Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Lichaeng] Thương Hại _ P2

Mở đầu.

Họ yêu nhau trong lặng lẽ, ở tuổi thanh xuân ngọt ngào nhưng cũng đầy rào cản. Lisa – cô gái luôn yêu hết mình, dám trao cả trái tim cho Chaeyoung. Chaeyoung – nàng vừa yêu vừa sợ, vừa khao khát vừa run rẩy trước định kiến và áp lực gia đình. Khi tình yêu chưa kịp nở rộ, sự phản đối khốc liệt từ người cha đã ập đến. Chaeyoung bị thao túng rằng đó chỉ là “xúc động nhất thời”, rằng người thực sự bên cạnh nàng phải là Minho. Nàng dần lung lay, để Lisa một mình chống chọi với tổn thương. Một cái nắm tay nơi công viên. Một nụ hôn bất ngờ trước mặt bạn bè. Một cuộc chia tay dưới cơn mưa tầm tã. Và cuối cùng, là chuyến bay mang Lisa rời xa tất cả… trong tuyệt vọng vì người mình yêu không đến tiễn biệt. Thế nhưng, Chaeyoung đã khóc đến nghẹn lặng sau cánh cửa bị khóa. Nàng không đến sân bay, không phải vì quên lời hứa, mà vì bị giam hãm trong sự kiểm soát của gia đình. Một người chọn ra đi. Một người buộc ở lại. Giữa khoảng cách ấy, chỉ còn lại những kỷ niệm và một lời hứa mỏng manh: “Nếu có ngày gặp lại, liệu chúng ta còn dám nắm tay nhau?”
_______
"Một người ra đi trong tuyệt vọng một người ở lại trong xiềng xích."
___&&___
...
.
Ba tháng trôi qua Ở một đất nước xa lạ nọ, mùa đông đến sớm hơn cô nghĩ..
Lisa ngồi trong căn phòng, khung cửa kình phủ mờ hơi lạnh. Ngoài kia, tuyết rơi trắng xoá, còn trong lòng cô.. từng ngày vẫn nặng trĩu.
...
Mẹ đi làm cả ngày, cô thì vùi đầu vào những buổi học nhiếp ảnh. Lịch trình kín mít nhưng chẳng thể lấp đầy khoảng trống trong tim.
Ký ức ở sân bay cứ trở đi trở lại.. Cô tự nhủ:
Lalisa - cô
Lalisa - cô
"Đừng nghĩ nữa...quên đi"
Thế nhưng, trái tim lại chẳng nghe theo lý trí..
...
Buổi chiều muộn, tuyết vừa ngừng rơi, đường phố vẫn loáng nước.
Lisa lang thang trên con đường ven công viên, tay kẹp máy ảnh mà chẳng buồn giơ lên. Cảnh đẹp trải dài trước mắt, nhưng cô chỉ thấy trống rỗng.
Tay cứ lướt xem lại tấm ảnh vào mùa đông năm ngoái...trái tim lại đau âm ỉ.
NovelToon
Hình minh họa
...
Bỗng một giọng nữ vang lên sau lưng, đầy bực dọc:
NV bí ẩn - quần chúng - trợ lý
NV bí ẩn - quần chúng - trợ lý
Này bà chị kia!!
NV bí ẩn - quần chúng - trợ lý
NV bí ẩn - quần chúng - trợ lý
Bà chị vừa làm hỏng bức ảnh của tôi rồi biết không?
Cô khựng lại. Quay sang, thấy một cô gái tóc dài nhuộm sáng, đang chống hông, tay cầm máy ảnh to. Đôi mắt tròn xoe tràn đầy tức giận nhưng lại long lanh..
Lalisa - cô
Lalisa - cô
*nhíu mày*
Lalisa - cô
Lalisa - cô
Tôi đi ngang thôi...
Cô gái hừ một tiếng, bước lại gần, giơ màn hình máy ảnh cho Lisa xem. Quả nhiên, khung hình đẹp đến nghẹt thở - lại xuất hiện bóng lưng Lisa.
Somi
Somi
Thấy chưa? Bức ảnh hoàn hảo của tôi bị chị phá rồi!!
Somi
Somi
Người ta bảo không được đứng trước máy ảnh của nghệ sĩ, chị không biết à?
Somi
Somi
*giọng pha chút điệu bộ kiêu kỳ*
Lalisa - cô
Lalisa - cô
*hơi buồn cười, đáp nhạt*
Lalisa - cô
Lalisa - cô
Xin lỗi
Somi
Somi
Ơ...hết rồi à?!
Somi
Somi
*trố mắt, vẻ mặt như bị xúc phạm*
Somi
Somi
Xin lỗi phải chân thành, ít nhất phải chịu trách nhiệm chứ..
Somi
Somi
Chị tên gì?
Lalisa - cô
Lalisa - cô
...
Lalisa - cô
Lalisa - cô
Lisa
Somi
Somi
Somi
Somi
Tôi là Somi
Somi
Somi
Từ giờ chị nợ tôi một bức ảnh hoàn hảo
Lalisa - cô
Lalisa - cô
...
Somi
Somi
*nhìn kỹ*
Somi
Somi
Chị người Hàn à?
Lalisa - cô
Lalisa - cô
*khẽ gật*
Somi
Somi
Thấy tôi hay chưa *tự tung hô*
Somi
Somi
Tôi đây là người gốc Hàn đó
Lalisa - cô
Lalisa - cô
Ừm *hơi ngạc nhiên rồi cũng quay đi*
Somi
Somi
*kéo cô lại*
Somi
Somi
Sao chị nhạt nhẽo thế?
Cô định bỏ đi sau màn làm phiền ban nãy, nhưng Somi cứ lẽo đẽo theo sau, vừa cầm máy ảnh, vừa luyên thuyên.
Somi
Somi
Này chị tưởng chị im lặng thì tôi bỏ qua à?
Somi
Somi
Tôi còn chưa nói hết đấy
Somi
Somi
Mẹ tôi người Thụy Điển, bố thì Hàn Quốc
Somi
Somi
Tôi chuyển qua đây sống năm 8 tuổi
Somi
Somi
Thế nên tôi biết cả hai thứ tiếng đó *vẻ mặt tự hào*
Somi
Somi
Nhưng tiếng Hàn...chưa trôi chảy lắm thôi!
Lalisa - cô
Lalisa - cô
Thì liên quan gì đến tôi? *nhún vai*
Somi
Somi
Liên quan chứ!!
Somi
Somi
Chị giúp tôi trau dồi đi
Lalisa - cô
Lalisa - cô
Why? *cười nhạt*
Somi
Somi
Hiếm lắm mới gặp người cùng quê..
Somi
Somi
Coi như nhiệm vụ của chị là giúp tôi giỏi tiếng Hàn. Deal?
Lalisa - cô
Lalisa - cô
*thở dài,định lờ đi*
Somi
Somi
Nếu không đồng ý, tôi sẽ cứ đi theo chị *mắt ranh mãnh*
Lisa nhìn cô gái trước mặt: tóc vàng hơi rối, nói chuyện nửa Hàn nửa ngoại quốc, đôi môi cong kiêu ngạo nhưng ánh mắt thì hồn nhiên đến lạ.
Lalisa - cô
Lalisa - cô
Ngang ngược *khẽ nói*
Somi
Somi
Tôi biết chứ *giọng hớn hở*
Somi
Somi
Đó chính là điểm dễ thương của tôi mà
Somi
Somi
Đi tìm một quán ngồi nói chuyện cho hiểu nhau đi *kéo tay cô đi*
Lalisa - cô
Lalisa - cô
??
...
Tại quán
Cô đang rất mệt mỏi vì bị người con gái này tra tấn lỗ tai quá nhiều. Đã vậy lúc bắn tiếng Anh, lúc bắn tiếng Hàn nữa chứ..
Somi
Somi
Mà còn nữa...
Somi
Somi
Năm sau, tôi cũng sẽ vào trường chị đang học đó
Somi
Somi
Chúng ta giống nhau nhiều hơn chị tưởng đấy *cười*
Lalisa - cô
Lalisa - cô
*thoáng khựng lại*
Trong khoảnh khắc, câu "chúng ta giống nhau" vang vọng trong đầu khiến cô chợt nhớ đến một người.
...
Thời gian trôi đi, Lisa và Somi dần thân thiết hơn.
Cách cô bé cười luôn kéo mình ra khỏi những khoảnh khắc trầm lặng. Cô thấy mình cũng bắt đầu mềm lòng với cô bé, không còn cáu gắt như trước. Cô bắt đầu chăm chú sửa từng câu chứ khi cô bé phát âm sai..
Lalisa - cô
Lalisa - cô
"Có lẽ, ở một đất nước xa lạ này, có một đứa em gái cứ bám riết lấy mình...cũng không tệ"
...
Thế nhưng, đôi lúc trong khoảng lặng, khi ánh nắng xiên qua từng tán cây, hắt lên mái tóc vàng óng của Somi, tim Lisa chợt nhói lên.
Mái tóc ấy - sao mà giống Chaeyoung đến thế.
...
Hôm ấy, Lisa cùng Somi ra bờ sông để tập chụp ảnh hoàng hôn. Cả hai ngồi trên bãi cỏ, gió mang theo mùi cỏ non lẫn hơi nước.
Somi hăng hái đưa máy ảnh lên, gương mặt ngẩng cao, nụ cười hồn nhiên.
Trong khoảnh khắc ấy ánh nắng vàng cuối ngày đổ xuống, mái tóc vàng của Somi bừng sáng...Cô đang đứng chỉnh góc máy, bỗng chết lặng.
Lalisa - cô
Lalisa - cô
*tim thắt lại*
Lalisa - cô
Lalisa - cô
"Như thể Chaeyoung đang ngồi ngay đó, ngay trước mặt mình"
Lalisa - cô
Lalisa - cô
*hơi thở nghẹn ứ*
Somi
Somi
*quay sang, vẫy tay*
Somi
Somi
Chị chụp cho em một tấm đi *cười tươi*
Giọng nói trẻ trung, hồn nhiên kéo cô về thực tại. Không phải Chaeyoung..
Lalisa - cô
Lalisa - cô
Ừ...đứng yên đấy *cắn môi, giọng dịu*
Bức ảnh chụp rất đẹp, nhưng Lisa không dám nhìn lâu..
Chính sự mâu thuẫn ấy, khiến cô càng quan tâm Somi hơn, càng muốn bảo vệ cô bé hồn nhiên kia - như một cách bù đắp cho những gì bản thân không thể giữ.
....
Lần đầu tiên sau mấy tháng, Lisa thấy trái tim khẽ rung một nhịp lạ. Không phải vì tình cảm, mà giống như...một làn gió mới vừa thổi vào cuộc sống vốn u ám của cô..
Cô bắt đầu thay đổi. Cắt tóc ngắn hơn. Tham gia nhiều buổi triển lãm mẹ giới thiệu hơn... Trong mắt người khác, cô dần mạnh mẽ, dần trưởng thành - một sinh viên tài năng với phong cách lạnh lùng..
Chỉ có mỗi đêm, cô mới mặc cho trái tim yếu đuối...
______
Còn bên kia Seoul, Chaeyoung cũng sống nửa đời mình trong bóng tối.
Cả hai - một người cố quên, một người cố chờ!!
...
Xin chào mọi người nha
Ủng hộ Like comment với ạ😖
Thương Hại _ P2
.

Chap 1.

_______
...
Tua
2 năm sau
Thấm thoát, các nàng đã bước sang năm cuối đại học, còn Jisoo thì đã là năm 3. Bận rộn với luận văn, những dự án tốt nghiệp, và những buổi thực tập. Sự chín chắn hiện lên trên dáng vẻ, người ta nhìn thấy một Chaeyoung dịu dàng, trưởng thành, đáng tin cậy.
Mọi người thỉnh thoảng vẫn lo lắng cho nàng. Họ biết Chaeyoung đã trưởng thành, nhưng cái giá phải trả là sự u buồn, là ánh mắt đôi khi vô hồn.
Hai năm...đủ dài để một người thay đổi, nhưng chưa đủ để một tình yêu bị xoá sạch.
...
Một buổi chiều gần cuối năm, khi nàng vừa kết thúc giờ học ở trường, Jennie bất ngờ chạy tới với vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy:
Kim Jennie - em
Kim Jennie - em
Có một triển lãm nhiếp ảnh quốc tế mở ở Seoul tuần này..
Kim Jennie - em
Kim Jennie - em
Jisoo muốn chúng ta cùng đi, coi như xả stress sau kỳ thi
Kim Jennie - em
Kim Jennie - em
Đi nhé Chaeng *long lanh*
Chaeyoung vốn dĩ không hứng thú, nhưng Jennie cứ nài nỉ nên nàng đồng ý.
...
Triển lãm ảnh được tổ chức trong một toà nhà kính lớn ngay trung tâm thành phố, bên ngoài treo băng-rôn: "Hành trình Ánh Sáng - Triển lãm ảnh quốc tế chào Xuân".
Nàng đi cùng Jisoo, Jennie. Ban đầu chỉ đi cho vui, cho có kỷ niệm cuối cùng của năm cuối đại học..
Nhưng khi bước vào, những bức ảnh khổ lớn treo dọc hành lang, khiến nàng lặng người. Có những cảnh tết Châu Á nhộn nhịp, có những góc Âu Mỹ tĩnh lặng.. Rồi bất giác, nàng dừng lại trước một ảnh.
Đó là cảnh đêm giao thừa ở một thành phố Châu Âu...Nhưng điều khiến nàng nghẹn ngào không phải khung ảnh. Ánh mắt nàng run run hạ xuống góc bức ảnh. Chỉ hai kí tự nhỏ: "L.M"
Park Chaeyoung - nàng
Park Chaeyoung - nàng
*tim đập loạn*
Jisoo đi tới sau lưng, khẽ đặt lên vai nàng:
Kim Jisoo - chị
Kim Jisoo - chị
Chaeyoung unnie...đó là bộ ảnh mới nhất được gửi về từ châu Âu
Kim Jisoo - chị
Kim Jisoo - chị
Nghe nói tác giả sẽ tham gia trong suốt kỳ nghỉ Tết..
Park Chaeyoung - nàng
Park Chaeyoung - nàng
*tay nắm chặt*
Kim Jennie - em
Kim Jennie - em
*bước lại, ánh mắt sâu xa*
Kim Jennie - em
Kim Jennie - em
Cậu biết người đó là ai...đúng không?
Nàng không trả lời, chỉ siết chặt tay, khoé mắt cay xè.
Trong khoảnh khắc ấy, Chaeyoung hiểu - dù đã cố gắng chôn vùi bao năm, chỉ một dấu hiệu nhỏ thôi, tất cả cảm xúc lại ùa về..!
...
Tua
Tối hôm đó, nàng trở về KTX, tâm trạng vẫn chưa thoát khỏi dư chấn khi nhìn thấy "L.M".
Nhưng khi mở điện thoại, nàng lại thấy hàng loạt tin nhắn nhỡ...từ ba mẹ:
- Chaeyoung của mẹ, Tết này con về nhà chứ? - Lâu rồi, con ít về nhà.. - Năm cuối rồi, đừng mãi lửng lơ! - Tết này, con và Minho về thăm nhà với ba đi!
Nàng đọc mà tim như thắt lại. Ngón tay dừng trên màn hình, nhưng rốt cuộc...nàng không trả lời một chữ.
...
Hôm nọ, khi thấy nàng uể oải trở về KTX, Minho đã ngồi chờ sẵn ở quán cà phê quen cạnh trường.
Vừa thấy nàng, anh mỉm cười, dịu dàng:
Minho - anh
Minho - anh
Em lại trốn suy nghĩ nữa đúng không... Chaeyoungie?
Park Chaeyoung - nàng
Park Chaeyoung - nàng
*ngạc nhiên, hơi cúi mặt*
Park Chaeyoung - nàng
Park Chaeyoung - nàng
Em... không có
Sau hai năm, anh đã chính thức trở thành tiến sĩ chuyên ngành Tâm lý học...từng bước khẳng định mình trong giới học thuật.
Bận rộn với công trình nghiên cứu, hội thảo, nhưng mỗi khi nghe tin Chaeyoung có chuyện, anh vẫn dành thời gian đến bên..
Minho - anh
Minho - anh
Anh chuyên tâm lý đấy nhé *khẽ bật cười*
Minho - anh
Minho - anh
Cái cách em tránh né...nói cho anh biết em đang chịu áp lực thế nào..
Park Chaeyoung - nàng
Park Chaeyoung - nàng
*nhìn anh giây lát*
Park Chaeyoung - nàng
Park Chaeyoung - nàng
*thì thầm*
Park Chaeyoung - nàng
Park Chaeyoung - nàng
Ba vẫn...vẫn chưa từ bỏ
Park Chaeyoung - nàng
Park Chaeyoung - nàng
Ông ấy cứ nhắc anh suốt
Minho - anh
Minho - anh
Anh là anh trai của em...chỉ vậy thôi *chậm rãi nói*
Minho - anh
Minho - anh
Anh sẽ không bao giờ để em bị kẹt giữa những ràng buộc do người khác áp đặt
Minho - anh
Minho - anh
Ba em cần thời gian...
Minho - anh
Minho - anh
Trước hết, em phải tin vào chính mình
Park Chaeyoung - nàng
Park Chaeyoung - nàng
*ngước lên*
Có lẽ chưa bao giờ nàng cảm thấy mình biết ơn Minho đến vậy.
...
Tua
Kỳ thi vừa kết thúc, Jennie hăng hái lên tiếng, kéo tay nàng:
Kim Jennie - em
Kim Jennie - em
Đi xoã thôi Chaeyoung
Kim Jennie - em
Kim Jennie - em
Mai mốt Tết ai cũng về quê không đi bây giờ thì chừng nào nữa?
Kim Jisoo - chị
Kim Jisoo - chị
Đúng đó, lâu rồi cả nhóm chưa có dịp đi chơi *phụ hoạ*
Park Chaeyoung - nàng
Park Chaeyoung - nàng
*mỉm cười*
Park Chaeyoung - nàng
Park Chaeyoung - nàng
Mọi người cứ đi đi...
Park Chaeyoung - nàng
Park Chaeyoung - nàng
*khéo léo lắc đầu*
Park Chaeyoung - nàng
Park Chaeyoung - nàng
Mình hơi mệt...chắc về nghỉ
Jennie liếc nhìn, gương mặt thoáng chùn xuống. Jisoo cũng im lặng một chút rồi gật đầu. Hai năm qua, họ đã quá quen với việc Chaeyoung hay tìm cớ từ chối những buổi vui chơi thế này.
Vì hai người đều biết, nhóm ta vắng bóng đi một người..
...
Kim Jennie - em
Kim Jennie - em
Hai năm rồi *thở dài*
Kim Jennie - em
Kim Jennie - em
Soo có thấy không?
Kim Jennie - em
Kim Jennie - em
Chaeyoung vẫn chỉ có đi những nơi mà ngày xưa từng cùng Lisa..
Kim Jennie - em
Kim Jennie - em
Quán café, góc công viên, bờ sông,...thậm chí còn trường cũ!!
Kim Jennie - em
Kim Jennie - em
Cậu ấy ngồi đó hàng giờ, như thể chỉ cần quay lại thôi là sẽ gặp Lisa...
Kim Jisoo - chị
Kim Jisoo - chị
*im lặng, lòng nặng trĩu*
Kim Jisoo - chị
Kim Jisoo - chị
Hai năm qua, em cũng không liên lạc được với cậu ấy *nhẹ giọng*
Kim Jisoo - chị
Kim Jisoo - chị
Chẳng lẽ...Lisa thật sự muốn xoá sạch sao?
Kim Jennie - em
Kim Jennie - em
*cắn môi*
Kim Jennie - em
Kim Jennie - em
Nếu thật vậy thì... Chaeyoung phải làm sao đây!?
Kim Jennie - em
Kim Jennie - em
Chaeyoung cứ kẹt lại đó, tự trách bản thân..
Kim Jennie - em
Kim Jennie - em
Chị lo quá
Kim Jisoo - chị
Kim Jisoo - chị
*đưa tay nhẹ lên mu bàn tay Jennie*
Kim Jisoo - chị
Kim Jisoo - chị
Vết thương này không ai ngoài Lisa có thể chữa lành..
Kim Jisoo - chị
Kim Jisoo - chị
Điều đáng sợ là...cậu ấy có trở về không?
Khoảnh khắc ấy, cả hai đều im lặng.
...
Nàng quay bước về KTX, nhưng chân lại không đưa nàng về phòng ngay. Bất giác, nàng lại rẽ vào những con đường cũ - nơi từng có bóng hình hai người bên nhau.
...
Nàng ngồi xuống bãi cỏ vẹn bờ sông, nơi mà cô từng đưa nàng đến để thỏa sức với đam mê vẽ vời của mình..
Park Chaeyoung - nàng
Park Chaeyoung - nàng
Lisa...hai năm rồi...em không định trở về sao?
Park Chaeyoung - nàng
Park Chaeyoung - nàng
Không có em...chẳng ai đưa chị đi giải stress cả..
Park Chaeyoung - nàng
Park Chaeyoung - nàng
Chẳng ai...ngồi chụp ảnh chị...khi chị đang vẽ nữa cả!!
Những lời hứa, những cái nắm tay, ánh mắt hôm chia xa...tất cả vẫn sống động như ngày hôm qua.
Park Chaeyoung - nàng
Park Chaeyoung - nàng
Chị...nhớ...em...Lisa
Park Chaeyoung - nàng
Park Chaeyoung - nàng
Cũng gần Tết rồi...em không về luôn sao?
Park Chaeyoung - nàng
Park Chaeyoung - nàng
Năm ngoái, Tết không có em...đã rất trống trãi rồi...
Park Chaeyoung - nàng
Park Chaeyoung - nàng
Có phải...em thật sự không còn nhớ chị nữa?
Park Chaeyoung - nàng
Park Chaeyoung - nàng
Hay là...em đau đến mức không còn muốn thấy...chị thêm một lần nào nữa!?
....
__________
Còn tiếp
Like comment ủng hộ ạ😭
.
Two years
It's been two years and you're still not gone Doesn't make sense that I can't move on Yeah, I try, I try, I try, I try But this love never dies Two years since you've been in my bed Even had a funeral for you in my head Yeah, I try, I try, I try, I try But this love never dies Another night, another vice Even try with someone new, someone nice I'll always hate the fact that you Ruined everybody after you I'm always comin' back to you

Chap 2.

________
"Yêu nhau chưa kịp trọn vẹn...đã phải học cách buông tay"
...
Tiếp
.
Ở một góc trời xa, căn hộ sáng đèn vàng ấm. Cô ngồi bên cửa sổ, đôi mắt dõi theo màn đêm nhuộm tím, trên bàn là xấp ảnh vừa rửa xong. Vài bức trong số đó...vẫn vô thức gợi nhớ đến một khuôn mặt mà cô đã chôn vùi.
...
Mẹ cô, sau chuyến công tác, bước lại ngồi cạnh.
Mẹ cô - bà
Mẹ cô - bà
Lisa à, Tết năm nay...con về Hàn với mẹ nhé!
Lalisa Manobal - cô
Lalisa Manobal - cô
*im lặng*
Mẹ cô - bà
Mẹ cô - bà
Vừa có dịp thăm ba, vừa trùng vào triển lãm quốc tế bên đó..
Mẹ cô - bà
Mẹ cô - bà
Người ta mời con trưng bày bộ sưu tập L.M
Mẹ cô - bà
Mẹ cô - bà
Lần này...là cơ hội tốt!!
Hai từ "về Hàn" khiến lồng ngực cô nghẹn lại.
Lalisa Manobal - cô
Lalisa Manobal - cô
Mẹ biết con không muốn quay lại đó mà *nhỏ giọng*
Mẹ cô - bà
Mẹ cô - bà
*dịu dàng*
Mẹ cô - bà
Mẹ cô - bà
Con đã trưởng thành nhiều rồi!
Mẹ cô - bà
Mẹ cô - bà
Nhưng hai năm rồi Lisa..
Mẹ cô - bà
Mẹ cô - bà
Có những thứ con phải đối diện
Mẹ cô - bà
Mẹ cô - bà
Lần này, đi cùng mẹ, ít nhất là vì gia đình..
Trong phút chốc, Lisa lay động.
Lalisa Manobal - cô
Lalisa Manobal - cô
Được rồi, con về cùng mẹ *khẽ thở dài*
...
Vài ngày sau, trước khi thu dọn hành lý, Lisa nhắn tin hẹn Somi ra công viên gần đó.
...
Cô gái tóc vàng rực rỡ lao đến, tay cầm máy ảnh, thở hỗn hển:
Somi
Somi
Chị, thật à?
Somi
Somi
Unnie sắp về Korea sao?
Cô bật cười trước vẻ mặt nghiêm trọng của Somi, khẽ gõ nhẹ lên trán cô em:
Lalisa Manobal - cô
Lalisa Manobal - cô
Chị về ăn Tết thôi!
Lalisa Manobal - cô
Lalisa Manobal - cô
Còn triển lãm tranh nữa, nên đi cùng mẹ một chuyến..
Somi
Somi
*thở phào, lại bĩu môi*
Somi
Somi
Trời, làm tưởng đi về luôn chứ..
Lalisa Manobal - cô
Lalisa Manobal - cô
*cười, xoa đầu cô bé*
Lisa nhìn em gái nhỏ...hai năm luôn bám lấy mình, trong lòng thoáng ấm áp.
...
Sáng hôm ấy, trong căn hộ, mẹ cô đang sắp xếp vali. Cô thì đứng ở cửa sổ, mắt nhìn xa xăm..
Two years... Cô đã cố chôn vùi, cố dựng lên một thế giới mới, nơi có máy ảnh, có ánh sáng, có nụ cười trẻ con như Somi. Thế mà chỉ cần nghe đến 2 chữ "về Hàn" , trái tim lại rộn lên nhịp đập cũ..
Mẹ cô - bà
Mẹ cô - bà
Con gái, con có mang theo cuộn phim lần trước không?
Mẹ cô - bà
Mẹ cô - bà
Triển lãm lần này rất quan trọng, mẹ muốn con mang những gì tâm huyết nhất..
Lalisa Manobal - cô
Lalisa Manobal - cô
Vâng *khẽ gật đầu*
Lalisa Manobal - cô
Lalisa Manobal - cô
*ngón tay siết chặt hộp đựng phim*
Lalisa Manobal - cô
Lalisa Manobal - cô
"Mình sẽ về, nhưng không phải để gặp lại..."
Lalisa Manobal - cô
Lalisa Manobal - cô
"Mà để chứng minh rằng Lisa đã khác"
Lalisa Manobal - cô
Lalisa Manobal - cô
"Lisa đã không còn là cô gái ngày ấy nữa"
Dù nghĩ thế, nhưng tim vẫn run. Nếu lỡ đâu...vô tình gặp lại, liệu cô có đủ binh thản để nhìn vào đôi mắt ấy một lần nữa?
Tiếng mẹ gọi kéo cô ra khỏi suy nghĩ.
Mẹ cô - bà
Mẹ cô - bà
Đi thôi con...đến lúc rồi!
Lalisa Manobal - cô
Lalisa Manobal - cô
*hít một hơi*
...
Tua
Sân bay Incheon, sáng sớm đã rực rỡ đèn trang trí mừng Tết. Người qua lại tấp nập, những gia đình đoàn tụ sau một năm xa cách, ôm chầm lấy nhau trong tiếng cười và giọt nước mắt.
Lisa kéo vali đi cạnh mẹ, trong lòng dấy lên một cảm giác lạ lẫm.
Phía trước, một bóng dáng trung niên đứng ngóng. Ông quay đầu lại, đôi mắt ấm áp sáng lên khi thấy hai mẹ con.
Ông Manobal - ba cô
Ông Manobal - ba cô
Lisa!!
Ông Manobal - ba cô
Ông Manobal - ba cô
Hai mẹ con về rồi..
Không kịp nói gì thêm, ông bước nhanh tới, dang tay ôm chầm lấy con gái. Cái ôm của người cha thật chặt - khiến đôi vai cô run lên.
Lalisa Manobal - cô
Lalisa Manobal - cô
Ba * ngập ngừng*
Mẹ cô nhìn hai cha con, khẽ cười.
Ông Manobal - ba cô
Ông Manobal - ba cô
Ở bên đó, học có vất vả lắm không? *xoa đầu*
Ông Manobal - ba cô
Ông Manobal - ba cô
Về ăn Tết rồi phải bồi dưỡng lại, biết chưa?
Lalisa Manobal - cô
Lalisa Manobal - cô
Dạ *gật đầu*
Từng lời, từng cử chỉ quan tâm của ông khiến cô ấm lòng, vừa chạnh lòng.
Ông Manobal - ba cô
Ông Manobal - ba cô
Thôi về nào *cầm vali giúp bà*
Ông Manobal - ba cô
Ông Manobal - ba cô
Mẹ con chắc cũng mệt rồi
Ông Manobal - ba cô
Ông Manobal - ba cô
Trên xe ta có chuẩn bị ít đồ ăn vặt đấy
Lalisa Manobal - cô
Lalisa Manobal - cô
"Ít nhất Tết này...mình có thể trở về làm con gái nhỏ của gia đình"
...
Chiếc xe lăn bánh, hoà vào dòng người tấp nập giáp Tết.
Trong xe, ba và mẹ trò chuyện rôm rả.
...
Mẹ cô - bà
Mẹ cô - bà
Không ngờ hai năm rồi về, Seoul vẫn cứ đông đúc!
Ông Manobal - ba cô
Ông Manobal - ba cô
Ừ, nhưng có 2 mẹ con bên cạnh, Tết này anh thấy khác hẳn!
Ông Manobal - ba cô
Ông Manobal - ba cô
*quay xuống*
Ông Manobal - ba cô
Ông Manobal - ba cô
*đưa hộp bánh gạo*
Ông Manobal - ba cô
Ông Manobal - ba cô
Con ăn đi, vẫn là vị con thích
Lalisa Manobal - cô
Lalisa Manobal - cô
*nhận lấy, tay mân mê*
Lalisa Manobal - cô
Lalisa Manobal - cô
*đôi mắt cứ vô thức trôi dọc theo cửa kính*
Ở một góc ngã tư...quán cà phê nhỏ năm nào. Ở phía xa, con đường dẫn lên KTX...
Lalisa Manobal - cô
Lalisa Manobal - cô
*nhói*
...
Tua
Tối đó
Bữa cơm gia đình tối đó được dọn ra trong căn phòng ấm áp, thoảng mùi canh kimchi, cá nướng và những món cô thích. Lâu rồi , cả ba người mới lại ngồi quanh bàn ăn thế này..
Ông Manobal - ba cô
Ông Manobal - ba cô
*gắp miếng cá cho cô*
Ông Manobal - ba cô
Ông Manobal - ba cô
Tết này...cả nhà mình ăn cơm đoàn tụ...cảm giác khác hẳn
Lalisa Manobal - cô
Lalisa Manobal - cô
*mỉm cười*
Lalisa Manobal - cô
Lalisa Manobal - cô
Dạ...con cũng nhớ cơm mẹ nấu nữa
Lalisa Manobal - cô
Lalisa Manobal - cô
Mang tiếng ở cùng mẹ chứ...mẹ đi suốt à
Mẹ cô - bà
Mẹ cô - bà
Cái con bé này..
Ông Manobal - ba cô
Ông Manobal - ba cô
*bật cười*
Không khí ấm cúng, nhưng trong lòng cô vẫn nhoi nhói.
Mẹ cô - bà
Mẹ cô - bà
À Lisa... buổi triển lãm sắp tới...
Mẹ cô - bà
Mẹ cô - bà
Mẹ có nói với ba rồi, mẹ mong cả nhà mình cùng đi xem
Lalisa Manobal - cô
Lalisa Manobal - cô
*thoáng giật mình*
Lalisa Manobal - cô
Lalisa Manobal - cô
*khẽ nhìn sang ông*
Ông Manobal - ba cô
Ông Manobal - ba cô
Ừ, ba sẽ đi *trầm ấm*
Ông Manobal - ba cô
Ông Manobal - ba cô
Dù sao cũng lâu rồi, ta chưa thấy con ra mắt công khai
Ông Manobal - ba cô
Ông Manobal - ba cô
Có dịp, cũng muốn xem cô sinh viên này trưởng thành thế nào
Lalisa Manobal - cô
Lalisa Manobal - cô
*gượng cười đáp*
Lalisa Manobal - cô
Lalisa Manobal - cô
Con sẽ cố gắng
...
Cùng lúc đó, trong căn phòng KTX, Chaeyoung đang thu dọn sách vở. Bên ngoài, trời rét đậm, gió mùa luồn qua khe cửa.
Jennie từ giường đối diện nhắc:
Kim Jennie - em
Kim Jennie - em
Mai nghỉ rồi, Chaeng cậu không về à?
Park Chaeyoung - nàng
Park Chaeyoung - nàng
*im lặng*
Kim Jennie - em
Kim Jennie - em
Không về thì mẹ cậu lại gọi điện cho mình mà xem
Nàng khựng lại, tim đập nhanh, nhưng tay vẫn gấp vội mấy bộ quần áo. Nỗi sợ đối diện với ba khiến nàng ngập ngừng.
Tết - lẽ ra là ngày sum vầy nhưng với nàng, đó là ngày giam cầm, ép buộc...
Park Chaeyoung - nàng
Park Chaeyoung - nàng
Mình không muốn...nhưng không về mẹ sẽ buồn!
Park Chaeyoung - nàng
Park Chaeyoung - nàng
Cũng phải về thôi
Park Chaeyoung - nàng
Park Chaeyoung - nàng
*cắn môi, nhắm chặt mắt*
Kim Jennie - em
Kim Jennie - em
*nhìn nàng đau lòng*
....
Còn tiếp
Like comment ạ
.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play