[RhyCap] Khúc Cầu Siêu Của Máu
Chương 1: Căn Trọ Máu
Tác Giả [Bông]
Chào mọi người, tớ là Bông
Tác Giả [Bông]
Trước khi vào truyện, tớ sẽ chia sẻ về quan điểm của bản thân
Tác Giả [Bông]
1. Bông only RhyCap, bias Captain. Tất cả các OTP ngoài RhyCap Bông đều không đu (xuất hiện trong truyện nhằm hỗ trợ mạch truyện)
Tác Giả [Bông]
2. Tất cả truyện của Bông đều không có H
Tác Giả [Bông]
3. Không teencode, không viết tắt, không icon cảm xúc linh tinh, đùa đúng nơi nghiêm túc đúng chỗ
Tác Giả [Bông]
4. Sẵn sàng nhận đánh giá, nhận xét từ mọi người để thay đổi. Bông nhạt nên có thể sẽ khiến mọi người cảm thấy hơi khó gần nhưng cứ thoải mái đi nhé, Bông thích đọc bình luận lắm
Tác Giả [Bông]
5. Viết vui, viết vì sở thích, viết vì muốn tự mình đọc là chính nên không quan tâm về việc nổi hay không, có ai đọc hay không
Tác Giả [Bông]
6. Không sao chép ý tưởng dưới mọi hình thức
Tác Giả [Bông]
7. Viết truyện theo lịch, mỗi bộ 1 chương/tuần
Tác Giả [Bông]
8. Nội dung và kết đã được lên sẵn kế hoạch, không thích đừng toxic hay báo cáo
Tác Giả [Bông]
9. Về phần quà tặng Bông không nhận trả chương, nếu mọi người yêu quý hoặc có lòng tặng thì Bông thành thật cảm ơn còn nếu không thì đọc hoan hỉ vui vẻ thôi, được thì để lại 1 like nhá
__________________________
[RhyCap] Khúc Cầu Siêu Của Máu
___________________________
Trời mưa tầm tã, mưa đập vào những tấm kính mờ, hắt xuống con hẻm nhỏ nơi căn nhà trọ sinh viên nằm lặng lẽ như một bóng mộ giữa lòng thành phố. Dù đã là nửa đêm, đám đông hiếu kỳ vẫn tụ tập bên ngoài, xì xào bàn tán về vụ án mạng mới nhất
Trong căn phòng số 203, ánh đèn huỳnh quang chập chờn, lẫn với mùi tanh của máu và hơi ẩm mốc nồng nặc
Một thân hình gầy gò đứng lặng bên ô cửa sổ đã nứt, đôi mắt đen thẫm như chứa đầy sương khói
Hoàng Đức Duy
//thở ra một hơi//
Hoàng Đức Duy - thám tử có tiếng nhưng không phải vụ án nào cũng nhúng tay vào, chỉ nhận những vụ án có sự bí ẩn, dính màu của tâm linh
Cậu cúi xuống, ngón tay lướt nhẹ qua nền gạch lạnh lẽo. Vết máu đã khô, nhưng trước mắt Duy, bóng dáng một cô gái trẻ vẫn quỳ đó, hai tay ôm lấy cổ, gương mặt méo mó vì hoảng loạn. Nụ cười chết chóc treo lơ lửng trên không trung, chỉ mình cậu thấy
Bởi lẽ…cậu ta là thám tử mang đôi mắt âm dương
Kẻ có thể nhìn thấy thế lực vô hình đằng sau những vụ án
Hoàng Đức Duy
Lại là ngươi
Giọng nói khẽ thoát ra từ cổ họng, nhẹ bẩng như không vì thói quen nói chuyện với người đã khuất
Một tiếng động vang lên phía sau
Nhân Vật Nam [Bí Ẩn]
Cậu đang làm cái quái gì vậy?
Duy ngẩng đầu, đôi con ngươi tối sẫm phản chiếu ánh đèn lập lòe. Người đàn ông vừa bước vào mặc áo khoác da, dáng cao to, ánh mắt sắc bén quét qua người cậu
Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, không gian như ngưng lại
Hoàng Đức Duy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh - đội trưởng đội cảnh sát hình sự nổi tiếng cứng rắn lại…cố chấp, chỉ tin vào nhân chứng, vật chứng
Quang Anh thoáng sững người khi thấy người trước mắt là Đức Duy, giọng anh trầm hẳn
Hoàng Đức Duy
Ừ…lâu rồi không gặp //quay đi//
Duy đáp, môi cong thành nụ cười nhạt, nửa giễu cợt, nửa cay đắng rồi quay đi nhìn ra cửa sổ
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng. Bên ngoài, tiếng còi xe và tiếng mưa xối xả, bên trong chỉ còn hơi thở của hai người đàn ông kia
Quang Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bước tới gần
Nguyễn Quang Anh
Đừng nói với tôi cậu chui vào hiện trường trái phép đấy?
Hoàng Đức Duy
Nếu tôi không vào, các anh sẽ mãi nghĩ đây chỉ là tự sát
Hoàng Đức Duy
Và…tôi không lẻn vào, đồ đầu gỗ
Duy cười cợt, ném cho Quang Anh ánh nhìn sắc lạnh rồi đi đến nơi cái xác đã lạnh
Nguyễn Quang Anh
//cau mày// Cậu lại bịa ra mấy thứ ma quỷ vô hình để giải thích sao? Chứng cứ vật lý mới quan trọng!
Hoàng Đức Duy
Thứ tôi thấy không phải ai cũng thấy được
Hoàng Đức Duy
Anh là một trong số đó
Hoàng Đức Duy
Không biết thì đừng lên tiếng thưa đội trưởng!
Duy ngẩng đầu, đôi mắt lóe sáng tia khác thường
Hoàng Đức Duy
Nạn nhân bị siết cổ…nhưng bàn tay hung thủ không còn ở thế giới này
Không khí lạnh đến nghẹt thở
Quang Anh không đáp, chỉ siết chặt nắm tay. Ký ức mơ hồ năm nào dội về – lần cuối cùng anh nhìn thấy Duy, cũng là trong một vụ án máu lạnh như thế này. Lúc đó, Duy bỏ đi không một lời, để lại anh với những câu hỏi chưa từng có đáp án
Nguyễn Quang Anh
//nghiến răng// Đừng xen vào nữa, Hoàng Đức Duy
Nguyễn Quang Anh
Đây là việc của cảnh sát
Quang Anh cố giữ giọng xa lạ, cứng rắn để che giấu nỗi mơ hồ năm nào khi đối mặt với Đức Duy
Duy bước lại gần, chỉ còn cách anh một khoảng ngắn. Hơi thở cả hai chạm nhau, gay gắt mà run rẩy
Hoàng Đức Duy
Vậy thì giải đi
Hoàng Đức Duy
Nếu không có tôi, tôi xem các anh bao giờ bắt được thứ đứng sau cái chết này
Trong ánh đèn nhập nhòe, đôi mắt Duy như soi thấu linh hồn anh. Và Quang Anh, dù vẫn cố chấp, cũng biết rõ một điều: cơn ác mộng lần này…anh không thể thoát khỏi nữa
___________________________
Tác Giả [Bông]
Lại là Bông đây
Tác Giả [Bông]
Chương này demo thôi
Chương 2: Bàn Tay Vô Hình
Chương 2: Bàn Tay Vô Hình
____________________________
Âm thanh lạch cạch của máy ảnh chụp hiện trường vang lên liên hồi, ánh flash lóe sáng trên vũng máu đã khô. Đội kỹ thuật viên pháp y đang miệt mài thu thập chứng cứ
Trần Đăng Dương
Hai người có thu thập được gì chưa?
Trần Đăng Dương - làm trong đội kỹ thuật viên pháp y, chuyên cung cấp chứng cứ xác thực từ tử thi
Duy khoanh tay đứng dựa vào tường, ánh mắt lướt qua từng chi tiết nhỏ trong căn phòng: vết xước trên tường, những chồng sách cũ, chiếc đồng hồ báo thức dừng lại ở 1 giờ 13 phút
Hoàng Đức Duy
Kiều không đi cùng anh sao?
Trần Đăng Dương
Có, đang ở dưới lầu vì bị giăng dây chặn
Hoàng Đức Duy
Không rước người ấy lên à?
Trần Đăng Dương
//cười cười// Hồi cũng thấy có mặt thôi
Quang Anh đứng không xa, cất giọng hỏi
Nguyễn Quang Anh
Nói đi, cậu thấy gì?
Đức Duy hít một hơi thật sâu. Bên tai, tiếng rít nghẹn ngào lại vang lên – âm thanh mà chỉ mình cậu nghe thấy. Cô gái trẻ, vẫn quỳ gối giữa phòng, đôi mắt đẫm máu nhìn cậu cầu cứu. Bàn tay vô hình đang siết lấy cổ cô, nhưng khi Duy cố gắng tiến lại, nó tan biến trong không khí
Hoàng Đức Duy
Nạn nhân chết không phải do tự sát. Có thứ đã giữ cô ấy lại…một bàn tay. Nó để lại dấu vết mà mắt thường không thấy được
Duy nói khẽ, giọng trầm thấp
Nguyễn Quang Anh
Âm dương nhảm nhí. Tôi cần bằng chứng, không phải ảo giác //cười nhạt//
Ngay lúc ấy, Đăng Dương lên tiếng chắn ngang cuộc trò chuyện
Trần Đăng Dương
Quang Anh, có điều lạ. Vết bầm quanh cổ nạn nhân không khớp với dây thừng tìm thấy ở hiện trường. Giống như…bị một bàn tay khổng lồ bóp chặt
Quang Anh khựng lại. Anh quay sang nhìn Duy, bắt gặp nụ cười lạnh của cậu
Duy nhếch môi, giọng khàn đặc
Hoàng Đức Duy
Những thứ tôi nhìn thấy, rồi cũng sẽ xuất hiện trong hồ sơ vụ án của các anh
Đúng lúc đó, một âm thanh kỳ dị vang lên từ hành lang. Tiếng bước chân kéo lê…chậm rãi, nặng nề. Không khí lạnh toát như có gió thổi từ lòng đất
Cả đội lập tức cảnh giác. Quang Anh rút súng, ra hiệu cho mọi người im lặng
Tiếng bước chân dừng lại ngay ngoài cửa phòng 203. Duy khẽ nghiêng đầu, đôi mắt âm dương lóe sáng
Cậu thấy một cái bóng – một thân hình cao lớn, không rõ mặt, chỉ có bàn tay đen kịt dài ngoằng như móng vuốt đang đặt lên khung cửa
Quang Anh, Đăng Dương cùng đội pháp y không thấy gì cả. Chỉ nghe tiếng kim loại cào vào gỗ, ghê rợn như móng tay cào quan tài
Duy thì thầm, giữ lấy cổ tay anh
Hoàng Đức Duy
Nếu anh nổ súng…thứ đó sẽ biến mất
Quang Anh liếc sang, bàn tay nhỏ ấm áp của Duy đang nắm chặt lấy mình. Tim anh đập mạnh, không biết vì căng thẳng…hay vì điều gì khác
Tiếng bước chân biến mất. Không gian lại chìm trong tĩnh lặng
Hoàng Đức Duy
Hung thủ vẫn còn ở đây. Nó đang trêu ngươi chúng ta //thở dài//
Quang Anh nghiến răng. Trong đầu anh, hai chữ hiện lên rõ rệt
Nguyễn Quang Anh
“Ác quỷ!”
____________________________
Tác Giả [Bông]
Quyết định viết ít lại số chữ mỗi chương, không dài như trước nữa
Tác Giả [Bông]
Để có thể kéo truyện dài ra
Tác Giả [Bông]
Ít nhất là bộ này
Chương 3: Hành Lang Trọ
__________________________
Tiếng điện đèn chập chờn tắt phụt, hành lang nhà trọ chìm trong một màu tối đặc quánh
Một cảnh sát trong đội thốt lên
Quang Anh giơ tay ra hiệu im lặng, ánh mắt quét khắp hành lang. Căn nhà trọ vốn cũ nát, nay càng trở nên rùng rợn khi ánh sáng duy nhất là từ những ngọn đèn pin
Đức Duy khẽ nhắm mắt, để đôi mắt âm dương mở ra. Và ngay khoảnh khắc đó, cậu thấy nó
Một bóng người cao lêu nghêu, toàn thân đen kịt như bóng mực, đang bò dọc trên trần nhà hành lang. Bàn tay dài ngoằng của nó lướt qua từng cánh cửa, để lại những vệt máu nhầy nhụa như vẽ thẳng lên không khí
Hoàng Đức Duy
Nó ở trên trần
Đức Duy thản nhiên buông một câu, giọng đều đều không chút run sợ
Quang Anh giật mình, ngay lập tức ngẩng lên. Chỉ thấy trần nhà tối om. Nhưng anh không chần chừ, giơ súng lên, bám theo hướng Duy chỉ
Nguyễn Quang Anh
Mọi người, bám theo tôi!
Bóng đen như cảm nhận được, phát ra một tiếng cười rít khàn đặc rồi lao vun vút dọc hành lang
Cả đội cảnh sát dồn đuổi. Tiếng bước chân dồn dập, ánh đèn pin lia loạn xạ. Trần nhà rền rĩ như sắp sập xuống
Quang Anh bắn một phát súng cảnh cáo, viên đạn găm vào bức tường bong tróc, bụi vữa tung lên. Nhưng thứ đó vẫn di chuyển với tốc độ kinh hoàng
Duy hét lên, rồi bất ngờ lao về phía trước
Cậu bật người, nhảy lên lan can tầng hai, bám lấy song sắt rỉ sét. Đôi mắt phát sáng soi theo vệt bóng đen. Bàn tay nó chạm vào đâu, tường nứt ra tới đó
Quang Anh nghiến răng, bám sát phía sau, cơ bắp căng cứng vì adrenaline. Đã lâu lắm rồi anh mới thấy Duy như thế này – điên cuồng, liều lĩnh, nhưng cũng…đẹp đến mức khiến tim anh đau nhói
Bóng đen bất ngờ dừng lại trước cửa phòng số 309. Nó xoay đầu, để lộ gương mặt trắng bệch không mắt, chỉ có một nụ cười rộng toác
Hoàng Đức Duy
Đừng để nó vào trong! //rít lên//
Quang Anh lập tức lao tới, dùng cả thân mình chặn cánh cửa. Nhưng đúng lúc đó, bóng đen phóng thẳng xuống, đôi tay dài ngoằng chụp lấy cổ anh
Cảm giác lạnh buốt như băng thép siết chặt. Anh nghẹn thở, cố giơ súng nhưng không kịp
Trong tích tắc, Duy lao tới, bàn tay siết chặt cổ tay Quang Anh, kéo mạnh về phía sau. Ánh mắt cậu sáng rực, nhìn thẳng vào thứ vô hình kia
Hoàng Đức Duy
Thứ mày muốn…là linh hồn, không phải xác thịt!
Duy thì thầm, như đang đối thoại với một bóng ma
Bóng đen dừng lại, rồi biến mất tan vào bức tường loang lổ. Quang Anh ngã ngồi xuống sàn, mồ hôi lạnh chảy ròng trên thái dương
Duy khụy gối trước mặt anh, bàn tay vẫn giữ lấy cổ tay anh, siết chặt hơn mức cần thiết
Hoàng Đức Duy
Anh vẫn hấp tấp như xưa
Giọng Duy lần này hạ xuống một tông, nghe như hờn trách
Quang Anh nhìn Đức Duy, trong mắt thoáng hiện cảm xúc mà chính anh cũng không dám gọi tên. Quá khứ, thứ họ tưởng đã chôn vùi, bất ngờ trồi lên từ chính hiện trường máu lạnh này
Và chính những kẻ trong vòng hiểu hơn hết, cuộc điều tra…chỉ mới bắt đầu
____________________________
Download MangaToon APP on App Store and Google Play