Báo Giả Trở Thành Phu Nhân Tướng Quân
Chương 1
*Đây là câu truyện mang yếu tố giả tưởng,các nhân vật đều không có thật,có mang một chút về yếu tố lịch sử*
Hoàng Anh
Xin chào!!Mình là Hoàng Anh-sinh viên năm cuối ngành báo chí trường A nào đó
Hoàng Anh
Mình thật tự hào là sinh viên của trường!!...
Cô có một cuộc sống có thể là đẹp của một sinh viên
Đạt loại giỏi ngành báo chí
Bạn A
Sướng m nhá,chúc mừng nha.
Là một backup dancer khá là nổi tiếng
Bạn B
Rồi kêu không học dữ chưa trời??Vẫn chạy dancer ầm ầm mà vẫn học được .
Hoàng Anh
Tui thấy cũng bình thường mà,miễn là sắp xếp được thời gian
Bố mẹ cô ban đầu không ủng hộ cô theo con đường này sợ cô vất vả,nhưng rồi qua thời gian họ đã ủng hộ người con gái này nhiều hơn
Tại phòng trọ của Hoàng Anh
Hoàng Anh
Mình hết thành sinh viên rồi sao...thời gian trôi qua nhanh quá(vuốt chiếc áo tốt nghiệp)
Hoàng Anh
Bố mẹ mình nói sẽ lên trong sáng mai,mong là có thể gặp được bố mẹ nhanh quá
Hoàng Anh
Thôi đi nghỉ thôi,sáng mai còn dậy sớm make nữa..
Hoàng Anh
(Mong qua ngày mai nhanh lên:3!!!!!)
???
Bệnh này của tiểu thư càng nghiêm trọng hơn rồi,e rằng.....
???
Thật sự.....không thể cứu được con bé sao(nghẹn ngào)
???
Mẹ xin lỗi con,mẹ...không thể cho con một cơ thể khỏe mạnh(nghẹn ngào)
???
(Lắc đầu)Đó..không phải lỗi của mẹ đâu....
???
Ta xin phép lui trước....
???
Nên cho con bé nghỉ thôi phu nhân
???
Vâng,thiếp ra ngoài đây(vuốt nước mắt)
*tinh tinh tính tình tình....*
Hoàng Anh
(Mơ màng)Đến giờ rồi dậy thôi...!
Sau khi vệ sinh xong,cô bắt đầu đắp mặt nạ chuẩn bị make up
Hoàng Anh
(ngồi lướt điện thoại)Tối qua quyết tâm vậy mà không vào giấc nổi.Xem xem có gì mới không(ngáp ngủ)
Hoàng Anh
*Giấc mơ đó thật kì lạ,mình như là cô gái đó vậy...*
Sau khi ngồi được một lúc,cô đã chuẩn bị và make up kĩ càng xong
Hoàng Anh
Chuẩn bị thôi,lễ tốt nghiệp ơi!
Hôm nay trời khá đẹp,trời xanh mây trắng,có chút nắng dịu nhẹ lan dưới những khóm hoa của ban công,là một ngày mang đến vui vẻ đan xen với chút tiếc nuối....
Bạn A
(Dừng xe trước cổng)M chờ tao lâu chưa?Tao định gắn nốt mi nhưng mà lười quá
Hoàng Anh
(Lên xe)Sáng nay dậy muộn à mà không kịp gắn được hai bên mi vậy?
Bạn A
Đâu có!(Vít ga)Tầm này vẫn còn sớm mà,mới có 6 rưỡi thôi.Tao thừa gắn được nhưng mà lười á,gắn mà mắt tao cận xong chọc chọc..
Hoàng Anh
Thôi đi đâu rồi tao gắn cho
Bạn A
Thế m ăn sáng chưa?Để tao chở m đi ăn cùng luôn,tao chưa ăn sáng
Hoàng Anh
Um cũng được,tao cũng chưa ăn,đi ăn cái bánh mì là được
Hoàng Anh
Đi ăn bún hả m(vỗ vai hỏi)
Bạn A
Quán cũng ngon phết mà,vào trong thôi(Dừng đậu xe)
Khi đang chuẩn bị vào,đột nhiên cô nhớ ra rằng mình quên mất chưa mang theo chiếc vòng tay cô mua cho mẹ
Hoàng Anh
*Trời ơi!may quá là mình nhớ ra nó,giờ còn sớm chắc là lấy vẫn được*
Hoàng Anh
Tao về lấy đồ,tao quên mất quà tặng mẹ
Bạn A
Dịp quan trọng mà quên đồ,cái vòng mà lần trước chọn cầu kì mãi đó hả.
Hoàng Anh
Hôm đấy tao có nói cho mày đâu?Sao đoán hay vậy?
Bạn A
Thôi về lấy đi không muộn,lấy xe tao mà đi.Nè!(đưa chìa khóa xe)
Hoàng Anh
Cảm ơn m nha(lên xe).Có gì gọi trước đi,đợi tao đi xíu nha
Sau khi về nhà và lấy chiếc vòng xong,cô vội vàng lên xe đi đến chỗ người bạn
Hoàng Anh
(Dừng xe)Đến nơi rồi.Không biết là nó ăn xong chưa nữa(bước vào)
Bạn A
M chưa gắn mi cho tao đâu nhá!Ăn xong là đến giờ rồi!
Hoàng Anh
Thôi thôi tao xin lỗi mà...Hay đến đấy tao gắn cho
Bạn A
Mà thôi,tao đủ xinh rồi.Thôi mày ăn gì thì gọi đi
Sau khi ăn xong,cả hai đều di chuyển lên trường
Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp,cô được trao tấm bằng đại học ao ước,được bố mẹ và bạn bè chúc mừng
Cứ như vậy là kết thúc một ngày,cô tạm biệt bố mẹ và nhờ bạn chở về trọ mình
Bạn A
Vui mà cũng mệt thật ấy,bố mẹ bọn mình là bạn bè nên ở đấy mà nghe họ nói suốt thôi...
Hoàng Anh
Chắc t về trọ ngủ một giấc quá,đi giờ là 3h chiều rồi
Bạn A
Tối có đi chơi không?
Hoàng Anh
Có chứ!Ngủ để lấy sức luôn!Rủ thêm nhóm đi cho đông vui,đằng nào sau hôm nay là đi làm rồi,hiếm khi được như này
Sau khi về khu trọ,cô trong tư thế uể oải,có thể là nhắm mắt ngủ luôn
Hoàng Anh
Không nghĩ là mệt như vậy,đâu có chạy deadline đâu mà sao mệt vậy trời
Hoàng Anh
*Mình có nên tẩy trang không ta?Xong tối lại make lại...*
Sau khi cô tẩy trang xong,cô ngủ thiếp đi,rất nhanh trời đã sẩm tối
Hoàng Anh
(Giật mình tỉnh giậy)Ôi!Giờ là mấy giờ rồi?!?
Hoàng Anh
(Mở điện thoại lên)6 rưỡi à...Mình mệt quá quên đặt báo thức luôn
Hoàng Anh
(Nhìn góc nhà)Túi rác chưa vứt kìa,mình vứt luôn chốc đi khỏi phải vứt
Khi cô đi vứt túi rác,bất ngờ có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai mặc đồ đen đâm sầm vào người cô
???
Mày chết đi!Ai bảo mày cướp tương lai của tao!!
Tên đó chợt hoảng sợ chạy đi,để lại cô ở đó,cô ngã sầm xuống đất
Hoàng Anh
*Mà giờ....họ đi chơi hết rồi còn đâu....*
Hoàng Anh
*Chẳng lẽ....cứ thế mà ch*t sao.....*
Chương 2
Tua ngược thời gian khi cô về lấy vòng tay tặng mẹ
???
Cô có biết Hoàng Anh ở chỗ nào không cô?
???
Cháu quen nó à?Nó đang trọ chỗ cô,cháu tìm nó à?
???
Cô thấy cháu mấy lần tới đây rồi mà không để ý à?Mà hôm nay là lễ tốt nghiệp nên nó đi rồi
???
Vâng cháu cảm ơn cô,cháu chỉ hỏi vậy thôi
???
*Lạ thật..đây là bạn hay người yêu nó mà hỏi xong cái đi luôn*
Người đàn ông lạ mặt đó từng là bạn học cũ của cô thời cấp 3
Cô và cậu ta ôn chung với nhau,đến ngày cuối cùng sắp thi,cô rủ cậu ta và mấy người bạn đi chơi cho khuây khỏa.
Chơi thì vui mà hôm sau thi như quên kiến thức,kết quả không đỗ trường mà cậu ta muốn
Không nhận lỗi ở bản thân,cậu ta hận cô vì hồi đó rủ đi chơi nên mới như vậy.Nhiều người nói cậu ta bị điên hay sao mà lấy lí do kì quặc như vậy
Rồi cậu ta học cao đẳng,nhưng không còn muốn học nên giờ không đâu vào đâu
Và ôm mối hận thù đó đổ lên người cô.....
???
Mọi người ơi có gi*t người!!!Có ai không!!!!!?Hoàng Anh ơi!!Tỉnh lại đi!!
???
Để cô gọi cấp cứu......
Tiềm thức của cô càng trở nên mơ hồ,mắt cô như đang muốn nhắm nghiền lại
Giọng nói của một cô gái vừa lạ vừa quen văng vẳng bên tai cô
Khi cô từ từ mở mắt ra,người cô bông nhẹ đi,cô đang đứng giữa một khoảng không,nơi mà mặt đất có thể soi được chính mình
Hoàng Anh
Mình...đang ở đâu đây..?
Hoàng Anh
Chẳng lẽ....mình chết rồi sao....
Khi cô đang chuẩn bị véo má mình xem có phải là mơ không,đột nhiên cô nhìn thấy một sợi chỉ đỏ buộc vào tay và đang liên kết với ai đó
Hoàng Anh
*Sợi chỉ đỏ này..ở đâu ra vậy*
Cô nhéo má mà không thấy gì cả....
Hoàng Anh
Mình..chết thật rồi...(buồn bã)
Hoàng Anh
Mới sáng nay dự lễ tốt nghiệp,được vui vẻ cùng bạn bè,tương lai tươi sáng của mình......
Hoàng Anh
Mình mới 22 tuổi thôi mà....(nghẹn ngào)
Chợt có một cô gái tiến lại gần.Đó là một cô gái mặc Việt phục,dáng người đon đả,đôi mắt trong veo và tay cô gái đó nối liền với cô sợi chỉ đỏ
Khương Thu Nguyệt(cũ)
Ta là Thu Nguyệt....
Hoàng Anh
Cô cũng là ngời đã chết sao?Cách ăn mặc của cô có chút khác lạ..
Khương Thu Nguyệt(cũ)
Ta đã qua đời bởi mắc bệnh hiểm nghèo,suốt thời gian qua ta gần như không rời khỏi phủ,chưa từng được ngắm trọn nơi xung quanh mà ta sống......
Hoàng Anh
*Phủ?Cô ấy là người ở thời đại nào sao?"
Hoàng Anh
(Nắm tay)Cô thấy có nhẹ nhàng và tiếc nuối không?
Khương Thu Nguyệt(cũ)
Ta ước có thể ở bên cạnh cha mẹ ta lâu hơn nữa,và muốn được ngắm nhìn thế giới này....(buồn bã).Ta muốn sống thật lâu.....
Hoàng Anh
Tôi....cũng muốn sống!...(khóc nấc)
Khương Thu Nguyệt(cũ)
(lấy tay che mắt Hoàng Anh)Vậy thì..cô hãy sống hết quãng đời còn lại giúp tôi nhé!(mỉm cười)
Khương Thu Nguyệt(cũ)
Chân thành cảm ơn cô nhiều.....
Sau khi cô tỉnh lại ,cô thấy mình ở tròng một căn phòng mang nét cổ xưa,lúc này trời mới tờ mờ sáng
Và hàng loạt kí ức của cô gái kia hiện lại hết trong đầu cô
Tô Thu Nguyệt
Khương Thu Nguyệt 16 tuổi
Tô Thu Nguyệt
Là con của một quan võ
Tô Thu Nguyệt
Cha là Khương Trung Quân,mẹ là Hoàng Ngọc Hà
Tô Thu Nguyệt
Có 2 người anh trai.......
Tô Thu Nguyệt
Thân thể này bị mắc bệnh từ nhỏ,ít khi ra ngoài vì sợ trúng gió...
Tô Thu Nguyệt
*Thật không ngờ em ấy lại khổ sở như vậy..*
Tô Thu Nguyệt
*Nhưng mà khoan!?*
Tô Thu Nguyệt
(Đứng dậy,khoa chân múa tay)
Tô Thu Nguyệt
Um....um....!!!!???
Tô Thu Nguyệt
*Sao mình lại khỏe re như này trong khi đang trong thân xác của người mắc bệnh??Và...sao mình không nói được!!!???*
Khương Thu Nguyệt(cũ)
Tôi cầu xin ông trời để đổi cho cô một cơ thể khỏe mạnh
Khương Thu Nguyệt(cũ)
Tôi mong cô không giống cuộc đời như tôi..Được sống một cuộc sống tự do tự tại,khỏe mạnh,hoạt bát,vui vẻ....
Khương Thu Nguyệt(cũ)
Chúc cô sống hạnh phúc bên đó nhé!(biến mất)
Tô Thu Nguyệt
*Đây hình như là nhân quả đúng không?*
Tô Thu Nguyệt
*Đổi được sức khỏe để lấy đi giọng nói à...*
Tô Thu Nguyệt
*Nhà báo thì phải có giọng nói mới quảng bá được chứ...*
Cô bước đến bàn trang điểm,ngắm nhìn mình trong gương.Ánh sáng của bình minh le lói soi rọi vào phòng,chiếc gương thêm phần lấp lánh
Tô Thu Nguyệt
*Giờ nhìn gần thấy em ấy đẹp thật!Nếu mà cao một chút nữa là thi hoa hậu được luôn á*
Hòa An
(Mở cửa nhẹ nhàng bước vào)Tỷ ấy liệu có bớt đau đớn chưa nữa(trầm ngâm)
Tô Thu Nguyệt
(Giật mình ngó sang)
Hòa An
(Bất ngờ)Tiểu...tiểu thư!!(rơi chậu nước)
Hòa An
(Chạy đến nắm tay)Người..khỏe lại rồi sao?Sao người lại ra khỏi dường được rồi.....
Khi còn đang hoang mang,cô nhìn thấy trên cổ tay mình có chiếc vòng tay quen thuộc
Tô Thu Nguyệt
*Vòng tay này...ở kiếp trước mình có!!!*
Tô Thu Nguyệt
*Khi mình mua vòng cho mẹ thì mình có đến một khu bảo tàng lịch sử,thì nhặt được chiếc vòng này....Không ngờ nó lại ở đây*
Tô Thu Nguyệt
*Mình có sự liên kết với thân thể này...*
Hòa An
Tiểu thư!Tiểu thư!Người có nghe thấy hạ thần nói không?
Tô Thu Nguyệt
Ưm...ưm.....
Hòa An
Đợi nô tì chút xíu,để nô tì đi gọi thái y(mừng rỡ)
Tô Thu Nguyệt
*Mình chưa kịp định hình gì mà..*
Lương Bằng
Bất ngờ thật!Bệnh tình của tiểu thư lại khôi phục,khỏe mạnh trở lại sau một đêm!
Hòa An
Thật sự kì diệu quá đi!(nghẹn ngào).Phu nhân lúc nào cũng cầu nguyện cho tiểu thư khỏi bệnh,nay đã đạt được ước nguyện rôi!!
Hòa An
Mọi người đều đi buổi chầu hết rồi,nếu mà ở nhà chắc sẽ vui lắm
Lương Bằng
Nhưng mà tiểu thư..không thể nói được nữa sao??
Tô Thu Nguyệt
(Khẽ gật đầu)
Sau khi kiểm tra,Lương thái ý nói
Lương Bằng
Cô ấy bị vậy khả năng là do tâm bệnh mà ra,vậy nên ta nghĩ lên điều chỉnh tâm trạng,có khi sẽ sớm khôi phục giọng nói thôi
Hòa An
Cảm tạ Lương thái y
Tô Thu Nguyệt
*Tâm bệnh cái khỉ gió á!Tâm trạng mình hoàn toàn bình thường mà!*
Lương Bằng
Vậy thì ta xin phép cáo lui trước,tiểu thư hãy nghỉ ngơi thêm
Sau khi hành lễ xong,Lương thái y có đưa đơn thuốc cho nô tì,nhìn thoạt qua là chữ Hán
Tô Thu Nguyệt
*Chữ Hán à?May quá mình học cả tiếng Trung!Nhưng không hẳn là mình biết tất cả.Xem ra phải học hỏi thêm*
Tô Thu Nguyệt
*Thời này mình không biết là thời đại nào,nhìn trang phục này biết ngay là nước mình rồi*
Tô Thu Nguyệt
*Chỉ là mình không rõ đang ở thời nào..Là Lý hay Trần đây?..*
Tô Thu Nguyệt
*Nhưng trước mắt,mình phải tìm thứ gì đó để họ hiểu ý mình*
Suy nghĩ xong,cô bước ra ngoài phòng.Khung cảnh ở đây thật đẹp,có một cây hoa đào to ở giữa sân,xung quanh là nhiều loại hoa khác,ánh nắng rọi nhẹ vào mắt cô
Hòa An
(Chạy đến)Kìa tiểu thư,sao người lại ra ngoài này!Lỡ trúng gió thì sao?
Tô Thu Nguyệt
(Kẽ lắc đầu)
Sau đó cô lấy ngón tay trỏ viết chữ trên lòng bàn tay của Hòa An
Tô Thu Nguyệt
(Cô khẽ gật đầu)
Hòa An
Vậy thì người chỉ đi quanh đây thôi đấy.Nô tì sẽ đi cùng người
Tô Thu Nguyệt
(Viết vào tay Hòa An)Em tên là gì vậy?
Hòa An
(Bất ngờ)Người bị bệnh mà quên mất tên nô tì rồi sao?Nô tì tên là Hòa An,nô tì hầu hạ người từ khi người còn nhỏ rồi!
Tô Thu Nguyệt
*Mình không nhớ nổi thêm nên mới hỏi vậy,xem ra có nhiều người mình sẽ phải đối mặt tiếp theo,không nhớ là toang*
Chương 3
Tô Thu Nguyệt
(Trầm ngâm)*Bị bệnh mà vẫn có thể học chữ tại nhà,đúng là khâm phục tài năng của em ấy*
Khi cô đi ngang qua đâu,nô tì trong khuôn viên ai ai cũng toát ra vẻ mặt mừng rỡ,như chỉ muốn đến ôm chầm,hỏi han cô vậy
Hòa An
Tiểu thư!Đến giờ nô tì vẫn chưa tin người đã hoàn toàn khỏi bệnh!
Hòa An
Chỉ là...giọng nói..
Tô Thu Nguyệt
(Xoa tay Hòa An rồi viết)Không sao đâu,em gọi chị là tỷ nha,gọi thế kia xa lạ quá*
Hòa An
Em...cảm ơn tỷ(vui vẻ)
Đúng lúc này,lão gia và phu nhân trở về
Hoàng Ngọc Hà
Con...con....(bất ngờ)
Tô Trung Quân
Con bé sao lại ra ngoài này(Chạy đến)
Hòa An
Tiểu thư khỏi bệnh rồi ạ,ban nãy Lương thái có đến khám và lê thuốc rồi ạ!
Tô Thu Nguyệt
(viết vào tay Hòa An)
Hòa An
Tiểu thư nói muốn ra ngoài hít thở không khí,đừng trách nô tì..
Hoàng Ngọc Hà
Con khỏe lại rồi..mẹ không trách đâu..
Tô Trung Quân
Thôi không sao đâu(mừng rỡ)Hãy dìu con bé vào nhà đi
Tô Trung Quân
Ra là như vậy...
Hoàng Ngọc Hà
(Nắm tay Thu Nguyệt)Con bé đã khỏi bệnh..Chỉ là hiện tại chưa thể nói được..
Tô Thu Nguyệt
(Xoa tay an ủi,viết vào tay)Người đừng lo,con rồi sẽ nói lại được thôi
Hoàng Ngọc Hà
(Nghẹn ngào,mừng rỡ)Cảm tạ trời đất..Hôm qua họ nói con không thể sống qua 18 tuổi,giờ đã có kì tích xuất hiện rồi...
Tô Thu Nguyệt
*Mình thực sự có số hưởng quá không?..Kiếp trước với kiếp này đều được mọi người quan tâm,yêu thương...*
Tô Thu Nguyệt
*Tiếc thay cho cô gái từng là Thu Nguyệt....*
Tin tức con gái của võ tướng bị bệnh nan y giờ lại khỏe mạnh đã lan truyền ra khắp kinh thành.Họ chưa nhìn thấy mặt nên cũng có một chút tò mò về người con gái này
Tô Nhật Minh
(Bất ngờ)Muội muội nhà ta khỏe lại rồi sao(mừng rỡ)
Trịnh Quang Khải
Ngươi không biết gì sao?Người nhà gì mà lại không biết chứ?
Tô Nhật Minh
Ta đã ở đây lâu như vậy,ta cũng buồn vì không biết sớm hơn..
Trịnh Quang Khải
Vậy thì ngươi xin phép về thăm đi!Tin đồn muội muội huynh lan truyền nhanh thật đấy!
Tô Nhật Minh
(Gật đầu)Ta xin nghỉ phép để về thăm muội muội muội ta đây
Trịnh Quang Khải
(Trêu)Có gì giới thiệu muội ấy cho ta nhé!
Tô Nhật Minh
(sắp đồ đạc)*Hai năm nay chưa được gặp muội ấy,không biết như thế nào..muội ấy khỏe lại thật đúng là kỳ tích*
Trịnh Quang Khải
(nói lớn)Nè!Nhật Minh!Huynh không nghe ta nói gì sao?
Tô Nhật Minh
(Nhìn lại)Ta không biết gì đâu đấy nhé!!Tạm biệt!(bước đi)
Chu Hòa
Tiểu thư nhà Tô gia đã khỏe mạnh rồi!Tuyết Mai,con phải tranh thủ đi!
Đàm Tuyết Mai
Tranh thủ làm gì chứ?Cái cô tiểu thư đó chỉ là cái người sơ hở là bệnh tật đấy,sao con phải làm quen?
Chu Hòa
Ngốc ạ!Nhà người ta con quan lớn hơn mình,mà Tô gia cũng là lực lượng nòng cốt quân đội ta,con làm quen thì ca ca con mới có cơ hội thăng quan tiến chức được
Đàm Tuyết Mai
Người nói vậy thì người tự đi mà xin cho ca ca con đi!Con không làm quen với cô ta đâu!
Chu Hòa
Con...Con với chả cái..
Đàm Tuyết Mai
Con không phải là kẻ thích xu nịnh người khác,ca ca con tòng quân bấy lâu nay cũng đã đủ để vang danh nhà ta rồi,mẫu thân thấy chưa đủ sao?
Đàm Tuyết Mai
Mà con cũng không thích làm quen với người bệnh tật kiểu đó!Phiền phức chết đi được!(đi ra ngoài)
Chu Hòa
Tuyết Mai!Con đứng lại đó cho ta!
Đàm Tuyết Mai
(tiếp tục bước ra ngoài cửa)
Chu Hòa
(Tức giận)Con cái mất dạy!(đập bàn)
Chu Hòa
Trời đất ơi!Sao tôi có thể nuôi nổi một người con gái hỗn hào như này chứ!
Đàm Tuyết Mai
(vừa bước đi vừa bực mình)Bà ta không phải là mẫu thân ruột mình,đúng là vì lợi ích của con trai mới dịu với mình như vậy
Đàm Tuyết Mai
Cô ta có gì mà đáng quan tâm chứ?Chỉ là con nhà quan mới khỏi bệnh thôi mà?
Lương Bằng
Sao muội biết là cô ấy đã khỏi bệnh?
Đàm Tuyết Mai
(Bất ngờ)Bằng ca!Huynh vừa đi đâu về vậy?
Lương Bằng
Ta vừa đi phát cho bà con thôi.Mà muội sao biết Thu Nguyệt tiểu thư khỏi bệnh vậy?
Đàm Tuyết Mai
Muội cũng đâu có biết.Mợ hai nói muội thì muội mới biết ấy.
Đàm Tuyết Mai
Mà....huynh hỏi vậy làm gì thế?
Lương Bằng
Đó là bệnh nhân của ta,cô ấy vừa mới được ta thăm khám sáng nay.
Lương Bằng
Chỉ là ta chưa nói cho ai,mà đến trưa nay ta đã nghe tin này rộ khắp kinh thành....
Đàm Tuyết Mai
(Đi theo Lương Bằng)Muội cũng không hiểu..Cô ấy có gì mà mọi người đồn rộ như vậy ấy?
Lương Bằng
Và..sao cả kinh thành biết nhanh như vậy?
Lương Bằng
(Cúi chào)Tuyết Mai,ta xin phép về trước đây(rời đi)
Đàm Tuyết Mai
*Huynh ấy...có phần hơi kì lạ rồi..chẳng lẽ huynh ấy..có gì với tiểu thư đó sao?*(Hơi buồn)
Thật ra tin tức được đồn nhanh đến như vậy là do....
Tô Trung Quân
(Mừng rỡ)Các ngươi hãy truyền hết tin vui này đến cho mọi ngươi đi!Ta muốn mọi người đều phải biết con gái ta đã khỏi bệnh rồi!
Hoàng Ngọc Hà
Mình..có hơi quá không?Mặc dù..
Tô Trung Quân
(Nói chắc)Ta muốn cho mọi người biết,mặc dù con bé bị bệnh cả thời gian dài như vậy,con bé vẫn không chịu khuất phục!
Hoàng Ngọc Hà
(Cảm động)Đúng vậy!
Tô Thu Nguyệt
................
Tô Thu Nguyệt
*Mình cạn lời luôn rồi đó nha*
Tô Thu Nguyệt
*Mọi người lỡ làm quá lên mất thôi*
Tô Thu Nguyệt
*Nhưng đúng là kì tích thật..*
Tô Thu Nguyệt
*Không biết Thu Nguyệt giờ ra sao nữa...Mình sẽ cố gắng sống tốt cuộc đời còn dang dở của cô ấy*
Tô Thu Nguyệt
(kéo tay Hòa An lại)
Hòa An
(Giật mình)Tiểu thư?
Tô Thu Nguyệt
(viết lên tay Hòa An)
Hòa An
(hiểu ý,nói)Lão gia,tiểu thư muốn nghỉ ngơi,xin phép lão gia ạ
Tô Trung Quân
Quên mất,từ nãy tới giờ ta vui quá mà quên cả ăn,cả con nữa..Thôi,ngươi cho tiểu thư về phòng đi
Tô Thu Nguyệt
*Trời ơi...mới đến thế giới này mà đã mệt như vậy rồi*
Hòa An
Tiểu thư,người...có thể nói chuyện sao?
Tô Thu Nguyệt
Ừm...muội đừng nói cho ai biết nhé(nói nhỏ)
Hòa An
Muội vẫn chưa hiểu...tại sao tiểu thư phải giấu mọi người chứ?
Tô Thu Nguyệt
Ta có chuyện phải làm,vậy nên muội hãy giúp ta nhé
Trước khi Hòa An vào phòng
Tô Thu Nguyệt
*Giờ nhìn gần thấy em ấy đẹp thật!Nếu mà cao một chút nữa là thi hoa hậu được luôn á*
Tô Thu Nguyệt
(sờ tay vào mặt)Woa.....da mặt thời xưa không cần dưỡng trắng mà....
Tô Thu Nguyệt
Hả......????!!!!
Tô Thu Nguyệt
Ủa sao mình lại nói lại được rồi????
Tô Thu Nguyệt
*Mình muốn giả vậy để tìm hiểu thêm về chiếc vòng,bị câm sẽ ít bị hỏi hơn,khi nào mà không thể được nữa thì thôi*
Tô Thu Nguyệt
Nhưng mà tin tức mình khỏi bệnh liệu gây chấn động đến vậy sao?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play