QuinnLy | Maiquinn X Lyhan | TRONG LỒNG KÍNH
Bé con trong lồng kính
Nguyễn Hiền Mai
30 tuổi - Doanh nhân đã thành đạt - Mạnh mẽ, trưởng thành, ít nói, mềm mại với mình Linh, tính chiếm hữu cao
Trần Thảo Linh
17 tuổi - Nhỏ bé, nghịch ngợm, tính cách trong sáng, hay chọc phá làm Mai tức điên xong ôm làm lành, thương Mai
Chương Mở đầu: Bé con trong lồng kính
Căn penthouse nằm trên tầng cao nhất của một toà nhà sang trọng, nhìn thẳng ra thành phố sáng đèn. Giữa không gian tĩnh lặng, tiếng bút chì sột soạt trên giấy hòa cùng tiếng gió điều hòa.
Linh ngồi bên bàn học, đồng phục trắng tinh, tóc đen dài buộc cao. Ngoài cửa kính, đêm rải đầy sao, nhưng Linh chẳng nhìn. Mọi bài tập, mọi cuốn sách, mọi đường nét trên trang giấy — tất cả đều nằm trong quỹ đạo mà Mai đã vạch sẵn cho cô.
Bên kia phòng, Mai đang làm việc. Dáng người khỏe khoắn, gọn gàng trong chiếc sơ mi trắng ôm dáng, vài lọn tóc vàng rủ nhẹ bên gò má. Ánh đèn vàng phủ xuống khiến đường nét gương mặt Mai thêm lạnh và sâu.
Tiếng giày cao gót khẽ vang. Mai đứng trước bàn học, đặt xuống một ly sữa nóng.
Nguyễn Hiền Mai
|giọng trầm, dịu| Uống hết đi rồi tiếp tục học
Trần Thảo Linh
|ngẩng lên, phụng phịu| Em 17 tuổi rồi… đừng coi em như trẻ con nữa
Nguyễn Hiền Mai
|cúi xuống sâu ngang tầm mắt| Với chị em mãi là bé con thôi.
Linh cụp mắt, hai má nóng ran, nhưng vẫn lẳng lặng bưng ly sữa lên uống hết.
Linh biết mình đang được nuôi trong một chiếc “lồng kính” đẹp đẽ. Mọi thứ nơi đây quá hoàn hảo: chiếc giường lớn phủ ga trắng, giá sách gỗ lim thẳng hàng, cả những con gấu bông mà Linh chẳng bao giờ chạm tới.
Nhưng khi cơn gió đêm tràn vào, Linh lại thấy một khoảng trống lạnh lẽo lan dọc sống lưng.
Đêm mưa và Vết sẹo
Tiếng mưa đổ xuống bất chợt, rào rạt, đều đều như hàng nghìn chiếc trống nhỏ gõ vào mái ngói. Linh chui vào chăn, định ép mình ngủ, nhưng mỗi khi lưng chạm vào tấm ga lạnh, cơn đau nơi vết sẹo lại nhói lên.
Một cảm giác rát bỏng, quẩn quanh…
Linh cắn môi, cuộn mình thành một đống nhỏ, trong đầu dội về những mảnh ký ức nhòe nhoẹt. Có tiếng người la hét. Có ánh lửa. Và tiếng kính vỡ…
Không gọi cũng được, nhưng cái tên ấy bật ra trong vô thức
Chỉ vài phút sau, Mai xuất hiện trước cửa, áo sơ mi trắng rộng phủ ngang đùi, mái tóc xoăn vàng còn hơi ẩm. Cô bước tới, bàn chân trần lướt trên sàn gỗ lạnh, ngồi xuống mép giường, khẽ vén chăn.
Nguyễn Hiền Mai
|giọng trầm thấp, êm như gió đêm| Đau à…?
Trần Thảo Linh
|khẽ gật, môi run| Lưng… đau…
Mai không nói gì thêm, chỉ cúi người kéo áo Linh lên một chút, đôi mắt nâu mật ong dừng lại ở những vết sẹo mờ nhạt chạy ngang bả vai. Ngón tay Mai chạm rất nhẹ, vừa bôi thuốc vừa như đang chạm vào thứ gì mong manh dễ vỡ.
Trần Thảo Linh
Chị sẽ… bỏ em không?
Mai hơi khựng, rồi cúi sát xuống, trán chạm vào trán Linh, giọng trầm xuống tới mức gần như thành tiếng thì thầm:
Nguyễn Hiền Mai
Nếu bỏ em… chị còn lại gì?
Linh im lặng, nhưng hơi thở dần đều lại. Mai kéo chăn ôm Linh vào lòng, một tay gối sau đầu, một tay xoa nhịp trên eo, ru như hồi Linh còn bé xíu.
Tiếng mưa rơi rào rạt bên ngoài, nhưng trong vòng tay này, hơi ấm phủ lên mọi nỗi sợ.
Linh nghe thấy tiếng tim Mai đập chắc nịch ngay sát tai, nhịp đều đặn như một cái neo kéo cô khỏi vực sâu
Nguyễn Hiền Mai
Chị bỏ cả thế giới… nhưng không bỏ em.
Một tiếng sấm nổ đùng ngoài cửa sổ. Linh giật mình, bấu chặt lấy vạt áo Mai. Mai chỉ siết chặt hơn, cằm tựa trên đỉnh đầu Linh, giọng vỗ về:
Nguyễn Hiền Mai
Ngoan… có chị đây.
Trong khoảnh khắc ấy, giữa tiếng mưa và tiếng tim, Linh cảm giác chiếc lồng kính quanh mình như biến mất. Chỉ còn Mai, và hơi ấm này.
Hồi ức: Những ngày đầu
Khi Linh vừa tròn 12 tuổi.
Em lần đầu bước vào nhà Mai. Cô bé nhỏ xíu, tóc đen cắt ngang vai, quần áo loang lổ bùn đất, ánh mắt trống rỗng đến đáng sợ.
Mai khi đó vừa bước vào con đường kinh doanh, gánh vác cả gia đình. Mái tóc xoăn vàng cột cao, đôi tay rám nắng đầy sức mạnh. Cô cúi xuống ngang tầm mắt Linh, chìa bàn tay ra, giọng chắc nịch:
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
Từ giờ, chị sẽ chăm em. Đừng sợ gì hết.
Linh không trả lời, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay Mai. Bàn tay ấy to, ấm và đầy vết chai, nhưng với Linh, đó là thứ duy nhất níu mình khỏi vực sâu.
Đêm đó, Linh được sắp ngủ trong phòng riêng gần phòng Mai. Ánh đèn vàng nhạt, bóng đêm rộng khiến Linh lạ lẫm, mắt mở to nhìn trần nhà
Mai mở cửa, bước nhẹ vào, tay cầm một chiếc lục lạc bạc nhỏ
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
|khẽ| Không ngủ được à?
Trần Thảo Linh
|lúng túng, giọng run| … phòng… rộng quá…
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
|ngồi xuống cạnh giường, kéo chăn| Không sao, từ giờ chị sẽ ngủ cạnh em, không phải sợ gì cả.
Mai đặt lục lạc lên cổ tay Linh, nhẹ nhàng cài chốt:
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
Đeo cái này nhé. Ban đêm mà em khóc, chị sẽ nghe tiếng và tìm em ngay.
Linh im lặng, chỉ nhìn Mai bằng đôi mắt tròn to. Mai khẽ cúi xuống, thì thầm gần tai:
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
Ngoan, ngủ đi. Từ nay, chị sẽ là người dỗ em ngủ mỗi đêm.
Tối đó, Linh chìm vào giấc ngủ trong mùi hương nhè nhẹ từ áo Mai.
Một chiều mùa hạ, Linh trèo cây hái xoài, trượt chân rơi xuống, bị mảnh cây cứa dài xuống lưng, đụng trúng vết thương cũ. Máu đỏ loang áo, Linh hoảng hốt khóc nức nở.
Mai khi nghe tiếng khóc, chạy đến. Thấy Linh, cô không mắng một lời, chỉ bế thốc cô bé lên, vừa siết chặt vừa run tay.
Trong phòng, Mai rửa sạch vết thương bằng nước thuốc lá, mùi hăng xộc lên, Linh khóc to hơn
Trần Thảo Linh
|nức nở| Hu… hức… đau đau quá chị ơi…
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
|vừa thổi vừa dỗ| Ngoan, để chị thoa thuốc cho
Mai lấy thuốc cao bôi nhẹ, động tác cẩn thận đến mức run rẩy. Sau khi băng xong, cô đặt tay lên vết sẹo, ánh mắt sâu thẳm
Bác sĩ đến và kê cho vài đơn thuốc mỡ, Mai nhất quyết mỗi lần tự tay rửa sạch từng vết máu, thay băng cho em mỗi sáng tối.
Tối đó, Linh ngồi trước gương, áo trễ một bên vai, gương mặt cau lại vì đau. Mai mở lọ thuốc, giọng dịu đi:
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
Ngoan, chịu khó nhé. Chị thoa thuốc sẹo cho em, sẽ bớt đau
Trần Thảo Linh
Đừng… lạnh lắm… |ứa nước mắt|
Mai thổi hơi ấm vào ngón tay, rồi mới chấm thuốc lên vết sẹo. Mỗi lần Linh nhăn mặt, cô lại cúi xuống, đặt nụ hôn nhẹ lên rìa vết thương:
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
|thấp giọng| Đừng nhăn… vết này đẹp mà, nó thuộc về chị rồi…
Không hiểu vì sao, Linh đỏ mặt, lắp bắp:
Trần Thảo Linh
Chị… chị nói gì vậy
Lúc này, Linh đã quen vói sự chăm sóc của Mai, cô bé dần mở lòng mình hơn, thoải mái bộc lộ nét tinh nghịch của một đứa trẻ nhỏ.
Một chiều hè, mưa rào bất chợt đổ xuống, hạt mưa rát buốt đất sân gạch. Linh vừa học xong bài, nhoài người qua cửa sổ thấy nước mưa chảy, ánh mắt sáng rực.
Trần Thảo Linh
|reo lên| Chị ơi! Mưa rồi này! Mưa oaaa
Không đợi trả lời, Linh chạy chân trần ra sân, xoay vòng, hứng nước bằng hai bàn tay nhỏ, cười như tiếng chuông bạc. Áo ướt, tóc bết, đôi má ửng hồng
Mai đứng dưới hiên, khoanh tay nhìn, gương mặt ba phần bất lực bảy phần nuông chiều. Cuối cùng, cô bước xuống, kéo Linh vào lòng:
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
|giọng trầm, hơi trách|: Em bé hư quá. Lạnh thế này, mai sốt thì ai chăm em?”
Trần Thảo Linh
|vừa cười vừa bám áo Mai| Chị chứ ai!
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
|cúi xuống, ghé tai Linh| Ừ. Chỉ chị thôi. nhớ chưa?
Mưa vẫn rơi, nhưng trong lòng Linh hôm ấy… ấm hơn cả nắng.
Hậu quả của cơn nghịch mưa lần trước là Linh lên cơn sốt cao. Người nóng hừng hực, trán vã mồ hôi. Mai suốt đêm không chợp mắt, vừa thay khăn lạnh, vừa quạt nhẹ, vừa đút từng thìa thuốc
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
|khẽ dỗ| Một thìa nữa thôi… ngoan nào
Cô đặt khăn lên trán Linh, ngón tay lướt qua gò má ướt mồ hôi, ánh mắt dịu dàng mà sâu.
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
|thì thầm| Đừng khiến chị lo nữa, Linh à…
Sáng sớm, Mai lái xe đưa Linh đến cổng trường. Linh chỉnh lại tóc, chuẩn bị bước xuống thì Mai đưa cho cô một chiếc dây buộc tóc mới.
Trần Thảo Linh
|mắt sáng| Xinh quá! Quà cho em à?
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
|mỉm cười| Ừ. Nhớ buộc nó mỗi ngày nhé.
Linh không biết bên trong dây buộc tóc ấy có gắn chip định vị nhỏ. Mai tựa vào vô lăng, ánh mắt dõi theo Linh bước vào cổng.
Tối đó, khi Linh đã ngủ, Mai mở laptop, đăng nhập vào một phần mềm bảo mật riêng. Bản đồ hiện ra, một điểm sáng nhỏ nhấp nháy — Linh đang ở trong phòng, tọa độ chính xác đến từng mét.
Mai ngồi tựa lưng vào ghế, rót một ly rượu vang đỏ, mắt dõi theo điểm sáng ấy rất lâu. Ánh đèn vàng hắt lên gương mặt nghiêng, tạo một đường bóng sắc nét lạnh lùng.
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
“ Thế này… chị sẽ không bao giờ phải lo lắng nữa…”
Nguyễn Hiền Mai - 25 tuổi
“cho dù em có chạy đi đâu… chị vẫn sẽ tìm thấy em.”
Bàn tay mai khẽ chạm vào màn hình, dừng ngay trên cái tên “Linh” được đánh dấu bằng trái tim đen nhỏ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play