Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

NHỮNG MẪU TRUYỆN VỀ TINH KIỆT

Mẫu Truyện 1 : Thư Ký Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Trời đầu hạ oi nồng, ánh nắng gay gắt hắt xuống những tòa cao ốc kính sáng loáng giữa trung tâm thành phố.
Khâu Đỉnh Kiệt, vừa bước ra khỏi phòng phỏng vấn của một thương hiệu thời trang, sắc mặt khó chịu đến cực điểm.
Cậu vốn là nhà thiết kế trẻ tuổi đã có tiếng, từng giành giải thưởng quốc tế. Nhưng vì một sai lầm trong đầu tư, công ty nhỏ của cậu suýt phá sản, bị người ta nuốt gọn. Kẻ ra tay chính là Hoàng Tinh – tổng tài bá đạo của tập đoàn X Holdings.
Tin tức đến tai, Đỉnh Kiệt nghiến răng. Cậu đã nghĩ mình và Hoàng Tinh chỉ là hai đường thẳng song song, nào ngờ lại bị ép buộc gặp mặt.
Chiều hôm đó, cậu nhận được thông báo: “Bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ làm thư ký riêng cho Tổng tài Hoàng.”
KHÂU ĐỈNH KIỆT
KHÂU ĐỈNH KIỆT
“Cái gì?” – Đỉnh Kiệt tức đến đỏ mặt, đập mạnh tờ giấy bổ nhiệm xuống bàn. – “Tôi là nhà thiết kế, không phải người cầm hồ sơ đưa cà phê!”
Người phụ trách nhân sự chỉ thở dài
NHÂN VẬT PHỤ
NHÂN VẬT PHỤ
“Khâu tiên sinh, đây là yêu cầu đích thân Tổng tài. Nếu anh không đồng ý… hợp đồng nợ trước kia của công ty anh sẽ lập tức bị thu hồi.”
Đỉnh Kiệt siết chặt nắm tay. Hóa ra Hoàng Tinh đã sắp đặt cả.
Ngày đầu tiên bước vào văn phòng Tổng tài.
Cửa kính mở ra, mùi hương bạc hà lạnh lẽo tràn ngập. Hoàng Tinh ngồi sau bàn làm việc rộng lớn, áo sơ mi trắng phẳng phiu, từng cử chỉ đều tỏa ra khí chất uy quyền. Đôi mắt đen sâu thẳm liếc qua cậu, không chút biểu cảm.
HOÀNG TINH
HOÀNG TINH
“Đến rồi?” – Giọng anh trầm thấp, mang theo sức nặng khiến tim người ta chấn động. – “Từ hôm nay, công việc của cậu là ở cạnh tôi. Mọi thứ, tôi nói, cậu làm. Không ý kiến.”
Đỉnh Kiệt hừ lạnh
KHÂU ĐỈNH KIỆT
KHÂU ĐỈNH KIỆT
“Tôi không phải người hầu của anh.”
Hoàng Tinh khẽ cười, khóe môi cong lên một đường nguy hiểm
HOÀNG TINH
HOÀNG TINH
“Đúng, cậu không phải người hầu. Nhưng cậu là của tôi.”
Một câu nói khiến Đỉnh Kiệt choáng váng.
Những ngày sau đó, cuộc sống thư ký bất đắc dĩ bắt đầu.
Đỉnh Kiệt vốn kiêu ngạo, không chịu cúi đầu. Hoàng Tinh lại cố tình gây khó dễ : lịch trình dày đặc, báo cáo gấp rút, thậm chí cả việc đi cùng tham dự tiệc tối.
Trong một buổi tiệc thương mại, Hoàng Tinh khoác tay cậu, giới thiệu trước mọi người :
HOÀNG TINH
HOÀNG TINH
“Đây là thư ký riêng của tôi.”
Ánh mắt bao người dồn đến, có ngạc nhiên, có mập mờ. Đỉnh Kiệt tức giận muốn gạt tay ra, nhưng bị Hoàng Tinh siết chặt eo, ghé sát tai nói nhỏ :
HOÀNG TINH
HOÀNG TINH
“Đừng quậy. Cậu chỉ có thể đứng bên cạnh tôi.”
Hơi thở nóng rực phả bên tai, khiến Đỉnh Kiệt đỏ mặt.
Đêm đó, khi trở về văn phòng, cậu ném tập tài liệu lên bàn :
KHÂU ĐỈNH KIỆT
KHÂU ĐỈNH KIỆT
“Hoàng Tinh, anh rốt cuộc muốn gì? Bắt tôi làm thư ký chỉ để trêu đùa sao?”
Người kia đứng dậy, từng bước tiến lại gần. Khoảng cách rút ngắn, khí thế mạnh mẽ ép xuống.
HOÀNG TINH
HOÀNG TINH
“Đỉnh Kiệt, tôi muốn cậu.”
Nói rồi, anh cúi đầu chặn môi cậu.
Nụ hôn bá đạo, cuồng nhiệt, không cho cậu cơ hội né tránh. Đỉnh Kiệt đập mạnh vào vai anh, nhưng càng chống cự càng bị ép chặt hơn, lưng dán chặt vào bàn làm việc lạnh lẽo.
KHÂU ĐỈNH KIỆT
KHÂU ĐỈNH KIỆT
“Anh điên rồi!” – Cậu thở hổn hển, đôi mắt ửng đỏ.
HOÀNG TINH
HOÀNG TINH
“Đúng, tôi điên… chỉ vì cậu.” – Giọng anh khàn khàn, đôi mắt sâu hun hút như muốn nuốt chửng con mồi.
Cổ áo sơ mi bị xé bung, cúc áo lăn xuống nền. Bàn tay to lớn trượt dọc sống lưng, mang theo từng tia lửa nóng bỏng.
Đỉnh Kiệt run rẩy, vừa phẫn nộ vừa kìm nén khoái cảm.
KHÂU ĐỈNH KIỆT
KHÂU ĐỈNH KIỆT
“Đừng… nơi này là văn phòng…”
HOÀNG TINH
HOÀNG TINH
“Càng tuyệt.” – Hoàng Tinh cười khẽ, hơi thở phả sát vành tai cậu, trầm thấp dụ hoặc.
Áo quần rơi vương vãi. Tấm kính lớn phản chiếu hai thân thể quấn chặt lấy nhau. Căn phòng chìm trong tiếng thở gấp gáp, xen lẫn tiếng kêu nghẹn ngào bị nuốt trọn.
Mọi lý trí đều bị thiêu đốt.
Sau lần ấy, Đỉnh Kiệt giận đến mức không thèm nhìn mặt anh. Nhưng Hoàng Tinh chẳng hề hối hận, ngược lại còn ngang nhiên tuyên bố trước toàn công ty :
HOÀNG TINH
HOÀNG TINH
“Khâu Đỉnh Kiệt – không chỉ là thư ký của tôi, mà là người tôi sẽ không bao giờ buông.”
Tin tức lan nhanh. Đỉnh Kiệt bị bao ánh mắt bàn tán, nhưng cũng chẳng ai dám lại gần cậu, bởi bên cạnh luôn có Hoàng Tinh che chở.
Ban đầu cậu thấy gò bó, sau lại nhận ra… trái tim mình dần dao động.
Hoàng Tinh không chỉ bá đạo. Anh chăm sóc từng chi tiết nhỏ : ly cà phê cậu thích, tài liệu thiết kế cậu cần, thậm chí còn âm thầm đầu tư cho thương hiệu của cậu hồi sinh.
Một đêm mưa, Đỉnh Kiệt ngồi trong phòng làm việc, lặng lẽ ngắm những bản vẽ cũ được phục hồi. Nước mắt mơ hồ tràn mi.
Hoàng Tinh bước đến, vòng tay ôm lấy từ phía sau.
HOÀNG TINH
HOÀNG TINH
“Đừng khóc. Từ giờ, có tôi bên cạnh, cậu sẽ không phải chịu tổn thương nữa.”
Đỉnh Kiệt khẽ quay đầu, lần đầu tiên chủ động ôm lấy anh.
KHÂU ĐỈNH KIỆT
KHÂU ĐỈNH KIỆT
“Hoàng Tinh… Nếu anh đã cứng đầu như vậy… thì tôi… chấp nhận.”
Ánh mắt hai người giao nhau, trong veo mà mãnh liệt.
Lần này, nụ hôn không còn là cưỡng đoạt, mà là sự hòa hợp dịu dàng.
— KẾT HE

Mẫu Truyện 2: Sau Ánh Hào Quang Là Anh

Sân khấu lộng lẫy, ánh đèn flash chớp loang loáng. Giữa biển người hâm mộ, Hoàng Tinh đứng thẳng, nụ cười tiêu chuẩn của một minh tinh hạng A.
Anh vẫy tay, từng động tác đều hoàn hảo đến mức khiến khán giả gào thét. Nhưng khi quay lưng bước vào hậu trường, nụ cười lập tức biến mất. Đôi mắt anh trở về lạnh lẽo, mệt mỏi đến vô hồn.
Chỉ có một người đứng chờ sẵn — Khâu Đỉnh Kiệt, trợ lý riêng.
KHÂU ĐỈNH KIỆT
KHÂU ĐỈNH KIỆT
“Anh lại quên uống nước.” – Đỉnh Kiệt đưa chai cho anh.
Hoàng Tinh nhận lấy, khẽ liếc mắt
HOÀNG TINH
HOÀNG TINH
“Cậu giống bảo mẫu hơn là trợ lý.”
Đỉnh Kiệt nhướng mày
KHÂU ĐỈNH KIỆT
KHÂU ĐỈNH KIỆT
“Minh tinh lớn như anh nếu không có tôi dọn rác, chắc sáng mai sẽ tràn ngập scandal rồi.”
Hoàng Tinh khẽ cong môi. Cậu nói đúng. Đằng sau ánh hào quang rực rỡ, số người chực chờ kéo anh xuống không đếm xuể. Và người duy nhất biết rõ sự mệt mỏi, sự cô độc của anh — chính là Đỉnh Kiệt.
Một tối khuya sau buổi ghi hình, Đỉnh Kiệt kéo anh ra cửa sau để tránh fan quá khích. Bên ngoài mưa lớn, cả hai chen nhau trong một chiếc ô.
Đường phố vắng lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi rào rạt.
Hoàng Tinh chợt hỏi
HOÀNG TINH
HOÀNG TINH
“Đỉnh Kiệt, vì sao cậu bám lấy tôi mãi vậy? Lương không cao, áp lực lại lớn.”
Đỉnh Kiệt liếc anh, nửa đùa nửa thật
KHÂU ĐỈNH KIỆT
KHÂU ĐỈNH KIỆT
“Vì tôi là người duy nhất dám cãi lại anh.”
Hoàng Tinh bật cười khẽ, trong đôi mắt lạnh lùng thoáng qua tia ấm áp.
Nhưng sóng gió không bao giờ ngừng.
Một hôm, trong tiệc của đoàn phim, một nữ diễn viên say rượu cố tình nhào vào lòng Hoàng Tinh. Ống kính paparazzi lấp ló.
Chỉ trong chớp mắt, Đỉnh Kiệt tiến lên, kéo mạnh anh dậy
KHÂU ĐỈNH KIỆT
KHÂU ĐỈNH KIỆT
“Minh tinh, rời thôi.”
Cả căn phòng sững sờ. Hoàng Tinh bị cậu nắm tay lôi đi thẳng, bỏ mặc những lời bàn tán phía sau.
Trong xe, anh im lặng nhìn cậu. Mưa ngoài cửa kính rơi nặng hạt. Bất ngờ, Hoàng Tinh nghiêng người, kề sát bên tai cậu
HOÀNG TINH
HOÀNG TINH
“Đỉnh Kiệt, cậu… ghen sao?”
Đỉnh Kiệt thoáng khựng, tim đập mạnh.
KHÂU ĐỈNH KIỆT
KHÂU ĐỈNH KIỆT
“Đừng nói bậy. Tôi chỉ đang làm đúng bổn phận.”
HOÀNG TINH
HOÀNG TINH
“Bổn phận?” – Hoàng Tinh cười nhạt, bàn tay siết lấy cổ tay cậu. – “Cậu biết rõ, từ lâu cậu đã vượt quá giới hạn của một trợ lý rồi.”
Nói rồi, anh cúi xuống, chặn lấy môi cậu.
Nụ hôn nồng cháy, bùng nổ tất cả những dồn nén suốt thời gian qua.
Đỉnh Kiệt vùng vẫy
KHÂU ĐỈNH KIỆT
KHÂU ĐỈNH KIỆT
“Anh điên rồi! Đây là xe công ty—”
HOÀNG TINH
HOÀNG TINH
“Càng tốt.” – Hoàng Tinh thở gấp, môi rời khỏi khóe miệng cậu, giọng khàn khàn. – “Để cả thế giới biết, tôi chỉ cần cậu.”
Cúc áo bật tung, hơi thở hai người hòa quyện. Tiếng mưa rơi ngoài cửa kính càng khiến không gian chật hẹp thêm nóng bỏng. Bàn tay Hoàng Tinh không chút kiêng dè, từng động tác chiếm hữu mãnh liệt.
Tiếng thở gấp gáp vang vọng, át cả tiếng mưa.
Trong khoảnh khắc ấy, Đỉnh Kiệt không còn trốn tránh. Cậu vòng tay ôm lấy anh, đáp trả điên cuồng.
Sáng hôm sau. Tin tức “Hoàng Tinh có bạn trai bí ẩn” tràn ngập mặt báo.
Công ty quản lý hoảng loạn, nhưng chính Hoàng Tinh lại thản nhiên đăng bài trên mạng xã hội : “Đúng vậy. Sau ánh hào quang, người tôi muốn giữ… chỉ có anh ấy.”
Bức ảnh kèm theo là hình bàn tay anh nắm chặt tay Đỉnh Kiệt.
Cả giới giải trí chấn động. Người hâm mộ nửa gào khóc, nửa chúc phúc. Nhưng giữa tâm bão dư luận, Hoàng Tinh chẳng hề nao núng.
Anh đứng trước ống kính, lạnh lùng như mọi khi, nhưng khi quay về hậu trường, anh mỉm cười chỉ dành cho một người.
Đêm đó, Đỉnh Kiệt ngồi bên giường, vừa băng lại vết thương nhỏ trên tay Hoàng Tinh vừa trách
KHÂU ĐỈNH KIỆT
KHÂU ĐỈNH KIỆT
“Anh liều lĩnh quá, sự nghiệp đang đỉnh cao…”
Hoàng Tinh cúi đầu, hôn lên trán cậu, giọng dịu dàng chưa từng có
HOÀNG TINH
HOÀNG TINH
“Danh tiếng, tiền bạc, fan hâm mộ… tất cả đều không quan trọng. Tôi chỉ sợ mất cậu.”
Đỉnh Kiệt ngẩng đầu, ánh mắt ướt át.
KHÂU ĐỈNH KIỆT
KHÂU ĐỈNH KIỆT
“…Đồ ngốc.”
Anh ôm chặt cậu, thì thầm bên tai
HOÀNG TINH
HOÀNG TINH
“Không. Sau ánh hào quang, tôi chỉ muốn làm một người đàn ông bình thường của cậu.”
— KẾT HE

Mẫu Truyện 3: Liều Thuốc Mang Tên Anh

Phòng khám yên tĩnh, ánh sáng vàng dịu hắt xuống. Hoàng Tinh ngồi sau bàn gỗ, áo sơ mi trắng gọn gàng, mắt kính phản chiếu ánh sáng lạnh. Anh đặt bút ghi chú, giọng điềm đạm nhưng có uy lực
HOÀNG TINH
HOÀNG TINH
“Khâu Đỉnh Kiệt. 27 tuổi. Chẩn đoán ban đầu: trầm cảm sau cú sốc tinh thần.”
Cánh cửa khẽ mở. Người đàn ông trẻ bước vào, dáng vẻ cao gầy, gương mặt hốc hác, đôi mắt đen tối nặng trĩu. Đỉnh Kiệt ngồi xuống ghế, im lặng, không thèm nhìn bác sĩ đối diện.
Hoàng Tinh quan sát vài giây rồi cất giọng trầm thấp
HOÀNG TINH
HOÀNG TINH
“Cậu có thể bắt đầu từ bất cứ đâu. Tôi sẽ nghe.”
Một sự im lặng dài bao trùm. Cuối cùng, Đỉnh Kiệt bật cười nhạt
KHÂU ĐỈNH KIỆT
KHÂU ĐỈNH KIỆT
“Bác sĩ Hoàng, anh nghĩ chỉ vài buổi nói chuyện là chữa được tôi?”
Hoàng Tinh không đáp. Anh tháo kính, ánh mắt sáng rực như nhìn thấu tâm can.
HOÀNG TINH
HOÀNG TINH
“Không. Tôi không chữa được cậu. Chỉ có chính cậu mới kéo mình ra khỏi bóng tối. Tôi chỉ đi cùng cậu thôi.”
Câu nói ấy khiến trái tim Đỉnh Kiệt khẽ run.
Những buổi trị liệu tiếp theo, cậu vẫn ít nói, nhưng dần dần, từng mảnh vỡ ký ức được hé mở : Tai nạn giao thông cướp đi người thân. Sự nghiệp đổ nát. Bạn bè phản bội.
KHÂU ĐỈNH KIỆT
KHÂU ĐỈNH KIỆT
“Đêm nào tôi cũng mơ thấy họ… Tôi thậm chí không muốn mở mắt.” – Đỉnh Kiệt thì thầm, mắt đỏ hoe.
Hoàng Tinh im lặng lắng nghe, không xen vào. Khi cậu ngừng, anh mới nhẹ nhàng đưa khăn giấy
HOÀNG TINH
HOÀNG TINH
“Cậu đã đi được bước quan trọng nhất. Nói ra.”
HOÀNG TINH
HOÀNG TINH
Đỉnh Kiệt ngẩng lên, nhìn thấy ánh mắt không phán xét, không thương hại, chỉ có sự kiên định. Bất giác, lòng cậu chao đảo.
Một tối, sau buổi trị liệu, trời đổ mưa lớn. Đỉnh Kiệt ngồi co ro ở bậc thềm phòng khám, ngón tay run run kẹp điếu thuốc chưa châm.
Hoàng Tinh bước đến, che ô, giọng trầm ấm vang lên giữa tiếng mưa
HOÀNG TINH
HOÀNG TINH
“Muốn chết thêm lần nữa à?”
Đỉnh Kiệt thoáng ngẩn, cười chua chát
KHÂU ĐỈNH KIỆT
KHÂU ĐỈNH KIỆT
“Anh thật sự nghĩ tôi còn dũng khí đó sao?”
Hoàng Tinh ngồi xuống cạnh, lấy điếu thuốc khỏi tay cậu, ném vào thùng rác. Bàn tay anh bất ngờ nắm lấy tay Đỉnh Kiệt, siết chặt.
HOÀNG TINH
HOÀNG TINH
“Tôi sẽ không để cậu một mình.”
Câu nói ấy như liều thuốc mạnh, xuyên qua bức tường lạnh giá quanh tim cậu.
Quan hệ giữa bệnh nhân và bác sĩ vốn nên giữ khoảng cách. Nhưng cái khoảng cách mong manh ấy một đêm đã vỡ tan.
Hôm đó, Đỉnh Kiệt phát tác, mất kiểm soát. Cậu đập phá đồ đạc trong phòng, rồi gục xuống khóc như một đứa trẻ.
Hoàng Tinh không do dự, ôm chặt lấy thân thể run rẩy kia.
HOÀNG TINH
HOÀNG TINH
“Đỉnh Kiệt, nhìn tôi.”
Trong đôi mắt nhòe lệ, bóng dáng anh sáng lên như ngọn đèn duy nhất giữa đêm tối.
Trong giây phút yếu đuối nhất, Đỉnh Kiệt vươn tay, kéo mạnh cổ áo bác sĩ. Đôi môi khát khao tìm đến.
Hoàng Tinh thoáng sững, rồi nhanh chóng đáp trả.
Nụ hôn sâu, ướt át, như một liều thuốc gây nghiện.
Áo blouse trắng rơi xuống sàn. Tiếng thở dồn dập lấp đầy căn phòng. Giữa sự hỗn loạn, chỉ có hơi ấm của nhau là thật.
KHÂU ĐỈNH KIỆT
KHÂU ĐỈNH KIỆT
“Anh… sẽ không bỏ tôi chứ?” – giọng Đỉnh Kiệt khàn đặc, run rẩy.
Hoàng Tinh áp môi lên tai cậu, thì thầm
HOÀNG TINH
HOÀNG TINH
“Cả đời này, tôi sẽ là liều thuốc của cậu.”
Sau đêm đó, quan hệ hai người không còn là bác sĩ – bệnh nhân, mà trở thành thứ ràng buộc không thể cắt đứt.
Đỉnh Kiệt bắt đầu thay đổi. Cậu cười nhiều hơn, chịu bước ra ngoài, thậm chí trở lại với công việc thiết kế. Nhưng mỗi khi bóng đêm kéo tới, ác mộng tràn về, Hoàng Tinh luôn ở đó, dang tay ôm lấy.
KHÂU ĐỈNH KIỆT
KHÂU ĐỈNH KIỆT
“Hoàng Tinh…” – cậu thì thầm giữa cơn mơ.
Anh hôn lên mái tóc cậu, đáp khẽ
HOÀNG TINH
HOÀNG TINH
“Anh đây.”
------
Một năm sau
Tại triển lãm thời trang lớn
Khâu Đỉnh Kiệt xuất hiện với tư cách nhà thiết kế chính. Ánh đèn sân khấu rực rỡ, nhưng cậu biết, thứ khiến mình đứng vững không phải ánh sáng kia, mà là bàn tay ấm áp phía dưới hàng ghế khán giả.
Hoàng Tinh nhìn lên, khẽ gật đầu, ánh mắt chan chứa niềm tự hào.
KẾT THÚC

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play