[Tường Lâm] Đoạn Tình Ba Năm
Chương 1
Trong những ký ức ấm áp nhất của Hạ Tuấn Lâm, luôn có một bóng lưng cao gầy đứng dưới tán cây bàng đầu ngõ — người con trai ấy tên là Nghiêm Hạo Tường
Hạ Tuấn Lâm
Hạo Tường, đợi em với!
Cậu bé nhỏ hơn hai tuổi, thở hổn hển chạy theo. Trong tay ôm khư khư con mèo hoang mới nhặt, mắt sáng rực chờ đợi lời khen.
Nghiêm Hạo Tường
Chạy chậm thôi , té bây giờ //quay đầu, đôi mắt đen sâu thẳm lướt qua, giọng thiếu niên lạnh nhạt//
Chỉ một câu nói đơn giản, vậy mà đủ khiến Hạ Tuấn Lâm đỏ bừng cả gương mặt. Cậu cười rạng rỡ, như thể vừa được cả thế giới công nhận.
Hai gia đình vốn thân nhau từ mấy đời. Hạ Tuấn Lâm từ nhỏ đã quen chạy theo bóng dáng ấy, dần dần trái tim ngây thơ của cậu cũng chẳng còn thuộc về chính mình.
Có lần, Nghiêm phu nhân vuốt tóc cậu, nửa đùa nửa thật:
Nghiêm Phụ nhân - mẹ Nghiêm
Tiểu Lâm ngoan lắm, sau này lớn lên, gả cho A Tường nhà dì nhé?
Khi ấy Hạ Tuấn Lâm mặt đỏ như gấc, ôm chặt con mèo nhỏ, lí nhí đáp:
Chỉ có Nghiêm Hạo Tường là không để tâm, cúi đầu chơi điện thoại, đôi mắt không gợn sóng.
Năm mười sáu tuổi, Hạ Tuấn Lâm chính thức nhận ra — tình cảm mình dành cho người ấy không chỉ là sự ngưỡng mộ trẻ con.
Nhưng tình cảm ấy, cậu giữ kín trong lòng, như một bí mật chưa từng được bật mí.
Chiều hè hôm ấy, dưới tán cây bàng đã già, Hạ Tuấn Lâm lấy hết can đảm gọi:
Hạ Tuấn Lâm
Hạo Tường, em thích anh.
Cậu ngẩng đầu, ánh mắt trong veo, chân thành.
Nghiêm Hạo Tường
...Đừng nói mấy lời trẻ con ấy nữa. //hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng quay đi, giọng bình thản như làn nước//
Trái tim non nớt của Hạ Tuấn Lâm khẽ run lên.
Nhưng rồi cậu chỉ mỉm cười, như chưa từng nghe thấy lời từ chối kia, tiếp tục chạy theo bóng lưng ấy.
Cậu tin rằng, chỉ cần mình kiên trì, chỉ cần đủ lâu, một ngày nào đó, Nghiêm Hạo Tường sẽ quay đầu lại.
Bóng dáng thiếu niên ấy khuất dần nơi cuối con ngõ, để lại nơi trái tim Hạ Tuấn Lâm một niềm tin ngây ngô — rằng tình yêu này, chỉ cần cố gắng, sẽ nở hoa.
Chương 2
Mùa hè năm ấy, bầu trời xanh đến lạ. Chẳng ai biết đó là mùa hè cuối cùng, trước khi mọi thứ đổi thay.
Hạ Phu Nhân - mẹ Hạ
Tuấn Lâm, lên nhà ăn cơm.
Tiếng mẹ gọi vọng từ sân trước. Hạ Tuấn Lâm buông cây bóng rổ, phủi tay, rồi chạy theo con hẻm nhỏ dẫn sang biệt thự nhà họ Nghiêm.
Bữa cơm hôm đó, bàn ăn hai nhà náo nhiệt. Người lớn nói chuyện hợp tác, bàn bạc dự án, tiếng cười hòa lẫn tiếng ly vang lên liên tục.
Chỉ có Nghiêm Hạo Tường, áo sơ mi trắng chỉnh tề, im lặng lật sách, chẳng buồn ngẩng đầu.
Nghiêm Phụ nhân - mẹ Nghiêm
Tiểu Lâm nhà em ngoan lắm. //cười, giọng thân thiết//
Nghiêm Phụ nhân - mẹ Nghiêm
Sau này lớn lên, hai đứa bọn nó mà thành một đôi thì còn gì bằng.
Hạ Tuấn Lâm
//đỏ mặt, tay dưới bàn vô thức siết chặt, tim đập loạn//
Cậu liếc trộm Hạo Tường. Người kia chẳng có biểu cảm gì, chỉ lật sang trang mới, giọng đều đều:
Nghiêm Hạo Tường
Con ăn no rồi. Con xin phép lên phòng học.
Bóng lưng cao ráo ấy biến mất nơi bậc thang, để lại khoảng trống vô hình đè nặng lên ngực Tuấn Lâm.
Hạ Tuấn Lâm
Không sao, có lẽ anh ấy ngại… chỉ là chưa quen với chuyện này thôi. //tự an ủi//
Vài tuần sau, hai gia đình chính thức công bố hôn ước.
Hạ Tuấn Lâm được gọi vào phòng khách, cậu hồi hộp đến mức tay run nhẹ, chỉ nghe loáng thoáng tiếng người lớn:
nhân vật quần chúng
Chờ hai đứa học xong đại học là làm lễ cưới, coi như tròn lời hứa của hai bên.
Ánh mắt Tuấn Lâm rực sáng.
Hạo Tường vẫn trầm tĩnh, chỉ khẽ gật đầu, giọng nhạt nhẽo đến mức khiến cậu thoáng hụt hẫng
Nghiêm Hạo Tường
Con biết rồi.
Những năm cấp ba, Tuấn Lâm vẫn kiên trì chạy theo bóng lưng ấy.
Trường học, sân bóng, thậm chí là thư viện, chỉ cần Hạo Tường xuất hiện, cậu đều ở đó.
Có lần, trời mưa lớn, Hạo Tường che ô đi trước, Tuấn Lâm chậm một bước, ướt hết cả người.
Hạo Tường quay đầu, đưa chiếc khăn khô lạnh lùng nói:
Nghiêm Hạo Tường
Lần sau, đừng ngốc vậy nữa.
Hạ Tuấn Lâm
//ôm chiếc khăn trong tay, nụ cười ngây ngô nở rộ//
Chỉ cần một câu quan tâm hờ hững thôi, với cậu đã đủ để vui cả một ngày dài.
Nhưng cậu không nhận ra, khoảng cách giữa hai người đang lặng lẽ giãn ra.
Hạo Tường bận rộn hơn, bắt đầu có những cuộc hẹn, những mối quan hệ mới, còn cậu, vẫn chỉ quanh quẩn trong vòng tròn nhỏ bé xoay quanh anh.
Chiều hôm ấy, đứng trên sân thượng trường, Tuấn Lâm lấy hết can đảm hỏi:
Hạ Tuấn Lâm
Hạo Tường… anh có ghét em không?
Người con trai kia quay sang, ánh mắt hờ hững, khó đoán.
Nghiêm Hạo Tường
Đừng nghĩ nhiều. Chúng ta sẽ kết hôn, đó là chuyện định sẵn.
Hạ Tuấn Lâm
//mím môi, cười khẽ//
Cậu không nhận ra, trong câu nói ấy, chẳng có chút tình cảm nào, chỉ là một sự thật lạnh lùng – một hôn ước ràng buộc, chẳng hơn chẳng kém.
Và từ khoảnh khắc ấy, yêu thương của cậu bắt đầu trở thành một cuộc chờ đợi mỏi mòn.
______[Còn tiếp.....]______
Chương 3
Thanh xuân giống như một cơn mưa, ai cũng từng ướt một lần, và chỉ khi quay đầu nhìn lại mới nhận ra, có những vết ướt chẳng bao giờ khô được.
Tống Á Hiên
Tuấn Lâm, nhanh lên!
Tiếng Tống Á Hiên vang vọng khắp hành lang ký túc. Anh chàng cao lớn, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, vẫy tay gọi cậu.
Hạ Tuấn Lâm ôm chặt tập tài liệu, bước nhanh về phía bạn.
Hạ Tuấn Lâm
Xin lỗi, tớ tới muộn chút…
Bên cạnh Tống Á Hiên là một người con trai trầm ổn, khí chất có phần lạnh nhạt – Lưu Diệu Văn. Anh gật đầu thay lời chào, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Tuấn Lâm, nhẹ nhàng nhưng khó đoán.
Tống Á Hiên
Cậu lại đi tìm anh trai kia của cậu à? //huých nhẹ khuỷu tay//
Tống Á Hiên
Cậu cứ thế này, người ta mãi không quay đầu đâu.
Hạ Tuấn Lâm
Anh ấy bận thôi… //cúi đầu , vành tai đỏ ửng//
Tống Á Hiên
Bận thì cũng phải nhắn cho cậu một cái tin chứ. //cười khẩy//
Tống Á Hiên
Đừng trách tớ không nhắc, Hạo Tường không phải kiểu người dễ nắm giữ đâu.
Lưu Diệu Văn
Á Hiên . //liếc sang, khẽ cau mày//
Tống Á Hiên
//nhún vai, không nói thêm, nhưng ánh mắt như muốn bảo// *Tớ chỉ sợ cậu đau thôi, ngốc ạ*
Buổi tối, Hạ Tuấn Lâm ngồi trong thư viện, chiếc điện thoại trên bàn sáng lên: “Anh bận, về trước đi.”
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ, không thêm một dấu chấm, không một lời giải thích.
Cậu ngẩng đầu, qua khung cửa kính, ánh đèn vàng hắt xuống sân trường.
Ở xa xa, Nghiêm Hạo Tường đang bước ra khỏi tòa nhà quản lý, bên cạnh là vài gương mặt mới – những người bạn mới, những mối quan hệ mà Tuấn Lâm chẳng bao giờ bước chân vào được.
Hạ Tuấn Lâm
*Không sao cả, chỉ là anh ấy bận thôi. Mai rồi sẽ có thời gian dành cho mình… phải không?*. //im lặng , siết chặt điện thoại//
Đêm muộn, Tống Á Hiên gọi tới.
Tống Á Hiên
📱➡️Tuấn Lâm, ra sân bóng với bọn tớ đi. Đừng ngồi lì trong phòng mãi.
Hạ Tuấn Lâm
📱➡️Ừ, tớ… tớ bận chút việc.
//khẽ đáp, giọng lạc đi//
Khi cúp máy, cậu mở một khung chat trống, gõ dở vài chữ rồi lại xóa, cuối cùng chỉ để màn hình đen im lặng.
Ngày hôm sau, cậu tình cờ gặp Hạo Tường ở bãi xe.
Hạ Tuấn Lâm
Anh… //mỉm cười, vừa gọi vừa bước tới//
Nhưng Nghiêm Hạo Tường chẳng nhìn cậu, chỉ lạnh nhạt gật đầu rồi mở cửa xe.
Bên ghế phụ, một cô gái với mái tóc dài mềm mại nghiêng đầu nhìn ra – nụ cười dịu dàng như nắng sớm.
Hạ Tuấn Lâm
//sững lại , bàn tay khẽ run//
Chiếc xe lướt đi, bỏ lại một cậu con trai đứng im trong gió, nụ cười trên môi dần tắt.
Hạ Tuấn Lâm
“Chỉ cần kiên nhẫn… chỉ cần yêu đủ nhiều, anh ấy sẽ quay lại bên mình.”
Cậu luôn tự an ủi như thế, nhưng không biết rằng, khoảng cách vô hình kia đang lớn dần, nuốt chửng tất cả những ấm áp ngày xưa.
_____[Còn tiếp.....]_____
Download MangaToon APP on App Store and Google Play