Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Cưa Đổ Anh Trai Nam Chính!

Chương 1: Tỉnh Lại

Tâm trí Cố An được kéo ra khỏi bóng tối vô tận bởi một mùi hương cực kỳ gay mũi, đó là mùi thuốc khử trùng quen thuộc trong mỗi bệnh viện hiện đại.

Sau khi đã thích ứng được với thân thể mới của mình, Cố An mới chậm chạp mở mắt ra. Đập vào mắt cô là trần nhà trắng toát và ánh đèn huỳnh quang chói lòa, mắt cô không kịp thích ứng mà hơi nhói lên, một vài giọt nước mắt sinh lý cũng nhịn không được mà chảy ra.

Thế nên Cố An liền híp mắt lại một lúc, đợi quen với ánh sáng, cô mới cẩn thận kiểm tra lại ký ức của thân thể này và quan sát môi trường xung quanh để tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi không ngừng hiện lên trong đầu cô lúc này:

“Đây là đâu?” “Tôi là ai?” “Tại sao tôi lại ở đây?”...

Nhưng cô không tìm thấy bất kỳ thông tin nào về bản thân cả, hay nói đúng hơn, cô hoàn toàn không có một chút ký ức nào về sự tồn tại của mình trên thế giới này.

Não bộ của cô giống như một folder máy tính vừa mới bị format vậy, trắng xóa và trống rỗng, chẳng khác nào một đứa trẻ vừa mới được sinh ra từ bụng mẹ.

Ngay lúc cô đang bối rối và hoang mang thì một giọng nói ngạc nhiên và vui mừng vang lên ngay bên cạnh:

“Bệnh nhân tỉnh rồi!”

Cố An quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, hóa ra là một vị nữ bác sĩ trẻ, cô ấy đang khoác trên mình một chiếc áo blouse trắng, thấy cô tỉnh lại liền nhìn cô chăm chú và mỉm cười dịu dàng.

Ngay khi lời nói của cô ấy vừa dứt, cửa phòng bệnh liền bật mở, một nhóm người ‘xa lạ’ bước vào. (thực ra thì đối với cô lúc này, ai cũng là người ‘xa lạ’ cả)

Dẫn đầu là Cố Hiểu Nguyệt, một cô gái tầm tuổi cô, sắc mặt hơi tái nhợt, đôi mắt thì hoe đỏ, trên cánh tay phải là một lớp băng trắng dày, được một anh chàng đẹp trai, cao lớn ôm lấy bả vai, ánh mắt cô ấy nhìn cô có vẻ hơi sợ sệt và đề phòng.

Anh chàng kia, cũng chính là Lục Cảnh Minh, thì nhìn cô chằm chằm với ánh mắt cực kỳ phẫn nộ và tràn đầy căm ghét.

“Cố An! Con nhỏ độc ác nhà cô thế mà tỉnh lại rồi."

"Mạng của cô cũng thật là lớn, đúng là ‘ở ác thì sống lâu’, ‘tai họa thì lưu ngàn năm’ mà!”

Lục Cảnh Minh gằn giọng, dường như muốn hét to vào mặt cô, nhưng vì một lý do nào đó mà anh ta lại cố gắng hạ thấp âm lượng xuống.

Cô thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao Lục Cảnh Minh lại tự dưng nổi giận với cô vậy chứ, cô đâu có chọc giận anh ta, thật là kỳ lạ!

Bên cạnh Lục Cảnh Minh là một anh chàng khác, Lục Cảnh Thâm, người có vẻ ngoài gần như giống hệt anh ta, nhưng lại cao hơn một chút, khí chất cũng hoàn toàn trái ngược.

Trong khi Lục Cảnh Minh có khí chất ấm áp như ánh mặt trời thì Lục Cảnh Thâm lại có khí chất lạnh lẽo như băng ngàn năm.

Anh ấy đeo một cặp kính gọng vàng, che đi phần nào ánh mắt sắc bén của mình, nhưng Cố An vẫn có thể cảm nhận được sự nguy hiểm toát ra từ đôi mắt ấy.

Nghe Lục Cảnh Minh nói vậy, cô gái kia mới yếu ớt lên tiếng:

“Cảnh Minh, cậu đừng nói nữa, dù gì em ấy cũng suýt chút nữa là chết đuối rồi!”

“Hiểu Nguyệt, cậu còn bênh cô ta làm gì. Chính cô ta đã đẩy cậu xuống hồ, không ngờ lại ngã xuống theo."

"Cô ta mà gặp chuyện gì thì chỉ là ‘ác giả ác báo’ mà thôi. Cậu quá lương thiện rồi! Anh Thâm mà không đến kịp, có lẽ cậu ...”

Nói đến đây, Lục Cảnh Minh càng tức giận hơn, có vẻ không nhịn được nữa mà chỉ thẳng tay vào mặt cô, mắng to:

“Cô còn ‘giả ngây giả dại’ cái gì, loại độc ác như cô á, chết rồi sẽ xuống hẳn tầng 18 địa ngục cho mà xem.”

“Cảnh Minh, đủ rồi. Mày đợi bác sĩ kiểm tra xong cho em ấy đã.”

Lục Cảnh Thâm, người vẫn im lặng dò xét cô từ khi vào cửa, bây giờ mới lên tiếng, giọng anh ấy trầm thấp, lạnh lùng y như khí chất con người anh ấy vậy.

Cố An nghe mà không hiểu gì hết, cô chỉ cảm thấy lồng ngực mình hơi khó chịu và một cơn đói cồn cào ập đến, khiến cô quên luôn cả hoang mang, cô nhìn chằm chằm vào vị bác sĩ vừa bước vào cửa và nói ra một từ khiến cả phòng chết lặng:

“Đói.”

“Cháu đợi bác kiểm tra xong rồi ăn nhé!”

Vị bác sĩ ấy nhẹ nhàng nói với cô, sau đó bắt đầu tiến hành một loạt những loại kiểm tra phức tạp.

Cuối cùng, ông ấy đẩy nhẹ gọng kính và đưa ra kết luận:

“Có thể do va đập mạnh ở đầu lúc ngã xuống và sang chấn tâm lý sau khi đuối nước, bệnh nhân Cố An đã bị mất trí nhớ tạm thời. Cô bé có thể nhớ lại sau một tháng, ba tháng,... hoặc có thể hoàn toàn không nhớ lại được, người nhà cần chuẩn bị tâm lý.”

Kết luận này của ông ấy như một quả bom ném thẳng vào lòng mỗi người ở đây, khiến căn phòng chìm vào một khoảng im lặng đầy nghi hoặc.

Ba Cố, Cố Vĩnh Khang, và mẹ Cố, La Mỹ Linh, cũng vừa đến nơi và kịp lúc nghe được kết luận của bác sĩ.

“Mất trí nhớ sao bác sĩ? Ông có chắc không?”

Chương 2: Tờ Giấy Trắng

“Mất trí nhớ sao bác sĩ? Ông có chắc không?”

Ba Cố hỏi lại vị bác sĩ kia với giọng điệu đầy hoài nghi, ông có chút không thể tin nổi là đứa con gái nuôi ‘lắm mưu nhiều kế’ nhà mình lại có thể bị mất trí nhớ được, nói cô đang diễn kịch còn có vẻ dễ tin hơn nhiều.

Vị bác sĩ nhìn vào Cố An, người đang chăm chú ăn cháo mà Lục Cảnh Thâm mua cho, hai má cô bé ấy không ngừng phồng lên xẹp xuống, dễ thương như một con hamster nhỏ, mà gật đầu quả quyết:

“Dựa trên kết quả CT não bộ và những bài kiểm tra phản xạ tâm lý, tôi hoàn toàn khẳng định điều này. Tệ hơn nữa là, Cố An đã quên sạch mọi thứ, kể cả những điều cơ bản nhất, do đó cô bé phải học lại tất cả từ đầu.”

Nhìn vào bộ dạng ngây ngốc của Cố An lúc này, mẹ Cố thực sự không biết mình phải làm sao với cô đây.

Bà vừa giận cô đã suýt ‘hại chết’ đứa con gái ruột mà mình khó khăn lắm mới tìm về được, lại vừa không nỡ nhìn cô ‘tự hại’ bản thân ra nông nỗi này.

Cuối cùng, bản năng của người làm mẹ, người đã nuôi nấng, chăm bẵm Cố An từng ly từng tý suốt 16 năm trời, vẫn khiến bà phải mềm lòng với cô con gái nuôi đã ‘biến ngốc’ này của mình.

Bà tiến lại gần, khẽ vuốt lại mái tóc rối bời cho cô. Cố An theo phản xạ mà dụi đầu mình sâu hơn vào lòng bàn tay ấm áp của bà, đôi mắt to tròn, trong veo nhìn bà đầy ỷ lại và lưu luyến.

Ánh mắt ấy càng củng cố thêm cho kết luận của bác sĩ, Cố An bây giờ chỉ như Cố An của năm hai ba tuổi trong trí nhớ của mẹ Cố.

Nghĩ tới đây, tim mẹ Cố liền ‘mềm nhũn’ cả ra, bà ấy chẳng thể nào ‘gồng mình’ mà giận cô được nữa.

Đúng lúc này, điện thoại của vị bác sĩ kia có một cuộc gọi đến, ông nhanh chóng bắt máy với vẻ mặt có chút lo lắng, nhưng vẻ lo lắng ấy nhanh chóng bị thay thế bởi vẻ vui mừng khôn xiết, mọi người chỉ nghe ông ấy hớn hở nói vào điện thoại:

“Thằng bé nhà tôi có một suất trong chương trình trao đổi sinh viên của khoa rồi sao! Thật tốt quá! Cảm tạ trời đất!”

Đây chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ không ai để ý đến. Nhưng mọi người không hề biết rằng, đây cũng chính là lần đầu tiên mà năng lực “nhân hình cẩm lý” của Cố An phát huy tác dụng.

Quay trở lại với Cố An, đợi cô vừa ăn xong thìa cháo cuối cùng, thì Lục Cảnh Thâm, người chưa từng dời ánh mắt dò xét khỏi cô, bước đến trước mặt cô từ góc phòng.

“Em có nhớ lúc mình đẩy Hiểu Nguyệt xuống hồ không?”

Anh vẫn dùng giọng điệu lạnh lùng như cũ để hỏi cô, nhưng có vẻ còn thêm vào cả một chút áp lực vô hình nữa.

Cô cũng cố gắng thử nghiêm túc suy nghĩ, cố gắng thử lục lọi trong kho ký ức trống rỗng của mình, hy vọng có thể có mảnh ký ức nào đó về sự kiện này chợt lóe lên rồi tan biến vào hư không cũng được, nhưng hoàn toàn không có, chẳng có một mảnh ký ức nào còn sót lại cả, cô bĩu môi, mắt ngân ngấn nước nhìn anh:

“Em không nhớ được gì cả.”

Sau khi trả lời xong, cô quay qua nhìn vào cánh tay phải đang bị băng bó của Cố Hiểu Nguyệt và hỏi:

“Chị có đau không?”

Giọng điệu quan tâm một cách đơn thuần và chân thành của cô làm Cố Hiểu Nguyệt hơi dao động.

Với bản tính lương thiện của bản thân, cô ấy có chút tin rằng cô em gái 'hờ' ‘tàn nhẫn, độc ác’ nhà mình có vẻ đã mất trí nhớ thật rồi.

Nhìn vào ánh mắt ngây ngốc không chút giả tạo của cô em gái đã từng ‘hãm hại’ crush của mình không ít lần, đến Lục Cảnh Minh, người ghét cay ghét đắng cô, người không muốn thừa nhận là cô bị mất trí nhớ nhất, cũng khó mà giữ vững lập trường được nữa.

Thấy tình hình cũng không thể nào khác đi được, ba Cố đành thở dài, đưa ra quyết định cuối cùng:

“Thôi vậy, chúng ta cứ đưa con bé về nhà trước đã.”

Hai anh em nhà họ Lục cùng ba mẹ Cố nhanh chóng sắp xếp lại đồ đạc và làm thủ tục xuất viện cho cả hai chị em Cố An và Cố Hiểu Nguyệt.

Sau đó Lục Cảnh Minh thì dìu Cố Hiểu Nguyệt, còn Lục Cảnh Thâm thì dìu Cố An, cùng ba mẹ Cố bước nhanh ra xe để về Cố gia.

Trên đường đi, Cố An cũng không nói chuyện với ai, cô chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm đường phố hiện đại, ngắm nhà cửa san sát, ngắm con người đông đúc, ngắm bầu trời xanh thẳm, tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại.

Trong khi đó thì Lục Cảnh Thâm, người ngồi bên cạnh cô, vẫn chưa từng dời ánh mắt khỏi Cố An, anh chưa hoàn toàn tin vào việc cô mất trí nhớ, nhưng một Cố An 'mới' như thế này có chút làm anh hơi tò mò rồi.

Anh quyết định sẽ quan sát cô ngốc này thật kỹ.

Chương 3: Cá Chép Tinh Về Nhà

Xe chở Cố An và mọi người cứ thế chạy thẳng một mạch về biệt thự nhà họ Cố, một căn biệt thự to tổ chảng, nguy nga và tráng lệ nhưng hoàn toàn xa lạ đối với cô.

Sau khi xuống xe, Cố An liền lẽo đẽo bước theo sau mẹ Cố, ‘mẹ’ cô. Trong những người có mặt ở đây, thì bà ấy có vẻ là người yêu thương và tin tưởng cô nhất.

Vừa đi cô vừa không ngừng dùng đôi mắt to tròn nhưng có hơi ngây ngốc của mình mà tò mò nhìn ngó xung quanh. Từ hàng cây ven đường, thảm cỏ xanh mướt, đến con đường lót sỏi dưới chân... Tất cả đều khiến cô cảm thấy mới lạ.

Khi cả nhà bước chân vào phòng khách, cũng là lúc đôi mắt Cố An đột nhiên sáng rực lên. Trước mắt cô là một cái hồ cá thủy sinh siêu to khổng lồ, bên trong có tới mấy chục chú cá Koi trưởng thành đủ mọi màu sắc đang tung tăng bơi lội.

Bỏ mặc tất cả mọi thứ, cô chạy nhanh đến chỗ bể cá, không chút do dự mà áp cả khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào mặt kính trong suốt lạnh lẽo, sau đó say sưa ngắm nhìn những sinh vật thủy sinh đáng yêu này. Chúng đem lại cho cô một cảm giác thân thuộc và an toàn đến kỳ lạ.

“Chào các bạn.”

Cô vừa ngắm nhìn, vừa ‘chào hỏi’ những ‘người bạn’ cá mới của mình, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên thành một nụ cười rạng rỡ, khiến cả căn phòng như bừng sáng.

Những người còn lại đều có chút sững sờ với cảnh tượng đang diễn ra trước mắt. Cố An ngày xưa, có mà cho tiền, cũng chẳng thèm liếc mắt đến mấy con cá mà cô cho là ‘tanh tưởi’ này.

Lục Cảnh Minh lúc này, lại không kiểm soát được chiếc ‘mỏ hỗn’ của bản thân mà quay sang mỉa mai Cố An:

“Cố An, cô lại muốn giở trò gì nữa đây? Hi, các bạn cá! Các bạn nghĩ mình nên hấp hay chiên các bạn thì ngon hơn hả?”

Cố An không hiểu được ý châm chọc trong lời nói của Lục Cảnh Minh. Cô quay sang nhìn mọi người, chỉ vào hồ cá với đôi mắt lấp lánh niềm vui rồi ‘khoe’ với họ:

“Đẹp.”

Nụ cười trong veo và lời khen không liên quan của cô khiến Lục Cảnh Minh cứng họng. Anh ta có ảo giác như mình vừa đấm vào một bị bông, tự chửi tự nghe, thực sự là chán chẳng buồn chửi nữa.

Lục Cảnh Thâm lặng lẽ quan sát tất cả, từ sự vui vẻ thuần túy trong mắt cô khi nhìn thấy hồ cá Koi, đến sự ngây ngốc không hiểu gì khi nghe những lời mỉa mai không thể nào rõ ràng hơn của Lục Cảnh Minh. Không hề có một nét diễn giả tạo nào trong những ánh mắt ấy của Cố An.

Cảm giác nghi ngờ cố hữu trong lòng Lục Cảnh Thâm lại vơi đi một chút, thay vào đó anh lại càng muốn tìm hiểu nhiều hơn về con người ‘mới’ của Cố An này.

“Dì Trương, dì đưa Tiểu An về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

Thấy Cố An cứ mải mê ngắm cá, mãi mà không chịu về phòng nghỉ ngơi, mẹ Cố vừa day day trán cho đỡ nhức đầu, vừa ra hiệu cho dì Trương giúp việc nhà họ đưa Cố An lên lầu.

Lúc này, dì Trương mới bước tới cạnh Cố An:

“Tiểu thư, cô đi theo tôi lên phòng nhé.”

Bà vừa nói vừa dẫn đường cho cô, Cố An dù hơi luyến tiếc hồ cá, nhưng cũng biết nghe lời ‘mẹ’ mà ngoan ngoãn đi theo sau dì Trương lên lầu.

Căn phòng của cô nằm ở tầng hai, được trang trí theo phong cách công chúa Disney, với gam màu chủ đạo là hồng phấn mộng mơ.

Trên tường dán đầy những hình ảnh từ nhỏ đến lớn của Lục Cảnh Minh, nhưng rất nhiều tấm đã bị Cố An ‘cũ’ dùng bút đỏ gạch chéo một cách ác ý. Ai nhìn vào cũng nhận ra được quá trình từ crush chuyển sang un-crush của cô ấy.

Cố An không hề có một tia cảm xúc đặc biệt nào với những thứ này, cô chỉ nhìn quanh căn phòng một vòng rồi đưa ra một lời nhận xét ngắn gọn:

“Không thích.”

Nếu căn phòng này lấy màu chủ đạo là xanh dương và được trang trí theo phong cách thủy cung, cô sẽ thích hơn nhiều.

Nói rồi, cô tò mò đi sâu vào bên trong, đến trước một cánh cửa phòng khác và chậm rãi đẩy nó ra.

Là phòng tắm, với một chiếc bồn tắm bằng sứ, trắng tinh và to oạch nằm ở chính giữa, cuối cùng thì cô cũng tìm thấy thứ mà mình có thể yêu thích trong căn phòng ‘bánh bèo’ này rồi.

Cô nhanh chóng bước vào căn phòng này và đóng cửa lại, hưởng thụ ‘thiên đường’ thuộc về riêng mình.

Mà không hề hay biết ở ngoài kia, khi dì Trương đi lấy quần áo cho cô quay trở lại, vì không tìm thấy cô đâu và gọi nhiều lần mà không thấy cô trả lời, bà đã hoảng loạn chạy xuống dưới lầu báo tin cho mọi người.

Vì vậy, cả nhà đang chia nhau, náo loạn đi tìm cô khắp nơi, cả bên trong lẫn bên ngoài biệt thự.

"Cố An... " "Tiểu An... " "Con nhỏ ngốc... "

Tiếng mọi người gọi cô vang vọng cả căn biệt thự, chỉ là không vào được tai của người cần nghe thấy nhất thôi.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play