Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Rhycap] Về Quê Lấy Vợ Miền Tây

chap 1

Tg xấu xí☺️
Tg xấu xí☺️
Hế lô mn
Tg xấu xí☺️
Tg xấu xí☺️
Lần đầu viết truyện
Tg xấu xí☺️
Tg xấu xí☺️
😞
Tg xấu xí☺️
Tg xấu xí☺️
Viết như pov đc hong
Tg xấu xí☺️
Tg xấu xí☺️
K to6 nha
Miền Tây tháng bảy, trời không nóng gắt nhưng nước sông lại đầy, phù sa đỏ ngầu. Tôi ngồi ở hiên nhà ngoại, ly nước dừa trên tay đã tan đá từ lúc nào, còn tâm trí thì lơ lửng theo tiếng gà gáy ở đâu đó cuối xóm. Tôi là Đức Duy, 24 tuổi, dân thành phố, mới chia tay người yêu cũ được… một tháng. Không cãi nhau, không oán trách, chỉ là người ta chọn lối đi không có tôi. Má biết chuyện, chẳng hỏi han nhiều, chỉ bảo: “Về quê ngoại chơi đi con. Ở đó không có ai bắt con phải mạnh mẽ.” Tôi về, mang theo trái tim như cái ly sứ mẻ. Không ngờ, tôi lại gặp được anh – người đàn ông với giọng nói trầm như tiếng mưa đầu mùa và đôi mắt nhìn thấu tôi ngay từ lần đầu chạm mặt. ⸻ Anh tên Quang Anh. Hơn tôi 2 tuổi, sống ngay căn nhà bên cạnh, là con bác Sáu bán trái cây ở chợ nổi. Hôm tôi vừa tới, anh ghé sang nhà ngoại xin trái bưởi. Tôi đang phụ ngoại phơi quần áo, mặt mũi tèm lem nắng, mồ hôi đổ mà lòng thì lạ lắm – lạ vì lần đầu có người nhìn tôi kỹ đến vậy, rồi hỏi: “Đức Duy hả? Lâu lắm mới gặp lại. Hồi đó nhỏ xíu hay lén qua hái ổi nhà tôi đó nha.” Tôi tròn mắt. Thật lòng không nhớ. Nhưng nhìn anh cười, tôi thấy… mình muốn nhớ. ⸻ Sau đó, tụi tôi cứ thế mà gần nhau. Sáng anh chèo xuồng ngang, ghé kêu tôi đi chợ nổi. Chiều về anh hái cho tôi trái mận chín mọng. Tôi dần biết Quang Anh thích ăn cơm chan canh chua, ghét sầu riêng, và thường ngồi im nghe đờn ca tài tử mỗi tối. Một lần, tôi đang nằm võng đọc sách, anh ngồi bên cắt đậu que, tôi hỏi: “Anh không thấy… lạ hả? Hai thằng con trai cứ quấn nhau hoài vậy?” Anh ngẩng lên, nhìn tôi không chớp: “Lạ là vì người ta nghĩ thương nhau phải có khuôn mẫu. Còn tôi thấy… miễn là thật lòng, là được.” Tôi im. Rồi mỉm cười. Gió sông hôm đó nhẹ như tay ai vừa vuốt lên vết thương trong lòng tôi vậy. ⸻ Tối hôm đó trời mưa. Mưa không lớn, nhưng dai dẳng. Tôi đứng dưới hiên nhà ngoại, thì thấy anh – Quang Anh – tay cầm cây dù, đứng lặng. “Sao anh tới giờ này?” “Nghe nói em đau đầu. Mẹ anh kho cá, biểu mang sang.” Tôi chưa kịp nói cảm ơn thì anh đã nhìn tôi, giọng chậm rãi: “Duy… nếu em mệt vì thế giới ngoài kia, thì ở đây, có tôi.” ⸻ Tôi ở lại quê ba tháng. Không một lần nhắc đến Sài Gòn. Sáng chèo xuồng cùng anh, tối nấu ăn, nghe cải lương, ngủ trên võng đong đưa. Một hôm, tôi bảo: “Anh Quang Anh này…” “Gì?” “Mình quen nhau đi.” Anh nhìn tôi, không cười như mọi khi. Chỉ nhẹ nhàng, dứt khoát: “Ừ. Vậy từ giờ em là của anh, Đức Duy.”
——
Tg xấu xí☺️
Tg xấu xí☺️
Hẹ hẹ
Tg xấu xí☺️
Tg xấu xí☺️
Hết rùi
Tg xấu xí☺️
Tg xấu xí☺️
Ppai mn ạ

chap 2

Tg xấu xí☺️
Tg xấu xí☺️
Hẹ hẹ
Tg xấu xí☺️
Tg xấu xí☺️
Nay chăm
Tg xấu xí☺️
Tg xấu xí☺️
-))
Tg xấu xí☺️
Tg xấu xí☺️
Quá quen rùi hở
Tg xấu xí☺️
Tg xấu xí☺️
Hẹ hẹ😭
Từ hôm tôi và Quang Anh chính thức quen nhau, mọi thứ như chậm lại. Không còn cái trống rỗng, hụt hẫng trong lòng mỗi sáng thức dậy, thay vào đó là tiếng anh gọi khe khẽ ngoài bến sông: “Duy ơi, dậy chưa, đi chợ nổi không?” Tôi lật đật chạy ra, tóc tai rối bù, anh chỉ cười, đưa tay vén nhẹ: “Mai mốt là người của anh rồi, em phải để anh ngắm cho gọn gàng chứ.” Nghe xong, tôi đỏ mặt, tim đập rộn ràng như cá quẫy dưới ghe. ⸻ Có những buổi chiều nước ròng, hai đứa ngồi trên cầu khỉ, thả chân xuống dòng sông phù sa mát rượi. Anh kể chuyện ngày xưa đi học xa nhà, nhớ cơm má nấu đến mức bỏ cả việc ở thành phố mà quay về. Tôi lắng nghe, rồi hỏi: “Anh chưa bao giờ muốn đi xa nữa hả?” Anh lắc đầu, mắt nhìn theo con thuyền nhỏ giữa sông: “Ở đây có đủ thứ anh cần. Giờ thì… có thêm em.” Tôi quay đi, giả vờ nghịch cọng lục bình trôi ngang, nhưng khóe môi lại cong lên không kiềm được. ⸻ Đêm rằm, trăng sáng tràn khắp vườn dừa. Anh đem đàn guitar cũ ra hiên, ngồi gảy mấy khúc nhạc tình. Tôi tựa đầu vào vai anh, nghe tiếng đàn xen lẫn tiếng dế kêu rả rích. Trong khoảnh khắc đó, tôi không nghĩ đến Sài Gòn, không nghĩ đến những vết thương cũ. Chỉ nghĩ rằng… nếu có thể giữ mãi một giây phút, thì tôi muốn giữ khoảnh khắc ngồi bên anh dưới trăng này. ⸻ Một hôm, ngoại hỏi tôi trước mặt anh: “Duy tính ở quê lâu không con? Má con gọi điện nói tháng sau chắc phải đi làm lại rồi đó.” Tôi khựng lại, tay đang gọt ổi suýt trượt. Anh không nói gì, chỉ ngồi im. Nhưng tôi thấy rõ bàn tay anh đặt trên đầu gối khẽ siết lại. Tối đó, anh đưa tôi ra bến sông, gió thổi mát lạnh. Lâu lắm anh mới lên tiếng: “Duy… mai mốt em đi, em có nhớ ở đây không?” Tôi quay sang, thấy đôi mắt anh loang loáng như mặt nước. Tôi mím môi, khẽ đặt tay vào tay anh: “Có anh ở đây, sao mà em quên được.” Anh không đáp, chỉ kéo tôi vào lòng. Mùi bùn non, mùi mồ hôi sau một ngày dài, mùi của anh – tất cả hòa vào nhau, nồng nàn mà bình yên. ⸻ Miền Tây tháng tám, nước sông vẫn đỏ ngầu. Nhưng trong trái tim tôi, nhờ có Quang Anh, mọi thứ đang trong veo như buổi sớm mai.
——-
Tg xấu xí☺️
Tg xấu xí☺️
Ựa
Tg xấu xí☺️
Tg xấu xí☺️
Chap 1 là hơn 500☺️
Tg xấu xí☺️
Tg xấu xí☺️
Móc móc
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Im koiii😏😏😏
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
M á //ôm vợ//
Tg xấu xí☺️
Tg xấu xí☺️
Êu êu
Tg xấu xí☺️
Tg xấu xí☺️
Coi nó kìa 😒
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
😇😇😇
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Kơm chók quàik đik
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vợ //ôm eo hùng//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cút ra nha
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ơ ơ dạ😭😭😭
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
😏😏😏
Tg xấu xí☺️
Tg xấu xí☺️
Ủa😭😭😭😞😞
Tg xấu xí☺️
Tg xấu xí☺️
Móc móc
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Móc móc
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Móc móc
Jsol
Jsol
Móc móc
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Móc móc
Hurrykhg
Hurrykhg
Móc móc
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Móc móc
Móc móc
Móc móc là tạm biệt á☺️
Tg xấu xí☺️
Tg xấu xí☺️
NovelToon
Tg xấu xí☺️
Tg xấu xí☺️
Iu mn
Tg xấu xí☺️
Tg xấu xí☺️
Móc móc mn nha

chap 3

Tg xấu xí☺️
Tg xấu xí☺️
Tiếp nề😏😏😏
Tg xấu xí☺️
Tg xấu xí☺️
Nay chăm ớ
Tháng chín, Sài Gòn gọi tôi trở lại bằng một cú điện thoại từ công ty. Ngoại nghe xong chỉ thở dài, còn tôi thì lặng người. Tôi biết ngày này sẽ tới, nhưng chẳng ngờ nhanh đến vậy. Tối đó, tôi ra bến sông, thấy Quang Anh đang vá lại chiếc lưới rách. Dưới ánh đèn dầu vàng vọt, bóng anh đổ dài trên sàn gỗ, trông vừa quen thuộc vừa xa xăm. Tôi ngồi xuống cạnh anh, chưa kịp nói gì thì anh đã chậm rãi: “Em phải đi rồi phải không?” Tôi khựng lại, cắn môi. Anh không nhìn tôi, tay vẫn thoăn thoắt đan từng nút lưới. “Em không muốn đi.” – tôi khẽ nói. – “Nhưng… ở Sài Gòn còn công việc, còn cuộc sống của em.” Lần này, anh mới ngẩng lên. Đôi mắt sâu thẳm, bình tĩnh đến lạ: “Anh hiểu. Nhưng nhớ nè, Duy… em đi đâu cũng được, miễn là nhớ quay về. Anh không cần lời hứa xa vời. Chỉ cần em còn muốn trở về, ở đây anh vẫn chờ.” Tôi thấy mắt mình cay xè. Chẳng biết sao, tôi bật khóc, như đứa con nít ôm chặt lấy anh giữa tiếng dế râm ran ngoài đồng. ⸻ Ngày tôi rời quê, trời mưa lâm râm. Ngoại tiễn ra bến xe, còn Quang Anh thì đứng bên cạnh, cầm cây dù y như buổi tối đầu tiên anh mang cá kho sang cho tôi. Lên xe, tôi quay nhìn lại. Anh không cười, cũng không nói gì, chỉ giơ tay vẫy. Con tim tôi thắt lại, muốn lao xuống mà ôm lấy anh thêm một lần nữa. Sài Gòn cách miền Tây chỉ vài giờ đi xe, nhưng lúc ấy, tôi thấy khoảng cách dài hơn cả một dòng sông. ⸻ Những ngày sau, tôi quay cuồng với công việc. Sài Gòn nhộn nhịp, xe cộ, deadline, những gương mặt vội vã. Thỉnh thoảng điện thoại reo, bên kia là giọng anh – trầm ấm, chậm rãi, hỏi mấy câu quen thuộc: “Hôm nay em ăn gì chưa?” “Có ngủ đủ không?” “Cuối tuần về được không?” Chỉ vậy thôi, nhưng đủ để tôi bật cười sau cả ngày mệt nhoài. ⸻ Một tối, tôi đứng trên ban công phòng trọ, nhìn mưa quất trắng trời. Bất giác nhớ lại buổi tối ở quê, anh ôm tôi trong bếp nhỏ và nói: “Ước gì mưa cứ rơi hoài, để mình chẳng cần đi đâu hết.” Tôi cầm điện thoại, bấm số anh, rồi nghẹn ngào: “Anh Quang Anh… cuối tuần này em về.” Ở đầu dây bên kia, anh im vài giây, sau đó bật cười. Tiếng cười ấm như tiếng mái chèo khua nước, khiến lòng tôi nhẹ hẳn đi. ⸻ Tình yêu của chúng tôi không rực rỡ như pháo hoa, mà lặng lẽ như dòng sông quê – khi lặng, khi đầy, khi chảy xiết. Nhưng dù có đi xa đến đâu, tôi biết, nơi bờ sông miền Tây ấy, luôn có một người đàn ông chờ tôi quay về.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Móc móc
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//ôm eo Duy//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Móc móc
Jsol
Jsol
Móc móc
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Móc móc
Hurrykhg
Hurrykhg
Móc móc
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Móc móc
Tg xấu xí☺️
Tg xấu xí☺️
Viết cho đủ 😞
Tg xấu xí☺️
Tg xấu xí☺️
Móc móc
Móc móc

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play