tim ngươi lại run lên khi ta chạm tới những bóng tối mà ngươi giấu kín bấy lâu?
Katie
//thở dốc, lùi lại, cả người run lên//
Không… không! Tôi không hề muốn thế này! Ta không gọi ngươi đến! Ta không muốn!
Alice
//dáng hình mờ ảo, giọng thì thầm vang lên khắp căn phòng tối//
Ngươi nghĩ… ta cần ngươi phải muốn sao? Ngươi chỉ cần nghe. Ngươi chỉ cần nhìn thấy rõ sự thật thôi.
Katie
//rối loạn, lắc đầu liên tục//
Tôi… tôi không muốn làm hại ai hết! Nghe rõ chưa?! Tôi không muốn giết chóc!
Alice
//cười nhạt, bước chậm rãi vòng quanh Katie như một chiếc bóng//
Hại ai ư? Ngươi ngây thơ quá. Ta không cần ngươi động tay động chân. Ta chỉ cần mượn cơ thể ngươi… còn lại, để ta lo. Ta sẽ khiến bọn chúng phải quỳ gối cầu xin.
Katie
//ngẩng phắt lên, hét lớn, giọng đầy tuyệt vọng//
Nhưng tại sao lại là tôi!? Ngoài kia còn biết bao người khác… tại sao lại chọn tôi!?
Alice
//khẽ cúi đầu, đôi mắt sáng như máu//
Bởi vì ngươi là kẻ đã mất hết. Một kẻ chẳng còn gì để giữ lại… chính là vật chứa hoàn hảo nhất.
Katie
//ngập ngừng, môi run run//
…
Alice
//áp sát hơn, giọng như mật độc chảy vào tai//
Chấp nhận ta đi, Katie. Và rồi… ngươi sẽ không bao giờ bị dẫm nát nữa. Hãy nghĩ xem, khi bọn chúng gào thét, run rẩy… chẳng phải sẽ rất đẹp hay sao?
Katie
//nước mắt trào ra, bật cười khẽ, nghẹn ngào//
…Dù sao...tôi cũng chẳng còn gì để mất nữa.
II. Ấn Ký
Con t/g [Kate]
Ok:)))
Tự hỏi tự trả lời,má nghe như tuki:)))
Alice
//ánh mắt lóe sáng, đôi môi cong thành nụ cười quỷ mị//
Đúng vậy… chẳng còn gì để mất. Thế thì hãy để ta cho ngươi tất cả.
Katie
//hít mạnh, bàn tay nắm chặt vạt áo, hơi thở dồn dập//
…Nếu tôi đồng ý… thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Alice
//ghé sát, hơi thở lạnh lẽo lướt ngang má Katie//
Khi màn đêm nuốt trọn ánh sáng… thì ngươi và ta sẽ là một. Mọi tiếng cười nhạo, mọi ánh mắt khinh miệt… sẽ chỉ còn là tro bụi dưới gót chân ngươi.
Katie
//rùng mình, giọng run run//
Cô nói… như thể biết rõ… tôi đã trải qua những gì vậy.
Alice
//cười khẽ, âm thanh vang vọng như tiếng dao cạo lướt qua kim loại//
Ta biết tất cả, Katie. Nỗi cô độc của ngươi. Những giọt nước mắt ngươi giấu đi. Những đêm ngươi cầu xin ai đó cứu rỗi… nhưng chẳng ai đến cả. Ngươi tưởng ta không thấy sao?
Katie
//choáng váng, tay ôm đầu, thì thầm như tự nói với bản thân//
Câm miệng… câm miệng…
Alice
//bàn tay bóng tối vươn ra, khẽ nâng cằm Katie//
Ngươi không cần phải phủ nhận. Thực ra, ngươi vẫn luôn chờ đợi ta.
Katie
//đôi mắt ngấn lệ, tim đập thình thịch, vừa sợ vừa… bị cuốn lấy//
…Không… tôi không…
Alice
//nụ cười ma mị, giọng trầm xuống, như dỗ dành//
Chỉ cần gật đầu thôi, Katie. Và ta sẽ biến tất cả thành ác mộng cho bọn chúng.
Katie
//lồng ngực như bị bóp nghẹt, cổ họng khô khốc//
…Tôi… tôi…
Đúng lúc ấy, bóng đèn trên trần nhà lóe sáng, rồi nổ “tách” một tiếng, căn phòng chìm vào bóng tối đặc quánh.
Katie hét lên, đưa tay che mặt. Khi mở mắt ra, căn phòng đã vắng lặng. Và Alice...đã biến mất.
Cô khẽ rụt tay lại, nơi da thịt vừa bỏng rát thoáng hiện lên một hình thù kỳ dị.
Đó là một tam giác nhọn hướng lên trên, với hai đường kẻ song song cắt ngang qua đỉnh — đơn giản nhưng tuyệt đối bất thường, như một dấu ấn được nung đỏ in thẳng vào da.
Ánh sáng từ biểu tượng run rẩy, tựa như đang thở, trước khi chìm dần vào trong huyết mạch của cô.
Katie há hốc, tim đập loạn nhịp. Đây không còn là ảo giác nữa. Đây là chứng tích… rằng Alice thật sự đã ở đây.
III. Lời Thì Thầm Trong Bóng Tối
Katie
//ngồi bệt xuống sàn, hơi thở gấp gáp, đôi tay ôm lấy ngực như muốn bóp nghẹt nhịp tim loạn nhịp trong lồng ngực//
Không… chuyện vừa rồi… là thật sao? Hay chỉ là do đầu óc mình đã hỏng mất rồi?
Ánh đèn đường vàng lờ mờ rung lên, bóng tối dày đặc trong góc phòng như đang nén lại, phủ chụp lên đôi vai đang run rẩy kia.
Katie
//khẽ đưa tay lên lau nước mắt, nhìn chằm chằm vào khoảng trống nơi Alice vừa biến mất//
…Cười như vậy...rồi biến mất. Cứ như một giấc mơ. Nhưng…
//ngừng lại, giọng nghẹn ngào//
sao mình vẫn nghe thấy tiếng cô ta thì thầm trong đầu?
Âm thanh như tiếng gió rít qua khe cửa, nhưng kéo dài, mơ hồ giống như giọng Alice…
Alice
//vang lên khẽ khàng, ngọt như mật độc//
Ngươi nghĩ ta rời đi thật sao, Katie? Ta đã ở trong máu ngươi rồi.
Katie
//mắt mở to, lùi lại, bàn tay siết chặt cổ tay đau rát, giọng run run//
Không… câm miệng! Ra khỏi đầu tôi… ngay lập tức!
Katie
//siết chặt cổ tay, thở gấp, từng giọt mồ hôi lạnh lăn dài//
Không… không thể nào… ngươi chỉ là ảo giác thôi… chỉ là tiếng vọng trong đầu ta thôi!!
Vết ấn nơi cổ tay nhói buốt, từng đường máu đỏ li ti trồi lên, lan ra như rễ cây đang bén sâu vào da thịt.
Katie quỵ xuống, bàn tay run rẩy cố gắng cào xé, nhưng càng làm thì những đường nét kia càng rõ rệt hơn, dần tụ lại thành tam giác méo mó, hai vạch ngang như xiềng xích bị nung đỏ ép vào da thịt.
Alice
//cười khe khẽ, vang lên khẽ khàng//
Đau không, Katie? Nhưng đừng lo, ngươi rồi sẽ quen thôi. Ngươi sẽ học cách tận hưởng nó… như tận hưởng một nụ hôn.
Katie
//ngẩng phắt lên, đôi mắt hoe đỏ, giọng nghẹn lại//
Câm miệng! Ngươi không có quyền… không có quyền chiếm lấy ta!!
Bỗng nhiên, hơi thở Katie nghẹn lại, như bị một bàn tay vô hình bóp chặt lấy cổ.
Trong gương, phản chiếu không còn là chính mình nữa, mà là bóng hình mờ ảo của Alice, đang mỉm cười, môi đỏ khẽ nhếch như đang tận hưởng cảnh Katie gục ngã.
Alice
Ngươi tưởng ngươi còn có gì để giữ lại sao? Gia đình… đã chẳng còn. Ngôi nhà này… chỉ còn là tro tàn. Ngay cả bản thân ngươi… cũng chẳng thoát khỏi ta nữa.
Trong khoảnh khắc đó, Katie buông tay, toàn thân run lẩy bẩy, nước mắt trào ra. Nhưng ngay cả khi khóc, vết ấn trên cổ tay vẫn bừng sáng lên rực rỡ, như một ngọn đèn hiệu gọi mời bóng tối đến gần hơn.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play