Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Quế Thuỵ] Hận Mà Thương

chương 1

sân sau trường chiều nay lại náo loạn
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
dm, mày ngon thì nhìn thẳng vào mắt tao xem?
giọng Quế Nguyên gằn lên, tay xốc cổ áo một thằng học sinh khác, đôi mắt hung hăng như muốn nuốt sống người ta
:t… tôi đâu có…
thằng kia run rẩy, chưa kịp dứt câu thì một cú đấm như trời giáng đã nện thẳng vào mặt. Máu mũi tuôn ra, đám học sinh đứng xem hò hét ầm ĩ
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
không có mà còn láo hả?
Quế Nguyên quăng thằng kia xuống đất, giẫm chân lên ngực nó
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
cái trường này, ai dám ngứa mắt tao thì tao cho câm mồm hết
đám đông im re, chẳng đứa nào dám bước lên. Ai cũng biết Quế Nguyên là kẻ bất trị, từ học sinh đến thầy cô đều sợ, chạm vào chỉ chuốc phiền
ở phía xa, Hàm Thụy đứng ôm chặt quyển sách. Cậu không dám lại gần, chỉ nhìn thoáng qua rồi lặng lẽ quay đi. Tim cậu đập nhanh, không phải vì ngưỡng mộ, mà là vì sự đối lập quá rõ rệt: một bên là cậu – học sinh ngoan hiền; một bên là hắn – cơn bão dữ của trường
chiều muộn
sau giờ học, Hàm Thụy vội vàng chạy sang quán cơm nhỏ ở gần nhà ga
cậu thay đồng phục, khoác tạp dề, bắt đầu dọn dẹp, bưng bê. Tay chân mỏi nhừ nhưng cậu chẳng kêu ca. Chỉ có đôi lúc, ánh mắt xa xăm lại thoáng qua…
đêm xuống, công việc thứ hai mới thật sự bắt đầu. Hàm Thụy đến quán bar đông nghịt người, nơi ánh đèn chớp nháy và tiếng nhạc chát chúa vang dội
vừa bước vào, cậu đã khựng lại. Trên ghế sofa VIP, người con trai mặc áo sơ mi đen, một tay cầm ly rượu, một tay gác lên thành ghế, ánh mắt hờ hững lướt qua đám đông. Điếu thuốc cháy dở kẹp giữa hai ngón tay
Trương Quế Nguyên
ánh mắt hắn nhanh chóng dừng lại nơi Hàm Thụy. Khoé môi nhếch lên, nửa cười nửa khinh
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
ồ… học sinh gương mẫu mà cũng tới cái chỗ này à?
cậu mím môi, siết khay phục vụ trong tay:
Trương Hàm Thuỵ
Trương Hàm Thuỵ
tôi… đi làm thêm thôi
Quế Nguyên bật cười, giọng khàn pha chút mỉa mai:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
đi làm thêm? Ở bar á? Con ngoan trò giỏi mà rửa ly lau bàn cho bọn này à?
Hàm Thụy không đáp, chỉ cúi người đặt khay xuống bàn. Nhưng vừa quay đi, Nguyên đã vươn tay nắm chặt cổ tay cậu
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
đứng lại. Hôm nay mày phục vụ riêng cho tao. Thử xem cái thằng học sinh giỏi này ngoài việc làm bài tập còn biết làm gì nữa
cậu giật mình, cổ tay bị siết đến đỏ ửng. Cậu ngẩng lên, đôi mắt lấp lánh ánh sáng neon, đối diện thẳng với ánh nhìn dữ dằn của hắn
Trương Hàm Thuỵ
Trương Hàm Thuỵ
…nếu tôi không chịu thì sao?
hắn khẽ nhướng mày, áp sát lại gần, hơi thở phả ra mùi khói thuốc và rượu mạnh:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
thì tao sẽ cho cả cái bar này biết, thằng học sinh gương mẫu nhất trường hóa ra cũng chỉ là thằng hầu bàn rẻ tiền
cả hai nhìn nhau, căng thẳng đến mức tiếng nhạc xung quanh như biến mất
trong khoảnh khắc đó, cậu không hiểu tại sao… tim lại đập loạn nhịp

chương 2

Âm nhạc trong bar ngày càng dồn dập, ánh đèn đỏ xanh quét qua khuôn mặt căng thẳng của Hàm Thụy. Cậu vẫn bị Quế Nguyên giữ chặt cổ tay, lực siết mạnh đến mức như muốn nghiền nát
Trương Hàm Thuỵ
Trương Hàm Thuỵ
buông… tay ra
cậu nghiến răng, cố giằng ra
hắn nhếch môi, đôi mắt hằn tia thích thú:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
sao? Không chịu nổi à? Mới bắt đầu thôi mà
cậu hít một hơi sâu, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:
Trương Hàm Thuỵ
Trương Hàm Thuỵ
tôi chỉ tới làm thêm, kiếm tiền trả nợ cho bố. Cậu muốn cười chê gì thì cứ làm. Nhưng đừng làm phiền công việc của tôi
một thoáng, nụ cười trên môi hắn tắt đi. Hắn buông cổ tay cậu, nhưng không phải vì thương hại, mà là vì sự thẳng thắn kia khiến hắn bất ngờ
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
…gan đấy
hắn cười khẩy, vỗ tay hai cái
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
này, đem rượu mạnh ra đây, cho phục vụ mới thử sức
người pha chế đưa ra một chai rượu nặng mùi. Hắn đẩy nó về phía cậu
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
rót cho tao. Đổ một giọt thôi là coi như mày nợ tao một cú đấm
cậu cắn môi, tay run nhẹ, nhưng vẫn cẩn thận rót đầy ly. Rượu sóng sánh, ánh sáng phản chiếu khiến khoảnh khắc ấy lạ thường. Hắn ngả lưng ra ghế, ánh mắt nheo lại, quan sát từng cử chỉ của cậu
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
không tệ. Tay không run như tao tưởng
Hàm Thuỵ đặt chai xuống, gọn gàng:
Trương Hàm Thuỵ
Trương Hàm Thuỵ
…tôi làm xong rồi. Còn gì nữa không?
hắn chống cằm, nửa cười nửa thách thức:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
ngồi xuống. Uống cùng tao
Trương Hàm Thuỵ
Trương Hàm Thuỵ
tôi không được phép
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
tao bảo mày được. Hay mày muốn tao gọi cả đám bạn đứng kia lại, cho tụi nó biết thằng học sinh gương mẫu nhất trường đang hầu rượu trong bar?
cậu siết chặt nắm tay. Giữa ồn ào, cậu vẫn nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch. Cuối cùng, cậu ngồi xuống cạnh Nguyên, cầm ly lên. Hắn bật cười khẽ, giọng trầm khàn:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
đúng rồi. Ngoan thì đỡ đau
Hai người cụng ly. Rượu chảy xuống cổ họng, cay xè. Hàm Thuỵ nhăn mặt, nhưng không buông ly xuống. Hắn nhìn cảnh đó, ánh mắt thoáng qua sự hứng thú lẫn một chút gì khó gọi tên. Hắn chống tay lên vai cậu, ghé sát tai cậu, thì thầm:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
mày càng chống cự, tao càng muốn xem mày gục ngã thế nào
Hàm Thụy quay phắt lại, đối diện ánh nhìn ấy. Trong đôi mắt lạnh lùng, ngạo mạn kia, cậu lại thấy thấp thoáng một khoảng trống vô hình, như kẻ cô độc đang chờ ai đó bước vào
Cả hai im lặng. Tiếng nhạc, tiếng cười nói xung quanh như tan biến, chỉ còn lại hơi thở phả vào nhau, gay gắt nhưng cũng kì lạ đến nghẹt thở

chương 3

bàn VIP của Quế Nguyên lúc này đã tụ tập thêm vài gã bạn ăn chơi
tiếng cười ồn ào, khói thuốc mịt mù. Một tên trong đám nheo mắt nhìn Hàm Thụy, cười đểu:
:ơ, thằng này tao biết. Học sinh gương mẫu số một trường mình mà? Sao lại đi hầu rượu ở đây thế?
một tên khác cười khanh khách, vỗ mạnh lên vai cậu:
:này, ngoan thế thì rót rượu cho anh em đi. Biết cúi đầu chưa? Hay muốn bị dạy?
Hàm Thụy cắn chặt môi, tay siết khay khẽ run. Cậu cố giữ bình tĩnh, rót rượu từng ly. Nhưng một tên bất ngờ giơ chân đá mạnh vào chân bàn, rượu đổ tràn ra, vấy đầy áo cậu
:úi, xin lỗi nhé! Học sinh gương mẫu mà cũng vụng về ghê
hắn cười sặc sụa
đám còn lại phụ hoạ theo, tiếng cười chế nhạo vang dội
cậu nắm chặt tay, gương mặt đỏ bừng vì tức giận lẫn xấu hổ. Cậu chưa kịp nói gì thì một bàn tay bất ngờ giật mạnh khay rượu trên tay cậu, hất thẳng xuống sàn
choang!
tiếng ly vỡ vang lên, im bặt cả bàn. Quế Nguyên đứng dậy, đôi mắt lạnh băng, nhìn xoáy vào đám bạn
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
đứa nào vừa làm?
một tên nhún vai, cười nhạt:
:ơ kìa, tao đùa tí thôi, có gì đâu. Sao mày căng thế Nguyên?
hắn không nói nhiều. Hắn bước thẳng tới, nắm cổ áo thằng kia, đấm thẳng một cú vào mặt. Máu mũi phụt ra, tiếng hét vang lên
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
cái gì thuộc về tao, không ai được động vào. Hiểu chưa?
Quế Nguyên gằn từng chữ, ánh mắt đỏ rực
cả nhóm bạn hoảng hốt, lùi lại. Không ai dám thách thức thêm
Hàm Thụy sững người, tim đập loạn. Cậu không biết mình vừa trở thành cái gì trong câu nói đó của Quế Nguyên – một món đồ sở hữu, hay là thứ gì đó sâu hơn
Quế Nguyên thở dốc, quay sang nhìn Hàm Thụy. Hắn túm lấy cổ tay cậu, kéo ra khỏi quán bar giữa ánh mắt hiếu kỳ của bao người
trên vỉa hè đầy gió đêm, Quế Nguyên buông cậu ra, giọng vẫn còn hằn sự tức giận:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
mày ngu quá. Ở cái chỗ này, yếu đuối thì chỉ có bị xé xác
Hàm Thụy lùi lại một bước, cắn môi:
Trương Hàm Thuỵ
Trương Hàm Thuỵ
tôi… không cần cậu xen vào. Tôi tự lo được
Quế Nguyên cười khẩy, nhưng trong mắt thoáng chút chua chát:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
tự lo? Nhìn mày run rẩy thế kia mà bảo tự lo? Mày tưởng tử tế thì sống được ở cái xã hội này à?
Hàm Thụy im lặng. Gió đêm thổi tung mái tóc, đôi mắt cậu ánh lên sự kiên định
Trương Hàm Thuỵ
Trương Hàm Thuỵ
ít nhất tôi không muốn sống như cậu. Đánh nhau, chửi bới, sống trong men rượu và thuốc lá… Cậu có hạnh phúc thật không, Quế Nguyên?
câu hỏi ấy khiến hắn nghẹn lại trong thoáng chốc. Hắn quay đi, châm một điếu thuốc, khói trắng mờ che khuất nét mặt
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
…mày im đi
giọng hắn khàn hẳn
Hàm Thụy siết chặt tay. Cậu không hiểu sao, giữa giây phút ấy, trong sự hỗn loạn và bạo lực kia… trái tim lại run rẩy, không phải vì sợ hãi, mà vì một thứ cảm xúc khác đang trỗi dậy

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play