Huyết Ảnh Tương Dẫn[Hiên Nguyên]
Chương1
Năm 2003, kinh thành chìm trong một đêm máu và lửa.
Từ xa, cả phủ tướng quân như một ngọn đuốc khổng lồ.
Tiếng gỗ cháy răng rắc, tiếng mái ngói nổ tung xen lẫn tiếng gào thét xé nát màn đêm.
Tro bụi bay mù, gió thổi cuốn theo mùi khét của thịt cháy và máu tanh, khiến cả bầu trời như cũng nặng nề sụp xuống.
Trong đại sảnh, phụ thân của Trương Chân Nguyên, vẫn khoác giáp bạc, một tay cầm kiếm, một tay che chắn cho thê tử
Ông chém ngã từng kẻ áo đen tràn vào như sóng dữ, nhưng máu từ vết thương trên vai đã chảy ướt cả vạt áo.
Mẫu thân hắn, dù yếu ớt, vẫn cắn răng ôm đứa bé đỏ hỏn vào lòng, che chở bằng cả thân thể mảnh mai.
Tiếng binh khí chạm nhau loảng xoảng, tiếng hét phẫn nộ, tiếng rên xiết thoi thóp.
Bóng người áo đen ào ạt, lưỡi kiếm lạnh buốt chém xuống như muốn nghiền nát tất cả.
Cuối cùng, một nhát đao chí mạng xé gió lao đến
Phụ thân ngã xuống, máu phụt tung tóe, vấy đỏ cả nền đá.
Tiếng kêu thất thanh của mẫu thân vang lên, đôi mắt bà đỏ hoe, ôm chặt lấy đứa trẻ trong ngực, nhưng rồi cũng bị mũi kiếm lạnh lẽo xuyên thẳng qua lưng.
Máu nóng trào ra, đỏ rực cả tấm vải quấn lấy đứa bé.
Trong biển lửa bốc ngùn ngụt, tiếng khóc non nớt của đứa trẻ vang lên — nghẹn ngào, hoảng loạn, vô vọng.
Giữa khung cảnh ngập tràn chết chóc ấy, một thiếu niên xuất hiện.
Áo choàng đen phất lên trong gió, bước đi không chút nao núng giữa máu và tro tàn.
Hắn chỉ hơn đứa bé vài tuổi, nhưng ánh mắt lạnh lẽo đến tàn nhẫn, tựa như xuyên thấu tim gan, không hề vướng chút dao động nào trước cảnh thảm sát.
Thiếu niên cúi đầu, trong khoảnh khắc ấy ánh mắt hắn khắc sâu lấy hình bóng đứa trẻ đỏ hỏn đang khóc thét trong vũng máu của song thân
Một ánh nhìn vừa thờ ơ, vừa tàn độc, lại thấp thoáng tia gì đó không gọi tên được.
Hắn không cứu, cũng chẳng nán lại
Chỉ xoay người, rời đi, để lại sau lưng một sinh mạng nhỏ bé khóc đến khàn hơi, giữa biển lửa và máu, giữa xác chết và tro tàn.
Một đêm ấy, Trương Chân Nguyên mất đi tất cả.
Và ánh mắt lạnh như băng kia, khắc vào tâm mạch, trở thành vết hằn suốt cả cuộc đời.
Chiến trường vừa lắng xuống.
Khói thuốc súng, mùi máu tanh vẫn còn vương trên gió.
Xác quân địch ngổn ngang, từng dòng máu nhuộm đỏ đất hoang.
Một bóng dáng cưỡi ngựa chậm rãi tiến về phía kinh thành.
Áo choàng tướng quân phấp phới trong gió chiều, nhuộm máu loang lổ.
Đó chính là Trương Chân Nguyên.
Hai tay hắn vẫn còn dính máu, nhưng bàn tay ấy không run, không chút vướng bận.
Gương mặt vô cảm, ánh mắt trầm lặng tựa như không còn ánh sáng, chỉ còn hốc sâu vô tận.
Phía sau hắn, binh sĩ reo hò, khóc lóc gọi tên, tung hô công trạng.
Người người chạy theo sau ngựa, nước mắt lã chã vì vị tướng quân đã cứu lấy đất nước.
Nhưng Chân Nguyên không cười.
Hắn im lặng, chỉ giữ nguyên dáng ngồi thẳng lưng, chậm rãi thúc ngựa vào kinh thành.
Trước đại điện nguy nga, ánh vàng rực rỡ hắt xuống. Tiếng trống vang dội, cửa cung mở ra, văn võ bá quan đứng thành hàng dài.
Trương Chân Nguyên xuống ngựa, bước từng bước nặng nề nhưng vững chãi, đi thẳng vào điện.
Hắn quỳ xuống giữa đại điện, máu trên áo vẫn chưa khô, đầu cúi thấp, khí thế như một tảng núi lạnh lẽo ép xuống.
Trên ngai vàng, Hoàng Đế nhìn hắn bằng ánh mắt đầy ngưỡng vọng, giọng trầm mà vang:
Hoàng Đế
Khanh vì trẫm, vì bách tính, chém giết nơi sa trường, lập công lớn lao
Hoàng Đế
Trẫm ban thưởng khanh vàng bạc, đất đai, mỹ nhân… khanh muốn gì, chỉ cần mở miệng, trẫm liền phong!
Đại điện bỗng im phăng phắc. Bao nhiêu ánh mắt mong chờ hướng về tướng quân.
Trương Chân Nguyên chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt vẫn vô hồn, giọng khàn trầm vang lên
Trương Chân Nguyên
Thần… không cầu vinh hoa. Chỉ xin bệ hạ cho một tháng nghỉ ngơi.
Lời vừa dứt, một làn sóng xôn xao nổi lên. Quan lại trong triều nhìn nhau, ánh mắt hoang mang
Kẻ thì chau mày, kẻ thì khinh miệt, có người thì thầm
...
Thật vô lễ… chẳng khác nào xem thường long ân.
Hoàng Đế hơi nhướng mày, ánh mắt trở nên nặng nề. Giọng ngài cao vút, mang theo uy nghiêm
Hoàng Đế
Khanh biết, nếu việc này truyền ra ngoài, bách tính sẽ nghĩ gì?
Hoàng Đế
Các tướng sĩ hy sinh biết bao, khanh lại chỉ cầu một tháng nghỉ ngơi… Vậy trẫm còn thể diện nào đứng trước thiên hạ?!
Cả triều đình rúng động. Bao nhiêu ánh mắt đều dồn về Chân Nguyên
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt lạnh thấu tim gan nhìn thẳng lên long ngai. Giọng hắn trầm tĩnh, từng chữ như đè ép cả không gian
Trương Chân Nguyên
Bệ hạ, thần không cầu danh lợi.
Trương Chân Nguyên
Nhưng thần đã máu chảy cạn, tâm can mỏi mệt. Một tướng quân, nếu còn ở lại triều mà lòng nguội lạnh, chẳng khác nào con dao cùn, chẳng thể phục vụ giang sơn.
Trương Chân Nguyên
Thần chỉ xin một tháng nghỉ, để lấy lại sức, sau đó lại tận tâm vì nước.
Lời lẽ ấy, thẳng thắn, không hoa mỹ, nhưng không thể bác bỏ. Đại điện lặng im. Bao quan lại muốn lên tiếng cũng nghẹn họng, bởi từng câu từng chữ đều quá hợp lý.
Hoàng Đế nhìn hắn hồi lâu, ánh mắt nặng trĩu, cuối cùng thở dài, gật đầu
Hoàng Đế
Được… trẫm cho khanh một tháng nghỉ ngơi.
Chân Nguyên cúi đầu bái tạ, rồi chậm rãi lui xuống.
Đằng sau hắn, những tiếng thì thầm mỉa mai, ghen ghét vang lên
...
8:Hừ, không coi Hoàng Đế ra gì…
...
1:Được sủng ái quá lâu rồi, mới dám ngông cuồng như vậy.
...
10:Một tháng nghỉ ngơi, cũng bằng để chúng ta tranh công trong triều…
Những lời ấy nhỏ thôi, nhưng vừa đủ để hắn nghe thấy.
Trương Chân Nguyên không quay đầu, cũng không phản bác. Bước chân hắn vẫn vững vàng, từng bước ra khỏi cửa cung
Ngoài kia, ánh mặt trời sắp tắt, chiếu bóng hắn trải dài trên bậc thềm, cô độc đến cùng cực.
Chương2
Trương Chân Nguyên bước ra khỏi cửa cung, tiếng giày khẽ vang trên nền đá lạnh.
Phía sau là những tiếng thì thầm độc địa của đám quan lại, như dao nhọn đâm vào tai, nhưng hắn không ngoảnh đầu.
Ánh nắng cuối chiều trải dài, bóng hắn in đậm trên bậc thềm, kéo lê như mang theo cả gánh nặng của máu và tro tàn.
Gió nhẹ thổi qua, thổi tung vạt áo choàng loang máu, cũng thổi gợi lại ký ức mờ xa trong biển lửa năm nào.
Đột ngột, trước mắt hắn, hiện lên một đôi mắt
Đó không phải là mắt của địch nhân, cũng không phải mắt của phụ thân hay mẫu thân đang gục ngã.
Đôi mắt ấy lạnh lẽo như băng, vô tình như vực thẳm, nhìn thẳng vào hắn — khi hắn chỉ là một đứa trẻ đỏ hỏn khóc thét giữa đống xác người.
Đôi mắt của thiếu niên năm đó.
Ánh mắt ấy không dao động, không thương xót, cũng không khinh miệt.
Chỉ là một cái nhìn xuyên thấu, lạnh buốt như lưỡi dao, khắc sâu vào tim gan, hằn lại trong ký ức suốt hai mươi hai năm qua.
Khuôn mặt thiếu niên năm ấy mơ hồ, chỉ còn nhớ rõ hàng mày sắc như mực, nét mặt tĩnh lặng không chút biểu cảm.
Lửa đỏ phản chiếu trên gương mặt ấy, tạo nên một thứ đẹp đến tàn nhẫn, tựa như thần ma giáng thế, dửng dưng trước sinh tử của thiên hạ.
Trương Chân Nguyên siết chặt bàn tay trong tay áo, móng tay bấm vào da thịt đến bật máu.
Hắn hít một hơi thật sâu, nhưng trong lòng lại vang lên một câu hỏi lặp đi lặp lại từ năm xưa đến nay
Trương Chân Nguyên
“Đôi mắt đó… rốt cuộc là hận thù, hay là định mệnh?”
Bao nhiêu năm chém giết, máu tanh thấm đẫm, hắn chưa từng quên.
Mỗi khi nhắm mắt, trong cơn mơ vẫn còn thấy ánh nhìn lạnh lẽo ấy. Một ánh nhìn không rõ là ác mộng, hay là lời nguyền.
Hắn khẽ cúi đầu, bước xuống bậc thềm, để lại phía sau cung điện nguy nga và những tiếng cười nhạo rẻ tiền.
Nhưng trong lòng hắn, đôi mắt năm xưa vẫn còn in hằn, sâu đến mức không sao xóa nhòa được.
Đêm hôm đó, phủ tướng quân chìm trong tĩnh lặng.
Ánh trăng gầy gò vắt ngang bầu trời, soi bóng xuống sân phủ loang lổ vệt máu chưa kịp rửa sạch từ ngày trở về.
Trong căn phòng rộng lớn, Trương Chân Nguyên ngồi một mình.
Áo giáp đã được tháo bỏ, thay vào đó là y phục trắng đơn giản, nhưng vẫn loang đỏ những vệt máu khô.
Hắn ngồi trước chiếc gương đồng, ánh nến hắt bóng gương mặt mệt mỏi, đôi mắt sâu hoắm như vực thẳm.
Khoảnh khắc ấy, một lần nữa… hình ảnh từ quá khứ ùa về.
Biển lửa. Tiếng khóc trẻ thơ. Máu loang dưới chân. Và… đôi mắt ấy.
Đôi mắt lạnh lẽo của thiếu niên năm xưa, nhìn xuống hắn — khi hắn còn là một đứa trẻ sơ sinh.
Đôi mắt không chứa bất kỳ cảm xúc nào, không thương xót, không giận dữ, không bi ai… chỉ lạnh lùng, hờ hững, như nhìn một con mồi, hay một bí mật hắn không thể nào chạm tới.
Trương Chân Nguyên bất giác rùng mình.
Ngón tay run nhẹ, khẽ chạm vào mặt gương, như muốn chạm vào ánh mắt đó.
Nhưng chỉ thấy trong gương, đôi mắt của chính hắn giờ đây cũng vô hồn, sắc lạnh chẳng khác gì năm xưa.
Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, rồi khẽ thì thầm, như đối thoại cùng bóng tối
Trương Chân Nguyên
Ngươi là ai?
Tiếng nến cháy lép bép đáp lại, kéo dài khoảng lặng chết chóc.
Trương Chân Nguyên
Rốt cuộc ngươi là ai…? Tại sao khi phụ thân, mẫu thân ta gục ngã… ngươi lại chỉ đứng đó nhìn? Ngươi là người qua đường, hay chính là kẻ giết họ?
Đôi mắt hắn mở ra lần nữa, ánh nhìn căm phẫn đan xen mơ hồ, soi rọi bóng mình trong gương.
Trương Chân Nguyên
Ta nên hận ngươi, hay nên tìm ngươi để đòi một lời đáp?
Lời nói vừa dứt, trong lồng ngực hắn nhói lên một cảm giác lạ lùng.
Vừa phẫn nộ, vừa khát khao. Vừa muốn giết chết đôi mắt ấy, lại vừa muốn tìm kiếm nó bằng mọi giá.
Gió đêm len vào khe cửa, hất tung ngọn nến. Ánh sáng chập chờn, soi bóng hắn run rẩy, bàn tay siết chặt đến bật máu.
Trong đêm, chỉ còn tiếng hắn lẩm bẩm vang vọng
Trương Chân Nguyên
Thiếu niên năm đó… rốt cuộc ngươi là ai?
Khác hẳn sự nhộn nhịp thường ngày của kinh thành, đường lớn vốn tấp nập nay bỗng nhiên vắng lặng đến đáng sợ.
Người dân hai bên vội vã dạt vào trong ngõ nhỏ, cúi rạp người, không dám nhìn, không dám thở mạnh.
Tiếng bánh xe, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, nặng nề đè ép cả không khí.
Bên lề đường, một thi thể còn đang nằm đó, máu loang đỏ nền đá.
Người này vốn chỉ vô tình ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhưng cái giá phải trả là mạng sống.
Không ai dám tiến lên thu dọn, bởi tất cả đều biết — chỉ cần động vào, sẽ chết chung.
Trương Chân Nguyên bước đi giữa con đường ấy, áo choàng khẽ phất. Hắn hơi ngẩng đầu, nhìn về đoàn người đang tiến tới.
Một hàng dài những kẻ áo đen, thân hình cao lớn, mũ trùm che nửa gương mặt, mỗi bước đi như mang theo sát khí ngập trời.
Khí thế áp đảo, không sợ trời, chẳng sợ đất. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng thấy rõ: đây là những kẻ máu lạnh, giết người không chớp mắt.
Nhưng… người dẫn đầu, ngồi trên lưng ngựa đen tuyền, lại hoàn toàn khác biệt.
Người ấy không cần vung đao, cũng không cần nói một lời.
Chỉ một ánh mắt lạnh lùng lia qua, đã khiến cả con đường đông nghịt im lặng đến chết chóc.
Vai rộng, dáng ngồi thẳng tắp, như một ngọn núi đen sừng sững giữa trời đất.
Áo choàng phất nhẹ trong gió, khí tức từ hắn toát ra như bóng ma ngự trị khắp bốn phương.
Người thừa kế Môn phái Ám Hà — môn phái ám sát tà đạo, nổi danh với độc dược chí mạng và thủ đoạn giết người nhanh gọn, gọn đến mức không ngoáy dao.
Cái tên ấy, trong giang hồ được nhắc đến bằng hai chữ duy nhất: “Giết chóc.”
Mọi nơi Tống Á Hiên đi qua, đều chỉ còn lại máu và tử thi.
Trương Chân Nguyên khẽ liếc qua.
Một cái nhìn thoáng, chỉ như gió lướt. Hắn vốn không để tâm, chẳng có hứng thú với đám người máu lạnh này. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tim hắn bỗng chợt khựng lại.
Lạnh băng. Vô tình. Sâu thẳm tựa vực thẳm.
Trong một thoáng, ký ức của hai mươi hai năm trước trỗi dậy. Biển lửa. Tiếng khóc non nớt. Và thiếu niên ấy… Ánh mắt ấy.
Dù chỉ là một cái liếc qua giữa phố đông, nhưng Chân Nguyên biết, đôi mắt đó — chính là đôi mắt năm xưa đã nhìn hắn giữa biển máu.
Hắn đứng khựng lại, bàn tay dưới ống tay áo khẽ run, siết chặt đến bật máu. Hơi thở như nghẹn lại trong lồng ngực.
Trương Chân Nguyên
“Là ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai? Bạn hay thù? Ân nhân, hay kẻ đã giết cha mẹ ta?”
Đoàn ngựa đi xa dần, sát khí để lại phía sau vẫn chưa tan. Chỉ còn hắn đứng lặng giữa đường, trong lòng dậy sóng mà ngoài mặt vẫn trầm tĩnh.
Chương3
Khi Chân Nguyên đang đứng trước cổng phủ, chuẩn bị bước vào, một bóng người nhanh nhẹn lướt tới.
Tiếng thì thầm khẩn trương vang lên.
Chân Nguyên vẫn thản nhiên, ánh mắt xa xăm, như đang lướt qua một ký ức vừa chợt hiện về. Tiếng vó ngựa, tiếng gió, và… ánh mắt năm xưa lại lóe lên trong trí nhớ.
Người đến là Văn Khang, thị vệ thân cận theo sát cậu từ lâu, mắt sáng lên khi thấy thần thái chủ nhân vẫn bình thản
Vân Khang
Nghe nói sáng nay trên đường… đại nhân đã trông thấy cung chủ Ám Hà, người thừa kế môn phái giang hồ, thích dùng độc dược cực mạnh, tiền tâm khắp giang hồ… không ai dám lén tới gần!
Chân Nguyên khẽ nhíu mày, mắt chợt sáng, toàn thân hơi căng lên.
Hắn quay người, nhìn thẳng vào Văn Khang, giọng trầm nhưng sắc bén
Trương Chân Nguyên
Nói cho ta biết… tung tích của hắn? Tên, nơi đi tới… tất cả.
Văn Khang hơi lùi lại một bước, hơi sửng sốt trước thái độ bất ngờ của chủ nhân, nhưng vẫn nhanh chóng đáp
Văn Khang hạ mình đứng trước Chân Nguyên, giọng trầm, vừa kể vừa cẩn trọng, như sợ thốt sai
Vân Khang
Đại nhân, cung chủ Ám Hà… người thừa kế môn phái giang hồ, theo lời tâu, có ánh mắt… lạnh lẽo đến mức không ai dám đối diện quá lâu.
Vân Khang
Khi hắn nhìn, giống như xuyên thấu tim gan, như muốn soi thấu cả bí mật, cả lỗi lầm… Ai dám cãi lại, hay phản kháng, chỉ cần nhìn trúng ánh mắt ấy một lần, liền rùng mình đến tê dại.
Chân Nguyên hơi nghiêng đầu, mắt chợt sáng lên, nhưng vẫn giữ trầm mặc. Văn Khang tiếp
Vân Khang
Người này… mỗi khi di chuyển đều đi với bọn môn hạ áo đen cao lớn, đội mũ đen.
Vân Khang
Nhưng bản thân hắn… không cần dùng vũ khí quá nhiều, chỉ thoáng qua một cái liếc là đủ khiến đối phương sợ hãi.
Vân Khang
Những nơi hắn đi qua, đều là “giết chóc”. Không một kẻ sống sót để lại lời kể, chỉ còn lại máu và xác.
Hắn thích dùng độc dược… cực mạnh, cực tinh vi, giết người gọn gàng, không để lại dấu vết. Trong giang hồ, không ai dám lén tới gần hay hó hé một lời — nếu thử, hậu quả là mạng sống ngay lập tức.
Vân Khang
Đôi khi, đại nhân…
Văn Khang hạ giọng, lộ vẻ thán phục xen chút khiếp sợ
Vân Khang
Chỉ cần hắn ngồi trên ngựa, ánh mắt thoáng nhìn qua, bọn người đi theo cũng rùng mình.
Vân Khang
Khi hắn nghiêng vai, phất áo, dáng đi như núi sừng sững, tất cả khí chất đều khiến người ta biết: hắn là kẻ không thể xem thường.
Chân Nguyên lặng im, cảm giác tim hơi nhói. Hắn nhớ lại… ánh mắt năm xưa giữa biển lửa. Một ánh mắt lạnh băng, vô tình nhưng lại khắc sâu vào tim gan.
Trương Chân Nguyên
— Ánh mắt ấy… — Hắn thầm nghĩ — rốt cuộc là hận hay là thù? Hay là… định mệnh?
Văn Khang cúi đầu, nhỏ giọng tiếp
Vân Khang
Đại nhân, người thừa kế Ám Hà, sở thích của hắn là giết người không ngoáy dao kiếm, dùng độc dược…
Vân Khang
Và luôn đi trước bọn môn hạ, nhìn qua thôi cũng đủ khiến bọn chúng khiếp đảm. Nghe nói, mọi nơi hắn đi qua… đều là chết chóc.
Chân Nguyên chậm rãi siết chặt tay, mắt nhìn xa xăm về hướng mà sáng nay hắn thoáng thấy Tống Á Hiên.
Hồi ức biển lửa, ánh mắt năm xưa, và giọng kể của Văn Khang, hòa làm một, dấy lên trong lòng hắn một cảm giác vừa tò mò, vừa rùng mình
Trương Chân Nguyên
“Ngươi… rốt cuộc là ai? Người ấy… hay là kẻ năm xưa?”
Hắn hít một hơi thật sâu, mắt vẫn sáng lên một tia lạnh lùng nhưng trầm tĩnh, quyết định rằng… sẽ tìm ra tất cả, dù là hận hay là thù, dù là bí mật hay định mệnh.
Đêm phủ xuống, tĩnh lặng và nặng nề.
Trương Chân Nguyên nằm trên giường, áo choàng máu khô phủ một bên vai, mắt mở trừng trừng, không thể nào nhắm.
Trái tim hắn đập dồn dập, từng nhịp như tiếng trống chiến trường, nhưng không phải vì mệt mỏi, mà vì… những hình ảnh, những lời nói vẫn xoáy sâu trong tâm trí.
Trong đầu hắn, vang vọng giọng Văn Khang
“Đại nhân, cung chủ Ám Hà… ánh mắt… lạnh lẽo đến mức không ai dám đối diện quá lâu… Ai dám cãi lại, chỉ cần nhìn trúng một lần, liền rùng mình…”
“Người này… thích dùng độc dược cực mạnh… giết người gọn gàng, không dấu vết. Mọi nơi hắn đi qua… đều là chết chóc.”
“Chỉ cần một cái liếc, bọn môn hạ cũng phải khiếp sợ… dáng đi như núi sừng sững, ánh mắt như vực thẳm…”
Từng câu từng chữ như dao bén, cắt sâu vào tâm can hắn. Hắn nhắm mắt lại, nhưng hình ảnh đó không tan đi.
Ánh mắt ấy — lạnh lẽo, sắc bén, vô tình nhưng lại khắc sâu vào tim gan — cứ hiện ra trước mặt hắn. Như đang nhìn thẳng vào nội tâm hắn, thấu suốt từng nỗi đau, từng ký ức, từng khoảng trống mà biển lửa năm xưa đã để lại.
Chân Nguyên xoay người trên giường, tay siết chặt gối, răng nghiến, nhưng cũng không sao ngăn được nhịp tim rộn rã. Hắn tự hỏi
Trương Chân Nguyên
“Ngươi… là gì? Là hận hay là thù? Hay là… định mệnh của ta?”
Những ký ức chập chờn: ánh mắt năm xưa giữa biển lửa, dáng thiếu niên đứng lạnh lùng, cùng lời kể của Văn Khang về “giết chóc, độc dược, vô tình”… tất cả hòa lẫn, khiến hắn không thể phân biệt giữa mộng và thực.
Hắn lật người, nhìn lên trần nhà tối, hít thật sâu, nhưng vẫn cảm giác một cái gì đó lạnh buốt, như lưỡi dao chạm vào tâm can.
Cả đêm dài… Chân Nguyên không ngủ.
Chỉ còn lại đôi mắt đó, cùng lời Văn Khang vang vọng trong đầu, nhắc nhở hắn: “Ngươi chưa biết, và sẽ phải biết…”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play