Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Anh Yêu Em

CHƯƠNG 1:VĂN ÁN

Thu sắp qua,không khí lạnh của mùa đông ập tới.
Có thể thấy vài bông tuyết đã bắt đầu rơi xuống từ bầu trời âm u.
Cái không gian thoáng đãng này, đã từng là quê hương của tôi từ lúc còn bé nhưng ....
Trịnh Nam
Trịnh Nam
Có lẽ tôi đã về nhà rồi!!!
Trịnh Nam
Trịnh Nam
Đã ba năm kể từ khi mọi chuyện đã kết thúc,nó không biết gọi là tồi tệ hay là tốt đẹp với tôi..
Trịnh Nam
Trịnh Nam
Tôi là Trịnh Nam,là một sinh viên ra trường được hai năm.Làm ở công ty lập trình game.Và....tôi bây giờ là một linh hồn.
Trịnh Nam
Trịnh Nam
Đúng...là một linh hồn.
Hình ảnh anh hiện ra mờ nhạt,ngồi ở chiếc ghế ngoài hiên nhà của anh.
Căn nhà gỗ cũ kỹ,và đã phủ đầy rêu xanh từ lúc nào.Có lã mọi người đã quên mất nơi này,và quên mất đi một người tên Trịnh Nam.
Trịnh Nam
Trịnh Nam
Tôi quay về ngôi nhà tôi đã được sinh ra,từng sống từ lúc còn bé. Vì vốn dĩ,tôi không còn nơi nào để đi.
Trịnh Nam
Trịnh Nam
Căn nhà trọ đã có người tới mướn,tôi không thể quay về đó vì có thể làm phiền họ.
Trịnh Nam
Trịnh Nam
Ở nơi xa lạ đó ,tôi không biết đi đâu, cũng chẳng còn hy vọng gì, không còn điểm nào để bấu víu để đặt lẽ sống của mình.
Trịnh Nam
Trịnh Nam
Có lẽ trong mắt của mọi người từng tiếp xúc với tôi,đều có một đánh giá chung.
Trịnh Nam im lặng,gương mặt thanh tú ấy thoáng hiện nụ cười đầy đau khổ...
Trịnh Nam
Trịnh Nam
Dị biệt,kinh tởm và thật khiến người khác chán ghét.
Nói xong cậu thở dài,nhắm mắt lại,hưởng thụ những làn gió dịu mát của cuối thu này.
Nơi đây,vắng lặng,người dân đẫn dần rời khỏi nơi này để đi tìm việc làm ở chốn tha phương.
Cuộc sống của ai ai cũng kham khổ,lo cái ăn cái mặt cho gia đình.
Nhưng trái lại ở thành phố hoa lệ ở Thượng Hải,người ở đó phải gọi là những đại phú hào,đi xe sang,ngồi máy lạnh.
Những kẻ tha phương từ khắp mọi nơi đổ về đó để kiếm việc làm.
Có người thì may mắn tìm được công việc nuôi bản thân.Còn có kẻ lại xui xẻo không thể kiếm được miếng ăn giữa chốn phồn hoa này,đành quay về nơi quê hương mình.
Hạ Nhất
Hạ Nhất
Trịnh Nam bây giờ anh ta ở đâu rồi?Tại sao máy lại không nghe, rốt cuộc anh ở đâu?
Và cũng có những người vì tình yêu mà chấp nhận hy sinh tất cả, nhưng khi đã hy sinh hết những gì mình có thì lại bị coi là món đồ hết giá trị sử dụng mà vứt đi.
Thế đời là vậy...
Kẻ đứng trên danh vọng kia đã đạt được mục tiêu của mình,thì họ mới tìm kiếm lại những cái xưa cũ,nó bỗng trở nên quý giá...
Nhưng...
Những thứ đã trải qua năm tháng ấy,bị vứt bỏ và chà đạp, liệu có còn nguyên vẹn hay vẫn tồn tại để đợi người đến tìm hay không?
Không...
Tất cả đã quá muộn...
Mọi thứ đã thật sự quá muộn rồi.
Tác Giả
Tác Giả
Truyện sẽ đi theo hướng cảm xúc tác giả.Nếu có bẻ lái hay quay xe 180° thì quý đọc giả thông cảm.
Tác Giả
Tác Giả
Tại tác giả bị đa nhân cách.
Tác Giả
Tác Giả
Hạ hạ hạ
HẾT CHƯƠNG 1

CHƯƠNG 2:QUÊ NHÀ

Cụ Tư
Cụ Tư
Nam Nam vào đây ăn bánh cùng bà nè con!!!
Trịnh Nam đang trên đường đến trường.Lúc này cậu chỉ mới 19 tuổi,sắp phải lên thành phố để học.
Trịnh Nam
Trịnh Nam
Dạ,con phải đến trường rồi bà ơi, con ngủ quên sắp trễ học rồi ạ. Lát về con ghé qua ạ.
Anh cười hì hì,vẫy tay chào cụ Tư.Bà là hàng xóm của cậu,rất thương cậu.
Cụ Tư
Cụ Tư
Được rồi,đi học đi con.Cẩn thận, đừng chạy,té là bẩn hết đồng phục đó.
Trịnh Nam
Trịnh Nam
Dạ!!!!
Cậu vội chào bà rồi rời đi.
Cụ Tư
Cụ Tư
Thằng bé này lúc nào cũng hớn hở như vậy,đúng là nhìn mãi vẫn thấy là một đứa trẻ hiếu động.
Từ căn nhà cạnh bên,một người trung niên nghe tiếng nói chuyện rôm rả bước ra.
Chú Lý
Chú Lý
Thằng Nam nó đi học hả cụ Tư?
Cụ Tư
Cụ Tư
Đúng rồi,định cho nó mấy cái bánh ăn lót dạ.Ai dè,thằng nhỏ sợ trễ học mà vội chạy đi rồi. Thằng bé thật là...
Chú Lý
Chú Lý
Hôm qua nó đi bắt cá ngoài sông ,được vài con cá to liền đem chia cho con hai con to nhất. Kêu nó đem bán lấy tiền đi học không chịu là không...
Cụ Tư
Cụ Tư
Nam nó vậy đó.
Hai người cười nói khà khà.Có cậu thanh niên hàng xóm này đúng là rất mực được lòng mọi người mà.
Cha mẹ cậu ly hôn lúc cậu mới 7-8 tuổi.Để cậu sống với bà nội, nhưng sau hai năm,bà của cậu qua đời vì bệnh nặng.Vậy là cậu đã phải sống một mình trong căn nhà nhỏ đó.
Một cậu bé vô tư hồn nhiên, không hề cảm thấy cô đơn.Dù ngày bà cậu mất,cả ngày nước mắt giàn giụa sưng phù mắt nhưng vài ngày sau cậu lại lấy lại tinh thần,đi mò cua bắt ốc như mỗi ngày.
Vì trước khi mất,bà của cậu dặn không được sống trong đau khổ mà phải sống cho tương lai sau này.
Trịnh Nam rất nghe lời bà,càng yêu quý bà hơn.
Khi cha mẹ chia ly hôn,cuộc sống của cậu như địa ngục.
Mẹ thì tối ngày không có ở nhà.Còn cha cậu thì say xỉn bê tha,về tới nhà là lôi cậu ra đánh như bao cát.Chỉ có bà nội luôn bảo vệ cậu,can ngăn những đòn roi đó cho cậu.
Bây giờ người thân yêu duy nhất của cậu đã không còn,thật sự như là một con diều bị đứt dây bay vô định trên trời.
Nhưng nó đã trở thành thói quen,và động lực từ bà khiến Trịnh Nam không còn buồn bã nữa.
Nghe lời bà,bao năm qua cậu đã sống một cuộc sống rất hạnh phúc vui vẻ, dường như đây là cuộc sống bình dị nhất từ trước đến giờ.
.....................................
Chiều về cậu ghé qua nhà cụ Tư, trong tay còn mang rất nhiều trái hồng chín đỏ .Tất cả đều được để trong một cái túi làm từ lục bình mà cậu tự làm.
Trịnh Nam
Trịnh Nam
Cự Tư ơi,cụ có nhà không?Con có hái hồng giòn ở gần sông Hoa nè.Ngon lắm cụ ơi...
Bà đi ra từ từ,thấy cậu liền cười toe toét.
Cụ Tư
Cụ Tư
Thằng bé này,từ cổng nhà đã nghe tiếng của con rồi...đâu đâu để bf xem.
Trịnh Nam
Trịnh Nam
Con tiện đường ghé đó hái, nhiều lắm. Chín đỏ cây mà chẳng ai trèo,rụng hết uổng lắm.
Cụ Tư
Cụ Tư
Đúng rồi.Để đây bà làm bánh hồng cho,làm sáng mai qua nhà bà mà lấy ăn.
Trịnh Nam
Trịnh Nam
Thôi,cụ cứ cho con bánh hoài,kỳ lắm...
Cậu ngại ngùng nhưng miệng thì cứ nuốt nước bọt.Vì bánh cụ Tư làm rất ngon,ăn là nhớ mãi.
Cụ Tư
Cụ Tư
Ngại cái gì thằng quỷ nhỏ,đem đồ tới cho bà hoài,coi như cái này trả công cho con được không?
Trịnh Nam
Trịnh Nam
Dạ....
Cậu cười khúc khích đồng ý.
Trịnh Nam
Trịnh Nam
À ,cụ có cần có sự mua thêm gạo hay gì không,mai con lên trấn gửi đơn xin nhập học.
Cụ Tư
Cụ Tư
Ừ định dặn con mua cho bà 5 ký gạo.Mà còn sắp đi lên thành phố học rồi sao?
Giọng bà nghẹn ngào
Trịnh Nam
Trịnh Nam
Dạ,nhưng vẫn chưa ạ.Con còn chuẩn bị vài thứ khác.À,khi nào con đi cụ nhớ ngó xem nhà con dùm nha...
Cụ Tư
Cụ Tư
Trời ơi.Ai đâu vát cái nhà của con đi đâu,khu này cũng không có trộm.Yên tâm mọi người sẽ trông cho con.
Trịnh Nam
Trịnh Nam
Dạ,vậy thì cảm ơn cụ nhiều rồi. Cụ ở đây ngớ giữ sức khoẻ,đừng sáng sớm mà đi ra đồng xem lúa nữa nha.
Cụ Tư
Cụ Tư
Trời .Bà của con còn khoẻ lắm đấy...
Hai người cười khà khà vui vẻ, thì có tiếng bên ngoài vọng vào.
Dì Sáu Lành
Dì Sáu Lành
Thằng Nam ghé hả cụ Tư?
Cụ Tư
Cụ Tư
Ừ.Nó đem hồng cho tôi đó,nhiều lắm,ăn không Lành,lấy bớt về mà ăn.
Dì Sáu Lành
Dì Sáu Lành
Được rồi.Nó mang cho cụ thì cụ giữ đi,nó làm gì mà quan tâm dì sáu nó chứ?
Trịnh Nam
Trịnh Nam
Dì sáu đừng giận con mà, thôi,lát con mang cá qua cho dì làm canh chua nhe.Có mấy con cá con bắt được to lắm,thả trong chum sau nhà.
Dì Sáu Lành
Dì Sáu Lành
Thôi thôi ,tao nói vậy thôi.Để tẩm bổ có sức khỏe còn lên trên thành phố học.Làng mình trông chờ vào mày đó nghe mậy.
Chú Lý
Chú Lý
Lại gán cái trọng trách này lên thằng nhỏ nữa vậy hả cô sáu.
Dì Sáu Lành
Dì Sáu Lành
Anh lại nói thế,để nó có động lực mục tiêu chứ!!
Trịnh Nam rất hạnh phúc khi được mọi người quan tâm như vậy,tuy số phận cậu sinh ra không được như những đứa trẻ khác,nhưng cuộc đời cũng không quá khắc nghiệt để mang đi hết những điều tốt đẹp của cuộc đời cậu.
Tác Giả
Tác Giả
Nhớ like và đánh giá cho tác giả nha mấy tình yêu!!!
Tác Giả
Tác Giả
Còn không thì cmt để cùng tác giả vẽ ra cuộc đời của Trình Nam nào!!!
Tác Giả
Tác Giả
À mà chỉ tác giả mới được vẽ ra thôi chứ hạ hạ:))
Tác Giả
Tác Giả
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!
HẾT CHƯƠNG 2

CHƯƠNG 3:BẠN CÙNG PHÒNG

RENG!RENG!RENG!
Chuông vào học vang lên,học sinh ùn ùn kéo vào lớp.Tất cả đã về đúng vị trí của mình.
Đợt thi vừa rồi tất cả cũng đủ điểm vào các trường mình mong muốn.
Trịnh Nam rất siêng năng,cậu học tập rất chăm nên đã đủ điểm vào Thanh Hoa.
Các bạn của cậu đều rất ngưỡng mộ cậu,cũng có nữ sinh đến tỏ tình nhưng đều bị từ chối.
Liễu Như Yên
Liễu Như Yên
Trịnh Nam cậu sẽ vào Thanh Hoa sao?
Trịnh Nam
Trịnh Nam
Đúng vậy?
Liễu Như Yên
Liễu Như Yên
Mình cũng xin vào Thanh Hoa này.Chúng ta có thể xin học chung cùng nhau chứ?
Cô ta là con nhà khá giả,nhưng đừng bị vẻ ngoài ngây thơ mà bị đánh lừa.Đã có biết bao đứa con trai bị cô ta mang ra làm trò đùa,chán chê rồi xỉ nhục họ.
Trịnh Nam thẳng thừng từ chối.
Trịnh Nam
Trịnh Nam
Xin lỗi.Nhưng tôi cũng không biết nữa,có thể sẽ không học chung lớp chăng.Vì mỗi khoa khác nhau mà.
Liễu Như Yên
Liễu Như Yên
Cậu định học gì?
Trịnh Nam ngập ngừng.
Trịnh Nam
Trịnh Nam
Mình...mình chưa biết.Thôi,vào học rồi.
Liễu Như Yên bực mình.
Trước giờ chưa ai dám từ chối cô.Nhưng cậu ấy thì khác,khiến cô càng thêm khó chịu.
Buổi học cuối để kết thúc tiến vào lộ trình mới của tri thức.
Trịnh Nam rất quý trọng tất cả những gì mình có được,những cố gắng và những hy vọng của hàng xóm quê hương mình.
Hành trang cậu đã chuẩn bị đơn sơ vô cùng.
Chỉ có vài bộ đồ.Tập viết và các dụng cụ cá nhân khác.Vỏn vẹn một cái vali nhỏ.Tiền tiết kiệm mà bà cậu để lại,cộng với tích góp mà mấy năm qua anh gom góp chắc cũng đủ trang trải hơn một năm học.
Thời gian ở trên thành phố học,cậu sẽ tranh thủ chạy làm thêm ở các quán.
Các công việc được anh sắp xếp ngắn nắp,được ghi lại bằng cuốn nhật ký nhỏ.
Trịnh Nam
Trịnh Nam
Đi thôi.Sắp tới mình phải hoàn thành thật tốt ,còn phải quy về với bà con nữa chứ.
Ngày mà cậu lên đường,dân trong làng ra bến xe tiễn cậu.
Họ dặn dò đủ chuyện,còn mang đủ bao,túi thức ăn cho cậu mang đi.
Trên đường ,cậu rất mong chờ tương lai sắp tới tươi đẹp.
Và cuối cùng cũng đến nơi.
Cậu đã tìm hiểu,ký túc xá không cho nấu nướng nên những thứ từ quê mang lên không thể mang vào phòng được.
Cậu đành tìm phòng hần đó.
Vó vẻ như bà của cậu đã phù hộ, tìm được căn trọ gần trường,đi bộ cũng có thể tới nhanh.
Nhưng đây là căn ở ghép.
Đã có hai người bên trong,có vẻ cũng là sinh viên của trường Thanh Hoa.
Cậu vội xin chào,giọng ấp úng.
Trịnh Nam
Trịnh Nam
Xin...xin chào các cậu.Mình đang tìm trọ,nhưng xung quanh đây hết phòng rồi.Các cậu có thể....
Không cho cậu nói hết,một người trong đó kéo cậu vào...
Hàn Vũ
Hàn Vũ
Nè,vào ở chung đi.Nói nhiều thật!!
Trịnh Nam
Trịnh Nam
Mình cảm ơn nhé...
Một người ngồi một góc đang gõ máy tính,chỉ ngước lên nhìn rồi cúi gầm mặt xuống chú tâm làm gì đó.
Hàn Vũ
Hàn Vũ
Đừng quan tâm đến cậu ta,tôi tên Hàn Vũ còn anh ta tên Bạch Lý.Gọi là khúc gỗ cũng được.
Bách Lý
Bách Lý
Ồn ào thật!!
Trịnh Nam
Trịnh Nam
Mình tên Trịnh Nam là tân sinh viên trường Thanh Hoa
Bách Lý
Bách Lý
Chọn chỗ!!
Trịnh Nam
Trịnh Nam
Dạ?!
Hàn Vũ
Hàn Vũ
À ý cậu ta là ngủ trên gác hay dưới trần .Từ từ rồi sẽ làm quen được cậu ta thôi.
Hạn Vũ cười khà khà định ra ngoài.
Hàn Vũ
Hàn Vũ
À.Cậu đi báo cáo giấy tờ cho bà chủ nhà đi,rồi hả quay lại sắp xếp đồ.Bà ấy phiền phức lắm.
Trịnh Nam
Trịnh Nam
À vâng.
Trịnh Nam gật đầu,kéo chiếc vali nhỏ vào phòng.
Bách Lý
Bách Lý
Ở đâu đến?
Trịnh Nam
Trịnh Nam
Mình đến từ làng Hoà Thuận,Vân Nam.
Bách Lý
Bách Lý
Ừm.
Trịnh Nam mang giấy tờ đi báo cho chủ trọ ghép phòng xong thì lập tức quay về phòng.
Cậu thăm dò hỏi Bách Lý đang miệt mài gõ bàn phím.
Trịnh Nam
Trịnh Nam
À.Mình ngủ ở trên gác được không?
Bách Lý
Bách Lý
....
Trịnh Nam
Trịnh Nam
À nếu không thì ở dưới cũng được!!!
Trịnh Nam lần đầu lên thành phố nên cũng rất e dè,sợ làm mất lòng bạn cùng phòng.
Bách Lý
Bách Lý
Ở trên đi!!
Trịnh Nam
Trịnh Nam
Dạ!?
Bách Lý
Bách Lý
Nhưng ...chỗ tôi cũng ở trên!!
Trịnh Nam
Trịnh Nam
Nếu không phiền...
Bách Lý
Bách Lý
Không phiền!!
Trịnh Nam
Trịnh Nam
Vâng ...vậy mình đi sắp xếp.
Cứ vậy mà không gian yên tĩnh vô cùng.
HẾT CHƯƠNG 3

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play