[ Nguyên Hằng ] Nắng Hạ Có Em
Chapter1
Những ngày hè oi ả , cây cối cảnh vật đều như úa tàn.Trên con đường dài như không thấy điểm dừng , hàng cây xanh ùa đến vài cơn gió hạ , như khởi đầu của thứ gì đó.Hẳn là như vậy bầu trời xanh bắt đầu kéo đến những làn mây xám xịt tiếp tới là những cơn gió lạnh thổi mạnh nắng gắt từ bao giờ đã chở nên tối sầm.
Mưa bắt đầu ào ạt xuống trắng xóa cả mảng trời bao la , tiếng sấm rền vang khiến khung cảnh chở nên ồn ào ẩm ướt.Dưới mái hiên của ngôi trường trung học phổ thông số 1 trùng khánh , cậu thiếu niên ngây ngô cố gắng che tai lấp đi mọi tiếng ồn của tạo hóa.
Trần Dịch Hằng_Cậu
Lạnh chết mất , lúc ở nhà sao không mưa? Lên trường lại mưa lớn thế này.//Thở dài//
Mưa xối xả mỗi lúc một lớn , thậm chí còn hắt vào người cậu nhóc đang bướng bỉnh chân tay khua loạn xạ kia.Mái tóc cậu có chút dài , bị dính nước mưa tóc lại càng rũ xuống che đi một chút đôi mắt tròn xoe lấp lánh.Nốt ruồi lệ nơi dưới mắt tựa như điểm nhấn gương mặt thuần khiết của thiếu niên năng động.cánh môi hồng thuận mấp máy thở dài , hai má luôn ửng hồng do đứng mưa quá lâu.
Trần Dịch Hằng_Cậu
Đành dầm mưa về vậy...
Đa nv nam
Này bạn học cậu có cần nhờ ô không? Tôi có thể đi cùng cậu.
Trần Dịch Hằng_Cậu
//Lùi về sau một bước nhìn người trước mặt//
Trần Dịch Hằng_Cậu
Cảm ơn , xin lỗi tôi không cần.
Đa nv nam
Cậu không xem dự báo thời tiết sao? có vẻ cậu đứng mưa rất lâu rồi đó , không chừng sẽ bị cảm mạo.
Trần Dịch Hằng_Cậu
Đề kháng tôi rất tốt , cảm ơn cậu đã quan tâm.Tôi đi trước!
Nói xong cậu liền ôm lấy bản thân chạy đi , từng bước chân nước dưới mặt đất đều bắn lên ướt hết quần cậu.Xe cộ ngoài đường ít hơn bao giờ hết , về đến nhà cậu thở hồng hộc , nước từ tóc rơi xuống gương mặt trắng nõn rồi chảy xuống nơi phía cổ.Cậu mở cửa bước vào nhà dưới bao nhiêu ánh mắt của quản gia.
Quản gia
Cậu chủ nhỏ , sao không gọi người tới đón? Dầm mưa như vậy sẽ ốm.
Trần Dịch Hằng_Cậu
Cháu không mang theo điện thoại.
Quản gia
Lau qua người đi đã ạ.//Vội vàng đi lấy khăn cho cậu//
Trần Dịch Hằng_Cậu
Cháu cảm ơn.//Nhận lấy rồi lau đầu lẫn cổ rồi đi vào nhà//
Quản gia
À quên mất...cậu chủ nhỏ.//Nhìn cậu đã đi vào nhà rồi//
Quản gia
Chưa kịp nói mà..
Trần Dịch Hằng_Cậu
??? Ai đây ạ...
Cậu ngơ ngác nhìn người trước mặt ngồi cạnh ba mẹ cậu.Thiếu niên cao ráo, gương mặt điển trai , làn da trắng trẻo.Đường nét trên mặt rất sắc sảo , đặc biệt nhìn thì trẻ tuổi nhưng lại mang dáng vẻ rất trưởng thành.
Kim Tử Lan_Mẹ cậu
Tại sao lại dầm mưa?
Trần Dịch Hằng_Cậu
Mẹ chưa trả lời con ạ?//Lau lau tóc nhìn bà//
Kim Tử Lan_Mẹ cậu
Lên tắm rửa thay đồ rồi xuống đây nói chuyện nghiêm túc!
Trần Duật Bác_Ba cậu
Em đừng quát con.//Đặt tay lên tay bà//
Kim Tử Lan_Mẹ cậu
Anh để yên cho em nói chuyện với thằng bé.
Trần Dịch Hằng_Cậu
"Mẹ lúc nào cũng vậy..."//Ấm ức bỏ lên tầng//
Trần Duật Bác_Ba cậu
Đó em thấy chưa.//Thở dài//
Kim Tử Lan_Mẹ cậu
//Bực dọc hất tay ông ra// Anh biến!
Trương Quế Nguyên_Anh
//Im lặng chứng kiến toàn bộ , ánh mắt sắc sảo nhìn về khoảng không vô định//
Cậu về phòng lấy đồ đi tắm rửa cả một lúc lâu mới ra ngoài , khi đi lấy máy sấy cậu luôn thắc mắc về cậu thiếu niên ngồi cạnh ba mẹ mình.Suy nghĩ nhiều đến mức không chú ý để máy sấy quá gần khiến da đầu muốn phỏng.
Tóc đã khô cậu khịt mũi vài cái , cảm giác khó chịu dâng lên.Dường như bị cảm mạo rồi , cậu bực dọc thở dài một hơi rồi bước xuống nhà.
Trần Dịch Hằng_Cậu
//Ngồi ườn ra ghế nhìn mọi người//
Kim Tử Lan_Mẹ cậu
//Phát vào chân cậu// Ngồi cho đàng hoàng!
Trần Dịch Hằng_Cậu
//Nghe theo bà thẳng lưng ngồi dậy//
Trần Duật Bác_Ba cậu
Bảo bảo nay lên trường làm gì vậy? Chẳng phải tụi con được nghỉ hè cách đây mấy hôm rồi sao?
Trần Dịch Hằng_Cậu
Con lên nói chuyện với giáo viên một chút.
Trần Duật Bác_Ba cậu
Có việc gì hả?
Trần Dịch Hằng_Cậu
Dạ vâng , nhưng ổn cả rồi ạ.
Kim Tử Lan_Mẹ cậu
Sao không nói tài xế riêng lai đi? Trước khi ra ngoài còn không biết xem dự báo thời tiết.Con đúng là ngốc nhất!
Trần Dịch Hằng_Cậu
Mẹ mắng con hoài vậy? Vấn đề chính đi.//Cau mày//
Kim Tử Lan_Mẹ cậu
À đây là Trương Quế Nguyên con trai của bạn thân ba mẹ.Gia đình mình và thằng bé quen nhau từ khi hai đứa còn khá nhỏ.
Trần Duật Bác_Ba cậu
Chính là kiểu gia đình thằng bé chuyển đi nên hai đứa đã không được gặp mặt.Có gặp mặt nhưng là chuyện của mười năm trước rồi.
Trần Dịch Hằng_Cậu
//Bất giác nhìn anh rồi nhanh chóng quay mặt đi//
Trương Quế Nguyên_Anh
//Chạm mắt cậu//...
Trần Dịch Hằng_Cậu
R..ồi sao nữa ạ?
Trần Duật Bác_Ba cậu
Ba mẹ thằng bé mới mất...ba mẹ nhận nuôi thằng bé, từ nay thằng bé sẽ là anh trai con.
Kim Tử Lan_Mẹ cậu
Con ngoan ngoãn nghe lời anh trai nhé , anh rất tốt đó.Đặc biệt anh hơn con 1 tuổi nên đừng có mà bướng bỉnh.
Cậu tròn mắt bất ngờ , như một dòng điện xuyên qua người.Cậu nhất thời không nhận thức nổi sự việc , bên tai như ồn đi mọi sự ồn ào của tạo hóa.Tiếng sấm ngoài trời như bị đẩy đi xa , tứ phía là câu nói "anh trai" phát ra từ ba mẹ cậu.
Một ngày mưa lớn , ông trời mang đến cho cậu một người anh trai mà cậu không có nổi một mảnh kí ức quen thuộc nào cả.Hoàn toàn là sự xa lạ chưa từng có , ngay cả hòa hợp cũng không thể, cậu mơ hồ ánh mắt dán chặt lên người anh rồi thu về nhìn ông bà Trần.
Kim Tử Lan_Mẹ cậu
Con hiểu chuyện chút , lớn rồi hãy học cách bao dung và yêu thương người khác.
Kim Tử Lan_Mẹ cậu
Đừng lúc nào cũng sống nội tâm , thu mình với thế giới.
Trần Duật Bác_Ba cậu
Mẹ con nói đúng đó , ngoan ngoãn mở lòng một chút.
Kim Tử Lan_Mẹ cậu
Hai anh em nói gì đi chứ? Dù sao bây giờ cũng là người một nhà , tập làm quen dần sẽ sớm hòa hợp hơn.
Trương Quế Nguyên_Anh
Chào em , anh tên Trương Quế Nguyên.
Trần Dịch Hằng_Cậu
//Giật mình nhìn anh// Chào...tôi tên Trần Dịch Hằng.
Trần Duật Bác_Ba cậu
Hai cái đứa này.//Thở dài//
Kim Tử Lan_Mẹ cậu
Người ta hơn con 1 tuổi đó nhóc thối , 2 chữ anh trai của con đâu?
Trần Dịch Hằng_Cậu
//Mím môi tay siết chặt góc áo//
Trương Quế Nguyên_Anh
Được rồi ba mẹ đừng nói em ấy nữa , cũng muộn rồi.Dùng cơm rồi nói chuyện sau được chứ?
Kim Tử Lan_Mẹ cậu
À phải rồi , quản gia dọn cơm đi!
Quản gia
Dạ được thưa phu nhân.
Trần Dịch Hằng_Cậu
Con ra cửa hàng tiện lợi mua chút đồ.//Nói xong liền chạy đi//
Kim Tử Lan_Mẹ cậu
Hằng nhi , đến giờ cơm rồi con còn đi đâu hả??
Trần Duật Bác_Ba cậu
Thằng bé chưa quen nên vậy , ngoài trời đang mưa mà không mang theo ô gì hết.
Trương Quế Nguyên_Anh
Để con đi theo em ạ.
Trần Duật Bác_Ba cậu
Hả? Để ba đi cũng được , thằng bé bướng bỉnh lắm.
Kim Tử Lan_Mẹ cậu
//Kéo ông lại// Con đi đi.
Trương Quế Nguyên_Anh
//Gật đầu ra lấy ô rồi đi ra ngoài//
Kim Tử Lan_Mẹ cậu
Anh để yên cho tụi nhỏ tập làm quen.//Bực bội nhìn ông//
Cơn mưa ngoài trời đã nhỏ hơn bao giờ hết , những hạt mưa phùn lác đác rơi xuống đất , mùi hương quen thuộc của cây cỏ đất màu bốc lên.Mùi hương ẩm ướt hắc hảo , cậu cúi đầu nhìn bước chân của mình đang đi về phía trước.
Trần Dịch Hằng_Cậu
"Anh trai sao?..."
Chiếc ô đẩy về phía trước cậu giật mình nhìn lên trên rồi quay qua nhìn người bước tới cạnh mình , chẳng hiểu sao cậu giật mình tim đập loạn nhịp.
Trương Quế Nguyên_Anh
Anh đưa em đi.
Trần Dịch Hằng_Cậu
//Không nói gì im lặng đi về phía trước//
Trương Quế Nguyên_Anh
Anh biết...em chưa thể chấp nhận một người anh mà ba mẹ em cưu mang , nhưng anh mong em có thể không ghét anh.
Trần Dịch Hằng_Cậu
Không ghét...
Trương Quế Nguyên_Anh
Cảm ơn em , anh sẽ cố gắng để em có thể thích nghi với mối quan hệ của chúng ta.
"Chúng ta"? Trần Dịch Hằng không biết nói gì , chỉ biết tim cậu đập loạn xạ.Cảm giác khó chịu nơi lồng ngực như tảng đá đè nặng , nó khiến cậu không biết phải đối mặt với thực tại như thế nào.
Không phải cậu ghét anh chỉ là cậu chưa chấp nhận được sự thật trước mắt , cậu không ghét anh vì anh đến và với một danh phận "anh trai" của mình.Chỉ là quá bất ngờ với những gì ba mẹ cậu làm.
Chapter2
Để mà nói về Trần Dịch Hằng thì cậu là cậu ấm từ nhỏ.Gia đình thuộc tầng lớp giàu có , ba mẹ cậu có tập đoàn lớn nhất nhì trong thành phố trùng khánh.Cậu được giáo dục khá tốt nhưng lại có lập trường riêng của bản thân, đôi khi bướng bỉnh nhưng lại rất kiên cường với lý trí của mình.
Cậu và gia đình không quá gần gũi mặc dù tình cảm rất tốt , nhưng do tính chất công việc.Từ nhỏ Trần Dịch Hằng đã phải tập làm quen với việc xa ba mẹ , sống với quản gia là chủ yếu.Vốn tiếng trung của cậu cũng không được tốt cho lắm vì cậu là con lai Anh Quốc.
Cậu vào cửa hàng tiện lợi chẳng biết mua gì cả.Vốn dĩ kiếm đại lý do để né tránh sự việc , ai mà ngờ được anh lại mang ô đi theo cậu.
Do dự một lúc cậu lấy hộp hoành thánh ăn liền rồi ra tính tiền , Trương Quế Nguyên theo sau cả hai không nói gì cả chỉ lặng lẽ một người đi trước một người theo sau.
Trần Dịch Hằng_Cậu
Chị ơi tính tiền giúp em ạ.
Trần Dịch Hằng_Cậu
Dạ chị đợi em chút.//Đặt hộp hoành thánh lên bàn rồi thò tay vào túi//
Cậu loay hoay một hồi...có lẽ lúc ra ngoài quên mang theo tiền rồi.Điện thoại cũng bỏ ở phòng , hết cách cậu ngượng ngùng nhìn nhân viên rồi không biết mở lời sao cho phù hợp với tình hình hiện tại.
Trương Quế Nguyên_Anh
Để anh trả cho em.//Đưa tiền cho nhân viên//
Trương Quế Nguyên_Anh
Không có gì ạ.
Trần Dịch Hằng_Cậu
Cảm ơn...
Không rõ cậu nói ai nhưng hẳn là cảm ơn anh , chỉ là câu từ không rõ ràng.Nhưng Trương Quế Nguyên rất nhẹ nhàng gật đầu với cậu rồi cả hai cùng ra bàn ăn dành cho khách.
Trần Dịch Hằng_Cậu
Trương Quế Nguyên...về trước đi , tôi muốn ăn hoành thánh , chốc nữa sẽ về sau.
Trương Quế Nguyên_Anh
Trời vẫn còn mưa nhỏ , anh nói với ba mẹ là đi theo em nên anh phải có trách nhiệm đợi em chứ.
Trương Quế Nguyên_Anh
Ngồi đây anh đi hâm nóng hoành thánh cho em.
Trần Dịch Hằng_Cậu
//Im lặng nhìn anh rồi khẽ cúi mặt//
Trương Quế Nguyên_Anh
//Nhìn chiếc đầu tròn xoe kia rồi cầm hộp hoành thánh đi về phía lò vi sóng //
Cửa hàng tiện lợi tuy nhỏ nhưng cũng khá đầy đủ vật dụng thiết yếu.Cậu ngồi ghế hướng ra phía cửa kính giày đặc nhìn ra ngoài trời đã tối hẳn.Con đường dài chỉ thấy xe cộ đỗ thành hàng , ánh đèn vàng nhạt đã lên , mưa phùn bên ngoài chưa ngớt.Cửa kính cũng bị mưa hất vào tạo nên những giọt nước nhỏ chảy lách tách rơi xuống mặt đất.
Mấy phút sau anh cầm trên tay hộp hoành thánh đặt trước mặt cậu , thìa được anh chuẩn bị rất kĩ càng.Hoành thánh được quay trong lò vi sóng còn nóng hổi , tỏa ra làn khói mỏng bay lên không trung.
Trương Quế Nguyên_Anh
Cận thận nóng nhé , ăn đi anh ra ngoài một chút.Sẽ sớm quay lại , đừng đi đâu để dính mưa.
Trần Dịch Hằng_Cậu
//Im lặng gật đầu//
Trương Quế Nguyên_Anh
//Rời ánh mắt khỏi cậu rồi lấy chiếc ô ở góc tường đi ra ngoài//
Trần Dịch Hằng_Cậu
//Nhìn bóng lưng anh khuất dần dưới ánh đèn đường//
Trần Dịch Hằng_Cậu
Sao lại đối xử với tôi như thế...//Khẽ lẩm bẩm , tay cầm thìa múc từng miếng hoành thánh đưa lên miệng//
Cậu đã ăn xong được một lúc , trong lúc ngồi chờ anh cậu vô thức gục xuống bàn , cả người truyền đến sự mệt mỏi khó tả.Cậu dầm mưa lớn rất lâu , lúc chạy ra khỏi nhà cũng đã dầm mưa một đoạn , vả lại khi tắm cũng tắm nước lạnh.Cậu hắt xì vài cái , cơn đau đầu kéo đến cậu tự ôm bản thân gục đầu xuống rồi thiếp đi.
Khi Trương Quế Nguyên trở lại thấy cậu gục trên bàn.Hộp hoành thánh được đẩy ra xa , anh tiến tới cầm hộp đi vứt vào thùng rác , tay kia vẫn cầm ô và túi đồ.Anh tiến tới nhẹ nhàng gọi cậu.
Trương Quế Nguyên_Anh
Trần Dịch Hằng về thôi.
Trần Dịch Hằng_Cậu
//Mệt mỏi đứng dậy// Về.
Trần Dịch Hằng_Cậu
//Nhìn túi đồ trên tay anh// Gì vậy?
Trần Dịch Hằng_Cậu
Xin lỗi.
Trần Dịch Hằng cúi mặt , hai tai đỏ lên.Chẳng hiểu sao cậu nói một tràng khó hiểu , còn xin lỗi anh nữa.
Trần Dịch Hằng_Cậu
"Ngốc chết mất"
Trương Quế Nguyên_Anh
Không cần xin lỗi, anh mua thuốc cảm mạo cho em.Còn có thuốc hạ sốt , nếu em thấy mệt thì uống nhé.
Trương Quế Nguyên_Anh
Anh thấy em không ổn.
Trần Dịch Hằng_Cậu
//Ngơ ngác nhìn anh// C...cảm ơn.
Trương Quế Nguyên_Anh
Không có gì , về thôi kẻo ba mẹ lo.
Trần Dịch Hằng_Cậu
//Gật đầu đi theo anh, đợi anh mở ô//
Trương Quế Nguyên_Anh
//Nghiêng chiếc ô về phía cậu//
Trần Dịch Hằng_Cậu
Lúc về đừng nói với ba mẹ tôi sử dụng đồ ăn liền...
Trần Dịch Hằng_Cậu
Ba mẹ không thích điều đó.
Trương Quế Nguyên_Anh
Anh không phải người thích kể lể , lại càng đặc biệt không để em bị mắng.
Trần Dịch Hằng_Cậu
Ồ.//Cười nhạt//
Trần Dịch Hằng_Cậu
Ba mẹ cũng chẳng quan tâm tôi như thế.//Nhìn bước chân mình dưới mưa//
Trương Quế Nguyên_Anh
Anh lại thấy khác em đó , chẳng qua ba mẹ có cách quan tâm em theo riêng mình thôi.
Trần Dịch Hằng_Cậu
Có ba mẹ nào quan tâm con cái mà chấp nhận để con mình ở với quản gia từ năm 5-6 tuổi không.
Trần Dịch Hằng_Cậu
Như thế cũng chẳng phải gì to tát.
Trần Dịch Hằng_Cậu
Thôi không nói cho cậu biết.
Trương Quế Nguyên_Anh
Được , không nói thì không nói.
Trương Quế Nguyên_Anh
Về nhà nghỉ ngơi đi , anh thấy em sắp phát sốt rồi.
Trần Dịch Hằng_Cậu
//Chẳng nói gì chỉ nghiêng mặt nhìn anh rồi gật đầu//
Ánh đèn đường soi sáng cả khu phố nhỏ , bước chân một lớn một nhỏ dọc theo đường về nhà mà đi.Chiếc ô nghiêng , bước chân lớn khẽ chậm lại vài phần.Tay cầm ô tay cầm túi đồ , thiếu niên bên cạnh chỉ ung dung di về phía trước mà không để ý người bên cạnh luôn hướng ánh mắt về phía mình.
Trần Duật Bác_Ba cậu
Hai đứa đi lâu vậy? Quế Nguyên mua gì thế?
Trương Quế Nguyên_Anh
Con mua thuốc ạ.
Kim Tử Lan_Mẹ cậu
Có chuyện gì hả? Hai anh em sao vậy?
Trần Dịch Hằng_Cậu
Con dính cảm thôi , không sao hết.Ba mẹ chưa dùng cơm ạ?
Kim Tử Lan_Mẹ cậu
Đợi hai đứa đó , mà con dầm mưa chi để giờ bị cảm hả?
Trương Quế Nguyên_Anh
Thôi được rồi , sự cố cả mà.
Trần Duật Bác_Ba cậu
Quế Nguyên nói đúng, nào hai đứa mau vào ăn cơm thôi.
Trần Dịch Hằng_Cậu
Con không ăn đâu ạ.
Kim Tử Lan_Mẹ cậu
Sao lại không ăn?
Kim Tử Lan_Mẹ cậu
Lại ăn linh tinh ở ngoài đúng không? Con có biết con dễ đau bụng lắm không?
Trần Dịch Hằng_Cậu
Không phải , con không muốn ăn thôi.
Trương Quế Nguyên_Anh
Em ấy mệt nên để em ấy nghỉ ngơi trước ạ.
Cậu không nghe cả nhà nói nữa chỉ nhanh chóng bỏ lên phòng trước.
Kim Tử Lan_Mẹ cậu
Cái thằng bé này thật là.//Thở dài//
Trần Duật Bác_Ba cậu
Em cứ khắt khe bảo sao con không thích , cũng đừng lớn tiếng với thằng bé quá.
Trần Duật Bác_Ba cậu
Nó đang tuổi ăn tuổi lớn.
Trương Quế Nguyên_Anh
//Đặt túi thuốc lên bàn ngồi đối diện ông bà//
Trương Quế Nguyên_Anh
Ba nói đúng đó mẹ đừng cứ mãi lời nặng mày nhẹ với em ấy , nó không chỉ khiến mẹ và em không hiểu nhau , còn khiến em ấy bị tổn thương.
Kim Tử Lan_Mẹ cậu
Nhưng không hiểu sao mẹ và thằng bé không thể có tiếng nói chung.
Trần Duật Bác_Ba cậu
Vậy em phải xem lại cách em đối xử với con rồi.
Trương Quế Nguyên_Anh
Thôi được rồi, muộn rồi , dùng cơm đã.Còn việc đó từ từ giải quyết ạ.
Trần Dịch Hằng_Cậu
//Lăn ra giường vùi mình vào chăn , tay vơ lấy điện thoại//
Tả Kỳ Hàm_Em
💬 Bảo bảo , tớ nhớ cậu chết mất.//icon khóc ròng//
Trần Dịch Hằng_Cậu
💬 Mai cậu qua nhà tớ đi , tớ có chuyện này muốn nói với cậu.
Tả Kỳ Hàm_Em
💬 Chuyện gì vậy bảo bảo? không nói luôn được hả.Tò mò quá đi.//icon ?//
Trần Dịch Hằng_Cậu
💬 Mai cậu tới sẽ biết , mà cậu đừng gọi tớ như thế.Nghe ngại lắm.
Tả Kỳ Hàm_Em
💬 Bảo bối lớn rồi biết ngại rồi, cởi chuồng tắm mưa với nhau từ thuở nào đến giờ đó.
Trần Dịch Hằng_Cậu
💬 Biến!
Tả Kỳ Hàm_Em
💬 Ơ bảo bảo làm tớ tổn thương đó.//icon 🥺//
Trần Dịch Hằng_Cậu
💬 Gớm quá , tớ ngủ đây.
Trần Dịch Hằng_Cậu
💬 Mệt rồi.
Tả Kỳ Hàm_Em
💬 Bảo bối ngủ ngon.//icon hôn hôn//
Trần Dịch Hằng_Cậu
💬 Ngủ ngon.
Chapter3
Cậu vào giấc không lâu thì cửa phòng vang lên vài tiếng gõ.Cậu nhíu mày khó chịu , không phải kiểu khó chịu vì bị làm phiền chỉ là cậu khá mệt cả người không muốn nhúc nhích nhưng vẫn phải ra mở cửa.
Khi cậu ngước mặt lên điều đầu tiên là khuôn mặt điển trai của Trương Quế Nguyên, cậu khó hiểu nhìn anh.Người anh trai từ trên trời rơi xuống này sao lại tìm cậu rồi?
Trần Dịch Hằng_Cậu
Có chuyện gì à?
Trương Quế Nguyên_Anh
Uống thuốc đã , em đừng quên chứ.
Trần Dịch Hằng_Cậu
//Nhìn ly nước và vài viên thuốc trên tay anh rồi nhận lấy//
Trần Dịch Hằng_Cậu
Cảm ơn.
Trương Quế Nguyên_Anh
Không có gì , uống đi rồi đưa ly cho anh.
Trần Dịch Hằng_Cậu
//Chớp mắt nhìn mấy viên thuốc//
Trương Quế Nguyên_Anh
//Mắt chăm chăm nhìn cậu// Sao vậy?
Trần Dịch Hằng_Cậu
Không sao , về phòng đi.Tôi uống xong tự đi cất ly được.
Trương Quế Nguyên_Anh
Sợ thuốc?.//nhíu mày//
Trần Dịch Hằng_Cậu
//Mím môi// Ai sợ chứ?
Trương Quế Nguyên_Anh
Vậy uống đi anh xem.
Trần Dịch Hằng_Cậu
//Bất lực nhét mấy viên thuốc vào miệng rồi hớp một ngụm nước lớn//
Cậu nhăn mặt , cảm giác khó chịu còn vương trong khoang miệng.Thật sự cậu rất ghét uống thuốc, sau khi uống xong cậu đưa ly cho anh rồi cất lời.
Trần Dịch Hằng_Cậu
Được chưa?
Trương Quế Nguyên_Anh
Được rồi , ngủ sớm đi.Nhớ đóng cửa sổ , đừng mở máy lạnh quá lâu.Tăng nhiệt độ lên nhé.
Trần Dịch Hằng_Cậu
Ừm , cảm ơn.
Trương Quế Nguyên_Anh
Ngủ ngon.
Trần Dịch Hằng_Cậu
//Gật đầu// Ngủ ngon.
Cậu đóng cửa leo lên giường , đắp chăn ngang ngực.Cậu khó mà vào lại giấc ngủ , suy nghĩ vu vơ những gì anh làm với cậu , không hiểu sao khóe môi cậu cong lên nụ cười nhẹ.
Trần Dịch Hằng_Cậu
"Xem ra không khó đối mặt như mình nghĩ , ít nhất anh ta cũng khá tốt tính"
Trần Dịch Hằng_Cậu
"Nhưng tại sao không thể gọi anh ta một tiếng anh trai chứ?"
Trần Dịch Hằng_Cậu
"Lẽ nào mình vẫn chưa thể chấp nhận sự hiện diện của anh ta à?"
Trần Dịch Hằng_Cậu
Không nghĩ nữa , đến đâu hay đến đó vậy.
Cậu lẩm bẩm một mình như đứa trẻ tập nói , cả một lúc lâu cậu dần chìm sâu vào giấc ngủ.Do mệt nhoài và tác dụng của thuốc khiến cậu ngủ rất say.Mặt vùi sâu vào gối , cảm nhận mùi hương dịu nhẹ của nước giặt và hơi ấm của chăn khiến cậu có cảm giác an toàn lạ.
Sáng hôm sau cậu thức giấc khá muộn , cảm giác mệt mỏi gần như đã hết.Rất may không bị ốm , nếu không cậu lại được nghe một tràng đạo lý từ ba mẹ cậu rồi.Cậu thay đồ rồi xuống nhà , ông bà Trần chắc hẳn đã lên công ty , quản gia vẫn đang làm việc thường ngày phải làm.Cậu đi vào bếp mở tủ lấy nước uống rồi đi ra ngoài phòng khách.
Tả Kỳ Hàm_Em
//Ngồi ngoan như cún , hai tay ôm gối dựa lưng mắt chăm chú nhìn tv//
Trần Dịch Hằng_Cậu
Đến sớm vậy?
Tả Kỳ Hàm_Em
Bảo bảo , sao giờ cậu mới dậy.//Bĩu môi//
Trần Dịch Hằng_Cậu
//Nhíu mày// Đã bảo đừng gọi vậy mà!!!
Tả Kỳ Hàm_Em
Xí , đồ khó tính!
Trần Dịch Hằng_Cậu
//Lăn ra ghế nằm// Chán chết mất.
Tả Kỳ Hàm_Em
Không ăn sáng hả?
Tả Kỳ Hàm_Em
Ủa mà cậu muốn nói gì với tớ cơ?
Tả Kỳ Hàm_Em
Làm tớ tò mò tối ngủ cũng khó.//Bĩu môi//
Trần Dịch Hằng_Cậu
À...ba mẹ tớ hôm qua mang anh trai về cho tớ.
Tả Kỳ Hàm_Em
Cái gì cơ? bảo bảo cậu đùa hơi quá rồi nha.
Trần Dịch Hằng_Cậu
Không rảnh , anh ta hơn tớ 1 tuổi.Nghe nói ba mẹ mới mất, ba mẹ tớ nhận nuôi.
Em tròn mắt nhìn cậu, tính tò mò nổi lên em ghé sát tai cậu dò hỏi.
Tả Kỳ Hàm_Em
Ủa sao họ hàng không nuôi lại để ba mẹ cậu nhận nuôi? Vả lại thân tới mức nhận nuôi luôn hả?
Trần Dịch Hằng_Cậu
Tớ cũng không rõ , càng không tiện hỏi.Như vậy lỡ làm tổn thương anh ta thì sao.
Tả Kỳ Hàm_Em
Ò , nhưng anh ấy đâu? Tớ muốn xem mặt.
Trần Dịch Hằng_Cậu
Không biết nữa , tớ còn không gọi nổi hai từ anh trai đó.
Tả Kỳ Hàm_Em
Cậu xưng hô sao?
Trần Dịch Hằng_Cậu
Gọi thẳng tên hoặc cậu tôi thôi.
Trần Dịch Hằng_Cậu
Không hiểu luôn.//Thở dài//
Tả Kỳ Hàm_Em
Cậu đó!! thử mở lòng chút đi.Suốt ngày lạnh lùng , không tốt chút nào.//Vỗ vỗ vai cậu//
Trần Dịch Hằng_Cậu
Cậu đó!! Lên làm ba mẹ tôi được rồi.
Tả Kỳ Hàm_Em
Bảo bảo , con ngoan.//Bật cười xoa đầu cậu//
Trần Dịch Hằng_Cậu
//Liếc em rồi gỡ tay em xuống//
Trần Dịch Hằng_Cậu
Đừng quậy!
Tả Kỳ Hàm_Em
//Nhìn anh xách đồ vào rồi nhìn cậu// *Ôi đẹp trai quá cục cưng ơi*
Trần Dịch Hằng_Cậu
//Đẩy mặt em ra xa// Quỷ!
Tả Kỳ Hàm_Em
//Gật đầu chào anh// Hi.
Trương Quế Nguyên_Anh
//Gật đầu cười nhẹ//
Tả Kỳ Hàm_Em
*Ôi ảnh cười kìa bảo bảo ơi , hảo soái aa*
Trần Dịch Hằng_Cậu
*Câm miệng*
Cậu nhìn nụ cười anh nhanh chóng được thu về rồi nhìn túi đồ trên tay anh.
Tả Kỳ Hàm_Em
Chào anh, em là bạn của Dịch Hằng.
Trương Quế Nguyên_Anh
Chào em.
Trương Quế Nguyên_Anh
Hai đứa ngồi chơi , anh có chút việc cần giải quyết.
Trần Dịch Hằng_Cậu
//Im lặng gật đầu//
Trương Quế Nguyên_Anh
Quản gia làm bữa sáng cho em , anh hâm nóng lại rồi vào ăn nhé?
Trần Dịch Hằng_Cậu
Hả? À...ừ.
Trương Quế Nguyên_Anh
Đỡ mệt chưa?
Trần Dịch Hằng_Cậu
Đỡ nhiều rồi, cảm ơn.
Trương Quế Nguyên_Anh
Không có gì , hai đứa muốn ăn trái cây không để anh gọt?
Tả Kỳ Hàm_Em
Có ạ.//Mắt sáng như đèn pha oto//
Trần Dịch Hằng_Cậu
//Nhéo eo em//
Trần Dịch Hằng_Cậu
Không phải anh nói đang bận à? Hâm nóng đồ ăn giúp tôi là được rồi , trái cây để quản gia làm đi.
Trương Quế Nguyên_Anh
Không sao , không mất nhiều thời gian.Sắp tới giúp việc mọi người về quê chăm ông bà rồi.Là ba mẹ sắp xếp
Trần Dịch Hằng_Cậu
Sao ba mẹ không nói cho tôi biết?
Trương Quế Nguyên_Anh
Hôm qua em đi ngủ khá sớm ,lúc ăn cơm ba mẹ có nói.
Trần Dịch Hằng_Cậu
Vậy việc nhà sau này ai làm.//Nhíu mày//
Trương Quế Nguyên_Anh
Chúng ta chia nhau làm.
Trần Dịch Hằng_Cậu
//Ỉu xìu nằm lăn ra ghế//
Tả Kỳ Hàm_Em
Con thỏ lười nhà cậu.//Nhéo má cậu//
Trần Dịch Hằng_Cậu
Đừng làm loạn ,tớ đá cậu ra khỏi nhà đó!
Tả Kỳ Hàm_Em
//Ngoan ngoãn rút tay về//
Trương Quế Nguyên_Anh
//Đã đi vào bếp từ lúc nào//
Tả Kỳ Hàm_Em
Tớ thấy anh cậu tốt mà.//Nói nhỏ//
Trần Dịch Hằng_Cậu
Ừ , tớ đâu có nói không tốt?
Tả Kỳ Hàm_Em
Nãy cậu còn nói không ăn sáng , anh ấy nói hâm nóng đồ ăn giúp cậu, cậu liền đồng ý.
Tả Kỳ Hàm_Em
Cậu còn gọi anh ấy là anh nữa mặc dù xưng hô không trọn vẹn.
Trần Dịch Hằng_Cậu
Tập làm quen dần thôi , vả lại có người hâm nóng đồ ăn giúp ai mà chẳng thích?
Tả Kỳ Hàm_Em
Ờ ha.//Gật đầu như đã hiểu//
Trần Dịch Hằng_Cậu
//Cong môi cười// "Nói ngốc lại giận"
Trần Dịch Hằng_Cậu
"Tại sao ư? Tớ cũng không rõ...có lẽ là bản năng"
Trương Quế Nguyên_Anh
//Đặt đĩa trái cây lên bàn// Hai đứa ăn đi.
Trương Quế Nguyên_Anh
À em vào ăn sáng trước đã rồi ăn hoa quả sau nhé.//Nhìn cậu//
Trần Dịch Hằng_Cậu
Ừm biết rồi , phiền anh rồi.Cảm ơn.
Trương Quế Nguyên_Anh
Không có gì , anh lên phòng trước.Có gì thì gọi anh hoặc nhờ quản gia lên gọi cũng không sao.
Tả Kỳ Hàm_Em
Cảm ơn anh nha.
Trương Quế Nguyên_Anh
//Gật đầu rồi cầm đồ đi lên tầng//
Tả Kỳ Hàm_Em
//Lấy miếng táo nhét vào miệng, tay còn lại đẩy đẩy cậu//
Tả Kỳ Hàm_Em
Đi ăn sáng đi cục cưng , lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp.
Trần Dịch Hằng_Cậu
//Đánh nhẹ tay em// Đã nói là xưng hô cho cẩn thận, tớ lớn rồi!!
Tả Kỳ Hàm_Em
//Giơ ok , tay đẩy đẩy cậu đi//
Trần Dịch Hằng_Cậu
Nhóc đáng ghét nhà cậu.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play