Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

/Miucam/ Rằm Tháng 7

một.

‘‘một ngày, một tháng, một năm, một đời ấy…’’ ‘‘xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua, xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già, mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất…’’ (Xuân Diệu)
Lê Ánh Nhật năm nay hai mươi ba, như bao người con gái khác. Cô cũng có tình yêu. Nhưng không may, gãy gánh giữa đường. Ngày ấy, vào tháng bảy, mưa trút xuống làng Hạ ào ào từ đêm cho đến sáng, nhà cửa đều bị ngập hết. Phút chốc làng trông như một cái đầm lớn. Dân làng mười phần chết hết sáu, bảy phần. Run rủi thay, người cô yêu là Khương Hoàn Mỹ cũng nằm trong số sáu, bảy phần ấy. Đêm Hoàn Mỹ lìa trần, trùng hợp vào ngày rằm tháng bảy. Vậy mà, sau cơn đại kiếp đau thương ấy. Dân làng vớt xác những người dân xấu số lên. Tìm hoài, tìm mãi, vẫn không tìm ra xác Khương Hoàn Mỹ. Lúc ấy, người dân làng Hạ có hơi hoảng. Nhưng cha má Hoàn Mỹ cũng đã lìa đời. Tìm kiếm được hai ba bữa. Dân làng bỏ ngang, một vài người cho rằng, nước lớn đã cuốn xác ra biển đầy.
Lê Ánh Nhật là con của Lê Bách Thành, một thương gia giàu có ở làng Hạ. Từ lúc sanh ra tới giờ, cô được tổ đãi, trời phú cho một gương mặt đẹp đẽ, lại thông minh, giỏi giắn. Đến tuổi cập kê, các bậc phú thương quan quyền ngày ngày nối đuôi nhau ngoài cổng, đem theo hằng hà sa số lễ vật chỉ mong được khuyến mại một cái nhìn của cô, nhưng những lúc ấy, cô chỉ liếc sơ, rồi ngoảnh đầu đi thẳng vào trong. Người trong nhà không ai hiểu nổi, chỉ nghĩ cô Nhật nhà mình chưa nhìn thấy ai hợp ý nên không ưng bụng. Nào biết đâu, cô không hề có hứng thú với bọn đàn ông. Cha má vì vậy cũng không dám bắt ép. Con cầu, con khẩn của ông bà, nó không chịu thì thôi. Sống lạnh nhạt, lặng lẽ vậy mà mỗi khi gặp Khương Hoàn Mỹ, Lê Ánh Nhật bắt đầu thấy nhốn nháo, lộn xộn. Một phần vì xấu hổ, một phần là vì… Cô yêu người con gái này. Tình cảm đó, cô không dám nói ra. Ngày qua ngày, cứ vậy mà chôn sâu trong trái tim câm lặng. Vậy mà, cơn đại kiếp đi ngang. Giết đi người con gái ấy khiến cô chẳng còn gì. Nhưng cô, đã và sẽ không, để người cô yêu xa rời vòng tay của cô sớm như vậy.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
’’lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật không cho dài thời trẻ của nhân gian nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời…’’
Từ ngày Khương Hoàn Mỹ viên tịch, đêm nào Lê Ánh Nhật cũng đọc bài thơ này. Rồi lặng lẽ khóc, đã lâu rồi, cô không bước ra khỏi phòng. Chỉ lẳng lặng đọc đi đọc lại duy nhất bài thơ này. Vì đây là bài thơ của một nhà thơ nổi tiếng mà Hoàn Mỹ thích nhất.
————
Đêm đến, ánh trăng nhớt nhát chảy tràn vào trong nhà họ Lê. Phương Mỹ Chi đi ngang qua phòng Lê Ánh Nhật, thấy phòng của cô vẫn còn sáng đèn. Chẳng hiểu sao, vì tánh tò mò, Mỹ Chi đã dừng lại nghe ngóng. Trong chiếc lỗ nhỏ vô tình bị mối mọt ăn mòn, Mỹ Chi trông thấy được, Ánh Nhật đang ngồi đó, giọng thánh thót như rót mật khẽ du dương.
Bất thình lình, Mỹ Chi thót tim nhảy dựng một cái khi nhìn sang bên cạnh.
Khương Hoàn Mỹ đang ngồi cạnh bên.
Chính xác hơn, là Khương Hoàn Mỹ đã chết, đó chỉ còn là một thân thể vô tri, tê lạnh. Lúc này, Mỹ Chi run rẩy, xanh lét mặt mày. Vô thức, cô té xuống nền đất gây ra một tiếng động lớn khiến Ánh Nhật giật mình nhìn về phía cửa. Đứng dậy, Ánh Nhật chạy thật nhanh ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra.
Lúc đối diện với Ánh Nhật, toàn thân Mỹ Chi lạnh tanh, chân tay không sao kìm được, trời mùa hè nóng nực mà tay chân cô cứ run lẩy bẩy. Ánh Nhật thấy bộ dạng run như cầy sấy, chắc mẫm Mỹ Chi đã biết được chuyện gì. Cô đi tới, khoé môi cong lên đầy quỷ dị.
Cúi xuống, Ánh Nhật nhìn Mỹ Chi, nhỏ giọng thì thầm trong lỗ tai cô.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Sống để bụng, chết mang theo. Việc này mà bị lộ ra bên ngoài, cô cắt lưỡi em.
Rồi cô quay mặt đi, đóng sầm cửa lại. Để lại Mỹ Chi. Ba hồn bảy vía đã bay đi phương trời nào.
Mỹ Chi là người đã kề cạnh Ánh Nhật từ thuở nhỏ. Tánh tình Ánh Nhật cô không nắm được chín phần, cũng rõ được hai ba phần. Cô biết Lê Ánh Nhật yêu Khương Hoàn Mỹ.
Chỉ là không ngờ, tình yêu từ lâu đã biến thành cuồng si, điên dại…
Bẵng đi vài ba hôm, làng Hạ đột nhiên xuất hiện một người đàn ông. Tự xưng là thợ đúc. Nhưng người thợ đúc này thực kì lạ. Ông quảy đôi bồ gánh trên vai, dáng vẻ ung dung, tự tại. Trong bồ có đủ các thứ đồ nghề linh tinh như lò bể, khuôn, kéo, kìm, cặp. Miệng thỉnh thoảng cất tiếng rao chẳng giống ai khiến dân làng đổ nhào ra hóng hớt.
Thợ Đúc
Thợ Đúc
Có ai muốn đúc người xấu thành người tốt, người chết đúc thành người sống, da mồi tóc bạc đúc thành nhan sắc nõn nà, ông lão tám mươi thành đứa trẻ mười ba, bảy mươi đúc thành mười bảy không nào?
Trong đám dân làng hiếu kỳ, hóng hớt ấy, có cả Phương Mỹ Chi. Cô nghe thấy tiếng rao kì dị cũng ngó đầu theo nhìn. Nhớ lại chuyện mấy bữa trước, đầu cô chợt nhảy số.
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Hay là…
Nói là làm, cô chạy thật nhanh đến người thợ đúc. Nhìn cô, ông nở một nụ cười điềm đạm
Thợ Đúc
Thợ Đúc
Cô muốn đúc gì?
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Tôi không muốn, nhưng mà có người nhà của tôi cần. Ông có thể làm được như những gì ông rao không?
Người thợ vuốt ve bộ râu trắng, nom Mỹ Chi từ trên xuống dưới. Ông cười cười.
Thợ Đúc
Thợ Đúc
Tôi nói được là được. Nhưng phàm ở đời này, không có bữa cơm nào là miễn phí. Giá phải trả, đương nhiên rất đắt.
Mặt trời lầm lũi phát ra những tia đỏ. Mỹ Chi hơi do dự nhưng rồi bằng một sự xui khiến nào đó, cô đã dẫn người thợ đúc ấy về nhà họ Lê.
Lê Ánh Nhật đang có một giấc mộng mơ màng. Nghe tiếng gõ cửa, cô nhíu mày, bực dọc. Hít nhẹ một hơi thật sâu, mở mắt, ngồi dậy.
Căn phòng lúc này phát ra mùi thật kinh tởm, nghe như mùi chuột chết, lại nghe thoảng như có mùi ôi thiu để lâu ngày.
Nhưng tất cả Ánh Nhật dường như chẳng quan tâm. Cô đi lại gần, tay sờ lên xác chết đã trương phình, biến dạng. Giọng thì thầm.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Cô đi ra ngoài một lát, em ở đây ngoan nha Mỹ.
Mở cửa, nhìn thấy Mỹ Chi đứng cùng một người lạ mặt. Ánh Nhật hơi khó chịu, nhưng cũng mở miệng hỏi.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Ai đây?
Mỹ Chi cứ vậy tường thuật lại tất cả mọi chuyện cho Ánh Nhật nghe. Từ vẻ mặt khó chịu, Ánh Nhật chuyển thành kinh ngạc. Lòng dấy lên một niềm vui mơ hồ.
Nhưng cô vẫn không tin.
Thể loại văn học được lưu truyền trong dân gian. Cô đã nghe qua rất nhiều truyện cổ, điển tích. Nhớ năm mười lăm, thầy đồ trong làng đã từng kể về câu chuyện đúc người. Cô còn nhớ rõ diễn biến, nghe mài mại như Liêu trai chí dị của Bồ Tùng Linh. Nhưng nghe lỗ tai này lọt qua lỗ tai kia. Như nhiều truyện lưu truyền khác, Lê Ánh Nhật không bao giờ tin có chuyện này tồn tại.
Người thợ đúc ngó cô, ông khẽ khàng thở ra, nhỏ giọng ôn tồn.
Thợ Đúc
Thợ Đúc
Trên người cô tồn tại mùi xác chết rất nồng. Lại thoảng mùi tình yêu khôn siết. Nếu ta đoán không lầm, trong phòng cô, cô đang để một xác chết.
Ánh Nhật sửng sốt lùi lại, nhưng nhớ lại xác Hoàn Mỹ nằm trong đó đang sắp hoại tử, tách rời. Lòng lại đau đớn, nhìn người thợ đúc, cô do dự, rồi lặng lẽ kéo ông vào phòng.
Cứ vậy, hai người rì rầm to nhỏ gì đó rất lâu trong phòng. Lúc trở ra, một nét phấn khởi cùng sa sầm trộn lẫn trên khuôn mặt của Lê Ánh Nhật.
Độ một tuần trăng trôi, khuya đêm đó. Trong gian phòng kín kẽ, Lê Ánh Nhật một mình vận áo cưới. Nhẹ nhàng cầm ngón tay đã bắt đầu khô cứng, trơ trọi của Khương Hoàn Mỹ. Lặng lẽ buộc một sợi chỉ đỏ vào ngón áp út của em.
Trên ngón áp út của Ánh Nhật, cũng vừa vặn có một sợi chỉ màu đỏ y hệt.
Tiếng gió vù vù thổi ngoài mành trời. Trong này, Ánh Nhật đang cầm dao, rạch một đường nhẹ nhàng ở cổ tay. Từ từ đổ thứ chất lỏng sóng sánh ấy lên cái xác. Tiếng quạ bên ngoài kêu âm ỉ. Lễ cuối cùng cũng xong.
Người thợ đúc ở trong nhà họ Lê được mấy hôm. Cha má Ánh Nhật bắt đầu thắc mắc, nhưng Ánh Nhật lại trấn an họ bằng một câu chuyện cô bịa ra. Nên đâu lại vào đấy.
Lúc bắt đầu quá trình đúc, người thợ đã khẽ khàng hỏi Ánh Nhật.
Thợ Đúc
Thợ Đúc
Cô không hối hận , đúng không?
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Không cứu được em ấy mới là điều tôi hối hận nhất.
Thợ Đúc
Thợ Đúc
Cô nên nhớ , cái giá phải trả luôn luôn đắt..
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Trên đời này , không có gì đắt đỏ bằng Khương Hoàn Mỹ
——————
Suốt mấy ngày sau đó, người thợ đúc vẫn im lìm trong phòng. Điều đó làm Ánh Nhật vừa hồi hộp, vừa sốt ruột. Có đôi lần ghé vào lỗ nhỏ xem thử. Vô tình trông thấy được, người thợ đúc hai tay chắp trước ngực. Chiếc khuôn đúc kế bên nằm im lìm. Dường như ông đang khấn điều gì đó, không rõ.
Ông ấy, chẳng hề ra khỏi phòng. Cũng không hề than đói, than khát.
Mười mấy ngày sau, Ánh Nhật bắt đầu tuyệt vọng.
Đúng lúc này, người thợ đúc đẩy cánh cửa trượt. Ánh mặt trời gay gắt chiếu xuyên qua hai mảnh vải cũ sờn trên vai áo. Chưa kịp nghe gì, Ánh Nhật đã vội lao vào phòng một cách điên dại. Và oà vỡ khi nhìn thấy Khương Hoàn Mỹ của cô bằng xương, bằng thịt nguyên vẹn đang nằm trên giường tựa như đã ngủ say.
Không còn mùi chuột chết nào quẩn quanh. Lúc này chỉ còn lại mùi con gái mơn mởn quyện hoà trong không khí. Bấy giờ, Ánh Nhật oà khóc, quỳ sụp xuống cạnh giường, nở một nụ cười hạnh phúc.
Thợ Đúc
Thợ Đúc
Cô ấy chốc nữa sẽ tỉnh dậy, mỗi năm, vào ngày rằm tháng bảy, cô phải cắt máu khấn trời. Cô ấy mới có thể duy trì được hình hài nguyên vẹn. Và nên nhớ, mỗi năm, tuổi thọ của cô sẽ giảm dần, giảm dần… đến khi cô không còn tuổi thọ để cho nữa.
Thợ Đúc
Thợ Đúc
Chống lại sự sắp đặt của đất trời, giá phải trả luôn luôn đắt.
Lời của người thợ đúc lúc này vo ve bên tai Lê Ánh Nhật hệt như ruồi. Cô đã chẳng quan tâm đến những lời nói ấy. Chỉ biết sai người cho ông ấy thật nhiều tiền, vàng.
Và giữa trời đất quang quẻ, tình yêu của Lê Ánh Nhật, Khương Hoàn Mỹ đã được khai sinh lại một lần nữa.

hai.

Khương Hoàn Mỹ sống lại, sống lại bằng xương bằng thịt theo đúng nghĩa. Điều đó khiến người dân làng Hạ xôn xao, bàn tán. Có người độc mồm còn cho rằng em đã thành quỷ nhập tràng. Nhưng ba cái chuyện linh dị này, có người tin có người không. Dần dà, họ cũng chán, không còn xét nét hay rỉ rả quá nhiều về điều đó nữa. Nhiều người còn cho rằng, Khương Hoàn Mỹ phúc lớn mạng lớn, đại hoạ không chết.
Chắc là do trời đất thương.
Bữa đó, Hoàn Mỹ ra chợ. Thằng Sinh ngó ngó em, vẻ mặt nó là lạ. Nhớ lại trận lụt ngày đó. Chính nó là người đã trục vớt xác của người dân, đem về cải táng. Tự nhiên, nó thở dài, rầu rĩ, khuề nhẹ ông Tứ kế bên, giọng nó nghe chừng ảo não, thê lương.
Nhân vật Phụ
Nhân vật Phụ
: Ông Tứ nè, Hoàn Mỹ thì bình an vô sự rồi, vậy sao xác của chị Thạc, con ông thầy Bảy đến giờ vẫn bặt vô âm tín.
Mồ côi cha mẹ, Khương Hoàn Mỹ tự nhiên trở thành người cù bơ, cù bất. Trong làng nhiều công ăn chuyện làm, nhưng toàn là việc chân tay, mang vác nặng. Nhìn dáng người em mảnh mai, yếu đuối. Chẳng ai dám sai biểu mướn em làm chuyện gì. Cái ăn, cái mặc cũng vì vậy mà bữa đực bữa cái, bữa đói bữa no.
Lê Ánh Nhật từ nhỏ đến lớn giàu có, lại đẻ trong bọc điều, không phải động móng tay vào bất kì việc gì. Nhìn thấy người mình thương cực khổ vậy. Cô không có đành lòng. Một bữa nọ, lần đầu tiên cô Nhật trong nhà đánh tiếng xin cha má cho phép đưa Khương Hoàn Mỹ về làm hầu cho mình.
Mà thực ra làm hầu chỉ là che mắt, chứ thực lòng cô muốn đưa Khương Hoàn Mỹ về nhà mình nuôi.
Nhà họ Lê trong cái làng này, có tiền lại có quyền. Chỉ cần tằng hắng, dân làng đã sợ điếng người. Khương Hoàn Mỹ cũng không phải ngoại lệ. Lúc Ánh Nhật lại nhà em thưa chuyện, Hoàn Mỹ còn tưởng cái gì, bèn cúi người dập đầu, lạy cô. Sau khi nghe Ánh Nhật ngỏ ý, trong dạ em không thích nhưng cũng đành phải gật đầu. Ai đời, ngày xưa em cũng nặng bụng chữ nghĩa. Vì nghèo mà phải đi làm hầu cho người ta. Nhưng thôi, nghèo mà, nhắm mắt đưa chân chứ biết sao giờ. Mà thiệt ra, em cũng nửa muốn, nửa không. Vì cô Nhật từ nhỏ đã đối xử rất tốt với em, lại đoan trang, hiền hậu. Vào làm hầu cho cô, có khi lại là chuyện tốt.
Khương Hoàn Mỹ từ lúc hồi dương. Như người ngủ say một giấc dài tỉnh dậy, lúc thức giấc, thấy mình đã ngay ngắn nằm trong nhà. Em không hề biết được. Những gì Lê Ánh Nhật đã làm vì em.
Mà không biết có khi hay, biết xong chắc em xỉu cái đùng.
———
Đưa Khương Hoàn Mỹ về được nhà mình rồi. Lê Ánh Nhật mừng như bắt được vàng. Không như Mỹ Chi, Ánh Nhật đặc cách cho Hoàn Mỹ ở chung trong phòng của mình. Mỹ Chi nhìn thấy mình bị ra rìa ngon ơ nên buồn xụ mặt thấy rõ. Nhưng mà cô biết, cô Nhật yêu Khương Hoàn Mỹ, cô Nhật có yêu mình đâu, nên vậy là đúng rồi.
Mà nhắc vụ yêu mới nhớ, hồi đó cô được Nguyễn Diệu Huyền, con của ông Nguyễn, nhà bán nhang đèn, lư hương trong làng tỏ tình nè. Mà cô chắc mẩm, cô hai nhà đó nói xạo, ai đời người như vậy mà yêu con hầu như cô.
Vậy mà cô hai Diệu Huyền bên đó cứ giỡn nhây hoài, hồi hôm bữa nè, cổ còn đu vắt vẻo trên ngọn xoài chua lét, miệng la làng, í ới.
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
Chi, về làm hầu cho tui đi, tui chuộc em ra. Lê Ánh Nhật mặt mày suốt ngày cau có, hông có xứng đáng làm cô của người xinh đẹp như em đâu.
Mỹ Chi được đà cảm động, đang tính gật đầu tự nhiên Huyền bị kiến lửa cắn. La quai quải, cành xoài bị động, gãy, té một cái đùng
Treo giò tới giờ chưa ra khỏi nhà được.
Mỹ Chi suy nghĩ một hồi, quyết định chút nữa sẽ xin cô Nhật, ra vườn bắt con gà bự bự, làm thịt nấu cháo đem qua đút cho Diệu Huyền ăn.
———
Vào làm hầu cho Ánh Nhật, mà Hoàn Mỹ tưởng mình vô làm bà, làm cô, lạ lắm, cô Nhật không cho em động tay, động chân vào bất kì cái gì. Hễ em tính quét tước, dọn dẹp thì cô Nhật kêu, để đó Mỹ Chi nó làm, tính vô nấu cơm, lặt rau, kho cá thì cô Nhật cũng chặt lưỡi kêu để đó Mỹ Chi nó làm. Riết rồi Khương Hoàn Mỹ ăn ở không. Còn Mỹ Chi thì đâm ra buồn, mặc cảm.
Nhiều khi, đêm ôm gối, mặt đầm đìa nước mắt.
Mà thiệt ra nói thì nói vậy thôi. Đó là câu cửa miệng của Ánh Nhật. Chứ mấy việc đó, Ánh Nhật kêu người ăn, kẻ ở khác trong nhà làm rồi.
———
Sáng sớm, nắng hắt lên hàng cau đầu ngõ xôn xao tàu lá xanh biêng biếc. Lũ chim trong vườn chụm đầu vào nhau làm ríu rít cả một khoảng không. Hoàn Mỹ khệ nê bưng thau nước nhỏ, nhè nhẹ đẩy cửa bước vào phòng. Giờ này, Cô Nhật vẫn còn ngủ. Em khẽ khàng đặt thau nước xuống, Ánh Nhật vậy mà nghe động thức giấc.
Nhìn em, cô nhíu mày.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Giờ này còn sớm sao em không ngủ thêm, bưng nước vô đây làm gì?
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Dạ, em mang nước cho cô rửa chân ạ.
Ánh Nhật thở dài ngồi dậy. Đoạn, cô chăm chú nhìn Hoàn Mỹ. Lát sau, dòm no mắt, cô mới gọi.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Dạ?
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Lên giường ngồi.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Sao vậy a..?
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Cô kêu lên thì lên đi , hỏi hoài vậy?
Hoàn Mỹ lí nhí gật đầu rồi lẹ làng ngồi lên giường, giường của Cô Nhật làm bằng gỗ hương, mắc tiền dữ lắm. Hoàn Mỹ ngồi mà run, khép nép làm Ánh Nhật mắc cười muốn chết.
Ánh Nhật cúi người, đặt thau nước xuống dưới chân em.
Hoàn Mỹ giật mình, nhưng Ánh Nhật đã nắm lấy gót chân em, đặt nhè nhẹ xuống.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
C-cô ơi..
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Nín , ngồi im cô rửa chân cho
Nước ấm quyện hoà với mùi bột quế làm Hoàn Mỹ thấy vừa lo sợ vừa khoan khoái. Em không dám nói gì, sợ bị rầy nữa nên ngồi ngoan ngoãn không dám ho he.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Chân em đẹp..em cũng đẹp nữa
Lời nói phút chốc làm lòng dạ em mềm lại. Em đỏ mặt cúi gằm xuống. Chợt, em trông thấy trên tay Cô Nhật cũng có buộc một sợi chỉ màu đỏ. Em ngạc nhiên, chỉ chỉ.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Cô cũng có sợi chỉ đỏ trên tay giống em quá nè.
Ánh Nhật chợt khựng lại, ngước lên nhìn Hoàn Mỹ. Hoàn Mỹ nhìn cô, giọng lại thốt lên khe khẽ.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Hông biết sao, tự nhiên trên tay em có sợi chỉ đỏ nữa. Em thấy nó hơi dị dị. Nhưng tìm mọi cách, cũng gỡ không có ra. Kì khôi ghê.
Ánh Nhật đăm đắm nhìn em. Cô khe khẽ chạm lên ngón áp út của mình, rồi của em. Cô mỉm cười.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Em biết gì không, đây là dây tơ hồng của ông tơ, bà nguyệt se đó.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Nhưng em với cô đều là đàn bà, con gái. Sao có thể…
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Có thể hay không, là do chúng ta. Không phải cứ con trai, con gái, đàn ông, đàn bà mới gọi là tình yêu.
Hoàn Mỹ sau câu nói đó, em đã không nói gì nữa. Em chỉ thấy Cô Nhật nhà này thật kì lạ.
Nhưng mà lời Ánh Nhật vừa nãy nói với em, dù là bịa đặt, nhưng thật ra cũng không hẳn là sai.
Hai người, từ khoảnh khắc Ánh Nhật cắt máu khấn trời, đã vô tình vĩnh kết đồng tâm, quyện hoà sinh mạng lại làm một.
Chỉ có một điều..
Ánh Nhật với Mỹ Chi giờ đang đứng cạnh bờ sông. Giờ này cũng giờ ngọ, trưa trời trưa trật rồi. Giờ cơm, mà Cô Nhật kêu Mỹ Chi ra đây không biết căn do gì nữa.
Đứng hồi lâu, tự nhiên cả hai nghe có tiếng chân ai đi tới nghe rậm rịch. Ánh Nhật vội thúc cùi chỏ vào lưng Mỹ Chi, nhỏ giọng.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Chi, đẩy cô xuống sông.
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Chi vậy cô??
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Lẹ.
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Thôi thôi thôi , em hổng có làm đâu.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Đẩy đi, mai cô cho nghỉ một ngày, qua thăm Diệu Huyền, nha.
Vừa nghe tới chữ ‘‘được nghỉ một ngày qua thăm Diệu Huyền’’ Mỹ Chi đã sấn sổ, lẹ làng đi tới, đẩy Cô Nhật bay thẳng xuống sông liền. Cú đẩy hơi mạnh, nên nghe một cái đùng hết hồn mấy con chim đang hót líu lo trên cành.
Lúc Hoàn Mỹ đi tới, thấy Cô Nhật đang ngụp lặn dưới sông. Em hết hồn, bỏ nguyên cả giỏ cá trên tay xuống đất. Nhìn dáng vẻ bình chân như vại của Mỹ Chi, Hoàn Mỹ chạy lại, níu lấy vạt áo cô, la lên.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Chi, Cô Nhật rớt dưới sông kìa. Sao không nhảy xuống cứu cổ lên mà đứng đây.
Mỹ Chi nhìn Hoàn Mỹ, rồi lại nhìn sang Ánh Nhật. Thấy Cô Nhật nháy mắt vừa kêu cứu vừa nhìn mình, Mỹ Chi hiểu ngay. Cố ráng làm ra vẻ đáng thương, Mỹ Chi sụt sịt, than thở.
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Từ nhỏ tui sợ sông nước, hông có biết bơi. Cô xuống cô cứu đi, chứ tui sợ lắm.
Chưa kịp đợi Mỹ Chi nói tiếng thứ hai, Hoàn Mỹ đã nhảy cái ào xuống đó. Mỹ Chi bĩu môi, nhìn Cô Nhật giả đò mà ớn óc. Tự biên tự diễn thấy mắc sợ luôn, hồi nhỏ ngày nào không ra ngoài vườn nhà tắm ao mà tự nhiên giờ cái vậy.
Mà cũng hên, giờ này nước ròng, triều cạn. Nên việc lôi Ánh Nhật lên bờ cũng không có gì là khó khăn.
Mới ở dưới sông có chút xíu, lúc lên bờ Ánh Nhật đã nằm im re không cục cựa gì. Mỹ Chi nhìn biết ngay là xạo sự, thử giờ con gián bò ngang qua mình coi có mở mắt la bài hãi hông.
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
//Thầm nghĩ// “coi diễn thấy ớn hong”
Nhìn Ánh Nhật bất tỉnh, Hoàn Mỹ sợ xanh mặt. Lay lay Mỹ Chi. Mỹ Chi khoanh tay nhìn Cô Nhật, xong nói nhỏ vào tai Hoàn Mỹ.
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Giờ tui nói Mỹ nghe, có cách này giúp Cô Nhật tỉnh nè, dễ ụi à, mà tui làm hông có được, Mỹ làm mới được.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Cách gì cô nói lẹ đi Chi, để lâu Cô Nhật liệm luôn là hai đứa mình no người.
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Dễ gì liệm, nghe nè, giờ á, Mỹ cúi xuống, kề cái miệng dễ thương xinh xắn này của Mỹ nè, vô miệng của Cô Nhật, thổi mấy cái, thổi lâu lâu nha, hồi tự nhiên ba hồn, bảy vía của cổ về liền à.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Thôi tui không dám đâu.
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Mỹ phải dám. Mỹ mà không làm là Cô Nhật nằm đây đợi người lợi đắp đất đó.
Nghe tới đó, Hoàn Mỹ sợ, em do dự một hồi. Rồi cũng cúi người xuống. Nhìn thẳng vào khuôn mặt của Ánh Nhật.
Em lén dìm tiếng thở chật căng trong lồng ngực. Rồi nhẹ nhàng, lúng túng kề môi mình lên môi cô thổi nhè nhẹ.
Mỹ Chi nhìn thấy cảnh tượng đó, da gà tự nhiên nổi ồ ề, đưa tay sờ lên mắt mình, cô thầm rủa, coi ba cái cảnh tình tự này mai nổi mụt lẹo thấy bà luôn.
Hơi thở của Ánh Nhật dập dìu trong lồng ngực. Hai vai em tỳ lên vai cô. Thân hình mềm mại hơi loạng choạng, nghiêng ngả. Cái chạm môi bất tuyệt thẩm thấu vào tim, lan ra lồng ngực, lấp lánh sự mãn nguyện tột cùng.
Cái lạnh lúc này ồ ạt tràn vào da khiến Ánh Nhật thấy hơi gai người. Tóc giờ cũng ướt sũng, đồ đạc cũng lấm lem. Nhưng hông sao, thả con tép bắt được con tôm, xứng đáng.
Hồi lâu, thấy chừng hết giả đò nổi rồi. Ánh Nhật cuối cùng cũng chịu mở mắt. Ánh mắt cả hai chạm nhau, trái tim như bị xắn nhỏ ra từng miếng, Hoàn Mỹ đỏ mặt, vội vàng tránh ánh nhìn đó. Lồng ngực em phập phồng, lẹ làng ngồi dậy nhưng trái tim lúc này của em đã bại xụi, lả đi.
Em không biết cảm giác lúc đó của em là gì. Chỉ biết lòng em phảng phất sự tương giao, thăng hoa vô thức.
Lúc trở về nhà, nhớ lại nụ hôn bất đắc dĩ khi nãy. Ánh Nhật bất giác vừa đỏ mặt, lại thấy vui trong lòng. Nhưng rồi, tự nhiên cô khựng lại, lúc nãy khi rớt xuống sông. Dường như có một đoạn sự việc nào đó chảy ngang qua đầu mình.
Nhưng cô nghĩ thì nghĩ vậy thôi, chứ giờ đang vui, ai đâu rảnh nhớ.
Bữa đó, Mỹ Chi được Ánh Nhật thưởng cho một đống tiền, và nguyên một đàn gà tre đang tung tăng ngoài vườn gáy ò ó o.
———————
Đêm thăm thẳm, lá phập phồng. Chẳng mấy chốc lại sắp đến ngày rằm tháng bảy.
——————
Trước rằm tháng bảy một ngày. Đột nhiên Ánh Nhật hoảng hốt khi nhìn thấy Hoàn Mỹ nôn ra một bãi máu đen, mặt mũi thì mệt mỏi, khó chịu. Một cảm giác đau lòng chảy thẳng vào tim, sộc mạnh lên mũi. Cô đi đến, nắm lấy tay em, hỏi nhỏ.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Có đau không?
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Dạ sao ạ, em có bị gì đâu mà đau.
Đêm đến, lúc Ánh Nhật đang ngủ. Tiếng quạ kêu inh ỏi rần trời. Cô ngồi dậy, ngó sang bên cạnh trường kỷ, thấy Hoàn Mỹ đang ngủ rất ngon. Nhưng mà trông kìa, da em càng ngày càng trắng bệch đi rồi. Lúc này Ánh Nhật mới nhớ lại lời của người thợ đúc, càng gần đến ngày rằm, sinh lực của Hoàn Mỹ càng yếu.
Nhưng mà không sao, ngày mai là ngày rằm tháng bảy, đâu lại vào đó thôi.
Ánh Nhật nghĩ vậy, rồi lại chợt mỉm cười.
Nhưng rồi cô ngẫm lại, tuổi thọ của mình, liệu còn đủ bao nhiêu năm nữa để hiến tặng cho em.
Ánh Nhật suy nghĩ không thông, cứ vậy mà ngủ quên lúc nào không hay. Cô ngủ rồi, Hoàn Mỹ giờ mới đột nhiên mở mắt dậy. Mặt em mệt mỏi, tái xanh, không kìm nổi mà phun ra một bãi máu đen nhầy nhụa.
Trước ngực trái, vết bớt hình bán nguyệt trở nên nứt rạn, thâm tím đi.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Xem dùm tôi, đường sinh mệnh của tôi còn kéo dài được bao lâu nữa.
Lê Ánh Nhật ngó bà thầy bói, cô thong thả ngồi xuống chiếc chiếu hoa, bàn tay nhẹ nhàng chìa ra. Bà thầy bói nhìn nhìn một lát, rồi nắm lấy bàn tay cô, vuốt nhẹ.
Nhân vật Phụ
Nhân vật Phụ
: Tay đẹp, nhìn là biết có tướng quý, chắc số cô giàu có lắm.
Ánh Nhật ừ hử trong miệng. Bữa nay, không biết sao xui khiến, cô đi cầu an thì thấy được bà thầy này. Vốn dĩ trước giờ cô không hề tin ba cái mê tín dị đoan. Nhưng từ khi Hoàn Mỹ sống lại, cô không muốn, nhưng cũng bắt buộc phải tin.
Khách đến đây thường để xin xăm, xin quẻ, cầu tình duyên. Chẳng có cô gái trẻ đẹp nào đến đây để xem mình còn sống được bao lâu cả. Bà bói vì vậy mà lấy làm lạ, cầm nắm bàn tay cô, chăm chú nhìn vào.
Ánh Nhật ngó bà, mắt cô lơ đễnh nhìn vào đống đồ vật bày trên chiếu: sách chữ Hán, mu rùa, xâu chân gà luộc phơi khô, đèn nhang, bút lông, giấy màu đỏ, mực đen.
Bất ngờ, bà thầy bói thả tay cô ra. Mặt mũi xanh chành, bà vội đưa tay đẩy đẩy, cốt ý đuổi người.
Nhân vật Phụ
Nhân vật Phụ
: Cô đi đi, tôi không xem được cho cô đâu.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
?? Tại sao?
Nhân vật Phụ
Nhân vật Phụ
: Tôi không thể xem được. Chỗ này lăng đền linh thiêng. Xin cô làm ơn đi lẹ cho
Ánh Nhật ngơ ngác, nhưng rồi cũng bực mình đứng dậy, quay đầu đi thẳng. Nay ngày gì mà xui xẻo, gặp ngay bà thầy lạ lùng này.
Nhìn theo bóng dáng cao gầy của Ánh Nhật, bà thầy bói lúc này tay chân bất giác run rẩy, loạng choạng. Bà lấy cái mu rùa bên cạnh, trong đó có hai đồng tiền trinh. Bà tung hai đồng xu lên, ba lần như vậy.
Đều cho ra cùng một kết quả: hai đồng đều lật xấp.
Lúc này trời kéo mây mù, bà thầy nhìn lên mành trời đen kịt, lắc đầu.
Nhân vật Phụ
Nhân vật Phụ
: Haizz..sắp rồi.
———

ba.

Đêm rằm tháng bảy, mọi chỗ trong nhà họ Lê lúc này chìm vào tịch mịch, âm u. Sau khi làm lễ khấn trời, không hiểu sao mắt của Lê Ánh Nhật cứ híp rịp lại. Cơn buồn ngủ trước nay chưa từng có. Cuối cùng cô chống lại không nổi. Sau khi xong lễ, Ánh Nhật liền lập tức quay trở về giường nghỉ ngơi. Đánh liền một giấc, lòng thầm nhủ:
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
“Chắc do mất nhiều máu nên mệt mỏi”
Khương Hoàn Mỹ lúc này cũng nằm trên trường kỷ đối diện. Nhắm mắt tựa như người đã ngủ say. Chén trà Ánh Nhật chuẩn bị cho em lúc chiều, thực ra nó đang nằm trong chậu cây ngoài phòng của cô Nhật. Em chẳng đụng đến một giọt nào.
Trung dạ, độ giờ Tí. Hoàn Mỹ len lén mở mắt. Nhìn sang Ánh Nhật vẫn ngủ say, em ngồi dậy, rón rén, từ từ mở cửa bước ra ngoài. Rồi đi liền một mạch tới cổng chính, nhanh chân phóng thật nhanh ra ngoài đường cái.
Ngoài đồng lúc này gió to, đường vắng tanh. Trăng tròn vành vạch phủ xuống mái đầu. Hoàn Mỹ càng đi càng nhanh, cuối cùng dừng lại trong một con đường vắng.
Là một ngôi nhà hoang, một mảnh đất cằn mà dân làng Hạ coi như thứ ruột thừa đã không ai ngó ngàng từ rất lâu. Hoàn Mỹ từ từ đi vào trong, cầm ra rất nhiều giấy tiền vàng bạc. Rồi em đi nhanh ra ngoài một gò đất trống cạnh nhà, cái gò mới nhô độ bữa nay, còn tươi nguyên mùi đất mới.
Hoàn Mỹ cúi xuống, đem đống vàng mã đốt thành tro. Vừa đốt, em vừa khấn. Mồ hôi trên trán túa ra mỗi lúc một nhiều. Con chim cú nãy giờ vẫn đậu trên cành cây xoan đào, kêu lên từng tiếng thống khổ hệt như tiếng khóc của những người đưa tang. Đốt xong, Hoàn Mỹ vái lạy thêm hai ba cái, khuôn mặt hằn lên vẻ mệt mỏi. Em đứng dậy, không tự chủ được mà lại tiếp tục nôn ra một ngụm máu đen.
Lẹ làng lau đi vết máu đọng trên môi, em cố gắng mỉm cười, thì thầm nhỏ đến mức hệt như đang nói cho chính mình nghe:
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Không sao, sắp qua rằm tháng bảy rồi, mọi chuyện rồi cũng đâu lại vào đó.
Khương Hoàn Mỹ.
Bất chợt, trong bóng tối lầm lũi, phát ra tiếng kêu tên em vang vọng. Em quay người lại nhìn, trong bóng tối chập choạng, em thấy bóng dáng một người thiếu phụ, bụng bị rạch toang, mặt mũi nát bét, đang nhìn em ai oán.
Hoàn Mỹ sợ hãi nhắm tịt mắt lại, rồi lại mở mắt ra. Em vội vã đưa tay bịt tai mình lại, nhưng âm thanh kia vẫn ồ ồ bên tai, chảy ngược vào trong tâm trí khiến đầu em như muốn nổ tung. Cố xua tan bóng tối, em chạy thật nhanh về nhà.
Ở phòng, Lê Ánh Nhật vẫn còn ngủ rất say.
Vết bớt hình bán nguyệt trên lưng cô le lói, phát ra ánh đỏ trông tươi nguyên, sáng sủa vô cùng.
Ngoài trời một tia chớp nhá lên, đêm cứ vậy mà vỡ vụn, rơi rớt xuống lòng bàn chân.
—————
Ông Lê
Ông Lê
Nhật nè, mai mốt con có đi đâu, nói Phương Mỹ Chi đi cùng với mình, không thì cha má lo lung lắm, nghen con.
Tự nhiên bữa nay, trong giờ cơm, ông Lê đột nhiên mở miệng dặn dò, làm Ánh Nhật ngơ ngác. Cô quay sang, ánh mắt ngờ ngợ, hỏi cha mình.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Bộ con có đi đâu hả cha?
Ông Lê
Ông Lê
Thì cha nói vậy đó, cha má có mình con là con thôi. Lỡ mà con có chuyện gì, cha má biết phải làm sao.
Ánh Nhật càng lúc càng khó hiểu với lời nói của cha mình, nhưng đó giờ cô luôn là người kiệm lời, ít nói, hầu như cả ngày không ừ hử với cha má mình một câu. Vậy nên, khó hiểu cô để trong dạ luôn, chẳng hỏi quá nhiều làm gì.
Hoàn Mỹ dọn cơm xong, nghe ông Thành mở miệng, em bất chợt nín thở. Nhưng thấy cô Nhật không nói gì mà vẫn chuyên tâm ăn cơm, em lại thở phào nhẹ nhõm.
May quá..
————
Ở làng Hạ, có một con đường chỉ toàn hoa gạo. Đến tháng ba, hoa gạo nở rực một khoảng trời. Cây hoa gạo sừng sững như một ngọn lửa lớn cháy giữa trời xuân. Ngồi giữa quán nước nơi đình làng, lần đầu tiên Lê Ánh Nhật và Khương Hoàn Mỹ cùng nhau ngắm nhìn hoa gạo lách tách rơi.
Mỗi năm đến dịp này, cung đường tự nhiên đông đúc, nhộn nhịp lạ thường.
Hoàn Mỹ gõ gõ tay lên bàn, thích thú ngắm nhìn cả khung trời mênh mang màu đỏ ối.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Nhìn đẹp ha cô
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Ừ, đẹp lắm. Em có thích không. Nếu thích, khi còn có thể, năm nào cô cũng đưa em đến đây.
Ánh Nhật nhấp một ngụm trà, nhìn em, lòng vui sướng nhưng sâu trong đó là sự nặng nề, hỗn tạp.
Hoàn Mỹ nhìn cô, rồi ngước nhìn trời mây, miệng vu vơ lẩm bẩm mấy câu thơ tự tình:
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua, xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già, mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất…
Hoa gạo vô ý rơi xuống mái đầu xanh. Ánh Nhật ngắm nhìn em, vẻ đẹp đơn thuần thu gọn trong tầm mắt. Cô vội vàng quay đi tránh ánh mắt e thẹn của mình. Năm nay Hoàn Mỹ mới ngoài hai mươi, em hãy còn trẻ lắm. Ánh Nhật chợt trộm bụng nghĩ, một vài năm nữa, một vài cái rằm tháng bảy đi qua, liệu cô có còn giữ được vẻ thanh tân, trẻ trung này. Để mà ngồi đây, uống trà ngắm hoa gạo cùng em.
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền
Mỹ Chi, cõng tui đi, không tui giận tui bỏ về á.
Xa xa, nghe có tiếng nói thân quen vọng tới, Hoàn Mỹ cũng Ánh Nhật ngước đầu lên nhìn, thì ra là Phương Mỹ Chi với Diệu Huyền đang ríu rít.
Hồi lâu, cù cưa qua lại, Diệu Huyền cũng cúi xuống, cõng Mỹ Chi lên vai mình.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Hai người đó nhìn hạnh phúc quá cô ha.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Ừ, hạnh phúc lắm. Nhờ hạnh phúc vậy mà đàn gà tre béo mập cô nuôi ngày nào cũng mất một con.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Cô biết không, em đã từng mơ ước khi lớn lên sẽ có được một gia đình hạnh phúc, tràn ngập niềm vui và tiếng cười. Người ấy sẽ ngày ngày cùng em kề cạnh, đến lúc đầu bạc răng long.
Ánh Nhật nghe em nói, cô bất giác quay lại nhìn. Ánh mắt em có một tia thầm tiếc nuối nhưng thoáng qua rất bất chợt. Ánh Nhật nhìn em, lòng tự nhủ: Phải rồi, dây tơ hồng của ông tơ bà nguyệt, dù có se như thế nào đi chăng nữa, người kề cạnh bên em ấy, cả đời cũng không phải là mình.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Mỹ nè, em…có thích cô không?
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Sao cô lại hỏi vậy, em đương nhiên là có. Cô Nhật vừa xinh đẹp, vừa tốt bụng. Em xem cô như người thân của em vậy. Em thích cô nhất trần đời.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Vậy khi cô già đi, cô xấu xí rồi, em có còn thích cô không?
Hoàn Mỹ nhìn cô, em bỗng nhoẻn miệng cư
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Sẽ không, cô sẽ mãi mãi xinh đẹp như vậy, luôn luôn như vậy.
Lời vừa dứt, một tiếng sét nổ đì đùng trên cao xanh. Hoàn Mỹ ngước nhìn trời, hẳn nào, trời không mưa mà lại có sấm sét.
Người dân trong làng Hạ lúc này đã lục tục đi về gần hết. Họ cứ nghĩ sắp mưa nên vội vã quay về nhà. Nhưng đến tối, trời vẫn không nhả xuống một giọt nào.
Hoa gạo thì vẫn lặng lẽ rơi..
———
Một năm trôi qua, rồi lại thêm một năm nữa.
Lê Ánh Nhật và Khương Hoàn Mỹ vẫn yên bình kề cạnh bên nhau như vậy. Tình cảm trong lòng Ánh Nhật vẫn cứ chôn sâu. Hoàn Mỹ thì vẫn hồn nhiên như trước, lặng lẽ đi bên cô như hình với bóng.
Duy chỉ có Hoàn Mỹ càng ngày càng ốm yếu. Đến năm rằm tháng bảy thứ tư, tóc của em càng lúc càng bạc nhiều hơn.
Ánh Nhật thấy vậy, liền mau chóng, rối rít cho mời thầy về chẩn đoán. Nhưng dù cho mời bao nhiêu người, từ miền xuôi đến miền ngược đi chăng nữa, họ vẫn không chẩn ra em mắc bệnh gì. Cuối cùng, họ liền quy về một lẽ: chắc em bị bệnh máu xấu.
Ánh Nhật thì không bao giờ tin.
Nắng, đổ dài xuống nền gạch lát đỏ. Hoàn Mỹ lấy chùm quả bồ kết trong hũ ra sân phơi và chọn một quả nướng lên pha làm nước gội đầu. Em múc nước từ giếng, cầm gáo nước dội lên mái tóc dài suôn mượt.
Dưới cái nắng hoen hanh, nước bồ kết sánh đặc một màu vàng cánh gián, hương thơm nồng nàn phảng phất từ từ bay lên. Ánh Nhật vô tình nhìn thấy hình ảnh này. Lòng cô chợt quặn thắt, mắt rưng rưng sầu khi nhìn thấy những sợi trắng chen chúc sợi đen trên mái đầu của người cô yêu nhất.
Nắng gay gắt, vậy mà chẳng soi rõ nổi lòng cô. Ánh Nhật lặng ngồi đấy im lìm mấy canh giờ liền. Đoạn, cô đứng phắt dậy, đi đâu đó chẳng rõ.
Ngày đó, lúc người thợ đúc rời đi, cô đã bí mật cho người đi theo dò la nơi ở của ông ấy. Để khi em lỡ có chuyện, đặng còn biết đường mà kiếm. Cô đoán không sai, thứ cô lo không có thừa.
Nghe nói, từ ngày ông ấy xuất hiện ở làng Hạ, ông đã không đi đâu. Lặng lẽ xây cất một cái nhà, nhìn như cái đền. Rồi ở đó, mất tâm mất dạng.
Ánh Nhật đi đến nhà ông ấy cũng đến nửa khuya. Nhà ông cách xa làng, lại trong rừng sâu vắng vẻ. Trời bấy giờ đã sụp tối, Ánh Nhật cuối cùng cũng tới nơi.
Ngước nhì ngôi nhà, cô hơi chần chừ, nhưng mà lỡ rồi, cô cũng hết cách rồi. Đẩy nhẹ chiếc cửa gỗ nặng trịch. Mùi nhang trầm bỗng chốc xộc lên mũi khiến cô hơi cay mắt. Nhà ông ấy không rộng, bày trí cũng không có gì nhiều. Nhà trước có kê một cái bàn thờ, Ánh Nhật tò mò đi lại, là di ảnh của một người phụ nữ. Cô nheo mắt, nom chừng nhìn rất giống một người mà cô đã từng gặp qua, nhưng giờ phút này, cô không còn nhớ rõ là ai nữa.
Đang đứng lóng nga, lóng ngóng một hồi, tự nhiên có một giọng nói trầm đục phía sau lưng khiến cô hết hồn giật bắn mình quay lại.
Thợ Đúc
Thợ Đúc
: Đến đây làm gì. Biết là rất bất lịch sự khi bước vào nhà người khác mà không hỏi ý kiến chủ nhà không.
Người thợ đúc nhìn cô, mặt trông rất khó chịu. Nhưng rồi ông nhìn một lát, rồi lại quay người, lại bên cái sập, ngồi xuống, rót ra hai chung trà.
Ánh Nhật đi lại, ngồi xuống bên cạnh. Chưa kịp để ông ấy nhấp một ngụm trà nào, cô đã vội vàng chộp tay, giọng van nài, ủ dột:
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Hoàn Mỹ..em ấy …
Thợ Đúc
Thợ Đúc
Không phải ngày đó tôi đã từng nói với cô. Chống lại sự sắp đặt của trời đất, hậu quả khó lường lắm sao.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Nhưng em ấy, mỗi năm trôi qua, càng ngày càng ốm yếu. Tóc lại bạc mỗi lúc một nhiều. Sao không phải là tôi, mà lại là em ấy.
Người thợ đúc vuốt ve bộ râu trắng, mặt trầm ngâm nhìn cô im lặng không nói gì. Ông móc dưới sập ra một cái túi, mở thắt gút, thì ra là mấy cây thuốc lào.
Ông rê rê điếu thuốc, cho lên miệng, rít vài cái rồi khẽ phà ra khoan khoái.
Thợ Đúc
Thợ Đúc
Cuộc đời này tồn tại nhiều điều khủng khiếp lắm, cái thiện và cái ác, cái nhân và cái quả nó luôn luôn song hành, đi đôi với nhau.
Rồi ông ngồi đó, kể cô nghe thật nhiều thứ. Nhưng Ánh Nhật nghe như nước đổ đầu vịt, mơ hồ hệt như làn khói phả ra từ cây thuốc lào. Nào là dương khí, nguyên khí, cải tử hoàn sinh… Ánh Nhật khẽ khàng không giấu nổi cái ngáp ngắn, ngáp dài. Nhưng vì Hoàn Mỹ, cô ráng gồng mình ngồi nghe cho hết.
Hồi lâu, người thợ lẳng lặng bỏ điếu thuốc xuống, nhìn cô, giọng ề à
Thợ Đúc
Thợ Đúc
Tôi có thể giúp cô ấy thêm một lần nữa. Nhưng lại tiếp tục lừa trời, dối đất. Cái giá của nó cũng mắc, y hệt lần trước.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Chỉ cần nhìn thấy em ấy trẻ lại, xinh đẹp như đúng độ tuổi đang có. Gì tôi cũng có thể đánh đổi.
Thợ Đúc
Thợ Đúc
Cô yêu cô ấy như vậy, lúc cô ấy biết được, chắc sẽ khóc đến chết mất. Ba cái chuyện nữ – nữ này, bề trên khó chấp thuận
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Tôi không cần em ấy biết, tôi chỉ mong, em ấy vĩnh viễn như vậy, sống mãi như vậy, là hạnh phúc lắm rồi.
Thợ Đúc
Thợ Đúc
Tham lam.
Lặng lẽ nhổ ra hai từ đó, rồi ông đứng dậy, đi vào trong gian phòng, đóng sầm cửa lại.
Lát sau, ông đi ra, trên tay cầm theo một cái giỏ rơm. Ông đem đến, đưa lại gần cô. Ánh Nhật cúi đầu, nhìn vào trong giỏ. Có một cái cây nhỏ nằm trong đó, dòm giống như cây hành, nhưng lá của nó bóng hơn, và đặc biệt nơi gân lá, quyện một màu đỏ tươi như màu máu.
Thợ Đúc
Thợ Đúc
Cầm về chôn sau vườn nhà bảy bảy bốn chín ngày, đến ngày năm mươi, cắt một nhánh lá, vò nát, chà lên mình của cô ấy. Chỉ vậy thôi.
Thợ Đúc
Thợ Đúc
Chưa, còn một điều nữa. Hãy nuôi nó như nuôi con so. Nó không cần phân, không cần nước… Nó chỉ cần mỗi ngày có một chén máu tươi, rưới lên để nó hấp thụ. Mà phải là máu của gái con trinh, xanh tươi mơn mởn.
Người thợ ghé sát tai Ánh Nhật, thì thầm. Giây phút đó, quả tim của cô như nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô run run cầm cái giỏ, miệng lắp bắp nói không nên lời.
Ngoài trời, gió rít gào, tiếng quạ bay í ới. Trời lúc này đã tối lắm rồi, lại một tia sét nữa nhấn nhá, vô tình rọi lên sáng nhoà gương mặt người thợ, một khuôn mặt nhăn nheo, khắc khổ, đầy vết chân chim.
Ánh Nhật nhìn trời, rồi nhìn vào giỏ, lòng cô tự nhiên lạnh đi. Được, vì Hoàn Mỹ, cái gì cô cũng làm.
Chào tạm biệt người thợ đúc, Ánh Nhật rời đi trong đêm tối. Lúc này, người thợ đúc mới mỉm cười, xoay đầu, cầm một nén nhang, đốt lên, cắm vào trong lư hương nơi bàn thờ.
Thợ Đúc
Thợ Đúc
Bà thấy gì không, đó là nghiệp chướng, sắp rồi, sắp rồi, tụi nó sắp phải trả giá, sắp phải nhận lãnh hậu quả rồi.
Tiếng cười của ông vang vọng, vỡ vụn trong không gian đặc quánh. Ngoài vườn, một bộ xương trắng nằm giữa bãi ngải. Xung quanh chỗ đám ngải mọc, không có lấy một con vật nào dám bén mảng lại gần.
Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua. Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già, mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất…

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play