Bình Thường Mà Rực Rỡ
Chương 1
Hàng xóm
Chà, con gái chị lớn thế này rồi sao!
Hàng xóm
Năm nay lớp mấy rồi?
Hàng xóm
Nhanh quá... Trường nào vậy con?
Lê An Nhi (tôi)
Dạ trường chuyên.
Hàng xóm
Giỏi quá trời ơi!
Lê An Nhi (tôi)
Con cảm ơn.
Hàng xóm
Thằng con cô thì chán thôi rồi, nó....
Dạo này, cứ mỗi khi theo mẹ ra ngoài, tôi lại phải đối thoại y vậy không biết bao lần.
Không biết có gì thú vị khi hỏi han người khác rồi lại than thở về con cái mình.
Tựa như những đứa con ấy là sản phẩm lỗi, sẽ chẳng bao giờ làm cha mẹ hài lòng cho hết.
Lê An Nhi (tôi)
Lần trước cổ nói thằng An ở dơ, rồi giờ là lười học, không biết bữa sau gặp lại thì là cái gì...
Mẹ
Cái con này, tới nhà rồi nói, chứ để bả nghe thấy là mẹ con mình khỏi về luôn đó!
Rồi chúng tôi lại quay về, trên con đường quen thuộc đến mức nhắm mắt cũng có thể đi.
Thấy những đứa con giãy nảy vì mẹ không làm đúng ý, cũng có những đứa con im lặng nghe la mắng vì làm trái ý cha.
Tất cả đều là những nốt nhạc đệm, những nét chấm mờ nhòa trong từng ngày tẻ nhạt của tôi.
Hàng xóm
Chị Vân! Chồng chị về chưa?
Mẹ
Ổng giờ này chưa về đâu, chú có việc gì vậy?
Hàng xóm
Ầy, chả là hôm qua em đi nhậu về trễ, thấy giọng ai quen quen thì...
Nói đoạn, chú ấy đưa điện thoại ra cho chúng tôi xem. Nhưng bóng lưng ấy lại quen thuộc đến kì lạ.
Vẻ mặt chết lặng của mẹ đã làm tôi hiểu ra phần nào. Mẹ đã quen ông hơn 20 năm, có khi chỉ cần một chỏm tóc cũng đã nhận ra, huống chi là bức ảnh ôm hôn thân mật toàn cảnh từ sau lưng này.
Mẹ
Tô-tôi xin, à không, chào chú, chú về đi ạ..
Tôi thấy mẹ bơ phờ đi, bước thất thểu vào nhà, lại thấy chú hàng xóm vừa quay lưng đi đã băn khoăn ngoảnh lại tự hỏi mình dã đúng hay sai.
Cửa mở mang theo tiếng cạch và bước chân nhanh nhẹn truyền đến.
Trẻ con vốn nhạy cảm như vậy, mọi khi mẹ đều cong mắt cười ôm nó vào lòng, hôm nay bước chân run rẩy như sắp ngã, chỉ thều thào với nó rồi vào phòng khoá cửa lại.
Mẹ
Con với chị ăn cơm trước đi...
Nấu xong, chờ mãi chẳng thấy mẹ ra, tôi đoán chắc mẹ sẽ bỏ bữa.
Lê An Nhi (tôi)
Ăn trước đi, nhớ ăn cho đàng hoàng sạch sẽ, để chị hai đi gọi mẹ.
Ngay lúc tiến tới cánh cửa phòng đó, tôi nghe tiếng mẹ nấc nghẹn. Mẹ hẳn là rất đau lòng, không chỉ vì mẹ đã yêu sai người, mà còn vì thương chị em tôi...
Nhưng khi âm thanh mẹ khịt mũi, rồi thở một hơi dài truyền ra, tôi đã biết...
Chương 2
Mẹ đã bình tĩnh lại rồi, nhưng không có ý định ra ngoài, tôi trở về bàn ăn nhấm nháp một chút cho qua bữa rồi dắt em trai vào phòng cho nó ngủ trưa.
Thấy em đã nhắm mắt thở đều, tôi cuối cùng cũng không kìm được mà tuôn hết mọi buồn bực.
Lê An Nhi (tôi)
Bun ơi, mẹ kể là, đã quen ba từ hồi mới chân ướt chân ráo từ dưới quê lên đi học đại học...
Lê An Nhi (tôi)
Kể là hồi đó ba học năm 2, ưa nhìn giỏi giang, tưởng là kiêu căng, dễ ghét nhưng lại ngày nào cũng đón mẹ từ nhà bà dì tới trường chỉ vì mấy bữa cơm...
Mỗi lần mẹ nhớ lại ngày đó, cứ không kìm được mà cười rạng rỡ.
Đặng Quế Chi (mẹ)
Bác ơi, cho con vô trễ bữa nay thôi, tại nhà con xa quá mà...
Bảo vệ
Biết xa thì sao không đi từ sớm đi, giờ bắt tui phải lại mở cổng cho chị hả, hả?!
Bảo vệ
Hành người già hả, hả?
Đặng Quế Chi (mẹ)
Huhu, con xin lỗi mà, hay bác đưa chìa để con tự mở cũng được!
Bảo vệ
Đồ làm việc, làm ăn của tui mà bắt đưa cho chị hả, hả?
Lê Thái Kiên (ba)
Bác Khoa ơi!
Bảo vệ
Ui trời, thằng Kiên đó hả, đi đâu đây?
Lê Thái Kiên (ba)
Dạ đi lấy nước cho thầy, bác cho cháu vô với ạ.
Bảo vệ
Đây, cầm chìa mở rồi khoá lại quăng đây cho bác.
Lê Thái Kiên (ba)
Vâng, sẵn cháu biếu bác chút cà phê cho tỉnh táo ạ, cháu cám ơn.
Hàng xóm
Haha, quý hoá quá!
Đặng Quế Chi (mẹ)
Ơ, vậy do bác thích cà phê nên không cho con vô à?
Bảo vệ
Ơ hay, chị còn chưa chịu đi à? Ghét thế chứ lị!
Lê Thái Kiên (ba)
Em sinh viên trường này hả?
Đặng Quế Chi (mẹ)
Dạ đúng rồi!
Lê Thái Kiên (ba)
Thẻ sinh viên đâu?
Đặng Quế Chi (mẹ)
A, dạ đây, dạ đây.
Bảo vệ
Cái chị này, có thẻ sinh viên thì lôi ra cho tôi kiểm chứ sao lại cứ đứng cự lộn với tôi mãi ấy nhể?
Đặng Quế Chi (mẹ)
Con quên mất, a, con không biết ạ. Con xin lỗi.
Bảo vệ
Thôi, thôi, vào nhanh giùm cái đê.
Sau khi vào trường, mẹ vừa đi vừa xấu hổ vì khi nãy mình vụng quá, lại không kìm được mà trách bác bảo vệ sao không nhắc nhở mình.
Lê Thái Kiên (ba)
Em cũng đừng trách bác ấy to tiếng nhé, cho người lạ vô trường thì nguy hiểm lắm.
Lê Thái Kiên (ba)
Mà bác ấy cũng lẩm cẩm rồi, nhiều khi chuyện quan trọng như thẻ sinh viên lại quên béng mất.
Đặng Quế Chi (mẹ)
"Anh này biết đọc suy nghĩ à?"
Lê Thái Kiên (ba)
Em học lớp nào?
Đặng Quế Chi (mẹ)
Dạ lớp toán cao cấp thầy Dũng.
Lê Thái Kiên (ba)
À, anh cũng phải đi giao nước cho thầy, để anh dẫn em đi.
Đặng Quế Chi (mẹ)
Em cảm ơn!
Đặng Quế Chi (mẹ)
"Tưởng nói xạo để vô trường thôi chứ."
Cả hai tạm biệt khi tới lớp học, nhưng mẹ mãi nghĩ rằng không có ba thì đã mất tiết học đầu tiên nên ngay khi hết tiết sáng, mẹ đã lần ra từ tên, tuổi đến chuyên nghành của ba.
Và chuẩn bị một món quà nhỏ.
Đặng Quế Chi (mẹ)
Anh ơi, tụi mình lại gặp nhau rồi.
Bạn bè
/Nói nhỏ/ 'Em gái' mới hả?
Đặng Quế Chi (mẹ)
Hôm qua cảm ơn anh rất nhiều, em có chút quà tặng anh!
Lê Thái Kiên (ba)
Khoan, từ từ, em là ai?
Đặng Quế Chi (mẹ)
Anh quên em rồi hả? Là nhỏ hôm qua bị chặn ngoài cổng trường vì không đưa thẻ sinh viên á.
Lê Thái Kiên (ba)
À....Không cần quà cáp gì đâu, em đem về đi.
Đặng Quế Chi (mẹ)
Thôi, anh cứ nhận đi cho em vui.
Lê Thái Kiên (ba)
Chậc, anh bận lắm, em đừng làm phiền anh nữa!
Đặng Quế Chi (mẹ)
Ơ, dạ, em xin lỗi.
Người ta đã từ chối đến vậy, mẹ cũng đành thôi. Nhưng không hiểu sao, lúc thấy mẹ ủ rũ quay đầu nỏ đi, ba lại nhoẻn miệng cười rồi áp sát.
Lê Thái Kiên (ba)
Người ta bình thường toàn mời mọc 3 lần, em thì mới có 2 đã vội bỏ đi, hời hợt quá!
Âm thanh kề sát thổi vào tai làm mẹ ngưa ngứa, mẹ kể.
Mẹ
Lúc đó mẹ tính đưa tay lên che tai lại, mà lỡ đụng vô mỏ ổng, đụng có chút xíu thôi mà ổng nhảy dựng lên như con gì cắn.
Rồi nghe xong, mẹ quay đầu lại hỏi.
Đặng Quế Chi (mẹ)
Vậy anh nếm thử 1 miếng nhe, em làm hơi bị công phu đó.
Lê Thái Kiên (ba)
Đư-được... Là bánh bao hả?
Lê Thái Kiên (ba)
/'Cắn thử' 1 miếng to/
Lê Thái Kiên (ba)
Ừm...ưm! "Mặn quá!!!"
Hồi đó mẹ thích ăn mặn, càng mặn càng tốt, nên bữa đó chuẩn bị 2 cái. Chỉ là bị ba trêu ghẹo, mẹ lại nổi máu trả thù. Nhìn ba ăn mặn đến nhăn mặt, mẹ lại mở to mắt mong chờ làm ba càng thêm khó xử với đóng bột bọc thịt muối trong miệng.
Lê Thái Kiên (ba)
/Nuốt ực/Ngon, ngon lắm!
Đặng Quế Chi (mẹ)
Vậy anh ăn cho hết nhe!
Lê Thái Kiên (ba)
"Hố rồi!"
Lê Thái Kiên (ba)
E hèm, nghe em nói nhà em ở xa, chắc đi học nhọc lắm phải không?
Đặng Quế Chi (mẹ)
Dạ, đúng hơn là nhà dì em.
Lê Thái Kiên (ba)
Ừm, anh cũng ăn ké của em 1 bữa rồi, hay từ nay anh chở em đi học nhe?
Đặng Quế Chi (mẹ)
Vậy sao được? Phiền anh lắm!
Lê Thái Kiên (ba)
Sao lại phiền, tất nhiên là phải có lương chứ!
Đặng Quế Chi (mẹ)
"Được ông này chở đi thì đúng là tiện hơn xe đò, nhưng mà mình làm quái gì có tiền? Hay là... "
Đặng Quế Chi (mẹ)
Tiền bạc dễ mất lòng lắm, hay em bao anh ngày 3 bữa đi.
Đặng Quế Chi (mẹ)
"À quên, mình mới chơi khăm ổng"
Đặng Quế Chi (mẹ)
Sao vậy, bộ bánh bao của em không ngon hả?
Đặng Quế Chi (mẹ)
/Cắn một miếng/
Đặng Quế Chi (mẹ)
Ủa? Chết rồi!
Đặng Quế Chi (mẹ)
Cái bánh hồi nãy phải là của em mới đúng!
Đặng Quế Chi (mẹ)
Em ăn mặn hơn người ta một chút á, xin lỗi anh nhe!
Lê Thái Kiên (ba)
"Như thế là 1 chút hả?"
Lê Thái Kiên (ba)
Ừm, cũng không phải là không được, ăn ngoài mãi anh cũng hơi sợ.
Đặng Quế Chi (mẹ)
Vậy chốt kèo, kí hợp đồng lao động nhe!
Lê Thái Kiên (ba)
Chốt kèo!
Thế là, hai người cùng nhau bước vào tuổi xuân rực rỡ nhất.
Chương 3
Từ hôm ấy, ông Khoa bảo vệ cứ sắp tới giờ đóng cửa lại thấy hai đứa quen mắt, bon bon trên con Dream tem lửa vô trường.
Đặng Quế Chi (mẹ)
Trời, xe này em thấy chục năm trước người ta tranh giành phải biết!
Đặng Quế Chi (mẹ)
Anh mua lâu chưa?
Lê Thái Kiên (ba)
Vừa về là ba anh quất luôn, 10 cây vàng đó.
Đặng Quế Chi (mẹ)
Nhà anh giàu dữ vậy luôn hả?
Lê Thái Kiên (ba)
Chứ sao?
Đặng Quế Chi (mẹ)
Vậy sao giờ anh đi lái xe kiếm ăn?
Lê Thái Kiên (ba)
Thì giàu cũng là chục năm trước mà.
Lê Thái Kiên (ba)
Với lại anh làm là vì lòng tốt, chứ không đã lấy tiền của em rồi.
Đặng Quế Chi (mẹ)
À, dạ. "Lấy cơm chứ có lấy tiền đâu...".
Những năm đại học của mẹ trôi qua trong yên bình. Đôi khi nhức đầu vì thi cử, luận văn nhưng vẫn là một bầu trời kí ức thanh xuân tươi đẹp, bởi có bà dì, ông cậu và...có ba.
Lê Thái Kiên (ba)
Tặng em.
Đặng Quế Chi (mẹ)
Tự nhiên tặng?
Lê Thái Kiên (ba)
"Ủa, đáng lẽ phải khen chứ?"
Lê Thái Kiên (ba)
Rơi ngoài đường nhặt về tặng đó.
Thấy vẻ mặt hậm hực đó, mẹ đoán chắc là cố tình mua về cho mình rồi nên không giả bộ nữa
Đặng Quế Chi (mẹ)
Sến quá à, cảm ơn nhe!
Đặng Quế Chi (mẹ)
Cười cười cái gì, lẹ lên trễ giờ!
Lê Thái Kiên (ba)
Biết rồi. /Vẫn cười/
Rồi mỗi hôm ba lại đem cho mẹ một cành hoa, khi thì hoa lan (không đột biến), lúc lại tulip, có bữa là hoa hồng. Làm mẹ chắc mẩm ông này đang tán tỉnh mình rồi.
Lê Thái Kiên (ba)
Tặng em.
Đặng Quế Chi (mẹ)
Trời ơi!
Lê Thái Kiên (ba)
Sao vậy? Hoa đẹp quá hả? Nay anh đổi chỗ mu-... nhặt á!
Đặng Quế Chi (mẹ)
Thôi anh đừng nhặt nữa, em còn muốn sống...
Lê Thái Kiên (ba)
Là sao? Hoa này có độc hả?!
Đặng Quế Chi (mẹ)
Hoa này hoa cúng mà!!
Lê Thái Kiên (ba)
... /Chết lặng/
Từ đó, trước mặt dì cậu, mẹ không ba là ông Kiên nữa, mà là thằng cha hoa cúng.
Nhưng có lẽ, trong kí ức mẹ, bông hoa ngày đầu tiên vẫn là đẹp nhất. Và trong tim mẹ, ba là chàng trai hoa hướng dương.
Hai người cứ mập mờ mãi, đến khi ba đã ra trường, tìm được một công việc đúng ngành. Mẹ thì sắp học xong năm cuối, chuẩn bị học thạc sĩ lại hay tin...
Mẹ nghe xong thì hoảng hồn, bỏ cả việc học đang dang dở mà về lo tang sự.
Ba biết cũng lo lắm, nhưng gia đình ngăn cản, vì mới vào công ty, còn đang thực tập nên không thể bỏ lỡ công việc. Đành gửi cho mẹ ít tiền, nhưng ngày nào cũng chầu chực không yên, mấy lần bị sếp quở trách.
Bà ngoại sau lễ tang thì lâm bệnh nặng, mẹ hết lo tang lại lo bệnh, cuối cùng phải bỏ học, gần 4 năm đèn sách coi như mất hết...
Mẹ chuyển bà ngoại lên viện trên thành phố, lại một đêm thất thểu thì gặp ba.
Lê Thái Kiên (ba)
/Cười cười/ Tìm thấy em rồi!
Mẹ
Lúc đó ổng gầy nhom, râu xanh lởm chởm, mắt sâu hoắm thâm đen, mà khi cười lên....không hiểu sao, mẹ lại thấy mặt trời giữa đêm khuya.
Lê Thái Kiên (ba)
Buồn thì phải nói với anh, khổ cũng phải để anh gánh chứ, sao mà...
Đặng Quế Chi (mẹ)
Ư..hức..huhu...
Đặng Quế Chi (mẹ)
Em khổ lắm ,sao, sao em khổ quá, anh Kiên ơi...hức!
Mẹ khóc oà lên, khóc rất to. Phố xá khi ấy nhộn nhịp biết bao, mà trong mắt, trong tai ba chỉ có hình bóng mẹ hao gầy cơ cực, chỉ có tiếng khóc như trút hết mọi nỗi lòng đã kìm nén từ thuở nào.
Lê Thái Kiên (ba)
/Ôm chầm lấy Chi/
Lê Thái Kiên (ba)
Anh xin lỗi, xin lỗi mà... Sau này, sau này sẽ có anh, anh không để em khổ đâu....
Đặng Quế Chi (mẹ)
Anh đừng bỏ em...hức. Có được không?
Lê Thái Kiên (ba)
Được, được anh thề không rời không bỏ. Vì anh chỉ có em thôi.
Ba hiểu cảm giác mất người thân đau cỡ nào, vì năm ông nội sa cơ lỡ vận, vì những đêm chạy vạy vay vốn của bà nội để lo cho người chồng đầu ấp tay gối, để rồi biết ông đã có mấy đứa con rơi con rớt ở ngoài với người đàn bà khác.
Bà nội lên cơn đau tim, rồi không may qua đời.
Ba đã trải qua cảm giác đó.
Vừa qua 49 ngày, ba đã có bà mẹ kế, mang theo cặp song sinh trai gái, đứa nào đứa nấy giống ông nội như đúc.
Ba hận những người ngoại tình, lăng nhăng nên không bao giờ bước chân vào căn nhà ấy nữa.
Đêm ấy, Đặng Quế Chi bỏ lại ước mơ, Lê Thái Kiên bỏ lại gia đình. Họ chỉ còn có thể nương tựa vào nhau.
Lê An Nhi (tôi)
Nhưng mà ba ơi....
Lê An Nhi (tôi)
Sao ba lại trở thành kiểu người ba hận nhất rồi?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play