Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

KÝ TÚC XÁ TRONG MƠ

giới thiệu

tôi sẽ giới thiệu sơ lược về các nhân vật trong bộ truyện này nhé
Lan Anh
Lan Anh
Nhân vật chính: Lan Anh (19 tuổi): Sinh viên năm nhất, vô tình bị cuốn vào “ngôi trường trong mơ”. Cô vừa sợ hãi vừa quyết tâm tìm ra bí ẩn. Tính cách nhạy cảm, thông minh, có trực giác mạnh mẽ.
Thảo
Thảo
Nhân vật phụ: Thảo (14 tuổi): Hồn ma nữ sinh, lúc cảnh báo, lúc dẫn dắt Lan Anh. Vừa hồn nhiên vừa u uất, là mảnh ghép quan trọng của bí ẩn.
Thầy Giám Thị
Thầy Giám Thị
Nhân vật phụ: Thầy Giám Thị: Bóng ma cao lớn, khuôn mặt nhòe nhoẹt, luôn chặn lối ra. Biểu tượng cho luật lệ nghiệt ngã của ngôi trường.
Minh
Minh
Nhân vật phụ: Minh (19 tuổi): Bạn cùng phòng trọ của Lan Anh, thực tế và lý trí. Ban đầu không tin chuyện ma quái, nhưng dần trở thành chỗ dựa cho Lan Anh.
Hà
Nhân vật phụ: Hà (19 tuổi): Bạn cùng lớp Lan Anh, tò mò chuyện tâm linh, thường khuyến khích Lan Anh điều tra. Nhưng càng về sau càng trở nên đáng ngờ.
Thầy Chủ Nhiệm
Thầy Chủ Nhiệm
Nhân vật phụ: Thầy Chủ Nhiệm: Linh hồn thầy giáo xưa. Bề ngoài điềm đạm nhưng ẩn giấu sự tàn nhẫn và tham vọng.
Nhóm "Hội Ban Đêm"
Nhóm "Hội Ban Đêm"
Nhân vật phụ: Hội Ban Đêm: Nhóm học sinh mất tích, mỗi người giữ một bí mật. Vừa là nạn nhân, vừa là “người gác cửa” cho thảm kịch.
và đây cũng là bộ truyện mình tự nghĩ ra
có gì mọi người đọc và cho tôi nhận xét nhé
có những chỗ không hay mong mọi người góp ý
và tôi sẽ ra những tập tiếp theo
từ ngữ của tôi cũng không được hấp dẫn hay là không phù hợp mong mọi người cũng sẽ góp ý và tôi sẽ khắc phục
giờ thì chúc mọi người được câu chuyện của tôi nhé
cảm ơn rất nhiều ạ!!

Giấc mơ đầu tiên

Lan Anh ngả lưng xuống chiếc giường ọp ẹp. Kim đồng hồ chỉ gần nửa đêm. Ngoài kia, tiếng xe đã thưa, chỉ còn gió len qua khe cửa. Mí mắt cô nặng trĩu.
Khi mở mắt, Lan Anh không còn thấy phòng trọ quen thuộc. Trước mặt là hành lang dài, tường loang lổ ẩm mốc, đèn neon trên trần chập chờn. Cô giật mình nhìn xuống: trên người là bộ đồng phục học sinh cũ mèm, vạt áo vàng ố.
Ở cuối hành lang, bảng tin treo lủng lẳng, những tấm ảnh tập thể bị cào rách hết mặt mũi. Lan Anh rùng mình.
Một tiếng “két” vang lên. Cánh cửa lớp học gần đó từ từ mở ra. Trong lớp tối om, bàn ghế phủ bụi. Trên bảng đen, mờ nhạt nhưng rõ ràng hiện ra dòng chữ:
“ĐỪNG NGỦ TRONG GIỜ.”
Lan Anh run rẩy. Bỗng, tiếng ghế cọt kẹt vang lên, chiếc ghế xoay chậm chạp, không ai ngồi.
Lan Anh
Lan Anh
“Có… ai không?” – cô lắp bắp.
Thảo
Thảo
Một giọng bé gái vang vọng: “Chị… sao chị lại ở đây? Mau trốn đi…”
Lan Anh hoảng hốt quay lại. Không có ai. Chỉ có những nét phấn trắng tự cào lên bảng, hiện thêm câu:
“KHÔNG THOÁT ĐƯỢC ĐÂU.”
Lan Anh
Lan Anh
"Aaaa..."— cô hét lên.
Lan Anh bật dậy. Quạt trần vẫn quay, đồng hồ chỉ 3 giờ sáng. Cô ôm đầu, cố trấn tĩnh. Nhưng rồi, trên bàn học, một tờ giấy cũ nát nằm sẵn, trên đó lặp lại đúng dòng chữ trong mơ:
“ĐỪNG NGỦ TRONG GIỜ.”
Tim Lan Anh đập loạn xạ. Cô ngồi chết lặng, đôi mắt dán chặt vào tờ giấy cũ nát trên bàn. Chữ viết bằng phấn trắng xô lệch, như vừa mới được ai đó ghi vội.
Cô nuốt khan, run rẩy đưa tay chạm vào mép giấy. Lạnh buốt. Bột phấn bám đầy đầu ngón tay, mịn và thật đến nỗi khiến cô nổi da gà.
Trong khoảnh khắc ấy, bóng đèn bàn khẽ chập chờn, hắt ra thứ ánh sáng vàng yếu ớt. Lan Anh dường như thấy có một bóng nhỏ thoáng qua bên cửa kính. Hình dáng đó thấp bé, mái tóc rối bù, đứng im lìm ngoài hành lang tối thẫm.
Cô vội quay đầu nhìn kĩ lại. Trống không.
Chỉ còn khoảng lặng rợn người, kèm theo tiếng cười khúc khích, rất khẽ nhưng đủ để khiến lưng Lan Anh lạnh toát.

Tiếng cười trong lớp học

Lan Anh không tài nào ngủ lại được sau cơn ác mộng kỳ lạ. Suốt buổi sáng, đầu óc cô ong ong, ánh mắt cứ lơ đãng nhìn ra khoảng trống. Minh – bạn cùng phòng – phải gọi mấy lần cô mới giật mình.
Minh
Minh
“Cậu sao thế? Mới sáng mà trông như xác sống vậy.” – Minh chau mày.
Lan Anh
Lan Anh
“Không… không có gì.” – Lan Anh lúng túng, không dám kể. Ai đời lại tin rằng một giấc mơ có thể để lại giấy thật ngoài đời?
Nhưng nỗi ám ảnh không buông tha. Đêm hôm đó, khi chuông đồng hồ chỉ hơn mười hai giờ, mí mắt Lan Anh lại nặng trĩu. Dù cố gắng chống cự, cô vẫn bị kéo vào bóng tối.
Một lần nữa, hành lang cũ kĩ hiện ra. Vẫn mùi ẩm mốc ngai ngái, vẫn ánh sáng chập chờn từ dãy đèn neon. Lan Anh rùng mình khi thấy mình lại mặc bộ đồng phục cũ kĩ.
Tất cả y như đêm trước, chỉ khác rằng giờ đây… cô nghe thấy rõ ràng tiếng cười trẻ con văng vẳng quanh mình.
Cô bước từng bước chậm rãi. Tiếng cười dường như dẫn lối, kéo cô về phía lớp học tối om. Cánh cửa lại hé mở, rít lên như than khóc. Lan Anh hít một hơi, đẩy cửa bước vào.
Bàn ghế phủ bụi vẫn đó. Trên bảng đen, dòng chữ “ĐỪNG NGỦ TRONG GIỜ.” đã biến mất, thay vào đó là những vệt xước dài, như có ai dùng móng tay cào mạnh.
Lan Anh
Lan Anh
“Có ai ở đây không?” – Lan Anh cất giọng run rẩy.
Không có câu trả lời, chỉ có tiếng ghế đung đưa. Rồi từ cuối lớp, một tiếng cười bật ra, ngây thơ mà rợn người. Cô quay phắt lại.
Một bóng nhỏ ngồi lặng lẽ trên chiếc bàn cuối cùng. Đó là một bé gái, tóc dài rối bù che nửa mặt, đôi chân trần đung đưa không chạm đất.
Lan Anh há hốc, toàn thân đông cứng. Bé gái ngẩng đầu lên, đôi mắt to đen nhánh nhưng vô hồn. Nụ cười nở rộng, lộ ra hàm răng trắng đến lạnh lẽo.
Thảo
Thảo
“Chị lại đến rồi.” – giọng nói vang vọng, kéo dài bất thường.
Lan Anh run rẩy lùi lại, lưng chạm tường. Cổ họng nghẹn lại, không thốt nổi một lời.
Bé gái khẽ nghiêng đầu, nụ cười biến mất. Giọng nói hạ xuống, khẩn khoản:
Thảo
Thảo
“Đừng để chúng thấy chị… nếu không, chị cũng sẽ biến mất như bọn em…”
Chưa kịp hiểu, ánh đèn lớp bỗng tắt phụt. Tất cả chìm trong bóng tối đặc quánh. Lan Anh chỉ còn nghe tiếng bước chân dồn dập tiến lại gần.
Lan Anh
Lan Anh
"Aaa..."– cô hét lên
Lan Anh bật tỉnh. Căn phòng trọ im lìm, đồng hồ chỉ ba giờ ba mươi. Nhưng lần này, đôi chân cô lạnh buốt. Nhìn xuống, cô hoảng sợ phát hiện: bàn chân mình lấm đầy bụi bẩn, hệt như vừa đi qua hành lang cũ kĩ kia.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play