Dưới Bóng Hoàng Hôn [ RHYCAP]
#1
Trời đầu xuân, mưa bụi giăng mờ mặt đất. Hương hoa đào thoảng trong gió, phủ xuống con đường nhỏ dẫn ra ngoài thành.
Đức Duy – con trai duy nhất của một gia đình thư hương, dáng người gầy gò nhưng đôi mắt sáng, trong vắt như hồ nước. Cậu đang chống chiếc ô giấy, chậm rãi đi ra ngoại thành hái thuốc cho mẫu thân.
Bỗng, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên. Một toán binh kỵ lao tới, dẫn đầu là một nam nhân khoác giáp bạc, mày kiếm mắt sáng, thần thái uy nghiêm. Chính là Nguyễn Quang Anh, vị tướng quân trẻ tuổi trấn giữ biên ải
Con ngựa đen bất kham lao thẳng về phía Duy. Cậu giật mình lùi lại, suýt ngã. Bàn tay rắn chắc chợt nắm lấy cổ tay hắn, kéo gọn vào lòng ngực đầy mùi sắt thép.
Nguyễn Quang Anh
Ngươi muốn chết sao, đứng giữa đường?
Giọng Quang Anh trầm thấp, có phần giận dữ.
Duy đỏ mặt, vội thoát khỏi vòng tay
Hoàng Đức Duy
Ta… ta chỉ là dân thường đi hái thuốc, không cố ý cản đường tướng quân.
Đôi mắt Quang Anh dừng lại nơi gương mặt trắng trẻo, lại thoáng thấy một tia quen thuộc kỳ lạ. Nhưng chưa kịp nghĩ, binh lính đã hối thúc. Quang Anh buông tay, lạnh nhạt lên ngựa rời đi.
Duy khẽ xoa cổ tay, trong lòng dấy lên cảm giác khó tả: một chút sợ hãi, nhưng cũng là… xao động.
....
có ai đọc thì nhận xét hộ zới
rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap
rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap rhycap
#2
Chiều hôm đó, như thường lệ, Đức Duy ghé thư viện của phủ thành để tìm thêm sách thuốc. Không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng lật trang khe khẽ, hương mực tàu quyện cùng gỗ cũ.
Cậu ngồi nơi góc phòng, chuyên chú vào trang sách, lòng vẫn chưa quên cái ánh mắt băng lạnh của vị tướng quân ban sáng.
Cửa thư viện bất chợt bật mở. Gió lạnh ùa vào, cuốn theo bụi giấy. Mọi người ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bóng người khoác hắc bào, giáp bạc sáng loáng, từng bước nặng nề vang lên giữa nền gạch. Chính là Nguyễn Quang Anh.
Tiếng xì xào nổi lên, rồi nhanh chóng tắt khi đôi mắt sắc bén ấy lướt qua. Quang Anh không hề quan tâm đến ai, ánh nhìn chỉ dừng lại nơi góc phòng – nơi Đức Duy đang ngồi.
Duy giật mình, khẽ siết chặt quyển sách trong tay. Chưa kịp né tránh thì bóng người kia đã tới trước mặt. Một cuốn binh thư được đặt xuống bàn cái rầm.
Nguyễn Quang Anh
Ngươi học y, có biết chữa vết thương chiến trường không?
Giọng Quang Anh trầm và lạnh.
Hoàng Đức Duy
Ta… chỉ đọc sách thuốc để phụ giúp mẫu thân, chưa từng chữa cho binh sĩ…
Ánh mắt Quang Anh chợt tối lại, nghiêng người nhìn sâu vào gương mặt trắng trẻo ấy, thấp giọng:
Nguyễn Quang Anh
Đôi mắt này… giống hệt hắn.
Không đợi Duy phản ứng, bàn tay rắn chắc lại nắm lấy cổ tay cậu, kéo mạnh đứng dậy.
Cả thư viện im phăng phắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người.
Nguyễn Quang Anh
Theo ta về phủ tướng quân.
Duy hoảng loạn, vừa muốn giãy giụa vừa sợ hãi, nhưng sức lực mỏng manh không thoát nổi.
Ngoài kia, trời sập tối, mây đen cuộn đầy. Hoa đào bị gió bứt tung, rơi đầy trên áo choàng, như dự báo một con đường chẳng dễ dàng gì
#3
Đêm ấy, phủ tướng quân rực sáng đuốc. Hàng binh lính tuần tra, ánh đao ánh kiếm lóe lên lạnh lẽo.
Đức Duy bị lôi qua hành lang dài, đến tận thư phòng rộng lớn. Mùi gỗ đàn hương trộn lẫn khói trầm nghi ngút khiến cậu có chút nghẹt thở.
Quang Anh ngồi xuống chủ vị, tháo giáp bạc, để lộ gương mặt trẻ tuổi nhưng lạnh lùng. Đôi mắt hắn khóa chặt lấy Duy, như muốn nhìn xuyên thấu.
Nguyễn Quang Anh
Ngươi tên gì?
Cậu cúi đầu, giọng run run.
Nguyễn Quang Anh
Nghe qua thật bình thường. Nhưng ánh mắt ngươi… lại khiến ta khó chịu. Chúng quá giống một kẻ đã phản bội ta.
Hoàng Đức Duy
Ngài… nhận nhầm rồi. Ta chưa từng rời khỏi phủ thành, càng không biết gì về kẻ mà ngài nói.
Quang Anh đứng dậy, bước tới gần. Hắn nghiêng người, bàn tay nâng cằm Duy lên, buộc cậu phải ngẩng mặt. Khoảng cách quá gần khiến Duy lùi lại, nhưng lưng đã chạm tường, không còn đường thoát.
Nguyễn Quang Anh
Vậy thì ở lại phủ của ta. Ta sẽ tự mình xem, rốt cuộc ngươi có che giấu gì hay không.
Hoàng Đức Duy
Không! Ta còn mẫu thân bệnh nặng ở nhà, không thể-
Chưa dứt lời, Quang Anh phất tay ra lệnh. Hai thị vệ lập tức chặn cửa, ánh mắt lạnh tanh.
Nguyễn Quang Anh
Kể từ hôm nay, ngươi không còn là kẻ tự do. Chỉ khi ta cho phép, ngươi mới được bước ra khỏi cánh cổng này.
Trong căn phòng lớn, đèn đuốc hừng hực, bóng hai người in lên vách tường. Hai người như mãnh hổ, một người tựa chim sẻ run rẩy trong lồng.
Ngoài kia, trăng non mờ ảo treo trên trời, như chứng kiến khởi đầu của một mối dây oan nghiệt.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play