[Cực Hàng] Khúc Mệnh Đào Hoa
Chương 1: Khi mở mắt trong truyện
Đêm ấy, thành phố rơi vào yên ắng. Tả Hàng nằm trên giường, màn hình điện thoại sáng trắng hắt vào gương mặt mệt mỏi nhưng đôi mắt lại căng tràn hứng thú. Cậu đã theo dõi bộ tiểu thuyết này suốt nửa năm — một truyện tu tiên dài dằng dặc, đầy tranh đấu và âm mưu.
Nhưng khi đọc đến những dòng cuối cùng, tim cậu nhói lên.
Trương Cực— nhân vật phụ cậu yêu thích nhất, một kẻ hiền lương nhưng bị số phận giày xéo — chết thảm trong bóng tối, bị phản bội, bị hiểu lầm, không ai nhớ đến. Một kết thúc bi kịch, đến mức tàn nhẫn.
Tả Hàng
Vì sao? Một người như vậy… lại phải chết cô độc? Nếu tao ở trong truyện, tao nhất định sẽ cứu lấy cậu ấy /nắm chặt điện thoại+ tức giận đến run tay/
Trong màn đêm, câu nói ấy tan vào khoảng không, chẳng ai nghe thấy.
Tả Hàng thở dài, mệt mỏi, khép mắt lại. Cậu không biết, chính khoảnh khắc ấy, sợi chỉ mỏng manh giữa thực tại và hư cấu đã đứt gãy.
Khi cậu mở mắt, trước mặt không còn là trần nhà quen thuộc, mà là một bầu trời xanh sâu thẳm. Hương hoa đào thoang thoảng, từng cánh hoa rơi xuống gương mặt. Cậu bật dậy, nhìn quanh: đó là một quảng trường rộng lớn, xung quanh là vô số thiếu niên mặc áo vải xanh, ai nấy đều đang xếp hàng chờ đợi.
???
Các đệ tử dự thi, trật tự!
Tả Hàng sững người. Đây không phải là khung cảnh cậu từng đọc sao? Lễ tuyển chọn đệ tử nhập môn của Vân Tiêu Phái — nơi mở đầu cho bi kịch của Trương Cực
Hơi thở cậu dồn dập, bàn tay run rẩy. Trong đầu cậu, hàng loạt ký ức từ truyện ùa về. Tất cả quá rõ ràng: cậu đã xuyên vào chính cuốn sách đó.
Một luồng ký ức xa lạ xen lẫn, cho Tả Hàng biết thân phận mới: chỉ là một tên pháo hôi vô danh, tên tuổi chẳng được nhắc tới quá ba dòng. Theo mạch truyện, nhân vật này sẽ sớm bị loại bỏ, biến mất như chưa từng tồn tại.
Trái tim cậu đập thình thịch, vừa hoảng loạn vừa… kỳ lạ thay, phấn khích. Bởi ngay khoảnh khắc ấy, ở phía xa cuối hàng, cậu nhìn thấy một bóng người
Một thiếu niên áo trắng, ngồi lặng lẽ dưới gốc đào, gương mặt sáng như trăng nhưng ánh mắt lại buồn như hồ sâu. Đó chính là Trương Cực
Hơi thở cậu nghẹn lại. Cậu đã từng chỉ biết Trương Cực qua những dòng chữ, qua hình dung trong tâm trí. Giờ đây, người ấy thật sự ngồi đó, sống động đến mức khiến cậu quên cả thực tại.
Tả Hàng
Cậu ấy… đang ở đây. Vẫn còn ở đây. Vậy thì…
Trong lòng cậu, một lời thề không thốt ra vẫn vang vọng
Tả Hàng
Lần này, ta sẽ không để bi kịch ấy tái diễn..
Kẻ viết dạo ༺⟡𓂃꩜𓂃⟡༻
Này, cảm ơn cậu đã bấm vào chương này nhé.
Kẻ viết dạo ༺⟡𓂃꩜𓂃⟡༻
Mỗi lần cậu kéo màn hình xuống, câu chuyện này lại có thêm một nhịp thở.
Kẻ viết dạo ༺⟡𓂃꩜𓂃⟡༻
Hy vọng chương này sẽ mang đến cho cậu chút gì đó dễ thương, hoặc ít nhất là một nụ cười nhỏ.
Kẻ viết dạo ༺⟡𓂃꩜𓂃⟡༻
Thế thôi, chào tạm biệt hẹn gặp lại ở các chương khác
Kẻ viết dạo ༺⟡𓂃꩜𓂃⟡༻
。・:*:・゚★,。・:*:・゚☆ 。・:*:・゚★,。・:*:・゚☆
₍ᐢ •͈ ༝ •͈ ᐢ₎♡ T ạ m b i ệ t ♡(ᐢ •͈ ༝ •͈ ᐢ₎
。・:*:・゚★,。・:*:・゚☆ 。・:*:・゚★,。・:*:・゚☆
🎀 ★彡。・:*:・゚☆彡。・:*:・゚★ 🎀
Chương 2: Người ngồi dưới tán đào
Quảng trường rộng mênh mang, hoa đào phủ khắp, từng cánh hồng rơi lả tả trong gió xuân. Giữa muôn người đang ồn ào chuẩn bị cho khảo thí, chỉ có một góc nhỏ chìm trong tĩnh lặng: dưới gốc cây đào cổ thụ, một thiếu niên áo trắng ngồi lặng.
Dáng vẻ ấy khác hẳn những kẻ xung quanh — không bon chen, không ngẩng cao đầu, cũng chẳng vội vàng kết giao. Chỉ lặng im như một vệt trăng ngã mình trong sương, đôi mắt nhìn xa xăm, mang theo một nỗi u hoài như đã quen với cô độc.
Tả Hàng đứng sững. Hình bóng ấy y như từng dòng chữ cậu đã đọc, nhưng tận mắt chứng kiến thì lại khiến ngực cậu dồn dập như sắp vỡ.
Tả Hàng
Chính là cậu ấy… Trương Cực. Nếu ta không làm gì, số phận của cậu sẽ đi thẳng đến cái kết bi thảm kia. Nhưng… ta có thể thay đổi
Ý nghĩ vừa lóe lên, phía xa đã vang tiếng cười khẩy. Một nhóm thiếu niên áo xanh tụ lại, ánh mắt giễu cợt
Thanh y đệ tử 1
Kìa, Trương Cực lại ngồi mơ mộng. Một kẻ không có chỗ dựa, cũng dám mơ nhập Vân Tiêu Phái sao?
Thanh y đệ tử 2
Nghe nói hắn vốn bị xem thường trong gia tộc. Hôm nay chắc chắn sẽ bị loại thôi.
Tiếng cười rộ lên, nhọn hoắt như dao cắt vào không khí.
Tả Hàng nghiến răng. Theo trí nhớ của cậu, đây chính là khởi đầu của âm mưu — những kẻ này sẽ tráo thẻ bài khảo thí của Trương Cực, đẩy cậu vào con đường tuyệt vọng.
Không kịp nghĩ nhiều, Tả Hàng chen vào giữa, giả vờ vụng về vấp ngã, làm rơi cả xấp thẻ bài xuống đất. Mấy tên kia hoảng hốt, còn Tả Hàng nhanh tay đổi lại thẻ vốn thuộc về Trương Cực, che giấu bằng một nụ cười gượng gạo.
Tả Hàng
Xin lỗi, xin lỗi… tay ta vụng quá
Mọi người chỉ nghĩ hắn là kẻ ngốc nghếch, không ai chú ý. Chỉ có một đôi mắt đen tĩnh lặng nhìn thẳng vào cậu.
Trương Cực khẽ nhấc cằm, môi cong lên một nét cười rất nhạt nhưng khiến cả thế gian bỗng lặng đi
Trương Cực
Ngươi… vừa cứu ta sao?
Tả Hàng khựng lại, tim đập loạn. Cậu vội xua tay, giọng hơi run
Tả Hàng
Không… ta chỉ tiện tay thôi
Tả Hàng
Hoa đào lại rơi, gió nhẹ thổi qua. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt hai người giao nhau: một bên dịu dàng, một bên bối rối, nhưng đều như bị một sợi chỉ vô hình kéo lại gần.
Tả Hàng
Ở nơi nào đó, trong tầng sương mù vô hình bao trùm thế giới, dường như có một giọng nói lạnh lẽo khẽ vang
???
Pháo hôi… ngươi không nên bước lệch khỏi số phận.
Kẻ viết dạo ༺⟡𓂃꩜𓂃⟡༻
Thế là hết chương rồi đó
Kẻ viết dạo ༺⟡𓂃꩜𓂃⟡༻
Thành thật… cảm ơn. Không có các cậu, câu chữ của tôi chỉ là tiếng vang lạc lõng trong khe núi. Nhưng khi có người đọc, nó mới hóa thành tiếng chuông ngân. 🔔
Kẻ viết dạo ༺⟡𓂃꩜𓂃⟡༻
Hãy để lại một cái dấu chấm “.” , cho tôi biết các người vẫn còn đồng hành. Tôi không cần hoa lệ, chỉ cần biết ở bên kia màn hình, có một người đang mỉm cười, đang thở dài, đang lén đọc trong đêm.
Kẻ viết dạo ༺⟡𓂃꩜𓂃⟡༻
Giờ thì pp các bạn và hẹn gặp lại ở các chương sau
Chương 3: Tiện tay thôi
Sau buổi khảo thí sơ tuyển, quảng trường dần thưa người. Nắng chiều vắt ngang những mái ngói cổ, sắc đào nhuộm hồng cả bầu trời.
Tả Hàng vừa rời hàng, lòng còn đập thình thịch. Cậu không biết hành động “ngáng đường” khi nãy sẽ tạo ra hậu quả gì, chỉ biết ít nhất đã giữ Trương Cực thoát khỏi cái bẫy đầu tiên.
Khi cậu bước ra khỏi cổng, một giọng nói trong trẻo nhưng bình thản vang lên sau lưng
Tả Hàng giật mình quay lại. Trương Cực đứng cách không xa, dáng người thẳng tắp, áo trắng khẽ lay trong gió. Dưới ánh hoàng hôn, gương mặt ấy càng thêm sáng rỡ như vệt trăng non, nhưng đôi mắt lại sâu đến mức khiến người khác chẳng dám nhìn lâu
Cậu ta tiến lại gần, dừng trước mặt Tả Hàng. Một khoảng lặng ngắn ngủi, như cả thế giới đều chìm trong nhịp tim Tả Hàng
Trương Cực
Ngươi vừa rồi… rõ ràng là cố ý
Tả Hàng khựng lại, mồ hôi rịn trên thái dương.
Tả Hàng
Cố ý… gì chứ? Ta… vụng về thật mà
Trương Cực không đáp ngay, chỉ nhìn sâu vào mắt cậu. Cái nhìn ấy khiến cậu thấy như bản thân bị soi thấu cả ruột gan. Rồi Trương Cực khẽ cong môi, nụ cười rất nhạt
Trương Cực
Ngươi nói tiện tay… Vậy là ân tình cũng coi như không đáng kể?
Cậu ngẩn ra, lúng túng gãi đầu.
Tả Hàng
Ta… chỉ không muốn thấy chuyện bất công. Cũng chẳng cần ngươi nhớ
Một cánh hoa đào chợt rơi xuống, lướt qua vai Trương Cực. Cậu ta đưa tay đón lấy, ngắm nghía, rồi thả cho gió cuốn đi. Giọng cậu nhẹ như khói sương
Trương Cực
Ta không quen nợ người khác. Cho nên… ân tình này, ta nhất định sẽ trả
Tả Hàng nghẹn lời. Trong lòng cậu biết rõ, đây là bước ngoặt: từ giây phút này, vận mệnh đã đổi khác
Nhưng cũng từ nơi xa xăm, như có một sợi dây vô hình thít chặt, giọng nói trầm lạnh lại vang lên trong đầu cậu
???
Kẻ pháo hôi… Ngươi đã bước lệch. Hãy nhớ, thế giới này không dung kẻ trái ý
Tả Hàng nhíu mày, bàn tay siết chặt. Nhưng khi ngẩng lên, ánh mắt cậu lại mềm đi, nhìn về phía Trương Cực
Tả Hàng
Cho dù cả thế giới không dung… Ta vẫn chọn ở bên cậu
Kẻ viết dạo ༺⟡𓂃꩜𓂃⟡༻
Hết chap rồi
Kẻ viết dạo ༺⟡𓂃꩜𓂃⟡༻
Các cậu có thấy hay không
Kẻ viết dạo ༺⟡𓂃꩜𓂃⟡༻
truyện của tác giả đa phần là ít thoại và nhiều phần miêu tả nên chương có hơi ít hì hì
Kẻ viết dạo ༺⟡𓂃꩜𓂃⟡༻
Hừm nói thật tác giả khá là trầm với ít giao tiếp với người khác nên nói chuyện hơi vụng về nên các cậu sẽ thấy khá là tẻ nhạt
Kẻ viết dạo ༺⟡𓂃꩜𓂃⟡༻
......
Kẻ viết dạo ༺⟡𓂃꩜𓂃⟡༻
Thôi ko nói nữa càng nói càng lú:)) nên
Kẻ viết dạo ༺⟡𓂃꩜𓂃⟡༻
Chào tất cả các bạn hẹn các bạn ở các chương tiếp theo
Download MangaToon APP on App Store and Google Play