『 BoBoiBoy 』Tàn Cuộc
_° Vực Sâu °_
‘ - ABC ’ : Suy nghĩ
//ABC// : Hành động
☆ : Chuyển Cảnh [ Có thể coi là tua ]
“ - ABC ” : Thoại của nhân vật
• ABC • : Nói nhỏ/ Thì thầm
| ABC | : T/giả chen ngang
Đêm ấy, bầu trời như một chiếc khăn liệm màu than, chằng chịt những đường nứt của sấm chớp xa xăm. Gió không thổi, nhưng cả thế gian vẫn run rẩy như đang chìm trong một cơn co giật vô hình.
Có những đêm, thời gian không còn trôi về phía trước, mà chỉ lặp đi lặp lại một tiếng rít khe khẽ trong bóng tối. Tiếng rít ấy, chẳng phải của gió, chẳng phải của thú vật, mà như phát ra từ chính vách đá của lòng đất – nơi vực sâu vẫn mở miệng chờ đợi những kẻ dám nhìn vào nó.
Người ta kể, dưới những lớp đất đá, có hai cái bóng đã tồn tại hơn một ngàn năm. Chúng không già đi, cũng chẳng chết đi, mà chỉ sống nhờ vào sự tàn khốc và máu loang. Chúng cười vang giữa đêm, đôi mắt cháy rực như than hồng, uống từng giọt máu loài người như kẻ khác uống rượu.
Người ta gọi chúng bằng đủ mọi tên : “quỷ dữ”, “ác thần”, “bóng đêm của vực thẳm”. Nhưng chỉ có một sự thật mà ít ai biết : hai kẻ ấy – Gempa và Halilintar – không sống để thống trị hay để tồn tại. Chúng chỉ sống để chờ đợi. Chờ một hình bóng. Một nỗi ám ảnh khắc vào linh hồn chúng như vết cắt ngàn đời không lành.
Người vợ mà chúng tin rằng sẽ quay lại, trong một kiếp khác, dưới một tên gọi khác, nhưng đôi mắt, hơi thở, sự run rẩy của trái tim ấy… vẫn không thể lẫn vào đâu.
Ban đầu, chẳng ai tin những truyền thuyết ấy. Chúng chỉ như một lời dọa nạt để trẻ con không chạy ra đồng lúc trời tối. Nhưng khi những xác chết bắt đầu xuất hiện ở rìa làng – những cái xác không đầu, hay những cái xác bị nghiền nát đến mức chỉ còn là vũng đỏ loang lổ – người ta bắt đầu nhớ lại.
『☆ Dân Làng (1)☆』
• Quỷ vực sâu đang đói •
『☆ Dân Làng (2)☆』
• Chúng lại tìm thấy dấu vết của cậu ấy rồi. •
Có những thứ không nên được gọi tên, vì chỉ cần gọi tên thôi, chúng sẽ thức dậy...
Giữa lúc ấy, có một đứa trẻ đã lớn, đã rời khỏi những vòng tay bảo bọc, bước ra thế giới với một niềm tin hồn nhiên rằng ánh sáng có thể cứu rỗi mọi thứ.
Cậu có đôi mắt trong như giọt sương, có nụ cười dịu dàng khiến mọi cơn bão đều muốn dừng lại. Cậu mang tên BoBoiBoy.
Không ai biết, cậu chính là “người vợ” mà hai con quỷ kia vẫn chờ đợi. Máu thịt cũ đã hóa bụi, nhưng linh hồn thì chẳng bao giờ tan biến. Vận mệnh trói buộc một cách tàn nhẫn, kéo cậu từ kiếp này sang kiếp khác, để rồi cuối cùng rơi trở lại tay những kẻ đã từng yêu thương, rồi bóp nát cậu bằng tình yêu méo mó ấy.
『☆ BoBoiBoy ☆』
//Dừng lại nơi vách đá//
Trước mắt là vực sâu. Gió từ lòng đất thổi lên, lạnh đến mức như có thể đông cứng mạch máu trong người. BoBoiBoy rùng mình. Cậu không biết vì sao bản thân lại bước đến đây, như thể có một bàn tay vô hình dắt cậu đi, từng bước, từng bước, đến nơi mà bất cứ ai khác cũng sẽ sợ hãi mà bỏ chạy.
『☆ BoBoiBoy ☆』
//khẽ hít vào//
『☆ BoBoiBoy ☆』
“ - Có… ai ở đó không? ”
- Giọng cậu nhỏ, run nhẹ, như một lời thì thầm dành cho chính mình.
Từ dưới vực, vọng lên một tiếng cười.
Đó không phải là tiếng người. Nó rền vang, như tiếng đá rạn nứt, như tiếng trời sấm nổ, nhưng cũng như tiếng tim vỡ tung trong ngực. Một tiếng cười vừa mừng rỡ, vừa khát máu.
『☆ Nhân Vật Ẩn ☆』
“ - Cuối cùng… em đã trở lại. ”
BoBoiBoy bật lùi một bước, nhưng bàn chân bị kẹt lại trong bóng tối như bị ai đó nắm lấy. Không khí đặc quánh, mùi tanh của máu như thấm vào phổi. Cậu muốn hét lên, nhưng cổ họng nghẹn cứng.
Rồi từ trong bóng tối, một bàn tay trồi lên – lớn, thô ráp, nhưng lạnh ngắt như băng. Nó túm lấy mắt cá chân cậu, kéo mạnh.
『☆ BoBoiBoy ☆』
“ - Không! ”
『☆ BoBoiBoy ☆』
//hét, giãy giụa, nhưng bàn tay ấy chẳng buông//
Từ vực sâu, hai cái bóng trỗi dậy. Chúng cao lớn, đôi mắt cháy rực, một kẻ tóc đen xõa dài như đêm không trăng, kẻ còn lại đôi mắt sáng như lưỡi dao sét. Không cần ai nói, BoBoiBoy vẫn biết tên chúng.
Giọng Gempa vang trầm, như tiếng đá đổ, tay hắn chạm vào má cậu, để lại một vệt máu khô sẫm. -
『☆ Gempa ☆』
“ - Rốt cuộc, sau một ngàn năm, em cũng quay lại với bọn anh. ”
『☆ Halilintar ☆』
//cười, đôi mắt đầy bão tố khóa chặt lấy BoBoiBoy//
『☆ Halilintar ☆』
“ - Lần này, bọn anh sẽ không để em biến mất nữa. ”
Không ai có thể hiểu nổi, tình yêu và sự điên loạn khác nhau ở chỗ nào. Với hai con quỷ ấy, yêu nghĩa là giữ lại – bằng mọi giá, kể cả khi phải nghiền nát linh hồn người kia trong máu, xích sắt và bóng tối.
『☆ BoBoiBoy ☆』
//run rẩy, đôi mắt ngấn lệ. Cậu lắc đầu//
『☆ BoBoiBoy ☆』
“ - Tôi… không phải… người mà hai người tìm… ”
『☆ Gempa Và Halilintar ☆』
“ - Em là của bọn anh. ”
– Cả hai đồng thanh, giọng chúng vang lên như tiếng ngục tù đóng sập. –
『☆ Gempa Và Halilintar ☆』
“ - Mãi mãi. ”
『☆ BoBoiBoy ☆』
//Sợi xích sắt từ đâu đó bay tới, quấn chặt lấy cơ thể nhỏ bé của BoBoiBoy.//
Cậu ngã xuống, máu từ vai trào ra, đỏ tươi loang trên đá lạnh. Nụ cười của Gempa và Halilintar đồng loạt hiện lên, dữ dội như quỷ đói gặp máu.
Vực sâu khép lại, nuốt trọn tiếng hét nghẹn ngào.
Không khí trong vực nặng như mồ hôi đông lại, dính bết vào da thịt. BoBoiBoy bị kéo xuống, va vào từng mảng đá sắc nhọn. Mỗi cú chạm là một vết cắt, máu văng tung tóe như những cánh hoa đỏ bị xé nát.
Cậu muốn la hét, muốn cầu cứu, nhưng tiếng hét bị hút sạch vào bóng tối, chẳng còn vang vọng. Chỉ còn lại tiếng cười của hai con quỷ, tiếng cười như cơn sấm rền kéo dài từ kiếp trước sang kiếp này.
Khi BoBoiBoy mở mắt, xung quanh là một căn buồng đá. Không có ánh sáng, chỉ có lửa đỏ rực tỏa ra từ những khe nứt của vách. Xiềng sắt lạnh lẽo trói chặt cổ tay, cổ chân, cắm sâu vào da thịt, rỉ máu từng giọt.
Gempa ngồi đó, im lặng, đôi mắt hắn như hố sâu không đáy, dán chặt vào cậu. Halilintar thì đứng tựa vách, ánh nhìn của hắn là bão tố, cuồng loạn nhưng sắc bén đến mức như xé toạc được tâm can người đối diện.
『☆ Halilintar ☆』
“ - Đẹp… ”
– Halilintar mỉm cười, bước lại gần, ngón tay hắn vẽ theo đường máu đang chảy từ cổ BoBoiBoy.
『☆ Halilintar ☆』
“ - Dù qua bao kiếp, em vẫn đẹp đến mức làm bọn anh phát điên. ”
『☆ BoBoiBoy ☆』
//run rẩy, nụ cười nghẹn lại thành một mảng vỡ.//
『☆ BoBoiBoy ☆』
“ - Các anh… điên rồi… ”
Gempa nghiêng đầu, giọng hắn khàn khàn như đá va vào nhau ;
『☆ Gempa ☆』
“ - Điên thì sao? Chúng ta đã sống cả ngàn năm chỉ để chờ em.
『☆ Gempa ☆』
Từng giọt máu đổ ra đều để đổi lấy ngày hôm nay. Em là vợ của bọn anh. Em thuộc về bọn anh. Không ai được chạm vào em ngoài bọn anh. ”
『☆ BoBoiBoy ☆』
// Sợi xích bất ngờ siết mạnh //
BoBoiBoy hét lên, cảm giác như xương sườn vỡ vụn. Halilintar bật cười khoái trá, cúi xuống, hôn lên vết máu nơi bờ vai cậu. Nụ hôn ấy không dịu dàng, nó tàn bạo, như con thú cắn xé, để lại dấu răng sâu hoắm.
Gempa không ngăn lại, hắn chỉ lặng lẽ đặt bàn tay to lớn lên ngực BoBoiBoy, cảm nhận từng nhịp tim dồn dập
『☆ Gempa ☆』
• Anh thích nghe tim em đập trong sợ hãi như thế này. •
『☆ BoBoiBoy ☆』
//bật khóc, nước mắt hòa vào máu.//
『☆ BoBoiBoy ☆』
“ - Xin các anh… thả tôi ra… Tôi không phải người đó… ”
『☆ Halilintar ☆』
//bấu lấy cằm cậu, ép cậu nhìn thẳng vào đôi mắt hắn – nơi có vô số tia sét đang xoáy tròn như cơn cuồng phong//
『☆ Halilintar ☆』
“ - Đừng chối. Dù em có mang tên gì, dù em có sống bao kiếp, em vẫn là em. Là vợ của bọn anh. Là người duy nhất mà bọn anh sẽ giữ lại, kể cả khi thế giới này mục nát. ”
Máu nhỏ xuống thành vũng. Mùi tanh bốc lên nồng nặc, khiến cả căn buồng đá như một nghĩa trang sống. Nhưng đối với Gempa và Halilintar, đó là mùi hương ngọt ngào nhất.
Cả hai quỷ dữ thay phiên nhau hành hạ, vừa như để chắc chắn rằng cậu không thể thoát, vừa như cách chúng chứng minh tình yêu. Xiềng xích quấn chặt, da thịt BoBoiBoy nứt toác, đôi mắt cậu dần mất đi ánh sáng trong veo, thay vào đó là mờ đục vì đau đớn và sợ hãi.
Nhưng càng đau, càng khóc, càng yếu ớt, thì tình yêu méo mó của chúng lại càng lớn.
BoBoiBoy không biết mình đã bị giữ bao lâu. Cậu không còn cảm giác về thời gian – chỉ còn bóng tối, máu, và tiếng cười của hai con quỷ.
Có khi Gempa ôm cậu vào lòng, thì thầm như một kẻ tình nhân dịu dàng :
『☆ Gempa ☆』
“ - Ngủ đi, để anh canh giữ. ”
Nhưng trong khi cậu thiếp đi vì kiệt sức, Halilintar lại xé rách da thịt cậu, để nghe tiếng hét khàn khàn tuyệt vọng.
Tình yêu, với chúng, là sự chiếm hữu. Và sự chiếm hữu ấy, không gì ngoài máu và xiềng xích có thể chứng minh
『☆ Gempa ☆』
“ - Em có biết không… ”
Gempa một lần nữa áp môi vào tai BoBoiBoy, giọng hắn rền rĩ như tiếng đá lở –
『☆ Gempa ☆』
“ - Bọn anh đã từng tự sát. Hàng trăm lần. Nhưng mỗi lần tỉnh dậy, bóng hình em lại kéo bọn anh về. Không có em, bọn anh không thể chết. Vậy nên… đừng mong được chạy thoát. ”
BoBoiBoy nấc nghẹn, đôi mắt ngấn lệ khép hờ. Trong cơn mơ hồ, cậu thấy chính mình trong một tấm gương máu – không còn là BoBoiBoy, mà là một người con trai với gương mặt mờ nhòe, bị kẹp chặt giữa hai con quỷ.
Quá khứ.
Hiện tại.
Tương lai.
Tất cả đều bị xích lại trong cùng một vòng luân hồi.
Cậu chợt hiểu. Dù có chạy bao xa, đổi bao kiếp, cậu cũng sẽ luôn bị chúng tìm thấy.
『☆ Halilintar ☆』
• Vực sâu này… •
Halilintar khẽ thì thầm, đầu lưỡi hắn liếm vết máu loang trên má cậu
『☆ Halilintar ☆』
“ - Sẽ mãi mãi là nhà của em. ”
Gempa mỉm cười, ôm lấy BoBoiBoy, như ôm một báu vật cuối cùng còn sót lại giữa thế giới sụp đổ.
『☆ Gempa ☆』
“ - Và em sẽ không bao giờ rời khỏi bọn anh nữa~ ”
Ngoài kia, bình minh chưa bao giờ tới.
Chỉ có vực sâu, máu, và hai con quỷ ôm chặt lấy linh hồn nhỏ bé ấy.
_° Tự Do? (p1) °_
Có những đêm, bầu trời như một vết thương khổng lồ bị xé toạc. Gió lùa qua, rít gào không phải như tiếng hát, mà như những ngón tay vô hình cào xước da thịt của kẻ đang mơ mộng về tự do. Người ta thường nói: gió là biểu tượng của tự do. Nhưng tôi không tin. Gió, trong mắt tôi, chẳng bao giờ thuộc về ai cả, nhưng cũng chẳng thật sự giải thoát ai cả. Nó chỉ đi qua, để lại lạnh buốt, để lại khoảng trống rỗng và vô nghĩa.
Đêm ấy, tôi đứng giữa cánh đồng mờ sương, ngước nhìn bầu trời như vòm mắt tím bầm. Tôi nghe thấy những âm thanh không gọi tên được. Có thể là tiếng dây xích rơi trên nền đá. Có thể là tiếng cánh chim gãy trong vực sâu. Hoặc có thể chỉ là tiếng tim mình thoi thóp, đập từng nhịp lạc điệu trong một bản nhạc dài vô tận.
Khi viết những dòng này, tay tôi run lên. Tôi đã thử nhiều lần để gọi tên cái cảm giác ấy: tự do. Nhưng tự do đối với tôi chưa bao giờ là cánh cửa rộng mở, mà là một hố đen lặng lẽ nuốt trọn mọi ánh sáng. Người ta mơ được thoát ra, nhưng thoát đi đâu? Ra khỏi nhà tù này, chỉ để bước vào nhà tù khác. Ra khỏi xiềng xích này, chỉ để cảm nhận dây trói khác, mảnh mai hơn, nhưng thít chặt hơn.
Tôi nhớ có lần, một con diều lạc bay ngang qua đầu. Nó không còn dây buộc, không còn bàn tay nào giữ. Nó chao đảo, múa lượn trong không trung. Người ta reo lên : Nó được tự do rồi! Nhưng tôi thì chỉ nhìn thấy một miếng vải vô định, xoay vòng trong cơn gió loạn, cuối cùng rơi xuống đất với tiếng rách toạc. Tự do, trong khoảnh khắc ấy, là cái chết đẹp đẽ mà cô độc.
Tôi vẫn thường hỏi : nếu bầu trời là tự do, vậy tại sao nó lại tối đến thế? Nếu gió là tự do, vậy tại sao nó lại rít gào như kẻ đang ghen tuông? Nếu đôi cánh là tự do, vậy tại sao chim lại sợ hãi khi nhìn xuống vực sâu?
Có lẽ, tự do chỉ là một chiếc mặt nạ. Nó quyến rũ ta bằng lời hứa hẹn ngọt ngào, rồi bỏ mặc ta trơ trọi trong hoang tàn.
Đêm dài không cùng tận. Tôi nghe thấy tiếng thì thầm từ những ngọn cỏ. Chúng bảo : Chúng ta cũng từng nghĩ mình được tự do. Nhưng chúng ta vẫn bị gió xô nghiêng, vẫn bị bàn chân giẫm nát. Tôi cúi xuống, lắng nghe. Trong giọt sương lạnh, tôi thấy khuôn mặt mình vỡ vụn thành hàng trăm mảnh. Tôi thấy đôi mắt của một kẻ xa lạ, dõi theo mình từ đáy gương nước.
Tôi không biết từ bao giờ, bóng đêm quanh tôi bắt đầu dày đặc hơn. Nó không còn là tấm màn dịu dàng che phủ, mà thành một chiếc quan tài khổng lồ nuốt trọn thân thể. Tôi thử cất bước, nhưng bàn chân cứ lún sâu vào mặt đất, như thể có những bàn tay lạnh lẽo từ dưới kéo ngược xuống.
Tự do? Tôi tự hỏi, giọng mình vang trong hư vô như lời khấn không được hồi đáp.
Và trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy — tự do chẳng khác gì một lời nguyền
Có những buổi sáng, tôi tỉnh dậy với cảm giác rằng đôi tay mình đã biến mất. Không phải vì chúng thật sự không còn, mà vì chúng không còn thuộc về tôi. Tôi thấy chúng run lên, cào vào tường, để lại những vệt máu dài. Và khi nhìn kỹ, tôi nhận ra… đó không phải là máu của mình.
Tôi không nhớ mình đã chạm vào ai, đã làm gì, hay đã giết thứ gì trong cơn mộng du. Nhưng mùi tanh cứ quẩn quanh, len lỏi như gió, bám chặt vào từng kẽ da thịt. Người ta nói: tự do là khi ta làm chủ chính mình. Nhưng nếu chính cơ thể này phản bội tôi, thì còn gì để gọi là tự do nữa?
Đôi lúc, tôi nghe thấy giọng nói từ sau gáy. Không nam, không nữ. Nó thì thầm :
『☆ Nhân Vật Ẩn ☆』
“ - Tự do không có thật. Ngươi chỉ đang bám víu vào một ảo ảnh. Tự do là sự dối trá ngọt ngào nhất mà kẻ yếu hèn tự trao cho mình. ”
Tôi cười. Tiếng cười rỗng hoác, vang trong căn phòng tối, nghe như tiếng gió rít qua những khe cửa sắp mục ruỗng. Có lẽ nó nói đúng. Nhưng nếu tôi từ bỏ niềm tin vào tự do, tôi sẽ còn lại gì? Một nhà tù không tên, với những song sắt vô hình, và một trái tim mục rữa?
Tôi từng thấy một con chim bồ câu, bị kẻ nào đó vặt sạch lông cánh. Nó run bần bật trong ổ rơm, mắt đỏ ngầu vì sợ hãi. Nó không thể bay, không thể kêu, chỉ biết run rẩy chờ lưỡi dao. Người ta nhìn và bảo: Nó đáng thương. Nhưng tôi thì thấy… nó rất giống tôi. Một kẻ bị ảo tưởng tự do dắt lối, để rồi bị cắt đi đôi cánh, mãi mãi lạc giữa bầu trời đã chết.
Mỗi khi đêm xuống, tôi lại nghe tiếng bước chân sau lưng. Tôi ngoảnh lại — không ai. Nhưng khi tôi nhắm mắt, tôi thấy rõ đôi mắt nào đó mở to, nhìn tôi qua khe tối. Trong đáy mắt ấy, tôi đọc được một lời khẳng định : Ngươi không bao giờ thoát được.
Tôi cố viết ra, để những dòng chữ này trở thành xiềng xích khác, ít nhất là do tôi tạo nên. Nhưng ngay cả chữ nghĩa cũng phản bội tôi. Chúng nhảy múa trên trang giấy, biến dạng, rỉ máu, như thể chính ngôn từ cũng ghét bỏ cái khái niệm mà tôi gọi là “tự do”.
Nếu có một thứ gì đó khiến tôi thật sự sợ hãi, thì đó không phải cái chết. Cái chết, với tôi, chỉ là một khung cửa. Thứ khiến tôi run rẩy… là ý nghĩ rằng có kẻ nào đó sẽ sở hữu tôi trọn vẹn. Rằng tự do sẽ bị tước đoạt, từng chút một, cho đến khi tôi không còn biết mình từng là ai.
Trong cơn ác mộng, tôi thấy mình bị buộc chặt bằng hàng ngàn sợi chỉ. Chúng mỏng như tóc, trong suốt như sương, nhưng càng vùng vẫy thì càng xiết chặt, khoét sâu vào da thịt. Tôi nhìn lên bầu trời — trống rỗng. Không có sao, không có trăng. Chỉ có một khoảng đen thẳm đang mở mắt nhìn tôi, mỉm cười.
Và tôi hiểu. Thứ mà tôi gọi là “tự do” từ trước đến nay, vốn chỉ là một cái bẫy.
Có một lần, tôi mơ thấy mình đang đứng giữa quảng trường hoang tàn. Gió thổi, mang theo mùi sắt rỉ và thịt cháy. Những bức tượng vỡ vụn rải rác, đầu rơi lăn lóc, mắt vẫn mở trừng trừng như thể còn đang sống. Trên bầu trời, một sợi dây xích khổng lồ treo lơ lửng, chảy xuống những giọt máu đen, rơi xuống nền đá loang lổ.
Tôi ngẩng lên, nhìn thấy chữ viết bằng máu, in trên tấm màn vô hình :
Chữ run rẩy, gãy gọn, như được viết bởi bàn tay đang hấp hối.
Tôi muốn chạy lại, chạm vào nó, nhưng bước chân bị chặn đứng. Một bóng người cao lớn xuất hiện ở rìa quảng trường. Hắn không tiến lại, chỉ đứng đó, lặng lẽ. Tôi không thấy mặt hắn, chỉ thấy mái tóc rối tung trong gió, thấy đôi vai run lên như đang kìm nén cơn điên. Hắn đưa tay về phía tôi, và tôi nghe thấy tiếng sắt kéo lê. Xiềng xích.
『☆ Nhân Vật Ẩn ☆』
“ - Tới đây ”
— Giọng hắn không vang, nhưng lại vang trong từng mạch máu tôi.
Tôi lắc đầu. Tôi muốn hét lên rằng: Tôi tự do! Tôi không thuộc về ai cả! Nhưng cổ họng nghẹn lại, máu trào ra, đặc sánh. Tôi ngã quỵ. Và khi bàn tay tôi chạm đất, hàng ngàn con mắt mọc lên từ khe đá, đồng loạt nhìn chằm chằm. Chúng không chớp. Chúng chỉ dõi theo, nuốt chửng từng cử động nhỏ nhất.
Tôi bật khóc. Nhưng nước mắt cũng biến thành tro.
Người đó bước đến gần hơn. Mỗi bước hắn đi, đất nứt toác, những bàn tay thò ra, cố níu kéo. Nhưng chúng không dám níu hắn, chỉ run lên. Tôi nhận ra, không phải tôi sợ hãi hắn… mà là tất cả những thứ quanh tôi đều sợ hãi hắn.
Hắn dừng trước mặt tôi. Một khoảng tối dày đặc bao trùm lấy. Tôi thấy bàn tay hắn đưa ra, sắt thép lạnh buốt quấn quanh. Và trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu… “tự do” của tôi chỉ kéo dài tới đây thôi.
Bởi tự do không phải là cánh cửa mở rộng.
Tự do là khi ta được phép chọn kẻ sẽ giam cầm mình.
Tôi giật mình tỉnh giấc. Mồ hôi ướt đẫm lưng, thấm qua ga trải giường. Căn phòng im lặng như một nghĩa địa. Tôi ngồi dậy, ngón tay vẫn run rẩy, còn tai tôi vẫn nghe vang vọng đâu đó tiếng xích sắt va vào nhau. Tôi tự hỏi, liệu giấc mơ ấy có thật sự chỉ là giấc mơ? Hay đó là một mảnh ký ức bị giấu đi?
Tôi soi gương. Trong lớp thủy tinh nứt vỡ, tôi không còn thấy khuôn mặt quen thuộc nữa. Thay vào đó, một nụ cười lạ đang nhìn lại tôi. Nụ cười ấy như muốn nói:
“ Tự do? Ngươi đã đánh mất nó từ lâu rồi. ”
Và tôi biết. Từ giây phút này, câu chuyện thật sự mới chỉ bắt đầu.
Ánh hoàng hôn đổ xuống thị trấn nhỏ, vẽ những vệt cam loang trên mái nhà, như thể cả bầu trời đang rướm máu dịu dàng. Gió chiều thổi qua, mang theo hơi lạnh phả lên má, nhưng cũng mang theo một mùi hương quen thuộc: mùi cỏ non, mùi mưa còn sót lại trên lá, và mùi của những ngày yên bình.
BoBoiBoy ngồi trên bậc thềm, hai tay ôm gối, mắt ngước lên trời. Cậu vẫn luôn như vậy — một kẻ mơ mộng giữa cõi đời đầy những xiềng xích. Cậu thích gió, thích nhìn mây trôi, bởi ở đó cậu tìm thấy cái gọi là tự do. Nhưng trong sâu thẳm, cậu chưa từng dám tin rằng tự do sẽ kéo dài mãi.
『☆ Nhân Vật Ẩn ☆』
“ - Ngồi một mình nữa à? ”
Cậu quay lại, đôi mắt chạm vào người con trai cao lớn, tóc rối vì gió, đôi mắt đen sâu như bầu trời đêm. Taufan. Anh cười nhẹ, ngồi xuống bên cạnh, không cần hỏi, như thể chỗ ấy từ lâu vốn dành riêng cho anh.
『☆ BoBoiBoy ☆』
//Bật cười khẽ//
『☆ BoBoiBoy ☆』
“ - Anh tới lúc nào thế? Lại lặng lẽ như gió. ”
『☆ Taufan ☆』
“ - Anh chính là gió. ”
– Taufan nghiêng đầu, đáp nhỏ, giọng anh vang như tiếng thì thầm của bão.
『☆ Taufan ☆』
“ - Và gió thì luôn tìm đến nơi nó thuộc về. ”
Cậu khẽ đỏ mặt, né ánh mắt anh. Nhưng Taufan không vội. Anh chỉ ngồi đó, kiên nhẫn, để khoảng lặng giãn ra, như muốn để cậu quen dần với nhịp thở của mình.
Trong khoảnh khắc ấy, BoBoiBoy cảm thấy an toàn lạ thường. Taufan không giống những cơn gió lạc đã từng đi qua đời cậu, đến rồi đi, bỏ lại khoảng trống lạnh buốt. Anh giống một cơn gió biết dừng lại, biết ôm trọn lấy cậu, biết ở lại.
『☆ BoBoiBoy ☆』
“ - Anh biết không… ”
『☆ BoBoiBoy ☆』
//Khẽ thì thầm//
『☆ BoBoiBoy ☆』
“ - Có lúc em nghĩ tự do là được bay cao, bay xa. Nhưng dạo gần đây… em lại thấy tự do là có một chỗ để quay về. ”
Taufan nhìn cậu rất lâu. Đôi mắt ấy sâu hút, vừa ấm vừa lạnh, như có thứ gì ẩn giấu dưới tầng đáy. Anh không trả lời ngay. Chỉ khi gió nổi lên, anh mới khẽ đặt tay lên vai cậu, siết nhẹ.
『☆ Taufan ☆』
“ - Nếu tự do là quay về, thì hãy quay về… với anh. ”
Cậu sững người, trái tim lỡ một nhịp. Lời nói ấy dịu dàng, ngọt ngào, nhưng trong sâu thẳm lại như một sợi chỉ vô hình quấn quanh lồng ngực. Cậu không nghĩ nhiều. Chỉ biết rằng mình mỉm cười, gật đầu, cảm thấy hạnh phúc như chưa từng có.
Hoàng hôn dần tắt, màn đêm trùm xuống. Và trong bóng tối ấy, BoBoiBoy không nhận ra đôi mắt Taufan lóe lên một ánh sáng kỳ lạ — không phải của tình yêu, mà là của kẻ đang tìm thấy con mồi duy nhất của đời mình.
_° Tự Do? (End) °_
_° Nối Tiếp Phần Trước °_
Những ngày sau đó, BoBoiBoy quen dần với sự hiện diện của Taufan. Anh ở khắp nơi. Khi cậu mở mắt vào sáng sớm, Taufan đã ngồi tựa cửa sổ, nhìn ra ngoài, như thể canh chừng cả thế giới. Khi cậu đi dạo, anh bước ngay sau lưng, im lặng nhưng không rời một tấc. Đêm về, khi cậu tưởng rằng mình được ở một mình, thì chỉ cần quay đầu, ánh mắt sâu thẳm ấy lại đang dõi theo.
Ban đầu, BoBoiBoy thấy ấm áp. Cảm giác được quan tâm, được bảo vệ, được che chở. Nhưng dần dần, cậu bắt đầu ngạt thở.
『☆ Taufan ☆』
“ - Bàn tay này… ”
– Anh đưa tay chạm nhẹ vào ngón tay cậu. –
『☆ Taufan ☆』
“ - Đừng bao giờ chạm vào ai khác ngoài anh. ”
『☆ BoBoiBoy ☆』
//khẽ giật mình//
『☆ BoBoiBoy ☆』
“ - Anh nói gì thế? Đây chỉ là… ”
『☆ Taufan ☆』
“ - Anh nói thật. ”
『☆ Taufan ☆』
//Giọng hạ xuống, trầm, chắc nịch//
『☆ Taufan ☆』
“ - Từng sợi tóc, từng hơi thở, từng giọt máu của em… đều thuộc về anh. Em không được chia cho bất kỳ ai khác. Dù chỉ là ánh mắt. ”
Trái tim cậu đập mạnh. Một nỗi sợ mơ hồ bắt đầu dâng lên, nhưng nó bị che lấp bởi ánh mắt ấy — ánh mắt vừa dữ dội vừa tha thiết. Cậu muốn phản bác, nhưng môi bị đôi bàn tay lạnh buốt ấy chặn lại.
『☆ Taufan ☆』
“ - Đừng nói gì cả. Chỉ cần… ở yên bên anh. ”
Cậu gật đầu, như một phản xạ. Và ngay giây đó, Taufan mỉm cười, nụ cười dịu dàng đến mức khiến mọi kháng cự tan biến. Nhưng sâu trong nụ cười ấy, BoBoiBoy thoáng thấy một điều gì đó… giống như gông xiềng đang siết dần.
Đêm xuống. Gió rít ngoài khung cửa. BoBoiBoy nằm trong vòng tay Taufan, cảm thấy an toàn, nhưng lại không thể ngủ yên. Bởi trong giấc mơ, cậu nghe tiếng xích sắt leng keng. Và khi giật mình tỉnh dậy, cậu thấy bàn tay anh vẫn đang giữ chặt cổ tay mình, đến mức máu không lưu thông.
Căn phòng tối đặc. Chỉ còn tiếng gió hú qua khe cửa, như dàn đồng ca tang thương. BoBoiBoy vùng vẫy, nhưng cổ tay cậu đã bị xiềng bằng sắt thật. Những vòng xích lạnh buốt, cắn sâu vào da thịt, để lại những vệt đỏ loang máu.
『☆ BoBoiBoy ☆』
“ - Taufan… anh làm gì thế? ”
『☆ BoBoiBoy ☆』
//Hét, giọng lạc đi//
Trong bóng tối, Taufan hiện ra. Đôi mắt anh không còn dịu dàng, mà sáng rực như bão tố. Anh cúi xuống, ngón tay vuốt nhẹ vệt máu nơi cổ tay cậu, rồi đưa lên môi. Một nụ cười méo mó.
『☆ Taufan ☆』
“ - Anh chỉ đang giữ thứ thuộc về mình. Em không hiểu à? Tự do của em… là ở trong tay anh. ”
『☆ BoBoiBoy ☆』
“ - Không! Đây không phải tự do… đây là giam cầm! ”
Taufan bật cười. Tiếng cười vang dội, vừa ngọt ngào vừa ghê rợn. Anh nắm lấy cằm BoBoiBoy, siết mạnh đến mức cậu phải bật khóc.
『☆ Taufan ☆』
” - Đúng. Anh giam cầm em. Anh muốn em sợ, muốn em đau, để em nhớ rằng em không thể thoát.
『☆ Taufan ☆』
Em chỉ có thể thở khi anh cho phép. Chỉ có thể sống… nếu còn ở trong tay anh. ”
BoBoiBoy giãy giụa, nước mắt lăn dài. Cậu từng tin tình yêu là một nơi trú ẩn, nhưng giờ đây, nó biến thành nhà tù tối tăm, với người gác ngục mang gương mặt người yêu.
Taufan kéo cậu sát lại, ôm chặt đến mức xương sườn như muốn gãy. Gió rít lên, va vào cửa sổ, như tiếng la hét của những linh hồn bị nhốt.
『☆ Taufan ☆』
“ - Em nghĩ anh sẽ buông em sao? ”
– Anh thì thầm, giọng ngọt ngào như rót mật, nhưng tay anh kéo xích càng chặt hơn. –
『☆ Taufan ☆』
“ - Không đâu. Nếu phải, anh sẽ bẻ gãy đôi cánh của em. Anh thà giết em, còn hơn để em bay khỏi anh. ”
『☆ BoBoiBoy ☆』
“ - Anh… anh điên rồi, Taufan! ”
– BoBoiBoy gào, nhưng tiếng gió nuốt chửng mọi lời.
Taufan cắn mạnh vào vai cậu, để lại vết máu đỏ tươi. Anh khẽ rên, như kẻ khát máu được thỏa mãn.
『☆ Taufan ☆』
“ - Điên ư? Có thể. Nhưng đó là tình yêu của anh. Một tình yêu không cho phép chia sẻ. Một tình yêu… chỉ để sở hữu. ”
BoBoiBoy thở hổn hển, mắt mở to nhìn trần nhà nứt toác. Trong đôi mắt ấy, ánh sáng tự do tàn lụi dần, thay bằng nỗi khiếp đảm. Cậu hiểu, cánh cửa đã đóng lại. Tự do không còn.
Chỉ còn xiềng xích, máu, và vòng tay siết chặt đến nghẹt thở.
Ngoài kia, bầu trời gầm rú. Cơn bão nổi lên, quật tan mọi thứ. Và trong căn phòng nhỏ, BoBoiBoy cảm nhận rõ ràng : Taufan chính là cơn bão ấy — một cơn bão không giải thoát, chỉ hủy diệt.
Cậu thì thầm, trong hơi thở đứt quãng :
『☆ BoBoiBoy ☆』
“ - Tự do… thật sự chỉ là… một lời nguyền. ”
Sáng hôm sau, mưa ngừng rơi. Bầu trời xanh nhạt, trong trẻo đến mức tưởng như chưa từng có cơn bão đêm qua. Trên con đường nhỏ, trẻ con cười đùa, người lớn tất bật đi chợ. Mọi thứ trôi qua yên bình, như chưa hề có bóng tối nào tồn tại.
Nhưng trong căn phòng kia, BoBoiBoy nằm lặng lẽ. Vết xích hằn đỏ quanh cổ tay, vài chỗ rớm máu. Cậu mở mắt, nhìn trần nhà. Ánh sáng lọt qua khe cửa, nhưng không mang lại hơi ấm. Nó chỉ soi rõ từng vết bầm tím trên da thịt.
Taufan ngồi cạnh, im lặng. Đôi mắt anh như biển sâu, không còn sóng, chỉ còn tĩnh lặng đến rợn người. Anh đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc rối của BoBoiBoy, thì thầm :
『☆ Taufan ☆』
“ - Em thấy không? Thế giới ngoài kia chẳng hề thay đổi. Nó không quan tâm em sống hay chết. Chỉ có anh… chỉ anh mới giữ em lại. ”
BoBoiBoy không đáp. Cậu quay mặt đi, nhìn vào khoảng tối nơi góc phòng. Ở đó, cậu thấy… những con mắt. Không phải thật, chỉ là ảo giác sau đêm dài, nhưng chúng nhìn cậu chăm chăm, nhắc nhở rằng cậu chưa bao giờ một mình.
Nước mắt chảy ra, nhưng BoBoiBoy không khóc thành tiếng. Tiếng khóc chỉ vang trong lồng ngực, nặng nề như đá. Cậu muốn hét “Tự do!”, nhưng cổ họng nghẹn lại, chẳng phát ra âm nào.
『☆ Taufan ☆』
//Ghì sát cậu vào ngực, dịu dàng đến đáng sợ//
『☆ Taufan ☆』
“ - Đừng sợ. Anh ở đây. Em không cần tự do. Em chỉ cần anh. ”
Cậu run lên. Trái tim cậu muốn phản kháng, nhưng cơ thể đã mệt mỏi, kiệt quệ. Và trong khoảnh khắc ấy, cậu nhận ra: tự do không bị lấy đi trong một đêm. Nó bị bào mòn từng chút một, bởi bàn tay ngọt ngào, bởi nụ cười dịu dàng, cho đến khi chẳng còn gì ngoài xiềng xích.
Ngoài cửa sổ, một cơn gió nhẹ thổi qua. Không còn tiếng gào rú của bão, chỉ còn hơi thở phảng phất. Nó len vào căn phòng, chạm lên gương mặt BoBoiBoy, như nhắc nhở rằng tự do vẫn tồn tại đâu đó, nhưng quá xa vời để với tới.
BoBoiBoy nhắm mắt lại. Trong bóng tối, cậu thì thầm, như lời nguyện cuối :
『☆ BoBoiBoy ☆』
“ - Nếu tự do là một lời nguyền… thì em sẽ mang nó theo, cho đến khi không còn thở nữa. ”
Taufan cúi xuống, hôn lên mi mắt cậu. Nụ hôn dịu dàng, nhưng lạnh buốt như xiềng sắt.
Và thế là, trong vòng tay của tình yêu biến dạng, BoBoiBoy vẫn mỉm cười trong nước mắt — một nụ cười méo mó, vừa chấp nhận, vừa tuyệt vọng.
Ngoài kia, gió lại thổi.
Không ai biết nó đang hát về tự do, hay đang cười trên nỗi tuyệt vọng của những kẻ đã mất nó mãi mãi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play