Ngọc Tàn Dương Khuyết
buổi sáng trong phủ thế tử
Gia nhân phủ Tạ
(đẩy cửa, bước vào nhẹ nhàng) Thế tử, đã đến giờ dậy. Xin để nô tỳ hầu rửa mặt, thay y phục.
Ngọc Kỳ
(từ ngoài bước vào, chặn ngay cửa) Lui xuống, để ta.
Gia nhân phủ Tạ
(ngơ ngác, cúi người) Ngọc công tử… đây là quy củ, không thể—
Ngọc Kỳ
(giọng kiên quyết) Ta nói lui xuống. Việc của Thế tử, không đến lượt ngươi lo.
Gia nhân phủ Tạ
(sợ hãi, lùi ra ngoài) …Vâng.
Tạ Dương
(ngồi dậy, áo trong hơi xộc xệch, ánh mắt nửa khinh nửa lười) Ngươi càng lúc càng tuỳ tiện.
Ngọc Kỳ
(đặt chậu nước ấm xuống, cúi đầu) Ta chỉ không yên tâm giao ngài cho kẻ khác hầu hạ.
Tạ Dương
(khẽ nhếch môi) Không yên tâm? Ta là chủ nhân, chẳng lẽ còn sợ người hầu động dao giết chết?
Ngọc Kỳ
(giọng nhỏ nhưng kiên định) Không phải sợ… mà là ta muốn tự mình hầu hạ.
Tạ Dương
(lặng vài giây, rồi khẽ hừ, nhắm mắt) Tuỳ ngươi.
Ngọc Kỳ
(thấm khăn, hầu rửa mặt cho Dương, động tác chậm rãi cẩn trọng) Nước hơi nóng, xin Thế tử cẩn thận.
Tạ Dương
(mở mắt liếc Kỳ, khóe môi cong nhẹ) Ngươi đúng thật… rườm rà.
Ngọc Kỳ
(khẽ cúi đầu, không đáp, tiếp tục thắt đai áo cho Dương)
Tạ Dương
(nhìn bàn tay siết dây đai, giọng nhạt) Bàn tay từng cầm kiếm giết người… giờ lại cẩn thận đến mức này.
Ngọc Kỳ
Nếu vì ngài, giết người hay hầu hạ, đều không khác.
Tạ Dương
(ánh mắt khựng lại trong thoáng chốc, rồi quay đi) Nói nghe ngọt lắm.
(Đúng lúc ấy, tiếng bước chân vội vã vang ngoài cửa. Một thủ hạ quỳ sụp xuống, thở hổn hển)
Anh Kiệt
Bẩm Thế tử! Hoàng Thượng… Hoàng Thượng sẽ thân chinh giá lâm phủ Tạ vào giờ Ngọ hôm nay! Thánh chỉ vừa ban xuống!
Ngọc Kỳ
(khựng lại, khăn trong tay siết chặt) Hoàng Thượng thân chinh? Chuyện này… không bình thường.
Tạ Dương
(nheo mắt, giọng lạnh như băng) Giờ Ngọ sao…
Anh Kiệt
Đúng vậy, bẩm Thế tử! Chỉ vừa từ kinh môn truyền xuống, người trong phủ đều đang chuẩn bị nghênh tiếp.
Ngọc Kỳ
(nhìn Dương, thấp giọng) Thế tử, lần giá lâm này, tất có ẩn ý. Xin ngài thận trọng ứng đối.
Tạ Dương
(từ tốn đứng dậy, khoác ngoại bào, động tác ung dung) Ẩn ý? Hừ… chỉ e chẳng phải chuyện lành.
Ngọc Kỳ
Ngài nghĩ Hoàng Thượng muốn…
Tạ Dương
(lạnh nhạt cắt lời) Muốn gì, đến trưa sẽ rõ.
(Trong phòng im ắng. Kỳ cúi người sửa lại vạt áo cho Dương, động tác vô thức nhưng ánh mắt căng thẳng. Dương không ngăn cản, chỉ lặng lẽ nhìn xuống, khoé môi thoáng cong như cười.)
Tạ Dương
(giọng khẽ, đủ để Kỳ nghe) Ngươi cũng thế… đừng để lộ sơ hở.
Ngọc Kỳ
(cúi đầu, đáp chắc nịch) Ta sẽ luôn ở bên ngài.
Tạ Dương
(dừng lại một khắc, ánh mắt sâu thẳm) …
(Ánh sáng buổi sớm tràn qua song cửa. Bên ngoài, cả phủ Tạ bắt đầu náo động chuẩn bị đón giá ngự. Trong phòng, chỉ còn lại hai bóng người – một Thế tử lạnh lùng, một cận vệ trung thành – cùng đứng trước cơn bão chính trị sắp ập đến.)
Nghênh giá
Ngọc Kỳ
(đứng cạnh Dương, chỉnh lại đai áo) Thế tử, mọi thứ đã chuẩn bị xong.
Anh Kiệt
(bưng hộp ngọc quan, vừa chạy vừa cười) Thế tử! Y phục mới, khăn ngọc mới thêu, cả hộp ngọc tỷ niêm triện… ta đều mang đủ đây!
Tạ Dương
(liếc mắt, lạnh nhạt) Ngươi ồn ào quá.
Anh Kiệt
(xoa gáy, cười hì hì) Ồn thì ồn, nhưng cũng vì lo cho Thế tử mà. Lỡ Hoàng Thượng thấy sơ suất, chẳng phải ngài sẽ bị trách sao?
Ngọc Kỳ
(liếc sang Kiệt, giọng nghiêm) Đừng làm phiền Thế tử, đứng sang một bên.
Anh Kiệt
(lườm Kỳ, lí nhí) Biết rồi, đúng là mặt lạnh suốt ngày…
Tạ Dương
(khẽ nhếch môi, giọng như cười mà không cười) Hai ngươi ở bên ta, một kẻ ít nói quá mức, một kẻ lại nói không ngừng. Thật phiền.
Anh Kiệt
(mắt sáng lên, vội nói) Phiền cũng phải chịu thôi! Thế tử chỉ có hai chúng ta ở cạnh thân cận nhất.
Ngọc Kỳ
(đáp gọn) Bổn phận.
Anh Kiệt
(bĩu môi) Ừ thì bổn phận, nhưng ta… (ngập ngừng, rồi cười xoà) …thôi...thôi, không nói nữa.
(Trong sân phủ, gia nhân đang bày biện, treo cờ, trải thảm. Không khí khẩn trương, trang nghiêm.)
Tổng quản
Thế tử! Giờ Ngọ, đại giá sẽ tới. Xin ngài hãy chuẩn bị nghênh tiếp.
Tạ Dương
(sửa lại vạt áo, ánh mắt sắc lạnh) Ừ, ta muốn xem Hoàng Thượng lần này mang đến trò gì.
Ngọc Kỳ
(nghiêm giọng) Thế tử, ta sẽ đứng ngay phía sau, không để bất cứ kẻ nào lại gần ngài.
Anh Kiệt
(giơ tay, tươi cười) Còn ta sẽ đứng bên phải, thay ngài ngăn chặn mấy kẻ mặt dày muốn lại gần tâng bốc.
Tạ Dương
(khẽ liếc cả hai, giọng nhạt) Các ngươi… nên nhớ thân phận mình. Đừng để ta phải lo thay.
Tạ Dương
(liếc mắt sang) Ừm.
Ngự giá hạ phủ
(Âm thanh trống trận rền vang ngoài cửa phủ. Gia nhân quỳ rạp dưới đất. Dương khoác y phục chỉnh tề, bước ra sân nghênh tiếp. Sau lưng, Ngọc Kỳ và Anh Kiệt đồng loạt theo sát, khí thế nghiêm nghị.)
thái giám
Thánh giá tới——!
Mọi người: (đồng loạt quỳ) Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Tạ Dương
(quỳ, giọng trầm ổn) Thần, Tạ Dương, tham kiến Hoàng Thượng.
Hoàng thượng
(bước xuống kiệu, ánh mắt đảo qua, dừng ở Dương) Bình thân. Thế tử của Tạ gia, trẫm nghe danh đã lâu.
Tạ Dương
(đứng dậy, chắp tay) Tạ Hoàng Thượng ân điển.
Anh Kiệt
(ngẩng đầu khẽ nhìn Dương, thấy dáng đứng ngay thẳng, ánh mắt rực sáng ngưỡng mộ, rồi vội cúi xuống)
Ngọc Kỳ
(đứng sau, tay đặt gần chuôi kiếm, mắt quét quanh đoàn ngự lâm, không bỏ sót một ai)
Triệu Vân Khanh
(bước ra khỏi hàng tùy tùng, áo bào gấm phấp phới, cúi chào) Vi thần, Triệu Vân Khanh, tham kiến Hoàng Thượng.
Hoàng thượng
(gật khẽ) Khanh cũng ở đây? Trẫm còn tưởng khanh chỉ biết thơ phú, chẳng mấy khi đặt chân vào phủ thế gia.
Triệu Vân Khanh
(mỉm cười, đáp thong dong) Hoàng Thượng quá lời. Thi thư cũng là để phụng sự triều đình. Thế tử lại là bằng hữu của thần, trẫm giá lâm, sao thần dám vắng mặt.
(Đoàn người tiến vào chính sảnh. Không khí căng thẳng. Hoàng Thượng ngồi trên cao, ánh mắt như có như không nhìn xuống Dương.)
Hoàng thượng
Tạ gia nhiều đời trung quân ái quốc. Nay thế tử tuổi trẻ, gánh vác trọng trách, quả thật đáng mừng.
Tạ Dương
Thần nguyện vì xã tắc, không dám thoái thác.
Hoàng thượng
(cười nhạt) Tốt. Nhưng một thân nam nhi, chỉ biết quốc sự, chẳng lo gia thất… e là chưa đủ chu toàn.
Tạ Dương
(nhíu mày) …Thần chưa hiểu ý Hoàng Thượng.
Hoàng thượng
(giọng cao hơn) Trẫm vừa xem tấu chương của Lâm gia thương hội. Lâm tiểu thư hiền thục đoan trang, lại xuất thân danh môn. Trẫm nghĩ… nàng xứng đáng trở thành chính thê của khanh.
Anh Kiệt
(siết chặt tay áo, tim đập loạn, mắt khẽ nhìn Dương, rồi vội cúi đầu)
Ngọc Kỳ
(mắt tối sầm, bàn tay trên chuôi kiếm khẽ run, nhưng vẫn giữ im lặng)
Tạ Dương
(ánh mắt lạnh băng, giọng trầm xuống) Hoàng Thượng… đây là chỉ dụ?
Hoàng thượng
(nghiêng người, môi cong lên) Phải. Trẫm ban hôn. Thế tử, khanh có điều chi bất mãn chăng?
(Đại sảnh như đông cứng. Không khí nặng nề bao trùm. Lúc này, Triệu Vân Khanh bước ra, khẽ cười, chắp tay tâu.)
Triệu Vân Khanh
Hoàng Thượng, thần cả gan nói một câu. Hôn sự vốn là chuyện trọng đại, cần cân nhắc kỹ càng. Nếu quá vội vàng… e rằng chưa chắc đã là phúc.
Hoàng thượng
(mắt hẹp lại, giọng sắc) Ý khanh là… trẫm không biết cân nhắc?
Triệu Vân Khanh
(mỉm cười, giọng vẫn mềm) Thần không dám. Chỉ là… Tạ gia hiện trông coi việc trọng yếu, việc hôn sự này sớm muộn gì cũng khiến nhiều gia tộc khác bàn tán. Kẻ ủng hộ có, nhưng kẻ dị nghị cũng không ít. Thần lo… lòng người dao động, chẳng lợi cho xã tắc.
Hoàng thượng
(nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Vân Khanh thật lâu) Khanh quả là mồm mép trơn tru.
Triệu Vân Khanh
(cúi đầu, cười nhạt) Trơn tru hay không, còn phải xem ý chỉ của Hoàng Thượng thế nào.
Hoàng thượng
(quét mắt qua Dương, giọng sắc bén) Vậy khanh nói xem, Thế tử Tạ gia nên thế nào?
Triệu Vân Khanh
(liếc Dương, rồi thong dong đáp) Thần nghĩ… hôn sự, không nên lấy vội. Nếu Hoàng Thượng nhất định ban hôn, cũng nên ban cho ngày lành tháng tốt, chứ chẳng phải đột ngột như hôm nay.
(Trong sảnh, vài đại thần gật gù, vài kẻ khác chau mày. Dương vẫn giữ im lặng, ánh mắt sâu thẳm. Kỳ và Kiệt mỗi người một vẻ, nhưng đều nắm chặt tay, chờ phản ứng của chủ nhân.)
Hoàng thượng
(hừ lạnh, ánh mắt lướt qua tất cả) Các ngươi… quả thật giỏi nói. Nhưng ý chỉ của trẫm, đã ban ra, sẽ không đổi.
Tạ Dương
(chậm rãi ngẩng đầu, giọng trầm tĩnh) Thần tuân chỉ.
(Ánh mắt Dương lạnh như băng, nhưng giọng nói không một khe hở. Ngọc Kỳ khẽ siết chặt nắm tay, còn Anh Kiệt cúi đầu thật sâu để che đi ánh mắt đỏ ngầu. Triệu Vân Khanh vẫn giữ nụ cười phong nhã, nhưng đáy mắt lóe tia bất mãn.)
Download MangaToon APP on App Store and Google Play