Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Phú Quý Lưu Niên

Chương 1

Tạ Sở Ngôn nghĩ, chắc cuộc đời đẹp như hoa của cô khép lại thật rồi. Sống lẫy lừng ba mươi năm, cuối cùng lại chết vì đột quỵ giữa ánh đèn flash, giữa không gian xa xỉ trong chính triển lãm quốc tế của mình, cũng coi như một kiểu kết thúc hoàn mỹ và có hậu.

Nhưng không! Khi mí mắt nặng trĩu được mở ra, thứ đầu tiên đập vào mắt cô… lại chẳng phải là bóng đèn trắng của phòng cấp cứu, mà là ánh sáng từ bóng đèn dây tóc chập chờn vàng úa, treo lơ lửng giữa gian phòng nhỏ sạch sẽ nhưng siêu tối giản đến khó tin.

Không phải kiểu ẩm mốc xập xệ, nhưng lại toát ra cái mùi thời đại cũ kỹ, thứ xa lạ khiến Tạ Sở Ngôn ngỡ như đang lạc trong một giấc mơ dài.

“Ơn trời, tỉnh rồi!” Giọng một người phụ nữ trung niên vang lên xen lẫn trong tiếng bước chân hấp tấp chạy lại gần.

“Ngôn à, con doạ mẹ sợ muốn chết! Sao rồi, còn đau ở đâu không?”

Hai mắt Tạ Sở Ngôn mở to như đèn pha.

“Mẹ ư?” Trong đầu cô hiện ra một loạt dấu hỏi to đùng. Người phụ nữ phúc hậu trước mặt này, tóc vấn gọn sau gáy, trên người là chiếc áo bông hoa nhạt màu, bàn tay vừa thô ráp vừa ấm áp, rõ ràng không phải là mẹ ruột của cô. Nhưng cô cũng chưa từng kết hôn, vậy thì càng không thể là mẹ chồng. Vậy thì...?

Nhưng ngay khi nhiếp ảnh gia kim bài còn chưa kịp phân rõ thực hay mơ, thì một lượng tin tức khổng lồ khác ập tới, như có người thô bạo nhồi nhét toàn bộ cuộc đời của “Tạ Sở Ngôn phiên bản thập niên tám mươi” vào não cô.

Cơn đau nhói khiến thái dương cô run lên. Hình ảnh tua nhanh loang loáng hiện ra, một ngôi làng nhỏ, tem phiếu quý hơn vàng, xe đạp là bảo vật tổ truyền, một gia đình coi như cũng khá giả, bố mẹ đều là nhân viên nhà máy về hưu, vườn tược màu mỡ, ngày ba bữa cơm gạo đủ đầy… và một thân thể vừa chao nghiêng đến bất tỉnh nhân sự do cú ngã vì uống rượu quá đà.

Nhưng cú sốc lớn nhất không phải ở đó.

Tin tức chấn động bật lên rõ mồn một là... cô đang trong lễ cưới của chính mình, hay đúng hơn là của chủ nhân cơ thể này!

Tất cả đều quá thật, quá sinh động, khiến Tạ Sở Ngôn ngây ngốc như đứa trẻ bị xách thả vào một sân khấu kịch lạ hoắc.

Chỉ khác là, cô chẳng hề có kịch bản, chẳng có vai phụ trợ diễn, mà bị ép đảm đương vai chính ngay từ mở màn.

“Thấy chưa, bố đã nói rồi. Con đấy, đừng có cậy là ngày vui mà uống không biết điểm dừng. May mà hôm nay chỉ va vào cột nhà, nếu ngã đập đầu vào đá, tắc ngơ ra thì… vợ con tính sao hả?”

"Khoan đã, khoan đã! Ai cơ? Vợ con nào cơ?" Tâm trí đang ong ong của Tạ Sở Ngôn gấp gáp gào thét, sau khi hai chữ “vợ con” được người gọi là “bố” kia thả xuống chẳng khác nào một quả pháo nổ chát chúa giữa ban ngày.

Cô vừa muốn bật cười, vừa suýt ngất lần nữa vì khó tin:

“Đây là thập niên tám mươi đấy! Ở cái thời mà ngay cả yêu đương cùng giới còn khó hơn leo lên trời… thế mà đây là gì? Một lễ cưới của hai cô gái giữa thanh thiên bạch nhật, lại còn rình rang cả họ hàng chòm xóm đến dự?!”

Nhiếp ảnh gia kim bài đau đầu như búa bổ nhưng vẫn cố bò dậy, vì muốn đích thân kiểm chứng xem rút cuộc đây là thật hay mơ. Nhưng cơ thể mềm oặt như sợi mì mới luộc, toàn thân nồng nặc mùi ngũ cốc lên men, vừa cựa một cái đã lảo đảo, và rồi...

“Cẩn thận!”

Một giọng nói thanh thanh vang lên ngay bên tai, một cánh tay nhỏ nhắn, trắng nõn đưa ra, kịp thời đỡ lấy con sâu rượu vừa tỉnh dậy sau cú ngã định mệnh.

Tạ Sở Ngôn cứng đơ như tượng gỗ, tim hẫng mất một nhịp.

Trước mặt cô là một cô gái thanh tú, mái tóc đen buộc gọn, gương mặt trắng mịn như phấn trang điểm thượng hạng, đôi mắt trong veo lấp lánh… mà trên người lại đang mặc áo cưới đỏ thẫm kiểu xưa!

“Đây… đây là… cô dâu của mình sao?” Cây vạn tuế họ Tạ vốn cong như nhang muỗi từ trong trứng lập tức loạn nhịp vì sự xinh đẹp này, và thầm khen chủ nhân cơ thể này có ánh mắt chọn vợ tốt thật đấy!

“Chủ nhân cơ thể này?” Tạ Sở Ngôn chợt nhớ ra trọng điểm. Cô đột quỵ rồi tỉnh dậy ở đây. Vậy có nghĩa là… xuyên không? Và còn xuyên vào một cơ thể có tên y hệt mình? Thế còn ngoại hình?

"Phải soi gương ngay!" Nhiếp ảnh gia kim bài tia thấy gương nhỏ treo trên tường quét vôi trắng liền loạng choạng ôm theo cả bông hoa trong lòng đến.

"May quá, vẫn là gương mặt vương giả lười biếng, đẹp kiểu phấn nộn không cần theo chuẩn của cô!" Lần đầu tiên, Tạ Sở Ngôn thấy nhan sắc của mình quả là… không thể chê vào đâu được!

Ngay sau đó, cô vội liếc nhìn cuốn lịch chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay được đóng ngay bên cạnh, là ngày 13 tháng 10 năm 1980. Rồi ngó qua ô cửa sổ bằng gỗ, một sân khá rộng đầy người đang ăn uống, giấy đỏ cắt gián trên tấm vải xanh nước biển còn chói mắt dòng chữ "Lễ thành hôn của Tạ Sở Ngôn và Hạ Thu Đào".

“Mình xuyên không thật rồi! Xuyên thành Tạ Sở Ngôn phiên bản thập niên tám mươi, và còn… có một lễ cưới hoang đường đến không tưởng giữa xã hội cũ!” Nhiếp ảnh gia kim bài lén lút cong khoé môi, không biết là vì sự trở lại khó tin, hay vì nhân sinh phát cho cô quân bài quá đẹp, chính là cô vợ như ngọc trong lòng, vậy ngại gì mà không nhập vai chứ.

Nên là chị gái họ Tạ lại ngựa quen đường cũ, dở ra chiêu bài lưu manh:

“Bố mẹ giúp con tiếp khách nhé ạ. Còn… Đào ở lại xoa đầu cho chị nha, chị đau đầu quá.”

"Em..."

"Ờ, được được. Tiệc cũng sắp tan rồi, hai đứa cứ nghỉ ngơi đi. Mọi chuyện để bố mẹ lo cho."

Lời từ chối ngại ngùng của Hạ Thu Đào bị “mẹ chồng” đánh gãy không thương tiếc, khiến cô chỉ còn biết xấu hổ mím môi nhìn “cô dâu” của mình nhanh tay khoá cửa phòng, khoá luôn cả cửa sổ.

"Chị... sao chị lại... khoá hết cửa vậy?" Giọng của Thu Đào càng nói càng nhỏ, hai bàn tay thon gầy cuống quýt đan vào nhau, mắt thì long lanh nhìn tia sáng lọt qua khe cửa sổ.

Cô thẹn thùng nghĩ: “Trời vẫn còn sáng, chị ấy không phải muốn làm chuyện đó chứ? Hơn nữa, hai cô gái… có thể… làm sao?”

Tạ Sở Ngôn cứ như đi guốc trong bụng người ta, thản nhiên thu hẹp khoảng cách, ánh mắt lười biếng pha chút trêu đùa, nâng cằm Hạ Thu Đào khiến em ấy phải nhìn thẳng lên:

“Chị đóng cửa để… động phòng được không hả, vợ yêu?”

“Nhưng chúng ta đã thỏa thuận, em gả vào chỉ là cô dâu xung hỷ cho chị ba năm, không phải vợ thật của chị, chị… không được nuốt lời!” Hạ Thu Đào vội né tránh và run run phản bác. Nếu không vì cần tiền chữa bệnh cho mẹ thì cô cũng không cần đi đoạn đường này. Nếu không phải vì Tạ Sở Ngôn là ân nhân của cả làng, trung thực, thẳng thắn thì cô cũng sẽ không đồng ý với một màn kịch khó tin này, nhưng giờ người ta lại như biến thành người khác khiến cô không biết mình đang làm đúng hay sai.

"Chị đổi ý rồi! Chị muốn em là vợ thực sự của chị. Em gả cho chị cũng gả rồi, làng trên xóm dưới đều biết. Em muốn chạy cũng không được đâu." Tạ Sở Ngôn như hoá sói, khom lưng một cái liền bế con gái nhà người ta lên giường và làm chuyện nên làm.

Chỉ tội nghiệp Hạ Thu Đào vừa tủi thân vừa ấm ức mà không hề biết, người cô tin tưởng gả cho để xung hỷ đã khép lại nhân sinh sau cú va đầu vào cột nhà lúc nãy, thay vào đó là một Tạ Sở Ngôn hoàn toàn mới mẻ, một chị gái cáo già đến từ thời hiện đại, một nhiếp ảnh gia kim bài được săn đón hơn cả người nổi tiếng, có mệnh phú quý, và... cong như nhang muỗi uốn thêm hai vòng.

Triền miên thật lâu sau đó.

"Còn đau không?" Tạ Sở Ngôn khàn khàn hỏi, ánh mắt không hề che dấu mà ngắm nhìn kiệt tác của mình rải khắp cơ thể trắng nõn của người dưới thân. Bàn tay lại không an phận, vuốt ve dấu vết nóng bỏng như hoa đào nở rộ trên làn da không tì vết của người ta. Nhưng kỳ lạ, em ấy không còn chống đối như trước khiến cô bất ngờ nhìn lên thì chợt thấy hình như mình hơi vô sỉ rồi.

"Chị xin lỗi đã mạnh tay, để chị..."

"Chị thoã mãn rồi?" Hạ Thu Đào cắt ngang lời mèo khóc chuột kia, giọng nói rõ ràng là uỷ khuất nhưng lại lộ ra cỗ kiên cường vững như tường thành:

"Nếu đã hài lòng thì tôi mặc lại quần áo được chưa?"

Chương 2

Tạ Sở Ngôn nhíu mày nhìn người đang nằm dưới thân, ánh mắt thâm trầm như mặt hồ không gợn sóng nhưng bên trong là lốc xoáy không lời.

Cô chưa hiểu rõ, Sở Ngôn của thập niên tám mươi này là người như thế nào. Nhưng có một điều cô chắc chắn: "Bông hoa xinh đẹp này, mặc kệ thoả thuận trước đó là gì, cô tuyệt đối không thể bỏ qua em ấy."

Cô nghiêng đến, tay nhẹ nhàng vuốt ve hai cánh môi anh đào mỏng manh đã bị cô hôn đến đỏ hồng, rồi ép em ấy phải đối diện với mình:

“Chị chưa hài lòng thì sao?”

Hạ Thu Đào khẽ run lên, ánh mắt né tránh nhưng không thể trốn khỏi cái nhìn chiếm hữu kia. Đôi mắt của Tạ Sở Ngôn sắc như gương, soi thấu cả lớp phòng ngự cuối cùng trong tim cô.

Cô gái nhỏ muốn tránh nhưng gáy lại bị giữ chặt. Hơi thở của người kia phả sát, mang theo mùi gỗ đàn hương trầm ấm mà u mê.

“Chị đã phá vỡ thoả thuận…” Thu Đào khàn giọng nói, như cố níu giữ chút lý trí cuối cùng.

“Ừ.” Tạ Sở Ngôn thừa nhận không hề do dự. "Chị phá vỡ thoả thuận. Chị sẽ bồi thường cho em."

“Bây giờ em đã gả cho chị rồi, chị muốn em… em không được từ chối!"

Hạ Thu Đào không trả lời. Cô không biết nên giận, nên khóc hay nên cười vì mình quá ngu ngốc. Từ nhỏ đến lớn, cô làm mọi thứ, vì nghèo, vì yếu, vì không ai đứng sau lưng. Giờ đây, ngay cả đêm đầu tiên của đời mình, ngay cả sự trong trắng của mình… cũng bị người ta lấy đi trong một cuộc hôn nhân xung hỷ không có tình yêu.

Cô nhắm mắt, nước mắt không chảy nhưng trái tim như bị bóp nghẹt, bộ dạng trông vô cùng đáng thương khiến người gây ra tất cả chuyện này hiếm hoi thấy tội lỗi.

Nhưng chỉ là hiếm hoi thôi.

Vì ngay sau đó, Tạ Sở Ngôn lại không biết ngại mà kéo chăn trùm kín cả hai, cánh tay bên dưới ôm chặt con gái nhà người ta hơn nữa, hàm răng trắng trong còn cắn nhẹ lên bờ vai gầy của người trong lòng, để lại một vết hằn vừa đủ như đánh dấu lãnh thổ.

"Đừng...!" Hạ Thu Đào hít mạnh một hơi, cả người căng cứng, run rẩy như vừa bị điện giật.

Tạ Sở Ngôn khẽ cười thoả mãn. Mái tóc dài ngang lưng xõa rối tung trên gối, ánh mắt nửa lười biếng nửa rình rập, y như một con sói vừa ăn no nhưng vẫn liếm móng vuốt, và đã bắt đầu lên kế hoạch cho lần đi săn tiếp theo.

Chị gái họ Tạ càng ôm chặt hơn, lồng ngực áp sát vào tấm lưng mảnh khảnh của Hạ Thu Đào, mang theo hơi ấm như cố tình muốn làm mềm đi chút kiên cường còn sót lại của em ấy.

“Ngủ đi, vợ yêu!” Tạ Sở Ngôn nói nhẹ như gió thoảng nhưng người nghe thì không:

“Mơ cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi chị.”

Hạ Thu Đào vì mệt nhoài, vì tủi thân mà thiếp đi một giấc không hề thoải mái, nhưng khi cô tỉnh dậy, bên ngoài trời đã ngả về chiều tối.

Căn phòng phủ một màu hồng nhạt của ánh tà dương, nắng cuối ngày xiên qua khe cửa gỗ, rơi xuống sàn nhà loang lổ như mật ong đầu mùa. Cô mở mắt, ngơ ngác mất vài giây mới nhớ ra mình đang ở đâu.

Trong phòng không còn ai. Chăn gối hỗn độn, lạnh ngắt. Người kia đã đi từ lúc nào rồi.

Hạ Thu Đào chống tay ngồi dậy, cảm giác nơi hạ thân truyền đến từng cơn đau âm ỉ khiến cô cắn răng. Từng mảng da thịt lộ ra vết đỏ tím, như lời nhắc nhở cay nghiệt về chuyện hoang đường vừa xảy ra sau lễ cưới. Không! Là xảy ra ngay trong lễ cưới.

Cô lẳng lặng nhìn vệt máu đỏ như cánh hoa đào trên lớp ga trắng sữa, rồi vô lực đưa tay lên che mắt, thở dài thật nhẹ.

Không có ai đứng sau lưng. Không ai bảo vệ. Không ai hỏi cô có đồng ý hay không.

Ngay cả khi đã trở thành “vợ người ta”, cô vẫn chỉ là một món đồ được dâng lên theo lễ nghi cúng kiếng, là thứ hy sinh vì sự bình yên cho tương lai của một cô gái mà cô chẳng liên quan gì.

Tiếng gõ cửa vang lên cốc cốc làm Thu Đào giật mình.

Một giọng phụ nữ có tuổi vang lên bên ngoài:

"Đào à, con dậy chưa? Sở Ngôn vừa lên thị trấn về, có mua bánh cho con này."

Hạ Thu Đào ngây người.

“Bánh sao?”

Người ta điên cuồng chiếm hữu cô, tước đoạt tất cả rồi lại dùng chút ngọt ngào này để quan tâm? Là cố tình dỗ dành hay giả tạo.

Cô bật cười không thành tiếng. Cô không phải trẻ con ba tuổi, đâu thể vì một cái bánh mà quên mất mình vừa trải qua những gì.

Mà kể cả là trẻ con, cũng chưa chắc dễ dụ đến thế.

Hạ Thu Đào "vâng" một tiếng rồi chậm rãi rời giường, mặc lại bộ quần áo hồng phấn đã hơi bạc màu, khoác áo bông hoa cúc hoạ mi, khẽ vuốt phẳng nếp nhăn trước ngực. Đôi tay trắng xanh mảnh khảnh chạm nhẹ vào chiếc gương treo trên tường gỗ, ngắm kỹ gương mặt chính mình.

Trong gương là một cô gái hai mốt tuổi, ngũ quan thanh tú, tóc dài đến eo mềm rối nhẹ. Không son phấn, không váy cưới, chỉ có một cơ thể gày nhỏ đã thuộc về người ta một cách không tình nguyện.

Cô chớp mắt. Có lẽ từ giờ phút bước vào nhà họ Tạ, cô đã không còn là chính mình nữa. Hoặc ít ra là trong ba năm tới, cô sẽ phải gác lại lòng tự trọng, gác lại những giấc mơ đơn thuần của một cô gái trẻ mới ngoài hai mươi, để sống như một biểu tượng may mắn, là vợ xung hỷ của Tạ Sở Ngôn.

Không yêu. Không thân. Không ràng buộc gì ngoài tờ giấy cam kết viết tay.

Nhưng cũng không thể thoát.

Hạ Thu Đào hít sâu một hơi, rồi quay lại dọn chăn gối.

Chỉ là chưa kịp xử lý xong dấu vết tình ái thì cửa phòng có tiếng động. Mà rõ ràng đây là âm thanh mở cửa bằng chìa khoá nên lập tức làm Thu Đào mím môi.

“Vợ chị dậy rồi đấy à?” Tạ Sở Ngôn bước vào, lưu loát thả chìa khóa lẫn túi bánh còn nóng hổi lên bàn gỗ, rồi tỉnh bơ đi đến, vòng tay ôm lấy eo Hạ Thu Đào từ phía sau lưng, mang theo mùi gió chiều và bụi đường hanh hao lẫn với hương bánh đậu xanh còn âm ấm, thoảng qua như đánh lừa cảm giác rằng khoảnh khắc này dịu dàng thật.

Chị gái họ Tạ sau đó lại nghiêng sang muốn hôn lên gò má non mềm của người ta nhưng bị từ chối một cách dứt khoát.

Không mạnh, không giận, không cần lên tiếng nhưng đủ rõ ràng khiến Tạ Sở Ngôn khựng lại, vô hình kéo giãn khoảng cách chưa đầy một hơi thở giữa hai người thành cả một cây số.

Hạ Thu Đào ngẩng đầu, ánh mắt không rõ là hận thù hay uỷ khuất, tiếng hỏi vang lên khẽ nhưng đầy thách thức:

“Chị cố tình nhốt tôi?”

Chương 3

"Chị không nhốt, chị ra ngoài nên sợ có người lạ lẻn vào lúc em ngủ thôi." Tạ Sở Ngôn lười biếng nhìn chú nhím nhỏ đang xù gai, rồi thản nhiên đáp một cách không thể bắt bẻ:

"Ngày mai chị sẽ thiết kế chức năng mới cho em, chỉ cần đóng lại thì cửa sẽ tự động khoá trong, đánh chìa khoá làm hai, em và chị mỗi người một cái, lúc nào vào thì mở, vậy được chưa nào?"

Hạ Thu Đào không thể nói gì hơn, hai bàn tay nhỏ của cô nắm chặt mép chăn đến nhăn nhúm, vô tình để lộ ra “mỏ vàng” mà ai đó vừa khai phá được khiến ánh mắt Tạ Sở Ngôn sáng lên, tinh ranh cúi xuống dán chặt má cô lên má cô dâu mới, bàn tay lưu manh mơn trớn nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới của người ta, rồi dần dần có xu hướng đi sâu hơn.

“Không được!” Hạ Thu Đào kịp nghẹn ngào, giọng run run nhưng kiên quyết dùng hết sức để giữ chặt bàn tay dê xồm nào đó lại.

Cảm giác vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, lại xen lẫn chút căng thẳng khiến cả căn phòng như bừng lên một luồng điện vô hình.

Tạ Sở Ngôn thích thú ngậm viền tai đỏ hồng như tôm luộc của người thấp hơn, hôn mút chán chê rồi mới ngả ngớn nói:

“Còn đau không?”

"Chị... đi ra! Tôi..."

"Xưng em! Em mà xưng 'tôi' lần nữa, chị sẽ đè em ra ăn cả ngày lẫn đêm đấy!" Chị gái họ Tạ ngang ngược xen vào, còn đúng tình hợp lý nói như rót mật:

“Chị chỉ muốn biết thôi. Em là vợ của chị rồi, chị phải quan tâm chứ.”

Hạ Thu Đào lặng im. Câu nói của người ta vừa khiến cô bối rối, vừa khiến lòng cô dấy lên một cảm giác khó gọi tên giữa sự kháng cự và một chút mềm lòng.

Đây là người mà cô biết ơn, cũng khiến cô hận, nhưng cũng là người đầu tiên nói muốn quan tâm cô, khi mà chỉ hai từ “quan tâm” thôi cũng quá xa xỉ với một gia đình nghèo khó như cô.

Cô khẽ hít một hơi sâu, khẽ cúi đầu nhìn xuống nền nhà, giọng thì thầm như nói với chính mình:

"Cảm ơn!"

Ai ngờ đâu, một thoáng cảm động này lại làm tâm tư đen tối của cáo già họ Tạ rục rịch.

Ánh mắt Tạ Sở Ngôn bỗng lấp lánh nhìn viền gáy thon gày, trắng nõn của cô dâu non nớt đang còn ngây thơ lộ ra sau cổ áo bông. Rồi không hề báo trước, cúi xuống gặm cắn từng cen ti mét một. Bàn tay bên dưới cũng mon men chiu vào vạt áo người ta và ngày càng đi lên.

"Đừng... !" Hạ Thu Đào vội vàng lên tiếng, giọng nói xen lẫn cầu xin và cảnh cáo, như một dây cung đã căng hết mức, chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng có thể bật tung mọi lý trí.

Cô thật không tưởng tượng nổi, Tạ Sở Ngôn vốn luôn có bộ dạng cấm dục sao lại trở thành như vậy.

Mà điều này ngay cả chính chủ cũng không thể giải thích nổi.

Hoặc là do Sở Ngôn của thập niên tám mươi vốn dĩ thực sự lãnh cảm, sống một đời vô vị đến mức không thèm yêu ai.

Hoặc là, Sở Ngôn của thời hiện đại, người xuyên qua thời gian và không gian để tiếp nhận cơ thể này đã gặp đúng tình yêu của đời mình.

Nên mới mất lý trí. Nên mới bất chấp ranh giới. Nên mới không kiểm soát nổi bản thân khi ở gần một cô gái vừa yếu đuối vừa mạnh mẽ tên Hạ Thu Đào.

Tạ Sở Ngôn luyến tiếc rời ra:

"Được rồi, tha cho em." Rồi dắt tay Thu Đào đến bàn gỗ nhỏ trong phòng:

"Ăn bánh rồi nghỉ ngơi. Tối nay chị có việc bận sẽ trở lại muộn, em không cần chờ."

Nhưng trước khi cửa phòng lần nữa khép lại, Hạ Thu Đào còn được người ta gửi một thông điệp đầy ngang ngược:

"Nhớ kỹ, em là người của chị. Cả đời này chỉ được phép ở bên chị. Không được thích người khác, không được để người khác thích. Nếu dám làm trái ý chị, chị sẽ bán cả em và người đó sang Bắc Cực làm đồ ăn cho gấu trắng đấy!”

Hạ Thu Đào cắn môi nhìn người ta biến mất sau cánh cửa. Cả gian phòng còn lại mùi bánh khoai nướng thơm lừng và mớ tâm tư hỗn độn của cô dâu trẻ mới về nhà chồng.

Màn đêm mùa đông ở vùng quê đổ về rất nhanh, như thể chỉ một cái chớp mắt, ánh sáng cuối ngày đã bị gió lạnh cuốn phăng đi mất.

Trời lạnh cắt da. Không khí bên ngoài đặc quánh hơi sương và tĩnh mịch, như thể từng mái nhà đều đang chìm sâu vào một giấc ngủ dài. Người dân quê, sống quen với nhịp sống sớm nắng chiều tà, chẳng ai có thói quen lê la phố xá lúc tối trời. Cửa nẻo đều đã đóng kín từ sau bữa tối muộn.

Cả xóm nhỏ lọt thỏm trong màn đêm, chỉ có vài ánh đèn dầu leo lét hắt ra từ các khe cửa, lập lòe như ánh mắt của những người già đang trông mong một ngày mai nắng ấm.

Trong căn phòng khá mới còn treo đầy giấy hoa đỏ của lễ cưới, Hạ Thu Đào ngồi tựa vào thành giường, đắp tấm chăn dày nhưng vẫn không xua nổi cái lạnh đang len lỏi từ trong tim ra ngoài da thịt.

Cô co người lại, chăn kéo lên tới tận cằm nhưng lòng vẫn lạnh. Mắt đã nhắm, đếm qua không biết bao nhiêu con cừu, nhưng giấc ngủ cứ lảng tránh cô như cố tình trêu ngươi.

Cô thở dài, hơi thở đọng thành làn khói mỏng trong cái lạnh tê tái. Cô nhớ nhà, nhớ em gái và em trai nhỏ. Nhớ dáng bố gầy guộc đi làm ruộng qua đường đất gồ ghề. Nhớ tay mẹ sần sùi gánh từng vụ ngô khoai.

Cô khẽ đưa tay lên lau đôi mắt đã bắt đầu cay xè. Không khóc. Không được khóc. Cô dặn mình như thế nhưng cổ họng lại nghẹn ứ.

Đúng lúc này, "cạch" tiếng cổng tre mở ra khe khẽ. Tiếng bước chân rất nhẹ như cố tình được giấu đi khiến Hạ Thu Đào giật mình ngồi dậy, tim đập thình thịch và rón rén rời giường, đi tới ngó qua khe hở ở cửa sổ.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play