[RhyCap] Ván Cờ.
౨ৎVán Cờ (1)౨ৎ
Bảy năm yêu nhau, người ta thường nói tình yêu sau năm thứ ba sẽ nhạt.
Với Quang Anh và Hoàng Đức Duy, năm thứ bảy lại ấm như đêm mưa có điện, như nồi canh nóng thổi phù phù, như ly cà phê muộn còn vương mùi sữa.
Họ tích cóp những ngày bình thường thành một kho báu nhỏ: một cái chạm tay khi chờ đèn xanh, một tin nhắn “Đã ăn chưa?”, một bữa mì gói nửa đêm vì Duy thèm cay, một lần cãi nhau vì chuyện vớ vẩn rồi làm hòa bằng cách chia đôi cái bánh su kem.
Hoàng Đức Duy
Để tóc dài tí đi.
Duy từng vò nhẹ mái đầu đã tẩy quá tay của Quang Anh, cười như nắng.
Hoàng Đức Duy
Mềm mà… Em thích.
Nguyễn Quang Anh
Vì em chăm chứ sao.
Quang Anh lười biếng đáp, bàn tay trượt qua eo cậu, kéo cậu sát vào lòng.
Nguyễn Quang Anh
Không có em nó rụng hết.
Căn hộ của họ ở cuối hành lang một tòa nhà cũ, cửa sơn màu xanh rêu, chốt khóa kêu ‘cạch’ mỗi lần Duy quên tra dầu.
Ban công bé xíu treo vài chậu xương rồng lẫn dây thường xuân do Duy nhặt từ chợ về, nói là “Nuôi cho có cái gì xanh xanh”.
Tối tối, sau khi tắm rửa, cả hai thường ngồi ở đó, chân gác lên nhau, nghe tiếng xe từ dưới phố vọng lên như một dòng sông bất tận.
Quang Anh có thể tiếp quản công ty gia đình bất cứ lúc nào, nhưng anh hoãn lại, nói rằng “Khi nào em chán ngồi ban công, anh mới đi.”
Duy chỉ cười, mím môi, không trả lời, như thể tin tưởng rằng chừng nào họ còn hai chiếc ghế nhựa, thế giới vẫn chưa vỡ.
Họ vô cùng bình thường… và vì thế, họ hạnh phúc.
Ngày hôm ấy, trời không mưa.
Nắng cuối ngày chập chờn trên hàng bóng đèn dài của con phố sát công viên.
Hai người vừa tan làm, tay trong tay băng qua vạch trắng, miệng cãi nhau vụ lựa phim tối nay.
Duy muốn xem một bộ drama Hàn vừa lên, Quang Anh thì khăng khăng phim hành động cho đỡ buồn ngủ.
Hoàng Đức Duy
Drama đi, phim hành động em toàn thấy anh ngủ gật.
Hoàng Đức Duy
Nhưng nếu là John Wick thì…
Quang Anh ngắt, cố tình nghịch phần tóc mái của cậu.
Nguyễn Quang Anh
Đêm nay anh muốn nghe em bình luận đạo đức xã hội.
Nguyễn Quang Anh
Cho anh ngủ gật luôn cũng được.
Hoàng Đức Duy
Anh mà ngủ là em cắn.
Họ bật cười, tiếng cười chảy trên mặt đường như vệt nắng kéo dài.
Gió từ con kênh gần đó thổi qua, mang theo mùi ẩm ướt của nước và hương hoa sữa lẫn khói xe.
Dòng người đổ ra đường, vội vàng như mọi ngày.
Quang Anh hơi nghiêng người che cho Duy khi họ bước xuống khỏi lề, một thói quen cũ đến mức gần như bản năng.
Duy nhìn anh, ánh mắt rạng rỡ như muốn nói “Cảm ơn.” rồi lại thôi.
Âm thanh phanh gấp chát chúa rạch ngang bầu không khí.
Một chiếc xe lao đến từ ngã rẽ, đầu xe liệng điên loạn.
Mọi thứ sau đó xảy ra như một tấm phim bị kéo quá tay: hình ảnh giật cục, màu sắc bỗng dưng nhòe loang.
Một tiếng hét vỡ họng ai đó, một đứa trẻ bị mẹ giật lùi, một chiếc túi rơi xuống vỉa hè, những trái cam tung tóe.
Quang Anh quay đầu theo phản xạ, bàn tay vốn nắm tay Duy siết chặt.
Anh kéo cậu sát vào mình.
Kim loại rít lên, kính vỡ bật ra thành mưa.
Cú va đập nặng như một cú đấm của thần linh.
Anh chỉ kịp nghĩ được một điều: Đừng để em ấy đau.
Mùi kim loại lẫn mùi xăng phả vào phổi.
Tiếng đập tim của chính mình như tiếng trống, đều đặn rồi lạc nhịp.
Trên gò má anh mằn mặn, nóng.
Có ai đó vừa hét “Cứu!”, có ai đó khác hét “Gọi cấp cứu!”.
Thân thể không nghe lệnh nữa, nặng như bị dán xuống đường.
Anh tìm bàn tay Duy trong hỗn loạn, chạm được đầu ngón tay lạnh của cậu, run rẩy.
Anh muốn gọi nhưng cổ họng rát như lửa.
Một bóng người sụp xuống bên cạnh họ, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đã nhuốm bẩn.
Người đàn ông
Bình tĩnh nào.
Người đàn ông
Xe cứu thương đang tới.
Ông ta đặt hai ngón tay dưới hàm Duy, kiểm tra gì đó rồi nói như với chính mình.
Người đàn ông
Thở yếu… máu nhiều quá.
Quang Anh cố ngẩng đầu, mọi thứ quay cuồng.
Anh thấy Duy nằm nghiêng, mái tóc đen ướt dính, một vệt đỏ kéo dài từ thái dương xuống cổ.
Đôi mắt cậu mở hé, nhìn về phía không ai, môi khẽ mấp máy.
Anh bò nhích, đau đớn xé toạc khắp người, đặt bàn tay lên má cậu.
Nguyễn Quang Anh
Anh đây, nghe anh…
Nguyễn Quang Anh
Thở đi em.
Còi xe cứu thương rít lên, xé màn không khí quánh đặc.
Những bóng áo trắng, áo xanh lao tới như cơn mưa đột ngột.
Câu lệnh, các con số, những từ ngữ anh không kịp hiểu, quay như chong chóng: “HA tụt”, “garo”, “dịch truyền”, “mask oxy”.
Một chiếc nẹp cổ, vài dải băng, mùi cồn sát khuẩn đậm đặc.
Họ nâng Duy lên băng ca trước, dây đai vắt qua người cậu.
Khi đến lượt, Quang Anh cắn chặt răng, không kêu một tiếng.
Anh không muốn lãng phí bất cứ âm thanh nào ngoài việc giữ Duy lại với thế giới.
Cánh cửa xe cấp cứu đập mạnh.
Không gian thu hẹp thành một khối vuông trắng sáng, rung bần bật.
Tiếng máy đo nhịp kêu ‘tít… tít… tít…’ kéo những sợi dây mỏng manh nối linh hồn người với cái máy lạnh lẽo.
Một nữ điều dưỡng áp mặt nạ oxy lên Quang Anh.
Anh đẩy nhẹ ra, chỉ tay về phía Duy, lắc đầu.
Ánh mắt anh như hai hòn than, rực và khô rốc.
Nguyễn Quang Anh
Em ấy… bên kia.
Nguyễn Quang Anh
Cứu… em ấy trước.
Điều dưỡng, y tá
Chúng tôi đang làm hết sức.
Nữ điều dưỡng trấn an, tay vẫn nhanh như gió.
Điều dưỡng, y tá
Anh cứ thở đều.
Điều dưỡng, y tá
Có bác sĩ đi kèm.
Duy nằm cách một cánh tay.
Gương mặt cậu trắng bệch, những đường nét quen thuộc bị bôi mờ bởi máu và băng.
Một bác sĩ trẻ kẹp ống, hướng dẫn điều dưỡng.
Họ ép ngực một lần, hai lần.
Quang Anh lại nắm tìm tay Duy lần nữa, ngón tay anh chạm vào da cậu, lạnh như chạm vào nước mùa đông.
Anh gọi, cố mềm giọng, như gọi cậu dậy ăn sáng.
Nguyễn Quang Anh
Đừng ngủ.
Nguyễn Quang Anh
Đừng ngủ bây giờ.
Mọi thứ dồn về một phía, người anh va vào thành cáng.
Vài sợi tóc rơi trước mắt, nhòe vì máu và mồ hôi.
Trong đầu anh, kỉ niệm bật lên không theo thứ tự: Duy cười vì con mèo hàng xóm, Duy ngủ gật trên bàn làm việc, Duy đặt đôi đũa xuống bỗng nghiêm túc nói muốn đi San Diego ngắm nắng vì người ta bảo ở đó mùa xuân vĩnh cửu.
Anh cười, bảo “Ở đây cũng vĩnh cửu. Vì có em.” Duy đỏ mặt, lấy gối ném.
Luồng không khí bệnh viện ùa vào: mùi clo, mùi thuốc sát khuẩn, mùi sắt thép và một loại mùi không thể gọi tên – mùi căng thẳng của người.
Đèn trần dài và trắng lướt qua trên đầu khi băng ca chạy.
Quang Anh nhìn thấy bóng mình trên mỗi miếng gạch, dài ra rồi ngắn lại, như một vệt đen cố bấu vào ánh sáng mà trượt tay.
Khu cấp cứu như một sân ga bừa bộn nơi các chuyến tàu không ngừng dừng lại và rời đi.
Tiếng gọi điều dưỡng, bánh xe lăn, màn kéo sột soạt.
Duy được đẩy vào một buồng riêng, rèm kéo ‘xoẹt’ chắn lại.
Quang Anh nằm ở buồng bên cạnh, nửa thân dưới tê dại, vai trái rát buốt như bị kim đâm dọc từng thớ thịt.
Một bác sĩ trung niên cúi xuống, ánh mắt chuyên nghiệp nhưng mệt mỏi.
Bác sĩ
Anh Quang Anh, đúng không?
Bác sĩ
Chúng tôi nghi anh có chấn thương ở vai và một vết rách dài ở cẳng tay, có khả năng chấn động não nhẹ.
Bác sĩ
Nhưng ưu tiên hiện tại là bạn đi cùng anh, cậu Duy, cậu ấy mất máu nhiều, mạch yếu, nghi nội thương.
Bác sĩ
Chúng tôi sẽ đưa cậu ấy vào mổ ngay.
Quang Anh bấu lấy cổ tay bác sĩ.
Nguyễn Quang Anh
Hãy cứu em ấy.
Anh nói mỗi chữ như bị kéo qua lưỡi dao, nhưng ánh mắt không run.
Nguyễn Quang Anh
Nếu chỉ được chọn một, làm ơn… chọn em ấy.
Ông gỡ tay anh ra, siết nhẹ.
Bác sĩ
Yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.
Cụm từ “cố gắng hết sức” rơi vào tai anh như một lời thề vừa ấm vừa lạnh.
Anh nhìn ra khe rèm, nơi bóng áo xanh áo trắng chuyển động như thủy triều.
Điều dưỡng mang vào giấy tờ, máy đo, kim truyền.
Ai đó hỏi anh có người nhà không, anh gật đầu, lắp bắp “mẹ tôi”.
Điện thoại được đặt vào tay anh, nhưng ngón tay run rẩy, màn hình loang loáng lẫn với ánh đèn, anh bấm nhầm ba lần mới gọi được.
Giọng mẹ từ đầu dây bên kia hoảng hốt, anh nói rất ngắn.
Nguyễn Quang Anh
Con ở bệnh viện.
Nguyễn Quang Anh
Duy… đang mổ.
Rồi mọi thứ như bị ai đó vặn núm volume xuống, chỉ còn tiếng máy đo nhịp của chính mình đều đều và chát, như tiếng gõ nhịp của một người xa lạ.
Một điều dưỡng trẻ quay lại, đẩy anh vào phòng chụp, rồi quay lại băng bó vết thương.
Cô nói anh cần an thần nhẹ để cố định vai trước khi đưa đi khâu.
Nguyễn Quang Anh
Chút nữa.
Nguyễn Quang Anh
Để tôi… để tôi nhìn em ấy thêm chút nữa.
Cô gái ngập ngừng, nhìn sang bác sĩ.
Trong buồng mổ dã chiến, người ta đang đẩy Duy sang giường khác.
Cậu được gắn một chuỗi dây ống, mặt nạ oxy che nửa mặt, vết rách trên thái dương đã được ép băng trắng.
Cậu nằm im, yên tĩnh đến mức làm người ta sợ.
Một bác sĩ khác đẩy cửa, gật đầu với Quang Anh như một lời chào vô thanh trước khi biến mất phía cuối hành lang có tấm biển “Phẫu thuật”.
Quang Anh hít một hơi dài, mùi oxy và nhựa, mùi của những thứ vô hình nâng đỡ sự sống.
Anh để điều dưỡng đẩy mình tiến lên nửa bước.
Ngón tay anh chạm mép băng ca Duy.
Anh cúi đầu, thì thào sát tai cậu, chưa từng chắc chắn với bất kì lời nào trong đời như lúc này.
Nguyễn Quang Anh
Em nghe không?
Nguyễn Quang Anh
Mọi thứ sẽ ổn.
Nguyễn Quang Anh
Em… em cứ đi trước, đợi anh ở cửa.
Nguyễn Quang Anh
Anh sẽ tới.
Điều dưỡng chạm vai anh, nhẹ như báo hết giờ.
Quang Anh thả tay, để băng ca lướt qua như một con thuyền đi vào cửa biển trắng lóa.
Cánh cửa inox khép lại, phản chiếu gương mặt anh nát vụn như những mảnh thủy tinh.
Anh được đưa về giường, kim truyền gắn vào tĩnh mạch, cảm giác mát lạnh lan dần dọc cánh tay.
Bác sĩ trở lại, giọng đều đều.
Bác sĩ
Chúng tôi cần xử lý vai và khâu vết thương của anh ngay bây giờ để tránh nhiễm trùng.
Bác sĩ
Anh có thể sẽ được dùng thuốc an thần.
Ông ngừng, mắt thoáng một nếp nhăn.
Bác sĩ
Chúng tôi sẽ thông báo ngay khi có tin từ phòng mổ.
Nguyễn Quang Anh
Xin hãy nói thật.
Quang Anh nói lặng như nước.
Nguyễn Quang Anh
Dù là gì.
Bác sĩ gật, không hứa gì hơn ngoài ánh nhìn không né tránh.
Thuốc an thần rót vào mạch, tiếng ‘tít’ của máy đo chuyển chậm lại, mềm như cát ướt.
Trần nhà trắng bắt đầu trôi.
Những đường ống trên trần lượn như những con rắn hiền lành, ánh đèn hắt xuống mặt anh, làm nổi từng đường gân xanh dưới da.
Quang Anh nhìn trừng trừng vào khoảng sáng đó, sợ rằng nếu chớp mắt, những mảnh ghép cuối cùng của thế giới sẽ rời khỏi anh.
Điều dưỡng kéo chăn lên ngang ngực, thủ thỉ như nói với một đứa trẻ đang sốt.
Điều dưỡng, y tá
Anh cứ nhắm mắt một chút.
Điều dưỡng, y tá
Chúng tôi ở đây.
Quang Anh cố chụp lấy một từ nào đó, như người vớt bóng mình trên mặt nước.
Nguyễn Quang Anh
Hoàng Đức Duy…
Nguyễn Quang Anh
Em ấy sợ tối.
Nguyễn Quang Anh
Nói với em ấy…
Nguyễn Quang Anh
Có anh đây.
Giọng nói anh đứt ra thành hai nửa: một nửa cố gắng bình thản, nửa kia vỡ vụn.
Điều dưỡng mím môi, gật đầu thay cho câu hứa.
Mọi người e ngại nhìn nhau.
Họ biết điều gì đó mà anh chưa biết.
Ánh mắt một vài người chạm nhau rồi tránh đi, một quyết định lặng lẽ được đưa ra đâu đó, xa dần như tiếng bánh xe đẩy.
Bác sĩ nói lại lần nữa, như một điệp khúc.
Bác sĩ
Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.
Tên cậu, Hoàng Đức Duy, lặp đi lặp lại trong đầu Quang Anh như một câu thần chú, như một sợi dây mỏng giữ anh khỏi rơi xuống đáy.
Anh giữ lấy nó khi mí mắt trở nên nặng.
Anh giữ lấy nó khi màn đêm kéo tới, không phải màu đen tuyệt đối mà là một thứ xám đục của phòng bệnh.
Bên cạnh, máy đo vẫn kiên trì gõ nhịp.
Trong khoảnh khắc biên giới giữa tỉnh và mê, anh thấy Duy ngồi ở ban công, chân đung đưa, quay đầu lại cười.
Hoàng Đức Duy
Anh, tối nay mình xem phim drama nhé.
Nguyễn Quang Anh
Em chọn đi.
Gió thổi qua, mang mùi muối biển tưởng tượng có thể là San Diego, có thể là bất cứ đâu có nắng ấm.
Quang Anh đưa tay ra, chạm vào khoảng không.
Nguyễn Quang Anh
Đừng để anh đi sau quá xa.
Rồi bóng tối khép lại, êm như cửa phòng mổ khép.
Bên ngoài, ở cuối hành lang, đèn báo “Phẫu thuật” vừa sáng.
Tiếng chân người đi qua, rất khẽ.
Ván cờ có lẽ đã bắt đầu từ giây phút ấy nhưng ở đây, trong căn phòng trắng toát, Quang Anh chỉ biết một điều: anh đã đặt cược toàn bộ phần còn lại của mình cho một cái tên.
౨ৎVán Cờ (2)౨ৎ
Tiếng máy đo ‘tít… tít…’ kéo Quang Anh trở về từ cơn mê nặng.
Mi mắt nặng trĩu như bị buộc bằng chì, đầu óc đau nhói từng cơn.
Cơ thể dường như vừa bị tháo rời rồi ráp lại, mỗi khớp xương đều kháng cự với ý chí tỉnh dậy.
Chỉ biết mùi thuốc sát trùng nồng nặc, ánh đèn trần trắng lóa làm mắt cay xè.
Điều đầu tiên bật lên trong đầu anh không phải vết thương của chính mình.
Anh quay đầu, gấp gáp đến mức vết thương nơi vai nhói lên, hơi thở tắc nghẹn.
Mắt đảo quanh căn phòng bệnh vắng vẻ.
Chỉ có một lọ dịch truyền nhỏ giọt và tiếng quạt gió quay đều.
Nguyễn Quang Anh
Người đi cùng tôi đâu?
Giọng anh khàn đặc, như bị kéo qua đá vụn.
Một điều dưỡng bước vào, thoáng khựng lại khi thấy anh tỉnh.
Điều dưỡng, y tá
Anh tỉnh rồi.
Điều dưỡng, y tá
Anh yên tâm, bạn anh… đang được chăm sóc.
Ánh mắt lạnh lẽo xuyên qua lời nói lấp lửng ấy.
Nguyễn Quang Anh
Cậu ấy thế nào?
Điều dưỡng, y tá
Hiện tại bác sĩ đang theo dõi.
Câu trả lời đầy tránh né.
Tim anh đập dồn, như có bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Anh luôn hiểu nhanh hơn những gì người ta muốn che giấu.
Nhưng anh từ chối tin vào điều đó.
Nguyễn Quang Anh
Gọi bác sĩ.
Giọng anh thấp và chắc, không cho phép phản bác.
Một lát sau, vị bác sĩ trung niên tối hôm qua bước vào.
Ông ta nhìn anh, thở dài thật khẽ rồi nói bằng giọng điệu quen thuộc, trấn an nhưng lại rỗng tuếch.
Bác sĩ
Anh Quang Anh, điều quan trọng bây giờ là anh phải giữ sức khỏe.
Bác sĩ
Vết thương của anh…
Anh ngắt lời, ngồi bật dậy mặc kệ cơn đau rút gân.
Đôi mắt đỏ ngầu như kẻ bị dồn tới bước đường cùng.
Nguyễn Quang Anh
Tôi hỏi Duy đâu.
Sự im lặng phủ xuống, nặng nề đến mức tiếng đồng hồ treo tường cũng vang lên rõ mồn một.
Bác sĩ mím môi, không trả lời.
Quang Anh bật dậy, giật ống truyền ra khỏi tay.
Điều dưỡng hốt hoảng lao tới giữ, nhưng anh gạt phăng, ánh mắt đỏ rực.
Nguyễn Quang Anh
Đừng giấu tôi!
Nguyễn Quang Anh
Dẫn tôi đến gặp cậu ấy!
Tiếng động lớn khiến cả khoa cấp cứu chú ý.
Một y tá trẻ rốt cuộc không chịu được, lí nhí với bác sĩ.
Điều dưỡng, y tá
Thưa… bác sĩ, nếu cứ giấu… em sợ anh ấy sốc nặng hơn.
Bác sĩ nhắm mắt một giây rồi ông khẽ gật.
Quang Anh được đặt lên xe lăn, bánh xe lăn kẽo kẹt trong hành lang dài, ánh đèn neon nhấp nháy từng đoạn.
Cảm giác như một hành trình ra pháp trường.
Anh cắn chặt răng, tay siết chặt thành ghế đến bật gân xanh.
Cuối cùng, xe dừng lại trước một cánh cửa lạnh lẽo bằng kim loại.
Trên tấm bảng nhỏ có hai chữ: PHÒNG XÁC.
Thế giới trước mắt anh sụp đổ trong một nhịp tim.
Anh lắc đầu, gần như gào.
Nguyễn Quang Anh
Không thể nào!
Nguyễn Quang Anh
Các người nhầm rồi!
Nguyễn Quang Anh
Duy không thể ở đây!
Một mùi hàn the và hóa chất lạnh toát ập ra.
Bên trong, những tấm vải trắng phủ kín các thân thể dài trên băng ca inox.
Một nữ y tá kéo một tấm vải.
Bên dưới là gương mặt quen thuộc.
Da cậu đã nhợt nhạt, hơi thở không còn.
Mái tóc dính máu khô, đôi môi tái đi, hàng mi khép kín như đang ngủ nhưng không bao giờ thức dậy nữa.
Anh chỉ nhìn chằm chằm, ánh mắt như hóa đá.
Rất lâu, anh mới đưa tay run run chạm vào má cậu.
Anh vuốt nhẹ nếp tóc rối, từng ngón tay khẽ run, như muốn ghi khắc từng đường nét lần cuối.
Không một tiếng động nào.
Người ta tưởng anh sẽ quậy phá, sẽ ngã gục.
Nhưng anh im lặng đến đáng sợ.
Một lúc lâu sau, anh buông tay, nhẹ nhàng quay đầu, giọng khàn khàn.
Nguyễn Quang Anh
Đưa tôi về phòng bệnh.
Những ngày sau đó, Quang Anh trở nên bất động.
Anh chỉ nằm trên giường, mắt dán vào trần nhà, hoặc ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài, để mặc nắng rọi lên người.
Không nói, không khóc, không ăn.
Trong khoảnh khắc hiếm hoi, anh nhớ lại…
Hoàng Đức Duy
Em muốn đi San Diego.
Hoàng Đức Duy
Ở đó có nắng ấm quanh năm, mùa xuân vĩnh cửu.
Lúc ấy anh cười, kéo cậu vào lòng.
Nguyễn Quang Anh
Ở đâu chẳng vĩnh cửu, miễn là có em.
Bây giờ, ký ức ấy như một mũi dao, xoáy thẳng vào tim.
Trong phiên tòa, tên tài xế gây tai nạn cúi đầu giả bộ hối lỗi.
Luật sư của hắn trình bày dằng dặc, cuối cùng bản án tuyên: án treo 3 năm, bồi thường 100 triệu, không kháng cáo.
Con trai bà còn sống mà không còn hồn, còn Duy – đứa trẻ hiền lành, sắp trở thành con dâu của bà đã chết.
Vậy mà thủ phạm chỉ cúi đầu vài cái, nộp một khoản tiền, rồi được bước ra ngoài đời tự do.
Tên tài xế còn quay sang, thoáng nhếch mép cười khẩy.
Ánh nhìn khiêu khích như một cái tát vào mặt bà.
Bà run lên, gân xanh nổi trên trán, nhưng không thể làm gì.
Đồng tiền nặng hơn mạng người.
Bà trở về bệnh viện, nhìn con trai mình vẫn ngồi lặng trước cửa sổ, mắt vô định.
Bà run run kể lại bản án.
Ánh mắt Quang Anh dao động, thoáng lóe một tia sáng, nhưng nhanh chóng chìm vào tĩnh lặng.
Anh vẫn không khóc, không nổi giận.
Sau vẻ im lặng ấy, một kế hoạch đã hình thành.
Anh nắm lấy tay mẹ, khẽ lắc đầu.
Nguyễn Quang Anh
Không sao…
Nguyễn Quang Anh
Mẹ đừng lo.
Nguyễn Quang Anh
Con sẽ lo mọi thứ.
Bà khóc, xin lỗi vì đã bất lực, vì không thể cho anh công bằng.
Nhưng chính giây phút ấy, Quang Anh biết: Nếu luật pháp dung túng cho cái ác, thì anh sẽ tự tay giành lại công bằng.
Gió thổi tung mái tóc tẩy màu đã phai, lòa xòa trước trán.
Anh chợt nhớ đến lúc Duy cười, bảo thích tóc anh mềm.
Thực ra… là vì Duy tự tay chăm sóc từng chút.
Từ khoảnh khắc bước ra khỏi bệnh viện, Quang Anh không còn là chàng trai cười rạng rỡ bên ban công nhỏ nữa.
Ánh mắt anh băng lạnh, đôi môi không còn nhếch lên.
Anh trở lại công ty gia đình, tiếp quản quyền lực.
Từ đây, một ván cờ đã mở ra.
Và mục đích duy nhất của nó: Báo thù.
౨ৎVán Cờ (3)౨ৎ
Bóng tối không nuốt chửng anh, mà hóa thành quân cờ.
Mỗi bước đi là một nước tính toán, không còn chỗ cho nụ cười.
Chỉ còn duy nhất một mục đích: báo thù.
Năm 1: Thanh trừng nội bộ.
Công ty gia đình Quang Anh từng từ chối tiếp quản nay đã trở thành chiến trường đầu tiên.
Từ ngày cha mất, công ty do mẹ anh quản lý cùng một loạt “cánh tay” thân tín.
Chúng như những con đỉa bám vào nguồn máu, rút cạn từng đồng lợi nhuận, ăn chia hoa hồng, nhận hối lộ.
Ngày Quang Anh trở về, toàn bộ ban lãnh đạo ngỡ anh chỉ là kẻ “công tử ăn chơi, không thiết tha thương trường”.
Nhưng trong buổi họp đầu tiên, anh đã lạnh lùng đưa ra một bản báo cáo chi tiết toàn bộ sai phạm của từng người, kèm bằng chứng không thể chối cãi.
Kẻ thì tham nhũng quỹ phúc lợi.
Kẻ thì nhận hối lộ để trúng thầu.
Kẻ thì biển thủ ngân sách.
Trong một tuần, gần nửa ban giám đốc bị thay thế.
Tin tức lan ra, thị trường chao đảo.
Nhưng Quang Anh điềm tĩnh, từng bước bổ sung nhân tài mới.
Hầu hết là những người trẻ anh chiêu mộ từ đại học, hoặc những nhân sự tiềm năng bị chèn ép trước đây.
Thư ký Nam, người bạn thân thiết từng được cả anh và Duy giúp đỡ thời sinh viên, trở thành cánh tay phải.
Nam hiểu Quang Anh, cũng hiểu sự tàn nhẫn anh đang khoác lên chỉ là lớp vỏ ngoài để che giấu trái tim rách nát.
Cuối năm ấy, công ty như một con mãnh thú vừa lột da, máu me nhưng mạnh mẽ.
Quang Anh đặt quân cờ đầu tiên xuống bàn: thanh lọc nội bộ.
Năm 2: Tài chính và thế lực ngầm.
Báo thù không thể chỉ dựa vào cảm xúc.
Quang Anh hiểu cần có quyền lực và tiền bạc tuyệt đối.
Anh bắt đầu mở rộng sang mảng tài chính ngầm: đầu tư vào chứng khoán, bất động sản, thậm chí hợp tác kín với vài tổ chức “xám” – nơi luật pháp không với tới.
Với khả năng tính toán lạnh lùng, chỉ trong vài tháng anh đã tạo ra một mạng lưới tài chính chằng chịt.
Đồng tiền trở thành vũ khí.
Ai khúm núm, được cứu vớt như một phép màu.
Song song, Quang Anh bí mật điều tra về vụ tai nạn.
Thư ký Nam giúp anh lần theo từng mắt xích: từ bản án “án treo” đầy bất công, đến những quan chức nhận tiền để nhẹ tay.
Một cái tên dần hiện lên: ông Phạm – chủ doanh nghiệp vận tải lớn, chính là chủ xe gây tai nạn.
Ông ta có mối quan hệ mật thiết với giới chính trị, nhờ đó bẻ cong luật pháp.
Cái chết của Duy… chỉ là một con số trong bản báo cáo tai nạn.
Quang Anh siết chặt nắm tay.
Đây không còn là tai nạn.
Năm 3: Lộ diện những kẻ đứng sau.
Quang Anh bắt đầu vờn con mồi.
Anh không tấn công trực diện, mà từ từ cắt từng đường sống.
Doanh nghiệp vận tải của ông Phạm bị đánh úp bằng hàng loạt vụ kiện, do chính những nạn nhân cũ đứng ra tố cáo mà Quang Anh lặng lẽ tài trợ.
Hợp đồng lớn bị hủy, ngân hàng cắt vốn vay.
Ông Phạm chới với, nhưng vẫn ngạo mạn vì tin tưởng có thế lực chống lưng.
Thế rồi, một buổi chiều, báo chí đồng loạt đăng tin con trai ông ta bị bắt vì buôn chất cấm.
Người chống lưng duy nhất cũng bất ngờ “bị thanh tra”.
Tất cả đến quá nhanh, như một cơn bão không kịp chuẩn bị.
Trong văn phòng cao tầng, Quang Anh ngồi trầm lặng, mắt hướng ra thành phố.
Nam đứng bên cạnh, không nói.
Họ biết đây chỉ là bước khởi đầu.
Nhưng càng đào sâu, một bí mật càng lộ rõ: vụ tai nạn không phải ngẫu nhiên.
Có người cố tình sắp đặt, và hung thủ chỉ là quân tốt thí.
Quang Anh lao sâu vào bóng tối.
Anh thâu tóm hàng loạt công ty nhỏ, biến chúng thành “mắt xích” trong ván cờ của mình.
Những kẻ từng góp phần bao che cho vụ tai nạn lần lượt gặp kết cục thảm hại.
Một quan chức nhận hối lộ bị phanh phui ngoại tình, sự nghiệp sụp đổ.
Một luật sư từng cãi cho hung thủ bị phát hiện gian lận tài chính, phải ngồi tù.
Một giám đốc công an khu vực bất ngờ “tai nạn giao thông” đúng cách mà Duy đã chết.
Mỗi cái chết, mỗi sự sụp đổ, đều được sắp xếp như những quân cờ ngã xuống.
Nam nhiều lần nhìn Quang Anh, muốn nói “Anh Duy chắc không muốn anh thế này.”
Nhưng mỗi khi thấy ánh mắt vô hồn kia, cậu lại nghẹn.
Có đêm, Quang Anh ngồi một mình trong căn hộ cũ.
Ban công bụi bặm, ghế nhựa rỉ sét, chậu cây xương rồng héo quắt.
Anh mở tủ, tìm thấy chiếc áo sơ mi Duy từng mặc, ôm vào ngực.
Nhưng sáng hôm sau, anh lại khoác bộ vest chỉnh tề, ra chiến trường với ánh mắt lạnh như băng.
Chỉ còn dã tâm sống thay.
Năm thứ năm, khi tất cả quân cờ gần như ngã gục, sự thật dần hiện ra.
Kẻ đứng sau toàn bộ vụ tai nạn, người đã sắp đặt, người đã đưa tiền để đổi mạng Duy… không phải ai khác.
Người phụ nữ từng dìu dắt anh qua tuổi thơ, từng nắm tay anh khóc trước quan tài cha, từng là chỗ dựa duy nhất sau mất mát… lại là kẻ phản bội.
Vì bà không chịu nổi cô đơn sau khi chồng mất.
Vì một người đàn ông ngoài kia và đứa con riêng của ông ta.
Một đứa con chỉ nhỏ hơn Quang Anh hai tuổi.
Để che giấu, để dọn đường cho “gia đình mới”, bà đã biến cái chết của Duy thành “tai nạn”, dùng tiền và quyền lực che đậy.
Quang Anh lặng im nghe hết.
Anh không gào thét, không khóc lóc.
Chỉ có bàn tay nắm chặt đến bật máu.
Trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ thế giới trong anh nứt vỡ.
Ván cờ sau năm năm đã đi đến nước cuối.
Nhưng cái giá để đặt xuống bàn…
Chính là niềm tin cuối cùng trong trái tim Quang Anh.
Anh thì thầm, giọng khàn khàn như tro tàn.
Nguyễn Quang Anh
Anh thắng rồi.
Nguyễn Quang Anh
Nhưng sao anh thấy mình chẳng còn gì cả.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play