/HieuGav//HieuAn/ Sau Tấm Chân Tình
Ánh mắt đầu tiên
Sân nhà họ Trần một buổi sớm tháng Ba. Gió đồng mang hương lúa non lẫn mùi khói rơm vương vất. Người làm trong nhà kẻ quét sân, người gánh nước, tiếng nói cười xôn xao rộn rã.
Giữa đám người ấy, một dáng trai trẻ nổi bật với nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng láo liên. Đó là Đặng Thành An, con trai duy nhất của nhà tá điền nghèo khó, từ năm mười sáu tuổi đã theo cha làm thuê cho nhà phú ông Trần.
Ở thềm nhà trên, Trần Minh Hiếu – cậu cả nhà họ Trần, khoanh tay tựa cột gỗ, ánh mắt trầm ngâm, vốn dĩ chẳng mấy khi để ý đến chuyện lặt vặt nơi sân. Nhưng hôm nay, tiếng cười và cách nói chuyện của An làm y khẽ ngẩng đầu, liếc qua.
Đặng Thành An
Cái thùng gánh nước này rò rỉ rồi, cháu vừa múc nửa gầu đã tồ tồ chảy ra, phí quá!
NVP
Thì đổ sang cái chum nhỏ ấy mà dùng, kêu gì oang oang cả sân.
Đặng Thành An
/nhăn mặt, xua tay/
Đặng Thành An
Cháu kêu cho ông trời biết, mai ông ấy mưa cho nước đầy ao, mình đỡ phải gánh, chứ bác tưởng cháu rỗi hơi à?
Cả đám người làm cười rộ lên, tiếng cười giòn tan át cả tiếng gà gáy cuối xóm.
NVP
Mồm mày nhanh thế, chẳng để ai cãi được.
Đặng Thành An
/chắp tay vái vái/
Đặng Thành An
Ấy, cháu xin, cháu có nói nhiều thì cũng chỉ cho bà con vui miệng thôi ạ.
Anh đứng lặng, ánh mắt vô tình dừng lại nơi nụ cười của em. Chẳng hiểu vì sao, cái vẻ lễ phép nhưng lại nghịch ngợm ấy khiến y chú ý. Khóe môi Hiếu khẽ nhếch một tia cười mơ hồ – thứ mà ít ai từng thấy ở xã cậu cả nhà họ Trần lạnh lùng, ít nói.
Trần Đăng Dương
/từ trong bước ra, tay ôm bụng cười ngặt nghẽo/
Trần Đăng Dương
Anh ơi, cái thằng An mỏ hỗn thế, mai mốt khéo cãi nhau thắng cả ông đồ dạy chữ ấy chứ!
Trần Phong Hào
/ngồi bậc hiên, cười hiền/
Trần Phong Hào
Nó lanh lắm, nhưng thật bụng.
Trần Phong Hào
Cứ để nó nói, vui nhà vui cửa.
Trần Minh Hiếu
Ừ… vui thật.
Cứ như vậy, em vừa cười đùa cùng mọi người vừa gánh hai gàu nước loạng choạng đi ngang. Bất giác một gàu tràn ra, bắn nước vào vạt áo anh
Đặng Thành An
/hốt hoảng, đặt vội đòn gánh xuống/
Đặng Thành An
Ôi chết! Cậu cả, con lỡ… con xin lỗi!
Trần Minh Hiếu
/nhìn vạt áo ướt, rồi nhìn thẳng An, giọng chậm rã/
Trần Minh Hiếu
Lần sau cẩn thận hơn.
Đặng Thành An
/ngập ngừng, gãi đầu cười xòa/
Đặng Thành An
Vâng ạ… tại mấy bác trêu, con cười to quá, quên cả giữ tay.
Trong đôi mắt em ánh lên sự hối lỗi xen chút tinh nghịch. Anh chẳng nói thêm, chỉ khẽ gật đầu. Nhưng lòng lại dấy lên một thứ cảm giác lạ lẫm – thứ mà chính y cũng chưa gọi tên được.
Buổi sáng ấy, giữa mùi thơm rơm mới, giữa tiếng cười người làm và ánh nắng vàng hoe, ánh mắt đầu tiên của Minh Hiếu dừng lại trên Đặng Thành An – sợi dây tơ duyên âm thầm bắt đầu từ một thoáng nhìn như thế.
tg bị thiếu muối
Chuyện là đây là lần đầu mk viết truyện á
tg bị thiếu muối
Cho nên là có gì không phải mn bỏ qua nhaaa
Lời cười nơi sân gạch
Chiều hôm ấy, sân gạch nhà họ Trần đã bớt nắng, gió đồng hun hút thổi mùi rơm rạ vào từng góc hiên. Đám trai trong làng tụ lại, vừa uống chén nước chè xanh vừa trêu chọc nhau.
Em gánh xong đôi gàu, quệt mồ hôi trên trán, rụt rè ngồi xuống mép hiên. Bên cạnh y là Duy – bạn nối khố từ nhỏ, cũng phận làm thuê, chỉ khác An làm nhà họ Trần còn Duy làm nhà họ Nguyễn.
Trần Đăng Dương
/tay bốc nắm lạc luộc, cười toe/
Trần Đăng Dương
Ê, thằng An, kể chuyện đi, mày mồm nhanh như chớp cơ mà?
Đặng Thành An
/giật mình, nhìn sang Hiếu rồi đáp, giọng lễ phép/
Đặng Thành An
Cậu út đừng trêu con… con có chuyện gì đâu mà kể.
Trần Phong Hào
/ngồi bậc thềm, giọng ôn tồn/
Trần Phong Hào
Nó bảo không có thì thôi, Dương, ép gì.
Trần Đăng Dương
/nhăn mặt/
Trần Đăng Dương
Ông anh lúc nào cũng hiền, nghe nó nói tí cho vui thôi mà.
Đặng Thành An
/nhìn Hào, gãi đầu, rồi bỗng lí lắc/
Đặng Thành An
Con kể thì được, nhưng cậu út mà cười ngặt nghẽo ngã lăn thì… đừng trách con không đỡ.
Cả đám phá ra cười. Hiếu ngồi tĩnh lặng, mắt khẽ liếc An, thấy cái vẻ rụt rè pha nghịch ấy lại bất giác để ý thêm.
Bỗng ngoài cổng vọng vào tiếng gọi ầm ĩ.
Nguyễn Thái Sơn
Ôi giời, ngồi cười rộn thế này, tưởng đâu sân đình mở hội chèo!
Nguyễn Quang Anh
/sánh bước theo sau, giọng lạnh lùng/
Nguyễn Quang Anh
Mày cứ hò hét, cả làng biết mày tới rồi.
Trần Đăng Dương
/nhảy phắt dậy, reo to/
Trần Đăng Dương
Hai ông sinh đôi đây rồi!
Nguyễn Thái Sơn
/cười hề hề, vỗ vai Hào/
Nguyễn Thái Sơn
Cậu Hào, mai tôi bắt cá, cậu ra phụ tôi nhá?
Trần Phong Hào
Ừ, mai tôi rảnh.
Trần Phong Hào
Ánh mắt Sơn hơi dừng lại trên mặt Hào, khóe cười như dài thêm. Quang Anh nhìn thoáng qua, lắc đầu không nói.
Nguyễn Thanh Pháp (Kiều)
/đi sau, tay cầm ống sáo, buông giọng trêu/
Nguyễn Thanh Pháp (Kiều)
Anh Sơn chẳng khi nào chịu đứng xa anh Hào nửa bước nhỉ?
Nguyễn Thanh Pháp (Kiều)
Đúng là… đôi bạn thân!
Nguyễn Thái Sơn
/gõ trán Kiều, gằn nhẹ/
Nguyễn Thái Sơn
Con em này mồm mép quá, cẩn thận tao nhét mày xuống ao.
Nguyễn Thanh Pháp (Kiều)
Xuống ao thì anh Hào lại lôi em lên thôi.
Cả đám cười ầm, chỉ riêng Hào khẽ cúi mặt, môi nhếch cười nhẹ, không phủ nhận cũng chẳng đáp lờ
Trần Minh Hiếu
/ngồi trầm, giọng chậm rãi cắt ngang/
Trần Minh Hiếu
Ồn vừa thôi.
Trần Minh Hiếu
Có người còn phải nghỉ.
Cả đám im bặt một lúc, rồi lại khúc khích. An rụt vai, định đứng dậy lảng ra, thì Hào ghé tai thì thầm:
Trần Phong Hào
Ngồi đi con… cùng nhau cho nó vui hơn.
Đặng Thành An
Vâng… thưa cậu
Ánh mắt An vô thức lại chạm Hiếu. Cậu cả nhà Trần không nói thêm gì, chỉ nhấp ngụm trà, nhưng khóe môi khẽ cong, như thừa nhận sự có mặt của An trong vòng bạn bè ấy.
Khăn rơi nơi hiên
Trời xẩm tối, sân gạch rải bóng chiều. Đám bạn lục tục giải tán, chỉ còn vài kẻ nấn ná chuyện trò.
Anh đứng dậy, vạt áo khẽ quệt qua bàn, chiếc khăn vuông rơi xuống đất mà y chẳng hay.
Đặng Thành An
/vội nhặt, giọng rụt rè/
Đặng Thành An
Cậu cả… khăn rơi.
Đặng Thành An
Con giặt cho cậu nhé, bụi bám nhiều rồi /lúng túng/
Anh sững một nhịp, mắt nghiêng nhìn. Lời đơn sơ ấy lại chạm vào khoảng trống trong lòng rồi khẽ gật.
Nguyễn Thái Sơn
Mai nhớ ra ao giúp tao nhá
Nguyễn Thái Sơn
Tao mà trượt chân, mày đừng giả vờ không thấy.
Trần Phong Hào
Tao thì cứu, nhưng nhớ mang ống thở theo.
Trần Phong Hào
Mày chìm lâu quá tao cũng mặc kệ.
Nguyễn Thanh Pháp (Kiều)
Ừ thì, nếu anh Sơn chìm thật, chắc anh Hào vẫn là người đầu tiên nhảy xuống.
Nguyễn Quang Anh
Không phải cứu đâu, đó là cơ hội thử tình.
Nguyễn Quang Anh
Ngã xuống ao chỉ là phép thử thôi.
Cả đám cười ầm, Sơn ngượng chín mặt, lấy nón che đầu. Hào cười nửa miệng, nhưng ánh mắt lấp lánh khác thường.
Phía giếng nước, em xắn tay áo, giặt chiếc khăn bằng nước mưa mát rượi, rồi đem phơi ngay ngắn. Lúc quay lại, bẽn lẽn thưa:
Đặng Thành An
Con treo rồi, mai khô, cậu dùng.
Chỉ hai chữ, nhưng lần đầu tiên Hiếu nói ra bằng giọng dịu hơn thường lệ. An thoáng ngẩn, tim đập lạc một nhịp.
Hoàng Đức Duy
Ô hô, An khéo nịnh nhỉ!
Hoàng Đức Duy
Mai chắc cậu cả cho mày ăn cơm thịt gấp đôi.
Trần Đăng Dương
Giặt cái khăn thôi mà, làm như gả vợ không bằng.
Nguyễn Quang Anh
Khăn còn giữ được, lòng người giữ được mới lạ.
Đám bạn đồng loạt im bặt, chẳng ai cãi nổi, rồi lại phá ra cười. Chỉ riêng Hiếu, ánh mắt dừng thật lâu trên bóng dáng An, như giữ lại một điều gì khác biệt.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play