⪻ AllCường ⪼ Tân Binh Toàn Năng
[HongTam] Ký sự chàng Antifan ¹
Couple chính: Hồng Tâm
Couple phụ: Đào Nguyên Anh Lạc
Hôm nay là một ngày bình thường, trời không nắng cũng chả mưa, tôi lê từng bước chân trở về căn hộ của mình, khoảnh khắc tiếng tít tít của chiếc khóa tự động vang lên cũng là lúc một âm thanh kì quái phát ra từ chính căn phòng của mình.
Nếu ai đó có nhã hứng đứng lại nghe thật kĩ thì đó chính là bài hát "Điện cao thế" của nhóm The Burners - nhóm nhạc thần tượng số một trong lòng bạn cùng phòng của tôi nhưng cũng là nhóm nhạc duy nhất mà tôi anti. Thật ra thì cũng không ghét lắm đâu, chỉ là vì người tôi ghét tình cờ là thành viên của nhóm đó - Nicorus.
Chẳng rề rà, tôi quăng ngay chiếc balo lên giường rồi gào thét
Cường Bạch
Có thể giảm nhỏ âm lượng xuống không
Cường Bạch
Ngày đell nào cũng bật max volume như thế
Cường Bạch
Đứa nào chịu nổi, hả!
Lâm Anh
Rồi rồi biết rồi...
Vâng, cái thằng ất ơ ngồi trước mặt tôi tên là Lâm Anh. Chúng tôi từ những người xa lạ được giới thiệu trở thành bạn cùng phòng và giờ là anh em tốt của nhau.
Thế nhưng, người ngoài nhìn vào chả có ai nói chúng tôi giống như những người bạn thân thiết cả. Cả tôi cũng thấy như vậy. Chúng tôi không nói chuyện hợp gu, cũng không chung lý tưởng sống.
Và quan trọng hơn hết, kẻ mà tôi ghét cay ghét đắng lại là người mà nó gọi là idol. Vâng, chính là người tôi đã đề cập trước đó, cái người tên là Phạm Văn Tâm - aka Nicorus, thành viên nhóm The Burners đó ạ.
Có vẻ như tôi cũng nên giới thiệu về bản thân mình chút nhỉ.
Tôi tên Cường, tên gọi đầy đủ là Bạch Hồng Cường. Và đối với những người thân thiết, họ sẽ gọi tôi là Cường Meo vì nó nghe đáng yêu và gần gũi.
Nhưng thực ra lũ bạn của tôi bảo tôi giống mèo.
Mà thôi kệ đi, cũng không khiến tôi khó chịu lắm.
Ngoài việc trở thành một sinh viên thực thụ, ngày ngày bước chân lên giảng đường, tôi còn là chủ của một blog với mấy ngàn lượt theo dõi. Và blog của tôi mang tên " Một phút anti Nicorus_Một giờ anti Nicorus_Một ngày anti Nicorus_ Một tháng anti Nicorus_ Một năm anti Nicorus_Một thập kỉ anti Nicorus_Một thế kỉ anti Nicorus_Một thiên niên kỉ anti Nicorus_MỘT ĐỜI ANTI NICORUS".
Ừ thì phải công nhận cái tên nó hơi dài nhưng mà kệ, tôi cảm thấy nó hay là được!
Và công việc sau khi tan ca tại quán làm thêm chính là về update bài mới cho blog, đi combat với một cái blog ngàn lượt theo dõi khác mang tên "Một phút yêu Nicorus_Một giờ yêu Nicorus_Một ngày yêu Nicorus_Một tháng yêu Nicorus_ Một năm yêu Nicorus_ Một thập kỉ yêu Nicorus_Một thế kỉ yêu Nicorus_Một thiên niên kỉ yêu Nicorus_ MỘT ĐỜI YÊU NICORUS."
Dường như trong mắt fan lẫn anti, thời gian để canh chúng tôi solo nhau còn nhiều hơn việc canh idol họ update hình ảnh mới.
Tưởng chừng như con đường anti của tôi sẽ thật suôn sẻ, một tương lai có thể lôi kéo về hàng vạn anti cho tên ca sĩ kiêm rapper kia thì KHÔNG. Tôi được phong là "blog anti văn minh nhất quả đất" và fan của tên Nicorus kia còn đăng cfs nói tôi chắc chắn là fan giả dạng anti để nhiều người biết tới Nicorus hơn.
WTF?? "fan giå dạng anti"?? wtffff?? Tận cùng của sự thống khổ, tôi update một bài viết lên wall blog...
" Mình xin tuyên bố mình là anti chính thống, không có giả danh nằm vùng gì hết, nói thêm câu nữa tao kí đầu tụi pay bây giờ! 😤 "
Lâm Anh
Cho em mượn chìa khóa xe
Lâm Anh
1 ly trà sữa size L full topping
Lâm Anh
À không cho anh hẳn 2 ly luôn
Một ngày khác, trong lúc đang nhâm nhi ly trà sữa nướng mới mua trên tay, định bụng là sau khi hút hết, tôi sẽ lại tiếp tục múa bút thành văn đăng 7749 cfs chửi The Bủn lẫn Nicorus lên blog, thì hộp tin nhắn Instagram rung lên vài hồi làm phân tâm sự chú ý của tôi.
Là tin nhắn từ Phúc Nguyên aka P27N.
Giới thiệu một chút về @pnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn
Phúc Nguyên - một tên lì lợm học cùng niên khóa với thằng oắt Lâm Anh, cũng là đàn em của tôi. Mỗi lần thằng này xuất hiện, tôi đều có thể tự tin xưng cho mình một danh phong mới: Cupid - Thần tình yêu. Tại sao á? Chuyện là thằng Nguyên nó lỡ tương tư Lâm Anh. Mà biết rồi đấy, một đứa trong đầu chỉ toàn idol như thằng Lâm Anh thì để ý gì tới yêu với chả đương. Thế nên tôi bất đắc dĩ trở thành vị cứu tinh của thằng oắt con này.
Phúc Nguyên
Tâm sự mỏng với em chút điiii
Cường Bạch
Ơi gì thế con trai
Cường Bạch
Có gì nhờ vả thì nói mẹ ra đi
Cường Bạch
Không lại trách tao seen không rep
Phúc Nguyên
Ckvyn I@ kon tjnk rv 3km yuv wvl ddj ckoj nkvn9 kkon9 bj3t mo l0j nkv tke n@o
Cường Bạch
Loại người như mày đáng bị bờ lốc 🖕
Phúc Nguyên
Ê từ từ syn lỗi 🥺
Phúc Nguyên
Chuyện là em tính rủ em Lâm Anh đi chơi nhưng không biết mở lời thế nào =((
Cường Bạch
Thằng Lanh mà biết mày gọi nó là em thì mày xác định tòe mỏ
Phúc Nguyên
Anh lo mà nghĩ cách đi
Phúc Nguyên
Không người tòe mỏ là anh á
Phúc Nguyên
Em giỡn xíu thôi mà =)))
Cường Bạch
Vậy tao hỏi mày
Cường Bạch
Người thằng Lanh yêu nhất là ai?
Cường Bạch
Mất một cơ hội tư vấn =)))
Phúc Nguyên
Ủa thế không phải em à?
Cường Bạch
Ủa không biết thật hả ku?
Cường Bạch
The Bủn cụ thể là người tên Ni Cô Dớt
Phúc Nguyên
The Bủn là The Burners đó hả
Phúc Nguyên
Còn ni cô dớt là Nicorus?
Phúc Nguyên
Em tuyên bố luôn
Phúc Nguyên
Mai Lâm Anh đồng ý yêu em cho coi
Cường Bạch
Mày lấy đâu ra cái sự tự tin đó vậy em?
Phúc Nguyên
Chả là em có quen biết Nicorus đấy
Cường Bạch
Mọi chuyện là như nào?
Phúc Nguyên
Thì cũng cũng đi
Phúc Nguyên
Gia đình em với gia đình Nicorus thân thiết lắm
Phúc Nguyên
Bọn em có biết nhau mà
Phúc Nguyên
Chắc chắn em ăn điểm trong mắt ẻm trăm phần trăm rồi 😏
Cường Bạch
Sao tao éo biết ta!!!
Phúc Nguyên
Giờ thì anh biết rồi đó
Phúc Nguyên
Đó giờ em giấu thôi 😌
Cường Bạch
Rồi giờ mày định làm gì?
Phúc Nguyên
Anh phải động não giùm em đi chứ
Cường Bạch
Thế nếu tao động não cho mày
Phúc Nguyên
Em lập chục acc clone like blog cho anh
Cường Bạch
Ủa mà sao mày biết tao có blog????
Phúc Nguyên
Bữa em tưởng laptop anh là của Lâm Anh
Phúc Nguyên
Nên em lén lấy xem trộm
Phúc Nguyên
Ai ngờ mới biết là xem lộn
Phúc Nguyên
Cơ mà lịch sử tìm kiếm của anh cũng thú vị đấy
Phúc Nguyên
Nào là ảnh các thành viên The Burners
Phúc Nguyên
Ảnh Nicorus đẹp
Phúc Nguyên
Rồi hàng chục bài phốt trên dữ liệu máy nữa =)))
Phúc Nguyên
Cái danh anti ăn minh xứng đáng với anh quá rồi đấy =)))
* cuongbach___ đã block bạn *
* Xin lỗi bạn không thể trả lời cuộc trò chuyện này *
Tác giả khổ nhất tg
Mọi người đọc truyện vui vẻ
Tác giả khổ nhất tg
Hoặc không
Tác giả khổ nhất tg
Mở bát với Hồng Tâm nhé
Tác giả khổ nhất tg
Thôi kệ đi
Tác giả khổ nhất tg
Đại đại đi
Tác giả khổ nhất tg
Nhắm mắt iu luôn đi
Tác giả khổ nhất tg
Muốn toii viết anh Mèo với ai thì comment ở đây nhé
[HongTam] Ký sự chàng Antifan ²
Ngày hôm sau, tôi vẫn đến trường như thường lệ. Thế nhưng thứ chào đón tôi không phải là hình ảnh thằng Lâm Anh quên đem tiền ăn sáng đang chờ chực tôi đến mà là một thằng Lâm Anh đang vui vẻ nói chuyện với Phúc Nguyên??
Đã đến lúc cần book bác sĩ để khám mắt rồi. Nhưng mọi thứ xảy ra trước mắt tôi là thật, là thật đó.
Nhìn thấy tôi, Lâm Anh chạy lại hú hét một cái gì đó mà tôi không nghe rõ được. Mãi cho tới sau này, tôi mới hiểu câu đó có nghĩa là " Em sắp sửa đu idol thành công rồiiiii..."
Cường Bạch
Tránh xa tao ra
Lâm Anh
Em sắp được gặp Nicorus rồi!!!!
Cường Bạch
Tao không ưa thằng đó
Cường Bạch
Bớt nhắc đến giùm
Tối đó, Lâm Anh rủ tôi đi chơi sau những ngày tháng sì trét chí mọc đầy đầu. Cũng chả ham hố gì đâu, chỉ là nó rủ thì tôi đi thôi.
Lâm Anh book grab đến một địa điểm nọ, khi chiếc xe dừng bánh, chẳng khó để nhận ra thằng Phúc Nguyên với cái tướng ăn bột nở của nó.
Thế nhưng, phải mất ít phút tôi mới có thể nhận ra người đang đứng cạnh nó. Đó là một chàng trai có chiều cao tầm tầm với Phúc Nguyên, sở hữu cho mình mái tóc tẩy vô cùng nổi bật.
Chúng tôi đứng chào nhau thì bật chợt đồng hồ điểm 18h30, đèn đường tự động bật lên. Tôi giật bắn mình khi ánh đèn chiếu thẳng tới chàng trai trước mắt.
Là Nicorus, thành viên nhóm The Burners, là người mà tôi ghét cay ghét đắng.Trong khoảnh khắc tôi đang đứng hình thì thằng em giời đánh của tôi nó hét lên trong sự sung sướng.
Và thay vì bệnh ngôi sao, cậu ta cười rất lịch thiệp rồi đưa bàn tay to lớn của mình ra ngỏ ý muôn làm quen.
Xuyên suốt buổi tiệc, Phúc Nguyên và Lâm Anh say bí tỉ, hành xử với nhau như hai kẻ điên. Hai đứa nó hát hò, ôm nhau khiêu vũ và hàng loạt hành động điên khùng không tên khác.
Chỉ có tôi ngồi trên chiếc sofa nơi chân cầu thang. Được một lúc, tôi thấy bóng dáng của Nicorus tiến lại, chầm chậm ngồi phía bên cạnh, cậu ta đưa cho tôi một ly rượu nho rồi cả hai cùng chìm vào trầm tư. Bất chợt, Nicorus mở lời với tôi...
Cường Bạch
Cậu không cần giới thiệu đâu
Cường Bạch
Bạch Hồng Cường
Văn Tâm
Rất vui được làm quen...
Văn Tâm
Tên của anh đẹp lắm!
Hmm cảm giác lúc ấy của tôi là gì ý nhỉ? Nó lạ lắm, nó pha lẫn một chút gì đó hối hận vì đã lỡ đăng bài bôi xấu hắn sao??
Ai mà biết được chứ! Sự im lặng của tôi dường như là nguyên do khiến cuộc nói chuyện trở nên ngượng ngạo.
Thật may mắn thay, thằng nhóc Phúc Nguyên đã xuất hiện kịp thời để cứu vẫn bầu không khí giữa hai chúng tôi. Và đấy là lời khen ngợi duy nhất tôi có thể dành cho nó trước khi nó gây ra thảm họa.
Lúc đó, tôi và Nicorus bị kéo đến gần chỗ Phúc Nguyên và Lâm Anh. Hai đứa nó đậm chất "ông lắc đít bà lắc eo" và người phải gánh chịu đống hậu quả ấy là chúng tôi.
Ừ thì cứ từ từ thong thả đã, nào ngờ đâu, do lực quá mạnh, tôi bị sút bay vào người Nicorus.
Thà nói chỉ người thôi thì không sao. Nhưng KHÔNG, cả tôi lẫn đôi môi của tôi đều bị dính chặt vào người cậu ta...
Chính là cái mà các bạn đang nghĩ lúc này. Tôi - Cường Bạch và cậu ta - Nicorus đang hôn nhau!!!
Giá như lúc đó, hai thằng mất nết tội đồ kia vẫn say bí tỉ thì hay biết mấy. Ai ngờ được nụ hôn của chúng tôi chính là cốc chanh muối giải rượu cho tụi nó. Và ôi là trời đất ơi, ước gì có cái lỗ ở đó là tôi không ngần ngại chui thẳng vào đó đâu! Nếu muốn các bạn có thể tự tưởng tượng ra viễn cảnh ấy nhé.
Chẳng nhanh cũng chẳng chậm, đã qua gần 12 tiếng sau tai nạn đó xảy ra. Và kì lạ hơn nữa, thằng em "ruột thừa" của tôi nó đã chấp nhận lời yêu của thằng Phúc Nguyên, với một lời giải thích rất đơn giản...
Lâm Anh
Tại em thấy nó có thành ý...
Đáng lẽ lúc ấy tôi nên dập trán xuống quỳ lạy ba đời tổ tông nhà nó. Nhưng không thể, vì giờ đây tôi đang gặp phải sự truy lùng dồn dập đến từ vị trí fan của Nicorus và The Burners.
Và bất ngờ hơn nữa, họ biết tôi là chủ blog anti. Đáng lẽ tôi nên bị chửi sấp mặt thì trên các trang mạng xã hội từ phây búc, tóp tóp đến thờ rét city, nào là cfs, nào là blog đều cà dẩy tôi với cậu ta. Thế là tôi đã được làm nhân vật chính trong biết bao nhiêu là bộ fanfic của tôi và Nicorus.
Cũng trong ngày hôm ấy, có một điều kì diệu đã xảy ra. Nicorus gửi lời mời kết bạn trên Facebook cho tôi. Chúng tôi thường xuyên nhắn tin trò chuyện tâm sự. Và cũng vì thằng em trời ban suốt ngày chỉ biết quấn quýt lấy con quể tình yêu, tôi thường phải nhờ tới sự trợ giúp của Nicorus.
Qua đó tôi mới biết được, khi cởi bỏ lớp áo hào quang, idol cũng là người bình thường mà thôi.
Và trong suốt khoảng thời gian dài đằng đẳng, Nicorus...à không, giờ phải gọi là Tâm thôi, dành rất nhiều sự quan tâm tới tôi. Cậu ấy sẽ xuất hiện khi tôi ốm, sẽ bên cạnh khi tôi thế này thế kia. Và quan trọng hơn hết, cậu ấy chính là người đã thốt ra lời tỏ tình tới tôi - tới Bạch Hồng Cường này.
Hiện nay chúng tôi đã bên nhau được gần nửa năm. Và tôi của lúc này, đang trở thành một chú mèo nhỏ rúc gọn vào thân hình to lớn của em người yêu...
Văn Tâm
Thật ra em Sóy biết anh Mèo là chủ của blog anti rồi đấy nhé!
Cường Bạch
Tại sao em biết được?
Tôi ngước mắt lên đầy ngơ ngác
Văn Tâm
Bởi cái miệng Phúc Nguyên...
Cường Bạch
Clm cái thằng zô zuyên!!!
Thế là bé Mèo đương nhiên sẽ được ngủ ngoan, còn người bị phốt thì phải tự thân vận động đi xóa những bài viết bôi xấu chính mình =)))
Nói xong còn không quên đặt xuống một nụ hôn
Ôiii Sóy ơi là Sóy, tao làm sao mà ngủ được khi mày vẫn còn thức cơ chứ. Lại còn có cả nụ hôn này nữa...
Thôi coi như đó là 1 phần thưởng vậy!!
[Bạch Nguyệt Quan] Nắng của trời ¹
Couple chính: Bạch Nguyệt Quan
Couple phụ (cameo): Trưởng phòng tài chính và anh chàng streamer
Hẹn em kiếp sau
kiếp này thôi tìm đến nhau
Mây về với nắng của trời
em về vui với ai kia...
Hẹn em kiếp sau
Sẽ không để lạc mất nhau
Nắm tay đi tới cuối đời
Kiếp này chỉ mong thấy em một đời an nhiên...
Hoa nở trái mùa chóng tàn phai, nhân duyên sai thời chóng lụi tan. Đều đặn hằng ngày luôn có một tin nhắn được gửi đi từ Bạch Hồng Cường, nhưng lại chẳng hề có lời hồi đáp...
" Con đang đợi ai vậy? " - Bà cụ hỏi chàng trai trẻ trước mặt.
" Con đang đợi một người vô tình nhất trên đời. Anh ấy còn chẳng đáp lại tin nhắn của con!" - Chàng trai trẻ đáp lại.
Rồi cậu ấy lại nói tiếp: " Người mà con yêu nhất!..."
Cường Bạch
Hôm nay thời tiết đẹp lắm
Cường Bạch
Nắng ấm lên rồi
Cường Bạch
Không còn lạnh lẻo nữa
Cường Bạch
Biết vì sao không
Cường Bạch
Vì không có Hồ Đông Quan
Cường Bạch
Nếu không tiết trời hôm nay chắc chắn sẽ lạnh như cái tên của anh vậy!
Ting ting ting...Em vuốt màn hình điện thoại lên đọc lại vài dòng tin nhắn mình vừa gửi đi. Đôi môi khẽ mỉm cười rồi nhanh chóng đút chiếc điện thoại vào trong túi áo, tựa đầu ra phía sau ghế, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ nơi dòng người tấp nập ngược xuôi.
Cái tên của anh là Hồ Đông Quan
Biểu tượng của anh là ❄️, tức là chữ Đông trong tên anh
Nhưng đối với em anh như tia nắng vậy
Bởi nụ cười của anh là nắng
Nắng của trời nắng ở cạnh em...
Nắng của em nắng quay về trời!...
Đông Quan
Anh muốn chia tay!
Giọng nói trầm trầm của gã cắt đứt câu chuyện ban sáng trên công ty mà em đang kể dở.
Đông Quan
Anh bảo là anh muốn chia tay!
Gã nói thật nhẹ, thật chậm như không muốn giọng điệu lớn của mình có thể khiến em tổn thương. Nhưng dẫu vậy, những lời nói ấy vẫn như đem theo muôn vàn con dao mà khứa vào vết thương đang chực chờ rỉ máu, tổn thương bấy lâu nay của em.
Hơi thở của em ngưng lại chừng vài giây, bàn tay khuất phía dưới bàn nằm chặt lại ngăn cả cơ thể đang run lên. Bầu không khí im lặng tới đáng sợ như muốn bóp nghẹt lấy trái tim đang thổn thức của em vậy.
Gã không tiếp tục lên tiếng, em cũng không thể nói thành lời...
Mãi một lúc sau, em mới có thể cất lời..
Cường Bạch
Rồi sau đó Khang quay người lại thấy Nam Minh ở đằng sau
Cường Bạch
Anh biết không, Nam Minh thật sự đã giận lắm lắm ấy
Cường Bạch
Khang phải lẻo đẻo theo sau cậu ấy xin lỗi
Cường Bạch
Thế mà một tý là hai người đã làm lành rồi dính lấy nhau luôn rồi!
Em tiếp tục câu chuyện khi nãy. Tuy rằng, đúng vậy giọng em nghe thật gượng gạo.
Thật ra câu chuyện vẫn chưa kết thúc. Nhưng sau khi nghe câu chia tay từ gã, em lại không muốn nói nữa...
Cường Bạch
Nếu thay vào đó là anh giận em
Cường Bạch
Chắc anh sẽ không nói chuyện rồi bơ em cả tuần mất
Cường Bạch
Có khi là cãi nhau một trận to thật to luôn
Cường Bạch
Bởi anh hiếu thắng lắm!
Kể nốt câu chuyện đang dở dang, bầu không khí lại trở về cái im lặng vốn có của nó. Gã đứng dậy vừa dọn bát đũa vừa nói...
Đông Quan
Em ăn xong rồi thì mau đi tắm đi
Đông Quan
Không còn sớm nữa đâu
Tiếng nước vừa ngưng, một dáng người trắng trắng, nhỏ nhỏ, tròn tròn chạy ra khỏi phòng tắm nhanh chóng rúc ngay vào ổ mèo. Miệng em không khỏi thở phào một cái, rất hài lòng với nhiệt độ ẩm áp trong chăn.
Một hồi huỳnh huỵch làm chiếc giường rung lắc không ít. Chắc hẳn em đã kích động tới người đang say giấc trong chăn bên cạnh. Gã gạt chăn ra, một mạch mở cửa rồi bước ra khỏi phòng.
Em ngồi trong chăn ngơ ngác nhìn theo bóng lưng gã khuất dần sau cánh cửa phòng ngủ. Ngoài phòng khách bổng sáng điện, em nghe vài tiếng lạch cạch như có ai đang tìm thứ gì đó.
Một lúc sau ánh đèn tắt, gã quay lại với chiếc máy sấy trên tay.
Gã vẫn không nói gì, lặng lẽ tiến tới đầu giường tìm ổ điện để cắm máy sấy. Im lặng nhìn một lúc lâu, em mới khẽ lên tiếng...
Cường Bạch
Anh sấy tóc cho em được không?
Tiếng của máy sấy thực sự rất có ích. Nhờ có tiếng ồn ào mà hai người dù không nói gì, bầu không khí cũng không im lặng tới nghẹt thở. Em ngồi cuộn tròn trên ghế sofa, đôi mắt lim dim để mặc cho người kia tùy ý sấy khô tóc cho mình. Không thể nào nhớ được, khung cảnh quen thuộc này đã bao lâu chưa được nhìn thấy rồi nhỉ? Lúc này, em thực sự rất muốn thời gian ngừng lại. Hoặc là chí ít là chạy chậm lại cũng được. Để em có thể cảm nhận sự bình yên này thêm một chút nữa thôi.
Nhưng đau đớn thật đấy, sự thật là lời chia tay ấy đã nói ra, vĩnh viễn không thể thu hồi lại được. Ánh mắt em vô định giữa không trung, lưỡng lự một hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng.
Cường Bạch
Anh có thể cho em lý do được không?
Nửa vừa muốn nói ra, vì không thể trốn tránh thêm nữa, nửa lại không muốn nói, vì em sợ xa gã.
Câu nói khi ấy vang lên rất nhỏ, như muốn hòa tan vào tiếng ồn ào của máy sấy để gã không thể nghe thấy lời em nói. Qua một lúc lâu xung quanh vẫn chỉ toàn là tiếng của máy sấy, em nóng lòng muốn biết rốt cuộc gã có nghe thấy hay chưa bèn quay lưng lại ngước nhìn khuôn mặt gã. đúng lúc ấy, tiếng máy sấy ngưng kêu.
Đông Quan
Em có đang hạnh phúc không?
Em và gã đều chẳng rõ từ bao giờ hai người họ lại trở nên như vậy. Đã từng là mỗi khi em xuất hiện, gã đều chạy thật nhanh tới nắm lấy tay em.
Đã từng là em nằm gọn trong lòng gã mỗi đêm. Giờ đây hai người hai phía, nửa đêm tỉnh giấc quay sang, chỉ còn là bóng lưng lạnh lẽo hòa cùng ánh đèn nhàn nhạt của màn đêm.
Từng là mỗi khi em vướng bận trong lòng đều gọi cho gã mà thủ thỉ. Dù có là hai hay ba giờ sáng gã cũng đều bắt máy, đều nằm nghe hết tâm sự của em. giờ đây chỉ còn lại vài câu cụt ngủn: "Anh mệt lắm, em ngủ sớm đi!"
Đã từng là tất cả của nhau, giờ quay lại chỉ có thể đong đếm xem liệu còn có được mấy phần.
Cường Bạch
Vậy chia tay không phải sẽ tốt hơn cho cả hai à!
Môi trên của em vô thức bặm lấy môi dưới, lời em muốn nói ra nhưng lại không đủ dũng khí...
Cường Bạch
Anh không biết đâu, so với không hạnh phúc, so với cô đơn...
Cường Bạch
Thì em lại sợ xa anh nhiều hơn
Nhưng lời nói ấy chỉ có thể giữ lại ở đầu môi, không cách nào có thể đem ra cho anh xem!
Cường Bạch
Vậy chia tay không phải sẽ tốt hơn cho cả hai à!
Cường Bạch
Anh biết còn 1 tuần nữa là tới ngày gì không?
Gã im lặng trước câu hỏi của em
Em đoán là gã nhớ, nhưng có lẽ gã không còn quá để tâm tới nó nữa rồi. Là tròn 7 năm em và gã ở cạnh nhau.
7 năm rồi đấy à, chẳng ngắn cũng chẳng dài. So với đời người trăm năm thì chúng ta chỉ mới đi được 1 phần nhỏ. Nhưng so với tình cảm đã nhạt phai thì có là 1s thôi cũng là quá dài rồi!
Cường Bạch
Một tuần nữa thôi...
Cường Bạch
Em biết lời em nói bây giờ chả khác gì một kẻ ngốc cả
Cường Bạch
Nhưng em muốn trong 1 tuần ấy anh có thể làm tất cả những gì em thích...
Cường Bạch
Rồi sau đó mình sẽ cùng nhau quyết định về việc chia tay có được không?
Đông Quan ngờ vực nhìn em, gã chưa bao giờ nghĩ em sẽ nói ra những lời như vậy.
Đông Quan
Thật ra em không cần làm như vậy
Đông Quan
Anh cần làm mình tổn thương thêm nữa
Gã cất lời trong khi ánh mắt vẫn không rời khỏi em
Gã đối với em bây giờ là gì? Chẳng phải là tình yêu nữa. Vì thứ tình cảm giờ đây gã dành cho em đã không còn vẹn nguyên như ban đầu. Càng chẳng phải là người dưng, vì chưa bao giờ gã muốn em phải đau khổ cả. Từng giây từng phút gã đều mong em thật hạnh phúc. Vậy gã đối với em bây giờ là gì? có lẽ là...gã cũng chẳng rõ lòng mình nữa.
Cường Bạch
Anh chỉ cần trả lời em...
Cường Bạch
Có được không thôi!
Em nhìn thẳng vào mắt gã nói một cách dứt khoát. Em đang mong chờ điều gì từ gã đây nhỉ? Chờ gã thương hại rồi đồng ý em hay chờ trong một tuần ấy có thể gương vỡ lại lành với gã? Em không biết nữa, chỉ là em đã nghĩ tới việc sẽ nói chia tay từ lâu. Nhưng không ngờ, cho dù là đã nghĩ tới, nhưng rồi khi nó đến hoá ra bản thân mình cũng vẫn không có cách nào chấp nhận được. Là em sợ xa gã, là em lựa chọn dẫu biết cuối cùng vẫn phải xa nhau nhưng em vẫn muốn ở bên gã dù chỉ là tạm bợ.
Lần này là em đặt cược tình yêu của cả đời mình. Thật buồn cười là ván cược này chưa cả bắt đầu nhưng dường như đã biết trước kết quả.
Đáng cười làm sao, kẻ si tinh bấu víu lấy kẻ tình vơi.
Đông Quan
Được rồi, không còn sớm nữa đâu, tóc em khô rồi, mau đi ngủ thôi...
Trên gương mặt em bấy giờ mới loé lên một tỉa vui vẻ thật sự, không còn gượng gạo như khi nãy nữa. Người ta nói, khi yêu, trong đầu chúng ta đều đầy ắp dopamine, rất dễ che lấp đi khả năng tư duy bình thường.
Cho đến khi sự thật phũ phàng, được phơi bày ra trước mắt. Đáng tiếc, điều này chẳng hề ngoại lệ đối với Hồng Cường. Nhưng dĩ nhiên, chính bản thân em rõ nhất mình đang làm gì.
Em thả người nằm ườn ra giường, không lâu sau gã cũng vén chăn bước lên. Gã với tay qua tắt đèn, căn phòng sáng trưng giờ chỉ còn lại ánh đèn ngủ mở mở. Lúc gã định quay người sang một bên để ngủ, em bổng lên tiếng...
Cường Bạch
Anh có thể ôm em được không?
Người gã hơi khựng lại một chút sau câu nói của em. Không phải là do khó chịu đâu, chỉ là hơi lạ. Thật buồn cười, hành động trước kia vốn là dĩ nhiên, chẳng biết từ bao giờ lại trở nên lạ lẫm đến vậy. Nhưng rồi gã vẫn quay sang, một tay ôm lấy vai em, một tay để dưới đầu em. Gương mặt của em sát gần ngay dưới cằm gã.
Mùi hương nhè nhẹ từ mái tóc em chợt làm gã dễ chịu đến lạ thường. Cái ôm của em dường như cũng thật ấm áp. Em chưa từng đổi dầu gội đầu hay dầu tắm thì phải, vẫn là hương hoa hồng khiến gã của trước kia say đắm.
À thì ra cũng không gượng gạo đến thế. Ngược lại, còn rất còn mất dễ chịu.
Hậu quả là sáng hôm sau, có người nào đó suýt trễ mất lịch quay vì ngủ quên. Em còn bị chị quản lí bẹo má cho một cái rõ là đau. Đôi má trắng tròn giờ đã ỉn một vết đo đỏ, người còn lại thì chỉ biết đừng từ xa cười lắc đầu.
Em đứng ở phòng quay chỗ gần chị quản lí đưa mắt ra xung quanh tìm gã. Ánh mắt đang đảo quanh tìm gã bỗng nhiên bắt gặp ánh mắt gã đang nhìn mình khẽ cười. Lạ thật, lâu rồi không thấy gã cười như vậy.
Mà cũng không lạ lắm, vì chính em là người sáng nay yêu cầu Đông Quan tới công ty cùng mình cho dù gã không có lịch trình gì cả. Cũng chính là em bảo gã có thể đứng ở phía sau hậu trường chờ em quay xong được không.
Vốn mọi thứ sắp đặt là do em chứ không phải do Đông Quan chủ động.
Ấy vậy mà em vẫn vui lắm, rất vui!
Em ơi, em có biết bản thân thật ngốc nghếch không?
À, chắc do em đang yêu ấy mà!...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play