Đêm Dài Tĩnh Lặng
Chương 1 | Văn án |
• Bùi Xuyên
• Kẻ nắm quyền tối thượng của gia tộc hùng mạnh và quyền lực nhất Trung Quốc Đại Lục
• Danh xưng Đại Ác Ma vang vọng khắp thành phố, một tay che trời
• Tàn khốc - Máu lạnh - Cao ngạo
[Trích thoại] :
" Bé ngoan! Việc em muốn tôi đều chống lưng "
• Hạ Vân Giản
• Cha mất sớm, tuổi thơ thiếu vắng tình thương
• Mẹ tái giá, cha dượng ăn chơi sa đọa, gia đình chẳng khác gì địa ngục
• Bị người thân bán đứng, rơi vào tay bọn buôn người, chịu đòn roi như rác rưởi
Thành phố A hôm ấy mưa lớn, kèm theo nhiều cơn sấm sét.
Mọi thứ diễn ra một cách hối hả, như thể cơn mưa kia đang muốn nhấn chìm cả thời gian, chẳng để lại cho bất kỳ ai một cơ hội để thở.
Mẹ Vân Giản
Nuôi mày lớn thế này, chỉ biết ăn hại thôi sao? /tay châm điếu thuốc/
Ba dượng
Giữ nó lại chỉ tổ tốn cơm, bán đi tao còn có tiền rượu mà tiêu
Hạ Vân Giản
Mẹ... mẹ nói gì vậy?
Mẹ Vân Giản
Đưa nó đi! Một đồng tôi cũng không muốn phí thêm cho nó nữa
Bên ngoài, tiếng mưa như đập vào tai, từng lời rơi xuống xé nát lòng cậu.
Hạ Vân Giản
Không! Con không đi đâu hết!
Hạ Vân Giản
Mẹ... cứu con với
Nhưng đôi mắt người mẹ vẫn trống rỗng, lặng im. Cánh cửa bị xô mở, tiếng mưa ùa vào và bi kịch bắt đầu từ khoảnh khắc ấy.
Bọn buôn người
/xông vào/ Đây à? Hàng tốt đấy
Hạ Vân Giản
Các người làm gì vậy? Mau buông tôi ra
Ba dượng
Dẫn nó đi, nhanh lên /cầm tiền/
Thân thể nhỏ bé bị lôi xềnh xệch trên nền đất lạnh lẽo, hai bàn tay bấu chặt xuống để lại vệt máu đỏ loang. Cậu vẫn không ngừng kêu gào, nhưng tiếng gió, tiếng mưa, và cả sự im lặng của người mẹ đã nhấn chìm tất cả.
Bọn buôn người
Khóc đi, càng khóc tao càng thích
Bọn buôn người
Sau này mày sẽ phải học cách im miệng thôi
Trong khoảnh khắc cánh cửa đóng sập lại, ánh sáng duy nhất trong căn nhà cũng vụt tắt.
Đêm mưa, cùng tiếng thét tuyệt vọng của Hạ Vân Giản, mở ra một vực thẳm không lối thoát.
Chương 2
Trong căn nhà ẩm thấp, ánh đèn vàng leo lét chập chờn. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ như từng nhát dao đâm vào tai
Hai gã đàn ông lực lưỡng đứng chắn ngang cửa, hơi rượu nồng nặc, ánh mắt tham lam soi mói từng tấc da thịt của Hạ Vân Giản.
Cậu co rúm người lại, từng bước lùi sát vào tường, bàn tay run rẩy nắm chặt vạt áo rách nát. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tái nhợt
Hạ Vân Giản
Tránh xa tôi ra... đừng đụng vào người tôi
Hai gã đàn ông cao lớn tiến lại, bóng dáng to lớn của chúng che phủ cả căn phòng ẩm thấp. Mỗi bước chân nện xuống sàn gỗ mục nát vang lên nặng nề, như nhấn chìm Hạ Vân Giản vào vực sâu tuyệt vọng.
Hơi thở hôi tanh trộn lẫn mùi thuốc lá nồng nặc phả tới, khiến không khí quanh cậu thêm ngột ngạt. Cả căn nhà chẳng khác gì chiếc lồng giam, bịt kín mọi lối thoát.
Trong khoảnh khắc đó, Hạ Vân Giản chỉ biết cắn chặt môi đến bật máu, đôi mắt ướt nhòe nhìn chúng, run rẩy nặn ra vài chữ yếu ớt:
Hạ Vân Giản
Còn dám đụng vào... tôi hét lên đó!
Âm thanh ấy khàn khàn, chẳng có chút lực uy hiếp, giống như tiếng kêu cứu tuyệt vọng hơn là lời cảnh cáo. Hai kẻ kia thoáng khựng lại một giây, rồi bật cười lớn. Tiếng cười thô bỉ vang vọng khắp căn phòng, xé toạc sự tĩnh lặng của đêm tối, càng khiến trái tim Vân Giản run rẩy như muốn vỡ tung.
Ngay khoảnh khắc bàn tay thô bạo kia chạm tới, Vân Giản bất ngờ há miệng cắn phập xuống. Vị tanh mằn mặn lan tràn nơi đầu lưỡi, theo sau là tiếng gầm rít đau đớn vang dội. Nhân lúc ấy, cậu dồn hết sức bật chạy, đôi chân trần điên cuồng đạp nát nền đất lạnh lẽo.
Tiếng sấm sét ngày càng lớn như muốn nuốt chửng thân ảnh nhỏ bé. Bóng dáng Hạ Vân Giản loạng choạng giữa màn mưa xối xả, máu chảy dọc từ cánh tay xuống, đằng sau là tiếng chửi rủa không ngừng. Từng giây từng phút, bóng tối và mưa gộp lại như muốn bóp nghẹt cậu.
Chương 3
Trong căn phòng VIP của hộp đêm cao cấp nhất Lâm Thành, bầu không khí hoàn toàn đối lập. Ánh sáng từ những đèn chùm pha lê rọi xuống, chiếu rõ thân ảnh đang ngồi trên ghế sofa đen dài, khói thuốc vấn vít trong không khí. Im lặng đến đáng sợ, khiến bất cứ ai cũng không dám thở mạnh.
Đối tác
Bùi gia, hợp tác vui vẻ! Tôi xin kính ngài một ly
Ly rượu trong tay hắn nghiêng nhẹ, nhấp một ngụm như thể tất cả chỉ là nghi lễ. Khuôn mặt không biểu lộ gì, chẳng ai đoán nổi điều gì đang chực chờ trong suy nghĩ của hắn.
Bùi Xuyên vẫy tay gọi trợ lý đang đứng bên cạnh.
Thư ký Trần
Các vị cứ tiếp tục, Bùi gia đã say, tôi sẽ đưa Bùi gia về trước
Thư ký Trần
Bùi gia, đã kết thúc công việc, giờ chúng ta về biệt thự sao?
Bùi Xuyên đáp gọn một tiếng
Cơn mưa vẫn chưa ngớt, từng hạt ngày một vang dội hơn. Tia chớp lóe lên trên bầu trời tĩnh lặng, khiến không gian bỗng nhiên rực sáng trong chớp mắt.
Người hối hả lách qua đám đông để tìm chỗ đứng, kẻ lại nhanh chóng lao vút trên đường, như thể không ai có thể cản bước.
Hạ Vân Giản đứng dưới ánh đèn mờ ảo, mọi tầm nhìn đều bị che phủ, cơ thể ướt sũng. Cậu cố định hình lại tất cả chuyện vừa xảy ra – nhanh đến mức cậu không kịp phản ứng.
Cậu sẽ đi đâu bây giờ? Bị bán đi, không còn chốn dung thân, mẹ cũng quay lưng hắt hủi cậu.
Chiếc Bentley đen phóng nhanh trên đường lớn.
Ngồi ở ghế sau rộng rãi, người đàn ông nhắm mắt như đang nghỉ ngơi, nhưng gương mặt hắn tỏa ra áp lực nặng nề, khiến không khí quanh hắn dường như đặc quánh.
Vài phút sau, tài xế đột nhiên dừng lại.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play