Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Giữa Hè Và Trường Em Chọn Ai?

Giới thiệu Bạch Nguyệt Quang, cuộc sống gia đình, mâu thuẫn đầu tiên với ba mẹ.

t/g đz
t/g đz
hê lo
t/g đz
t/g đz
tôi lần viết chuyện nên có gì thông cảm
______________
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
"Nếu một ngày, ba mẹ bắt tôi phải chọn một người đi cùng cả đời... tôi sẽ chọn ai? Là Hè – cậu con trai với nụ cười rực rỡ, hay Trường – người mang đến sự im lặng đến nghẹt thở? Tôi đã nghĩ đây chỉ là trò đùa... nhưng không, hôm nay, ba mẹ thực sự muốn tôi quyết định."
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
//Tôi ngồi trước bàn học, ánh nắng cuối chiều hắt vào khung cửa sổ, làm căn phòng bừng lên thứ ánh sáng vàng cam. Ngoài kia, tiếng ve kêu chát chúa, hoa phượng rụng đỏ cả góc sân.//
Ba đứng trước mặt tôi, bóng ông phủ dài trên sàn nhà. Gương mặt nghiêm nghị ấy khiến tôi chỉ muốn quay đi, nhưng ánh mắt lại như đóng đinh tôi tại chỗ.
cha
cha
Nguyệt Quang, con lớn rồi. Đến lúc phải biết chọn con đường cho mình. Ba mẹ đã bàn bạc, Trường là người duy nhất có thể mang lại cho con một tương lai tốt đẹp
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
//Ngón tay tôi khựng lại trên trang vở. Trường. Cái tên ấy vang lên nặng nề như một bản án.//
Trường – cái tên lạnh lẽo như mùa đông. Người mà tôi chưa từng muốn tiến lại gần. Một bức tường cao vời vợi, xa lạ, trống rỗng
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Con... không muốn. Con không chọn Trường đâu
//Căn phòng rơi vào một khoảng im lặng nặng nề. Ba nhíu mày, hơi thở ông gấp gáp như đang cố nén giận.//
Mẹ từ bếp bước ra, trên tay vẫn còn dính bột bánh. Khuôn mặt bà hiền hơn, nhưng giọng nói thì không kém phần cứng rắn.
mẹ
mẹ
Nguyệt Quang, nghe lời đi. Con còn nhỏ, chưa hiểu thế nào là lựa chọn đúng. Hè thì có gì? Một cậu bé vô lo, nghèo khó, không thể cho con tương lai ổn định. Con phải biết nghĩ xa hơn
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
//Tim tôi thắt lại. Nhắc đến Hè, lòng tôi chợt dâng lên một ngọn lửa.//
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Hè không có gì sao? Không. Hè có nụ cười làm tan chảy cả ngày u tối của tôi. Hè có đôi tay từng che chắn cho tôi khi trời đổ mưa. Hè có sự dịu dàng mà Trường sẽ chẳng bao giờ có. Thứ tôi cần không phải tương lai ba mẹ vẽ ra, mà là những khoảnh khắc bình yên khi đứng cạnh Hè.
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Ba mẹ không hiểu con đâu. Con không cần sự an toàn mà ba mẹ nói. Con chỉ cần người khiến con hạnh phúc
Âm thanh bất ngờ vang lên, “Bốp!” – ba đập mạnh tay xuống bàn. Cốc nước rung lên, nước sóng sánh trào ra. Tôi giật mình, bàn tay nắm chặt mép ghế
cha
cha
Con im đi! Tình cảm trẻ con thì biết gì! Sau này con sẽ cảm ơn vì đã nghe lời ba mẹ. Chỉ có Trường mới đủ xứng đáng với con
//Giọng ông vang như sấm, đập thẳng vào tim tôi. Đôi mắt ba sắc lạnh, như muốn giam cầm mọi phản kháng của tôi. Tôi run lên, nhưng trong lòng lại dấy lên một ngọn sóng dữ.//
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
"Nếu đã là gông xiềng... tôi thà bứt ra, dù có đau đến chảy máu, còn hơn phải sống như một con chim bị nhốt trong lồng son."
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
//Tôi quay mặt đi, đôi mắt cay xè. Ngoài cửa sổ, một cơn gió lớn thổi vào, cuốn theo cánh phượng đỏ bay lả tả. Tôi đưa tay ra, hứng lấy một cánh, áp nó vào lòng bàn tay. Nóng hổi, như ngọn lửa của tuổi trẻ.//
Trong tiềm thức, một giọng nói vang lên, quen thuộc và dịu dàng.
Anh Hè
Anh Hè
Đừng sợ. Dù cậu chọn thế nào, mình vẫn ở đây. Mình sẽ không bỏ cậu.
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
//Tôi siết chặt cánh phượng, bàn tay run rẩy nhưng ánh mắt dần kiên định hơn.//
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Hè... cậu chính là lý do để tôi không gục ngã. Chỉ cần cậu còn đó, tôi sẽ không bao giờ chịu khuất phục. Dù ba mẹ có ép tôi bao nhiêu lần, dù Trường có đứng chắn trước mặt, tôi sẽ vẫn chọn cậu
Nhưng rồi, một thoáng sợ hãi lại trào lên.
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
"Nếu tôi cứ cứng đầu... liệu ba mẹ có trừng phạt tôi? Nếu Trường thật sự trở thành xiềng xích, tôi có còn đường thoát nào không? Hay cuối cùng, tôi sẽ bị dồn ép đến tận cùng... đến mức không còn sự sống?"
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
//Tiếng đồng hồ treo tường tích tắc, tích tắc... mỗi nhịp như xoáy vào tim tôi. Tôi thở dốc, mồ hôi rịn ra nơi lòng bàn tay.//
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Con có thể khóc, có thể giận, nhưng quyết định của ba mẹ không thay đổi. Chuẩn bị đi, vài ngày nữa Trường sẽ đến gặp con
//Cả thế giới trước mắt tôi như sụp đổ. Hình ảnh của Hè hiện lên, nụ cười, giọng nói, ánh mắt dịu dàng... tất cả vụt xa. Tôi muốn hét lên, muốn chạy khỏi căn nhà ngột ngạt này.//
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
"Không! Tôi không thể để mọi chuyện như vậy. Nếu phải chọn, tôi sẽ chọn Hè. Dù con đường đó có dẫn tôi đến đau đớn, tôi cũng sẽ đi."
//Ngoài kia, tiếng ve lại rộ lên, từng đợt dài như tiếng khóc của mùa hè. Tôi khép mắt, để mặc nước mắt rơi xuống, hòa vào cánh phượng đỏ trong lòng bàn tay.//
___________
t/g đz
t/g đz
hết rồi
t/g đz
t/g đz
vào trường rồi , tôi bị kết hôn với trường rồi 😭😭😭
t/g đz
t/g đz
thế nha
t/g đz
t/g đz
byeeee💞💞

Xuất hiện Hè (bạn thân, người cậu tin tưởng)

//Chiều hôm đó, tôi bỏ nhà ra ngoài.//
Nắng chiều đỏ ửng, ánh hoàng hôn rơi xuống mặt đường, loang loáng như dòng chảy của máu. Tim tôi cũng nóng ran, dồn dập từng nhịp.
"Không thể thở nổi nữa… Trong căn nhà ấy, mọi lời của tôi đều bị chặn lại, mọi ý muốn đều bị coi thường. Ba mẹ chỉ biết đến 'Trường'. Họ nghĩ Trường là tương lai, là sự lựa chọn tốt đẹp nhất cho tôi. Nhưng… họ chưa từng hỏi, chưa từng lắng nghe, rằng tôi muốn gì."
//Tôi bước nhanh hơn, như chạy trốn. Bàn tay vô thức siết chặt chiếc túi nhỏ mang theo, bên trong chỉ có cuốn sổ và cây bút.//
"Ít nhất, viết ra cảm xúc của mình, tôi còn thấy bản thân đang tồn tại."
Đường phố dần vắng, chỉ còn tiếng ve sầu dai dẳng. Tôi dừng lại dưới gốc cây phượng già ở cuối con đường. Bao năm rồi, nơi này vẫn vậy – một chỗ nhỏ bé nhưng là nơi duy nhất khiến tôi cảm thấy an toàn.
Ở đó, có một người.
Chính là ...hè
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
...hè?
//Người ấy quay lại. Đôi mắt cười, môi khẽ cong, ánh sáng trong trẻo ấy khiến lồng ngực tôi thắt lại.//
Anh Hè
Anh Hè
Này, lại trốn ra đây à?
Anh Hè
Anh Hè
Lại cãi nhau với ba mẹ sao
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
//Tôi gật đầu.//
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Họ… lại bắt tớ chọn trường..
Hè im lặng một lúc, rồi thở dài..
Anh Hè
Anh Hè
Cậu biết không, mặt cậu lúc này y chang bầu trời mùa hè trước cơn mưa, đục ngầu và nặng nề
Anh Hè
Anh Hè
So sánh kiểu gì kỳ cục thế.
Anh Hè
Anh Hè
//Hè cười, nhưng giọng lại dịu xuống//Nhưng tớ nói thật đấy. Cậu không vui, tớ thấy rõ mà
//Tôi ngồi xuống ghế đá dưới gốc cây. Hè cũng ngồi xuống cạnh, đặt balo sang một bên.//
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tớ… không thể thở nổi khi nghe tên Trường nữa. Cứ như ba mẹ chỉ nhìn thấy cậu ấy, mà không còn thấy tớ
Hè nghiêng đầu, nhìn tôi chăm chú
Anh Hè
Anh Hè
Thế còn cậu? Cậu nhìn thấy ai?
Tôi ngập ngừng.
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
"Nếu nói… câu trả lời của tớ luôn là cậu… thì sao? Liệu cậu có rời đi không?"
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tớ không nhìn thấy Trường
Anh Hè
Anh Hè
//Hè khẽ mỉm cười// Vậy thì tốt rồi
//Khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác như thời gian dừng lại. Nụ cười của Hè – giống hệt ánh mặt trời, rực rỡ mà không chói gắt, khiến tim tôi run lên.//
Nhưng rồi, thực tại lại tràn về.
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Nhưng ba mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận. Họ tin rằng Trường có thể cho tớ một 'tương lai rực rỡ'. Họ chẳng quan tâm tớ có hạnh phúc không
Anh Hè
Anh Hè
Thế cậu định làm gì? Cứ mặc cho họ sắp đặt sao?
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tớ không biết… Tớ thấy mình như một con búp bê, bị điều khiển.
//Hè đưa tay, khẽ chạm vào mu bàn tay tôi. Một cái chạm rất nhẹ, nhưng khiến cả người tôi run lên.//
Anh Hè
Anh Hè
Nguyệt Quang này, cậu có quyền chọn. Cậu không phải món hàng của ai. Không của Trường, cũng không của ba mẹ //Tôi ngước nhìn cậu// "trong lòng vừa ấm vừa đau"
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Giá như tớ có đủ dũng khí…
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Nếu tớ chọn cậu… thì sao?
Hè khựng lại. Nụ cười trên môi cậu hơi tắt, thay vào đó là sự ngạc nhiên.
Anh Hè
Anh Hè
Nguyệt Quang… cậu đang nói gì vậy?
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
//Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu// Tớ hỏi thật. Nếu tớ chọn cậu, cậu có đi cùng tớ không?
//Không gian im ắng. Tiếng ve rền rĩ, tiếng gió thổi lá phượng xào xạc. Hè nhìn tôi thật lâu.//
Anh Hè
Anh Hè
Tớ… luôn ở đây, từ trước đến giờ, và sau này cũng thế. Nhưng… lựa chọn đó, cậu phải là người tự nói ra, không phải để làm vui lòng tớ.
//Tôi cười, nhưng là nụ cười lẫn nước mắt.//
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Cậu biết không, ở nhà… tớ không thể khóc. Trước mặt Trường… tớ càng không thể khóc. Chỉ có ở đây, trước cậu, tớ mới có thể để nước mắt rơi.
Anh Hè
Anh Hè
Vậy thì cứ khóc đi. Tớ ở đây.
//Thế là tôi khóc. Nước mắt rơi như vỡ đê, ướt đẫm bàn tay đang nắm chặt vạt áo. Hè không nói thêm gì, chỉ ngồi cạnh, im lặng mà dịu dàng.//
Một lúc lâu sau, khi mặt trời đã khuất hẳn, tôi mới ngừng khóc. Gió đêm mát lạnh, cuốn trôi phần nào sự nặng nề.
.
.
.
_____
Tôi mới ngừng khóc. Gió đêm mát lạnh, cuốn trôi phần nào sự nặng nề.
Hè đứng dậy, đưa balo lên vai.
Anh Hè
Anh Hè
Đi thôi. Tớ đưa cậu về.
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Không. Tớ chưa muốn về.
Anh Hè
Anh Hè
Nguyệt Quang, muộn rồi. Ba mẹ cậu sẽ lo.
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
//Tôi bật cười chua chát// Lo? Họ chỉ lo tớ không về với Trường thôi
//Hè khựng lại. Cậu im lặng, rồi thở dài.//
Anh Hè
Anh Hè
Được. Vậy tớ sẽ ở lại với cậu.
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Cậu không cần phải…
Tôi chưa nói hết cau hè đã nói
Anh Hè
Anh Hè
Tớ muốn. Nếu cậu không muốn về, thì tớ cũng không về.
//Trái tim tôi khẽ run lên. Từng nhịp đập trở nên ấm áp, dù ngoài kia bóng tối đã dần bao phủ.//
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Cảm ơn cậu, Hè.
Anh Hè
Anh Hè
Ừ. Nhưng… Nguyệt Quang này, cậu phải nhớ một điều.
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Điều gì?
//Hè đáp//giọng nghiêm túc hiếm thấy
Anh Hè
Anh Hè
Sẽ đến lúc cậu buộc phải chọn. Không chọn cũng là một cách chọn. Nhưng… tớ mong, khi lúc đó đến, cậu sẽ chọn chính mình.
//Tôi sững lại. Trong lòng dấy lên nỗi sợ mơ hồ. Chọn chính mình… nhưng nếu như lựa chọn ấy đồng nghĩa với việc chống lại cả gia đình, chống lại ba mẹ… tôi có làm được không?//
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
"Nếu tớ chọn mình… liệu có còn ai ở bên?"
//Ánh mắt tôi hướng về Hè. Cậu đứng đó, ánh đèn đường chiếu lên gương mặt dịu dàng. Tôi bỗng muốn tin rằng, chỉ cần có Hè, tôi có thể đi tiếp…//
________
🌙 Đêm xuống
Gió thổi qua tán phượng. Tôi và Hè ngồi cạnh nhau, lặng im nhưng trong lòng mỗi người lại dậy sóng.
.
.
.
hết
t/g đz
t/g đz
1000+ chữ
t/g đz
t/g đz
byeeeee👻

Trường xuất hiện

t/g đz
t/g đz
ellllleeee
t/g đz
t/g đz
" sáng sớm " quá
t/g đz
t/g đz
đth còn 2%💀
________
//Sáng hôm sau, tôi chưa kịp mở mắt thì đã nghe tiếng gõ cửa gấp gáp.//
mẹ
mẹ
Nguyệt Quang, dậy đi con. Hôm nay nhà có khách quan trọng
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Khách…? Sáng sớm thế này// tôi lờ mờ tỉnh dậy//
cha
cha
Đây không phải khách bình thường. Là Trường đó. Mau chuẩn bị tử tế// tiếng cha vang lên//
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
"Trường… cái tên lặp lại trong mấy ngày qua. Kẻ mà ba mẹ chọn thay tôi. Người mà tôi không muốn đối diện."
//Tôi khoác vội chiếc váy trắng, bước ra phòng khách.//
//Ở đó, một chàng trai đang ngồi ngay ngắn. Áo sơ mi trắng, cà vạt chỉnh tề. Ánh mắt lạnh lùng như gương.//
mẹ
mẹ
Đây là Nguyệt Quang, con gái bác// mẹ niềm nở//
cha
cha
Và đây là Trường, con trai gia đình bạn ba. Sau này sẽ gắn bó với nhau nhiều lắm// cha tiếp lời//
//Trường ngẩng đầu nhìn tôi. Ánh mắt anh ta quét qua, lạnh như lưỡi dao. Tôi thoáng rùng mình.//
Anh Trường
Anh Trường
chào
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
..chào
mẹ
mẹ
Con bé nhà bác hơi nhút nhát. Nhưng rồi sẽ quen thôi
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
"Quen ư? Làm sao tôi quen nổi với sự áp đặt này?"
//Im lặng bao trùm. Chỉ còn tiếng muỗng khuấy trong tách trà.//
cha
cha
Trường học giỏi lắm. Gia đình nền nếp. Sau này dựa vào được. Con phải học theo mà biết điều// cha phá vỡ bầu ko khí xung quanh //
Tôi cắn môi, cố nhịn
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
"Tôi là người, không phải món đồ để đặt cạnh ai đó."
Anh Trường
Anh Trường
//Trường nói thẳng, giọng khô khốc//Tôi không quan tâm cậu nghĩ gì. Chỉ cần nghe lời. Mọi chuyện còn lại tôi sẽ lo
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Ý anh là gì?// tôi giật mình //
Anh Trường
Anh Trường
//Trường lạnh lùng//Cậu không cần tự quyết. Có tôi rồi
//Tim tôi đập thình thịch. Không phải vì rung động, mà là vì sợ hãi.//
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi không cần anh lo cho tôi
mẹ
mẹ
Nguyệt Quang! Con nói gì vậy?// mẹ cau mày nhìn tôi với ánh nắt sắc bén//
cha
cha
Vô phép! // cha quát //
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
//Tôi cúi gằm mặt, bàn tay siết chặt mép váy.//"Sao họ chưa từng hỏi tôi muốn gì…?"
Anh Trường
Anh Trường
//Trường khẽ nhếch môi, nửa cười nửa không//Cậu rồi sẽ quen thôi. Không ai chống lại gia đình được mãi
//Tôi đứng dậy, chạy thẳng ra ngoài, mặc cho tiếng ba mẹ gọi giật lại. Hơi thở dồn dập, mắt tôi nhòe đi.//
//Tôi lao tới công viên quen thuộc. Và như mọi lần, Hè ở đó.//
Anh Hè
Anh Hè
Sao trông cậu như ma đuổi vậy// anh mắt anh nhìn tôi vẻ mặt lo lắng //
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
//Tôi ngồi phịch xuống ghế//Tớ… gặp Trường rồi
Anh Hè
Anh Hè
hắn nói j cơ!?// anh cau mày //
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Hắn bảo… tôi không cần nghĩ gì cả, chỉ cần nghe lời
//Hè nắm chặt tay tôi, giọng căng lên.//
Anh Hè
Anh Hè
Cậu không phải con rối! Sao cậu phải chịu đựng chuyện này
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Vậy tớ phải làm sao? Ba mẹ đứng về phía hắn. Chỉ mình cậu đứng về phía tớ thôi// mắt tôi rưng rưng đỏ lên //
//Hè im lặng. Bàn tay ấm áp của cậu bao trọn lấy bàn tay run rẩy của tôi.//
Anh Hè
Anh Hè
Tớ sẽ không để hắn hại cậu. Tin tớ
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
Tôi (Bạch Nguyệt Quang )
"Trong bóng tối u ám, chỉ có Hè là ánh sáng duy nhất của tôi…"
_____
//Nhưng từ xa, tôi không biết rằng Trường vẫn đứng quan sát. Đôi mắt lạnh lẽo, sâu thẳm.//
Anh Trường
Anh Trường
Cậu nghĩ cậu có thể thoát khỏi tôi sao, Nguyệt Quang?// anh nhìn tôi với ánh mắt sát khí //
//Một trận bão ngầm bắt đầu từ giây phút đó.//
_______
hết
t/g đz
t/g đz
chap này ngắn nhỉ 🧐
t/g đz
t/g đz
thế nhé
t/g đz
t/g đz
byeeeeeee
t/g đz
t/g đz
T/g còn 1% à👽

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play