Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

| Tăng Duy Tân - Bích Phương | Dưới Đồi

Chương 1

Ngày 30-09-1934
Oe! Oe! Oe!
Tiếng một đứa bé vang khắp gian nhà khang trang nhất nhì bản. Một sinh linh mới, vừa được chào đời.
Bùi Kim Thái
Bùi Kim Thái
Ôi! Ôi! Quý tử! Quý tử chào đời rồi à!
Một người đàn ông trông có vẻ trí thức, háo hức bước vào phòng đỡ đẻ, trực tiếp phớt lờ người vợ vừa sinh xong còn đang thoi thóp, mà tiến tới ngay chỗ đứa bé, vừa định đưa tay ra bế thì ông khựng lại ngay.
Bùi Kim Thái
Bùi Kim Thái
Xừ! Lại một con vịt trời!
Ông đảo mắt, toang bỏ đi thì bà đỡ đẻ liên kêu toáng lên.
Nvp
Nvp
Bà đỡ: ối! Còn 1 đứa nữa này! Chị ơi! Gắng lên!
Vàng Thị Lụa
Vàng Thị Lụa
Ưm...
Bùi Kim Thái
Bùi Kim Thái
Con đàn bà kia! Rặn mau lên! Lần này mà lá một con vịt nữa thì mày cuốn gói cút khỏi nhà tao luôn đi là vừa nha con ch.ó!
Tên Thái vừa sốt sắn, vừa luôn miệng chửi bới người đàn bà đang nhầy nhụa mồ hôi, chìm trong những đau đớn, cả về thể chất, lẫn tinh thần.
Đáng lẽ...bà đã không nên lấy một người không cùng một dân tộc...để giờ này phải chịu những khổ sở thế này...bà đã hối hận.
Ngay lúc bà định buông xuôi, một tia sét lớn bên ngoài chợt vang dội làm ai nấy đều giật mình, bà cũng vậy, và thế là, đứa bé kia lại thành công trót lọt tới với thế giới bên ngoài.
Ông Thái lúc này lại liếc mắt vô lần nữa, hắn nghĩ sẽ không phải, vì sinh đôi thường sẽ cùng giới tính, nhưng lần này, ông ta không thể tin vào mắt mình.
Bùi Kim Thái
Bùi Kim Thái
Là quý tử! Ôi! Ôi! Quý tử của tôi! Mau! Bà mau đi tắm rửa, lau chùi lại cho con tôi!
Nvp
Nvp
Bà đỡ: Vâng! Vâng thưa ông giáo!
Bùi Kim Thái
Bùi Kim Thái
Khà khà! Cuối cùng cũng có một thằng quý tử!
Ông Thái bước ra khỏi căn phòng, chẳng hề có một chút đoái hoài đến đứa con gái vừa chào đời kia...cứ vậy, mặc cho nó khóc .
Bà Lụa nắm chặt tay, cố gặng gượng dậy dù đã chẳng còn chút sức nào, bà chậm chạp tiến về phía chiếc bàn gỗ nhỏ nơi đứa con vừa chào đời của bà còn nằm đó, con bé xinh xắn, mắt hai mí, mũi cao, giống y như bà. Con bé đỏ hỏn, khóc đến nổi mệt lả đi, tiếng khóc nó giờ đây yếu ớt đến đau lòng.
Bà Lụa xót xa, ông con gái vào lòng mà ngồi bệt xuống đất, lấy bàn tay run run lau nhẹ đi nước ối còn dín trên người con bé. Bà đung đưa dỗ nó, cho nó nếm thử dòng sữa ngọt của bà lần đầu tiên, và rồi, nó nín, bà chỉ cười, nhìn sinh linh nhỏ nằm trong vòng tay mình, vuốt ve chiếc đầu trong xoe của nó.
Vàng Thị Lụa
Vàng Thị Lụa
Từ nay, tên con là Bích Phương, Bùi Thị Bích Phương, nhé?
Bà Lụa vốn là người dân tộc Hmong, thế nhưng trong lúc xuống thị trấn mua chút trứng cho nhà thì lại vô tình gặp ông Thái, ban đầu, ông tán tỉnh bà bằng những lời ngon tiếng ngót khiến bà chẳng mấy chốc rơi vào lưới tình với một người Kinh...
Và khi đã kết hôn, khi bà mang thai lần đầu tiên, cũng là lúc, ông ta ra tay đánh đập, chửi mắng bà dã man, có lẽ vì bà không còn xinh đẹp như hồi con gái, hoặc vì bà luôn chậm chạp, không còn hầu hạ ông ta nhanh nhẹn như trước? Bà không biết, mãi mãi, bà cũng không biết được.
Bên ngoài, trời mưa rất to, sấm đánh ầm ầm, thế nhưng, bà vẫn có thể nghe được tiếng cười khanh khách của ông chồng mình, có lẽ ông ta đang khoe khoang mình vừa có con trai, mà quên mất vợ và con gái ông ta vẫn còn đang ở trong căn phòng ọp ẹp này.
Bùi Kim Thái
Bùi Kim Thái
Khà khà! Bà con nhìn xem! Là quý tử đấy nhá! Ngày mai bà con cứ qua nhà tôi! Tôi mời một bữa mừng có quý tử!
Mấy người dân trong bản cũng vui vẻ chúc mừng ông Thái, họ từ lâu cũng đã được tiêm vào đầu cái tư tưởng "trọng nam khinh nữ"
Nvp
Nvp
Dân bản: thế thằng nhóc con này ông giáo đặt tên là gì đấy? Để mai chúng tôi chuẩn bị quà mừng nào!
Lúc này, ông Thái bỗng trầm tư suy nghĩ chốc lát.
Bùi Kim Thái
Bùi Kim Thái
Bùi Vũ Văn! Khà khà! Các bà các bác cũng không cần chuẩn bị quà gì cho cháu đâu! Cứ đến đây cùng cháu thôi! Khà khà!
Dân làng cũng cười chúc mừng ông Thái rồi ai về nhà nấy, không khí cũng dần chìm vào lặng im.
Nvp
Nvp
Bà đỡ: ông giáo...còn bà Lụa và đứa bé gái có cần phải...?
Bùi Kim Thái
Bùi Kim Thái
Tôi sẽ không trả tiền thêm cho bà cho hai mống đó đâu, nếu bà còn lòng trắc ẩn gì gì đó thì cứ việc.
Nói rồi ông ta bỏ đi, tất nhiên là cùng cậu con trai trong tay vào căn phòng khang trang nhất trong nhà, nơi đã có sẵn một chiếc nôi đắt đỏ ông đã phải tốn công xuống tận Hà Nội mua về. Và duy nhất, chỉ có một cái.
End

Chương 2

Chương 2
Năm 1940
Bùi Kim Thái
Bùi Kim Thái
Vũ Văn của bố ơi! Bố mới mua sách cho con nè! Năm sau chuẩn bị đi học, nhớ học hành giỏi giang cho bố nở mày nở mặt nhé!
Thằng nhóc Vũ Văn lao từ trong nhà ra, ôm chặt lấy chân bố nó, hai chiếc má bánh bao ửng hồng lên thì trời lạnh dù nó đã khoác trên mình chiếc áo bông dày.
Bùi Vũ Văn
Bùi Vũ Văn
Bố có mua mứt cho Văn hong?
Bùi Kim Thái
Bùi Kim Thái
Đây đay! Mứt đây! Nào! Vào nhà đi con, lạnh hết cả tay rồi đây này!
Vừa nói, ông Thái liền ngay lập tức ngước lên.
Bùi Kim Thái
Bùi Kim Thái
Con Lụa đâu?!? Sao mày không đeo gang tay cho thằng Văn hả? Bộ muốn nó lạnh đến chế.t à???
Bà Lụa đang ngồi vo gạo dưới gian bếp nhỏ cùng với Bích Phương, cô bé đang ngồi bên đống lửa để giữ ấm cho cơ thể bé nhỏ.
Ông Thái đùng đùng lao xuống, chỉ mặt bà Lụa mà quát.
Bùi Kim Thái
Bùi Kim Thái
Mày dám không trả lời?!
Bà Lụa ngẩng lên, trong vô thức, bà nhích người qua chỗ Phương, muốn che chở cho con bé đang sợ sệt run lên cầm cập trong cái rét của tháng 12.
Vàng Thị Lụa
Vàng Thị Lụa
Là thằng Văn nó ném đôi găng đi.
Vàng Thị Lụa
Vàng Thị Lụa
Em đã đeo cho nó rồi...
Phương cúi gầm mặt, không dám ngước lên dù chỉ một lần nhìn người bố trước mắt.
Ông Thái bỗng thấy bộ dạng của Phương, như nhận ra điều gì đó liền cười khảy.
Bùi Kim Thái
Bùi Kim Thái
Chắc chắn là con vịt trời này ghen tị với em nó rồi giấu đôi găng, muốn tôi mua đôi mới cho thằng Văn rồi lấy đôi đó mà đeo chứ gì?
Vàng Thị Lụa
Vàng Thị Lụa
Anh đừng có vu oan cho con bé...nó không làm vậy đâu, sáng giờ nó chỉ ở dưới bếp với em...
Chát
Một tiếng "chát" chói tai vang lên giữa không gian tĩnh mịch, giờ đây, mắt Phương đã ngân ngấn lệ, từ nhỏ đến tận bây giờ, em vẫn không hiểu, tại sao bố lại chán ghét cô và mẹ đến thế, tại sao cùng sinh ra vào một ngày, em trai cô lại có mọi thứ, còn cô thì đến một bộ quần áo mới cũng là do đi xin của người khác....
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Bố...con không có lấy thật mà...bố đừng đánh...
Chát
Lại một tiếng "chát" nữa vang lên
Bùi Kim Thái
Bùi Kim Thái
Câm cái mồm mày lại con vịt! Nay mày dám cãi tao à? Á à! Lại học theo cái tính ch.ó của con mẹ mày! Một lũ vô dụng!
Ông Thái trút xong cơn giận cũng bỏ đi, để lại hai vết bàn tay đỏ ửng trên má hai mẹ con.
Bùi Kim Thái
Bùi Kim Thái
Vũ Văn không thích đôi găng đó à? Vậy tí bố mua đôi mới cho Văn nhé!
Bùi Vũ Văn
Bùi Vũ Văn
Dạ! Vậy đôi cũ con vứt ạ?
Bùi Kim Thái
Bùi Kim Thái
Cứ ném vào đống giẻ lau đấy, tí con chị con tự nhặt! Giờ đi! Đi với ta!
Bùi Vũ Văn
Bùi Vũ Văn
Chị giống mấy con ch.ó trong làng bố nhỉ? Cứ đi nhặt rác thôi! /đi theo ông Thái/
Bùi Kim Thái
Bùi Kim Thái
Con trai bố giỏi quá! Biết luôn à! Khà khà!
Thế là ông Thái ẫm Văn đi, tiện tay ném luôn đôi găng vào góc, một góc vừa ẩm ướt, lại vừa hôi thối.
Vừa thấy bố đi, Phương cùng chiếc má đỏ ửng bước ra gian nhà khang trang mà em hiếm khi được vào khi có bố ở nhà.
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Mẹ ơi! Em Văn ném găng ở đây này!
Bà Lụa cũng bước ra, nhìn Phương cười hiền.
Vàng Thị Lụa
Vàng Thị Lụa
Ừm! Mà bẩn đấy con! Tí nữa để mẹ đi lãnh tiền gặt khoai thuê, rồi mua cho con một đôi mới! Thêm khăn với áo mới luôn nhé! /xoa đầu Phương/
Nghe tới đây, em ngẩng lên cười tươi roi rói với bà Lụa, ôm chầm lấy chân bà.
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Dạ! Mà hết nhiều tiền không mẹ?
Vàng Thị Lụa
Vàng Thị Lụa
Không, không nhiều, chỉ vài đồng thôi con! /cười/
Bỗng, Phương như nhớ ra điều gì, liền ngước mắt lên, khẽ nói như sợ mẹ sẽ khó xử.
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Mẹ ơi...con nghe bố nói, em Văn sắp được đi học...còn con...?
Bà Lụa thật sự đã khó xử, bà ngồi xuống, đối mặt với gương mặt non nớt của em, bà mỉm cười, thế nhưng trong nụ cười ấy lại mang theo chút gì đó buồn phiền.
Vàng Thị Lụa
Vàng Thị Lụa
Bố con là ông giáo mà! Tí nữa mẹ sẽ xin cho con! Không phải lo!
Phương cúi mặt xuống, giọng lí nhí.
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Nhưng bố có bao giờ cho phép con làm gì đâu hả mẹ...
Hà Nội, 15 tháng 8 năm 1940
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Chúc mừng! Chúc mừng! Nay tròn 18 rồi nha!
Một chàng trai đang ngồi lúi húi viết gì đó, nghe tiếng Hằng liền ngẩng lên, dừng bút.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Em có mua cho anh mấy cái bánh quy này! Ăn đi!
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Quà sinh nhật bèo bọt thế thôi à?
Hằng bĩu môi, đặt gói bánh xuống chiếc bàn gỗ đầy sách vở, bút viết.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Có tặng là được rồi đó nha!
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Mà anh chuẩn bị thi tú tài thật à?
Hằng ngồi xuống ghế, chống cằm, nhìn Tân ở đối diện đầy dò xét xen lẫn tò mò.
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Chứ không lẽ giỡn? Không thấy đang học à?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Xì...em chỉ lo vì cái kĩ năng tiếng Pháp thậm tệ của anh thôi!
Tân liếc Hằng một cái rồi lại cúi xuống viết tiếp.
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Qui méprises-tu?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
cool! tu peux parler français!
Giờ thì Tân im lặng, quả thật kĩ năng tiếng Pháp của anh có chút tệ, thế nên giờ đây, ôm giấc mơ thủ khoa kì thi tú tài năm nay, anh đang phải học ngập đầu đây.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Thôi dẹp đi! Đừng học nữa! Nay sinh nhật anh mà! Em đã giúp anh mời bạn bè đến chung vui rồi nè!
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Gì? Em mời ai? /ngẩng lên/
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Em mời Sara, chị Ly, Dung, Chi, chị Hoàn Mỹ, anh Thế Anh, Đăng Dương, anh Anh Tú, anh Tài, anh Sinh, với Thái Sơn.
Tân lại cúi xuống viết tiếp.
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Thế thì được, mà mấy giờ?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
6 giờ á! À mà cả chị My nữa! Em quên mất.
Tân bỗng khựng lại, nhưng chẳng mấy chốc anh lại cúi xuống viết tiếp.
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Huỷ đi, anh không muốn đi nữa.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Ơ?
Hằng ngay lập tức cau mày.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Anh kì quá! Anh và chị My là thanh mai trúc mã đó! Đừng vì vài chuyện cỏn con mà anh cứ tránh mặt chỉ hoài như thế!
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Với cả em đã lỡ mời mọi người rồi! Anh đi đi mà!
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Em đã biết giữa anh và My có chuyện, em còn mời?
Hằng bỗng ấp úng.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Là chị My kêu em cho chị tham gia chung thôi mờ! Mà anh cũng đừng nhỏ nhen như thế! Chỉ là cái nón lá th...
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Em không nhớ đó là kỉ vật của bà nội để lại à? Em không nhớ chính cô ta đã phá tan cái nón đó chỉ vì ghen tuông vớ vẩn với em sao?
Hằng im lặng chốc lát, cô không ngờ anh sẽ phản ứng mạnh như thế.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Lúc đó em mới về nước...chắc chị ấy không biết nên...
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Đừng nói nữa Hằng, ra ngoài đi! Tối anh không đến, mọi người muốn thì cứ việc ăn! Anh sẽ trả tiền cho!
Hằng vẫn ngồi im, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy gấu áo.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Chị ấy...vừa được chuẩn đoán ung thư phổi...
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Cô ấy đã lừa anh như thế này 1 lần rồi Hằng.
Hằng lấy ra từ túi áo một mảnh giấy nhàu nát.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Đây là thông cáo từ bệnh viện Quân Y...anh cứ cầm đọc.
Lần này, Tân thoáng lay động, anh cầm tờ giấy lên xem.
Họ và Tên bệnh nhân: Châu Uyển My
Ngày khám: 14/8/1940
Chuẩn đoán: Ung thư phổi giai đoạn III
Dạng khối u: ác tính, đã di căn đến xương.
End

Chương 3

Chương 3
Một buổi tối tĩnh mịch, chỉ có tiếng dế, tiếng ve, tiếng mấy cái lá bên ngoài hiên xào xạc. Bên trong căn nhà được thiết kế kiểu Pháp ngay giữa một mảnh đất ít người qua lại đang có một bữa tiệc diễn ra.
Tân thay vào mình một chiếc sơ-mi trắng mới toanh cùng chiếc quần cũng là lần đầu mặc, dù gì hôm nay cũng là ngày chúc mừng anh bước qua tuổi trưởng thành nên cũng phải chỉnh chu chút.
Từ dưới lầu, vài tiếng nói cười đã vọng lên tới tai anh, mấy chiếc cúc chưa gài cũng mau chóng được gài vào, anh phủi phủi chiếc áo lần cuối rồi cũng mau chóng đi xuống.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Ay da! Cuối cùng thằng nhóc này cũng lớn vậy rồi à! Chuẩn bị thi tú tài nữa chứ! Cũng tài thật! /bước vào/
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Ối giời! Anh Tài giờ mới tới! Hơi trễ đấy nhá!
Trần Phương Ly
Trần Phương Ly
Mấy cậu vô đây bưng gà với đồ ăn ra này! Đứng nói nhiều thế!
Bùi Thế Anh
Bùi Thế Anh
Đúng rồi đấy, nói lắm.
Tú đảo mắt một vòng, lẩm bẩm.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Chưa cưới hỏi gì đã bày đặt bênh nhau vậy rồi...
Bùi Thế Anh
Bùi Thế Anh
Ê nói gì đó?
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Thôi thôi! Nay là tiệc đó nha! Không có chấp nhau chi hết nè! Tránh ra để tao bưng đồ lên coi!
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Uầy! Đông vui quá nhể!
Mỹ bước vào căn nhà to lớn, còn cố ý vén tay áo lên, khoe chiếc đồng hồ mới mua.
Han Sara
Han Sara
Ây! Chị Mỹ mới mua đồng hồ à! Xịn quá ta!
Sara vừa thấy chiếc đồng hồ mới toanh kiểu Pháp của Mỹ liền lon ton chạy lại, ngắm nghía.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Hố hố! Có gì đâu cưng! Rẻ bèo á mà!
Bỗng, đôi mày Sara cau lại.
Han Sara
Han Sara
Ủa chị, giờ là 6 giờ mà đồng hồ chỉ 4 giờ nè! Còn đứng im nữa! Đồng hồ của chị chế.t rồi á!
Mỹ theo phản xạ liền rụt tay lại, cởi luôn chiếc đồng hồ ra, quay ra cười hiền với Sara một cái.
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Vậy đó mà bày đặt khoe! /ngồi vắt chân/
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Mày im được rồi đó con cóc!
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Trời, mọi người đến đông đủ nhỉ, vào bàn thôi!
Tân từ trên cầu thang bước xuống, anh bất giác nhìn quanh nhà một vòng, rồi ánh mắt ấy cũng từ từ thu lại.
Han Sara
Han Sara
Anh tìm chị My à? Chị ấy bảo là đến trễ một chút.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Trời ơi coi quan tâm chưa kìa!
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Giới trẻ giờ là vậy đó, quan tâm nhau ghê lắm! /lắc đầu/
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Chứ mày giới gì?
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Giới tính nam
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nãy giờ em đã nói gì đến My đâu? Chỉ là ngó một chút thôi!
Ding dong
Tân vừa dứt lời, cánh cửa lớn bỗng mở, chiếc chuông gió trước cửa cũng kêu lên khe khẽ. Một cô gái tóc dài óng ả, mặc một chiếc váy hồng nhạt, kín đáo, gương mặt xinh đẹp, trắng trẻo nhưng giờ đây lại xen chút sắc xanh khó phát hiện.
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Aa! Chị My tới rồi à! Nay xinh thế!
Châu Uyển My
Châu Uyển My
Cảm ơn em! Chào mọi người ạ! Em có việc nên tới hơi trễ!
Tân thoáng im lặng, chỉ có anh và Hằng để ý thấy nét xanh xao trên mặt cô, anh cũng thấy quần thâm mắt của cô cũng đã rõ hơn, đậm hơn, trên tay còn có một miếng băng cá nhân, có lẽ là do lấy máu xét nghiệm.
Bùi Thế Anh
Bùi Thế Anh
Sao thằng Tân cứ đứng đực ra thế! Ra xách túi vào dùm người ta đi chứ!
Lúc này, anh mới hoàn hồn lại, tiến tới gần My, không nói lời nào, cầm lấy chiếc túi be bé trên tay cô treo lên chiếc giá treo đồ ngay sau lưng.
My có phần ngẩng ra, cô nhìn anh, chiếc má liền ửng hồng lên không thể kiểm soát, cô e thẹn bước vào bàn, lúc này mọi người đã đông đủ, mọi người còn đặc biệt chừa chỗ cạnh Tân lại cho cô.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Vào tiệc thui! Đói quá đói!
Trần Phương Ly
Trần Phương Ly
Tế nhị tí nào cô bé!
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Ơ có gì thiếu tế nhị đâu! Chị cứ làm quá!
Cả bàn ngồi cùng nhau cười nói rôm rả, chỉ riêng Tân và My, chỉ ăn và...thỉnh thoảng Tân sẽ liếc qua cô, bằng một ánh mắt...thương cảm.
My dường như cũng nhận ra ánh mắt này, cô liền quay qua nhìn Hằng, chỉ thấy em cố né ánh mắt của cô, cô đã hiểu rồi, anh đã biết.
Sau bữa ăn, mọi người đã no nê, liền rủ nhau chơi Tú Lơ Khơ cùng nhau, nhưng lúc này, My lại kéo tay Tân ra một góc, khiến mọi người đều tò mò mà nhìn theo.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
Có chuyện gì vậy?
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Chắc tỏ tình đấy! Anh bớt quan tâm người ta lại anh Tài ạ!
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Thằng Sơn nói đúng đó anh! Mình già rồi á! Quan tâm chuyện bọn trẻ chi! Nào! Chia bài! Chia bài!
Bùi Thế Anh
Bùi Thế Anh
Xin một tụ!
- Vườn sau -
My kéo Tân ra sau vườn, rồi buông tay anh ra, cô cúi gầm mặt, không nói lời nào.
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Em muốn nói gì?
Châu Uyển My
Châu Uyển My
Hằng đã nói với anh à? Hôm nay anh lạ lắm!
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Đúng là Hằng đã nói cho anh, nhưng đừng lầm tưởng rằng anh đã tha thứ cho em.
My yên lặng một lúc, cô lấy từ túi ra một chiếc khăn nhỏ, đưa cho anh.
Châu Uyển My
Châu Uyển My
Ba mẹ em sắp cho em đi ra Sài Gòn điều trị ít tháng, và em sẽ khoẻ lại thôi, nhưng em mong anh hãy giữ lại chiếc khăn này nha! Nếu em có mệnh hệ gì...hãy đặt vào quan tài cho em...
Nói rồi My nhét chiếc khăn vào tay anh, và rồi, cô đi vào nhà, để lại anh giữa khoảng sân rộng lớn.
Tân khẽ mở chiếc khăn ra, trong chốc lát, anh đã đứng hình.
Chính là chiếc khăn mà anh đã tự tay thêu tặng cô vào 3 năm trước, trên khăn còn có một vệt bẩn đã lâu, chính là vết máu của anh khi may tặng cô, chiếc kim đã đâm vào đầu ngón tay anh đến bật máu.
Tân khẽ đặt chiếc khăn vào chiếc túi trên ngực áo, anh bất giác nhìn lên bầu trời đầy sao trên đầu, trong vô thức, anh đã chắp hai tay trước ngực, như thể đang cầu nguyện.
My lúc này đứng sau chiếc rèm cũng nhẹ nhàng gạt đi giọt nước mắt còn vương trên má, mỉm cười một cách kì lạ.
Châu Uyển My
Châu Uyển My
Ngốc thật, lại bị lừa!
End

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play