[ 2 Ngày 1 Đêm_Ngô Kiến Huy ] Nắm Tay Em Qua Ngàn Mùa Thương
Chương 1
_____________________________
Tôi và anh gặp nhau vào một buổi chiều cuối hạ, khi những tia nắng vàng đã bắt đầu dịu lại sau dãy phố nhỏ.
Tôi không biết đó có phải là định mệnh hay chỉ là một sự tình cờ đẹp đẽ, nhưng từ khoảnh khắc ấy, đôi mắt anh như giữ tôi lại, khiến trái tim tôi lần đầu tiên lỡ nhịp.
Anh mỉm cười, còn tôi thì ngượng ngùng tránh đi ánh nhìn ấy.
Chúng tôi không hề biết rằng cuộc gặp gỡ đơn giản ngày hôm đó sẽ trở thành khởi đầu cho một câu chuyện mà suốt cả đời này tôi vẫn muốn gọi bằng hai chữ... tình yêu.
Lúc đó tôi chỉ mới học lớp 9, còn anh thì đã là học sinh lớp 12.
Khoảng cách ba năm nghe thì không nhiều, nhưng vào cái tuổi ấy, tôi với anh như thuộc về hai thế giới khác nhau.
Tôi của năm lớp 9 là một đứa con gái ngang bướng, thích tỏ ra mình ngầu lòi, ngày nào cũng đi kiếm chuyện với mấy đứa khối dưới để chứng tỏ bản thân.
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ quan tâm đến một anh chàng nào đó lớn hơn mình, càng không nghĩ sẽ có ngày trái tim mình lại xao động chỉ vì một ánh mắt dịu dàng.
Thế nhưng, chính vào khoảng thời gian ngông cuồng và nổi loạn ấy, tôi đã gặp anh người mà sau này trở thành một phần thanh xuân ngọt ngào nhất của tôi.
Tôi thích anh, và anh cũng vậy. Dù cả hai chưa từng nói thẳng ra, nhưng cách anh quan tâm tôi thì làm sao tôi có thể không nhận ra.
Anh thường tìm đủ mọi lý do để đứng đợi tôi trước cổng trường mỗi khi tan học.
Có hôm, chỉ cần nhìn thấy dáng anh đứng tựa gốc cây bên đường, tôi đã vội vàng giả vờ thản nhiên nhưng bên trong thì vui sướng biết bao.
Thỉnh thoảng, anh còn lén bác bảo vệ để chạy vào trường, trên tay cầm chiếc túi nhỏ đựng bánh nóng hổi.
Tôi vừa nhận vừa giả vờ cau mày, nhưng chẳng bao giờ giấu nổi nụ cười nơi khóe môi.
Tôi nhớ… lúc đó tôi còn lén lấy tiền của chị hai để mua mấy cuộn len đủ màu.
Tôi thì chẳng khéo tay chút nào, ngồi loay hoay cả tuần mới đan xong một cái móc khóa nhỏ hình con gấu.
Nhìn thì méo mó, tay chân chẳng cân đối gì hết, vậy mà tôi vẫn run run đem tặng anh.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Nè, cho anh đó. Thích thì giữ, không thì vứt đi cũng được.
Anh nhìn món quà trong tay, khóe miệng cong lên, mắt cười rạng rỡ.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Là em tự làm hả?
Tôi đỏ mặt, lúng túng gật đầu.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Ừ… nhưng nó xấu lắm, anh đừng cười nha.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Ai nói xấu? Đẹp nhất từ trước tới giờ anh từng thấy đó. Anh sẽ treo nó lên cặp, để ngày nào cũng nhìn thấy.
Sau hôm đó, tụi bạn tôi đã chứng kiến hết tất cả, rồi bắt đầu trêu tôi đủ kiểu.
Nhưng lạ thay, tôi chẳng thấy ngại ngùng, trái lại còn thấy thích thú nữa.
Cái miệng của bọn nó đúng là lớn thật, chỉ mới vài ngày thôi mà cả khối dưới đã biết hết chuyện tôi với anh.
Nhưng mà thôi, tôi cũng mặc kệ. Để tụi nó biết cũng tốt để tụi nó hiểu rằng, anh ấy là của tôi.
Hồi đó anh bảnh trai lắm. Dáng cao ráo, gương mặt sáng sủa, lại còn học giỏi nên dĩ nhiên không ít cô gái để ý.
Không biết là do may mắn hay do cái tính ương bướng của tôi đã lọt vào mắt anh, mà cuối cùng… người anh chọn lại là tôi.
Một đứa con gái lớp 9 bồng bột, ngáo ngáo, chẳng có gì nổi bật ngoài cái tính bướng bỉnh đó.
Buổi chiều hôm đó, trời mưa tầm tã. Anh lo lắng đem theo hai cái áo mưa một cho anh, một cho tôi.
Nhưng tôi nào hay biết, tôi còn bận cùng lũ bạn kéo nhau đi đánh nhau với mấy đứa khối dưới.
Sau trận, cả người tôi thương tích lấm lem, áo trắng loang đầy bùn đất, thế mà vẫn hò hét, dầm mưa cười đùa như thể vừa giành được chiến thắng vĩ đại.
Đang định kéo nhau đi ăn mừng, thì tôi thấy anh.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Ơ… anh đến hả?
Anh bước lại gần, mắt lướt qua vết xước nơi tay tôi, rồi dừng lại thật lâu. Giọng anh trầm xuống.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Đây là cái mà em gọi là vui hả?
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Ướt như chuột lột, còn đầy vết thương… em nghĩ anh sẽ vui khi thấy em như vậy à?
Tôi mím môi, chẳng biết đáp gì, chỉ lén nhìn gương mặt cau lại của anh.
Anh bất ngờ quay sang, quát lớn vào đám bạn tôi.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Đứng đó làm gì? Muốn bị cảm hết à?!
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Biết trời đang mưa lớn không?
Giọng anh vang lên giữa khoảng sân khiến cả bọn tôi giật thót.
Đứa nào đứa nấy hốt hoảng chạy tán loạn, có đứa còn trượt chân suýt té vì sân trường trơn rêu.
Chỉ trong chớp mắt, chúng nó bỏ chạy hết, để lại tôi đứng lúng túng đối diện anh.
Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái tôn, còn anh thì vẫn nhìn tôi, ánh mắt vừa giận vừa xót xa.
Tôi cúi gằm mặt xuống, tay khẽ siết chặt góc áo, không dám chạm vào ánh nhìn ấy.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Em lúc nào cũng bướng như vậy biết anh lo cho em thế nào không?
Anh khoác áo mưa cho tôi, động tác dứt khoát mà cẩn thận, như sợ làm tôi đau vì mấy vết trầy xước trên tay.
Tôi ngước nhìn anh, môi mím lại, rồi cất giọng nhỏ nhẹ.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Em ướt hết rồi, mặc áo mưa làm gì nữa?
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Ướt rồi thì càng phải mặc, để không ướt thêm nữa. Em muốn bị sốt, rồi để anh phải lo lắng sao?
Tôi im lặng, tim đập mạnh trong lồng ngực.
Dưới cơn mưa, giọng nói của anh vừa như trách móc, vừa như che chở, khiến tôi chẳng biết phải phản kháng thế nào.
Anh đưa tay vén vài sợi tóc dính bết trên trán tôi, rồi khẽ thở dài.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Mai mốt đừng để anh thấy em như thế này nữa, được không?
Không hiểu sao trong giây phút ấy, tôi bỗng thấy mình nhỏ bé, thấy muốn được anh bảo vệ mãi.
Anh không nói gì thêm, chỉ nắm lấy tay tôi rồi kéo đi.
Chiếc xe đạp dựng bên hiên lớp học đã ướt nhẹp vì mưa, nhưng anh vẫn lau vội yên xe cho tôi ngồi.
Tôi ngần ngại một chút, rồi cũng yên lặng trèo lên phía sau.
Bánh xe lăn chậm rãi trên con đường mưa, nước bắn tung tóe hai bên.
Chẳng biết là do mưa lạnh hay do tim đập nhanh mà bàn tay tôi run run, nhưng cuối cùng vẫn khẽ siết lại, bám lấy áo anh.
Anh chợt nghiêng đầu, nói lớn để át tiếng mưa.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Ngồi yên, ôm chắc vào kẻo té đó!
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Em đâu có yếu đuối vậy đâu…
Nhưng ngay sau đó, tôi lại tựa nhẹ vào lưng anh.
Trong khoảnh khắc ấy, giữa cơn mưa rào xối xả, tôi cảm thấy bình yên lạ thường như thể cả thế giới này chỉ còn lại tôi và anh, cùng nhau đi qua những ngày tháng ngông cuồng tuổi trẻ.
Chương 2
_____________________________
Hôm sau, như thường lệ, anh dừng chiếc xe đạp ngay trước cổng nhà tôi. Trước ngôi nhà nhỏ có hàng hoa cúc trắng đung đưa theo gió.
Tôi uể oải khoác chiếc cặp đen lên vai, vừa ngáp vừa lê bước ra cổng.
Thấy bóng anh đang chống chân bên xe đạp, tôi khẽ nhếch môi cười.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Anh đến sớm thế, em còn chưa kịp tỉnh ngủ nữa.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Cô nương của anh lúc nào cũng dậy muộn.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Lần nào anh đến cũng thấy em trong bộ dạng ngái ngủ hết.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Thì ai bảo anh tới sớm làm gì.
Anh chẳng nói thêm, chỉ cúi xuống chỉnh lại giỏ xe, nơi đặt sẵn một túi bánh tiêu nóng hổi. Anh đưa nó cho tôi.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Ăn đi, còn nóng đó.
Tôi nhận lấy, cắn một miếng, rồi bất giác cười tít mắt.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Ngon quá! Cảm ơn anh nha.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Ừm...
Anh khẽ gật đầu rồi ngoái lại nhìn tôi, thấy tôi đã lên xe anh liền quay đầu ra trước rồi bắt đầu đạp xe đi.
Anh chở tôi đến trường, bánh xe đạp lăn đều trên con đường rợp bóng cây.
Vừa tới cổng, tôi đã nhanh nhẹn nhảy xuống, chưa kịp chào anh đã lon ton chạy vào bên trong.
Cái cặp đen sau lưng đong đưa theo từng bước chạy của tôi, mái tóc còn ướt sương sớm bay phấp phới.
Anh đứng ngoài cổng, chống một chân xuống đất, mắt dõi theo cái tướng chạy lanh chanh ấy.
Một nụ cười khẽ thoáng qua nơi khóe môi anh, dịu dàng và ấm áp.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Con nhóc này… lúc nào cũng vội vã như thế.
Anh lẩm bẩm, giọng mang chút bất lực, nhưng ánh mắt thì lại tràn đầy thương yêu.
Hôm nay tôi có bài kiểm tra 15 phút môn Toán. Nhưng mà… tối qua mải tám chuyện với đám bạn rồi lại loay hoay đan thử thêm cái móc khóa mới, tôi quên luôn việc ôn bài.
Thế là suốt 15 phút đó, tôi chỉ loay hoay làm được duy nhất một bài đầu tiên, còn lại thì ngồi gõ bút vào bàn, nhìn chăm chăm vào giấy mà trong đầu trống rỗng.
Cuối cùng, tôi thở dài một cái, rồi dằn lòng… bỏ trắng.
Khi nộp bài, cô giáo liếc qua, khẽ nhíu mày.
: Làm được có một câu vậy?
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Dạ… em thời gian ít quá nên không kịp viết hết ạ.
Tan học, tôi ra cổng thì thấy anh đang đứng đợi như mọi khi. Vừa thấy tôi, anh đã nhận ra vẻ mặt buồn thiu của tôi.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Sao vậy, hôm nay có chuyện gì à?
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Em nộp giấy trắng gần hết rồi…
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Lại không học bài hả?
Tôi xấu hổ cúi gằm mặt, còn anh thì xoa đầu tôi, dịu giọng.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Thôi, mai anh kèm cho. Lần sau mà dám bỏ giấy trắng nữa, anh giận thật đấy.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Thôi không cần anh kèm đâu, em học với bạn em cũng được.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Bạn nào? Mấy cái đứa chỉ toàn rủ em đi quậy phá chứ gì?
Tôi lúng túng, định cãi nhưng không tìm được lý do, đành lí nhí.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Thì… em tự học cũng được.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Tự học mà hôm nay bỏ giấy trắng hả? Nói vậy ai tin.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Nghe lời anh đi, để anh kèm cho.
Hết cách từ chối, tôi đành gật đầu đồng ý để anh dạy kèm.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Thế… mai em phải dậy sớm để qua nhà anh học hả?
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Không, anh qua nhà em dạy. Để em khỏi trốn đi chơi.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Dạ…
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Ăn kem không?
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Hả? Giữa trời nắng chang chang này á?
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Ừ. Kem ngon nhất là ăn khi trời nắng. Với lại… ăn kem xong thì mới có sức mà học chứ.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Anh đúng là… biết dụ em ghê.
Anh bật cười, rồi thong thả đạp xe đến gần chiếc xe đẩy bán kem bên góc đường.
Người bán hàng vừa quạt vừa lau mồ hôi, thấy hai đứa tôi thì tươi cười chào.
: Hai đứa muốn ăn vị gì nào?
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Dạ… cho con một cây kem dâu.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Cho con một kem socola.
Người bán hàng đưa hai cây kem cho tôi và anh.
Tôi cầm lấy cây kem dâu hồng nhạt, cảm giác mát lạnh lan ra từ bàn tay.
Anh thì nhận cây kem socola, gật đầu cười cảm ơn.
Chúng tôi kéo xe đạp vào sát gốc cây bằng lăng bên đường, rồi cùng ngồi xuống chiếc ghế đá cũ kỹ.
Tôi liếm một miếng nhỏ, vị ngọt mát lập tức xua đi cái nắng gay gắt của buổi trưa.
Tôi liếm một miếng nhỏ, vị ngọt mát lập tức xua đi cái nắng gay gắt của buổi trưa.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Ngon không?
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Ngon.
//Gật nhẹ//
Anh mỉm cười nhìn tôi, nụ cười ấy khiến tôi hơi bối rối, vội cúi xuống giả vờ chăm chú ăn kem.
Nhưng ánh mắt anh vẫn ở đó, như thể muốn nhìn thấu từng suy nghĩ trong tôi.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Sao… nhìn em hoài vậy?
Anh cắn một miếng kem socola rồi thong thả đáp.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Nhìn em ăn kem thôi, chứ có gì đâu.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Bộ em ăn buồn cười lắm hả?
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Không. Dễ thương thì có.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Xía...
Tôi quay mặt đi, nhìn cây hoa sứ gần đó.
Tôi cố gắng tập trung vào những bông hoa ấy, nhưng khó hiểu thay, trong đầu vẫn hiện lên nụ cười vừa rồi của anh.
Anh im lặng một lúc, rồi giọng trầm ấm vang lên sau lưng tôi.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Em thích hoa sứ à?
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Ừ… hoa sứ thơm lắm, lại nở lâu.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Vậy mai anh mua cho em một nhánh, để em cắm bàn học. Ngồi học sẽ đỡ buồn ngủ.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Ai lại đem hoa sứ vào bàn học bao giờ.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Thì có em. Em khác người một chút cũng đâu sao.
Solo fi5 kh ?
tặng bạn nì 2 chap nhée
Chương 3
_____________________________
Sáng chủ nhật hôm sau, tôi còn nằm nướng ở trong buồng thì nghe thấy tiếng mẹ nói chuyện với ai đó.
Tôi cũng chả mấy quan tâm mà vùi đầu vào gối định lim dim thêm một chút nữa thì...
: Yến ơi, dậy đi con. Có người tới tìm kìa.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Ai tới giờ này vậy mẹ? Con đang ngủ mà…
: Người ta qua tận nhà dạy kèm cho mà còn ngủ hả?
Nghe tới đây, tôi giật nảy, lập tức bật dậy. Trong đầu vụt hiện ra lời anh nói hôm trước.
“Không, anh qua nhà em dạy. Để em khỏi trốn đi chơi.”
Tôi vội vàng lục tung cái gương nhỏ, nhìn mái tóc rối bù và gương mặt còn in hằn vết gối mà chỉ muốn chui xuống đất.
Ngoài phòng, tiếng cười trầm ấm của anh vang lên, xen lẫn tiếng mẹ mời.
: Dương ngồi chơi, để cô gọi con bé ra. Nó còn quen thói ngủ nướng đấy.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Dạ.
Tôi vén tấm màn ra rồi chạy vụt ra ngoài nhà sau.
Tôi nhanh chóng đánh răng, rửa mặt, buộc tóc gọn gàng.
Tôi hít sâu một hơi, vỗ nhẹ hai bên má để lấy lại bình tĩnh rồi bước ra ngoài.
Anh đang ngồi ngay bộ bàn gỗ trước hiên nhà, tay cầm cuốn tập toán dày cộm, dáng vẻ trông rất… thầy giáo.
Mẹ tôi bưng tách trà đặt xuống, vừa cười vừa nói.
: Nó dậy rồi đó, con dạy nó cho chăm chỉ vào nha Dương.
Anh ngước lên, ánh mắt chạm ngay vào tôi.
Anh cười, nụ cười 'hiền' đến mức tôi chỉ muốn quay đầu chạy trốn lần nữa.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Ra rồi à, cô học trò lười biếng?
Tôi bĩu môi, ngồi xuống ghế bên cạnh.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Em đâu có lười, chỉ tại… hôm qua trời mưa mát quá nên em muốn ngủ thêm xíu nữa thôi.
Anh khẽ lắc đầu, mở tập ra, hạ giọng như sợ mẹ tôi nghe thấy.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Hôm nay mà không tập trung, anh sẽ méc mẹ em đó.
Tôi trợn mắt nhìn anh, còn anh thì chỉ nhếch môi cười.
Nhìn cái dáng điệu ấy, tôi vừa muốn tức, vừa thấy buồn cười không chịu nổi.
Tôi lười biếng mở cuốn tập của mình ra rồi bắt đầu nghe anh giảng bài.
Mà công nhận một điều là… anh giảng rất buồn ngủ.
Giọng anh đều đều, chậm rãi, lại còn kèm theo từng bước tính toán chi li đến mức tôi chỉ muốn gục xuống bàn ngủ một giấc.
Nhưng tôi phải ráng nở căng con mắt ra để nghe anh giảng, sợ lỡ đâu mà gục cái là bị mắng ngay.
Và đúng như tôi nghĩ, trông anh lúc này khác hẳn mọi ngày.
Không còn nụ cười dịu dàng hay ánh mắt chiều chuộng nữa, thay vào đó là một vẻ nghiêm khắc đến đáng sợ.
Tôi chỉ cần ghi sai một con số thôi, anh đã chau mày, lớn giọng.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Cái này anh vừa giảng xong mà em quên rồi hả?
Tôi giật bắn người, vội vàng sửa lại, lí nhí đáp.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Em… em ghi lộn.
Anh chống tay lên bàn, hơi nghiêng người về phía tôi.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Lỡ tay mà ba lần rồi đó. Nếu không tập trung, em định chờ tới lúc thi rớt mới hối hận sao?
Những lúc như vậy tôi chỉ im lặng hoặc trả lời nhỏ thật nhỏ vì sợ.
Cái cách anh nghiêm nghị, mắt thì cứ dán chặt vào từng con số làm tôi chẳng dám hó hé.
Bình thường anh hiền lắm, đôi khi còn chiều chuộng tôi tới mức tôi muốn làm nũng gì cũng được.
Vậy mà bây giờ, anh như biến thành một người khác hẳn.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Làm lại bài số ba đi.
Anh đẩy cuốn tập lại gần tôi.
Tôi cúi gằm mặt xuống, tay cầm viết run run, viết từng con số một.
Cái cảm giác bị soi sát từng nét chữ khiến mồ hôi tôi túa ra, tim đập thình thịch như thể đang chuẩn bị thi chứ không phải chỉ làm một bài tập toán bình thường.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Ừm… lần này đúng rồi.
Bỗng nhiên có tiếng mấy đứa bạn tôi chạy ngang ngoài ngõ, la lớn át cả giọng anh đang giảng.
: Yến ơi, đi chơi không? Nhà bà Sáu có cây mận ngon lắm!
: Tụi tao có đem diều nữa nè!
Tôi giật mình, mắt sáng rỡ muốn buông ngay cây viết để chạy theo tụi nó.
Tôi xoay qua nhìn anh, môi vừa mấp máy định xin thì đã bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của anh.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Không đi đâu hết.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Bài tập còn chưa xong mà ham chơi.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Nhưng… chỉ một lát thôi mà…
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Một lát cũng không được. Em học chưa xong thì không đi đâu hết.
Tôi thở dài, ủ rũ quay ra cửa hét vọng.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Thôi tụi bây đi đi, tao không đi được đâu!
Đám bạn ồ lên đầy tiếc nuối, rồi nhanh chóng cười giỡn chạy đi, để lại tôi ngồi bên đóng sách và đóng bài tập.
Tôi hậm hực quay sang lườm anh, còn anh thì thản nhiên như chẳng có chuyện gì, cầm cây bút gõ nhẹ xuống trang giấy.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Nhanh làm tiếp đi. Còn nhiều lắm.
Tôi im lặng cúi mặt làm bài, không còn ngồi luyên thuyên như lúc nãy nữa.
Không khí trong nhà bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ còn tiếng gió nhẹ ngoài vườn thổi vào và tiếng lật giấy sột soạt.
Thỉnh thoảng, tôi lại lơ đãng mất tập trung, đưa đầu cây viết lên cắn, mắt nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ.
Anh gõ nhẹ xuống mặt bàn bằng đầu cây viết của mình.
Tôi giật mình, ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của anh.
Lê Thành Dương | #ngokienhuy_1988
Tập trung.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
Biết rồi…
Thế là tôi lại cúi xuống, cố gắng giải tiếp.
Nhưng chỉ một lát sau, đầu óc tôi lại trôi đi đâu đó, ngón tay vẽ mấy đường nguệch ngoạc lên mép giấy.
Lần này chưa kịp cắn bút, anh đã kịp đưa tay giữ lấy quyển tập, nghiêng đầu nhìn tôi đầy cảnh cáo.
Nguyễn Ngọc Bảo Yến | #bear_1991
*Đồ khó ưa...*
//Hậm hực bặm môi làm bài tiếp//
Solo fi5 kh ?
ê t viết mà t lụy luôn rồi nè
Download MangaToon APP on App Store and Google Play